Trải Nghiệm Theo Đuổi Con Trai Thầy Chủ Nhiệm Là Như Thế Nào? - Chương 09

Tác giả: Thanh Trà

“Tôi tình nguyện được lợi dụng”
Hoà Trí shock với những từ mình vừa nói ra. Sao mình có thể trả lời dễ dàng như vậy được chứ, ôi thôi ૮ɦếƭ tôi rồi..
Tôi và Gia Vy cũng bị shock không kém. Tôi nhìn thấy chị ta run run tay như muốn níu lại chút hi vọng.
“Tại sao?”
“Đùa thôi, tại ba tôi kêu tôi kèm em ấy chứ không liên quan gì tới tình cảm cả. Còn việc học kia, tôi tự giải quyết được”
“Cậu không thích tôi à?”
Hoà Trí quay đi, bất chợt bị Gia Vy níu lại. Tôi cố gắng nhướn người ra xem Hoà Trí sẽ làm gì. Hình như anh ta đã phát hiện ra tôi, gạt tay của Gia Vy ra.
“Cậu rất đẹp, nhưng không phải gu tôi”
“Hình như có con chuột nhỏ đang rình rập chúng ta”
Hoà Trí phóng bước lên lầu, rất nhanh đã tới chỗ tôi. Tôi giật mình ngồi thục xuống, che miệng. Anh ta cũng ngồi kế, dùng tay cốc đầu tôi cái.
“Hình như tôi giao cho em ít bài quá nên giờ em đi hóng hớt thế à? Đi thôi, về phòng thư viện”
Hoà Trí kéo tôi đi không thương tiếc. Lúc nãy nghe câu trả lời của anh ta, không hiểu sao tôi lại khó chịu..
Về phòng thư viện, đúng như dự đoán Trí giao tôi một đống bài nâng cao, bắt tôi giải hết bằng không thì đừng hòng về, ở lại học bồi dưỡng với anh.
Khi tôi chỉ giải một nửa, thì đã quá 12h trưa. Bụng đói meo nhìn sang tên đang nghiêm túc làm bài.
“Dạo này anh học tuột à?”
“Tập trung làm bài”
Trí vẫn chăm chú làm, tôi lại gặng hỏi tiếp.
“Biết phiền anh đến thế, em đã không gây rắc rối rồi. Ha là chúng ta nghỉ một thời gian nhé? Anh sắp cuối cấp rồi, lo ôn là vừa”
Tôi có ý tốt thế đấy cơ mà đáp lại lời tôi, Trí chỉ liếc nhìn, thấy anh không phản ứng, cũng không đồng ý, tôi lại tiếp tục nói dai.
“Lớp 12 nghe bảo chương trình học rất quan trọng... nên là anh không nên phí thời gian cho em đâu. Kì thi quốc gia cũng tầm nửa năm nữa, nếu kèm em quài sợ anh tuột dốc không phanh ấy..”
“Ý em là sao? Muốn đuổi khéo tôi à?”
“Ơ không phải như thế..”
“Được, kèm em lớn rồi đủ sức không cần tôi nữa. Tôi thành toàn cho em!”
Hoà Trí bỗng bực mình gôm đồ vào balo mặc cho tôi giải thích anh vẫn cứ khăng khăng bỏ về. Còn lườm tôi giống như kiểu tôi ăn cháo đá bát lắm, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi mà?
Lúc tôi còn ngẩn ngơ thì tên nào đó đã lên xe đi mất, mà xe đó là của Vy?! Sao trong lòng tôi như lửa đốt vậy nè!!
[...]
Thế là lũi thũi bắt grap đi về nhà.
Về tới nhà, người đàn ông nào đó đang hì hục dưới bếp cùng giọng hát khàn khàn của mình.
“Hình như chính em, cho anh mong chờ”
“Hình như chính là em, cho anh vấn vương..”
“Ông ngoại con mới về”
Tôi ngồi thục xuống bàn, ông hí hửng đem đồ ăn nóng hổi đến cho tôi. Còn lắc qua lắc lại, chắc cuộc hẹn hò của ông vui lắm. Tôi cũng không bực bội nữa, liếc nhìn có một tấm séc trên bàn. Và thêm tờ giấy note :
“Đưa con tiền mua xe mới và thêm tiền ăn vặt tháng này. Ba đi công tác không về, ông ngoại chăm sóc con”
Tôi khẽ lắc đầu ngán, ông ta lại lấy cớ vì không muốn gặp ông ngoại đây mà. Tôi liếc mắt nhìn ông ngoại đã đứng sững chăm chú nhìn tôi từ lâu.
“Hôm nay bà ngoại thế nào ạ?”
“Bà ấy à? Bà ấy không phũ nhiều với ông, còn dắt ông đi spa, sướng rơn da mặt. Bà bảo sẽ về thăm cháu đấy”
Tôi nghe tin bà về mừng hí hoáy còn ông ngoại tôi cứ cười mãi, nụ cười hiền từ báo hiệu con tim khô cằn lại một lần nữa sống dậy..
*ting...ting...
Bỗng có điện thoại gọi đến, đó là số lạ, tôi bắt máy thì đầu dây bên kia là cô Thu. Đại loại cô muốn mời tôi qua ăn bữa tối nay vì dịp có con gái cô mới từ Nhật về. Tôi không định đi nhưng nghe giọng cô năn nỉ khiến tôi mủi lòng.
Ông ngoại tôi nghe cháu mình đi chơi nên hí hửng dẫn tôi đi sắm đồ cơ, lựa cho tôi quá trời đồ. Rốt cuộc bắt tôi mặc chiếc váy hoa nhí của ông mua. Ông bảo lâu rồi không thấy tôi mặc váy nên tôi cũng đành chịu, lại còn 乃úi tóc nhẹ nhàng, cài cái kẹp đính ngọc trai cơ. Cứ nghĩ là tôi đi event không đấy.
[...]
Ông ngoại đưa tôi đến nhà Trí, còn suýt xoa rằng nhà Trí to quá lại còn hiện đại. Bộ ông không thấy nhà mình à?
“Cháu yêu, cứ chơi thoải mái rồi điện ông”
“Ok đá đỳ”
Ông vừa chạy đi thì cô Thu cũng vừa ra đón tôi, cô nhìn tôi âu yếm.
“Con gái cô hôm nay xinh quá, vào đi con”
“Cô lại quá khen..”
Cô Thu đưa tôi vào nhà, đến bàn ăn đang có thầy Minh ngồi và một cô gái trẻ trung ngồi kế bên, vừa thấy, chị ấy đã đứng lên chào tôi thân thiện. Cô Thu vội giới thiệu.
“Đây là con gái cô, Hoà Ngọc, chị hai của Trí đấy”
Theo lời của cô, tôi bắt lấy tay chị. Người thành đạt có khác, toát lên vẻ sang trọng liền.
Thấy tôi cứ ngẩn ngơ bắt tay chị, chị cười thành tiếng.
“Chị đẹp lắm sao hả?”
“À dạ rất đẹp ạ, đẹp theo kiểu thành đạt ấy”
Chị Ngọc cười tít mắt, tôi cũng ngồi vào bàn ăn. Mũi đột nhiên có chút khó chịu, cứ chảy nước mũi mãi, chắc lại lại viêm mũi dị ứng rồi.
Tôi nhìn quanh không thấy Trí đâu, nhận ra sự vắng mặt của anh nãy giờ. Thấy tôi tìm ai đó, thầy Minh như hiểu ra.
“Hôm nay thằng Trí bị gì ấy nhỉ? Nhất quyết ngồi trong phòng học không chịu xuống từ lúc học bồi dưỡng về”
“Lâu lâu nó học riết hoá điên đấy ba ạ”
“À Linh, sao hôm nay không thấy con đưa Trí
về?”
Sáu mắt nhìn về phía tôi, người nãy giờ đang cúi gằm mặt xuống chén ăn. Không hiểu sao lúc ấy nước mũi cứ chảy nên tôi phải hít hít lên, nói bằng giọng nghẹn đồ ăn, chính xác là đang bị nghẹn.
“Ông ngoại con đang mua xe cho con, với lại có người bỗng nhiện giận dỗi... con bỏ con lại có mình, theo xe người khác... về, hôm nay con về nhà một mình”
Tôi cũng không ngờ mình nói ra câu ấy như sắp khóc nhưng đính chính lại là không hề nha. Thế mà cô Thu và thầy Minh lại nhìn nhau, lắc đầu.
“Thằng con quý tử của ông đấy!”
“Tính tình thằng này cổ quái, lại bắt nạt con gái nhà người ta”
Chị Hoà Ngọc lại không điềm đạm như vậy. Đứng dậy đập bàn quát lớn..
“Trịnh Hoà Trí đâu, xuống đây! Sao cứ thích bắt nạt em dâu của tao vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc