Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 15

Tác giả: Vị Tái

Tất cả các nhân viên hậu đài của chương trình đều cười sặc sụa.
Đây là những chuyện xảy ra trước khi Mạc Hướng Vãn làm Trợ lý cho Tần Cầm. Lúc cô đi theo Tần Cầm, Mạc Phi mới được hai tuổi. Cô vừa phải chăm sóc con trai lại vừa bận rộn công việc nên cũng vài lần gây ra sai sót.
Có lần, Tần Cầm mời CEO của một công ty mỹ phẩm hàng đầu thế giới đến chương trình đàm thoại của mình, bởi vì công việc của vị CEO này quá bận rộn cho nên đã thay đổi thời gian lên sóng mấy lần liền. Khó khăn lắm Mạc Hướng Vạn mới sắp xếp được thời gian thích hợp, đồng thời tìm tài liệu liên quan cho Tần Cầm, thế nhưng cô lại quên hỏi Thư ký của vị CEO ấy xem hôm lên sóng sẽ mặc trang phục như thế nào.
Sau đó, khi lên chương trình, Mạc Hướng Vãn biết ngay mình đã mắc sai lầm, vị CEO và Tần Cầm cùng mặc trang phục màu ghi. Sau khi chương trình lên sóng, nhìn màu sắc toàn cảnh trầm lắng, đạo diễn vô cùng không hài lòng. Mạc Hướng Vãn biết mình đã gây hoạ lớn, cảm thấy hối hận, áy náy vô cùng.
Từ xưa đến nay vẫn nổi tiếng là chua ngoa, nhưng hôm đó chị Tần Cầm lại không hề mắng cô, chỉ nghiêm nghị nói rằng: “Nếu như ngay đến công việc này mà em cũng không làm được thì tốt nhất nên đem con cho người khác nuôi hộ đi, em chẳng thể nào dạy dỗ con thành người được đâu.”
Sau bài học đó, Mạc Hướng Vãn làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, tỉ mỉ, chu đáo, cố gắng đạt hiệu quả cao nhất, không xảy ra bất cứ sai sót nào nữa.
Cho nên cô đã quá quen với chiếc mồm độc địa của Tần Cầm, thường chẳng mấy khi giữ trong lòng.
Tần Cầm nhìn cô, vẫn thản nhiên như mọi khi, chị chẳng khách khí gì, xơi xơi mắng luôn: “Tại sao lúc nào em cũng cứng nhắc như vậy hả? Tiểu cô nương họ Diệp em giới thiệu tới cũng giống y như em, thuộc đúng dạng người chịu khổ chịu cực, từ sáng đến tối toàn bị chị mắng.”
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Người em giới thiệu không tệ chứ?”
Tần Cầm lắc đầu: “Em đúng là con người thật thà. Đừng có nghĩ rằng ai cũng giống như mình.” Chị ngước mắt nhìn lên lầu. “Danh tiếng quán bar của Quản Huyền vang dội lắm đấy. Chẳng dễ dàng gì kinh doanh tốt vậy đâu, biết bao nhiêu nhân vật có máu mặt đều tới ủng hộ.”
Những lời nhận xét sắc bén kiểu này, thông thường Mạc Hướng Vãn không tiếc lời.
Trước kia, Mạc Hướng Vãn đã từng khuyên giải chị sửa đổi tính cách của mình đi, nhưng người xưa có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Vài năm nay, khó khăn lắm Tần Cầm mới xuất hiện được trên chương trình của Kênh tài chính, kết quả, không biết chị lại đắc tội với ai mà sau đó nhanh chóng bị điều về quản lý chương trình nói chuyện tâm tình với các bà cô, bà thím già ở Kênh giải trí. Vậy mà Tần Cầm vẫn vui vẻ, hân hoan lập kế hoạch, khi lên sóng hiệu quả cũng rất tốt.
Mạc Hướng Vãn đi theo Tần Cầm mấy năm, coi tinh thần không sờn lòng trước khó khăn, gian khổ của chị làm tấm gương điển hình để học tập.
Cô biết Tần Cần rất quan tâm tới mình. Lần này, chị lại khuyên cô: “Em cứ thế này sẽ phí hoài cuộc sống và tuổi thanh xuân của mình lắm, mau đi tìm người đàn ông hợp với mình đi, để tránh Phi Phi lại giống y như em, chẳng có chút khí khái nam nhi gì thì ૮ɦếƭ.”
Mạc Hướng Vãn kính chị một ly: “Giống như chị Tần thế này cũng chẳng cần phải có đàn ông làm gì.”
Tần Cầm chỉ vào mình kêu lên: “Hả? Giống chị? Bọn đàn ông sợ ở bên chị sẽ bị tổn thọ đấy.”
Mạc Hướng Vãn kéo bằng được chị sang cửa hàng sushi Nhật Bản ngay gần đó để ăn món Thiên Phụ La. Hai người lại hàn huyên thêm một hồi nữa, có điều Mạc Hướng Vãn vẫn kiểm soát nghiêm túc thời gian để về với con.
T¬T
Cô quay về nhà đúng mười giờ đêm.
Mạc Hướng Vãn kiếm cơm trong ngành giải trí, cho nên một tháng ít nhất cũng phải có mấy ngày đến những nơi đồng nghiệp, đối tác hay tụ tập, nói chuyện để tăng thêm tình cảm thân thiết. Mạc Phi từ lâu đã quen với việc mẹ về nhà muộn, thường ăn bữa tối bên nhà bác hàng xóm, sau đó quay về tắm rửa, xem ti vi, đúng mười giờ thì lên giường đi ngủ.
Đây chính là thời gian biểu của hai mẹ con nhà họ Mạc, hàng xóm láng giềng cũng thông cảm và tận tình giúp đỡ. Bác Thôi ở phòng 401 rất yêu quý Mạc Phi nên thường xuyên cho Mạc Phi ăn bữa tối bên nhà mình. Mỗi tháng Mạc Hướng Vãn thường đưa vài trăm tệ cho bác Thôi đi chợ. Vốn dĩ bác Thôi nói không cần, nhưng bà chẳng thể nào từ chối nổi Mạc Hướng Vãn nên đành phải nhận.
Những người hàng xóm tốt bụng cũng chính là một trong những lý do mà Mạc Hướng Vãn không muốn chuyển khỏi nơi này. Thế nhưng người hàng xóm mới tới thì hoàn toàn khác.
T¬T
Khi quay về, trong nhà tối om, cô bật đèn lên, nhanh chóng bước vào phòng con trai xem xét. Phòng của Mạc Phi trống không, trong lòng cô ngay lập tức vô cùng hoảng sợ, liên miệng gọi “Phi Phi” nhưng không hề có tiếng trả lời.
Cô vội chạy sang gõ cửa phòng 401, cả nhà bác Thôi vẫn chưa đi ngủ, nhưng Phi Phi không có ở bên nhà họ. Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa thì ngất lịm tại chỗ, may mà bác Thôi đã cung cấp ngay “dấu vết”: “Chắc nó đang bên nhà Tiểu Mạc ở phòng 403, bữa tối hôm nay Phi Phi cũng sang nhà đó ăn.”
Mạc Hướng Vãn nghiến răng ken két, quay người bước sang gõ cửa phòng 403. Mạc Bắc nhanh chóng đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy cô, anh đã đưa tay lên làm động tác giữ im lặng rồi nói: “Phi Phi ngủ rồi.”
Mạc Hướng Vãn chẳng thèm để tâm, đẩy mạnh anh sang một bên rồi xông vào trong. Phòng 403 là căn hộ đơn, đi qua phòng ăn là đến phòng lớn luôn. Có điều bên trong trang trí rất đơn giản, toàn bộ đồ dùng đều được lắp đặt theo đúng một kiểu cách, màu sắc, chính xác là một căn phòng dành cho người độc thân.
Mạc Phi đang nằm trên chiếc giường lớn được đặt giữa nhà. Chiếc giường này to đến mức kinh người, có lẽ phải thuộc loại King Size, Mạc Phi nằm trên đó trông nhỏ bé chẳng khác nào một chú gà con.
Cô xông đến định ôm lấy con trai liền bị anh chặn lại.
“Để tôi bế cho, thằng bé mới vừa ngủ không lâu”. Mạc Bắc khẽ khàng nói.
Mạc Hướng Vãn đang tức điên người, liền quay sang mắng anh: “Tại sao anh không nói tiếng nào đã tự ý mang thằng bé đi hả?”
Có lẽ hôm đó thật sự đã muộn, tính cách của Mạc Bắc chẳng thể nào hoà nhã như hàng ngày được, anh nhìn cô rồi nói: “Bởi vì, tôi không biết mẹ của Phi Phi lại về nhà muộn như thế này. Thằng bé chơi mệt rồi muốn đi ngủ, nên tôi đã cho nó ngủ luôn đấy.”
