Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 16

Tác giả: Vị Tái

Người đàn ông và người phụ nữ ở sát cạnh nhà nhau này vẫn tiếp tục giữ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Họ đã không gặp mặt nhau một khoảng thời gian khá dài.
Chỉ có điều, Mạc Bắc vẫn mua đồ ăn sáng không sót một ngày nào.
Trước đó, Mạc Hướng Vãn chẳng qua giận quá mà buột miệng nói vậy, không ngờ chỉ một câu nói này, ngày nào anh cũng mua đồ ăn sáng đến cho cô. Đầu tiên, Mạc Hướng Vãn cảm thấy kinh ngạc, tiếp đó dần phiền não, sau cùng đã chuẩn bị sẵn tiền rồi tìm cơ hội trả cho anh.
Thói quen ngủ nghỉ, giờ giấc thức dậy của Mạc Phi không biết bắt đầu thay đổi từ lúc nào. Bây giờ ngày nào cậu bé cũng dậy sớm hơn cô, cầm đồ ăn sáng Mạc Bắc đưa vào, rồi vào phòng kéo cô dậy.
Mạc Bắc thông minh ở chỗ không hề vào nhà làm phiền đến cô, cũng chẳng chạm mặt cô, Mạc Phi đưa tiền anh cũng quyết không nhận. Anh đoán chắc rằng bây giờ nếu như không có chuyện gì cấp thiết, cô tuyệt đối sẽ không chịu gặp mặt anh.
Chỉ khổ thân Mạc Phi, ngày nào cũng cầm mấy tờ bạc màu đỏ[1], nói với Mạc Bắc bằng giọng đáng thương: “Chú bốn mắt, chú thật đáng ghét, chú không cầm tiền của mẹ cháu khiến cháu không hoàn thành được việc mà mẹ giao cho.”
[1] Tờ 100 tệ của Trung Hoa.
Anh hỏi Mạc Phi: “Thế mẹ có trách cháu không?”
Mạc Phi lắc lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, mẹ thật sự chẳng trách gì mình cả, có điều không chịu lấy lại tiền mà thôi. Cậu bé luôn muốn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ mà mẹ giao phó, cho nên việc này hoàn toàn khiến cậu bé phải vắt óc suy nghĩ, khổ não mấy ngày liền.
Thế là Mạc Bắc bèn nói: “Cháu cứ nói với mẹ thế này nhé!Đây là những món mà chú mời Mạc Phi dễ thương ăn sáng, bảo mẹ không phải ngại, mẹ cháu chẳng qua là nhờ phúc của cháu nên mới được ăn thôi.” Những lời nói này là anh cố tình nghĩ ra, tuy rằng không gặp mặt nhau, nhưng anh vẫn cứ nhất thời không kiềm chế được bản thân đi làm những việc khôngđược “quang minh chính đại” cho lắm.
Sau khi nghe thấy những lời này, Mạc Hướng Vãn vô cùng tức tối, nhưng lại không muốn chạy sang đập cửa phòng 403nữa. Thế nào mà anh chẳng mỉm cười hỉ hả, cô không thể nào vứt tiền thẳng vào khuôn mặt cứ nhơn nhơn đáng ghét đó. Mạc Hướng Vãn không muốn diễn quá đạt vai sư tử Hà Đông trước mặt anh.
Tuy rằng, Mạc Bắc và Mạc Hướng Vãn không gặp mặt nhau, nhưng mỗi buổi sớm anh đều gặp Mạc Phi, hỏi xem cậu bé dùng bữa có ngon hay không, có no hay không, mẹ có đilàm ngoài giờ nữa không, để tiện sắp xếp một số việc trong vài ngày tới.
Mạc Bắc cảm thấy vô cùng vui vẻ, khoan khoái trong lòng.
Buổi sáng hôm nay, sau khi chạy bộ thể dục xong, mặc trên người bộ quần áo thể thao, Mạc Bắc hân hoan đứng xếp hàng mua bánh bao nhân thịt trước cửa tiệm bán hàng của đôi vợ chồng trẻ ở đầu khu dân cư.
Đôi vợ chồng trẻ này khoảng hơn hai mươi, từng làm việcở một cửa hàng danh tiếng, học được chút kỹ thuật làm mấy món điểm tâm từ một đầu bếp có tiếng, nên chiếc bánh bao làm ra vỏ mỏng nhân dày, vị đậm đà, thơm ngon, vỏ bánh lại dai mềm ngon tuyệt. Trời còn chưa sáng, họ đã mở cửa đón khách, mỗi ngày có thể bán đến mấy ngàn cái bánh.
Mạc Phi nói mẹ thích ăn những đồ nhạt, cửa hàng này cònbán các loại cháo, nào là cháo trứng thịt, cháo bát bảo, cháo theo phong cách Hồng Kông, cháo đậu đỏ, đảm bảo cho hai mẹ con nhà họ Mạc những bữa sáng phong phú, đa dạng, thơm ngon mà dinh dưỡng.
Vì anh tới đây mua bánh nhiều nên đôi vợ chồng này bắtđầu quen mặt, dần dần có thể tán gẫu vài câu với anh.
Cô vợ vui vẻ hỏi: “Anh lại mua đồ ăn sáng cho con à?”
Mạc Bắc trả lời rất thuận miệng: “Đúng thế, thằng bé thíchăn bánh bao anh chị làm lắm.”
Cô vợ này liền quay sang nói với anh chồng: “Mọi người đều bảo đàn ông Thượng Hải tốt quả không sai, anh nhìnxem, người ta vừa mới sáng sớm đã thức dậy đi mua đồ ăn cho vợ con rồi đấy.”
Mạc Bắc chẳng muốn giải thích nhiều với những ngườikhông quen biết, thế nhưng câu nói này lại bị một người đột nhiên bước đến từ phía sau nghe thấy. Người đó lập tức hétlớn: “Mạc Bắc, cậu có vợ con từ lúc nào mà nhanh thế hả?”
Thì ra là Vu Trực! Mạc Bắc đành phải lôi ngay anh bạn chí cốt ra khỏi chỗ mua hàng. Vu Trực không hề đến đây một mình, phía sau còn cả chiếc xe Land Rover hoành tráng, khiến cho mọi người đều quay lại nhìn. Từ Tư cũng đang nhoài người ra khỏi cửa kính nhìn anh cười tươi rói.
Từ Tư nói: “Mình đã nhận thấy ngay hành động của cậu là bất thường mà, có phải đang giấu gái trong nhà không?”
Mạc Bắc cầm trên tay mấy chiếc bánh bao, muốn đưa cho Mạc Phi nhân lúc còn nóng, vậy nên anh chẳng thèm để tâm đến hai anh bạn nối khố, nhanh chóng ngồi vào xe rồi giục: “Nào, cho mình đi nhờ một đoạn đi.”
Từ Tư nhìn anh cười: “Có phải cậu đang hẹn hò không? Còn không thèm đeo kính nữa cơ đấy.”
“Đừng lắm lời, mình đeo kính áp tròng rồi, mau lái xe đi.”
Vu Trực lên xe. bực mình buông lời: “Đường sá ở đây sao thế, chỗ nào cũng thấy toàn “ếch con xanh”?”
“Ếch con xanh” mà Vu Trực nói đến chính là những họcsinh tiểu học mặc đồng phục màu xanh lá cây, mấy đứa trẻđang hứng khởi nhảy nhót trên đường đến trường.
Ngày hôm nay chính là buổi khai trường.
Mạc Hướng Vãn chán nản trước thế công kích bằng bữasáng của Mạc Bắc. Người ta thường nói “vô công bất thụ lộc”, cô nghĩ chỉ còn một cách phải dậy sớm, cho Mạc Phi ăn thật no nê, như vậy mới có thể chặn đứt đường của anh được. Vì vậy, sáng nay cô dậy từ sớm, nấu mì cho Mạc Phi, còn chần cả trứng, cho cả xúc xích lên trên. Mạc Phi quả thực đãăn no nê, nhưng vẫn cứ nhớ đến chú bốn mắt của mình.
Có lẽ, cậu bé biết rằng mẹ không mấy yêu quý, thân thiện chú bốn mắt cho nên không dám nhắc một cách trực tiếp mà chỉ lẩm bà lẩm bẩm: “Hầy, vậy là con không được ăn bánh bao nhân thịt rồi.”
Đây chính là những gì mà Mạc Hướng Vãn muốn. Nếu nhưđể cho Mạc Bắc làm hỏng thói quen ăn uống của Mạc Phi thì người làm mẹ như cô quả là đã thất bại trong việc phòng thủ.Cô còn làm thêm hoa quả cho Mạc Phi ăn tráng miệng nữa.
Sau khi ăn xong, bụng Mạc Phi căng tròn, hoàn toàn quên béng mấy chiếc bánh bao nhân thịt. Người bạn thân Vu Lôiđang đứng phía ngoài sân gọi Mạc Phi xuống cùng nhau đến trường. Cậu bé nhanh chóng quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Mẹ ơi, con đi học đây, trên đường đi con sẽ cẩn thận, mẹ cứ yên tâm.”
Kể từ khi Mạc Phi bắt đầu vào tiểu học, ngày nào Mạc Hướng Vãn cũng dành chút thời gian buổi sáng đưa con đếntrường. Thế nhưng từ học kỳ trước, mấy cô bạn gái cùng lớp với Mạc Phi bắt đầu phát động phong trào “mọi người cùng nhau đến trường”. Sáng ra, cả đám học sinh nữ không bắt cha mẹ đưa tới trường, hẹn tập trung một điểm rồi cùng nhau đi. Cô bé phát động phong trào này còn cười nhạo Mạc Phi một thời gian vì cứ mãi để mẹ phải đưa đến trường, điều này khiến cho Mạc Phi cảm thấy vô cùng mất mặt.
Mấy hôm trước ngày khai giảng, Mạc Phi nghiêm túc thôngbáo với Mạc Hướng Vãn rằng: “Mẹ ơi, con là con trai, hơn nữa cũng đã lên lớp hai, con có thể tự mình đến trường được rồi.”
Tuy rằng, Mạc Hướng Vãn không an tâm nhưng lại chẳng thể làm tổn thương lòng tự tôn của con trai nên đành phải đồng ý. Nhưng cô vẫn yêu cầu cậu bé: “Con phải đến trường cùng với các bạn trong lớp, mọi người có thể nói chuyện cho vui, hơn nữa cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Mạc Phi tìm mấy cậu bạn thân như Vu Lôi, rồi lập ra nội quy về thời gian và lộ trình đến trường cho cả nhóm.
Mạc Hướng Vãn cũng đã nói chuyện với bố mẹ của Vu Lôi, cuối cùng đành phải để cho Mạc Phi tự mình tới trường.
Dù vậy, nhìn thấy Mạc Phi tự đi đến trường, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Con trai càng ngày càng trưởngthành thế nào cũng có một ngày rời xa cô. Mạc Hướng Vãnđứng trên ban công, nhìn thấy Mạc Phi cùng Vu Lôi và mấy người bạn học vui đùa hớn hở, vừa đi vừa nói chuyện, lại còn nhắc nhở lẫn nhau là phải đi thẳng rồi rẽ trái, cô bất giác nở nụ cười vui vẻ.
T¬T
Mạc Phi đang đi bỗng nhìn thấy một chiếc xe rất đẹp từ phía xa đang dần tiến lại, còn chưa kịp nói với mấy người bạn học rằng chiếc xe thật tuyệt thì đã thấy chú bốn mắt ngồi ởphía trong rồi.
Từ Tư từ phía xa đã nhìn thấy có mấy “chú ếch xanh nhỏ”đang tiến gần lại xe mình. Mạc Bắc bảo anh dừng xe lại. Từ Tư mở cửa sổ xuống, liền nghe thấy một trong mấy đứa trẻ gọi Mạc Bắc là “chú bốn mắt”.
Mạc Bắc mỉm cười hỏi cậu bé: “Tại sao hôm nay lại dậysớm thế này? Cháu đã ăn sáng chưa?”
Mạc Phi vỗ vỗ vào chiếc bụng của mình nói: “Cháu ăn nolắm rồi ạ.”
Mạc Bắc để số bánh bao nhân thịt và cháo sang một bên rồi hỏi tiếp: “Mẹ cháu không đưa cháu đến trường sao?”
Mạc Phi vỗ иgự¢ vẻ đắc ý: “Bọn cháu tự mình đi đến lớp ạ.”
T¬T
Lần này thì chiếc xe tuyệt đẹp của Từ Tư đã thật sự bị “chà đạp giày xéo”. Mạc Bắc cho tất cả đám “ếch xanh nhỏ” kia lên xe, suốt cả đoạn đường chúng cứ hỏi mãi không thôi, vậy mà Mạc Phi vẫn nhẫn nại trả lời từng câu một.
Khi đến trường, Từ Tư đỗ xe trước cổng, các anh bạn nhỏ vui vẻ, hân hoan xuống xe, cậu bé nói chuyện cùng Mạc Bắc còn cúi người đầy cung kính, nói với anh rằng: “Cháu thay mặt các bạn cùng lớp, cám ơn chú Mạc.”
Mạc Bắc vô cùng cao hứng hỏi cậu bé: “Tại sao cháu không gọi chú là “chú bốn mắt” nữa?”
Anh bạn nhỏ lộ vẻ mặt tinh quái, ranh ma đáp: “Bởi vì, sáng nay chú chỉ có mỗi hai mắt thôi.”
Mạc Bắc không hề tức giận, lại còn cười tít mắt xoa đầu anh bạn nhỏ dặn dò: “Cháu phải nhớ cho kỹ, sau này lúc nào cũng phải gọi là chú Mạc, nghe không.”
Lúc quay trở lai xe, Từ Tư vừa nắm vô lăng vừa kêu cathan vãn: “Hôm nay, cậu dám bắt mình làm lái xe chở họcsinh tới trường hả?”
Vu Trực cũng không nhịn được: “Cậu nhớ khi còn nhỏ,mình vừa gọi cậu một tiếng “tiểu bốn mắt” cậu đã nện cho mình một trận tơi bời không?”
Mạc Bắc nhét luôn bọc bánh bao vào tay Vu Trực, bị nóng bất ngờ, Vu Trực kêu oai oái.
Từ Tư nhanh chóng nhận định rõ tình hình, thẳng thắn đưa ra câu hỏi cho mối nghi ngờ lớn nhất của mình: “Không phải cậu đang định trở thành cha dượng của con nhà người ta đấychứ?” Vu Trực tiện tay đưa cho anh một chiếc bánh bao nhân thịt.
Mạc Bắc thản nhiên chậm rãi trả lời một câu, suýt chút nữakhiến cho cả hai cậu bạn ૮ɦếƭ vì nghẹn bánh bao.
“Có lẽ cậu bé đó là con đẻ của mình đấy.”
Mạc Bắc không hề cho hai anh bạn bất cứ cơ hội nào tiếp tục tìm hiểu vấn đề riêng tư của mình, vừa nói xong, anh đãlên tiếng hỏi: “Thế vừa sớm ngày ra, hai cậu đến đây tìm mình, chắc không phải để ăn ké bánh bao nhân thịt đấy chứ?”
Từ Tư và Vu Trực đưa mắt nhìn nhau.
Vu Trực mở miệng trước: “Mạc Bắc, cậu đừng theo vụ ánở nơi này nữa, chẳng có lợi ích gì đâu.”
Từ Tư gật đầu đồng ý: “Bánh xe lịch sử luôn phải thẳngtiến, cậu tội gì phải làm con bọ ngựa đứng cản đường bánh xe khổng lồ đó chứ? Muốn tự gây rắc rối cho bản thân sao?”
Mạc Bắc nhếch mép sang một bên: “Nếu như mình cứ nhất nhất muốn làm con bọ ngựa cản đường thì sao?”
Từ Tư liền nghiêm túc nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau.”
“Chim sẻ đã tới tìm hai cậu rồi sao?”
Vu Trực phân bua: “Không phải, bọn mình chỉ nghe nói thôi. Nhà tư bản nước ngoài muốn mang tiền tới tặng, ai chặn con đường tài lộ của họ thì kẻ ấy sẽ lãnh đủ.”
Mạc Bắc khoanh tay trước иgự¢ “ừm” một tiếng rồi thảnnhiên: “Vậy hai cậu cứ coi như mình đang ngứa máu đi.”
T¬T
Gần đây, công việc của Mạc Hướng Vãn khá thuận lợi. Sau khi Mạc Phi trở lại lớp học, lúc làm việc cô có thể tập trung tinh thần được cao hơn, không cần suốt ngày phải lo lắng xem con trai ở nhà có gây ra “tai họa” gì hay không.
Cô đã đăng ký lớp học thêm buổi tối ở trường cho Mạc Phi, sẽ có giáo viên đôn đốc việc học và làm bài tập của cậu bé. Lúc trời chưa tối, còn có thời gian khoảng một giờ đồng hồ cho hoạt động thể chất nữa.
Hai lần bị Mạc Bắc chỉ trích về việc chăm sóc con cáiđích thực đã động vào nỗi đau của cô. Cô hoàn toàn có thể bớt tham dự những buổi tụ tập, tiệc tùng vì Mạc Phi, còn việc tạo thêm thời gian hoạt động cho thằng bé thì không hề dễ chút nào.
Cô đã từng nói chuyện này với cô giáo Cát, sắc mặt côgiáo không được tốt cho lắm, cô nói: “Quy định riêng của trường học, em thật sự không tiện đề đạt. Nếu như phụ huynhhọc sinh có ý kiến thì…”. Cô giáo Cát nói đến đây bỗng nhiên ngập ngừng rồi không nói thêm gì nữa.
Mạc Hướng Vãn đương nhiên hiểu, đặt mình vào vị trí côgiáo Cát, cô hoàn toàn hiểu sự khó xử của giáo viên. Cô liềnbàn với bố mẹ của Vu Lôi, liệu có nên trao đổi với Hiệu trưởng đề nghị nhà trường thỉnh thoảng nên mở cửa sân vận động cho các em học sinh vào vui chơi trong thời gian rảnh rỗi?
Không ngờ đề nghị này của cô nhận được rất nhiều sự tán đồng từ các phụ huynh học sinh khác. Bọn họ đều hy vọngcon em mình có thể đến trường vui chơi chứ không phải tan học rồi đi lang thang bên ngoài chơi đùa linh tinh. Chính vì vậy, lần này lời đề nghị của cô có sức thuyết phục rất lớn, Mạc Hướng Vãn thay mặt cho toàn bộ phụ huynh học sinh gọi điện đến cho Hiệu trưởng, vô cùng thiết tha đưa ý kiến.
Cũng may, ông Hiệu trưởng chấp thuận ý kiến của các bậc phụ huynh. Vậy là sau khi tan học, thời gian mở cửa sân vận động sẽ được kéo dài thêm. Có điều, ông đề nghị nên thu thêm chút tiền của lớp học thêm buổi tối, bởi lẽ trường học muốn cho các em dùng sữa tươi và bánh ngọt, giá cả đương nhiên sẽ cao hơn thị trường đôi chút.
Thế nhưng dù cao hơn một chút, Mạc Hướng Vãn vẫn bằng lòng trả thêm. Hiện nay, cơ quan tổ chức đâu đâu mà chẳng nghĩ tới lợi ích tiền bạc, luôn tìm cách lập ra các chương trình để thu phí. Mạc Hướng Vãn ngồi tính toán một lúc, dùng tinh thần AQ để suy nghĩ vấn đề. Trả thêm chút phí cho giáo viên dạy các lớp buổi tối cũng chẳng có gì là quáđáng hết.
Hơn nữa, như thế cô cũng có thêm thời gian đi học lớp tạichức vào buổi tối.
Sau khi Mạc Phi vào lớp một, Mạc Hướng Vãn cũng đăng ký vào lớp đại học tại chức ban đêm. Cô đã bỏ bê việc họchành nhiều năm rồi nên khi quay trở lại học cũng gặp nhiều khó khăn. Vì vậy, cô nỗ lực hết mình để nghỉ học càng ítcàng tốt, toàn bộ bài tập cũng làm rất chăm chỉ, nghiêm túc,vì vậy cô trở thành một sinh viên lớn tuổi chăm chỉ, chịu khó nhất trong lớp.
Cô giáo dạy môn Marketing của cô chính là chuyên viênnghiên cứu họ Phùng tại Trung tâm nghiên cứu kinh tế thị trường của trường Đại học Sư phạm. Bà dạy môn học này cho các lớp đại học tại chức vào buổi tối, đại đa số sinh viênđến đây chỉ để có được một tấm bằng mà thôi. Vậy nên, đối với những người thật sự chăm chỉ, chịu khó học tập như Mạc Hướng Vãn, bà nhớ rất rõ, cũng ưu tiên cho cô nhiều thông tin và chú ý giúp đỡ hơn.
Hôm đó, cô giáo Phùng gọi cho Mạc Hướng Vãn nói: “Sáu giờ tối tại giảng đường Chính Huy của Đại học Sư phạm có buổi thảo luận về dự án mới, trình bày về giá trị của các mặt hàng mang nhãn hiệu Trung Hoa hiện nay, nếu như có thời gian thì em nên đến nghe, tôi sẽ làm giúp em một tấm thẻ sinh viên.”
Mạc Hướng Vãn nhìn lên đồng hồ, ước chừng nghe xong bài giảng vừa đúng thời gian đến trường tiểu học kịp đón Mạc Phi về nhà. Cô vô cùng cảm tạ cô giáo Phùng.
“Nếu em cứ chịu khó, chăm chỉ học hành như thế thì đếntầm ba mươi là có thể thi MBA[2] được rồi.”
[2] Bằng Thạc sỹ Quản trị Kinh
Mạc Hướng Vãn bộc bạch: “Em vẫn cảm thấy mình khôngđủ thời gian để học. Trước đây đúng là em đã lãng phí quá nhiều thời gian”. Rồi cô thận trọng hỏi thêm: “Liệu em có thể làm được không ạ?”
Cô giáo Phùng động viên: “Không vấn đề gì! Chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực là đủ rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ giới thiệu mấy giáo viên giỏi bổ sung kiến thức cho em, chuẩn bị khoảng mộtđến hai năm, tôi tin rằng em có thể làm được. Trường chúngtôi có hợp tác cùng với các học viên bên Châu Âu, thi vào trường chúng tôi cũng rất được, học phí lại đỡ tốn kém hơn các trường khác nhiều.”
Mạc Hướng Vãn liền hỏi đến vấn đề học phí, cô giáoPhùng đưa ra một con số, Mạc Hướng Vãn tự nhẩm và quyết định lùi việc học MBA lại sau, vì e rằng trước khi Mạc Phi lên đại học, cô không đủ thời gian và tiền bạc để theo học lớp này.
Thế nhưng cô vẫn chân thành cảm ơn cô giáo Phùng rồi nói thêm: “Em sẽ suy nghĩ kỹ vấn đề này.”
T¬T
Ở thành phố này, tháng Chín rồi mà nắng vẫn còn gay gắt, mọi người đều phải tìm chỗ để tránh.
Hôm nay tuy không phải lên lớp, nhưng Mạc Hướng Vãnvẫn ngồi trong thư viện trường Đại học Sư phạm chăm chỉ tự học. Cô im lặng ngồi ở một góc khuất. Do không phải là sinh viên chính quy của trường nên cô nghiêm túc tuân theo quy định, im lặng nghiên cứu không gây sự chú ý của người khác.
Khi đến lớp, không bao giờ cô mặc trang phục đi làm, cũng không đeo kính, chỉ mặc áo sơ mi quần bò, đeo chiếc cặp sinh viên không phải là hàng hiệu, tóc buộc gọn gàng sau lưng bằng một chiếc chun màu đen giản dị.
Vậy mà vẫn có nam sinh đến tán tỉnh cho dù cô đã ngồi ởgóc khuất nhất của thư viện rồi.
Người đó hỏi cô: “Bạn có thời gian tham dự vào buổi dạhội chào mừng khai giảng tối nay không?”
Mạc Hướng Vãn không thể không đối đáp cẩn thận. Cô nhận ra ngay nam sinh trước mặt mình, học kỳ trước anh ta đãtới chào hỏi và làm quen cô mấy lần liền. Lúc đó, trông khuôn mặt cậu ta vẫn còn khá non nớt, bây giờ hình như đã cao lên khá nhiều, mày rậm mắt to, khiến cho Mạc Hướng Vãn tưởng tượng ra hình ảnh của Mạc Phi khi lên đại học.
Đối với những anh chàng thế này, cô lựa chọn giải pháp lắcđầu từ chối, không nói thêm nhiều. Thế nhưng, sau hai tháng nghỉ hè, người sinh viên này vẫn quyết không từ bỏ, nên vấn đề nghiêm trọng hơn cô tưởng. Lần này, cô phải nói thật: “Cậu đã nhầm rồi, tôi không phải là sinh viên trường này.”
Nam sinh kia liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô: “Tôi biết mà, không khoa nào có sinh viên nữ như bạn hết”. Anh chàng sinh viên dùng bộ dạng đắc ý non nớt của người trẻ tuổi nói tiếp: “Cô học lớp tại chức buổi tối.”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy liền nghĩ, mấy đứa trẻ bây giờ đúng là toàn thuộc KGB[3] hết.
[3] Tên viết tắt của Ủy ban An ninh Quốc gia Nga.
Cậu sinh viên nọ còn nói thêm: “Nhưng như thế thì có can hệ gì chứ?”
Mạc Hướng Vãn đành phải mỉm cười đầy bất lực, tỏ vẻngười lớn nói: “Năm nay chị đã hai tám rồi, em trai nhỏ ạ.”
“Em trai nhỏ” này liền “anh” lên một tiếng vô cùng bất ngờ, đứng bật dậy như thể đang ngồi trên chảo lửa, không biết phải nói gì nữa.
Cuối cùng, Mạc Hướng Vãn đành phải lên tiếng giải vây cho cậu chàng: “Cho nên buổi dạ hội khai giảng tối nay là cuộc tụ hội của đám thanh niên trẻ tuổi các cậu, chị đến chẳng thích hợp chút nào, có đúng không?”
Cậu em kia không nói thêm câu gì ngoài từ “tạm biệt” rồiquay người bước đi, có lẽ cậu đã bị cô dọa cho phát khi*p lên rồi.
Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu, thu dọn sách vở, cầm theo Thẻ sinh viên cô giáo Phùng đã làm cho đi vào giảng đường Chính Huy.
Lúc Mạc Hướng Vãn bước vào giảng đường Chính Huy, buổi thảo luận đã bắt đầu. Người đứng diễn thuyết không phảigiáo viên của Đại học Sư phạm cũng chẳng phải chuyên viênviên của Trung tâm nghiên cứu.
Khi cô vừa bước vào liền nghe thấy hai nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau cùng thầm thì to nhỏ với nhau: “Luật sư chính hiệu tốtnghiệp trường Đại học Chính trị Pháp luật đúng là khác hẳn,diễn giảng vô cùng thuyết phục, lại đẹp trai, đúng là ăn đứt thầy giáo Tiết môn Kinh tế học nhỉ?”
“Cậu đừng có khó tính quá thế, Phó giáo sư Tiết hôm nay đột nhiên bị cảm nên mới đến lượt khách mời lên thay thế. Có điều, đúng là anh ấy thật sự trông rất đẹp trai. Mọi người thường nói, mấy “động vật đực” học ngành Chính trị Pháp luật đều chẳng thể cao quá một mét bảy, xem ra đều là lừa gạt, nhảm nhí cả thôi.”
Mạc Hướng Vãn tìm một chỗ ngồi thích hợp ở hàng ghế sau cùng, nghiêm túc nghe Mạc Bắc thao thao bất tuyệt trên bục giảng.
Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều tháng Chín chiếu xuyên vào giảng đường, đúng vào chỗ anh đang đứng, khiến cho khuôn mặt điển trai của anh càng trở nên quyến rũ, Mạc Hướng Vãn đành coi anh như là một người xa lạ không quen biết.
Anh giảng về vấn đề của một doanh nghiệp lớn ở Trung Hoa đang thông qua giá trị của sản phẩm để đưa cổ phiếu lên thị trường.
Tư liệu về vấn đề này rất nhiều, vậy mà anh vẫn nắm rõ tất cả rồi trình bày vô cùng có tình có lý. Thỉnh thoảng đến điểm quan trọng, anh dừng đôi chút, nhìn xuống dưới mỉm cười, mọi người đều tưởng rằng anh đang nhìn mình cười, vừa ấm áp lại vừa lễ độ, lịch lãm. Thực chất, anh dừng lại như vậy là vừa cho sinh viên quãng thời gian suy nghĩ lại vừa có thể ghi chép những điểm quan trọng.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy một Mạc Bắc (hoặc có thể nói là Mace) như vậy, thản nhiên, tự tại, tài giỏi và vô cùng oai phong.
Từng lời anh nói ra đều dõng dạc, lôi cuốn: “Có rất nhiều người cho rằng cảnh giới cao nhất của việc tạo nên nhãn hiệu chính là bán được hàng. Hoặc đối với những doanh nghiệp sản xuất thì đây chính là một cách để giải thoát, thậm chí còn là sự khởi đầu cho một ngành nghề mới. Nhưng xin mọi người hãy nhớ kỹ rằng, thu được lợi nhuận chỉ là một phần công sức và trí tuệ mà mọi người bỏ ra, chứ không phải tất cả. Cao trên hết là trách nhiệm của doanh nghiệp đối với sản phẩm họ làm ra.”
Bởi vì đã đến thời gian thảo luận nên có sinh viên nhân cơ hội đưa ra câu hỏi: “Thầy là người học pháp luật, tại sao lại đưa ra một kết luận cảm tính như thế?”
Mạc Hướng Vãn chờ xem Mạc Bắc sẽ trả lời ra sao.
Mạc Bắc khẽ mỉm cười đáp: “Cảm tính 1à một từ vô cùng đáng yêu, và chẳng hề đối nghịch gì với “pháp luật” hết. Các nhân lực marketing tương lai có mặt tại đây, nếu mọi người coi ngài Philip Kotler[3] là thần tượng thì cũng nên nhớ kỹ câu nói nổi tiếng của ngài – “Hàng hóa tuyệt vời nhất đều phải xây dựng trên ý thức cảm tính của người tiêu dùng, sau đó mới là giá trị bản thân của mặt hàng”. Tôi dùng tư duy pháp luật của mình, tin tưởng vào kết luận của thần tượng các bạn mà thôi.”
[3] Nhà marketing nổi tiếng thế giới, “cha đẻ” của marketing hiện đại.
Nhiều tràng vỗ tay nhiệt liệt ủng hộ vang lên. Mạc Bắc nhã nhặn đưa tay ra trước иgự¢ bày tỏ lòng cảm ơn.
Sau khi nhận thức được vấn đề, Mạc Hướng Vãn cũng vỗ tay cổ vũ.
T¬T
Mạc Bắc trở về vị trí của mình trên hàng ghế khách mời mà tiếng vỗ tay vẫn vang lên không dứt. Phó giáo sư Tiết, người tổ chức buổi thảo luận hôm nay, đưa mắt liếc anh trong trận mưa tay nồng nhiệt của tất cả khán giả tham dự.
Phó giáo sư Tiết bị cảm nên đành phải tìm người thay mình lên diễn thuyết tại buổi thảo luận tối nay. Mạc Bắc được một giảng viên đại học tiến cử đến đây để tư vấn cho sinh viên về mặt pháp luật. Những người tổ chức cho rằng luật sư là người có khả năng nói năng đâu ra đấy, nên để cho anh thay thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc