Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 25

Tác giả: Vị Tái

Mạc Phi liền ςướק lời trả lời thay bạn: “Đương nhiên là muốn hát rồi, nếu không công sức cậu ấy cố gắng bao lâu nay đều đổ xuống sông xuống biển hết sao? Thật là chán quá đi mà.”
Mạc Bắc nhìn thấy bộ dạng ngẩng đầu phẫn nộ, tức giận của Mạc Phi quá đỗi đáng yêu, bất giác nhéo yêu khuôn mặt cậu bé rồi nói: “Cháu sắp trở thành đại hiệp trượng nghĩa rồi đấy.”
Mạc Phi mím chặt môi, nhưng tay vẫn nắm lấy vạt áo của Mạc Bắc rồi hỏi: “Chú bốn mắt, chú đã ăn tối chưa?”
Mạc Bắc lắc lắc đầu.
Mạc Phi liền quay lại nhìn Mạc Hướng Vãn rồi nói: “Mẹ ơi, con đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt và bữa tối của chú bốn mắt, hôm nay chúng ta giữ chú bốn mắt ở lại dùng cơm tối cùng được không ạ?”
Lúc này, Mạc Bắc không hề từ chối. Anh cảm thấy ở lại đây ăn tối cùng với Mạc Hướng Vãn và hai đứa trẻ đáng yêu này là một ý kiến không tồi chút nào, cho nên mỉm cười nhìn nữ chủ nhân của căn nhà này.
Một lớn một bé đang ૮ưỡɳɠ éρ cô phải giữ khách lại, nếu cô vẫn từ chối thì thật quá thiếu độ lượng. Mạc Hướng Vãn vẫn luôn cho rằng, mình là con người khá khoan dung và có thể tha thứ rất nhiều việc, nên đành phải nói: “Đương nhiên là được. Chú Mạc là khách của Phi Phi mà.”
Lựa chọn này không hề khiến Mạc Hướng Vãn phải hối hận, bởi vì Mạc Bắc không hề có ý định ăn không nhà cô. Anh nói: “Chúng ta hãy phân công công việc nhé, như vậy sẽ làm nhanh hơn đôi chút, bọn trẻ có thể làm bài tập sớm hơn.”
Thế nhưng căn bếp nhà cô không đủ lớn, hai người một người thái rau, một người vo gạo, gần như chẳng còn chỗ xoay người nữa.
Kỹ thuật làm bếp của Mạc Bắc rất thành thục, có thể nhận ra điều này từ những món ăn mà anh đã làm cho hai mẹ con cô trước đó. Từ trước đến giờ, Mạc Hướng Vãn chưa bao giờ ngờ được một người đàn ông có xuất thân như anh lại có thể làm công việc bếp núc thuần thục đến thế, gần như một đầu bếp nhà hàng vậy. Hơn nữa, anh còn khá thông thạo vị trí đặt muối tiêu, dầu ớt trong căn phòng bếp nhà cô, hoàn toàn không cần phải nhờ đến cô, đưa tay là có thể lấy được. Sau cùng, cô chỉ biết đứng sang một bên nhìn người ta làm hết mọi công việc mà thôi.
T¬T
Lúc nãy, khi bước vào nhà, Mạc Bắc nghe thấy cô đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu khéo léo, thái độ đang cầu cạnh, nhờ vả người khác. Nghe Mạc Phi tường thuật lại tình hình, anh gần như đã nắm rõ được đầu đuôi mọi chuyện.
Con người Mạc Hướng Vãn càng ngày càng khiến cho anh cảm thấy hiếu kỳ, ngạc nhiên. Năng lượng và trái tim của cô rộng lớn như biển cả vậy.
Mẫu người giỏi việc nước đảm việc nhà, chắc cũng chỉ đến nước này mà thôi.
Nhìn thấy cô đặt điện thoại xuống, dáng vẻ mệt mỏi, Mạc Bắc thật sự không muốn cô mệt thêm nữa, nên mới mặt dày ở lại đây dùng bữa, tiện thể nấu ăn giúp cô luôn. Mạc Phi nói cô ăn uống rất thanh đạm, nên anh lấy một ít rau cần, đậu phụ và khoai tây thái chỉ xào món ăn đơn giản, làm thêm chút canh cà chua, chế biến món cá và sườn cho Mạc Phi, Vu Lôi, tất cả đều ít dùng đến bột nêm, để món ăn thật thanh đạm. Thế nhưng mùi vị rất thơm ngon, Mạc Hướng Vãn vừa nếm một ít rau cần, bất giác thốt lên: “Anh làm món ăn này thế nào mà ngon thế?”
Mạc Bắc mỉm cười nói: “Hồi vừa tốt nghiệp đại học, tôi đã làm bảo mẫu trong gia đình, dần dần thành quen đấy”. Bố anh cũng là người thích ăn các món thanh đạm, chính vì vậy việc làm các món ăn phù hợp khẩu vị của Mạc Hướng Vãn không có gì khó khăn với anh hết.
Mạc Hướng Vãn phân tích kỹ lưỡng câu nói vừa rồi của anh. Hồi anh tốt nghiệp đại học, chính lúc đó, cô vừa mới sinh Mạc Phi, phải “nằm ổ” một tháng đầy nhọc nhằn, không kiêng kị tốt, bây giờ vẫn còn để lại di chứng, xương cốt toàn thân nhức mỏi.
Đột nhiên trong đầu cô dâng lên một suy nghĩ thật đáng sợ, nếu như lúc đó có Mạc Bắc ở bên cạnh thì… Cô kìm nén không cho phép mình nghĩ sâu thêm nữa.
Mạc Bắc đang trêu đùa Mạc Phi nên cố tình đặt ra một câu hỏi làm khó bọn trẻ: “Món ăn do chú làm ngon hơn hay của mẹ làm ngon hơn?”
Mạc Phi ngậm đũa trong miệng, quyết không chịu mắc lừa câu hỏi đúng sai của người lớn, vậy là đánh mắt sang ra hiệu cho Vu Lôi. Nhận được tín hiệu, Vu Lôi liền trả lời thay bạn: “Tất cả đều ngon ạ.”
Trí óc thông minh lanh lợi của Mạc Phi khiến cho Mạc Bắc bật cười, anh đi vào xới cơm cho hai đứa trẻ, Mạc Hướng Vãn đã cầm bát sẵn. Nghe thấy câu hỏi vừa nãy của anh, cô không hề nổi giận mà chỉ mím môi mỉm cười dịu nhẹ.
Từ trước đến nay, Mạc Bắc luôn cho rằng mình không phải là một kẻ háo sắc.
Thế nhưng vào lúc này, trong ánh hoàng hôn rọi vào nhà thông qua ô cửa sổ, Hướng Vãn hơi cúi xuống, đường cong trên người vô cùng mềm mại, mái tóc cũng mềm mại, biểu cảm cũng thật mềm mại, tất cả mọi ánh sáng đều tỏa trên phía sau lưng cô, Mạc Bắc không biết diễn tả vẻ đẹp này thế nào đành phải dùng một câu thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết võ hiệp để làm một phép so sánh – Tuyệt sắc không gì sánh được bằng.
T¬T
Trong lúc ăn cơm, Mạc Phi lại nhắc tới hội diễn thể thao ở trường, liên tiếp bàn luận, tán dóc cùng với Vu Lôi. Thì ra, cậu bé đang muốn nhờ mẹ và chú bốn mắt cùng đến tham dự một cuộc thi đấu có tên là “hoành hành bá đạo”, nghĩa là buộc chân trái của bố vào với chân phải của mẹ rồi thi xem đôi nào đi nhanh hơn.
Mạc Phi sợ mẹ mình không đồng ý, vừa nói xong liền nhanh chóng quay sang nhìn mẹ mình, kéo dài giọng nói: “Mẹ ơi!”
Mạc Bắc cũng quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn: “Có được không? Riêng tôi thì không có vấn đề gì hết.”
Mạc Hướng Vãn không còn bất cứ lý do gì để từ chối, cô vuốt vuốt lên khuôn mặt của Mạc Phi rồi nhìn Mạc Bắc gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Mạc Bắc một tay xách túi rác một tay dắt Vu Lôi để đưa về nhà. Bố Vu Lôi vừa nhìn thấy Mạc Bắc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, Vu Lôi nhanh chóng mở lời giới thiệu: “Đây là chú Mạc ở nhà Mạc Phi ạ.”
Cách giải thích này vô cùng kỳ lạ, nhưng Mạc Bắc không giải thích thêm nhiều, có điều ánh mắt vợ chồng nhà họ Vu nhìn anh cũng khác thường, kỳ lạ.
Người xưa vẫn có câu: “Nhà quả phụ lắm chuyện thị phi”, đương nhiên cũng có thể áp đặt lên những người phụ nữ đơn thân nuôi con. Mạc Bắc bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, với vẻ đẹp tuyệt sắc trời cho như vậy, tại sao Mạc Hướng Vãn lại chẳng có chút duyên phận nào cả?
Trong làng giải trí, mọi người đều đồn thổi thông tin nghi ngờ mối quan hệ ám muội giữa cô và Vu Chính, Mạc Bắc cũng đã tận tai nghe thấy. Vào ngày hôm trước, bọn họ đến tham dự cuộc họp ở văn phòng làm việc của Cục Pháp luật thành phố, Hứa Hoài Mẫn cũng đến, đồng thời tán phét đôi chút về chuyện trong ngành.
Mạc Bắc nghe thấy chị ta không ngừng kêu ca, than thở: “Thời thế bây giờ, ngoài các nữ minh tinh chịu chấp nhận bán thân thì ngay cả các nhân viên hậu đài cũng chẳng tiếc thân chút nào. Cô ta không thèm để ý đến tôi, cho rằng bản thân mình cao quý lắm sao? Một người phụ nữ chưa đến ba mươi mà đã có đứa con trai tám tuổi, hồi còn trẻ không biết đã gây ra biết bao món nợ phong lưu, lên giường cùng bao nhiêu đàn ông nữa.”
Mạc Bắc nâng ly trà lên, đi đến bên Hứa Hoài Mẫn tươi cười: “Chị ơi, sao mà hùng tâm tráng chí thế, xem ra tối qua anh rể “chăm lo” cho chị không tệ đâu.”
Câu nói của anh khiến cho Hứa Hoài Mẫn vừa tức giận vừa thẹn thùng, vừa cười vừa mắng anh là “giở giọng lưu manh”, chẳng còn chút tâm trí nào tán chuyện tiếp được nữa.
Thời gian trước, khi nói đến Vu Chính, Vu Trực đã từng kể qua một số tình hình: “Vu Chính có một điểm tốt, thỏ khôn không ăn cỏ quanh ổ, không giống như lão đại nhà mình, thuê một cô thư ký xinh đẹp, gợi cảm bên cạnh khiến cho mẹ mình ngày nào cũng gầm lên như sư tử Hà Đông tái thế vậy. Phụ nữ ngu ngốc đến đâu cũng phải biết mà tránh xa.”
Gần đây, anh nắm rõ trong lòng bàn tay thời gian biểu của hai mẹ con nhà họ Mạc. Mạc Hướng Vãn bận rộn công việc, chuyện gia đình rồi học tập đến mức thời gian tới Spa chăm sóc cho bản thân cũng không có. Cô gái này hoàn toàn miễn dịch với tất cả những người khác giới, chứ đừng nói đến chuyện hẹn hò yêu đương.
Mạc Bắc không thể đoán ra được nguyên nhân, chỉ quá đỗi kinh ngạc trước sự mạnh mẽ và ý chí kiên cường của cô mà thôi.
Cô cũng đã từng yếu đuối, chính vào hôm say rượu đó, cô nắm lấy vạt áo của anh, nói một câu mà có lẽ sau khi tỉnh lại cô đã hoàn toàn quên mất.
Cô nói: “Mace, anh có thể buông tha cho tôi được không?”, sau đó nôn đầy lên người anh.