“Tôi về muộn thế này thì liên quan gì đến anh?” Mạc Hướng Vãn muốn hét um lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, khẽ khàng lên tiếng.
Mạc Bắc nhún vai: “Hiểu rồi, cô là một phụ huynh có năng lực dạy dỗ trẻ độc lập từ nhỏ, xin thứ lỗi cho một anh chàng chưa từng làm bố như tôi.”
Mạc Hướng Vãn bị anh chọc giận, tức đến mức nắm chặt hai bàn tay lại.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Mạc Bắc lại tự mắng mình tại sao đang yên đang lành lại đi chọc giận cô? Có lẽ vì lúc bảy giờ tối sau khi trở về nhà, ở dưới tầng nhìn lên anh thấy Mạc Phi đang phơi tất trên ban công. Người thằng bé chưa đủ cao nên phải đứng trên một chiếc ghế, trông vô cùng nguy hiểm, nhìn thấy anh, thằng bé lại còn vẫy tay chào hỏi. Ngay giây phút đó, anh cảm thấy vô cùng hoảng hốt, chỉ sợ chẳng may đứa trẻ này sẽ sơ ý gặp phải chuyện gì bất trắc.
Khi dắt cậu bé ra ngoài ăn tối, Mạc Bắc hỏi: “Mẹ cháu đâu?”
Mạc Phi liền nói: “Mẹ cháu phải làm thêm giờ.”
Thế nhưng, lúc Mạc Hướng Vãn xông vào đây, trên người cô nồng nặc mùi rượu, đâu phải làm thêm giờ gì chứ? Vậy nên, đột nhiên anh cảm thấy tức giận vô cớ.
Mạc Hướng Vãn gần như không biết phải nói gì. Nghe anh nói vậy, cô nắm chặt tay tới mức móng tay hằn vào lòng bàn tay. Cô hoàn toàn có thể vì Mạc Phi mà bỏ hết mấy cuộc tụ tập, họp mặt kia, nhưng cô đã không làm vậy. Cho nên, lúc này đây cô không đủ tự tin để đưa ra lời phản bác, càng chẳng thể nào nói được trong khi Mạc Phi đang có mặt ở đây.
Đây là điều mà Mạc Hướng Vãn đã ý thức được từ trước, nhưng lại chưa thể sửa đổi, vì vậy cô phải thường xuyên đưa ra các loại lý do để nguỵ biện cho mình.
Mạc Bắc không hổ danh là luật sư, nói chuyện không giữ chút nể tình nào cả, chỉ bằng một câu nói đã đánh trúng vào điểm yếu nhất của cô.
Tâm trạng Mạc Hướng Vãn vô cùng tồi tệ, đột nhiên cô thấy sống mũi cay xè, trên mí mắt long lanh đầy nước. Quá quen với việc kiềm chế nước mắt nên cô đã cố gắng nhẫn nhịn, vậy mà giờ đây, trước mặt anh, cô lại chẳng thể làm được.
Mạc Bắc không hề lạ với việc nhìn phụ nữ khóc.
Trước kia, Điền Tây đã từng khóc lóc như mưa trước mặt anh, lúc đó anh đau đớn như cắt từng khúc ruột.
Tuy rằng, nước mắt của Mạc Hướng Vãn lúc này vẫn chưa trào khỏi mi, nhưng đã khiến anh vô cùng xót xa. Anh cảm thấy hết sức căng thẳng, chỉ sợ nước mắt cô có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Là do anh đã quản chuyện bao đồng quá mức, đến độ gây tổn thương cho cô. Mạc Bắc tưởng rằng mình có thể khống chế, kìm nén được bản thân, không ngờ lại nói mấy câu khiến cô đau lòng đến thế.
Mạc Hướng Vãn sụt sùi, giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào, nhưng cũng đã thay đổi ngữ khí: “Vậy cũng do tôi đã quá lơ là, cám ơn anh đã chăm sóc Phi Phi. Người làm mẹ như tôi sau này sẽ chú ý hơn.” Cô lùi lại một bước rồi nói thêm: “Tôi sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
Cô cúi xuống định bế Mạc Phi về nhà, Mạc Bắc theo bản năng cũng lùi lại một bước. Mạc Hướng Vãn nhấc đầu của Mạc Phi, rồi từ từ bế con lên.
Việc này khá mất sức, nhưng người mẹ trẻ trước mặt lại rất khoẻ mạnh, ôm gọn đứa trẻ vào lòng. Mạc Bắc đành phải nhường đường, tận tình phục vụ cho cô, mở cửa nhà mình rồi lại mở cửa nhà cô nữa.
Bác Thôi đứng ở ngoài trông thấy cảnh này, không biết nguyên cớ chi tiết mọi chuyện bên trong, nhưng là một người hàng xóm nhiệt tình, tốt bụng, bà quay sang nói với Mạc Bắc: “Hướng Vãn một thân một mình nuôi con chẳng dễ dàng gì, chúng ta làm hàng xóm có thể giúp cô ấy được chút nào hay chút đó.” Rồi bà lại quay sang bảo Mạc Hướng Vãn: “Tiểu Mạc ở phòng 403 tốt bụng lắm.”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy vậy quay sang nhìn anh. Mạc Bắc đang đứng phía sau lưng cô, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt đầy hối hận.
Anh nói với Mạc Hướng Vãn: “Thật ngại quá.”
Từ sau đêm đó, Mạc Hướng Vãn không hề cảm thấy bất an hay kích động nữa, ngược lại tâm trạng còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi tỉnh dậy, Mạc Phi nói với cô: “Chính con đã quấn chăn đòi sang nhà chú bốn mắt. Mẹ ơi, chú bốn mắt đối với con rất tốt, con muốn ăn gì chú cũng mua cho.”
Trẻ con phán đoán mọi chuyện đều rất giản đơn, tốt xấu đúng sai đều dựa vào trực giác, hành động của người lớn.
Thế nhưng cô thì khác, cô sẽ xét đoán kỹ càng xem động cơ của người đó là gì.
Mạc Bắc hoà nhã, lương thiện, điều này cô tin chắc. Trên thực tế kể từ khi hai người gặp lại nhau, đối với cô anh luôn giữ lễ độ, tôn trọng và kiềm chế bản thân ở một mức độ nhất định. Cô không phải gỗ đá nên hoàn toàn cảm nhận được điều đó. Thế nhưng càng như vậy thì cô càng cảm thấy lo lắng, cô không thể hiểu nổi ý đồ của anh, điều này khiến cô khó lòng mà nghĩ ra được kế sách đối phó.
Mạc Hướng Vãn đã mất ngủ khá nhiều đêm đều về chuyện này. Ban ngày công việc bận rộn, ban đêm lại mất ngủ, nên cô thường xuyên tranh thủ ngủ vài tiếng đồng hồ lúc buổi chiều. Sớm nay thức dậy, Mạc Hướng Vãn chợt hoảng hốt nhận ra quầng thâm đen dưới mắt.
Đây là một loại áp lực tâm lý, thậm chí có thể gọi là một kiểu giày vò. Cô không phải chưa từng nghĩ tới việc sẽ trực tiếp lật bài ngửa cùng Mạc Bắc, thế nhưng làm vậy chẳng khác nào chưa đánh đã khai, mỗi lần nghĩ thế là cô lại chần chừ, muốn duy trì tình trạng hiện tại, tiếp tục tự lừa dối bản thân.
Trâu Nam nói, trạng thái tinh thần gần đây của cô khá tệ. Mạc Hướng Vãn nghĩ mãi mà chẳng đưa ra được cách giải quyết vấn đề, cảm thấy tình hình càng lúc càng không thể cứu vãn.
Lúc này, cô thật sự không mong phải gặp lại anh để tránh những phiền não, rắc rối.
Nghĩ chẳng thông, vấn đề này ngoài cô còn có cả Mạc Bắc.
Từ buổi tối hôm đó, Mạc Bắc bắt đầu tự thẩm xét kỹ càng động cơ của bản thân.
Anh nghĩ anh đang muốn do thám thân thế của Mạc Phi. Những năm qua có khả năng đứa con ruột thịt của anh đang lưu lạc bên ngoài, suy nghĩ này khiến anh cảm thấy bất an. Nhưng ẩn sau nỗi bất an đó còn có cả đôi chút hân hoan và vui sướng.
Mạc Phi là một đứa trẻ thông minh, hoạt bát, thằng bé hoàn toàn cảm nhận được anh là đang đối xử tốt với hai mẹ con, nên nó rất thích nói chuyện cùng anh. Mỗi khi nói chuyện với Mạc Phi, anh đều dùng ngữ khí đáng yêu, điều này vô cùng thú vị đối với một người lớn như anh, anh thật sự rất mãn nguyện với hành động đó của mình.
Ngày hôm ấy, khi đưa Mạc Phi ra ngoài ăn tối, thằng bé đòi ăn ở KFC. Anh cho rằng những loại thức ăn nhanh của phương Tây không hề có lợi cho sức khoẻ của trẻ con, nhưng Mạc Phi cứ níu lấy tay anh nũng nịu, anh lại mềm lòng ngay.
Khi dùng bữa, Mạc Bắc liền kể với Mạc Phi chuyện anh đã từng đi làm thêm ở KFC khi còn học đại học.
“Khoai tây với thịt gà đều được chiên bằng dầu đặc chế, được nhập khẩu từ nước ngoài về, thế nhưng chỉ cần quá ba ngày thì số dầu này sẽ bị biến chất. Rất nhiều doanh nghiệp đều không thay ngay, chính là số dầu đen ngòm mà cháu nhìn thấy lúc nãy đấy.”
Mạc Phi nhanh chóng hiểu ra, cậu bé đặt miếng gà đang ngậm trên miệng xuống rồi nói với anh rằng: “Chú bốn mắt, ăn những thứ đồ này phải chăng là không tốt? Vậy sau này cháu không dám ăn nữa đâu.”
Một đứa trẻ đang ở độ tuổi trưởng thành lại tiếp thu những kinh nghiệm sống nhanh đến mức khiến anh cảm thấy ngạc nhiên. Đặc biệt là Mạc Phi, thằng bé có sức phán đoán sắc bén, nhanh chóng hiểu được ngầm ý của người lớn, mặc dù thằng bé vô cùng yêu thích thứ đồ ăn này.
Phải công nhận là Mạc Hướng Vãn đã dạy dỗ, giáo dục Mạc Phi rất tốt.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, anh đã nghe rất kỹ Mạc Hướng Vãn dặn dò Mạc Phi ở nhà làm những gì vào dịp nghỉ hè: “Mẹ đi làm, bây giờ con đã là chủ nhà rồi, phải giữ nhà cho chắc, chú ý đến điện nước và khí gas. Nếu như có xảy ra chuyện gì không phải chuyện của một mình nhà chúng ta đâu mà còn ảnh hưởng đến cả hàng xóm xung quanh và chủ nhà nữa. Chúng ta không nên gây phiền phức cho mọi người. Bác Thôi làm thức ăn rất là ngon, con không được kén chọn, như vậy là sẽ phụ lòng tốt của bác đấy. Sau khi ăn xong phải khoanh tay cảm ơn vì bác Thôi đã nấu cơm cho con ăn. Con nhớ lời mẹ dặn chưa?”
Bởi vì anh đã tận tai nghe thấy những lời Mạc Hướng Vãn dạy con trai như vậy, nhưng đến tối hôm đó không kiềm chế được mà mỉa mai cô. Anh tự cảm thấy bản thân hành động vô cùng nông nổi. Cô chăm sóc giáo dục con cái tỉ mỉ, cặn kẽ như vậy, lại còn luôn chân thành biết ơn trước lòng tốt của người khác, vậy mà anh lại còn nỡ châm chọc, làm tổn thương cô.
Bác Thôi ở phòng 401 mỗi lần nhắc đến cô đều tỏ vẻ cảm thông: “Cô ấy với chồng cũ đã ly hôn mấy năm rồi, một thân một mình có thể dạy dỗ, nuôi nấng đứa con ngoan ngoãn như vậy lại chẳng hề sao nhãng công việc, đúng thật không dễ dàng chút nào.”
Mạc Bắc nghe thế, anh đoán đây chắc cũng chỉ là cái cớ do cô bịa ra mà thôi, để cho Mạc Phi có được một thân phận hợp pháp.
Anh vẫn chẳng thể đủ dũng khí để trực tiếp hỏi cô về vấn đề nhạy cảm là thân thế của Mạc Phi được. Để từ một Thảo Thảo của chín năm trước biến thành Mạc Hướng Vãn của ngày hôm nay, cô đã phải trả giá, đánh đổi bao nhiêu mồ hôi, xương máu? Mạc Bắc thầm suy đoán, rồi dần thấu hiểu, sau khi hiểu ra, anh không dám làm những chuyện manh động, bứt dây động rừng như thế nữa.
Động cơ của anh đã quá rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn bị đảo lộn trước phản ứng của cô. Trong ba mươi năm của cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên Mạc Bắc muốn mà không dám làm một chuyện.
Đúng vậy, đích thực là anh không dám.
Kết luận đó khiến bản thân Mạc Bắc cảm thấy kinh ngạc với chính mình, không ngờ anh lại sợ mạo phạm đến cô, có lẽ bởi anh thật sự đã nợ cô quá nhiều.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc