Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 40

Tác giả: Vị Tái

Mạc Hướng Vãn và Trâu Nam cùng nhau đi xuống trạm tàu điện ngầm. Dọc đường đi, cô mơ màng, ủ dột, nghĩ hết điều này đến điều khác mà lại giống như chẳng nghĩ gì hết, tưởng chừng đã nghĩ thông rất nhiều thứ, nhưng lại như chưa hiểu thấu được gì.
Cô cảm thấy đầu óc nặng trịch, trong lòng khó chịu, ngột ngạt đến mức dường như không thể thở nổi.
Khi đến trạm tàu điện ngầm, hai người chia tay, mỗi người đi một ngả. Sau khi khóc lóc quá lâu, mắt mũi của Trâu Nam đỏ ửng lên khiến Hướng Văn cảm thấy vô cùng xót xa.
Trâu Nam mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tuổi đã bắt đầu gia nhập ngành này, đến nay mới sắp được hai mươi ba tuổi, là độ tuổi có thể bắt đầu tạo lập sự nghiệp riêng cho bản thân. Nhìn thấy Trâu Nam đau khổ, cô cảm thấy không đành lòng chút nào.
Trâu Nam ngoan ngoãn nói lời tạm biệt, cô nhẹ vỗ lên vai Trâu Nam, dặn dò người em đáng thương đi đường cẩn thận.
Con đường sau này vẫn phải đường ai người nấy đi, chuyện người nấy lo thôi.
Lúc này đúng vào thời điểm giờ tan tầm đông đúc, trạm điện ngầm đầy người, khó khăn lắm cô mới xếp vào hàng lên được tàu. Người nào người nấy chen chúc len lên, ai chậm một chút là coi như rớt lại.
Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy lo lắng cho Trâu Nam nên quay đầu lại nhìn. Hình bóng của cô bé đã bị che khuất trong dòng người đông đúc, khiến Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào tìm nổi.
Cô chỉ thất thần có đôi giây vậy mà đã bị dòng người đẩy vào trong khoang tàu. Cửa tàu đóng lại, như chuyển sang một thế giới hoàn toàn khác, thế nhưng ở trong này vẫn như mọi khi, bốn bề chật chội, người nào người nấy chen chúc, cố gắng tìm được một vị trí đứng thoải mái, dễ chịu hơn.
Mạc Hướng Vãn bị đẩy lên đẩy xuống, cuối cùng không chịu được liền đưa tay đẩy người đang chen mình ra. Cô thầm nghĩ, tại sao Lâm Tương lại không chịu đưa tay ra tự bảo vệ bản thân chứ? Nếu như ngay bản thân mình mà còn không lo được thì làm sao có thể chăm sóc được người khác?
Mạc Hướng Vãn nghĩ vậy liền rút di động ra gọi cho trợ lý nhân sự dưới quyền của Trương Bân, muốn cô ấy xem xét đôi chút tư liệu về Lâm Tương. Quả nhiên, đã tìm được cách thức liên lạc với em trai của Lâm Tương, đây chính là người đầu tiên liên hệ khi gặp chuyện gấp mà Lâm Tương để lại, tiếp theo đó mới là bố mẹ của cô.
Cô liền hỏi: “Lần này không liên hệ được với em trai của cô ấy sao?”
Trợ lý nhân sự liền đáp: “Bộ phận Hành chính đã đặt ba tấm vé máy bay, nhưng bố mẹ cô ấy đã thỉnh cầu hết lần này đến lần khác là đừng làm phiền con trai họ, sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu ấy, nói rằng cậu ấy sắp thi cuối kỳ rồi, sau đó còn phải thi lên cấp độ sáu gì đó.”
Phần thịt ở phía lòng bàn tay với mu bàn tay nói cho cùng thì cũng có khác biệt. Mạc Hướng Vãn buồn bã thở dài, rồi cúp máy. Một lúc sau, di động của cô lại reo lên, là Mạc Bắc đang gọi đến.
Anh nói: “Anh muốn đưa con ra ngoài ăn một bữa, em an tâm, tuyệt đối không đi ăn KFC đâu.”
Cô không có bất cứ lý do gì phản đối nên đáp: “Vậy thì hai bố con đi đi.”
“Mấy giờ thì em mới về đến trạm tàu điện ngầm gần nhà?”
Cô đang định nói câu “Em không đi” thì đã nghe thấy anh đề nghị: “Cả nhà ba người chúng ta cùng nhau đi ăn nhé!”
Trong khoang tàu chật ních toàn người, Mạc Hướng Vãn nhắc đi nhắc lại cụm từ “cả nhà ba người chúng ta” mấy lần liền, trái tim cô đột nhiên cảm thấy ấm áp hẳn lên. Cô thật lòng không muốn từ chối.
Vừa xuống tàu điện ngầm, cô nhìn thấy ngay chiếc xe của Mạc Bắc đang đỗ ở góc đường phía xa. Khi bước gần tới, Mạc Phi nhìn thấy cô liền quay sang hồ hởi nói với Mạc Bắc: “Mẹ đã tới rồi.”
Mạc Hướng Vãn bước lại cốc nhẹ lên đầu con trai, mắng yêu: “Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng con rồi.”
Cô mở cánh cửa đằng sau ra, đang định vào ngồi nhưng Mạc Phi nũng nịu nói: “Đừng mà, đừng mà, mẹ hãy ngồi lên phía trước đi, con phải chơi nữa.”
Mạc Bắc liền mở cửa trước cho cô rồi mỉm cười: “Mau vào đi!” Sau khi cô ngồi vào chỗ, anh lại nói thêm: “Vốn dĩ, anh định đi đến chợ mua ít rau cải, có điều đã muộn nên mấy hàng bán rau đều đã dọn hàng về nhà cả rồi.”
Mạc Hướng Vãn nhẹ thở dài một tiếng, định nói “Tại sao anh lại nói nhiều giống y như con trai anh thế?”, nhưng may đã dừng kịp, không thốt ra khỏi miệng, có điều chỉ nghĩ vậy mà không nói ra được, cô liền cảm thấy cổ họng đặc lại, không thoải mái.
Mạc Bắc không hề nhận ra, lại tiếp tục nói: “Chúng ta đi ăn thứ gì đó, mấy món cơm thường ngày thôi, cũng không đắt đỏ gì”
Cô “ừm” một tiếng rồi để mặc cho Mạc Bắc lái xe đi. Nghe anh nói là “tùy chọn” không ngờ là “tùy chọn” thật, Mạc Bắc lái xe đến một khu nhà theo kiến trúc cũ ở gần trung tâm thành phố, sau đó dừng xe lại ở vùng đất trống phía sau bức tường đổ nát.
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn chẳng thể nào hiểu nổi rốt cuộc Mạc Bắc đang muốn làm chuyện kỳ quái gì, nên nhìn anh bằng đôi mắt thận trọng. Mạc Phi thì cười hi hi nói: “Bố đưa con đi ăn món gà cà ri.”
Mạc Hướng Vãn hỏi lại: “Ăn gà cà ri?”
Mạc Bắc dẫn hai người rẽ sang một con đường nhỏ, rồi đi vào phía trong tòa nhà cũ kỹ kia.
“Đúng thế, là món cà ri bình dân.”
Đây đúng là một nơi bình dân đến mức triệt để, một nửa tòa nhà này là của công ty sản xuất túi da, còn một nửa là nhà ở.
Bọn họ đi thang máy cũ kỹ lên tới tầng mười, rồi tiến về phía nhà ở dân cư.
Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên nhìn. Nếu như ở phía trên cửa không có tấm biển sáng đèn có đề chữ “Quán ăn Trường Lạc”, thì bản thân cô thật sự cho rằng mình đang đi vào nhà riêng của người ta.
Cô còn đang lạ lẫm thì Mạc Bắc đã dắt theo Mạc Phi đi vào phía trong nhanh như cắt.
Cửa tiệm này mở trong chính ngôi nhà họ đang ở. Phía trong được chiếu sáng bằng chiếc đèn dài cũ kỹ, ngay cạnh cửa là một quầy tính tiền nhỏ, trên đó còn đặt một chiếc ti vi, bên cạnh là một bình hoa, phía sau bình hoa là một khung ảnh, phía sau khung ảnh là một bức tường có đính khá nhiều bức ảnh chụp lưu niệm của rất nhiều người đến từ nhiều vùng trên thế giới. Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ đây lại là một quán ăn nổi tiếng toàn thế giới!
Một người phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi đứng ở quầy thu tiền, nhìn thấy Mạc Bắc bước vào liền dừng việc tính toán sổ sách lại, ngẩng đầu mỉm cười chào hỏi, lại còn hàn huyên vài câu. Xem ra, Mạc Bắc là khách thường xuyên của quán.
Mạc Hướng Vãn vẫn chăm chú quan sát cách bài trí ở bên trong cửa tiệm.
Phía trong nhà có đặt bốn, năm chiếc bàn gỗ và nhiều chiếc ghế dài, đã có ba bàn có khách ngồi. Rẽ sang phía trái chính là khu nhà bếp, bởi vì phía trước chỉ treo một tấm rèm mỏng nên chẳng thể nào ngăn nổi mùi vị cà ri nồng nặc phía trong. Phía bên phải còn có một căn phòng nữa, nhưng đã bị đóng lại.
Mạc Phi nhìn thấy nơi đây giống y như ngôi nhà của mình nên liền hỏi Mạc Bắc: “Liệu chúng ta có phải tự làm rồi ăn không ạ?”
Đúng lúc này, cửa căn phòng bên trái bật mở, một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn từ từ đi ra, nhìn thấy Mạc Bắc liền hân hoan chào hỏi, khi nhìn thấy có Mạc Phi và Mạc Hướng Vàn đứng cạnh, ông ấy quay sang hỏi: “Mạc tiên sinh, cuối cùng cậu đã có bạn gái rồi sao?”
Mạc Bắc mỉm cười, không hề phủ nhận, ngược lại chính Mạc Hướng Vãn cảm thấy ngượng ngùng, khẽ ho một tiếng.
Anh quay sang nhìn cô rồi giới thiệu Mạc Phi với người đàn ông ngồi xe lăn: “Cậu bé này chính là con trai của em.”
Từ trước đến nay, Mạc Phi luôn lễ phép lại lanh lợi, nên nhanh chóng lên tiếng: “Cháu chào bác ạ!” Người đàn ông ngồi trên xe lăn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó nhiệt tình dẫn mấy người họ vào căn phòng bên phải.
Lần này, Mạc Hướng Vãn lại càng thêm kinh ngạc.
Thì ra, đây là một phòng ăn riêng. Cả bức tường đối diện là chiếc cửa sổ lớn, từ đây có thể nhìn ra cảnh đêm tráng lệ trên con sông Hoàng Phố, tất cả mọi cảnh vật đặc sắc đều thu gọn trong mắt cô, cảm giác lung linh huyền ảo như đang ở chốn Bồng Lai chứ không còn ở trần gian nữa.
Mạc Bắc hỏi người đàn ông ngồi xe lăn: “Tiểu Nghiêm, gần đây công việc làm ăn của anh có tốt không?”
Người đàn ông ngồi xe lăn có tên Tiểu Nghiêm liền đáp: “Gần đây khủng hoảng kinh tế, mọi người ít khi tới những nhà hàng lớn đắt tiền, nên cũng hay đến những quán ăn nhỏ như chỗ này. Quán ăn trên đường Vân Nam mà bố mẹ anh quản lý ngày nào cũng đông nghìn nghịt.”
Thật ra, căn phòng này có thể đặt được hai chiếc bàn, thế nhưng Tiểu Nghiêm là người biết điều, nhìn thấy Mạc Hướng Vãn hơi xấu hổ nên liền nói: “Tôi không nói nữa, hai người mau gọi món đi. Hôm nay, ở đây chỉ tiếp đón duy nhất một bàn của cậu thôi.”
Mạc Phi mau miệng cảm ơn nói: “Con người bác thật tốt quá!”
Tiểu Nghiêm bật cười: “Mạc tiên sinh, đúng là tôi đánh giá cậu hơi thấp mất rồi!”
Khuôn mặt Mạc Hướng Vãn lại đỏ bừng lên, cúi sụp đầu xuống nhưng Mạc Bắc liền nắm chặt lấy bàn tay cô, đây là lần đầu tiên hai người hành động thân mật như vậy trước mặt người xa lạ. Tiểu Nghiêm mỉm cười tế nhị rồi đi ra.
Mạc Hướng Vãn định rút tay lại, nhưng anh không chịu buông ra, trong khi đó, con trai hai người đang đứng trước cánh cửa sổ lớn thốt lên đầy vui sướng:
“Con cảm thấy bản thân mình thật quá nhỏ bé!”
Mạc Bắc cười lớn: “Phi Phi, con đã biết dùng từ nhỏ bé rồi cơ đấy.”
Mạc Phi quay đầu lại vô cùng nghiêm túc trả lời bố: “Cô giáo của con đã từng nói rằng, con người ta đứng trước thiên nhiên thì vô cùng bé nhỏ.”
Mạc Bắc cũng làm vẻ nghiêm túc nói: “Ngoài con sông, bầu trời và những ngôi sao kia là người mẹ thiên nhiên vĩ đại, thì tất cả những thứ còn lại đều không phải.”
Mạc Phi cảm thấy khó xử, liền áp mặt vào tấm kính nhìn ra ngoài, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Chẳng phải con người đang bị thiên nhiên bao vây lấy sao? Bố ơi, bố nhìn xem, những ngôi nhà đều bị con sông Hoàng Phố vây quanh kìa.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Phi Phi đúng là thông minh.”
Mạc Bắc gật đầu đầy tự hào: “Con hơn cha là nhà có phúc, như vậy thì thế giới này mới phát triển được.”
Mạc Hướng Vãn chẳng muốn “đôi co” với anh thêm nữa, liền ngồi xuống rồi hỏi: “Gọi món gì đây?”
Anh liền nói: “Anh đã gọi xong hết rồi.”
Quả nhiên, vài phút sau liền có người đưa món ăn vào, chính là người phụ nữ đứng bên quầy thu tiền ban nãy. Món ăn đầu tiên chính là tôm xắt miếng, được xếp lên đĩa, đũa thìa đều giống hệt như những thứ dùng trong nhà, khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Đồ uống anh chỉ gọi mỗi trà sữa kiểu Thái, vị sữa không nồng lắm, bọn họ vẫn phải học tập thêm nhiều.”
“Không sao đâu”. Mạc Hướng Vãn không khó tính lắm trong ăn uống nên không kén chọn.
Mạc Phi cứ đòi được uống Coca, liền bị bố từ chối bằng ánh mắt nghiêm nghị. Không ngờ khi tỏ thái độ một người bố nghiêm khắc, anh cũng có đôi chút oai nghiêm. Mạc Phi liền ngậm miệng lại, bố gọi thứ gì thì cậu đành uống thứ đó.
Những món ăn tiếp theo chính là đồ ăn kiểu Thái, có món nem mi ni, thịt gà gói lá chuối, tôm bao bột, và thịt bao bột. Mạc Phi lại đòi ăn thịt gà, Mạc Bắc nhẫn nại bỏ lá chuối bọc bên ngoài ra cho con trai.
Không cần phải chăm sóc cho con ăn uống, Mạc Hướng Vãn có thời gian nhàn nhã thưởng thức các món ăn ngon. Vị của món tôm bao bột rất vừa miệng, cô ăn hai miếng liên tiếp, Mạc Bắc nhìn thấy cô ăn ngon, liền gắp cho cô thêm vài miếng, bản thân anh lại không động đến miếng nào cả.
Món thứ hai chính là thịt gà nấu cà ri, vừa mới bưng ra hương thơm đã tỏa ngào ngạt khắp căn phòng. Mạc Hướng Vãn không chịu nổi mùi vị đặc biệt quá mức của cà ri, vừa ngửi đã cảm thấy mất ngon, thế nhưng Mạc Bắc đã quảng cáo: “Đây là món ăn tủ của Tiểu Nghiêm, lượng cà ri cho vào đây không nhiều như những chỗ khác, mùa đông sắp đến, ăn món này là hợp nhất, lại có lợi cho sức khỏe nữa.”
Anh nói xong liền nhìn cô bằng ánh mắt mời mọc, Mạc Hướng Vãn đành phải húp một chút nước dùng. Ban đầu, cô cảm thấy không hợp khẩu vị lắm, hít một hơi dài rồi uống thêm chút nữa. Lúc này, cô mới nhận ra những món ăn thường ngày tưởng không thể ăn được thì ra vẫn có thể dùng bình thường, hơn nữa còn rất ngon lành.
Cô liền hỏi anh: “Anh rất thân với ông chủ ở đây sao?”
“Anh đã chứng kiến Tiểu Nghiêm phát đạt.”
Cô tỏ vẻ muốn nghe tiếp nội tình câu chuyện ẩn giấu bên trong, anh hiểu ý kể tiếp: “Mấy năm trước, Tiểu Nghiêm gặp tai nạn mô tô, sau đó hai chân không thể đi được nữa nhưng anh ấy là một thanh niên có tính tự lập cao, nên đã tạo dựng được sự nghiệp thành công như ngày hôm nay, cuộc sống hiện giờ cũng rất ổn.”
Vừa hay lúc ấy, Tiểu Nghiêm một tay di chuyển xe lăn mộ tay bê đĩa thịt lợn nướng vào, Mạc Bắc liền đứng dậy, ái ngại nói: “Chúng em có thể tự làm mà.”
Anh quyết không cho Mạc Bắc động tay vào: “Cậu đến chỗ tôi thì cậu là khách hàng.”
Mạc Bắc chiều lòng anh, cũng không động đến nữa, Tiểu Nghiêm liền bê thức ăn lên. Vừa đặt đĩa lên bàn, Tiểu Nghiêm quay sang nói: “Mạc tiên sinh, có vài câu tôi muốn nói với cậu.”
Mạc Bắc chăm chú nhìn anh ấy: “Anh cứ nói đi.”
Tiểu Nghiêm nhẹ than một tiếng, sau đó mới nói: “Mạc tiên sinh, nhờ cậu nói với Vu tiên sinh một tiếng, mấy năm nay cậu ấy đã làm rất nhiều việc cho gia đình tôi, tôi không trách cậu ấy đâu. Cậu ấy vừa mua nhà, vừa đầu tư mở cửa tiệm nhỏ cho chúng tôi. Hai năm nay, công việc làm ăn ở đây càng ngày càng tốt, bên phía cửa hàng ở đường Vân Nam lại càng tốt hơn nữa. Mấy hôm trước, tôi tìm gặp cậu ấy để chia cổ phần, nhưng nói thế nào cậu ấy cũng không chịu nhận. Cậu xem thế nào”
Mạc Bắc hiểu ra vấn đề liền bật cười: “Hầy, anh cứ mặc kệ cậu ta, đừng có để trong lòng làm gì.”
Tiểu Nghiêm nghiêm túc nói: “Làm sao mà anh không lo được? Làm người thì phải biết đạo lý. Cậu ấy chịu trách nhiệm với tôi cũng phải có điểm dừng chứ. Trước đây, gia đình tôi không có khả năng kinh tế, nhưng bây giờ thì làm ăn khấm khá rồi. Làm sao có thể sống dựa vào người ta mãi thế được? Cậu nói xem có đúng không?”
Mạc Bắc cau mày: “Anh xem, anh xem, em tới chỗ anh dừng bữa chẳng qua muốn một không khí thật mộc mạc, yên tĩnh, không ngờ anh lại đưa em bài toán khó thế này. Anh đưa cho em, phía Vu Trực lại không chịu nhận, chỗ anh cũng không chịu nhận lại, em chẳng phải là rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan sao?”
Nghe thấy Mạc Bắc nói vậy, Tiểu Nghiêm cũng sực nhớ ra mấu chốt, cảm thấy vô cùng ảo não. Mạc Bắc tiện tay đẩy anh ra phía bên ngoài, đến chỗ Mạc Hướng Vãn không nghe thấy mới thì thầm nói: “Em khó khăn lắm mới dỗ dành được bà xã ra ngoài dùng bữa, anh đừng có ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa.”
Tiểu Nghiêm bật cười: “Mạc tiên sinh à, rốt cuộc cậu đã kết hôn từ lúc nào thế?”
Mạc Bắc nghiêm nghị trả lời: “Từ rất lâu rồi.”
Tiểu Nghiêm đành bỏ cuộc, định nhường đường cho vợ đưa món canh Đông Âm Công vào, nhưng Mạc Bắc đã đỡ lấy ngay, đích thân anh mang vào trong.
Mạc Phi đang nhai món thịt lợn nướng ngon lành, ngấu nghiến. Mạc Bắc ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy giấy ăn lau miệng cho Mạc Phi, rồi tiếp tục câu chuyện ban nãy.
“Anh có một người bạn vẫn luôn trợ giúp tiền bạc cho gia đình họ. Ban đầu chỉ là muốn bồi thường vì bạn anh do hồi trẻ nông nổi đã gây tai nạn cho Tiểu Nghiêm, nhưng nhìn thấy gia đình họ làm ăn đứng đắn, Tiểu Nghiêm tàn mà không phế, còn học được cách nấu các món ăn Thái, cho nên hết lòng giúp đỡ. Và sự thật đã chứng minh, họ không phụ công ơn, lại còn tạo phúc cho rất nhiều thực khách. Em thấy như vậy có đáng không?”
Mạc Hướng Vãn nghe xong liền thốt lên: “Đằng sau đó ẩn chứa biết bao nỗ lực chứ?”
Mạc Bắc trầm ngâm: “Mỗi bước đi đều để lại dấu ấn nhưng lâu dần cũng mờ nhạt đi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn con trai ăn ngon lành nên bản thân cô vốn ít khi ăn đồ nhiều dầu mỡ nhưng hôm nay cũng phá lệ gắp một miếng thịt nướng ăn, rồi đưa lời khen ngợi: “Quả thật là tay nghề rất tuyệt!” Cô còn chan nước cà ri trộn với cơm, gắp thêm vài miếng thịt nướng, ăn thi với Mạc Phi xem ai nhanh hơn.
Mạc Bắc hầu như không động đũa đến những món này, chỉ mỉm cười nhìn Mạc Hướng Vãn chẳng khác gì con nít đang ganh đua cùng Mạc Phi. Anh nhìn cảnh tượng hai người thân yêu nhất đang ăn uống vui vẻ trước mặt mình, rồi lại quay sang nhìn cảnh vật diễm lệ bên sông Hoàng Phố, cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Lúc thanh toán, Tiểu Nghiêm kiên quyết không lấy tiền, Mạc Bắc thì nhất định đòi trả, hai người cứ đưa qua đẩy lại mãi. Cuối cùng, Mạc Hướng Vãn đứng bên cạnh đưa ra biện pháp dung hòa: “Thôi anh giảm 20 % giá tiền đi.”
Đây là một biện pháp khá hay, Tiểu Nghiêm đành phải đồng ý.
Lúc ra ngoài, Mạc Hướng Vãn liền nói: “Anh ấy vô cùng tri ân anh.”
“Làm ăn thì không nên như vậy, như thế kiểu gì cũng chịu thiệt.”
Khi vào xe, Mạc Hướng Vãn ngồi lên ghế đằng trước, vì hôm nay quá đỗi mỏi mệt, nên cô chỉ hỏi Mạc Phi vài câu liên quan đến học tập rồi nhắm mắt ngủ quên luôn. Mạc Bắc liền ra hiệu cho Mạc Phi im lặng. Cả hai bố con đều không nói lời nào để cho người phụ nữ duy nhất và quan trọng nhất đối với cả hai người trên xe được nghỉ ngơi, tịnh dưỡng.
Vào khoảng thời gian dừng lại chờ đèn xanh, chốc chốc Mạc Bắc lại quay sang nhìn cô, mái tóc cô có phần hơi rối, rủ lòa xòa lên mặt, thế nhưng anh vẫn nhìn rõ đôi lông mày kiên nghị của cô. Từ góc độ này nhìn cô đúng là đẹp nhất. Mỗi lần mỏi mệt, rệu rã, khuôn mặt cô thường hơi ửng đỏ, giống như được phủ lên một lớp phấn hồng, trông vô cùng xinh đẹp.
Mạc Bắc thư thái tinh thần, bất giác nhoẻn miệng cười, ai ngờ bị Mạc Phi nhìn thấy, cậu bé liền hỏi: “Bố ơi, bố cười cái gì thế?”
Mạc Bắc thì thầm hỏi lại con trai: “Mẹ con chẳng phải rất đẹp sao?”
Mạc Phi liền ưỡn иgự¢: “Bố à, mẹ của Phi Phi đương nhiên là xinh đẹp rồi.”
Mạc Bắc lại hỏi thêm: “Thế còn bố thì sao?”
Mạc Phi ôm lấy cổ của anh thì thầm: “Bố là anh chàng cực kỳ đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả đại minh tinh”. Sau đó, cậu bé lại tự hào nói thêm: “Cho nên con cũng rất đẹp trai.”
Mạc Hướng Vãn chợt tỉnh giấc, vừa hay nghe thấy hai bố con anh đang tự đàn tự khen, cô thầm nghĩ, đây là một thói quen không tốt nên lên tiếng nhắc nhở: “Đàn ông con trai coi trọng sắc đẹp như thế làm cái gì?”
Mạc Phi thè lưỡi nhưng vẫn có lý do: “Bởi vì bố mẹ đều xinh gái đẹp trai, cho nên con cũng đẹp trai, con tự hào cũng không được sao? Mẹ à, cái này đâu thể gọi là kiêu ngạo được.”
T¬T
Khi về đến trước cửa khu nhà, Mạc Bắc dừng xe lại, Mạc Phi nhanh nhảu nói: “Con lên nhà trước mở cửa nhé!” Nói rồi, cậu bé cắp chiếc cặp sách bé nhỏ của mình, mở cửa xe chạy nhanh về phía trước.
Mạc Hướng Vãn chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận đấy!” nhưng con trai cô đã xông vào cầu thang rồi.
Cô lắc lắc đầu, định xuống xe luôn nhưng Mạc Bắc liền chặn lại. Cô nhìn anh, sắc trời tối mịt, nơi bọn họ dừng xe không có ánh đèn, lại quay lưng về phía mặt trăng cho nên chẳng nhìn rõ được gì.
Mạc Bắc mừng thầm, nhìn không rõ thì mới ổn. Trước khi cô kịp phản ứng, anh liền xông tới hôn cô.
Mạc Hướng Vãn muốn đẩy ra, nhưng anh vừa tiến lại gần, cô đã mềm lòng, toàn thân không có chút sức lực nào cả. Nhiều khi con người muốn giãy giụa thoát khỏi điều gì đó cũng chỉ là vô ích. Lần này anh đã quá trực tiếp, trực tiếp đến mức bá đạo, dùng lưỡi mở đường, quyến luyến cùng chiếc lưỡi của cô.
Cô gần như đã quên mất, ngày xưa nụ hôn của anh cũng mãnh liệt, nồng thắm như thế. Còn lúc này, sự nhiệt thành nơi anh đang dần xóa đi dĩ vãng, xóa đi từng chút từng chút một, rồi tiếp đó châm lên một ngọn lửa mới, chỉ trong chốc lát, bầu trời như sáng lên, lấp lánh trước mắt cô. Anh nắm chặt lấy tay cô, không để cho cô chút đường lui nào cả.
Hai người cứ như vậy hôn nhau, say đắm đến mức cả người như bay bổng phiêu linh giữa không trung, dường như đã tận hưởng hết nỗi khát khao cả cuộc đời.
Thời gian như đang ngưng đọng, trái tim cũng theo đó mà ngừng đập. Mạc Hướng Vãn thân người mềm nhũn, ngã trong vòng tay anh, mãi cho tới khi anh dừng lại.
Hai người cứ im lặng ngồi đó, hai tay không biết từ khi nào đã đan chặt lấy nhau, quấn quýt không chịu buông ra. Cứ ôm nhau thắm thiết thế này thì khoảng cách trái tim cũng gần lại hơn, họ dường như nghe rõ được nhịp đập trái tim của người kia.
Bây giờ thật sự chẳng thể nào cắt đứt được mối quan hệ này nữa. Mạc Hướng Vãn không hề rút bàn tay lại, cô cứ để im tay mình trong bàn tay vô cùng ấm áp của anh. Mạc Bắc nắm chặt bàn tay cô, cô cúi đầu xuống, xấu hổ, thẹn thùng đến mức không nói được câu gì.
Vừa hay điện thoại reo lên, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người. Cả hai cùng tìm di động, thì ra là di động của Mạc Hướng Vãn. Chuông điện thoại vang lên khúc ca nhẹ nhàng:“Xin anh hãy nghĩ cho kỹ, nhìn cho thấu, ánh trăng kia nói hộ lời trái tim em.”
Mạc Hướng Vãn nhận điện thoại, đầu dây kia là giọng nói của Mai Phạm Phạm: “Vãn Vãn, mình đã hẹn gặp bọn họ lúc một rưỡi chiều ngày mai. Cậu có rảnh đi cùng mình không?”
Mạc Hướng Vãn định thay đổi tay cầm di động, nhưng anh không chịu buông ra, cô đành phải điều chỉnh lại dáng người đáp: “Mình biết rồi, ngày mai sẽ gọi điện cho cậu, chúng ta cần phải lên kế hoạch từ trước.”
Mai Phạm Phạm nghe thấy cô đồng ý một cách sảng khoái, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngây ra một lúc rồi mới nói: “Ừm, vậy được.”
Mạc Hướng Vãn nhanh gọn dập máy, thế nhưng Mạc Bắc vẫn không chịu buông tay ra, cô liền dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên nói: “Anh đừng làm thế.”
“Ngày mai em chỉ đến đó làm nhân chứng thôi đấy, nhớ kỹ là không được thay nạn nhân chấp nhận làm bất cứ điều gì khác.”
Thì ra anh đã nghe hết cuộc nói chuyện.
Mạc Hướng Vãn dựng thẳng lưng lên theo bản năng trở về trạng thái bình thường, giống y như chú mèo đang đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công hoặc rút lui.
Mạc Bắc lại nói thêm: “Những người như Tiểu Nghiêm rất đáng nhận được sự giúp đỡ, giúp được người nào hay người đấy, coi như tạo phúc cho xã hội.”
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu rõ ý của anh, cô biết được anh đang muốn ngầm ám chỉ điều gì. Cô mỉm cười rồi đáp: “Em tự biết chừng mực, em còn phải chăm sóc Phi Phi nữa mà.”
“Em là nữ anh hào vô địch, không sợ cái gì hết, cứng rắn hơn thép”. Anh vừa nói, trên mặt lại nở nụ cười.
Tuy nhiên, đối với phái nữ thì đây không phải là một phép ẩn dụ hay, Mạc Hướng Vãn nghiêm mặt lại, Mạc Bắc liền buông tay cô ra, chập hai tay lại rồi nói: “Để anh tự đưa tay chịu trói, ngồi đây đợi em phán xử vậy.”
Nói xong, Mạc Bắc lại cảm thấy vô cùng lo lắng. Anh đang muốn do thám, chỉ sợ vừa nói xong, cô lại nghiêm mặt lại, lạnh lùng nhìn anh. Thế nhưng cô không hề làm vậy, chỉ bất lực quay mặt sang một bên, tỏ ra thẹn thùng, xấu hổ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc