Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 36

Tác giả: Vị Tái

Buổi tối, khi về đến nhà, Mạc Phi cầm trên tay bản nội quy do nhà trường phát về để học thuộc, trong đó có một bức hình vẽ bác sỹ, thầy giáo, cảnh sát, cán bộ Đảng ủy và một đứa bé cầm trên tay nhành cây mơn mởn tràn đầy sinh lực.
Ngoài ra, trên tờ giấy còn ghi một hàng chữ rất lớn: “Trân trọng sinh mệnh, tránh xa Mα túч.”
Mạc Hướng Vãn cảm thấy đầu mình đang rất nặng nề.
Ngày hôm đó, Mạc Bắc không về nhà đúng giờ như mọi khi, cô bỗng cảm thấy như thiếu vắng cái gì đó, lại hy vọng có anh ở bên cạnh mình, anh cùng Phi Phi chơi trò chơi, làm bài tập, hoặc anh đang ở bên căn phòng 403 làm nốt số công việc được mang về nhà.
Khi định thần lại, Mạc Hướng Vãn cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Đúng lúc ấy, Mạc Bắc gọi điện về hỏi cô: “Buổi tối em đã ăn gì rồi?”
Cô cũng dịu dàng đáp lại: “Em đã làm cho Phi Phi món sườn rán, rán hai quả trứng và nấu một bát canh rau cải.”
Anh liền hỏi tiếp: “Em muốn ăn đồ ăn đêm gì?”
“Em không ăn nữa đâu.”
“Anh mua cháo trứng thịt nạc được không?”
Rõ ràng, anh đã đưa ra quyết định từ trước rồi nên cô chẳng buồn phản bác lại anh nữa.
Mạc Bắc tiếp tục “báo cáo” tình hình: “Phải tầm chín giờ tối anh mới về nhà được.”
Cô “ừm” một tiếng, bày tỏ rằng mình đã biết rồi.
Mạc Bắc vẫn không chịu tắt máy: “Hướng Vãn, em quyết định rời hẳn ngành này hay là chỉ thay đổi sang một chỗ làm mới thôi?”
Mạc Hướng Vãn suy nghĩ một hồi rồi trả lời Mạc Bắc: “Có lẽ, nếu làm sang hẳn ngành khác thì sẽ phải bắt đầu lại từ con số không.”
Mạc Bắc mỉm cười rồi nói: “Vậy thì anh biết rồi.”
Cô ngạc nhiên: “Cái gì cơ?”
“Có người muốn mời em sang làm việc, nhưng anh nghĩ em không hề muốn làm vậy.”
Mạc Hướng Vãn nhanh chóng hiểu ra vấn đề, cô nói: “Thay em chuyển lời cảm ơn đến họ, tất cả những con người và sự việc trong ngành này, em đã ngán đến tận cổ, mệt mỏi lắm rồi, một khi hứng thú đã biến mất thì toàn thân đều rệu rã, đau nhức.”
“Anh hiểu rồi.”
Hai người cách nhau rất xa, nhưng qua điện thoại có thể nghe thấy hơi thở của người còn lại, cứ như thể hơi thở của chính bản thân mình, chẳng ai nỡ dập điện thoại trước, cho đến khi đèn đỏ trên điện thoại lóe lên, Mạc Hướng Vãn đành nói: “Em có cuộc điện thoại khác.”
Mạc Bắc cố nói một câu “Tạm biệt” rồi mới tắt máy.
T¬T
Người gọi điện thoại đến là Tần Cầm.
Tần Cầm gọi điện đến để tạm biệt Mạc Hướng Vãn, chị nói: “Chị đã nộp Đơn xin thôi việc ở Đài truyền hình rồi.”
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn ngây người.
Tần Cầm không nghe thấy phản ứng gì từ cô liền lên tiếng nói tiếp: “Hướng Vãn, mặc dù sự việc rất đột ngột, nhưng em đừng lo lắng quá, không phải vì chuyện mà em đang nghĩ trong đầu đâu.”