Khoảng thời gian đó, anh vẫn còn đang tìm hiểu về thân thế của Mạc Phi, nên không để tâm suy ngẫm sâu xa, còn hành động và lời nói của hai người trong mắt của đạo diễn Thái lại hoàn toàn được hiểu theo một ý nghĩa khác.
Có lần, đạo diễn Thái đã nói đùa với anh: “Thảo nào mà cậu nhất nhất đòi chuyển nhà về nơi này, hóa ra u cốc có giai nhân.”
Mạc Bắc không hề phản bác, dường như đang cố tình để cho người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và cô. Quan hệ giữa anh và cô không chỉ là cùng nhau sinh ra Mạc Phi, thế nhưng cô bắt đầu sợ anh, muốn anh buông tha cho cô.
Sau khi tỉnh dậy, Mạc Hướng Vãn dường như bắt đầu tâm thế phòng bị rồi phản ứng một cách khéo léo, chứ không thẳng thắn như hôm say rượu.
Sự việc này buộc Mạc Bắc phải suy nghĩ kỹ càng, có lẽ Mạc Hướng Vãn đã coi anh là kẻ xấu xa, đại diện cho cả một thời quá khứ đáng quên lãng của cô.
Nghĩ thông được điểm này, Mạc Bắc không còn nhắc đến chuyện kết hôn trước mặt cô nữa, anh nghĩ, điều mà cô mong muốn nhất chính là anh rời xa cô mãi mãi, thế nhưng, anh lại không thể làm được.
Mạc Bắc thầm nghĩ, chỉ khi có anh ở bên cạnh cô, Mạc Hướng Vãn mới tới được nơi mà bản thân cô mong muốn.
Lần này, khi Mạc Phi đưa ra yêu cầu muốn anh tham gia hội diễn thể thao ở trường, anh đồng ý ngay, có thể được tiếp cận cô gần hơn nữa, anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
T¬T
Mạc Bắc vừa huýt sáo vừa đi về nhà, chiếc di động đặt trên bàn reo lên mấy hồi liền, là đạo diễn Thái. Gần đây, anh không qua lại nhiều với người trong làng giải trí, không biết vị đạo diễn này tìm anh có việc gì, tóm lại anh cũng chẳng muốn để tâm nữa. Thật không ngờ, một lúc sau di động lại reo lên lần nữa.
Đạo diễn Thái tìm Mạc Bắc là có việc muốn anh giúp đỡ: “Tôi đang tìm một nhà đầu tư. Vài tháng nữa, tôi sẽ thành lập một công ty, việc này đã lên kế hoạch bao năm nay, lại được mọi người ủng hộ, tất cả đều đủ rồi, chỉ thiếu mỗi nhân tài.”
Mạc Bắc chợt hiểu ra, mỉm cười nói: “Anh đang định thu hút nhân tài ở bên khác sao?”
Đạo diễn Thái đáp: “Không phải, minh châu không nên đặt ở chỗ tối đúng không nào?”
Mạc Bắc cười nói: “Thế nhưng tôi đâu phải là đầu heo[1]?”
[1] Trong tiếng Trung Hoa, cách phát âm từ “châu” và “heo” giống nhau.
Đạo diễn Thái cười hỉ hả nhờ vả: “Cậu làm môi giới cho tôi được không? Nói thật lòng, tôi rất thích con người và cách làm việc của cô hàng xóm nhà cậu.”
“Vậy thì anh phải tìm gặp cô ấy chứ.”
“Cô ấy là mãnh tướng trung thành đệ nhất của Kỳ Lệ, tôi chỉ sợ bị cô ấy lườm cho hồn bay phách lạc thì ૮ɦếƭ. Tên tiểu tử Vu Chính đúng là may mắn, biết bao nhiêu việc lớn nhỏ của công ty cậu ấy đều nhờ Mary gánh vác hết đấy. Một quản lý bộ phận nghệ thuật, gắn kết biết bao nhiêu người quản lý trong công ty, chỉnh đốn, sắp xếp tất cả mọi việc đâu ra đấy. Những nhân viên thế này khi ra ngoài tiếp khách là Giám đốc Ngoại giao mà để ở công ty thì là Giám đốc Hành chính. Trợ thủ đắc lực như thế, ai mà chả muốn có được chứ?”
“Anh đang muốn tìm một con trâu mộng, thì cũng đừng có bắt tôi làm đồ tể xẻ thịt chứ?”
“Bây giờ tôi chẳng phải đang trưng cầu ý kiến của người nhà hay sao? Dù gì cậu cũng đã… với người ta rồi, tôi rất coi trọng cậu.”
Mạc Bắc không hề giải thích cách nghĩ sai lệch của đạo diễn Thái, anh chỉ nói: “Cô ấy đang làm ở Kỳ Lệ rất thuận lợi.”
“Tên tiểu tử Vu Chính, ha ha.” Đạo diễn Thái bật cười vài tiếng rồi nói thêm: “Cậu để cô ấy rời khỏi Vu Chính không có gì xấu đâu.”
Mạc Bắc không trả lời mà chuyển sang đề tài khác: “Anh Thái, anh có quen người phụ trách chính các chương trình nghệ thuật trong thành phố không?”
“Coi như cậu hỏi đúng người rồi đấy, chúng tôi cũng đã quen biết nhau nhiều năm rồi.”
“Vậy thì em muốn nhờ anh một việc, gia đình thân thích nhà em có một cậu bé, muốn tham gia chương trình biểu diễn nghệ thuật sắp tới.
Đạo diễn Thái đồng ý rất hào sảng: “Được, lần trước cậu giúp đỡ tôi vụ án kia, chút việc cỏn con này coi như tôi trả nghĩa ân tình cho cậu.” Sau đó, ông lại bổ sung thêm: “Tôi thật sự cảm thấy Mary Mạc là một nhân vật đáng nể trong ngành, không chỉ riêng về tài cán, năng lực mà còn về sự chính trực, cần cù của cô ấy nữa. Cậu để tâm giúp anh việc này được không?”
Mạc Bắc không thể thẳng thắn trả lời yêu cầu của đạo diễn Thái, nhưng anh cũng suy nghĩ mọi thứ kỹ càng trong đầu. Anh thầm nghĩ, tốt nhất trước mắt vẫn nên làm một người bố tốt của Mạc Phi đã, đưa cậu bé tham dự Đại hội thể dục ở trường rồi tính sau.
T¬T
Trong khi đó, Mạc Hướng Vãn ở nhà bên cạnh cũng đang suy nghĩ về hội diễn thể thao của Mạc Phi.
Cô hỏi Mạc Phi: “Con đã đăng ký với cô giáo Cát rồi sao?”
Ánh mắt Mạc Phi sáng rực lên, gật gật đầu rồi nhanh chóng cúi xuống làm bài tập. Một lúc sau, cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đang chăm chăm nhìn vào mình thì nói thêm: “Con đã nói với cô giáo Cát là bố đã từ nước ngoài quay về.” Nói xong, cậu bé liền cúi đầu làm bài tiếp.
Căn phòng bỗng im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng quạt chạy mà thôi. Mạc Phi rất sợ nóng, thông thường đến tầm tháng Chín, tháng Mười vẫn cần quạt để xua tan đi nóng bức. Mạc Bắc cũng là người sợ nóng, cô sang nhà anh mấy lần, lúc nào cũng thấy bật điều hòa. Hai bố con nhà họ chẳng giống cô chút nào, thân nhiệt lúc nào cũng thấp hơn người thường đôi chút.
Mạc Hướng Vãn vẫn đang suy nghĩ cặn kẽ, Mạc Bắc đã từng nói, đến khi nào cô đồng ý thì mới nói cho Mạc Phi biết rõ bản chất của sự việc. Đây là sự tôn trọng lớn nhất của anh dành cho cô, việc này cô cũng biết.
Thế nhưng nên nói với Mạc Phi thế nào đây? Cậu bé ra đời chẳng qua là do bất đắc dĩ?
Cô lại hỏi Mạc Phi: “Có phải con rất muốn gọi chú bốn mắt là bố không?”
Mạc Phi suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: “Con chỉ gọi một hôm thôi có được không hả mẹ?” Thằng bé kéo dài giọng nũng nịu cô.
Mạc Hướng Vãn chẳng nỡ lòng nào từ chối.
Bởi vì Mạc Hướng Vãn đã đồng ý nên mấy ngày trước khi hội diễn thể thao ở trườg bắt đầu, Mạc Phi chẳng thể nào ngủ yên giấc. Gần đây vào buổi tối, lúc nào Mạc Phi cũng quanh quẩn bên Mạc Bắc, còn anh thì thường xuyên có khách ghé thăm, Mạc Phi biết ý ngoan ngoãn ngồi một bên làm bài tập. Đợi sau khi khách ra về, cậu bé mới chạy đến nói chuyện cùng Mạc Bắc.
Mạc Bắc đi chọn một bộ quần áo thể thao có cùng kiểu dáng với mấy bộ đồ hôm trước mua cho Mạc Phi. Hai người thử quần áo thể thao vào buổi tối hôm trước ngày diễn ra hội diễn, Mạc Phi tỏ ra vô cùng hứng khởi, vui mừng, nhất quyết đòi kéo Mạc Bắc sang cho Mạc Hướng Vãn nhìn.
Mạc Hướng Vãn đang ngồi trong nhà làm bài tập. Gần đây Mạc Phi suốt ngày quấn lấy Mạc Bắc, nên cô cũng có nhiều thời gian cho những việc riêng tư của mình, buổi tối cũng rảnh rỗi hơn nhiều. Trước đây, chỉ cần không thấy Mạc Phi ở bên là cô đã cảm thấy rất bất an, lo lắng không yên, bây giờ có Mạc Bắc rồi, cô dần dần học cách để cho thân thể được thư giãn, tinh thần được an tâm hơn.
Khi Mạc Bắc và Mạc Phi mặc bộ quần áo thể thao cùng kiểu dáng bất ngờ đứng trước mặt, Mạc Hướng Vãn giật mình tới mức suýt chút nữa đánh rơi cả cuốn sách trên tay.
Từ trước đến nay, cô chỉ thấy Mạc Phi giống Mạc Bắc vừa vừa thôi, nhưng hai người xuất hiện trong cùng một kiểu dáng quần áo, cô mới bất giác nhận ra, tất cả những đặc điểm di truyền từ Mạc Bắc tiềm ẩn trên người Mạc Phi lúc này đã hiển hiện ra hết. Bất cứ ai nhìn vào hai người đều sẽ nói đó là hai bố con ruột không sai vào đâu được.
Mạc Hướng Vãn dù trăm giấu ngàn giếm cũng chẳng thể nào thắng nổi quan hệ huyết thống giữa họ, cô đành mỉm cười đầy khổ sở.
Mạc Bắc hoàn toàn không hiểu tại sao Mạc Hướng Vãn lại có nét mặt khổ sở như vậy, chỉ sợ cô lại không vui liền lên tiếng: “Tôi nghĩ mặc vào hôm tổ chức hội diễn thể thao sẽ rất hợp, quên mất không thương lượng cùng cô trước.”
Giọng nói và thái độ của anh hết sức thận trọng, khiến cho Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi áy náy, cô lập tức đáp lại: “Không vấn đề gì đâu, anh mặc đẹp lắm. Đây là một hội diễn thể thao mà.”
Mạc Phi giơ tay hình chữ V, vui như trẩy hội, lại hỏi thêm Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, hay là mẹ cũng mặc một bộ giống như thế đi?”
Mạc Hướng Vãn xếch ngược lông mày lên, giống như một con mèo bị giẫm trúng chiếc đuôi, nhưng sau đó lại ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, mẹ không có loại quần áo kiểu này.”
Mạc Bắc nhìn cô rồi mỉm cười, lúc này anh gần như mất hồn, cho dù cô không hề biết được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc