Mạc Hướng Vãn vô cùng hoảng sợ hỏi ngay: “Ở bệnh viện nào?”
Mạc Bắc nhanh chóng nói tên bệnh viện ra, cô không suy nghĩ gì thêm, liền cầm lấy túi rồi tạm biệt các đồng nghiệp, vội vã rời đi.
Khi đến bệnh viện mà Mạc Bắc nói, cô liền hỏi rõ xem anh đang ở phòng bao nhiêu, rồi đi thẳng lên đó. Cảnh sát đang lấy khẩu cung. Mạc Bắc nằm trên giường bệnh, phần đầu và cánh tay đều băng bó, có thể thấy rõ là anh đã bị thương khá nặng.
Thế nhưng đầu óc của Mạc Bắc vẫn rất tỉnh táo, tường thuật lại rõ ràng sự việc xảy ra.
Mạc Bắc đi ra ngoài đổ rác, liền bị bọn người lạ tấn công từ phía sau, dùng một chiếc gậy đập vào sau gáy gây bất tỉnh, sau đó đưa anh đến một nơi hoang vắng, trói hai tay anh ra phía sau.
Nhóm đó gồm có ba người, một người trong đó nói rằng: “Luật sư Mạc, xin lỗi nhé, đã đắc tội rồi.”
Một người liền cầm gậy đánh từ bên cạnh qua, khiến cho cặp kính của anh vỡ tan, rồi đầu cũng trúng một gậy. Máu trên đầu chảy xuống, vào cả phần mắt.
Anh hét lên: “Các người phải biết hậu quả là gì chứ?”
Bọn chúng lại đánh vào cánh tay anh một gậy nữa và nói: “Chúng tao lấy tiền của người ta thì cũng phải trừ hại thay cho họ chứ, sau này xin anh đừng có lo chuyện bao đồng nhiều quá, vừa vất vả mà còn phải chịu thiệt nữa”. Giải quyết xong, chúng quay người bỏ đi.
Sau đó, Mạc Bắc cố gắng hết sức gọi điện cho cảnh sát và được đưa tới bệnh viện. Người đầu tiên anh gọi chính là Mạc Hướng Vãn, anh nghĩ kiểu gì cô cũng sẽ đến để chăm sóc anh. Người thứ hai anh gọi là bác Thôi, cũng phải có người chăm sóc cho Mạc Phi.
Cảnh sát nhìn thấy Mạc Bắc liền nhận ra anh ngay.
Mạc Bắc nghiến răng nhịn đau rồi hổn hển nói: “Cũng chỉ như thế thôi, bọn họ cũng không ra tay quá ác.”
Anh cảnh sát tỏ ra khá tức giận: “Coi như bọn chúng biết điều, lại còn dám ra tay nặng hơn nữa sao?”
Lúc này, Mạc Hướng Vãn đã đi tới cửa phòng bệnh. Vừa nhìn thấy anh, đôi mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, long lanh đầy nước mắt.
Anh cảnh sát nhìn thấy liền nói: “Tôi đi ra ngoài, anh hãy nói chuyện với bà xã trước đi.”
Mạc Bắc đưa cánh tay không bị thương lên vẫy Mạc Hướng Vãn lại gần phía mình.
“Hôm nay, anh hơi xui xẻo.”
“Có phải do vụ án mà anh đã theo trước đó?”
Mạc Bắc lúc này thật sự không muốn giấu giếm cô chuyện gì hết.
“Bị đánh một trận, chắc sau chút xui xẻo này mọi chuyện sẽ an lành thôi.”
“Tại sao bây giờ còn có người biết mà vẫn phạm luật chứ?”
“Pháp luật đương nhiên sẽ xử phạt bọn họ thích đáng.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng buồn bã: “Trước tiên, anh đã bị trừng trị đấy”. Rồi cô chợt nhớ ra: “Liệu có cần thông báo cho bố mẹ anh không?”
Mạc Bắc thầm nghĩ, như vậy cũng hay, chịu trận đòn này cũng rất đáng, anh liền động viên cô: “Em gọi điện báo cho bố mẹ anh một tiếng, mấy ngày tới anh chắc phải nằm viện rồi, Phi Phi không có ai chăm sóc cả.”
Mạc Hướng Vãn nghĩ như vậy cũng ổn, chỉ có điều vẫn thấy hơi sợ hãi.
Y tá tới truyền dịch cho Mạc Bắc, Mạc Bắc khẽ trở người, cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn. Bọn chúng đã ra tay khá mạnh, tuy không muốn lấy mạng, nhưng cũng đủ dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Mạc Bắc lại nói thêm: “Mấy ngày này đừng để cho Phi Phi đến gặp anh, nhìn thấy bộ dạng anh thế này chắc con sẽ sợ lắm.”
Mạc Hướng Vãn gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô lấy số điện thoại bàn nhà Mạc Bắc, bước ra khỏi phòng bệnh, gọi điện đến cho Mạc gia. Lúc chờ người nhấc điện thoại, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Người nhận điện thoại chính là bà Mạc, Mạc Hướng Vãn chỉ kịp báo lại qua loa tình hình của Mạc Bắc. Bà Mạc cảm thấy lo lắng vô cùng, không kịp nói gì thêm nữa, hai vợ chồng bà vội vã tới bệnh viện ngay.
Từ trước đến nay, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng, lần đầu tiên cô gặp mặt bố mẹ Mạc Bắc lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế này. Còn cô khi nhìn thấy bà Mạc cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Cô nhớ hình như đã từng gặp mặt bà ở đâu đó, có điều nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Mạc Bắc nằm trên giường nắm chặt lấy bàn tay của Mạc Hướng Vãn rồi giới thiệu: “Bố, mẹ, đây là Hướng Vãn.”
Mạc Hướng Vãn cũng tự mình giới thiệu: “Cháu chào hai bác, cháu tên là Mạc Hướng Vãn.”
Cô đứng một cách nghiêm chỉnh, đoan trang, để cho hai vị trưởng bối đưa mắt đánh giá. Mạc Bắc nắm chặt lấy một tay của cô, cô cũng để mặc cho anh nắm lấy.
Lúc này, bà Mạc chẳng còn tâm trí nào để tâm đến cô nữa, chỉ lo lắng nhìn trên nhìn dưới con trai mình, cứ liên miệng kêu “Khổ quá, đúng là tạo nghiệt mà!” Đây là hành động mà bất cứ người mẹ nào trên thế gian này cũng làm vào những tình cảnh thế này. Mạc Hướng Vãn bất giác mỉm cười rồi ngẩng đầu lên, nhận thấy bố Mạc Bắc đang chăm chăm nhìn cô.
Cô lại cung kính gọi một tiếng: “Bác trai.”
Bà Mạc đột nhiên hỏi: “Hai đứa ở trong này, vậy còn cháu tôi đâu rồi?”
Mạc Bắc đang định trả lời thì Mạc Hướng Vãn đã lên tiếng trước: “Liệu con có thể làm phiền hai bác chăm sóc Phi Phi một thời gian được không ạ?”
Bà Mạc liền thận trọng hỏi: “Cô đồng ý để chúng tôi đem Phi Phi về nhà sao?”
Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn Mạc Bắc, anh liền mỉm cười nhìn cô động viên, cô liền nói: “Cháu nghĩ rằng, nếu được vậy thì thằng bé sẽ được chăm sóc tốt hơn nhiều.”
Mạc Bắc cũng nói xen vào: “Mẹ ơi, phiền mẹ chăm sóc con trai con mấy hôm.”
Buổi tối hôm đó, Mạc Hướng Vãn liền đón Mạc Phi từ chỗ bác Thôi về. Mạc Phi đang ngủ ngon giấc, mơ mơ màng màng không biết tại sao phải thức dậy, nhìn thấy mẹ mình đưa hai người già về nhà, lại càng không hiểu tại sao.
Thế nhưng cậu bé nhanh chóng nhận ra một trong hai người già đó, liền vui vẻ gọi một tiếng: “Bà ơi, con chào bà.”
Mạc Hướng Vãn ngồi xổm xuống nói với con mình: “Phi Phi, đây là bố và mẹ của bố, mau chào ông nội, bà nội đi.”
Mạc Phi vừa ngủ dậy nên vẫn còn ngái ngủ, nhìn kỹ lại bà nội rồi hỏi mẹ mình: “Có phải con sẽ gọi là ông nội, bà nội không ạ?”
Nhìn thấy mẹ gật đầu, cậu bé liền ngoan ngoãn khoanh tay chào: “Con chào ông nội, bà nội.”
Tiếng gọi của con trẻ khiến cho khối băng trong lòng bà Mạc hoàn toàn tan chảy. Bà liền giơ tay về phía cháu trai nói: “Phi Phi, lại đây với bà nội nào!”
Mạc Hướng Vãn đẩy con trai lại phía trước, Mạc Phi liền ngoan ngoãn sà vào lòng của bà Mạc, ôm bà rất chặt.
Thật ra, cậu bé không hiểu mấy chuyện bố và mẹ của bố, chỉ bị động đi theo họ về nhà của bố. Sau đó khá nhiều ngày, Mạc Phi không hề nhìn thấy bố, chỉ có mỗi mình mẹ thỉnh thoảng đến đây nấu ăn.
Ông nội sáng nào cũng đưa Mạc Phi đến trường học, trước khi đến trường, bà nội đều nấu bữa sáng cho cậu bé, thông thường sẽ là món cháo trứng nấu thịt nạc. Bà nội sợ Mạc Phi ăn không đủ no nên thường để thêm sữa đậu nành và bánh quy trong cặp thằng bé.
Mạc Phi hỏi bà Mạc: “Bà nội ơi, không phải bà có một đứa cháu ở Cung thiếu nhi sao?”
Bà Mạc liền đỏ mặt, lắp ba lắp bắp không biết nên nói gì.
Vừa hay lúc đó Mạc Hướng Vãn về nhà để lấy quần áo thay cho Mạc Bắc, cô vuốt nhẹ lên trán của con trai rồi nói: “Cháu trai của bà nội không phải là Phi Phi sao?”
Mạc Phi lại hoài nghi hỏi thêm: “Thế nhưng trước đó bà nội chưa bao giờ tới thăm con.”
Mạc Hướng Vãn liền giải đáp ngay khúc mắc: “Trước kia, bố với mẹ đã chia cách một khoảng thời gian dài, Phi Phi thật lợi hại đã tìm được bố về, cho nên bây giờ ngày nào ông bà nội cũng có thể nhìn thấy Phi Phi.”
Mạc Phi không tin những lời nói lừa gạt trẻ con này, cậu bé nghiêm nghị nói với hai người lớn trước mặt mình: “Hai người đừng có kể chuyện lừa gạt con nữa.” Sau đó cậu bé ngồi xuống chiếc sô pha, ưu tư hỏi: “Mẹ ơi, có phải trước đây mẹ đã ly hôn với bố không?”
Mạc Hướng Vãn đành để mặc cho con trai mình hiểu lầm, cô gật đầu, bà Mạc cũng gật đầu theo.
Mạc Phi liền quay sang nói với bà Mạc: “Bà ơi, nếu như bố và mẹ không ở bên nhau có phải ông bà cũng không cần cháu nữa?”
Điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn khá ngại ngùng, bà Mạc cũng không biết trả lời thế nào.
Lúc này, may mà Mạc Hạo Nhiên đi tới giải vây cho hai người, ông liền giảng giải cho Mạc Phi nghe: “Là bố con đã phạm sai lầm, nhiều năm nay không chăm sóc được cho con, ông nội sẽ mắng bố con một trận.”
Mạc Phi biết rằng Mạc Bắc đang bị ốm, chỉ có điều người lớn không đưa cậu bé đến thăm bệnh mà thôi. Thế nhưng Mạc Phi vẫn rất quan tâm, lo lắng cho bố, cậu bé nắm lấy bàn tay của Mạc Hạo Nhiên rồi nói: “Không cần đâu ông nội, bố con mắc sai lầm, ông nội mắng bố, sau này con phạm sai lầm, bố con lại mắng con, cứ oan oan tương báo như thế đến bao giờ mới hết được.”
Tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười lớn tiếng.
Thật ra Mạc Phi là một đứa trẻ có khả năng thích ứng cao, mới có vài hôm mà đã quen được những người thân mới, lại còn giới thiệu ông bà nội cho cô giáo chủ nhiệm và các bạn học cùng lớp nữa.
Có lần, vào lúc Mạc Hướng Vãn đang giặt đồ cho Mạc Bắc, bà Mạc liền nói với cô: “Cháu dạy dỗ, chăm sóc đứa trẻ này rất tốt, thằng bé rất có lòng độ lượng, đúng là hiếm có.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Phi Phi không phải là một đứa trẻ dễ nuôi ạ.”
“Về điều này thằng bé rất giống với Bắc Bắc.”
“Hai người họ đều rất lương thiện.”
Bà Mạc đứng nhìn cô, khiến cô cảm thấy ngại ngùng, cô cũng lén ngước lên để xem thái độ của bà Mạc, ánh mắt của bà Mạc tràn đầy tình cảm ấm áp, không hề có chút ác ý nào hết. Không biết vì lý do gì, cô cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên, liền kể lại một số chuyện thú vị trong quá trình nuôi nấng Phi Phi cho bà Mạc nghe.
Bà Mạc cứ đứng đấy lắng nghe, không hề nói chen vào.
Người mẹ trẻ tuổi này một thân một mình nuôi con, còn ít tuổi như vậy mà đã phải gánh chịu áp lực lớn của cuộc sống, nhưng lúc này lại chỉ kể lại những chuyện vui, những thiếu sót của bản thân mà không hề nhắc tới cực khổ, nhọc nhằn suốt quãng thời gian qua. Bà thầm nghĩ, cô đúng là người mẹ vô cùng hiếm có.
Bà vừa quay đầu lại liền nhìn thấy chồng mình đang đứng ở phía ngoài, hai người bốn mắt chạm nhau, bất giác mỉm cười.
T¬T
Mạc Phi làm xong bài tập về nhà liền thò đầu ra khỏi phòng.
Nhà của bố có rất nhiều phòng, Mạc Phi có phòng ngủ và thư phòng riêng của mình, điều này khiến cậu bé vẫn chưa thích ứng kịp. Cậu bé gọi ông nội vào kiểm tra bài tập, kiểm tra xong, nếu như không có bất cứ lỗi sai nào, cậu bé sẽ có cơ hội cùng ông nội ra ngoài đi chơi bắn súng.
Việc này thật đúng là làm xúc động lòng người, là khoản “phúc lợi” mà bố không hề cho cậu bao giờ. Ông nội là một người bắn súng tài ba, động tác cầm súng nhắm đích vô cùng “đẳng cấp”, giống như cảnh hay thấy trong các bộ phim điện ảnh vậy, dần dần, Mạc Phi bắt đầu sùng bái người ông oai phong này của mình.
Mạc Hạo Nhiên rất thích được chơi đùa cùng với cháu, hơn mười năm nay ông chưa tận hưởng được niềm vui quanh con trẻ như thế này. Đứa trẻ này không chỉ ngoan ngoãn mà còn khéo mồm, khiến cho người lớn vô cùng yêu quý. Ông cảm thấy thật sự hạnh phúc, vui sướng, bởi vì có thể đưa Phi Phi đến dự các buổi họp mặt, tiệc tùng, giới thiệu cho bạn bè, thân hữu về thành viên mới trong gia đình mình.
Nói cho cùng, Mạc Phi cũng là một đứa trẻ, chỉ cần có đồ ăn, đồ chơi là có thể nhanh chóng thân thiết với người lớn. Hơn nữa, Mạc Hướng Vãn dạo này phải bận rộn chăm sóc cho Mạc Bắc, cậu bé không bị mẹ quản lý, nên hết lòng ở cạnh đem lại niềm vui cho ông bà nội.
Theo lời Mạc Phi nói thì: “Ông bà nội ra ngoài đi chơi mà không mang theo con trẻ thì thật là mất mặt. Cho nên con phải cùng ông bà đi ra ngoài”. Nghe thấy vậy bà Mạc mặt cười tươi như hoa, nói với cháu mình: “Tiểu tổ tông của tôi còn bé mà đã tinh quái rồi.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy rất vui vì Mạc Phi nhận được sự sủng ái, yêu chiều của ông bà. Cuộc sống vốn có nhiều thiếu thốn của con trai cô dần dần cũng được lấp đầy.
Không chỉ riêng con trai mà ngay chính cuộc sống của cô cũng vậy.
Bố của Mạc Bắc tuy là một người nghiêm khắc nhưng thái độ đối với cô luôn luôn tôn trọng, đến mức khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Ngay cả Mạc Bắc cũng nói rằng, khuôn mặt lạnh băng của bố mình đã được cải thiện khá nhiều sau khi có được con dâu và cháu trai. Lúc ban đầu, thái độ của bà Mạc với cô cũng hơi lạnh nhạt, sau đó cũng dần dần tỏ ra nhiệt tình, quý mến hơn.
Có một lần, Mạc Hướng Vãn vừa từ bệnh viện về, bà Mạc liền gọi cô vào để nhận xét chiếc xường xám mới may của mình.
Ngay trong phòng khách nhà Mạc Bắc, cô nhìn thấy chị Phi Phi đang quỳ thấp xuống để vuốt lại tà xường xám cho bà Mạc. Mạc Hướng Vãn nhìn chị Phi Phi mỉm cười, khuôn mặt chị trắng bệch, trát dày phấn, khí sắc đã tốt hơn lần gặp trước khá nhiều. Chị cũng nhìn Mạc Hướng Vãn mỉm cười, nhưng không nói gì nhiều.
Mạc Hướng Vãn ngồi xuống bên cạnh bà Mạc rồi đưa ra ý kiến của bản thân, bà Mạc nói: “Tay nghề của chị Triệu này rất tốt, ngay cả những người ngoại quốc ăn mặc thời trang cũng đều đặt may xường xám nhà chị ấy, một đơn đặt hàng lên đến mấy trăm nghìn liền. Sau này, con cũng nhờ chị ấy may cho nhé!”
Mạc Hướng Vãn chân thành trả lời: “Dạ vâng.”
Chị Phi Phi quay sang nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp, lúc rời khỏi, đi lướt qua người cô, chị khẽ nói: “Thảo Thảo, em đúng là rất có phúc khí đấy.”
Mạc Hướng Vãn không muốn suy ngẫm nhiều về ý nghĩa trong lời nói của chị, chỉ thay người giúp việc tiễn chị ra ngoài cửa rồi nói: “Chị Phi Phi, chị về nhé!”
Cô đứng ngoài cửa nhìn theo dáng chị rời đi. Bà Mạc vẫn cầm chiếc xường xám trên tay hết lời tán thưởng, buổi tối bà còn phải mặc chiếc xường xám này rồi dắt Mạc Phi đi tham dự một bữa tiệc. Thế nên, bà Mạc đã giao cả căn nhà này lẫn Mạc Bắc cho cô đảm đang.
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ đứng nghe bà Mạc dặn dò, sau đó cùng chị giúp việc vào bếp nấu cơm. Trong bữa tối, cô ngồi ăn cơm rồi bàn luận một số chuyện chính trị, kinh tế với Mạc Hạo Nhiên, thậm chí ông còn khá tán đồng với một vài quan điểm của cô.
Ăn cơm xong, cô liền vào bệnh viện chăm sóc Mạc Bắc.
Lúc này, vừa hay đến giờ vào thăm bệnh nhân, dòng người đi qua đi lại cũng có thể coi khá là náo nhiệt.
Mạc Bắc đang nằm trên giường đọc báo, nghe thấy tiếng Mạc Hướng Vãn bước vào, anh nhanh chóng đặt báo xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười. Trong phòng lúc này chỉ có một ngọn đèn vàng ấm áp, tạo cảm giác như đang ở nhà vậy.
Mạc Hướng Vãn ngồi bên cạnh Mạc Bắc, đem những chuyện xảy ra trong nhà kể lại một lượt cho anh nghe, khiến anh vừa vui sướng lại vừa đắc ý, miệng cười không đóng lại được. Mạc Hướng Vãn đành phải vỗ lên vai anh một cái, muốn anh đừng động đậy.
Cô nói: “Trước đây em đúng là hồ đồ, anh thật sự là người tính toán quá giỏi, có ai thoát khỏi tính toán của anh được chứ.”
Mạc Bắc lười nhác ngáp một cái rồi nói: “Điều này cũng thể hiện trình độ cả. Phi Phi cũng có bản lĩnh này, giúp anh giải quyết vấn đề trong gia đình thật mỹ mãn.”
Mạc Hướng Vãn bật cười theo anh. Hai cha con anh đúng là đều có bản lĩnh này.
Vụ án Mạc Bắc bị người lạ mặt tấn công đã được đưa lên Viện kiểm sát thành phố xử lý, lãnh đạo cấp trên vô cùng tức giận, hạ lệnh phải tra xét triệt để, rõ ràng, lật ra hết những vụ án trước kia của khu vực đấy. Đương nhiên, điều này khiến cho một số người đứng ngồi không yên. Lúc đến thăm bệnh, Chủ nhiệm Giang đã nói rằng: “Cậu đúng là ghê gớm! Vụ án ở khu vực kia bị lật lại, cậu thì gặp nạn mà hưởng phúc. Lần này đúng là làm lớn chuyện rồi, khổ nhục kế của cậu đã khiến cho bao người bị mất mũ ô sa[1] ấy chứ?”
[1] Mũ dành cho quan lại, người Việt Nam thường gọi là mũ cánh chuồn.
Mạc Hướng Vãn vừa nghe lập tức cảm thấy vô cùng lo sợ, thế mà Mạc Bắc lại còn làm mặt xấu với cô, cô nghiêm nghị nói với anh: “Những trò chơi nguy hiểm thế này có thể tránh được thì anh nên tránh đi.”
Mạc Bắc mỉm cười: “Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu, vụ việc lần này cũng khiến cho họ biết được sự nghiêm trọng của vấn đề, có một vài chỗ không thể tùy tiện động đến được.”
Mạc Hướng Vãn tức giận: “Có phải anh cố tình chịu đòn đúng không?”
Mạc Bắc không trả lời, nũng nịu gối đầu lên đùi của cô, để cô thay băng cho anh, sau đó mới nói: “Anh đúng là có vấn đề, cứ thích ngược đãi bản thân. Anh đã nộp những chứng cứ về hành vi gian lận thương mại của vụ án này lên trên, bọn họ biết được thông tin nên đã ra tay, may mà mấy người thi hành nhiệm vụ vẫn còn biết nặng nhẹ, chừng mực.”
Mạc Hướng Vãn định cốc lên trán anh mấy cái, nhưng nhìn thấy đầu anh vẫn còn cuốn băng, nên không nỡ.
Mạc Bắc nhẹ nhõm, thoải mái nhắm mắt lại nói: “Ý của ông bà nội em là cho em khoản tiền đền bù cho căn nhà cũ của gia đình làm của hồi môn nên anh sẽ nhường quyền mua nhà cho em.”