Mạc Hướng Vãn hít một hơi thật sâu, kiên cường bước tiếp, muốn đi về một nơi nhưng lại chẳng biết phải đi về đâu. Chiếc di động bọc ngoài bằng lớp kim loại lạnh như băng, vào tiết trời tháng Mười hai càng lạnh đến mức như muốn đóng băng bàn tay cô lại. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, tắt luôn nguồn di động, cứ như thể đã đóng lại được tất cả mọi ồn ào, huyên náo, thị phi đáng sợ.
Nhưng con đường giữa thanh thiên bạch nhật thế này làm sao có thể không huyên náo, ồn ào? Cô lại đứng ở giữa con đường đó nên càng chẳng thể nào trốn được. Mạc Hướng Vãn vô thức bước vào một con đường nhỏ.
Hai bên đường là những căn nhà cũ kỹ, nơi đây ánh mặt trời cũng dịu nhẹ hơn, không đón nhận được nhiều ánh nắng ấm áp như bên ngoài. Cô thận trọng tiến từng bước về phía trước, chỉ sợ sẽ đi nhầm, thế nhưng, cô cũng muốn nhanh bước để đi hết con đường này, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, chán nản.
Đây là nơi cô xuất phát, thật không ngờ giờ lại bị bức ép quay về chốn này.
Cánh cửa lớn in đậm dấu vết thời gian hiện ra trước mặt, trong vô thức cô đã loạn bước đi tới nơi này. Rất nhiều năm trước, cô cầm theo một bọc đồ bé nhỏ bước đi từ đây, sau đó chẳng bao giờ quay lại nữa.
Mạc Hướng Vãn lại muốn quay về điểm xuất phát, trái tim không chịu khuất phục trong cô bắt đầu hoang mang, bất lực.
Căn nhà vẫn còn đó nhưng người thì chẳng còn đây nữa. Mạc Hướng Vãn bình tĩnh lại nhìn, xung quanh đều là các hộ gia đình đã di dời, nơi này sắp sửa không tồn tại nữa.
Cô thầm nghĩ, tất cả đã sắp biến mất rồi, tại sao cô vẫn chẳng thể nào rũ bỏ được quá khứ? Hay do chính cô đã gieo mầm đó, cho nên cô nhất định phải nhận quả kia.
Đang nghĩ miên man thì đột nhiên có người gọi tên cô.
“Mạc Hướng Vãn?” Giọng nói mang theo thái độ hồ nghi không chắc chắn.
Mạc Hướng Vãn quay lại nhìn, người hỏi chắp tay sau lưng, khuôn mặt hài hòa, đang nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, xúc động. Cô nhìn một hồi rồi kinh ngạc kêu lên: “Thầy Ngô?”
Thầy chủ nhiệm thời cấp ba của cô giờ đây mái tóc đã bạc nhiều nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ sự quan tâm tận tình năm xưa. Thầy vẫn còn nhận ra người học sinh của mười năm trước, ngay cả tên cũng không hề gọi sai, điều này khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng xúc động.
Cô bước tới trước mặt người thầy cũ, cúi đầu theo đúng lễ trò cũ gặp thầy: “Em chào thầy Ngô.”
Thầy Ngô nhìn thấy cô, trong lòng cảm thấy vui mừng vì bất ngờ gặp lại học trò cũ, nở nụ cười hiền hậu nói: “Nhiều năm không gặp lại, nhìn em trông rất ổn.”
Đúng thế, thầy Ngô sẽ tưởng rằng cô đang sống rất ổn, bởi vì cô đang mặc trên người bộ quần áo đúng tiêu chuẩn văn phòng, trang điểm nhẹ, đứng đắn, chỉnh tề, 乃úi tóc gọn phía sau, không còn chút vết tích hư hỏng nào của năm xưa nữa.
Mạc Hướng Vãn thật sự muốn nói: “Thầy ơi, thầy đã nhầm rồi, bây giờ em không ổn chút nào”, thế nhưng cô chẳng thể nào thốt ra khỏi miệng được, cô chỉ cầm lấy tay của thầy Ngô, nói qua về tình hình công việc hiện nay của mình. Cô nghĩ rằng, thời gian qua mình đã hy sinh rất nhiều cho công việc, mọi người đều công nhận thành tích cô đạt được, đây là một thành tích khá ổn, xứng đáng được đem ra để báo cáo với người thầy tận tâm này.
Thầy Ngô vừa nghe vừa gật đầu, tỏ ra vô cùng mãn nguyện: “Mạc Hướng Vãn, em đã làm rất tốt, cho nên thầy mới nói cuộc đời của mình thì mình phải nắm lấy, những chuyện mà em muốn làm, thế nào cũng sẽ làm được. Thầy luôn luôn tin tưởng vào em.”
Mạc Hướng Vãn thì thầm nói: “Thầy ơi, em thật sự…”
Thầy Ngô mỉm cười hiền hậu: “Cuộc đời của em đã từng gặp nhiều sóng gió, nhưng điều đó không quan trọng, nhìn thấy em bây giờ sống tốt như vậy là thầy an tâm rồi. Công sức mình bỏ ra nhất định sẽ thu nhận lại được thành quả. Trước kia, thầy vẫn thường dạy các em rằng, vấp ngã một lần không sao hết, nếu như sau khi vấp ngã không biết đứng dậy thì đó mời là điều bất hạnh nhất. Mạc Hướng Vãn, em vẫn luôn là một học sinh ngoan, bây giờ có phải em đã làm được điều mà mình mong muốn?”
Việc mà cô muốn làm là gì?
Ngày trước, thầy Ngô từng hỏi cô: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Lúc đó, cô mơ màng nói với thầy Ngô rằng: “Em thật sự không biết mình muốn làm gì nữa.”
Thế nhưng đến bây giờ, cô hoàn toàn có thể trả lời được câu hỏi này của thầy Ngô. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn nỗ lực làm mọi việc, làm cho tới mức bản thân vừa ý mới thôi, đây là sự thật mà không có gì có thể hủy hoại được.
Cô nhìn thầy Ngô gật gật đầu, muốn hoàn thành lời hứa mà trước kia cô đã không làm được. Cô nói: “Thầy Ngô, bây giờ em đã biết được em muốn làm gì và em đang nỗ lực làm mọi việc.”
Thầy Ngô nở nụ cười hiền từ: “Thế thì đừng có nghĩ lại chuyện ngày xưa nữa, Mạc Hướng Vãn, bây giờ em đang bước vào một trường học mới, học một học kỳ mới, hãy quên hết tất cả những điểm số dưới trung bình trước kia đi.”
Đây là một người thầy rất hóm hỉnh, lời nói của thầy khiến cho Mạc Hướng Vãn bật cười, nụ cười trên khuôn mặt khiến cho sầu muộn tích tụ trong lòng cũng tan biến.
Chợt nhớ ra, cô liền hỏi: “Tại sao thầy lại đến đây?”
Thầy Ngô mỉm cười: “Đến thăm nhà học sinh”. Thầy nhìn vào cánh cửa cũ kỹ phía sau lưng cô nói: “Ông bà nội của em ở nước ngoài vẫn khỏe chứ?”
Mạc Hướng Vãn không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì cô hoàn toàn không biết. Lúc này, cô mới hoảng hốt nhận ra, bản thân sau chừng ấy năm thật sự đã vứt bỏ quá khứ sang một bên, không quan tâm gì hết. Thế nhưng, quá khứ vẫn luôn đi theo cô như hình với bóng, không phải cứ vứt bỏ đi là mãi mãi không bao giờ nhìn thấy nữa.
Cô chỉ biết im lặng rồi lắc đầu.
Người thầy hiền hậu không hỏi thêm nữa, nói lời tạm biệt rồi tiếp tục công việc của mình.
Thế nhưng, câu hỏi của thầy khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy áy náy, hối hận, cô tìm chìa khóa trong túi xách của mình, thật ra chiếc chìa khóa này vẫn luôn nằm trong chùm chìa khóa của cô, chỉ là cô không bao giờ động đến mà thôi, bây giờ lấy ra mới chợt nhận ra rằng nó vẫn luôn nằm ở đây.
Trước khi ra nước ngoài, ông bà nội đã đưa chìa khóa cho cô. Ông nội nói: “Cháu hãy dọn đến ở căn nhà này, hộ khẩu của cháu vẫn ở đây, sau này nếu được thì hãy chuyển cả hộ khẩu của đứa bé về đây. Nói cho cùng, đây cũng là nhà của cháu.”
Vậy mà kể từ khi người thân ra đi hết, cô vẫn luôn khóa cửa bỏ trống căn nhà này, không quay lại thêm lần nào nữa.
