“Ông ngoại đây là ai vậy?”
“Là em gái con, Ngọc Linh”
Ngày ông ngoại ẵm đứa bé đỏ hỏn trên tay, đưa về phía tôi, giới thiệu đó là em gái tôi. Khi ấy, tôi chỉ muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ nó, chính nó là nguyên nhân khiến tôi mồ côi mẹ.
Mỗi lần về thăm ông bà, khi họ không chú ý, tôi luôn cố lấy gối đè ૮ɦếƭ nó, nhưng cứ hễ thấy mặt nó toe toét cười, tay tôi bỗng chốc khựng lại. Nếu Gi*t nó rồi, nó sẽ bên về với mẹ và mẹ sẽ thương nó nhiều hơn. Đó là lí do non nớt ngăn tôi lại.
Đứa bé này càng lớn càng giống mẹ tôi, nước da trắng ngần, đôi mắt to tròn, với cái miệng luôn mỉm cười gọi tên tôi.
“Anh hai, anh hai!! Bế.. bế”
Mặc kệ cho sự phũ phàng của tôi, con bé vẫn cứ luôn miệng gọi anh hai. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngừng ghét nó.
Năm nó lên 10, ông bà tôi ly thân, nó được đưa về nhà tôi sống. Lúc ấy tôi giận ông bà mình lắm, nên đã bỏ đi về Mỹ. Mấy ngày trước khi về Mỹ, có hôm nó dắt tay tôi rồi chỉ lên bàn thờ hỏi.
“Đó là mẹ ạ?”
“Ừ”
“Bạn bè bảo em là đồ không có mẹ..”
Nói rồi con bé rưng rưng nước mắt. Tay tôi thì siết chặt lại, lần đầu tiên tôi có ý định bảo vệ con bé này. Nhưng nỗi đau mất mẹ quá lớn, ý định ấy bị dập tắt ngay.
Ngày tôi đi, con bé ấy nép bên ông bà, vui vẻ vẫy chào tôi. Tôi nhớ hôm ấy con bé mặc một chiếc váy xanh, thắt bím tóc rất xinh, luôn đòi tôi bế.
“Anh hai nhớ về sớm nha”
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Ngọc Linh, mới đó đã 6 năm qua. Không ngờ khi gặp lại, lại trong hoàn cảnh này.
Khi hay tin ông bà cùng lúc qua đời, tôi đang thi để thăng chức, chú Thương biết thế liền ầm ừ cho qua. Đến khi tôi mua vé về Việt Nam thì mọi thứ đã xong xuôi.
Khi vừa đáp chuyến bay, tôi chỉ định ghé qua mộ hai người thăm một chút rồi nghỉ ngơi sau đó quay về Mỹ. Nhưng chú Thương lại điện tôi, thông báo là Linh nhập viện rồi.
Đến nơi khi gặp Linh, con bé đang bần thần trên lang can, nó già dặn đi hẳn so với trước đây. Đôi mắt nó như muốn buông xuôi tất cả, không còn hồn nhiên như trước. Lý trí tôi mách bảo tôi làm gì đó..
Tôi ôm Linh vào lòng, bác sĩ cũng đến, nhẹ nhàng tiêm thuốc an thần cho con bé. Sau đó nó gục xuống trên vai tôi. Nhìn vẻ tiều tuỵ của Linh, khiến tôi có chút buồn. Tôi bế Linh về phòng cùng với thằng bé hàng xóm tên Thiện.
Khi chắc chắn rằng Linh đã ngủ say, tôi và thằng bé Thiện ấy cùng nhau nói chuyện. Nó kể hết mọi chuyện mà Linh phải chịu thời gian qua.
Khi Linh tỉnh, cũng đã là chiều hôm ấy. Tôi mời một vị bác sĩ tâm lý đến trò chuyện với con bé. Khi bước ra khỏi phòng, bác sĩ kéo tôi và Thiện lại một góc.
“Em của cậu bị trầm cảm cười, tôi nghĩ bệnh này xuất phát từ 1,2 năm trước rồi.”
“Sao có thể được?”
“Nghe kể con bé bị bạo lực trong thời gian dài, sống một mình, chịu nỗi đau lớn về cái ૮ɦếƭ đúng không? Lúc đầu chỉ là trầm cảm nhẹ, con bé không ý thức rằng mình bị bệnh. Sau đó mọi chuyện đột ngột quá, nó làm bệnh của con bé nặng hơn.”
Tôi nghe xong, trái tim bỗng nhưng đau buốt. Bác sĩ vỗ lấy vai tôi.
“Anh là anh trai của con bé, nếu có thể hãy bên cạnh con bé nhiều hơn. Giai đoạn này khá khó khăn với nó..”
Tôi tiễn bác sĩ ra về. Sau đó trở về phòng, Linh đang ngồi một góc thu mình lại, em ấy đang nghĩ gì đó, trầm tư rất lâu.
Thiện ở bên ngoài đang đón tiếp gia đình thầy Minh. Họ hay tin về việc sáng nay đã chạy đến nhanh. Chú Thương cũng đến. Nhưng chỉ đứng ở ngoài. Không ai được vào trong.
“Đó là ai vậy Thiện?”
“Đó là anh hai của Linh đấy cô Thu.”
Họ im lặng đứng nhìn vào trong, có lẽ bây giờ chỉ có tình thương mới an ủi được trái tim bị tổn thương của Linh.
Tôi ngồi xuống giường, gần với Linh. Con bé ngước mặt lên nhìn tôi, cười tươi.
“Anh hai về rồi ạ? Khi nào anh đi?”
“2 ngày nữa”
“À”
Linh nói trong thất vọng, tôi ôm con bé vào lòng, khẽ vuốt ve con bé, giọng có chút an ủi.
“Đừng chịu đựng nữa, khóc đi, anh hai luôn ở đây mà. Khóc đi cho nhẹ lòng”
Linh bỗng chốc im lặng, hai tay nó nắm ghì lấy tay áo tôi, thút thít dần.
“Em mệt lắm... hic... anh hai ơi em mệt lắm. Em nhớ ông ngoại lắm. Tim em đau quá, thật sự rất đau, nó nhói lên khiến em khó thở”
“Anh hai ơi, em không muốn ở đây nữa, em buồn lắm. Hic... hic... em muốn về với mẹ. Thời gian qua em cô đơn, trống rỗng và mệt mỏi biết chừng nào.”
Linh khóc nấc lên từng hồi, tiếng con bé vọng ra ngoài. Nó khóc một cách đau thương dằn vặt. Mọi người xung quanh vì tiếng Linh khóc mà đau lòng, hỗn độn.
Đó là tiếng lòng của đứa trẻ mồ côi. Không ngờ Linh mà mọi người quen biết lại mang một tâm hồn sức nẻ, chằn chịt vết thương. Suy cho cùng nó cũng chỉ là đứa trẻ, không thể chịu nỗi đau quá lớn này.
Chưa bao giờ họ thấy Linh khóc thảm thương đến thế. Cơ thể nhỏ của em run lên bởi tiếng nấc nghẹn. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve em. Ngày hôm đó, Linh đã khóc rất lâu, khóc đến khi giọng em khản đặc, mệt lịm đi, ngất trong lòng tôi.
Tôi khẽ vuốt mái tóc của Linh. Vỗ về con bé khỏi những đau thương vừa qua. Con bé ngày trước bây giờ lại trở thành người nhạy cảm đến thế. Khoé mắt tôi cay cay, tôi không muốn mình khóc lúc này. Bây giờ chỉ mình tôi là chỗ dựa tinh thần cho Linh. Hoàng hôn buông xuống một cách buồn bã, tôi ôm em, thủ thỉ.
“Anh sẽ đưa em về Mỹ. Từ giờ trở đi, anh em ta là một gia đình”
[...]
Hoà Trí trở về với giải nhất trong tay. Anh rất vui, định rằng sẽ tặng huân chương cho Linh.
Nhưng khi về nhà, Trí bỗng cảm nhận có điều gì đó không đúng. Không khí im lặng đến lạ. Trí cũng không nghĩ nhiều chạy lên phòng thay đồ luôn xuống, định đi đâu đó.
“Đi đâu vậy Trí?”
“Đi gặp Linh chứ ba!”
“Mày không được đi”
Thầy Minh gằn giọng kéo Trí lại. Ông đang rất tức giận nhưng vẫn kiềm nén bản thân. Thấy Trí vẫn ngoan cố đi, ông định ngăn cản lại. Nhưng vợ ông - cô Thu lại nhanh hơn một bước. Cô chặn Trí lại.
*Bốp!
Trí bị bất ngờ trước cái tát của mẹ mình. Cô Thu nghiêm nghị.
“Từ giờ trở đi, mày đừng gặp Linh nữa!”