“Đợi viết bản kiểm điểm xong tôi băng bó cho em, nha ‘vợ tương lai’”
Hoà Trí nói bằng chất giọng nhấn mạnh cười với điệu cười không hề giả trân của anh ta. Anh ta bế tôi đi qua các hành lang nơi có những con mắt liếc nhìn tôi xì xầm bàn tán, kì này tôi đắc tội với cả trường rồi.. hic
Tôi khẽ liếc nhìn Hoà Trí, tay cuộn thành nắm đấm, đợi tôi được học sinh giỏi thì anh ta hết giá trị.
“Đừng liếc tôi vậy, sẽ bị mê hoặc đấy”
“Ngoài cà khịa ra anh còn có bệnh tự luyến à?”
[...]
“Mạch Ngọc Linh!! Đã mấy lần em vi phạm trong tháng rồi?”
“Dạ...”
Trước cơn thịnh nộ của thầy Minh, tôi giả vờ sợ hãi, run run nhìn thầy. Còn Hoà Trí đứng sau lưng cười đắc ý, giờ mới để ý trên đồng phục của Hoà Trí có huy hiệu cờ đỏ, ૮ɦếƭ tiệt!
“Thầy sẽ gọi ba em vào”
“Thôi mà thầy em năn nỉ. Em sai rồi”
“Không được, hăm doạ em nhiều giờ em không sợ, phải thực hiện thôi”
Tôi vội nắm lấy tay thầy Minh, thầy vẫn dứt khoác đi ra ngoài gọi điện thoại, Hoà Trí bây giờ mới đến cạnh tôi lắc đầu ngán ngẩm.
“Rốt cuộc em đã quậy tới cỡ nào vậy?”
“Kệ tôi”
Tôi liếc nhìn Hoà Trí sau đó cúi xuống bàn viết kiểm điểm. Không phải tên ૮ɦếƭ dở nào ấy nằng nặc bế tôi lên đây thì đâu phải vậy..
Một lúc sau, ba tôi đến. Nhìn thấy ba, tôi có chút sợ hãi. Ông bận lắm sao lại đến đây được chứ..?
“Tôi sẽ về quản giáo con bé hơn. Cảm ơn thầy, đây là...?”
“Con trai tôi, Trịnh Hoà Trí”
Ông ấy nhìn Trí, có chút cười gật đầu chào. Hoà Trí cũng đáp lại bằng một nụ cười.
“Nghe danh đã lâu, mong cậu chiếu cố con bé Linh nhà tôi”
“Vâng Linh..”
“Linh, đi”
Ba tôi không để Trí nói thêm lời nào, ông ra hiệu tôi đi. Tôi dù bị trật chân nhưng vẫn cố chống dậy mà đi theo ông, đôi mắt liếc lấy Trí. Anh ta vẫn cười tươi như vậy, anh ta đâu biết rằng...
[...]
*Bốp!
“Tao nói với mày sao hả Linh? Cho mày ăn học đàng hoàng mà mày cũng không bằng gốc của anh hai mày là sao? Mày phải bám theo thằng Thiện, nó mới chính là người cứu cuộc đời mày! Đẻ ra đứa con gái vô dụng như mày thật mất mặt tao”
Ở sân sau của trường, ba tôi đã không kiềm được cơn giận mà tát tôi, ông không hề hỏi han tôi chút nào mà động thủ như thế đấy.. ông ấy luôn như vậy..
Tôi khẽ cười, một nụ cười bất lực. Vì nếu không cười bây giờ thì sẽ khóc à?
“Ba hết giận rồi chứ? Con còn có tiết, con đi đây”
“Mày mà như vậy nữa. Tao tống mày xuống học trường nội trú, đừng hòng về gặp gia đình!”
Tôi vẫn bước đi, bên má có chút đau. Nhưng vẫn quen rồi, khóc cũng không có ít gì cả. Ba tôi vốn nóng nảy, còn mẹ thì mất sớm khi vừa sinh tôi ra, chắc đó là lí do ông ghét tôi.
[...]
Tiếng nước chảy róc rách ở nhà vệ sinh, tôi cố gắng dùng phấn che đi vết đỏ trên má. Khoé mắt rơi vài giọt... hơi đau nhỉ..?
Tôi cố hít thở thật sâu, ráng cười thật tươi. Không muốn ai thấy bộ dạng mình lúc này.
“Đau không?”
Tiếng nói phát ra từ cửa bên ngoài, hình như đó là anh Trí.
“Thấy hết rồi à?”
“Luôn đi sau em”
“Quên đi”
Tôi tựa lưng vào tường, cách Trí một bức tường, không thể cho anh ta thấy khuôn mặt kém xinh đẹp của mình được. Nước mắt tôi nhờ câu hỏi thăm của anh ta mà không kiềm được, tôi cố dùng tay dụi đi.
“Tôi xin lỗi”
Bỗng một bàn tay ấm đặt lên đỉnh đầu tôi. Tôi lờ mờ mở mắt, thấy Trí đã đứng trước mặt mình.
“Đây là nhà vệ sinh nữ, cảm phiền anh đi chỗ khác”
“Ê bây đi vệ sinh lẹ lên”
Bỗng bên ngoài có tiếng nói, tôi giật mình kéo Hoà Trí vào phòng nhà vệ sinh. Anh ta cũng bất ngờ. Cô nam quả nữ bị phát hiện trong nhà vệ sinh thì chắc chắn sẽ có tin đồn xấu.
Phòng nhà vệ sinh vốn chật chội, tôi với Trí lại đứng gần nhau. Có thể nghe rõ tiếng tim của Trí. Anh ta nhìn tôi đầy lo lắng, tôi ra hiệu anh im lặng. Nhóm chân lên đưa tay che lấy hai tai của anh ta, tránh nghe những tiếng nhạy cảm. Nhưng có lẽ bởi vì tôi quá thấp, nên dù nhóm lên cũng không che được. Thấy thế, Trí liền dùng hai tay tôi kéo lên che cho anh ta.
Đợi tiếng bước chân xa dần, tôi mới dám than.
“Đm, mỏi nách vãi”
“Giữ ý tứ chút đi”
[...]
Trí đưa tôi đến phòng y tế rồi rời đi, cô Thi ở đấy băng bó cho cái chân trật của tôi. Tôi được cúp 4 tiết hihi.
Nằm nghỉ mệt thì thấy bóng dáng quen thuộc ở bên ngoài đang lượn qua lượn lại. Đó là Thiện.
“Vào đi”
“Tôi chỉ tiện đường qua đây thôi”
Nói trúng tim đen của Thiện nên cậu ta bước lẹ vào phòng, mặt có nét buồn, từ từ tiến về phía tôi.
“Tôi nghe nói cậu bị mời phụ huynh, chú Phương lại đánh cậu à?”
Tôi không đáp, cười với cậu. Thiện cũng hiểu, cậu ấy vừa nói vừa đưa tay về phía tôi.
“Có đau lắm không?”
“Đau”
Thiện không nói gì, cậu kéo tôi vào lòng. Vỗ vỗ lưng tôi, chút giận dỗi trong lòng tôi tan mất. Thiện rất thơm, một mùi thơm đặc trưng của crush.
“Ngọc Linh, đừng lại gần anh Trí nữa nhé. Tôi giúp cậu lấy lại gốc toán”