Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 28

Tác giả: Vị Tái

May mà trận thi đấu của Mạc Phi cũng sắp kết thúc, cú sút dài sau cùng của đội bạn vẫn bị Mạc Phi dũng cảm đẩy ra. Các vị phụ huynh lớp Mạc Phi đều hò reo, kích động, Mạc Hướng Vãn tuy rằng đang có tâm sự nhưng nhìn thấy con trai mình hứng khởi sung sướng ôm lấy tất cả các thành viên trong đội, nên cũng dẹp nỗi lo lại mà vui mừng cùng con.
Hiệu trưởng đích thân đi ra phát Giấy khen và phần thưởng, Mạc Phi ôm lấy chiếc gối rồi giơ cao tay vẫy vẫy bố mẹ mình. Lúc thầy giáo môn Thể dục cầm máy ảnh chụp mấy tấm lưu niệm, Mạc Phi liền hỏi: “Con có thể gọi bố mẹ lên chụp cùng được không ạ?”.
Thầy giáo vừa nghe thấy vậy liền mời phụ huynh của tất cả các thành viên đội bóng lên chụp ảnh cùng.
Các vị phụ huynh trong đội đều hứng khởi bước lên, Mạc Hướng Vãn khựng lại đôi chút, đây là hành động phản ứng theo bản năng, nhưng Mạc Bắc hiểu ý lại nhẹ nhàng vỗ lên tay cô rồi nói: “Đi thôi, Mạc Phi đang đợi chúng ta ở phía trước kìa”.
Mạc Phi đúng là đang chờ đợi, tay ôm chiếc gối trông vô cùng hớn hở, khuôn mặt đỏ bừng lên, giống y như chú cá đang bơi trong làn nước biển xanh thẳm in trên vỏ gối.
Mạc Hướng Vãn không tiện từ chối, liền cùng Mạc Bắc đi lên bục nhận giải, đứng phía sau lưng Mạc Phi. Mạc Bắc đón lấy chiếc gối ôm trong tay Mạc Phi rồi ngồi xổm xuống, để cho Mạc Phi khoác tay lên vai mình, Mạc Hướng Vãn cũng cúi xuống, ghé mặt sát bên cạnh mặt con trai.
Mạc Hướng Vãn rất ít khi chụp ảnh, những bức ảnh chụp chung giữa cô với Mạc Phi có thể đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì khi chụp ảnh thiếu đi một nhân vật, sẽ khiến cho Mạc Phi cảm thấy nuối tiếc trong suốt quá trình trưởng thành của mình, có những sự tiếc nuối không nên ghi nhớ, lưu lại thì tốt hơn.
Ánh đèn flash lóe lên có lẽ cũng đã phần nào lấp đầy được sự tiếc nuối trong lòng Mạc Phi bấy lâu nay.
Con trai vừa mới vận động xong, Ⱡồ₦g иgự¢ vẫn còn phập phồng thở gấp, áp sát vào bên bố mẹ mình, bất giác, hai người họ dần dần gần lại, rồi gần lại thêm chút nữa, sát bên cạnh nhau lúc nào không hay.
Mạc Hướng Vãn bỗng nhiên nhận ra, Mạc Bắc cũng vậy.
Mạc Bắc dang tay ra ôm lấy đôi vai của Mạc Hướng Vãn, cái ôm rất chặt, khiến cho khoảng cách giữa ba người họ gần như không còn chút lỗ hổng nào hết. Mạc Hướng Vãn không thể mà cũng cũng chẳng tiện giãy người ra, cô đành phải ghé sát vào hai người họ như vậy.
Trong bức ảnh đó, ba người họ hợp nhất thành một thể, nụ cười xán lạn, hân hoan vô ngần.
Sau khi chụp xong, Mạc Phi nhanh nhảu nhảy chân sáo xuống dưới bục trao giải trước.
Lúc đi xuống, Mạc Bắc nhìn thấy giáo viên quản lý phần thưởng trong các cuộc thi đấu ngày hôm nay, anh liền cất bước tiến lại gần. Mạc Hướng Vãn nghe thấy anh nói với giáo viên đó: “Có thể bán chiếc gối này cho tôi được không?”.
Hôm nay, vị giáo viên này đã nhận được rất nhiều câu hỏi tương tự như vậy của các phụ huynh nên cảm thấy vô cùng chán nản và phiền phức, mặt không biểu cảm trả lời: “Ở ngoài cửa hàng bách hóa có bán đấy”.
Mạc Bắc liền gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô”.
Thái độ hòa nhã của anh khiến cho cô giáo kia cảm thấy ngượng ngùng.
Trước nay anh đều vậy, lịch sự, hòa nhã đến độ khiến người đối diện phải cảm thấy áy náy. Mạc Hướng Vãn lắc đầu ngao ngán, Mạc Bắc liền quay người bước về. Anh biết rằng, sự việc lúc nãy Mạc Hướng Vãn đã nhìn thấy hết rồi nên chỉ biết nhún vai mỉm cười.
Mạc Hướng Vãn liền nói: “Phi Phi không thiếu gối ôm mà”.
“Anh biết vậy, nhưng đây là quà tặng biểu tượng vinh quang cho thằng bé”.
“Vậy tại sao anh còn bảo thằng bé tặng cho người khác?”.
Mạc Bắc hất cằm chỉ về phía xa rồi nói: “Cô bé ôm được chiếc gối mong ước đang vui vẻ, hân hoan kia kìa, sau này chắc chắn sẽ đối xử với Mạc Phi tốt hơn”.
Phía đằng sau, Mạc Phi ôm chiếc gối lại nhét cho Hứa Thu Ngôn khiến cô bé đỏ bừng mặt rồi cúi đầu ngượng nghịu. Mẹ cô bé ngồi bên cạnh, lên tiếng dạy bảo con: “Con nhìn xem, Phi Phi đáng yêu biết bao”.
Mạc Phi mỉm cười thánh thiện: “Bác Hứa ơi, con trai nên rộng lòng, độ lượng hơn mà”.
Hứa Thu Ngôn dậm dậm chân tỏ vẻ nhún nhường: “Được rồi, được rồi, tớ biết cậu độ lượng hơn tớ, được chưa?”. Nhưng trên khuôn mặt cô bé đã nở nụ cười hân hoan, ôm chiếc gối rồi cúi đầu nói với Mạc Phi: “Lúc nãy mình đã quá nhỏ nhen, bây giờ xin lỗi cậu nhé!”.
Mạc Phi “ừm” một tiếng, lanh lợi đáp lại: “Mình không bao giờ so đo tính toán cùng với các bạn nữ cả mà”. Sau đó quay sang hỏi Mạc Bắc: “Bố ơi, con rất độ lượng đúng không ạ?”.
Mạc Bắc liền bế Mạc Phi lên rồi nói: “Con trai mà, độ lượng là điều đương nhiên”.
Hứa Thu Ngôn nhìn thấy Mạc Phi được bố bế lên, lại lắm chuyện, thét về phía Mạc Phi: “Mạc Phi, cậu lớn như vậy rồi mà vẫn để cho bố bế sao?”.
Mạc Phi làm khuôn mặt quỷ trêu chọc cô bé, tay vẫn ôm chặt lấy cổ Mạc Bắc, từ lâu cậu đã muốn tận hưởng cảm giác được bố bế, đâu dễ dàng gì vì một câu nói của bạn gái chọc giận mà bỏ qua chứ?
Bố của Hứa Thu Ngôn liền bước tới chào hỏi Mạc Bắc, rồi ngỏ ý muốn mua quà tặng cho Mạc Phi. Mạc Bắc đương nhiên từ chối, Mạc Phi cũng học theo bố, lặp lại câu nói từ chối thêm lần nữa. Mạc Hướng Vãn đứng một bên thấy vậy cảm thấy vô cùng buồn cười. Trong lòng cô lúc này rất thanh thản, thoải mái, dễ chịu, như thể đã trút được nỗi niềm tâm sự bao năm nay đè nặng trong tim.
Đây chính là cảm giác lần đầu tiên dâng lên trong lòng cô, mãi cho tới khi lên xe trở về nhà, cô vẫn đang chìm trong suy ngẫm.
Mạc Phi chơi đùa đến mức mệt lã, nằm nghỉ ở hàng ghế sau, dần dần chìm vào giấc ngủ. Mạc Hướng Vãn quay sang nói: “Anh đưa tôi đến trạm tàu điện ngầm là được rồi”.
“Hay cứ để anh đưa đến công ty đi, cũng chẳng mất thêm bao nhiêu đường đâu”. Mạc Bắc không đồng ý.
“Không phải đến công ty mà là bệnh viện ở khu trung tâm”.
Mạc Bắc tỏ rõ ánh mắt đầy hoài nghi, Mạc Hướng Vãn giải thích luôn: “Có một diễn viên bị thương khi tham gia quay ngoại cảnh”.
Đây là một sự kiện nghiêm trọng, Mạc Bắc đương nhiên nắm rõ nên anh vẫn kiên quyết: “Anh sẽ đưa em tới bệnh viện”.
T¬T
Con trai nhỏ Mạc Phi nằm ở ghế sau lúc này đã ngáy khò khò, chìm sâu vào giấc ngủ. Bây giờ đã gần giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ đầu thu chiếu rọi khắp nơi khiến tâm hồn cô cũng cảm thấy ấm áp lên nhiều.
Cô không phản bác lại Mạc Bắc, cứ như vậy họ dần tiến đến bệnh viện, Mạc Bắc để cô xuống xe rồi hỏi: “Buổi tối em có về nhà ăn cơm không?”.
Mạc Hướng Vãn gật gật đầu.
“Ừm, vậy thì sớm về nhà nhé!”.
Mạc Hướng Vãn lại gật đầu lần nữa.
Mạc Bắc mỉm cười, quay lại nhìn Mạc Phi đang ngủ ngon lành ở ghế sau ô tô, rồi cho xe quay lại một cách từ từ.
Mạc Hướng Vãn đứng ở bên góc đường huyên náo, ồn ã, nhìn thấy chiếc xe của anh dần dần khuất xa, lúc ấy dường như tất cả mọi ồn ã xung quanh đều chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Trong tâm trí cô lúc này chỉ có đúng hình ảnh chiếc xe phía trước và hai người ngồi trong đó mà thôi.
Cô ngây người trong giây lát, rồi nhanh chóng tỉnh lại, quay đầu chạy thẳng về phía bệnh viện.
T¬T
Vấn đề lần này thật sự rất nghiêm trọng.
Diễn viên gạo cội Nguyễn Tiên Quỳnh diễn vai mẹ vợ của nam nhân vật chính trong phim, lúc ấy đang cầm con dao thái rau trong phòng bếp đòi Gi*t con rể vì đòi ly hôn con gái của mình. Khi diễn xuất, Nguyễn Tiên Quỳnh vô cùng nhập tâm, lúc đang đấu nhau kịch liệt với diễn viên đóng vai con rể, bỗng nhiên có chiếc cán treo quần áo ở phía trên cao rơi trúng vào phần cổ của bà.
Mạc Hướng Vãn bước tới bên ngoài phòng bệnh, Trâu Nam và Trương Bân đều đã có mặt.
Trâu Nam liền báo cáo cặn kẽ, rõ ràng tình hình cho cô: “Bác sỹ nói bị tổn thương đến phần cột sống, e là sau này sẽ bị liệt”.
Câu nói này khiến Mạc Hướng Vãn sợ đến nỗi lùi lại phía sau: “Bị liệt á?”.
Trương Bân cũng chẳng thể đứng im được nữa: “Tuổi tác lớn là vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến thời xuân sắc, bây giờ thì hay rồi, đóng phim bạt mạng, dâng cả bản thân vào đó rồi, nói không chừng còn phải lấy tiền mua quan tài ra mà trả viện phí cũng nên”.
Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy bất giác cau chặt đôi mày lại.
Diễn viên gạo cội Nguyễn Tiên Quỳnh năm xưa là một đại hoa đán khá nổi tiếng trong giới điện ảnh Thượng Hải, báo chí từng ca ngợi bà là “Tiểu Nguyễn Linh Ngọc”[1], trước kia cũng là đại minh tinh nổi tiếng được đăng ảnh quảng cáo trên vỏ hộp thuốc lá xịn thời đó. Trời sinh bà đã có dáng vẻ gợi cảm, quyến rũ lạ thường, diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu vai các đại tiểu thư con nhà tư sản.
[1] Nữ diễn viên nổi tiếng của Thượng Hải vào những năm hai mươi, ba mươi của thế kỷ trước.
Nguyễn Tiên Quỳnh không nổi tiếng như Nguyễn Linh Ngọc, nhưng lại có một đoạn nghiệt duyên giống y như Nguyễn Linh Ngọc. Thời còn trẻ, bà đã từng lấy một người chồng nghệ sỹ, vào thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa, chồng bà mất tích một cách khó hiểu, bà đành một thân một mình nuôi con, chịu đựng ba năm thiên tai giáng xuống liên tiếp, trải qua cuộc Đại Cách mạng Văn hóa, rồi qua thời kỳ kinh tế bao cấp cho tới thời kỳ kinh tế mở cửa, cải cách toàn phần. Nhưng cuộc sống của bà vẫn chẳng dễ chịu chút nào, con trai bà năm nay đã bốn mươi ba tuổi rồi, nhưng trí tuệ chỉ mới bằng đứa trẻ tám tuổi, nguyên nhân là do vào thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa bị sốt cao mà không được chữa trị kịp thời.
Điện ảnh không có vai diễn thích hợp cho bà, nên người ta liền giới thiệu bà đến Đài truyền hình, nhưng ở đó cũng chẳng khả quan hơn. Sau này, khi Vu Chính rút khỏi Đài, anh chấp nhận tiếp nhận một số người đang gặp “khó khăn”, trong đó có cả Nguyễn Tiên Quỳnh.
Từ trước đến nay, Vu Chính không bao giờ hạn chế Nguyễn Tiên Quỳnh nhận thêm vai diễn bên ngoài, hơn nữa, hoàn cảnh của bà rất khó khăn, nên anh cũng đặc biệt quan tâm, chăm sóc. Ai mà ngờ được, chính sự chăm sóc này giờ lại biến thành một gánh nặng.
Trương Bân thật sự cảm thấy hết sức đau đầu, anh kêu ca: “Thế này là sao chứ? Bộ phim đó là dì ấy tự nhận riêng, xảy ra chuyện này, làm sao có thể coi là tai nạn lao động được? Những nghệ sỹ ra ngoài làm riêng kiểu này xảy ra chuyện lại còn bắt công ty chịu trách nhiệm thay, làm gì có đạo lý ấy”.
Mạc Hướng Vãn bình tĩnh hỏi lại Trâu Nam: “Dì Tiên Quỳnh bây giờ thế nào rồi?”.
Trâu Nam buồn bã đáp: “Vẫn hôn mê cho tới tận lúc này, luôn miệng nhắc đến Đinh Đinh nhà dì ấy”.
Mạc Hướng Vãn nhìn về phía Trương Bân lên tiếng: “Công ty sẽ không gánh vác phí trị liệu cho dì ấy sao?”.
Trương Bân lắc đầu: “Mary, cô biết rồi còn hỏi là sao, đây là vấn đề vô cùng nghiêm trọng, không có khả năng đâu”.
Mạc Hướng Vãn không muốn nói với anh nữa, chỉ đáp gọn lỏn một câu: “Để tôi vào xem sao”.
Cô thay bộ quần áo cách li, rồi mới cùng bác sỹ đi vào phòng bệnh. Nguyễn Tiên Quỳnh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Thời trẻ, bà có sắc đẹp hoàn mỹ, có điều, tuổi tác càng lớn thì lại càng giống như cành liễu héo tàn. Ai mà nghĩ được con người này trước kia đã xuất hiện trên các vỏ hộp thuốc lá có mặt ở khắp các ngõ ngách trong thành phố Thượng Hải chứ?
Mạc Hướng Vãn bước tới gần, nghe thấy bà đang khẽ ՐêՈ Րỉ: “Đinh Đinh, phải ăn cơm đúng bữa đấy nhé!”.
Lời nói này rất khẽ khàng nhưng chẳng khác nào tiếng sấm bên tai khiến cho Mạc Hướng Vãn xúc động đến chảy cả nước mắt.
Cô khẽ lay Nguyễn Tiên Quỳnh: “Dì Tiên Quỳnh, xin dì hãy an tâm, sẽ có người chăm sóc cho Đinh Đinh nhà dì”.
Cô liền hoảng hốt thầm nghĩ, nếu như có một ngày cô cũng bị thế này thì may mà Mạc Phi vẫn còn có Mạc Bắc chăm sóc.
T¬T
Mạc Hướng Vãn bước ra khỏi phòng bệnh của Nguyễn Tiên Quỳnh, đôi mắt đỏ rực, ngân ngấn nước.
Trâu Nam vẫn còn ngồi bên ngoài chờ, còn Trương Bân đã đi khỏi từ lâu. Trâu Nam liền nói: “Giám đốc Trương nói phải quay về giải quyết vấn đề bảo hiểm thương tích cho dì Tiên Quỳnh”. Cô ấy lại thở dài: “Lúc nãy, bác sỹ nói về tình hình chữa trị cho dì Tiên Quỳnh. Giám đốc Trương bắt đầu cảm thấy đau đầu nhức óc, có rất nhiều khoản chữa trị dùng cũng không ổn mà không dùng lại càng không ổn, những khoản này không thể dùng Thẻ bảo hiểm xã hội được. Số tiền đó thật chẳng biết phải giải quyết ra sao nữa”.
Mạc Hướng Vãn dùng tờ khăn giấy Trâu Nam đưa cho để lau nước mắt, đây không phải lúc tiếp tục đau xót nữa. Trước tiên, cô phải gọi điện thoại cho giám chế của tổ quay phim kia, bộ phim truyền hình này do đài truyền hình đầu tư, cho nên chắc cũng niệm chút tình cũ.
Nhưng vị giám chế này cũng rất khó xử trả lời: “Tiểu Mạc, không phải bên chúng tôi không nhớ tình xưa nghĩa cũ, nếu như chỉ là thương tích do ngã thông thường thì bên tôi không bao giờ mặt dày từ chối”.
Anh để trống câu nói tiếp theo, nên Mạc Hướng Vãn cũng chẳng biết nói thêm gì, thật sự thấy vô cùng buồn bã. Vấn đề tiền thuốc men trị liệu trước mắt mới chỉ là chuyện đầu tiên thôi, nếu như dì Nguyễn Tiên Quỳnh cứ tiếp tục hôn mê thì những chi phí thuốc men đó, bao gồm cả tiền viện phí và phí sinh hoạt của Đinh Đinh mới chính là vấn đề nghiêm trọng.
Giám chế tỏ thái độ thẳng thắn: “Như thế này có được không? Ngoại trừ tiền bảo hiểm ra, Vu tổng các vị chi trả bao nhiêu, chúng tôi sẽ chi trả bấy nhiêu. Nói tóm lại tôi nói được làm được, cô cứ an tâm”.
Đối với những sự việc thế này, anh luôn luôn có ý định cùng tiến cùng lui với Vu Chính. Mạc Hướng Vãn cũng đành phải nói: “Được thôi, tôi hiểu rồi”.
Mạc Hướng Vãn cầm chiếc di động trên tay, thần người trong giây lát, sau đó quay sang dặn dò Trâu Nam: “Em mau nhờ một cô hộ lý chăm sóc cho dì Tiên Quỳnh, chị phải đến nhà họ Nguyễn một chuyến”.
Trâu Nam hiểu ý đồng tình: “Đúng thế, dì Tiên Quỳnh nằm đây thì Đinh Đinh nhà dì coi như mất đi chỗ dựa duy nhất”.
Điều khó khăn nhất lúc này chính là đứa trẻ không có bố mẹ chăm sóc. Hoàn cảnh gia đình Nguyễn Tiên Quỳnh tuy rằng khó khăn, nhưng vẫn phải thuê người giúp việc tính theo giờ đến chăm sóc đặc biệt cho Đinh Đinh, nhưng chẳng có người nào chịu làm việc ở đó lâu dài cả. Mạc Hướng Vãn chỉ sợ lúc này Đinh Đinh không có người chăm lo.
Cô vội vã chạy đến nhà họ Đinh, quả nhiên giúp việc đã không còn ở đó, còn người đang có mặt ở đó hoàn toàn khiến Mạc Hướng Vãn bất ngờ, đó chính là dì Phùng, người làm vệ sinh trong công ty.
Dì Phùng đã cho Đinh Đinh đi ngủ, lúc này đang lau cửa sổ ngoài phòng khách. Nhìn thấy Mạc Hướng Vãn tới, bà mỉm cười đầy ngại ngùng, mời cô vào rồi rót một ly trà: “Tôi đã xin nghỉ phép ở bộ phận Nhân sự rồi, dì Nguyễn lúc này đang cần người giúp đỡ, tôi đến đây giúp một tay xem sao”.
Dì Phùng đã làm công việc vệ sinh ở công ty mấy năm rồi, Mạc Hướng Vãn chưa từng nghe nói dì có quan hệ qua lại gì với dì Tiên Quỳnh, vậy mà vào thời khắc khó khăn này, bà lại chịu đưa tay ra giúp đỡ. Mạc Hướng Vãn thật sự cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Thấy vậy, dì Phùng lên tiếng giải thích trước: “Khi vừa mới tới công ty làm việc, chồng tôi sắp phải làm một cuộc phẫu thuật, chính dì Nguyễn đã cho chúng tôi vay tiền. Dì Nguyễn đã nói: “Đời người không có khó khăn nào không thể vượt qua được”. Tôi chỉ mong rằng dì Nguyễn có thể vượt qua được khó khăn lần này”.
Mạc Hướng Vãn chỉ im lặng một hồi lâu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn, cô đi thẳng tới Trung tâm giới thiệu người giúp việc ở khu vực đó, gặp mấy ứng cử viên rồi nhưng tất cả đều là những người ngại khổ, vừa nghe thấy nhà chủ có một người chậm phát triển, liền từ chối ngay tức khắc.
Đúng lúc ấy, Mạc Hướng Vãn nhận được điện thoại của Quản Huyền. Quản Huyền hỏi: “Mọi người có thể lập một tài khoản không? Chị muốn chuyển cho dì ấy hai vạn đồng”.
Mạc Hướng Vãn liền nói: Em thay mặt mẹ con dì Tiên Quỳnh cảm ơn tấm lòng nhâи áι của chị”.
“Vu Chính không định lo vụ này sao?”
“Em vẫn còn chưa gọi điện thoại cho Vu tổng, một lúc nữa sẽ báo cáo tình hình, bây giờ chắc Trương Bân cũng đã trình bày mọi việc với anh ấy rồi”.
“Em có biết dì Tiên Quỳnh có khoản tiết kiệm bao nhiêu không?”.
“Dì vẫn luôn coi con trai là quan trọng nhất, em nghĩ rằng với tình trạng của Đinh Đinh, chắc dì cũng phải tính đến chuyện tích lũy, chỉ là không ngờ được mình sẽ gặp phải nỗi bất hạnh thế này”.
“Thế nhưng lúc này Đinh Đinh sẽ không có người trông nom, chăm sóc”.
“Em định ngày mai sẽ đi tìm một viện dưỡng lão nói chuyện với người ta xem sao”.
Quản Huyền đồng tình: “Ừ, em cứ thử cách này đi. Họa phúc khó lường. Cả cuộc đời của dì Tiên Quỳnh đúng là khổ đau, chẳng có gì ra hồn hết, sự nghiệp không ra gì mà chồng con cũng chẳng xong. Sau cùng rơi vào cảnh con nhỏ mẹ già yếu, đúng là thê thảm vô cùng”.
Ngày hôm đó thời tiết không tốt lắm, tâm trạng của Mạc Hướng Vãn vốn dĩ đã vô cùng chán nản, sau khi nghe thấy những lời của Quán Huyền lại càng thêm chán chường hơn. Cô chỉ đành đáp lại một câu: “Chúng ta đã tận sức tận lực rồi, giờ chỉ biết nghe theo ý trời thôi”.
Bầu trời trở nên ảm đạm hơn, gió cũng thổi mạnh hơn, lạnh lẽo vô ngần. Giai đoạn chuyển từ hạ sang thu, thời tiết luôn luôn thất thường khó định.
Khi quay về khu nhà của mình, Mạc Hướng Vãn đứng lặng trên sân, lúc này, cô cảm thấy mùa thu thật sự đã tới rồi, gió lạnh đén mức khiến cô khẽ run cả người.
Cô hít một hơi lấy lại chút tinh thần rồi mới lên lầu, chẳng còn chút sức lực nào để lấy chìa khóa ra mở cửa, nghĩ rằng Mạc Phi đang ở trong nhà, nên cô liền nhấn chuông cửa.
Người ra mở cửa lại là Mạc Bắc, anh mặc chiếc áo phông giống kiểu như Mạc Phi, xắn gọn tay áo lên, dáng vẻ như vừa mới làm xong việc gì đó vậy. Anh mỉm cười: “Em về rất đúng lúc, có thể ăn cơm được rồi”.
Ánh đèn điện chiếu sáng sau lưng khiến cả người anh như đang tỏa ánh hào quang, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn cảm nhận được hơi ấm toát ra từ cơ thể anh, bất giác muốn được tiến lại sát gần hơn. Thế nhưng, cô vẫn kịp kiềm chế lại, cúi người xuống giả bộ như không có chuyện gì, tháo giày định đi vào trong. Có điều, hôm nay cô lại đi giày thể thao, dây giày buộc khá chặt, cô cố gắng mãi mà vẫn chẳng thể nào tháo ra được, tức mình cô ngồi sụp xuống ra sức tháo dây, vì động tác quá nhanh nên cô cảm thấy hoa mày chóng mặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc