Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 26

Tác giả: Vị Tái

Cả đêm ấy, Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào ngủ yên giấc được, dáng vẻ vui như Tết của Mạc Phi quanh quẩn mãi trong đầu cô.
Cô sực nhớ lại câu nói của Quản Huyền, và cả những lời khuyên răn của Tần Cầm. Cả hai chị đều nghĩ tốt cho cô, nói rất hợp lý. Bỗng nhiên, cô lại nghĩ đến Mạc Bắc.
Gần đây, tòa nhà này bắt đầu có thêm một vài chuyện thị phi đồn thổi. Tất cả mọi người đều bàn tán về Mạc tiên sinh thuê căn phòng 403 phải lòng người mẹ đơn thân trẻ tuổi Mạc Hướng Vãn ở phòng 402.
Bác Thôi không ngừng nói với cô rằng: “Hướng Vãn, Mạc tiên sinh là một người tốt bụng, tôi đã nhìn thấy từ lâu rằng cậu ấy có ý tứ với cô đấy.” Bà tỏ rõ vẻ nhiệt tình của người nắm bắt mọi nội tình sự việc, Mạc Hướng Vãn thấy vậy chỉ biết mỉm cười đáp lại.
Còn có rất nhiều người hàng xóm khác ít nhiều cũng biểu hiện ra ý nghĩ tương tự như vậy.
Ví như anh mặt rỗ trông xe ở dưới nhà mấy hôm trước vừa thấy cô về liền chạy tới thông báo rằng: “Mẹ bé Mạc Phi, chỗ đỗ xe của Mạc tiên sinh bị khách của phòng 501 chiếm mất rồi, phiền cô gọi điện thoại cho anh ấy báo là đem xe gửi tạm chỗ khác một hôm nhé! Một lúc nữa, tôi phải ra ngoài ăn uống cùng mấy người bạn thân rồi.”
Hay như một bác ở dưới nhà cô hai, ba tầng mỗi khi tìm được cơ hội tán gẫu, không nhìn thấy Mạc Bắc đưa Mạc Phi đi học lại đến gần hỏi thăm Mạc Phi: “Mạc Phi à, chú Mạc hôm nay không đưa cháu đi học à?”
Mạc Phi ngây ngô trả lời: “Dạo này chú ấy bận lắm ạ.”
Tất cả mọi sự việc cô đều nhìn thấy và biết hết.
Trong mắt của mấy hàng xóm ở khu nhà này, Mạc Bắc đã có mối quan hệ không thể nói rõ thành lời với hai mẹ con nhà họ Mạc.
Vậy là mọi chuyện đã lật sang một trang mới, cuộc sống đơn điệu vô vị của người phụ nữ đơn thân trẻ tuổi như cô cuối cùng cũng tô điểm thêm màu sắc hoa hồng. Lúc này đáng lẽ cô phải cảm thấy đau đầu nhức óc, thế nhưng hoàn toàn ngược lại, cảm xúc của cô chẳng hề rõ ràng chút nào.
Mạc Hướng Vãn chợt nhận ra, Mạc Bắc đúng là một đối thủ đáng gờm. Anh đang muốn cái gì chứ? Không lẽ anh thật sự muốn kết hôn với cô sao?
Đây là điều mà cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới.
Nếu như anh kết hôn cùng cô vì cảm thấy áy náy, hối hận thì đúng là trò cười vô vị. Cô, Mạc Hướng Vãn không cần sự thương hại của một người đàn ông theo kiểu đó, cô càng không bao giờ quên được ban đầu anh chỉ đơn thuần là người khách làng chơi mà thôi. Ngẫm lại, chính cô cũng thấy cách nghĩ này không đúng. Mạc Bắc đầy thiện ý, cô không thể nào dùng trái tim tràn đầy hiềm nghi để suy diễn lòng tốt của anh được.
Chẳng phải đây chính là một ý nghĩ không nhân đạo chút nào sao?
