Mạc Bắc cúi đầu nhìn cô, chậm rãi kết hợp cùng cô, để tiến vào nơi thẳm sâu nhất.
Cô đang căng thẳng, cơ thể cũng trở nên căng cứng, anh liền dùng nụ hôn để khiến cho cô cảm thấy thoải mái hơn, để cô dần dần mở rộng con tim hơn nữa. Giờ đây đã không còn vật cản gì, họ dùng sự tiếp xúc thân mật nhất thay cho ngôn ngữ để thấu hiểu lần nhau.
Lúc này, Mạc Hướng Vãn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, người đàn ông trên cơ thể mình đang dần tăng sức mạnh, mỗi lần anh tiến vào cô lại cảm thấy trái tim mình như nhẹ nhõm hơn.
Anh cũng nỗ lực kết hợp nhịp nhàng với cô, hoàn toàn khác với anh của nhiều năm trước. Thân thể anh tràn đầy sức lực, mang trong mình Dụς ∀ọηg chiếm lĩnh và bảo vệ.
Mạc Hướng Vãn dần vứt bỏ nỗi sợ hãi của nhiều năm trước, toàn tâm toàn ý đón nhận anh cùng tình yêu sâu đậm của anh nữa. Hành động thân mật lúc này giữa họ mang theo một sức công phá lớn khiến toàn thân cô như đang thay đổi hoàn toàn, thật sự chẳng cần phải suy nghĩ gì, cũng chẳng còn tâm sức mà nghĩ tới nữa. Có lẽ cứ như vậy, giao phó tất cả cho người đàn ông này, vì anh đã tiến được vào nơi thẳm sâu nhất trong lòng cô, cô còn lý do gì mà tiếc nuối, mà trốn tránh nữa đây?
Giây phút này, Mạc Hướng Vãn chỉ còn nghe thấy mình đang thì thầm gọi tên anh: “Mạc Bắc, Mạc Bắc!”
Vào thời khắc sau cùng, anh đặt tay lên иgự¢, lắng nghe nhịp đập trái tim cô và nói: “Thật sự, anh vô cùng vui sướng, cuối cùng đã tìm được chỗ cho mình ở trong này, chính là ở bên cạnh Phi Phi.”
Tất cả mọi thứ sau đó đều không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa. Mạc Hướng Vãn dường như đã tỉnh dậy giữa bao năm tháng ngủ vùi, tỉnh rồi lại ngủ tiếp, tâm hồn cô như đang trôi dạt trên mặt sông Hoàng Phố, lúc chìm lúc nổi, nhưng có một điều cô luôn được ôm chặt bởi một đôi tay rắn chắc, một cơ thể ấm áp, với cô như thế đã là quá đủ.
Một lúc sau, cô mở mắt, ngước đầu lên nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Cô khẽ xoay người, người bên cạnh vẫn ôm chặt lấy иgự¢ và eo cô. Cô đưa tay rút lấy chồng thư trong túi xách.
Mạc Hướng Vãn bóc từng bức thư ra một, giống như đang đọc từng mục trên tờ báo vậy. Cô nhìn thấy tất cả cảm xúc hối hận, trách mắng, không hiểu và cả sự quan tâm trong những bức thư đó.
Mạc Bắc xoay người lại, ôm chặt cô vào lòng.
“Tại sao em lại gửi lại hết những bức thư đó về căn nhà cũ?”
“Thà rằng, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ gửi thư về, còn hơn là mỗi năm gửi về một phong thư, sẽ khiến cho em nhớ lại chuyện năm xưa.”
Mạc Bắc lại càng ôm chặt cô hơn: “Cả hai người họ đều đã quay về tìm em, có điều không dám gặp mặt em mà thôi. Chính bởi thái độ kiên quyết không trả lời thư của em đấy.”
Mạc Hướng Vãn điều chỉnh lại dáng người trong lòng anh, cô quay sang hỏi: “Anh đã liên hệ với họ?”
Mạc Bắc chỉ biết than dài.
Mạc Hướng Vãn vuốt lên mái tóc mềm mại của anh, đây là một người đàn ông thật dịu dàng, ấm áp.
“Mạc Bắc, những chuyện nên làm, không nên làm với em thì anh đều đã làm cả rồi.”
Mạc Bắc bật cười nói: “Bởi vì em chính là món quà sinh nhật tuyệt nhất trong cuộc đời anh.”
Dựa vào sự nhanh nhạy của mình, cô bỗng hỏi anh: “Có phải anh sinh đúng vào ngày Giáng Sinh không?”
“Thật ra, anh sinh muộn hơn chúa Giê Su năm ngày”. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô rồi lại quay về đề tài chính. “Hướng Vãn, hai người họ rất muốn quay về thăm em.”
Mạc Hướng Vãn cúi gằm mặt xuống.
“Em không thể nào quên được quá khứ chính là do em chưa bao giờ chịu tha thứ cho hai người họ”. Anh càng ôm chặt cô hơn, muốn cho cơ thể của Mạc Hướng Vãn có thể ấm hơn nữa. “Nếu vậy, bản thân em sẽ càng ngày càng cảm thấy khổ sở hơn.”
Mạc Hướng Vãn vẫn im lặng không nói gì.
Mạc Bắc nhẹ hôn lên mái tóc cô, thay đổi tư thế ôm lấy cô, hai tay vòng qua chiếc eo thon gọn, mềm mại của cô, động tác vừa thận trọng lại vừa dịu dàng. Anh đột nhiên hỏi: “Lúc sinh Phi Phi có phải em đã rất vất vả, khổ sở?”
Đây là chuyện đã qua, khi anh hỏi đến liền gọi lên trong cô đoạn ký ức gian truân mà cô không muốn nhớ.
Anh chính là một nửa còn lại, là người đàn ông đã đem đứa con đến cho cô. Phi Phi chính là đứa con yêu dấu, là một phần máu thịt của hai người họ.
Ý nghĩ này lại khiến cô cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.
Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Bắc: “Em đau suốt tám tiếng đồng hồ liền, sau cùng phải lên bàn mổ. Phi Phi ở trong bụng em chẳng mấy khi khiến em chịu đau đớn, sau khi ra đời cũng vô cùng ngoan ngoãn, dễ nuôi, có lẽ thời gian đau đớn nhất chính là tám tiếng đồng hồ ấy.”
Anh xoay người cô lại và nhìn thấy vết sẹo in trên bụng cô, dù rằng bây giờ đã mờ nhạt đến mức gần như không nhìn thấy nữa. Anh nhẹ nhàng vuốt lên chiếc bụng mềm mại, nhỏ nhắn của cô, rồi nói: “Thật sự xin lỗi vì khi ấy anh đã không có ở bên cạnh em.”
“Anh có ở đó cùng chẳng làm được gì mà.”
“Ít nhất thì anh cũng có thể ở bên cạnh em.”
Đột nhiên, Mạc Hướng Vãn thấy lạnh nên khẽ kêu lên: “Lạnh quá.”
Lúc này, Mạc Bắc mới nhận ra cửa sổ đang mở, anh liền đứng dậy đóng chặt cánh cửa lại, không khí ấm áp lại lan tỏa trên thân thể hai người.
Mạc Hướng Vãn lại ôm lấy Mạc Bắc: “Em hiểu được ý anh muốn nói.”
“Em hãy thử giải phóng bản thân, đây không chỉ đơn giản là tha thứ. Hướng Vãn, em có thể quay đầu lại thì mới có thể nhìn về phía trước xa hơn nữa.”
Mạc Hướng Vãn thở dài: “Ở nơi này, em đã từng là một món quà của anh.”
Mạc Bắc đưa tay lên trán, khẽ than: “Tốt nhất là hay quên điều đó đi, mẹ Phi Phi của anh ạ.”
Anh thấy Mạc Hướng Vãn không phản ứng gì, liền đưa tay cù cô, thế là cô co người muốn trốn tránh, có điều anh không chịu thôi, không bao giờ lui nữa, mãi mãi nắm chặt lấy tay cô.
Mạc Bắc nói với Mạc Hướng Vãn bằng thái độ ăn vạ đến cùng: “Mẹ Phi Phi, em đã để anh tiến sâu vào trái tim em rồi thì đừng mong đuổi được anh đi nữa.”
Mạc Hướng Vãn chỉ còn biết gật đầu mỉm cười dịu dàng.
Mạc Bắc lại nói: “Thật ra, bây giờ nghĩ lại thì chuyện ngày xưa cũng không đến nỗi tồi tệ như mình nghĩ, đúng không? Ví dụ như anh vậy.”
Mạc Hướng Vãn không nhịn được bật cười.
Mạc Bắc nhìn thấy Mạc Hướng Vãn cuối cùng đã có thể bật cười tươi tắn, vui vẻ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
T¬T
Vào buổi sáng sau khi đọc được bài báo về cô ở trên mạng, Mạc Bắc nhận được điện thoại của mẹ. Bà Mạc nghiêm nghị hỏi: “Bắc Bắc, những gì viết trên mạng có phải là thật không?”
Mạc Bắc trước tiên không nói gì, anh ngẫm nghĩ một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Mẹ à, không phải mẹ đã điều tra rồi sao?”
“Mẹ vẫn luôn nghĩ là hai đứa yêu quá sớm, con người của con bé đó tốt, mẹ cũng chẳng truy cứu làm gì. Thế nhưng sự thật thì hai đứa không phải là như vậy. Những chuyện đó bị người ta bới móc ra, làm sao mà mẹ chịu đựng nổi, mất mặt thế nào con có biết không? Lần này lại còn mất mặt trước bàn dân thiên hạ nữa chứ!”
“Mẹ ơi, lúc đó bản thân con cũng mắc phải lỗi lầm. Những người mắc phải lầm lỗi, mẹ không cho người ta con đường làm lại từ đầu sao? Đừng có lúc nào cũng nghĩ tới việc mất mặt có được không ạ?”
Bà Mạc nghe thấy ý muốn biện hộ, che chở cho cô gái kia của Mạc Bắc, ban đầu lặng người ngạc nhiên, bà thật không ngờ con trai mình cũng có lúc kiên quyết đến vậy. Từ trước đến nay, tính cách Mạc Bắc ôn hòa, nhã nhặn, luôn luôn kính trọng, lễ phép với bố mẹ. Chính vì thế bà cảm thấy căng thẳng liền ra lệnh cho anh: “Bắc Bắc, mẹ đề nghị con mau đi làm xét nghiệm AND.”
Mạc Bắc lập tức phản đổi: “Mẹ à, không phải mẹ đã gặp đứa trẻ rồi sao? Thằng bé lẽ nào trông không giống con khi còn nhỏ? Nếu như trong không giống thì làm gì có chuyện mẹ đến thăm thằng bé hết lần này đến lần khác như thế?”
Bà Mạc hoàn toàn không thể đối đáp lại được.
“Mẹ, con vẫn luôn tin tưởng rằng mẹ là người thấu tình đạt lý.”
Bà Mạc liền nghiêm nghị nói lại: “Lúc đó, mẹ vẫn chưa hề biết trước kia cô ta làm những chuyện đó, hôm nay biết được thật sự là mẹ đã hồn bay phách tán.”
“Hồi trước, con còn làm những chuyện hoang đường, bại hoại hơn, chẳng lẽ mẹ lại không biết?”
Bà Mạc đang rất tức giận, nhưng Mạc Bắc vẫn cứ hỏi liên tục: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ muốn con phải thế nào chứ? Sau khi xét nghiệm AND, nếu như đó là con của con thật thì ςướק đứa trẻ về rồi bỏ mặc mẹ đứa bé không quan tâm sao? Mẹ à, mẹ còn nhớ bộ phim Đài Loan Mẹ ơi, xin hãy yêu con thêm lần nữa mà lần trước hai mẹ con mình cùng xem không, lần đó mẹ đã khóc rất nhiều, mẹ vẫn nói rằng bố của đứa trẻ là người không ra gì, tại sao lại đối xử với mẹ của đứa trẻ như vậy. Mẹ ơi, con không muốn làm người bố như vậy đâu.”
Bà Mạc hoàn toàn nghẹn lời, tức tối quát lên: “Con đừng có ăn nói lăng nhăng với mẹ, tự đi mà nói với bố con ấy.”
Mạc Bắc dập điện thoại, đứng bật người dậy, đi đến chỗ Chủ nhiệm Giang xin phép nghỉ. Anh nghĩ chuyện này không thể nào chậm trễ được, cần phải nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Lúc về đến nơi, mẹ anh cũng có nhà, chị giúp việc nói buổi sáng thấy mẹ anh vội vội vàng vàng từ đâu về, vừa vào nhà đã hổn hà hổn hển nói với bố anh rất nhiều chuyện. Từ lúc đó đến giờ bà vẫn đóng chặt cửa phòng mình, còn bố anh thì đang ở trong thư phòng luyện thư pháp.
Mạc Bắc trước tiên đi gặp bố.
Anh bước vào thư phòng, nhìn thẳng vào bức tự lớn trên tường, còn Mạc Hạo Nhiên đang quay lưng lại phía anh viết chữ. Từ chỗ đứng của mình, Mạc Bắc nhận thấy mái tóc của bố đã bạc quá nửa, thân thể cao lớn của bố giờ đây cũng đã già nua, lụ khụ đi nhiều.
Anh gọi nhỏ: “Bố ơi.”
Mạc Hạo Nhiên khẽ “ưm” một tiếng.
Mạc Bắc bước tới, tĩnh tâm mài mực cho bố. Vốn ban đầu anh nghĩ, liệu có nên để bố mở lời trước để đi vào chuyện chính không, nhưng thấy bố chỉ đưa tay cầm 乃út, chăm chú đặt từng nét sổ, dấu chấm, không hề có ý nói gì hết, Mạc Bắc đành chậm rãi mở miệng đi vào vấn đề anh cần nói.
“Bố à, lúc con gặp lại cô ấy, cô ấy đã là một bà mẹ đơn thân chăm chỉ làm việc. Buổi tối cô ấy còn tới trường Đại học Sư phạm để học lớp tại chức, thường xuyên phải làm thêm giờ. Cô ấy hoàn toàn khác với lần đầu khi hai đứa con gặp nhau.”
Mạc Hạo Nhiên lại “ừm” một tiếng nữa.
“Con không biết tại sao tám, chín năm trước cô ấy lại làm như vậy, nhưng lúc đó con cũng là một người chẳng ra gì, không hề nghiêm chỉnh chút nào. Thế nhưng cô ấy đã sinh con của con ra đời, sau đó sống đứng đắn nuôi con chừng ấy năm nay. Bố à, trước kia chính bố từng nói, con người quan trọng nhất chính là phải sống một cách “nghiêm túc”. Cho nên, cô ấy cũng đã dạy dỗ và nuôi nấng ra một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế.”
Mạc Hạo Nhiên vẫn chỉ quan tâm đến việc luyện thư pháp, Mạc Bắc nhìn qua, bố anh đang viết “Thái cúc mọc hướng Đông, ưu nhã ngắm Nam Sơn”. Anh không nhịn được, đành bật cười ra tiếng.
Mạc Hạo Nhiên nghiêm mặt lại nói: “Nói cho cùng thì bố chẳng thể nào hiểu mẹ đứa trẻ được như con.”
“Bố ơi, các báo, đài tối nay chắc sẽ còn đăng nhiều tin tức tầm bậy tầm bạ khác nữa, có điều con vẫn cứ tuân theo đúng lời dạy dỗ của bố, vào dịp đón năm mới sẽ đưa cháu trai về, chỉ cần bố đồng ý là được ạ.”
Mạc Hạo Nhiên chắp tay ra sau lưng nhìn bức tự mình vừa viết, đột nhiên than thở: “Bố già thật rồi, tay cầm 乃út không còn đủ sức nữa, con nhìn chữ “Thái” mà xem, trông mềm yếu quá, làm sao có thể “ưu nhã ngắm Nam Sơn” được nữa chứ?”
Mạc Bắc vẫn im lặng chờ câu trả lời của bố.
Mạc Hạo Nhiên tiếp tục ngắm bức tự, trầm ngâm nói: “Từ trước đến nay, bố luôn giữ sự thanh bạch của bản thân, con hiểu điều này mà.”
Mạc Bắc đưa ánh mắt vừa thận trọng vừa cung kính nhìn ông.
“Nếu như ngay cả bố cũng không đồng ý thì con sẽ làm như thế nào?”
Mạc Bắc từ từ bước tới bên chiếc bàn viết chữ, anh đứng bằng một tư thế cung kính nhất rồi nói với bố: “Bố, mấy năm đi làm, con cũng tích lũy được một khoản tiền nhất định, con sẽ mua một căn phòng ba phòng ngủ, hai phòng khách ở gần đây để gia đình ba người chúng con sinh sống. Hai năm nữa thì con trai con sẽ thi vào cấp hai, con hy vọng có thể cho thằng bé học ở trường trong khu nhà mình. Bố à, chỉ cần bố mẹ điện thoại một cuộc, con sẽ quay về làm trong đạo hiếu, bất cứ lúc nào bố mẹ cũng có thể sang thăm Phi Phi.”
Mạc Hạo Nhiên cũng đứng bật dậy, nhìn vào đứa con trai đang đứng trước mặt mình. Một ánh mắt trong sáng, không tức giận, không tự ti, đứng nghiêm trang ở đây, biểu đạt rõ mọi suy nghĩ trong lòng.
Mạc Bắc tiếp tục nói: “Mẹ đứa trẻ bị công việc làm ảnh hưởng quá nhiều, cho nên con đã đề nghị cô ấy rời khỏi ngành này. Cô ấy đang đi tìm việc, con sẽ không can thiệp vào chuyện công việc của cô ấy. Mấy năm nay cô ấy đã chăm chỉ học tập để lấy tấm bằng đại học, tiếng Anh cũng khá, năng lực làm việc cao, nhanh nhẹn, năng động lại cần cù, chăm chỉ. Con tin chắc rằng dù cho đăng trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế thì cô ấy vẫn có đất dụng võ. Con hy vọng cô ấy có thể sinh thêm một đứa bé nữa cho con, để con làm trọn hết trách nhiệm của một người bố. Con cũng sẽ khuyên cô ấy nên đi học bằng MBA, đợi khi nào nhóc thứ hai lớn hơn một chút, cô ấy sẽ tìm được công việc thích hợp và tốt hơn nữa.”
Anh nói xong liền nhìn bố bằng ánh mắt chân thành, không phải không hy vọng sẽ nhận được cái gật đầu đồng ý của bố mình.
Bố anh chắp tay sau lưng, suy ngẫm kỹ càng, sau đó liền mỉm cười nói: “Mạc Bắc, bây giờ có phải con đang uy Hi*p ông già này không?”
Mạc Bắc lắc đầu: “Bố, từ trước đến nay con không bao giờ dám làm vậy.”
“Mẹ con muốn đi xét nghiệm AND của đứa trẻ.”
“Bố cảm thấy có cần thiết phải làm vậy không ạ?” Mạc Bắc liền hỏi lại.
Mạc Hạo Nhiên không trả lời câu hỏi của con trai mà chỉ nói: “Không phải con đã dự định hết tất cả mọi thứ rồi sao? Bố và mẹ chỉ có thể đi theo kế hoạch con sắp xếp mà thôi.”
“Bố ơi, bây giờ con cũng đã là một người bố, con muốn cho con trai mình một gia đình hoàn chỉnh. Mẹ của con trai con cũng là một người mẹ vĩ đại như bất cứ ai khác trên thế giới này, con và con trai con đều không thể bì với cô ấy được.”
Mạc Hạo Nhiên liền chỉ vào bức tự mình viết đặt trên bàn rồi nói: “Bức tự này viết không ổn, con hãy đem vứt đi hộ bố. Tâm không tịnh thì chẳng thể nào viết được nét chữ ra hồn.”
Mạc Bắc đáp lại một câu “vâng” rồi cầm bức tự lên, nhưng sau đó lại gấp gọn gàng và mang về cất trong phòng mình.
Chị giúp việc liền chạy tới khuyên anh: “Liệu có nên nói chuyện với mẹ cậu không?”
Mạc Bắc đưa mắt liếc qua căn phòng của mẹ, bên trong vọng ra tiếng ti vi. Anh thầm nghĩ, phải để cho bố mẹ một khoảng thời gian nhất định thì họ mới có thể chấp nhận được việc này, vì vậy anh lắc đầu.
Sau khi rời khỏi nhà, anh không quay về văn phòng luật mà gọi điện thoại cho Mạc Hướng Vãn, thế nhưng máy cô luôn luôn trong tình trạng không liên lạc được. Anh gọi điện đến cơ quan của cô, trợ lý của cô nói rằng cô đã xin phép về nhà nghỉ. Anh lại điện về nhà, nhưng không có ai nhấc máy cả.
Mạc Bắc suy nghĩ một hồi, để tìm xem có chút đầu mối nào khác không. Sau đó anh cho xe phi thẳng về khu nhà cũ của cô, anh đã đoán đúng, Mạc Hướng Vãn đang đứng ngây người trước cánh cửa ngôi nhà cũ.
Hình dáng cô lúc ấy thật cô đơn, yếu ớt.
Mạc Bắc bước lại gần, không muốn để cô phải tiếp tục cô đơn nữa. Vào lúc cô cần, anh nhất định phải ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua khó khăn, trắc trở đó.
T¬T
Sắc trời dần dần tối sậm, Mạc Hướng Vãn vội gọi anh thức dậy: “Phi Phi còn phải ăn bữa tối nữa.”
Mạc Bắc liền bật cười: “Anh đã nhờ bố Vu Lôi đón luôn Phi Phi rồi. Hôm nay Vu Lôi tổ chức sinh nhật, Phi Phi phải đến tham dự tiệc.”
Mạc Hướng Vãn cũng bật cười: “Phi Phi nhà ta đã lớn rồi, cũng phải đi tham dự tiệc tùng rồi.”
Mạc Bắc ôm lấy người cô: “Cho nên hai vợ chồng chúng ta phải tự tìm lấy niềm vui của riêng mình thôi”. Nói xong anh lại định hôn cô tiếp, nhưng lại bị Mạc Hướng Vãn đẩy ra, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, vẫn còn lưu lại đôi chút vết tích của lần âи áι vừa rồi.
Mạc Bắc mặc lại quần áo một cách miễn cưỡng, lại còn nhìn chằm chằm khi cô mặc đồ.
Nhiều năm nay, Mạc Hướng Vãn chưa từng không mặc đồ đứng trước mặt một người khác, vậy nên anh cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy không thoải mái, khi cài áo trong, loay hoay mãi mà vẫn chưa được, Mạc Bắc thấy thế liền bước lại “trợ sức”.
Anh thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, anh muốn mời cả bố mẹ em tới đây, nói với họ rằng chúng ta chuẩn bị đăng ký kết hôn.”
Mạc Hướng Vãn liền ngây thần ra.
Mạc Bắc giúp cô mặc quần áo chỉnh tề rồi nói tiếp: “Hướng Vãn, gia đình ba người chúng ta chắc chắn hòa thuận, hạnh phúc bên nhau. Một người bố trẻ trung như anh, một người mẹ trẻ đẹp như em, Phi Phi lại là một đứa trẻ thông minh, dễ thương, nhất định sẽ khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.”
Mạc Hướng Vãn định thần lại, đẩy anh một cái rồi nói: “Anh đừng có làm bậy.”
Nhưng anh vẫn không chịu thôi: “Ai làm bậy chứ? Lẽ nào em định đến khi có nhóc tì thứ hai mới chịu đi đăng ký kết hôn cùng anh sao?”
Nghe thấy anh nói vậy, khuôn mặt Mạc Hướng Vãn lại đỏ bừng bừng, cô lườm anh: “Anh đúng là đồ mặt dày.”
Mạc Bắc mặc xong trang phục của mình liền đeo cặp kính lên, lại biến thành một luật sư đoàng hoàng, nho nhã. Mạc Hướng Vãn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lại nhớ đến những phút giây cuồng nhiệt trước đó giữa hai người, mặt lại nóng ran nhưng trong lòng cô lúc này hạnh phúc vô cùng.
Giờ đây, cô không còn sợ hãi. Có một người như vậy đứng bên cạnh, ôm ấp, bao bọc, che chở mọi lúc mọi nơi, cô không cần phải lo lắng, sợ sệt nữa.
Bầu trời phía ngoài chỉ còn lại một vệt sáng yếu ớt cuối ngày, màn đêm lại sắp sửa buông xuống, sau đem đen đó sẽ là một ngày mai tươi sáng, tràn đầy hy vọng.
Mạc Hướng Vãn đi đến quầy báo mua một tờ báo tối.
Mạc Bắc nhìn cô lắc đầu đầy ngao ngán, hai người cùng ngồi trong xe đọc chuyên mục về làng giải trí.
Lại là bài báo của cô phóng viên Kim Thanh sắc sảo nọ, mũi giáo chỉ trích trực tiếp chĩa thẳng vào nhân viên làm việc trong các công ty giải trí, tuy không trực tiếp nói ra tên của Mạc Hướng Vãn, thế nhưng lại viết rõ ràng về chuyện năm xưa xảy ra với cô.
Mạc Bắc cảm thấy hơi lo lắng nhìn về phía cô nhưng Mạc Hướng Vãn lại mỉm cười một cách bình tĩnh: “Cô phóng viên tên Kim Thanh này tuy rằng viết rất cay độc, nhưng có rất nhiều thứ viết rất đúng.”
Mạc Bắc liền hỏi: “Là cái gì?”
Cô bèn chỉ vào một câu trong bài báo nói: “Kim Thanh viết rằng, quy phạm ngành nghề trong làng giải trí vì không có quy củ gì nên lại càng cần phải lập nên phép tắc cụ thể. Không có nguyên tắc sao phân được đúng sai, chính vì thế mà rất nhiều nhân viên trong ngành không thể nào phát huy tốt được sở trường của bản thân được.”
“Chúng ta nên mua thêm một tờ báo tìm việc làm nữa”. Mạc Bắc đưa ra ý kiến.
Mạc Hướng Vãn vỗ lên иgự¢ mình rồi nói: “Đúng rồi, em quên khuấy đi mất, cần thiết phải mua tờ báo đó.”
Cả hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Mặt trăng sáng trong, treo cao giữa bầu trời, nhẹ nhàng rải ánh vàng xuống khắp muôn nơi. Mạc Hướng Vãn đặt tờ báo kia gọn vào một chỗ, ngẩng đầu ngắm nhìn màn đêm tuyệt đẹp, trong lòng cảm thấy vô cùng thanh thản.