Mạc Hướng Vãn chỉ biết gọi tên Tần Cầm. Đột nhiên trong tim cô ngập tràn nỗi cô đơn, buồn đến vô tận.
Tần Cầm bật cười: “Nói cho cùng, em vẫn chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn lại luyến tiếc gọi tên chị thêm lần nữa.
Tần Cầm khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Chuyến bay mùng năm tháng sau, nơi chị bay đến chính là Amsterdam, nghe nói môi trường ở Hà Lan rất tuyệt, thích hợp làm nơi dưỡng già. Chị đã học tiếng Pháp một thời gian dài rồi, cuối cùng cũng có cơ hội để sử dụng.”
Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng nhích người sang một bên, cảm thấy mọi việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi thứ đều bất ngờ, khiến cô có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông vậy.
“Từ lâu rồi chị đã có ước mơ là đến khi tròn ba mươi tuổi, đi ra ngoài sẽ không phải ngồi lên chiếc xe công vụ, lúc tròn bốn mươi tuổi, phải có đủ tiền bạc để đi ra nước ngoài, tìm một nơi không có người biết đến mình để dưỡng lão, tịnh thân. Chị còn muốn nuôi hai chú thỏ, một con tên là Đoàn Đoàn, một con tên là Viên Viên. Nếu như may mắn đôi chút thì có thể lấy một anh Tây đẹp trai, lập gia đình, nếu như sống với nhau không thoải mái thì sẽ ly hôn, không có gánh nặng về con cái.”
Chị vừa nói vừa bật cười, Mạc Hướng Vãn cũng cười theo.
“Chị Tần, giấc mộng của chị nhất định sẽ thành hiện thực.”
“Tất nhiên là vậy, đã thành sự thật rồi, cho nên chị chẳng buồn so đo tính toán với những chuyện thị phi ở nơi này nữa.” Tần Cầm còn nói thêm: “Hướng Vãn, chị không giống em, em vẫn còn khát vọng đối với gia đình, dù phải liều mạng cũng quyết nuôi Phi Phi khôn lớn. Từ nhỏ chị đã hoàn toàn tuyệt vọng với hai chữ gia đình, chị chỉ mong cả cuộc đời này được tự do tự tại sống thảnh thơi, hạnh phúc mà thôi.”
“Chị Tần, em chúc chị mãi mãi được tự do tự tại.”
Tần Cầm nhận lời chúc của Mạc Hướng Vãn, ngậm ngùi nói: “Hướng Vãn, chị cũng đành tự do tự tại mà thôi, tình yêu đã ૮ɦếƭ trong chị từ lâu lắm rồi.”
Vào tối hôm đó, lần đầu tiên Mạc Hướng Vãn lắng nghe đầy đủ chương trình Lắng nghe lúc đêm khuya của Tần Cầm, nghe chị dốc bầu tâm sự về câu chuyện của chính bản thân.
Vị hôn phu trước kia của Tần Cầm là một phóng viên ở Tân Hoa Xã, một tài tử Khoa Trung văn trường Đại học Thanh Hoa danh giá, đã từng viết vô số lời bài hát cho các ca sỹ dòng nhạc dân ca trong trường đại học vào những năm chín mươi của thế kỷ trước. Anh đã từng viết những câu ca ám ảnh thế này: “Sau khi tuổi thanh xuân dần dần héo úa, sầu muộn không còn nơi nào trút bỏ, tình yêu của chúng ta sẽ đi đâu về đâu? Có phải em vẫn luôn đi tìm kiếm?”
Anh mang theo tình yêu của Tần Cầm đến đất nước Cô Oét, nơi chiến tranh khốc liệt, tên bay đạn lạc, rồi chẳng bao giờ quay lại nữa.
Tần Cầm đã phát mãi đoạn cuối khúc ca đó - “Tình yêu vĩnh viễn không bao giờ ૮ɦếƭ đi, trong trái tim em trở thành vĩnh hằng. Nếu như có một ngày tình yêu đó biến thành một bông hoa, hãy để anh thành tâm thành ý chúc em hạnh phúc.”
Tần Cầm nói với Mạc Hướng Vãn: “Nếu như có một ngày trái tim em nở nụ hoa của tình yêu, thì chị sẽ thành tâm thành ý chúc em hạnh phúc.”
Nghe vậy, nước mắt của Mạc Hướng Vãn từ từ chảy xuống.
“Chị không phải là kẻ ngốc, sẽ không chờ đợi anh ấy cả cuộc đời, nửa cuộc đời còn lại chị nhất định sẽ sống thật thoải mái, hạnh phúc.”
“Đúng đấy chị.”
“Cô bé ngốc, đừng có khóc nữa, con trai em mà nhìn thấy nhất định sẽ cười cho đấy.”
Mạc Phi đã nhìn thấy mẹ vừa nghe điện thoại vừa khóc, cậu bé cầm giấy ăn đến nhét vào tay mẹ, lo lắng ngồi bên cạnh nhìn mẹ. Mạc Hướng Vãn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Mạc Phi, ra hiệu cho con mau đi làm bài tập về nhà.
Mạc Phi rất ngoan, tất cả mọi việc đều nghe theo lời cô nói, biết được ý của mẹ, cậu bé liền đi vào phòng ngay.
Mạc Hướng Vãn nhìn con vô cùng hài lòng. Cô nói với Tần Cầm: “Thằng bé sẽ không cười em đâu.”
Tần Cầm cười vui vẻ, chị nhắc nhở cô: “Nếu như em muốn rời khỏi ngành này thì đó là một quyết định vô cùng sáng suốt. Sự chăm sóc mà Quản Huyền dành cho em cũng chỉ có hạn mà thôi, bao nhiêu chuyện thị phi trong ngành này không có mắt đâu, em không biết nó, nó cũng chẳng cần biết em là ai. Thế nhưng, nhiều khi vì lợi ích cá nhân nó sẽ tìm đến em thôi”. Sau đó, chị lại nói thêm: “Chị biết rằng, nhiều khi giúp đỡ người khác em không cần người ta phải báo đáp, nhưng trước hết cứ chăm lo cho bản thân thật tốt đi rồi hãy nghĩ đến chuyện đó.”
Mạc Hướng Vãn nghe những lời khuyên bảo của Tần Cầm, đúng là cũng có cái lý riêng của chị, từ trước đến nay chị chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác. Lúc này chẳng qua vì sắp rời khỏi nơi này, cho nên Tần Cầm mới phân tích mọi tốt xấu, thực hư, được mất một cách thẳng thắn cho cô nghe mà thôi.
“Mấy năm nay, Kỳ Lệ phát triển với tốc độ nhanh chóng mặt, tất cả những món nợ bên ngoài đều do Vu phu nhân một tay thu vén, lo liệu. Ông chủ lớn một tay giữ ngành chính, một tay quản ngành phụ, bây giờ càng nhìn lại càng rõ ràng, nếu như một ngày nào đó trở thành trạng thái hoạt động kiểu buông rèm nhi*p chính thì với hoàn cảnh của em, rất khó tìm được chốn dung thân. Tất cả những điều này chỉ là nguyên nhân bên trong, còn có rất nhiều nhân tố bên ngoài ảnh hưởng nữa. Về việc công, trước đây em vẫn luôn trung thành, làm tốt mọi nhiệm vụ, đây là trách nhiệm với công việc, ông chủ phát lương thì em phải tận tụy làm việc thôi, tất cả đều là chuyện nên làm. Về việc tư, khi Phi Phi mới chào đời, việc làm hộ khẩu khó khăn vô cùng. Em bị bên Kế hoạch hóa gia đình phạt tiền đến mức không còn đủ tiền để đóng tiền điện, nước, ga, sau cùng hộ khẩu của Phi Phi được nhập vào cùng một nơi với chị Quản, tất cả đều nhờ anh ấy hết. Thế nhưng chuyện của Lâm Tương gần đây khiến cho em vô cùng đau lòng, trước mặt người cười, sau lưng người khóc, em cảm thấy vô cùng mệt mỏi, rệu rã”. Mạc Hướng Vãn thành thật bày tỏ những suy nghĩ của mình.
Tần Cầm an ủi cô: “Nếu cảm thấy mệt mỏi thì em hãy nghỉ ngơi đi, dừng lại nghỉ đôi chút rồi lại xuất phát tiếp. Em đâu phải là làm chuyên môn giống như chị, với trình độ hiện tại của mình, em thừa sức đảm nhiệm được rất nhiều công việc khác.”
Mạc Hướng Vãn gật đầu: “Chị Tần, em nhớ rồi ạ.”
Trước khi dập điện thoại, Tần Cầm đưa ra lời cảnh báo sau cùng: “Từ trước đến nay, chị không bao giờ thích nói xấu người khác sau lưng, lần trước Quản Huyền đích thực làm chuyện quá đỗi bá đạo, nhưng cô ấy vẫn là người biết điều, sau chuyện đó cũng đã gọi điện đến nói chuyện lại cùng chị. Nói thật lòng, chị không thể thấu hiểu được cô ấy, cô ấy có cần thiết phải vì Vu Chính mà làm đến mức độ này không?” Chị dừng lại vài giây, để cho Mạc Hướng Vãn có thể nghe thấu những lời này, sau đó lại tiếp tục: “Còn một người nữa mà bản thân em cũng phải chú ý. Không phải bất cứ người nào em đã từng giúp đỡ cũng đều nghĩ rằng em là người tốt đâu.”
Mạc Hướng Vãn nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói ra một cái tên: “Diệp Hâm?”
Tần Cầm cười nhạt một tiếng: “Một nha đầu miệng còn hôi sữa mới khởi nghiệp, không biết tri ân người khác là một đại kỵ, nhưng em giúp đỡ người ta thì em cũng phải nhìn người cho chuẩn vào.”
“Em biết rồi. Có lẽ vì em không để cô ấy tham dự vào chương trình nghệ thuật sắp tới nên mới nói năng thiếu suy nghĩ thế.”
“Em hiểu được là tốt rồi.”
Sau khi dập máy, Mạc Hướng Vãn ngồi thượt trên sô pha. Cô quay đầu nhìn đúng vào những cánh hoa trên thành ghế, nhỏ xinh mà trắng như tuyết, một cảm giác ấm áp lại tràn ngập tâm hồn cô.
Suốt buổi tối hôm đó, cô thật sự bận rộn, không được yên ổn chút nào, lại có điện thoại gọi đến, gọi thẳng vào di động của cô. Cô nhìn số điện thoại đó và vô cùng ngạc nhiên, khi mở máy thì nghe thấy ngay người đầu dây kia đang khóc lóc thút thít.
Giọng của Mai Phạm Phạm vẫn cứ nũng nịu, nhõng nhẽo như trước đây, ngay cả trong lúc mệt mỏi, căng thẳng nhất vẫn chẳng hề đổi khác.
“Vãn Vãn, mình phải làm thế nào đây?”
Mạc Hướng Vãn lại ngồi xuống chiếc sô pha, gấp gáp hỏi: “Cậu sao thế?”
Mai Phạm Phạm dường như lại sắp bật khóc.
“Mình sắp tiêu đời rồi, lần này nhất định là toi hẳn. Vãn Vãn, chị Phi Phi đã tìm đến mình.”
Lớp bụi mờ đã nén xuống tận cùng đáy lòng của Mạc Hướng Vãn lại được khơi dậy, trở thành những hạt bụi bay loạn xạ chẳng thể nào lắng đọng lại được nữa. Cô đã tốn biết bao tâm tư, công sức mới có thể quên lãng, không ngờ sau cùng vẫn bị người ta gợi lại một cách không thương tiếc.
Có người giống y như cô, cũng bị kéo lại thời xưa cũ.
Mai Phạm Phạm kêu than: “Chị ta muốn mình cho chị ta một triệu nhân dân tệ, nếu không sẽ bán số ảnh trước kia của mình cho giới báo chí. Bộ phim mới của mình vẫn còn chưa khởi quay, Chúc Hạ nói, nếu như mình để xảy ra vụ scandal nào thì đạo diễn sẽ không dùng mình nữa. Mình không thể nào để xảy ra chuyện được, không thể nào như vậy được.”
Lúc này, trái tim của Mạc Hướng Vãn cũng rối bời, cô cố gắng sắp xếp lại mọi suy nghĩ của bản thân rồi nói: “Những bức ảnh thế nào?”
“Lại còn ảnh thế nào nữa? Trước đây, một số người có sở thích giống y như Trần Quán Hy ấy, mình đã cầm tiền của họ thì phải chiều đến cùng. Mình chỉ là một nghệ sỹ mới, ngay đến A Kiều[1] được bao người bao bọc là thế còn khốn khổ vì chuyện này, thì mình biết phải làm sao đây? Tiền đồ của mình sắp bị hủy hoại rồi.”
[1] Biệt danh của Chung Hân Đồng, một trong những người bị dính vào vụ scandal ảnh nóng của Trần Quán Hy.
Mạc Hướng Vãn ghét cay ghét đắng những dĩ vãng năm xưa mãi chẳng thể nào cắt đứt đi được, cô nghiêm nghị nói: “Vậy thì cậu phải báo cảnh sát, có biết không? Cậu nhất định phải báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát thế nào đây? Báo cảnh sát một cái là mình sẽ tiêu đời luôn. Chị Phi Phi nói, nếu như mình báo cảnh sát thì ngày hôm sau tất cả những bức ảnh đó sẽ được phát hết cho toàn bộ giới truyền thông. Chị ta đã làm trong ngành đó nhiều năm, quen biết rất rộng, mình chẳng thể nào thay đổi được nữa. Cậu có biết không? Bao năm nay, mình đã vất vả đến mức độ nào? Trước kia mình chỉ là một học sinh trung cấp, mình muốn có được cuộc sống tốt hơn nên đã liều mình thi vào trường Đại học Điện ảnh Bắc Kinh. Các đạo diễn đều bảo mình có năng khiếu, mình không cam tâm để mọi thứ sụp đổ hết thế này”. Cô cứ nói mãi nói mãi, sau đó bắt đầu quay sang nhờ vả: “Vãn Vãn, cậu giúp mình với? Mình lấy đâu ra một triệu tệ bây giờ, mình chỉ có thể thu xếp được một trăm hai mươi nghìn, mình cần phải bàn bạc lại cùng với chị Phi Phi. Nếu như mình đến đó nói chuyện với chị ta một mình thể nào cũng sẽ bị bắt nạt. Cậu đi cùng mình để hư trương thanh thế được không?”
“Có lần đầu tiên kiểu gì cũng có lần thứ hai, cậu có thể đưa tiền cho chị ta hết lần này đến lần khác được không?”
Nghe Mạc Hướng Vãn hỏi vậy, Mai Phạm Phạm liền đáp lại: “Mình biết thế, mình biết rõ mà, nhưng mình có quá nhiều điểm yếu, tuổi tác, học lực rồi đoạn đời bê tha trước kia nữa. Ở trong làng giải trí này, mình lại chẳng có bất kỳ chỗ dựa vào hết, một khi những thứ này bị đưa ra trước công luận, tất cả mọi thứ đó đều sẽ đẩy mình vào chỗ ૮ɦếƭ. Đừng nói đến việc sau này sẽ chẳng còn đạo diễn nào dám dùng mình, mà ngay cả người quản lý cũng chẳng thèm quan tâm đến mình đâu!” Cô lại tiếp tục khẩn cầu tha thiết. “Vãn Vãn, trước tiên mình phải qua cửa ải này đã, đợi đến khi mình nổi tiếng rồi, giàu có rồi, thì sẽ giải quyết triệt để vấn đề này. Cậu cùng mình đi mặc cả giá tiền với chị ta được không?”
Cô đang khẩn khoản cầu xin, không còn là một Mai Phạm Phạm đắc ý, kiêu kỳ của trước đó nữa, càng chẳng phải một Phạm Mỹ bất cần, khêu gợi của năm nào.
Cô giống ai chứ?
Mạc Hướng Vãn hoảng hồn suy nghĩ. Cô giống như Lâm Tương, khi dấn thân vào ngành này, con người ta dường như bị một sợi dây vô hình quấn quanh cổ rất nhiều vòng, càng quấn lại càng chặt. Không một ai biết được nút thắt này ở đâu, vì thế cũng chẳng thể nào giúp họ tháo gỡ chiếc nút đó ra được.
Cuộc đời của Phạm Mỹ, à không, Mai Phạm Phạm mới đang bắt đầu, dù thế nào đi nữa thì một tương lai xán lạn, tươi đẹp cũng đang chờ đợi cô phía trước.
Mai Phạm Phạm tiếp tục nài nỉ: “Vãn Vãn, ngoài cậu ra mình thật sự không còn biết phải tìm ai nữa.”
Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào phớt lờ đi những lời cầu khẩn thiết tha của Mai Phạm Phạm. Lúc đầu cô lắc đầu một cách mơ hồ, thế nhưng cứ nghĩ tới Lâm Tương, cô lại đau đầu, còn cả những chuyện trong quá khứ của mình nữa.
Mạc Hướng Vãn lặng yên ngắm Mạc Phi đang ngồi làm bài tập ở phía xa.
Chuyện quá khứ của cô, trước khi có đứa trẻ này, không thể tan biến trong không khí theo thời gian.
Những chuyện như cắt vào thịt, cứa vào xương.
Cô thấy mình cũng chẳng khác gì Mai Phạm Phạm, vì vậy, dù không muốn đồng ý nhưng cũng chẳng thể nào từ chối được. Sau khi nói lời đồng ý, cả người cô vẫn như chiếc cung căng dây, hoảng sợ và lo lắng. Bỗng nhiên, chuông cửa reo lên, cả người cô cũng run bắn theo. Mạc Phi nhanh chân chạy ra ngoài mở cửa rồi hét lớn: “A, bố.”
Mạc Bắc đang cầm trong tay bữa ăn đêm, vui vẻ bước vào, nhưng khi nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đang ngồi trong nhà, cố gắng hết sức để kiềm chế thân người run rẩy, sắc mặt của anh nhanh chóng biến đổi. Cô đứng bật dậy, dáng vẻ như thể muốn đuổi anh ra về.
Cô có vẻ không ổn lắm, dường như cả người đang chìm trong nỗi hoảng sợ, đau đớn.
Mạc Bắc dỗ dành Mạc Phi ăn xong những đồ vừa mua rồi mở nước cho cậu bé đi tắm. Mạc Hướng Vãn cũng để mặc cho anh lo liệu, sắp xếp mọi thứ. Cô cố lấy lại bình tĩnh, thận trọng hít thở, khi anh bước tới gần, bao nhiêu ký ức trong quá khứ của cô lại tràn về.
Cô những tưởng rằng mình đã thoát khỏi quá khứ. Cô muốn trốn tránh anh nên vội vã nói một câu: “Em phải vào ngủ đây.”
Thế nhưng Mạc Bắc đã kịp nắm tay cô kéo lại.
Anh nhẹ nhàng nói: “Hướng Vãn, em đừng có sợ anh.”
Mạc Hướng Vãn quay lại nhìn anh, anh thành tâm thành ý nói ra câu này. Không, anh không còn là Mace của nhiều năm trước, một mình một ý rồi chiếm đoạt lấy cô.
Mạc Bắc đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt cô, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang người cô khiến cô cảm thấy như đang được bảo vệ, bao bọc, sinh lực vừa mất đi lúc nãy dường như đang quay trở lại.
Mạc Bắc cứ như vậy nắm chặt lấy bàn tay cô, không muốn để cô rời khỏi anh.
Anh đưa tay còn lại vòng qua eo cô, tiến sát lại gần. Anh thì thầm: “Hướng Vãn.”
Giọng nói của anh ấm áp, ngọt ngào, tràn đầy cảm xúc, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa thể nào giúp cô vượt qua được nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng lúc này.
Mạc Bắc nhìn vào khuôn mặt cô, đôi mày từ trước đến nay vẫn luôn xếch lên kiên cường, mạnh mẽ, giây phút này cô đang nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt chứa đầy sự rụt rè, e sợ.
Không kìm được, anh liền cúi xuống hôn cô.
Chiếc hôn này không hề giống như chín năm trước, không kỹ thuật như xưa, cũng chẳng có chút Dụς ∀ọηg nào mà vô cùng ấm áp, dịu dàng, làm tan biến tất cả mọi phiền não, khổ đau chất chứa trong lòng cô.
Bất giác, Mạc Hướng Vãn cũng đưa tay vòng qua cổ anh, như thể đây chính là chỗ dựa vững chắc duy nhất của mình. Cô thật sự trân trọng hơi ấm và tình cảm anh trao.
Mạc Bắc chỉ muốn hòa thành một thể với cô, giúp cô gạt bỏ đi mọi u sầu, đau khổ. Hai người dựa vào nhau, cứ như vậy sống cùng nhau cho tới khi bách niên giai lão, răng long đầu bạc.
Mạc Bắc thì thầm bên tai cô: “Hướng Vãn, anh vẫn luôn ở đây, anh sẽ không bao giờ đi mất.”
“Mạc Bắc, em…”. Giây phút này cô như nghẹn lời.
“Anh chỉ hy vọng em đối xử với anh bằng một thái độ công bằng như bao người khác mà thôi.”
Anh ôm chặt lấy cô khẽ nói: “Mạc Hướng Vãn, anh yêu em.”
Mạc Hướng Vãn ngây người nhìn người đàn ông trước mặt mình, tim đập loạn lên, toàn thân run rẩy.
Mạc Bắc vẫn không buông cô ra mà dùng hai tay ôm chặt lấy, tiếp tục đặt nụ hôn dịu dàng, ấm áp, chan chứa tình cảm lên đôi môi xinh xắn của cô.
Cô chẳng thể nào lui được nữa, ngay cả bức tường ở đằng sau lưng cũng trở thành tấm nệm êm ái, ấm áp, khiến cô chẳng còn đường trốn chạy. Đôi tay lạnh giá của cô hòa trong luồng hơi ấm này, chỉ sợ cũng chẳng mong muốn rời xa nữa.
Mạc Hướng Vãn vừa sợ lại vừa luyến tiếc, nửa đẩy nửa níu.
Mạc Bắc nhìn cô đang nép trong vòng tay mình, khuôn mặt đỏ ửng hồng hào, khiến anh lưu luyến mãi không muốn rời khỏi đôi môi ấy.
Anh lại khẽ gọi tên cô: “Hướng Vãn.”
Cô dùng chút sức lực dư lại cuối cùng đáp lời anh: “Ừm.”
“Chúng ta là người một nhà nhé!”
“Cái gì?”
“Hướng Vãn, em đã quá mệt mỏi rồi, sau này có thể để anh gánh vác, san sẻ một nửa gánh nặng cho em được không?”
Mạc Hướng Vãn khẽ tựa vào bờ vai vững chắc của anh, ý thức của cô dần dần được lấy lại.
Người đàn ông này nói yêu cô, anh đang nói lời yêu cô. Biết bao năm nay, cô những tưởng rằng bản thân không còn cần đến thứ tình yêu hư vô, nhạt nhẽo đó nữa.
Mạc Bắc hiểu những điều cô chuẩn bị nói: “Em đừng nói với anh những lời rằng, em không cần anh phải chịu trách nhiệm nữa, như vậy thật chẳng công bằng với anh chút nào.”
Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, không suy nghĩ gì nữa, chỉ đứng đó trân trân nhìn anh mà thôi.
“Nếu như bây giờ em vẫn chưa yêu anh, không sao hết, anh sẽ đợi.”
Anh nói như vậy thì cô biết từ chối thế nào chứ?
“Hướng Vãn, anh muốn có một gia đình hoàn chỉnh, Phi Phi cũng cần mái ấm đó với đầy đủ tình yêu thương, sự bao bọc của cả bố và mẹ”. Anh nhìn cô, đôi mắt long lanh, vô cùng chờ mong.
“Em cũng vậy”. Hướng Vãn nhẹ nhàng nói.
Anh lại hôn cô, cô cũng để mặc cho anh hôn.
Anh vẫn luôn thận trọng, từng chút từng chút mang đến sự dịu dàng ấm áp, sưởi ấm trái tim cô.
Mạc Hướng Vãn thì thầm bên cạnh khuôn miệng của anh: “Mạc Bắc, tại sao anh lại phải tốt như vậy?”
Mạc Bắc khẽ mỉm cười: “Bởi vì làm Trần Thế Mỹ áp lực quá lớn.”
“Mạc Bắc, chúng ta trước kia…”
“Trước kia, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, bây giờ anh thua em một đoạn khá xa, vậy nên phải bước thật nhanh, như vậy thì mới có khả năng đuổi kịp em được.”
“Xưa nay em chưa bao giờ dám huyễn tưởng, bởi vì trong cuộc đời mình, em chưa từng gặp may mắn.”
“Anh cũng thế”. Anh lại hôn khẽ khàng lên vầng trán của cô. “Bây giờ sự may mắn này cũng phải chờ xem em có chịu trao cho anh không.”
Anh thành thật và kiên định, dần dần len lỏi vào trái tim vốn nhiều lo sợ của cô, khiến trái tim cô bỗng nhiên sáng bừng lên, giống như bông hoa trăng trắng nhỏ xinh đang bay bổng trong không trung. Cảm giác này vừa lâng lâng lại vừa chân thực.
Mạc Hướng Vãn cúi đầu xuống, không dám động đậy, cũng không dám đáp lại.
Trong cảm giác ngọt ngào cũng len lỏi đôi chút vị đắng, trái tim đang rung động, trí não cũng đang bàng hoàng.
Cô không đáp, Mạc Bắc vẫn cứ ôm chặt lấy cô không chịu buông, tưởng chừng cứ như vậy đến khi trời long đất lở cũng chẳng có bất cứ vấn đề gì hết.
Giống như những gì đã nói, anh có thể chờ đợi, anh cam tâm tình nguyện chờ đợi cô đồng ý.
Hai người cứ đứng lặng yên ôm nhau như thế, mãi cho tới khi một giọng nói con trẻ ngây ngô cất lên: “Bố mẹ ơi, hai người đã hôn nhau thì coi như kết hôn rồi đúng không?”
Mạc Phi trốn phía sau cửa nhà vệ sinh không biết đã nhìn cảnh tượng này được bao lâu rồi.
Mạc Hướng Vãn ngượng đỏ mặt liền đẩy mạnh Mạc Bắc ra. Mạc Bắc mỉm cười thu tay lại, dắt con trai tới rồi hỏi: “Bố với mẹ kết hôn, Phi Phi có cảm thấy vui không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc