Mạc Hướng Vãn ngây người ra, dừng tay lại.
Mạc Bắc lại nói thêm: “Anh đã hẹn bố mẹ em sau khi đón Tết Nguyên Đán sẽ tới đây. Mấy năm nay em toàn trả lại thư của họ, đúng là chẳng hợp lý hợp tình tí nào. Phi Phi đã nhận lại ông bà nội thì cũng nên nhận cả ông bà ngoại nữa.”
Mạc Hướng Vãn không nói gì lại tiếp tục việc đang làm.
“Hướng Vãn, không phải anh bắt em phải tha thứ, nhưng cứ đặt mình vào tình cảnh đó, nếu như Phi Phi lớn lên rồi không gặp em nữa thì em sẽ buồn thế nào?”
Mạc Hướng Vãn chuyển sang đề tài khác: “Ngày mai là sinh nhật anh, em sẽ mua bánh ga tô, ngày mai cũng là ngày cuối cùng của em ở Kỳ Lệ rồi, vậy mà vẫn chưa tìm được công việc mới. Anh xem, em thì thất nghiệp còn anh bị thương, đúng là đen đủi quá.”
“Nói không chừng đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.”
Mạc Hướng Vãn buộc chặt băng cuốn trên đầu cho anh, rồi đẩy anh ngồi dậy nhưng Mạc Bắc không chịu. Cô cười bất lực: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ nũng nịu chứ, đến giờ thật chẳng khác nào Phi Phi.”
Đột nhiên Mạc Phi thò đầu vào, nhanh chóng lên tiếng: “Ha ha, bố cũng chỉ cùng độ tuổi với con mà thôi.”
Mạc Bắc chẳng buồn so đo cùng con trai: “Con không thấy là mẹ đang băng bó lại vết thương cho bố sao?”
Mạc Phi cũng chạy lại gần rúc vào trong lòng Mạc Bắc, nhất nhất đòi dính lấy người anh. Mạc Hướng Vãn chỉ biết lắc đầu rồi đưa tay lên vuốt ve mái tóc của hai bố con.
“Được rồi, con trai lớn và con trai bé đừng có quậy nữa.”
Hai người một lớn một bé đã thật sự khiến cho cuộc sống của cô trở nên tròn đầy, mỹ mãn.
Bà nội của Mạc Phi đứng ngoài thốt lên: “Đứa bé này nhất quyết đòi đi vào thăm bố. Mau lên nào, bà nội sắp đến muộn bữa tiệc gặp mặt rồi.”
Mạc Hướng Vãn liền đẩy Mạc Phi ra phía ngoài: “Đừng để bà nội phải chờ lâu.”
Mạc Phi liền quay sang nói với Mạc Bắc: “Bố ơi, nhìn con đây này. Con nhường mẹ cho bố đấy nhé! Bố vẫn còn chưa biết giặt quần áo đâu”. Trước khi bố kịp nhìn mình bằng ánh mắt thiếu thân thiện. Mạc Phi nhanh chóng chuồn ra ngoài. Ngoài cửa truyền vào tiếng cười khanh khách của con trẻ.
Mạc Bắc liền than thở: “૮ɦếƭ mất, thằng bé sắp trèo lên đầu lên cổ anh rồi.”
Mạc Hướng Vãn bình thản nói: “Hừm, người ta thường bảo cha nào con nấy mà”. Rồi cô nói tiếp: “Ngày mai là ngày cuối cùng em làm ở Kỳ Lệ rồi, có một vài việc nhất định phải hoàn thành. Sau khi tan làm còn phải đến chỗ tư vấn học bồi dưỡng thêm trước khi đi thi MBA, vậy nên chắc phải khá muộn mới vào đón sinh nhật cùng anh được.”
“Học hành vẫn quan trọng nhất. Nhớ đấy, không cần phải lo lắng về môn Toán cao cấp. Anh với Phi Phi sẽ hỗ trợ hết sức sự nghiệp học hành của em.”
“Sáng nay, một doanh nghiệp nước ngoài gọi điện mời em đi phỏng vấn, em đã hỏi rồi, điều kiện cũng khá tốt. Bọn họ khá hài lòng với lý lịch và kinh nghiệm làm việc của em.”
“À, vậy thì tiền mua đồ đạc trang trí trong nhà cũng do em chi luôn nhé!”
“Có phải anh đã mua vé tàu hỏa cho mẹ em không? Và cũng đã đặt vé máy bay cho bố và ông bà nội em rồi?”
“Hả… cái gì cơ?”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười nhìn Mạc Bắc, anh đưa tay ra vuốt mái tóc của cô rồi nói: “Em đã nghĩ thông rồi sao?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh: “Ngày mai, em sẽ mua chiếc bánh thật lớn cho anh, hình Hắc sơn lâm được không? Phi Phi cũng rất thích ăn.”
“Em đúng là chỉ nghĩ cho con thôi.”
“Vậy anh muốn món quà thế nào?”
Anh tinh quái đáp: “Anh muốn món quà giống như chín năm trước.”
Cô liếc xéo anh một cái trêu chọc: “Anh bây giờ sao nhận nổi.”
Anh nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi cô, sau đó thả cô ra rồi ra vẻ nghiêm túc nói: “Em đang nghĩ gì thế hả?”
Bên ngoài cửa sổ, gió Đông Bắc không ngừng gào thét, đây có lẽ là một đêm lạnh giá, nhưng trong căn phòng này, hơi ấm đang vây quanh thân người Mạc Hướng Vãn.
Mạc Bắc chống tay bên góc giường rồi kéo Mạc Hướng Vãn vào vòng tay mình.
Cô khẽ nói: “Khi bố mẹ em đến đây, em sẽ bình tâm nói chuyện với họ nghiêm túc.”
Anh nhìn cô mỉm cười, chắc hẳn lúc này cô cũng đang rất vui. Anh nhẹ hôn lên mái tóc cô, rồi vầng trán, hai người cứ thế ngồi yên tựa vào thành giường, trông chẳng khác nào đôi vợ chồng già. Anh chợt quay sang hỏi cô: “Mẹ Phi Phi, ngày mai Phi Phi nhà chúng ta sẽ ăn món gì thế?”
“Hay là mua bánh bao nhân thịt?”
“Ý rất hay.”
Mạc Hướng Vãn khẽ tựa vào anh, nhắm mắt lại.
Anh nhìn cô đang dần chìm vào giấc ngủ, thầm nghĩ, hôm nay cô nhất định sẽ ngủ một giấc ngon lành cho tới tận sáng mai. Và ngày mai đương nhiên lại là một ngày tươi mới, tràn đầy hạnh phúc và niềm vui. Người phụ nữ nằm cạnh anh lúc này tinh thần vui vẻ, thoải mái, chắc chắn sẽ có những xuất phát điểm hoàn toàn mới.
Mạc Bắc quyết định hôm nay sẽ cùng cô tận hưởng giấc ngủ ngon lành.
T¬T
Quả nhiên, sáng hôm sau, Mạc Hướng Vãn tràn đầy năng lượng, vui vẻ đến công ty từ sớm. Cô dọn dẹp đồ dùng của mình, sắp xếp gọn gàng tất cả tài liệu, văn kiện.
Một lúc sau, Sử Tinh đi tới thông báo: “Ba giờ chiều ngày hôm nay, Vu tổng mở một cuộc họp báo.”
Mạc Hướng Vãn ngây người hỏi: “Từ chức cũng phải tổ chức họp báo sao?”
Cô chưa bao giờ nghe thấy chuyện tương tự. Gần đây, vì cô bận rộn chuyện gia đình của mình, đến công ty cũng chỉ bàn giao công việc, nên không hề liên hệ với Tống Khiêm hay Quản Huyền, vì thế khi nghe thấy thông tin này thật sự cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Sử Tinh mỉm cười nói: “Coi như đây là món quà anh ấy tặng cho Chúc tổng.”
Mạc Hướng Vãn cũng chẳng hiểu hàm ý trong câu nói này.
Và đến buổi chiều, cô liền hiểu ngay mọi chuyện, cũng hiểu triệt để một câu nói: “Cuộc đời đúng là một vở kịch lớn.”
Lần này từ chức, Vu Chính tổ chức một cuộc họp báo với quy mô lớn, thái độ rõ ràng của anh chính là từ chức, rút lui khỏi Kỳ Lệ. Vì sao phải làm vậy thì tất cả các vị phóng viên ngồi đây đều hiểu rõ, anh đứng vững chãi trước ánh đèn flash nói: “Tôi tin rằng, Kỳ Lệ dưới sự lãnh đạo của cô Chúc nhất định sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn, quy củ hơn. Tại đây, tôi cũng xin chịu hết trách nhiệm về những vấn đề xảy ra trong thời gian đương chức.”
Đây là câu nói hùng hồn, có uy lực nhất mà Mạc Hướng Vãn nghe thấy kể từ khi quen biết Vu Chính đến nay, hơn nữa, anh còn dành những lời này cho người vợ cũ của mình.
Mạc Hướng Vãn đứng ở hậu trường, hoàn toàn không dám tin vào tai mình nữa.
Từ đầu tới cuối, ngồi bên cạnh Vu Chính, Chúc Hạ vẫn luôn giữ được dáng vẻ đoan trang, cao quý, anh minh lại uy nghiêm đến mức bất khả xâm phạm. Kỳ Lệ mà chị tiếp nhận là hoàn toàn mới mẻ, sạch sẽ, tất cả những chuyện không vui trước kia đều biến mất cùng với sự ra đi của người chồng cũ.
Thì ra đây chính là món quà mà Sử Tinh nhắc đến, nguy nan cuối cùng của công ty được người tiền nhiệm gánh đỡ hết, coi như đã dọn sạch sẽ chiến trường cho bộ máy lãnh đạo mới của công ty.
Điều này cũng biểu thị rõ sau này Vu Chính sẽ không làm trong ngành này nữa, chỉ cần quay lại nghề này, nhất định sẽ có người nhớ lại buổi họp báo ngày hôm nay, anh đã gánh chịu hết mọi trách nhiệm về thông tin mại dâm của công ty.
Ánh đèn flash không ngừng nháy lên, phóng viên cũng đưa rất nhiều câu hỏi, bao vây quanh người Vu Chính. Vốn không hề để tâm đến cánh phóng viên, nhưng lần này Vu Chính đã đứng ở giữa hội trường, trả lời chi tiết từng câu một.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nghĩ, có một vài việc, cô và Quản Huyền đều đã nghĩ sai. Vu Chính đã thật sự làm những việc này vì Chúc Hạ khiến cô cảm thấy rất khâm phục.
Chợt có người đến trước mắt cô rồi hỏi: “Mạc tiểu thư, nghe nói cô cũng đã xin từ chức, có phải sẽ cùng với Vu tổng đi xây đắp một vương quốc mới? Cô có suy nghĩ như thế nào khi Vu tổng đã nhận mọi trách nhiệm về những vụ bê bối gần đây?”
Cô liền trả lời: “Không, tôi cảm thấy mình không thích hợp với ngành giải trí, cả Vu tổng và Chúc tổng đều là những chuyên gia trong ngành, đi theo họ bao năm nay tôi đã học được rất nhiều thứ. Bây giờ, tôi muốn thử sức mình trong một lĩnh vực mới”. Cô nhìn cô phóng viên trẻ tuổi luôn luôn hiếu kỳ trước tất cả mọi sự việc, rồi nói tiếp: “Có rất nhiều người trẻ tuổi không biết phải chọn con đường nào cho bản thân, có thể vấp ngã vài lần, rồi hiểu ra đạo lý, đứng dậy thì theo con đường đúng đắn, đó cũng là một chuyện tốt. Thế nhưng cái hố khiến cho bạn vấp ngã không nhất định là một việc xấu, ít nhất sau đó bạn đã hiểu được đó là một cái hố. Mỗi một quãng thời gian trong cuộc đời mình đều có giá trị bản thân của nó hết.”
Ánh mắt của Kim Thanh sáng rực lên, hình như đã hiểu được ngầm ý bên trong.
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Cô đi ra phía ngoài tòa nhà, ngẩng đầu lên hít sâu bầu không khí tươi mới, trong lành, lúc cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy người đang đứng phía đối diện mình.
Quản Huyền đang đứng ở phía bên kia con đường, ngẩng đầu lên nhìn vào tòa nhà trước mặt, có lẽ chị đang đợi người ở trong đó.
Mạc Hướng Vãn đứng bên này đường nhìn thấy chị. Con đường ngăn cách giữa họ đông đúc mà ồn ào, xe cộ đang đứng lại chờ đèn xanh nên tạm thời bọn họ không nhìn thấy nhau. Đúng lúc này bỗng di động của Mạc Hướng Vãn vang lên.
Cô nhận ra số điện thoại này, là của Quản Huyền. Sau khi đổi số điện thoại, cô không hề báo cho Quản Huyền biết. Cả hai người họ không ai bước tiếp, cứ đứng đó nhìn về phía người kia, đến khi đôi mắt long lanh ướt nhòe.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, cô đã nhìn không rõ chị nữa rồi.
Di động của cô lại reo lần nữa, cô mở máy, giọng của người đầu dây bên kia rất vui vẻ: “Chị đã đến được Venice rồi, con người ở đây nhiệt tình lắm, có người đàn ông trung niên đang mang đồ giúp chị.”
Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên: “Chị Tần.”
“Nghe nói rằng vận đào hoa của em cuối cùng cũng đã sinh sôi nảy nở đúng không? Chị không uống được rượu hỷ của em rồi, thơm Phi Phi một cái hộ chị nhé!”
Mạc Hướng Vãn nước mắt long lanh nói: “Chị chẳng báo cho em để em ra tiễn chị.”
“Thôi đừng có hỏi tội chị nữa, chị biết rằng bây giờ em đã có người quan trọng hơn để chăm sóc rồi.”
Từ trước đến nay, Tần Cầm vẫn luôn quan tâm, tận tình với người khác như vậy.
Tần Cầm còn nói: “Phải đến thăm chị đấy, đến đây mà hưởng tuần trăng mật, người đàn ông đó thiếu nợ em nhiều, phải bắt đền bù xứng đáng vào.”
Mạc Hướng Vãn liên tục nói câu “Được rồi ạ”, sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Tần Cầm, cô mới nhận ra trên di động có một tin nhắn. Quản Huyền nhắn một câu: “Tiểu cô nương, chị xin lỗi em.”
Mạc Hướng Vãn ngước đầu lên nhìn, chị đứng ở phía bên kia đường, nhìn cô vẫy vẫy tay.
Lần này, hai người thật sự phải tạm biệt nhau.
Cô thầm nghĩ, nếu như lúc này cô mới quen biết Quản Huyền thì có lẽ tình bạn giữa họ sẽ kéo dài suốt đời. Cô và chị đúng là có duyên phận với nhau, có điều thời điểm gặp nhau lại không đúng.
Cô cũng đưa tay lên vẫy, vô cùng tiếc nuối, thế nhưng, thời gian chẳng thể nào dừng lại được, hai người có cuộc sống riêng cần phải tiếp tục. Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ, lúc này tốt nhất nên quay lưng lại đi về hướng riêng của mình, tạm biệt quá khứ từ đây.
Cuộc sống vẫn cứ tất bật, bận rộn như vậy, cô vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong. Cô còn phải đến xin tư vấn của cô giáo về các lớp học bồi dưỡng thêm cho đợt thi MBA, sau đó đi mua bánh sinh nhật cho Mạc Bắc, rồi đến trường đưa Mạc Phi về nhà, hai mẹ con cùng nhau đến bệnh viện tổ chức sinh nhật cho bố.
Cô nên làm mọi việc càng nhanh càng tốt, đón lấy ánh mặt trời cuối ngày mau chóng lên đường, trở về bên người thân của mình, đón một buổi tối vui vẻ, rồi tiến đến ngày mai xán lạn đầy hy vọng.