Mấy hộ hàng xóm gần đây đều truyền tai nhau rằng cháu nội của ông mới tí tuổi mà đã mang bầu, bị nhà trường đuổi học. Khi ông bà ra đi vẫn còn mang trong lòng biết bao sầu muộn. Vì vậy, cô không thể nào về đây ở được.
Hôm nay, khi quay lại con đường nhỏ hẹp này, cảnh vật còn đây mà người đã không còn nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy người đi đường nhưng cũng đều là những khuôn mặt lạ lẫm, mơ hồ.
Mạc Hướng Vãn hít một hơi thở sâu, chuẩn bị bước vào căn nhà cũ của mình.
Bỗng có người đứng phía sau gọi cô “Hướng Vãn”. Mạc Hướng Vãn giật mình quay lại, thì ra là Mạc Bắc.
Mạc Hướng Vãn ngạc nhiên nhìn anh đang đi rất nhanh về phía cô. Vào một ngày trời lạnh như hôm nay, vậy mà anh vẫn vã cả mồ hôi, nhưng vừa nhìn thấy cô, ánh mắt anh hiện rõ nét vui vẻ và an tâm.
Mạc Bắc lại gần nằm lấy tay cô rồi nói: “Thì ra em đang ở đây.”
Anh nói xong liền cầm lấy chùm chìa khóa trong tay cô mở cửa, bên trong sực ra mùi ẩm mốc lâu ngày. Mạc Hướng Vãn đưa tay xua xua trước mặt, do dự không biết có nên đi vào trong hay không nữa?
Mạc Bắc cảm nhận thấy liền dừng lại hỏi: “Em có vào không?”
Mạc Hướng Vãn dừng bước bên ngoài cửa, ngó đầu vào nhìn khoảng tối đen bên trong. Cô không muốn bước vào nên nói: “Em chỉ muốn xem qua thôi.”
Chợt nhớ ra điều gì, cô quay sang nhìn anh: “Tại sao anh lại đến đây?”
Mạc Bắc dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô đầy trách móc: “Em tắt di động, anh đành phải dùng đầu óc suy đoán xem em sẽ đi đến đâu.”
Cô áy náy đáp lại: “Em xin lỗi.”
Mạc Bắc đưa tay đóng cánh cửa rồi khóa lại, sau đó nói: “Không xem nữa thì thôi, ở đây cũng sắp phá bỏ rồi, nhà cũ cũng không cần thiết phải vào xem làm gì.”
Anh nắm lấy tay cô rồi nói tiếp: “Chúng ta đi ra ngoài dạo phố đi!”
Mạc Hướng Vãn liền đi theo Mạc Bắc bước ra khỏi con đường nhỏ, quay trở lại đường cái rộng rãi, huyên náo.
Ngồi trong xe của Mạc Bắc, anh nắm chặt lấy bàn tay cô, rất chặt, không chịu buông ra. Mạc Hướng Vãn có thể cảm nhận được, cô quay sang nhìn anh, anh mím chặt môi, có lẽ đang không vui vẻ gì.
Cô bất giác nói với anh: “Mạc Bắc, em không muốn giấu giếm anh điều gì, có được một người có thể để em an tâm nói ra hết mọi thứ là phúc phận của em. Mạc Bắc, lúc này em thật sự cảm thấy rất hoảng sợ.”
Mạc Bắc khẽ khàng nói: “Lúc không thể nào liên lạc được với em, anh cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.”
“Mạc Bắc, em không phải con người có lòng độ lượng, em không thể nào chịu nổi quá nhiều áp lực, vậy nên đành tắt di động đi.”
“Hướng Vãn, nếu không chịu nổi thì đừng một mình gánh chịu nữa, em chỉ cần nói cho anh biết là được rồi.”
“Liệu em có gây ảnh hưởng xấu đến anh không?” Cô nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Nếu như anh dễ dàng bị người khác gây ảnh hưởng đến vậy thì chẳng thể nào sống được đến bây giờ rồi”. Anh nghiêm mặt nói với cô. “Hướng Vãn, nhiều lúc em đã nghĩ sự việc quá mức nghiêm trọng đấy.”
Nói xong, Mạc Bắc liền rút một tập thư từ trong túi ra, có bức ố vàng, có bức rách nát, một tập khá dày, khiến cho Mạc Hướng Vãn ngây thần người ra.
Anh đặt chồng thư này lên trên đùi cô.
“Khi nào về đọc hết đi, không phải tin xấu đâu.”
Trong số thư này có bức gửi đến từ thành phố phía Nam, có bức gửi về từ nước ngoài, địa chỉ đều là ở khu nhà cũ, người nhận thư đều là cô cả.
Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng cầm những bức thư rách nát này, dường như đang vô cùng sững sờ, cô mở từng bức ra đọc. Thật sự, có rất nhiều thư, còn có cả những tờ giấy chuyển khoản. Cô đọc không hết, chỉ nhìn ngày tháng ở ngoài phong bì, bức gần nhất là khoảng hai tháng trước, lâu nhất chính là khoảng tám năm trước.
“Em đang thu người lại quá mức đó.”
“Thế nhưng em không muốn nhìn thấy những thứ này. Từ trước đến nay, bọn họ đều không đến tìm em.”
“Hai người họ đều đã quay về đây, chỉ là em không muốn gặp lại cho nên họ không thể nào gặp em được. Có lẽ cả hai người đều đang cảm thấy áy náy, hối hận vô cùng.”
Cô cúi đầu xuống thì thầm: “Làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Em thật sự cảm thấy mệt mỏi, em không muốn đọc thư nữa.”
“Được thôi.”
Mạc Hướng Vãn nắm lấy bàn tay của Mạc Bắc rồi nói: “Mạc Bắc, hãy đưa em tới một nơi có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được không?”
Mạc Bắc nhìn cô vui vẻ nói: “Tuân lệnh.”
Trên suốt đường đi, Mạc Hướng Vãn ôm chồng thư trong lòng, nhưng trái tim lại đang nghĩ về Mạc Bắc.
Làm sao anh có thể tìm được cô? Nhưng quá trình và nguyên nhân đều không quan trọng, điều quan trọng là bây giờ người đàn ông này đang ở bên cạnh cô, đúng vào lúc cô không biết đi đâu, làm gì, ngẩn ngơ đứng đó thì anh liền xuất hiện như một phép màu vào kéo cô vào lòng.
Mạc Bắc lái xe đưa cô đến một nơi, nơi mà cô có thể nhìn thấy khu nhà cũ của mình từ xa, kiến trúc cổ xưa trải qua bao năm tháng vẫn sừng sừng đứng đó.
Mạc Bắc cho xe dừng lại ở bãi đỗ, hai người đi ra ngoài, lúc bước qua cánh cửa, cô đã nắm chặt lấy bàn tay anh.
“Hướng Vãn, có muốn nhìn thấy căn phòng trước kia không?”
“Căn phòng nào?”
“Chính là một khởi điểm.”
Mạc Hướng Vãn nhớ rõ rằng, sảnh lớn ở nơi này có một mái vòm màu trắng sữa, sau buổi trưa sẽ không nhìn thấy ánh đèn nữa, thế nhưng lúc nào cũng có thể nhìn thấy chiếc đèn treo bên ngoài cửa kính. Tất cả đều hiện lên trong đầu cô lúc này.
Mạc Bắc dẫn cô bước lên tấm thảm mềm mại mà dày dặn, từng bước từng bước tiến vào nơi hai người đã bắt đầu.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là đồ cũ, được sửa sang rồi mở cửa lại, nhìn mọi thứ cũng trở nên mới mẻ hơn. Kiến trúc của nơi đây vẫn được giữ nguyên như tám năm về trước, sau khi sơn sửa lại, cảm giác đã hoàn toàn khác.
Hai người bước vào phía căn phòng ấy, trong này cũng đã khác trước rất nhiều.
Mạc Hướng Vãn buông tay Mạc Bắc ra, tiến lại gần cửa sổ. Nơi này không còn cột chống nữa, chỉ còn lại tấm thảm đỏ tươi, đặt chân lên phía trên cảm giác cũng không còn như trước nữa.
Cô tựa bên khung cửa sổ ngắm con sông Hoàng Phố đang được phủ một màu vàng lóng lánh của ánh hoàng hôn.
Mạc Bắc ôm cô từ phía sau.
Mạc Hướng Vãn khẽ run người.
Cô vẫn nhớ rõ, người thanh niên mặc chiếc áo khoác bông chẳng khác gì những khách làng chơi khác với cái ôm lạnh lẽo tựa băng, cô đã cam tâm tình nguyện dâng hiến tấm thân mình. Còn anh của lúc này thân người ấm áp, mềm mại giống như tấm thảm phía dưới chân đang bao bọc lấy cô.
Mạc Bắc ôm lấy phần eo của cô, thì thầm: “Em không phải là Thảo Thảo, em chính là Mạc Hướng Vãn”. Anh mở cánh cửa sổ ở phía trước mặt cô ra, để cho luồng không khí tươi mới, trong lành tràn vào khắp phòng.
Cô hít một hơi thật sâu.
Trên mặt kính cửa sổ vẫn in rõ dòng chữ “Giáng sinh vui vẻ” và cả hình ảnh ông già Noel đang tươi tắn mỉm cười.
Cô chỉ vào ông già Noel rồi nói: “Em nhớ rõ trước kia, đây là dòng chữ tiếng Anh.”
“Thời đại đã thay đổi, bây giờ người Trung Hoa cũng đón lễ Giáng Sinh, đương nhiên phải viết chữ Hán rồi.”
“Có phải tất cả đều đã đổi thay? Thật sự là đã thay đổi hết rồi sao? Những vết tích của quá khứ đều không còn nữa?”
Mạc Bắc im lặng, cùng cô nhìn về con sông ngoài cửa sổ.
Kiến trúc ở phía bên kia con sông Hoàng Phố hiện đại, sang trọng, các tòa nhà chọc trời thi nhau xếp hàng, phản chiếu lại ánh nắng hoàng hôn rực rỡ.
Anh nói: “Khi em còn nhỏ, nhất định đã đi đến những nơi thế này, có còn nhớ cảm giác khi nhìn về phía bên kia sông không?”
Cô khẽ “ừm” một tiếng.
“Ai ngờ được khu vực đổ nát năm xưa lại biến thành khu vực tiền tệ huy hoàng, tráng lệ như bây giờ. Chỉ cần chúng ta muốn, tất cả đều có thể.”
“Đây chính là có nỗ lực ắt có thành công.”
“Hướng Vãn, bởi vì có công sức của con người, cho nên rất nhiều thứ đã thay đổi.”
Mạc Bắc hôn lên vành tai cô, khiến cô cảm thấy nhồn nhột nhưng lại không hề trốn tránh, cô để mặc cho anh truyền hơi ấm sang mình.
“Em sắp sửa thất nghiệp rồi, đúng vào thời kỳ khó khăn thế này. Bên công ty mới cũng không cần em nữa, em thất bại hoàn toàn rồi. Bây giờ là lúc em phải gánh chịu hậu quả của tất cả những sai lầm mắc phải trước kia.”
“Đối mặt với thử thách, em sẽ càng ngày càng mạnh mẽ hơn, ông trời có mắt mà, em nhất định phải tin vào bản thân.”
Mạc Hướng Vãn quay người lại nói: “Đúng vậy, em phải tự tin vào bản thân. Mạc Bắc, tất cả rồi sẽ tốt đẹp, ngày mai chúng ta vẫn có dũng khí tiến lên để đón nhận ánh nắng mặt trời, đúng không nào?”
Mạc Bắc mỉm cười: “Ai dám nói không phải chứ?”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi cô.
Cách thức anh đăt nụ hôn cũng đã khác, dù rõ ràng vẫn cùng một bờ môi ấy.
Mạc Hướng Vãn nghĩ, đây không phải là quá khứ mà là hiện tại. Trên cùng một địa điểm nhưng tâm trạng của hai người đã hoàn toàn khác xưa.
“Hướng Vãn, lúc không tìm được em, anh thật sự cảm thấy cô cùng sợ hãi. Anh không hy vọng em nhớ lại quá khứ, em hãy dũng cảm tiến lên phía trước.”
Mạc Hướng Vãn thì thầm gọi tên anh: “Mạc Bắc.”
Nụ hôn của anh ngày càng nồng nàn hôn, quấn quýt lấy lưỡi cô, quyến luyến mãi không chịu rời.
Nếu như tiếp tục thì mọi chuyện sẽ chẳng thể nào không chế được nữa, nhưng lúc này, Mạc Hướng Vãn không hề muốn rời khỏi anh, chỉ muốn thân mật ở bên anh cho tới thiên trường địa cửu.
Bàn tay của Mạc Bắc nhẹ lướt trên khắp thân người cô, dần dần làm tê dại mọi suy nghĩ trong cô.
Nhưng anh nghĩ, lúc này không được, càng không phải là nơi đây. Nơi này ẩn chứa đoạn ký ức kinh khủng nhất trong cuộc đời của Mạc Hướng Vãn, đối với cả anh và cô, nơi đây chất đầy những ám ảnh về một tuổi trẻ bồng bột, đen tối.
Anh đưa cô đến đây là để cho cô thấy nơi đây đã thay đổi thế nào. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, vốn dĩ muốn rời khỏi người cô vậy mà lại chẳng nỡ buông ra. Anh thì thầm gọi tên cô: “Hướng Vãn?”
Anh không biết nên tiến lên hay lui về, cho nên tỏ ra vô cùng thận trọng.
Mạc Hướng Vãn đang nằm trọn trong vòng tay của anh, cái ôm của anh hoàn toàn khác với chín năm trước, anh đưa cô tới đây để nhìn thấy một vùng trời hoàn toàn đổi khác ngoài kia.
Không biết tại sao cô lại cảm nhận được, sau đó xúc động vô ngần.
Cô chủ động hôn anh, mỗi một phút quyến luyến bên anh đều giúp cô hòa giải phần nào cảm giác hoang mang, hoảng loạn trong lòng. Cô ôm chặt lấy anh, hai người sẽ chẳng bao giờ chia cách nữa.
Mạc Hướng Vãn tựa vào иgự¢ anh thì thầm: “Nơi này có phải đã từng sửa sang rồi?”
Mạc Bắc bật cười: “Không, vòi nước trong nhà vệ sinh vẫn làm từ bạc.”
Cô lại hỏi anh: “Mạc Bắc, em thật sự có thể tìm được một điểm xuất phát mới chứ?”
Mạc Bắc không trả lời, anh tự cảnh báo bản thân không nên quá đường đột, thế nhưng cô như ngọn lửa mãnh liệt, đã thiêu đốt cả thân người anh. Anh ôm chặt lấy cô, trong khoảng khắc đó, trời đất như xoay chuyển, anh đặt cô lên giường, thận trọng hôn lên người cô.
Mạc Hướng Vãn khẽ hít thở, một luồng khí nóng rực truyền từ trái tim ra khắp thân người.
Lúc này, người đàn ông ở bên cô đã kịp thời tìm đến vào lúc cô mất hết phương hướng, nắm chặt lấy tay cô. Cô gần như tan chảy trước nụ hôn nồng nhiệt, ấm nóng của anh.
Đôi tay của Mạc Bắc đặt lên thân người cô, anh nói trong hơi thở gấp gáp: “Hướng Vãn, cứ tiếp tục thế này anh sẽ lại mắc sai lầm mất. Anh vồn dĩ không muốn…”. Lời còn chưa dứt, Mạc Hướng Vãn đã ngẩng đầu lên đặt nụ hôn lên môi anh.
Bàn tay ôm chặt lấy bầu иgự¢ cô, tai anh áp sát vào đến mức nghe rõ mồn một nhịp đập trái tim cô.
Mạc Hướng Vãn nắm chặt lấy bàn tay, nhìn anh thầm nghĩ, anh không chỉ là bố của con trai cô mà còn là người đàn ông mà cô hết lòng yêu thương. Vật cản giữa cô và anh dường như đã bị đạp đổ từ rất lâu rồi.
Mạc Bắc nhìn Mạc Hướng Vãn đang nằm trong vòng tay mình, ánh mắt cô tràn ngập tình yêu, lòng nhiệt thành, sự háo hức, cô đang bắt đầu hòa quyện thành một thể với anh. Cô đã tiếp nhận hơi ấm mà anh mang tới, anh hy vọng bản thân có thể mang đến cho cô những gì mà cô hằng khao khát.
Anh và cô của hôm nay không còn là Mace và Thảo Thảo ngày xưa nữa. Anh là Mạc Bắc, còn cô là Mạc Hướng Vãn. Giờ phút này họ là của nhau, hòa vào làm một, trao nhau nụ hôn nồng cháy, nụ hôn đó giống như ngọn lửa mãnh liệt thiêu cháy hết mọi chuyện trong quá khứ, cả cái lần đầu tiên không vui vẻ gì tại chính nơi đây cũng theo đó mà tan theo mây khói.
Lúc Mạc Bắc tiến vào, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi đau, nhưng không hề trốn tránh. Qua bờ vai anh, cô nhìn thấy ánh hoàng hôn rạng rỡ chiếu rọi vào trong phòng, in bóng lên mặt đất. Thân thể cô tiếp nhận anh, cho nên trái tim cũng mở rộng chào đón.