Cô có thể chọn lựa một phương thức hòa bình để đối xử với anh.
Đến tầm nửa đêm, Mạc Hướng Vãn đứng dậy đi ra phòng bếp, rót cho mình một ly nước lạnh, cô cần phải bình tĩnh vào lúc này.
Khi đi qua cửa phòng của Mạc Phi, cô nghe thấy có tiếng động trong đó liền đẩy cửa đi vào.
Không ngờ Mạc Phi vẫn chưa ngủ, đang gác đùi lên đầu giường làm mấy động tác thể dục. Quay đầu sang thấy mẹ đi vào, Mạc Phi tỏ ra hơi hoảng hốt, thu chân lại, ngồi bật dậy.
Mạc Hướng Vãn liền mắng: “Con lại giở trò gì đấy?”
Mạc Phi ôm lấy eo của mẹ rồi bỗng nhiên nũng nịu: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”
Trái tim Mạc Hướng Vãn đột nhiên mềm ra như nước.
Mạc Phi lại nói thêm: “Mẹ ơi, mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế gian này, con yêu mẹ nhất nhất nhất luôn.”
Mạc Hướng Vãn ôm chặt lấy con trai, vuốt ve khuôn mặt của thằng bé.
Đây chính là thiên sứ cứu rỗi cuộc đời cô.
Lúc sinh Mạc Phi, cô đã phải chịu rất nhiều áp lực, dù là mượn tiền của Quản Huyền và Vu Chính, nhưng vẫn chẳng thể nào đủ được. Mạc Phi bị mắc chứng vàng da sinh lý của trẻ sơ sinh, suýt chút nữa chuyển thành nhiễm trùng.
Cô đứng trước cửa nhà ông bà nội một hồi, nhìn dòng người và xe cộ qua lại tấp nập, hòa trong ánh đèn đường hoa lệ trông thật đông vui, náo nhiệt. Sau cùng, cô lấy hết dũng khí bước vào trong.
Ông nội im lặng nghe cô tường thuật ngắn gọn lại tình cảnh trước mắt của bản thân, sau đó lấy ra một hộp bánh quy cũ kĩ. Chiếc hộp này đã quá cũ, ông nội phải khó khăn lắm mới mở ra được.
Đây chỉ là một chiếc hộp thông thường chứ không có gì đặc biệt cả, nhưng lại chứa đựng trong đó biết bao tình cảm và chuyện cũ của những người già cả, biết bao nhiêu thăng trầm, vui vẻ, đắng cay.
Ông nội đưa cho cô một quyển sổ tiết kiệm, trong đó có năm vạn đồng.
Cô liền quỳ xuống, dập đầu lạy ông nội đủ ba cái.
“Ông nội, cháu là một đứa bất hiếu, khốn nạn, cháu không xứng làm cháu của ông.”
Nét buồn rầu trên khuôn mặt ông nội chẳng thể nào che giấu được dưới ánh đèn điện, giọng nói của ông cũng già nua, tàn tạ theo dấu của thời gian. Thì ra, tất cả mọi chuyện đều không giống như những gì cô vẫn thường nghĩ, những chuyện hoang đường cô gây ra trước mặt người ông già nua chẳng khác nào một trò cười lớn nhất trên thế giới này.
“Vãn Vãn, ông bà cũng có lỗi với cháu. Bố cháu muốn đón ông bà sang Mỹ để dưỡng lão, nó làm vậy là không đúng. Ông cũng không đúng vì đã không chăm sóc, quản lý cháu cho tốt. Ông bà cũng cao tuổi rồi, cháu một thân một mình phải cố gắng hết mình đấy.” Ông nội nói.
Bà nội ngồi một bên đưa tay lên gạt nước mắt, rồi nhắc đi nhắc lại: “Vãn Vãn, cháu lúc nào cũng không tốt, sau này phải làm thế nào đây? Bố mẹ đều không quan tâm, lại còn sinh thêm một đứa nữa.”
Kể từ sau năm mười sáu tuổi, đó là lần đầu tiên Mạc Hướng Vãn khóc lóc thảm thương.
Cô cảm thấy những cơn đau tràn đến liên tục, đau thấu cả xương cốt, rồi cô chợt nhận ra mình đã sai lầm từ đầu đến cuối.
Thật sự, ông bà nội hết lòng yêu thương cô, trước kia đã từng thử quan tâm, chăm sóc nhưng lại bị cô từ chối, nhất quyết đi vào con đường đen tối.
Cô nói trong nước mắt: “Cháu là một người không biết phân biệt tốt xấu.”
Ông nội ngước đầu lên, dường như không muốn để nước mắt chảy xuống. Ông cũng thốt lên tự trách bản thân: “Ông không dạy dỗ được bố cháu, cũng chẳng dạy dỗ được cháu. Ông đúng là vô dụng quá!”
T¬T
Khoản tiền tiết kiệm năm vạn đồng vẫn luôn nằm ở đầu giường của cô, vào những lúc khó khăn, gian khổ nhất cô cũng nhất quyết không lấy ra dùng. Mỗi lần năm hết Tết đến, cô đều gửi thư chúc mừng đến địa chỉ nhà bên kia Đại Dương, nhưng chưa bao giờ gửi ảnh Mạc Phi sang đó.
Ông bà nội luôn cảm thấy bất lực vì đã không dạy dỗ con trai tốt, cũng không quản giáo cô cháu gái tử tế. Nỗi đau ấy luôn day dứt, dằn vặt trái tim già nua của ông bà.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, Mạc Hướng Vãn giờ đây đã thấu hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này.
Khi ấy, khuôn mặt bé nhỏ, xinh xắn của Mạc Phi trông thật yếu ớt, mong manh, cậu bé rất ngoan ngoãn nằm trong chiếc nôi. Cô ôm Mạc Phi lên cho con 乃ú, nhìn đứa con trong vòng tay mình, nước mắt cô lại lăn dài trên má.
Đây là khoảng thời gian vô cùng khốn khổ, khó khăn, cực nhọc và nên sớm kết thúc.
Trên thế giới này, dưới ánh mặt trời kia, đứng lên làm lại từ đầu không phải là việc gì quá khó khăn. Cô cần phải tạm biệt đôi mắt thất thần, không chút sức lực nào, ít nhất cũng phải viết trên tấm thiệp chúc mừng những nét 乃út tươi mới, rạng rỡ để cho người già ở nơi xa xôi có thể an lòng sống tiếp.
T¬T
Mạc Hướng Vãn ôm chặt lấy Mạc Phi, hôn nhẹ lên mái tóc của cậu bé.
Cô hỏi: “Nói cho mẹ biết, tại sao con vẫn chưa ngủ?”
Mạc Phi thành thật trả lời: “Con đang nghĩ tới hội diễn thể thao ngày mai ở trường.”
Mạc Hướng Vãn không hề cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này, chắc chắn Mạc Phi đang nghĩ đến Mạc Bắc, anh là một người thân thiết, đã cho Mạc Phi một nửa sinh mệnh để có mặt trên cuộc đời này. Vì thế, cô không lấy gì làm lạ khi cậu bé vì được gần gũi với anh mà trằn trọc không ngủ được.
Niềm hân hoan của con trẻ, cô nỡ lòng nào tước đoạt?
Thế nhưng, Mạc Phi không hề hỏi thăm mẹ về việc có muốn hẹn hò yêu đương cùng chú bốn mắt hay không. Cậu bé biết rằng làm vậy sẽ khiến mẹ cảm thấy khó xử, cũng giống như việc cậu bé không bao giờ hỏi bố ở đâu mà tự mình giải thích cùng giáo viên là bố đã ra nước ngoài công tác.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy không dễ chịu chút nào. Cô chỉ muốn an ủi con trai, nên nhắc lại ý của mình, không hề từ chối: “Phi Phi, nếu như con muốn gọi chú bốn mắt là bố thì cứ gọi đi.”
Mạc Phi gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng rực lên, tràn đầy niềm hân hoan vui sướng.
Mạc Hướng Vãn bảo cậu bé nằm xuống, rồi nhẹ nhàng nói: “Phi Phi, nếu như con muốn gọi chú bốn mắt là bố, thì không thể để cho bố mình mất mặt được đúng không? Cuộc thi ngày mai nhất định phải cố gắng hết mình, cho nên bây giờ cũng phải đi ngủ cho sớm để dưỡng sức chứ!”
Mạc Phi nói thêm một câu rồi nhanh chóng nhắm mắt lại: “Mẹ ơi, con chắc chắn con sẽ thi đấu hết sức mình, để cho bố mẹ cảm thấy hãnh diện vì con, giống như tiểu Lâm Hạo[1]vậy.”
[1] Cậu thiếu niên nhỏ tuổi nhất anh dũng tham gia chiến dịch cứu nạn trong vụ đại địa chấn tại Văn Xuyên, Tứ Xuyên kinh hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc năm 2008.
Mạc Hướng Vãn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Mạc Phi. Con trai cô là một đứa trẻ mẫn cảm, lanh lợi, mấy tháng xem truyền hình về trận đại địa chấn tại Văn Xuyên lúc nào cũng sụt sùi nước mắt thương mọi người, cậu bé nghẹn ngào nói với cô: “Mẹ ơi, vậy là rất nhiều bạn nhỏ không còn bố mẹ nữa rồi.”
So với cô, đứa trẻ này còn biết trân trọng cuộc sống tươi đẹp hơn nhiều.
Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Phi: “Đúng vậy, chính là thế, con phải học theo tinh thần của bạn nhỏ Lâm Hạo, dũng cảm, chính trực, nhâи áι, hơn nữa không được để mẹ phải lo lắng nhiều nhé!”
Mạc Phi lập tức vui vẻ nói: “Con đi ngủ ngay bây giờ đây”. Sau đó, cu cậu còn giả vờ cất tiếng ngáy nữa.
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, tắt đèn đi ra.
T¬T
Ngày mai sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới.
Cô và con trai sẽ gặp lại vầng thái dương ấm áp, rọi chiếu muôn nơi.
Mạc Hướng Vãn thức dậy từ sớm, sắp xếp điều chỉnh lại những công việc quan trọng mình quản lý rồi gửi email cho Trâu Nam, nhờ cô hoàn thành nốt nhiệm vụ ngày hôm nay hộ mình. Sau đó nhắn tin cho Vu Chính, tuy rằng hôm trước đó cô đã báo cáo xin nghỉ phép với bộ phận nhân sự, nhưng vẫn phải báo cáo đầy đủ, cặn kẽ mọi việc cho Vu tổng mới phải đạo.
Cô làm xong tất cả những việc này, Mạc Phi vẫn còn chưa tỉnh dậy. Có lẽ do hôm qua cậu bế đã ngủ quá muộn, nên đến bây giờ vẫn chưa thức dậy nổi. Cô cũng chưa vội gọi Mạc Phi dậy, hội diễn thể thao ở trường học chín rưỡi mới bắt đầu, học sinh không cần phải đến trường như mọi khi vào bảy rưỡi, nên cô có thể để Mạc Phi ngủ thêm lúc nữa.
Học sinh hiện nay đúng là quá vất vả, mới tí tuổi đầu mà đã phải đeo ba lô đến trường từ lúc bảy giờ sáng, chiều năm giờ mới tan học, cô còn động viên Mạc Phi tham gia thêm một vài hoạt động ngoại khóa theo sở thích của bản thân sau giờ học nữa. Chỉ có điều, thời gian rảnh rỗi của con trai quá ít, cô vẫn luôn nghĩ, nếu như mua được một chiếc xe, thì có thể khiến con thoải mái hơn đôi chút.
Vấn đề này mấy tháng nay Mạc Bắc đã giải quyết đâu ra đấy.
Những gì anh đã làm thật sự là quá nhiều.
Vừa mới nghĩ đến Mạc Bắc, cô liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Mạc Hướng Vãn đi ra mở cửa, bên ngoài là Mạc Bắc, anh hoàn toàn không ngờ cô là người ra mở cửa nên hơi ngây người đôi chút.
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Mạc Bắc khôi phục lại nụ cười hiền hòa, ấm áp mọi khi, nhìn cô bằng ánh mắt khiến cô chẳng thể nào tiếp tục tâm trạng và biểu cảm xa cách vạn dặm như mọi khi được nữa.
“Tôi vẫn còn chưa mua đồ ăn sáng, tôi nghĩ trước khi vận động nên ăn thanh đạm và no một chút thì tốt hơn. Tôi nhớ là cô đã mua mì để trong bếp, có thể mượn bếp của cô một chút được không?”
“Được chứ!”
Sự thoải mái, hào sảng của Mạc Hướng Vãn như động viên cho Mạc Bắc rất nhiều, anh nhìn cô rồi hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
“Tối qua, tôi có xào chút mộc nhĩ trắng, nấu với mì là ổn rồi.”
“Vậy đâu có được, hôm nay nắng gắt lắm đấy.”
“Vậy anh muốn làm gì thì làm, tôi thế nào cũng xong.”
Mạc Bắc thầm nghĩ, khi phụ nữ nói “thế nào cũng xong” hoàn toàn là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ, khó khăn, cô cứ “thế nào cũng xong” thì bảo anh phải làm thế nào để đoán được tâm ý của cô chứ?
Anh rất thuần thục lấy chiếc máy nướng bánh mì từ phòng bếp, rồi lấy bánh mì, trứng gà và bơ trong tủ lạnh, sau cùng lấy đĩa, dĩa, thìa từ tủ bếp ở nhà cô ra ngoài.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ anh đã thật sự coi nơi đây là nhà của mình rồi.
Trong ấn tượng của Mạc Hướng Vãn, xưa nay Mạc Bắc làm việc gì cũng rất thuần thục, nhanh nhẹn. Anh chỉ mất đúng một phút đồng hồ để hoàn thành món sandwich phương Tây và món trứng kiểu Trung Hoa. Không chỉ vậy, anh còn mang sữa tươi sang rồi làm nóng luôn cho hai mẹ con cô.
Điều Mạc Hướng Vãn phải làm lúc này chỉ là ngồi trước bàn ăn chờ đợi, trong lòng cô không ngừng suy ngẫm, liệu còn có việc gì mà người đàn ông này không biết làm?
Mạc Bắc vừa quay đầu lại đã nhận ngay ra sự ngạc nhiên ẩn chứa trong đôi mắt của Mạc Hướng Vãn.
Anh nhìn cô rồi mỉm cười, thấy thần thái cô thoải mái, chắc là có đôi chút hứng thú nói chuyện phiếm, anh có thể bắt đầu một số đề tài nói chuyện “vô hại” nào đó.
“Gần đây tình trạng sức khỏe của cô tốt hơn nhiều rồi đấy, nghỉ ngơi thật tốt chính là đảm bảo vững chắc nhất cho công việc. Chương trình nghệ thuật sắp tới chắc chắn sẽ khiến cô bận rộn một trận tối mắt tối mũi đây.”
“Cũng bình thường thôi”. Mạc Hướng Vãn buộc lại tóc, bởi vì ở nhà cho nên cô cũng buộc tóc một cách tùy tiện.
Mạc Bắc lại muốn thấy hình dáng của cô khi buông xõa mái tóc xuống.
Hình ảnh Thảo Thảo tóc buông xõa chín năm trước đã mờ mờ ảo ảo trong tâm trí anh. Anh chỉ còn nhớ mang máng sự run rẩy của cô khi nằm dưới thân người mình, những sợi tóc của cô chạm vào khuôn mặt khiến anh cảm thấy ngưa ngứa.
Mạc Hướng Vãn không phải là Thảo Thảo, không tùy tiện buông xõa tóc xuống, lúc nào cô cũng buộc hoặc 乃úi tóc lên, không chút cẩu thả, lúc nào cũng chỉnh chu đúng đắn, quy tắc và nghiêm chỉnh.
Mạc Hướng Vãn hơi bất ngờ, từ đâu mà anh biết rõ được chuyện công việc của cô thế chứ? Mạng thông tin của anh thật quá sắc bén, thế nhưng, cô lại chẳng biết chút gì về anh cả, đây chính là điểm yếu của cô. Cô liền hỏi Mạc Bắc: “Anh cũng rất bận còn gì, ngày nào cũng họp hành ở nhà.”
Mỗi khi cảm thấy nghi ngờ gì, đôi mắt cô lại hơi hơi mở to hơn thường ngày. Điểm này rất giống với Mạc Phi, mỗi khi hỏi anh câu gì, đôi mắt của thằng bé thường mở to ra. Từ trước đến nay, Mạc Bắc vẫn luôn thừa nhận một điều, đôi mắt của hai mẹ con cô thực sự rất đẹp, là đôi mắt to, tròn rất có sức hút. Đôi mắt của Mạc Hướng Vãn quả thật là một đôi mắt long lanh biết nói, lại được đặt dưới một đôi lông mày khá đậm, nên rất hợp với tính cách quật cường, mạnh mẽ của cô.
Để đạt được không khí nói chuyện thản nhiên, hòa hợp thế này, anh đã phải tốn biết bao thời gian và công sức? Cuối cùng, cô cũng đã chịu tán gẫu cùng anh những chuyện tầm phào, ngẫu hứng.
Mạc Bắc liền trả lời: “Tôi quản lý một hợp đồng đầu tư vốn ở khu vực này, chính vì vậy mà thuê nhà gần đây, tiện theo sát vụ việc”. Anh hình như vẫn sợ cô không tin lời anh nói, lại thêm lời giải thích: “Mấy nhà đầu tư trong hay ngoài nước đều muốn chiếm được miếng mồi ngon lành, béo bở nhất. Công việc của tôi chính là giữ vững quan ải để họ không bán cổ phần rẻ mạt quá, càng không để họ mắc lừa nhà đầu tư, nếu không thì chính là do tôi đã thất trách.”
Mạc Hướng Vãn bất giác đùa cợt anh một câu: “Anh hy sinh vì công việc cũng nhiều quá nhỉ?”
Mạc Bắc mỉm cười: “Khách hàng là thượng đế mà, công ty, tổ chức nào mà chẳng yêu cầu hiệu quả, năng suất cao.”
Lời nói này vừa nghiêm túc vừa hợp lý, Mạc Hướng Vãn không nói gì thêm, thấy thế, Mạc Bắc lại gợi thêm một đề tài khác: “Sau này cô uống rượu thì phải chú ý một chút, công việc không phải liều mạng, ông chủ không phải là Hoàng đế, cô còn như vậy lần nữa sẽ dọa con trẻ sợ ૮ɦếƭ khi*p mất thôi.”
Mạc Hướng Vãn ngồi nghe anh nhắc lại chuyện trước đó, lại là chuyện áy náy bấy lâu trong lòng nên cô liền lên tiếng phản bác lại: “Không sao đâu, tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm.”
Mạc Bắc vẫn mỉm cười. Thị lực của anh không tốt lắm, nhưng vẫn rất sắc bén, những lời nói cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh thường chẳng có tác dụng gì nhiều. Mạc Hướng Vãn né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nói: “Tôi biết rồi mà. Tôi cũng chỉ say có đúng một lần đó thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc