Mạc Bắc liền nói một câu để bắt anh bạn im miệng lại: “Mẹ mình nhờ Phương Trúc giới thiệu bạn gái cho mình rồi, cô gái ấy trông vô cùng đáng yêu, xinh xắn.”
Vu Trực trợn tròn mắt, đưa ra kết luận sau cùng: “Thôi đi ông ạ, đến sau này nói không chừng ông lại đi bao gái, bao vợ lẽ cũng nên, vừa nhìn thấy mỹ nữ mà lưng đã cứng đờ cả lại rồi.”
Mạc Bắc không tiện nói cho Vu Trực biết rằng đó là vì lúc nãy anh đang căng thẳng.
Nói đến điều này, anh thật sự cảm thấy quá mất mặt. Cô Mạc Hướng Vãn này đúng là tính cách vô cùng mạnh mẽ, mỗi lần gặp dường như chỉ muốn áp chế anh vậy. Con người Mạc Bắc xưa nay luôn hòa nhã, thân thiện, suốt mấy chục năm trong đời mới dùng đến bạo lực có một lần, ngoài việc đó ra, xưa nay hầu như chưa bao giờ thù ghét ai cả.
Con trai thì phải có phong độ, đó là thói quen hình thành ngay từ khi còn nhỏ của Mạc Bắc.
Có điều Mạc Hướng Vãn lại tránh anh như tránh tà, điều này đương nhiên khiến anh cảm thấy vô cùng phiền não. Mạc Bắc thầm nghĩ, anh chưa bao giờ đắc tội với cô, hoặc có thể cô đang vì sự việc xảy ra nhiều năm trước giữa hai người nên mới cư xử như vậy. Thế nhưng, anh đâu phải là Trần Quán Hy, có cần thiết phải làm thế không? Đến nay, anh với Điền Tây còn có thể bình tĩnh ngồi bên nhau ôn chuyện xưa cũ, vậy mà tại sao mỗi lần gặp anh, Mạc Hướng Vãn lại cảm thấy căng thẳng thế chứ?
Vu Trực lại truy hỏi về tình hình bạn gái mới của anh hiện nay, thật sự anh cũng chẳng biết cô ta như thế nào, anh chỉ lấy để xong chuyện mà thôi.
T¬T
Sau khi Mạc Bắc học xong bằng Thạc sỹ từ nước ngoài trở về, mẹ anh đặt hết mọi trọng tâm vào việc tìm cho anh một cô gái thích hợp. Thái độ của anh cũng khá tùy tiện, nếu như gặp được người thích hợp, ai nói họ không thể cùng nhau sống trọn đời?
Nhưng Mạc Bắc đã đi xem mặt mấy lần rồi, tất cả đều là một kết thúc không lời. Mẹ anh cho rằng, anh vẫn còn quyến luyến Điền Tây nên ngày nào cũng thầm rủa bố cô. Thực tế lại hoàn toàn khác, Mạc Bắc không còn để tâm đến chuyện cũ người xưa nữa.
Một số cô gái anh có cảm tình khi xem mặt, anh còn chưa kịp hiểu con người thật của họ thì họ đã biến thành con người hoàn hảo. Những người thích anh thì giữ lại thái độ muốn nhưng vẫn e thẹn từ chối kiểu Thôi Oanh Oanh[4], như thể Thánh mẫu trong các tòa thành tình yêu lý tưởng vậy. Anh không thể làm nổi Trương Quân Thụy[5], chẳng thể chấp nhận được chiếc gối uyên ương do bà mối mang tới.
[4] Nhân vật nữ chính trong tác phẩm Tây Sương Ký nổi tiếng Trung Quốc.
[5] Nhân vật nam chính trong tác phẩm Tây Sương Ký nổi tiếng Trung Quốc.
Đương nhiên bà Mạc cảm thấy vô cùng lo lắng, bắt đầu nhờ người khắp nơi như thể biến anh thành con trai thứ năm của ông vua đá quý cái gì cũng có ngoại trừ một người vợ. Bà còn nhờ đến cả những người bạn thuở ấu thơ lâu ngày mới gặp lại để tiến hành việc này.
Anh chấp nhận qua lại cùng cô gái Phương Trúc giới thiệu vì cô này vừa không giả vờ lại không tỏ vẻ thánh mẫu, tính tình hòa nhã, rất giống với anh, nếu như thuận lợi thì việc bách niên giai lão chẳng thành vấn đề gì hết.
Giờ đây, Mạc Bắc gần như quên hết những việc hoang đường từng làm thời trai trẻ nông nổi kia.
Cho đến khi gặp lại Mạc Hướng Vãn, anh cảm thấy hiếu kỳ nhiều hơn là hồi ức.
Cuộc sống của con người ở thành phố này vô cùng kỳ lạ, cô có thể dứt ra khỏi trạng thái khốn cùng trước kia để có được cuộc sống như hôm nay, anh cảm thấy rất khâm phục, dù gì tích cực cũng vẫn hơn là tiêu cực. Có điều, cảm giác bị người khác thật sự ghét bỏ chẳng vui sướng chút nào.
Mạc Bắc nhận ra bản thân mình hoàn toàn phiền não về vấn đề này, chẳng lẽ vì cô là người con gái đầu tiên trong đời anh?
Anh khéo léo, uyển chuyển nói chuyện này cùng Vu Trực. Bằng đầu óc thông mình của mình, Vu Trực nhanh chóng nhìn ra được bản chất của vấn đề, phun ngay ngụm bia trong miệng vào mặt anh: “Mất mặt quá, cậu đúng là làm mất mặt cả anh em bọn mình luôn. Thảo nào mà mọi người đều nói đàn ông Thượng Hải sợ đàn bà, hai anh em chúng ta chính là những ví dụ điển hình đấy.”
Thôi được, vì khí tiết của người đàn ông Thượng Hải, Mạc Bắc quyết định nén chặt thứ cảm giác kỳ lạ trong tim.
T¬T
Hai tháng sau đó, Mạc Bắc thật sự bắt đầu hẹn hò cùng cô gái kia.
Bà Mạc đã hỏi kỹ càng, rõ rệt tổ tông mười tám đời nhà cô gái đó từ chỗ Phương Trúc. Bởi vì người ta xuất thân con nhà gia giáo, phụ thân là một Giáo sư, bản thân cô cũng chưa yêu đương phức tạp gì cả, nên khiến bà cảm thấy vô cùng hài lòng, ngày ngày đều bắt anh phải nhanh chóng đưa cô về ra mắt.
Đương nhiên, Mạc Bắc không làm vậy, bởi thái độ của cô gái ấy không rõ ràng. Đây chính là lý do mà hồi đầu anh quyết định tiếp tục qua lại cùng cô, thế nhưng, đến tận bây giờ, tình cảm giữa hai người vẫn cứ ở mãi điểm xuất phát ban đầu, cho nên không cần thiết phải làm những bước tiếp theo nữa.
Vào năm mười sáu tuổi, khi Điền Tây muốn ăn bánh ngọt Oa Oa vào giữa mùa đông, anh đã đạp xe giữa trời mưa gió rét buốt tìm mua cho cô. Chiếc bánh ngọt được làm trông rất đáng yêu, một người tuyết đội chiếc mũ, với nụ cười tươi rói, vậy nên trẻ con ở đây đều rất thích ăn. Điền Tây thích đồ ngọt, hôm đó chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Mạc Bắc lại có lòng làm chuyện này. Những người đang yêu hay làm chuyện ngốc nghếch, bản thân anh cũng không phải chưa bao giờ làm.
Hiện nay, cảm giác được nói chuyện tán gẫu với cô gái này hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của anh, vì vậy mà anh vẫn tiếp tục hẹn hò cùng cô.
Bà Mạc đã bảo anh: “Ngay cả Vu Trực cũng sắp lấy vợ rồi, tại sao con lại có thể an định như cậy chứ? Lẽ nào muốn cả đời độc thân hay sao? Nói hay thì bảo là con trai thứ năm của vua đá quý, vậy định đến bao giờ mẹ mới có cháu bế đây?”
Mạc Bắc liền ôm lấy mẹ và nói: “Mẹ, mẹ theo kịp thời đại quá đi mất, ngay cả những từ ngữ tân thời như “an định” mà cũng biết.”
T¬T
Từ “an định” này anh nghe được từ mấy người bên Kỳ Lệ, nghe nói bây giờ trên mạng đang thịnh hành những loại từ với ý nghĩa trong chê ngoài khen, vậy nên đương nhiên là những người trong làng giải trí cũng rất hay dùng những cụm từ đại loại như thế.
Gần đây, anh còn đang bận lên bản hợp đồng cho bên Kỳ Lệ. Anh cùng cha khác mẹ với Vu Trực là Vu Chính rất coi trọng bản hợp đồng lần này, bởi vì sắp tới bên họ sẽ ký kết với hàng loạt nghệ sĩ mới đang khá nổi tiếng trên truyền hình, ngoài ra cần phải tìm một số tiềm năng ca hát mới cho các bộ phim điện ảnh, truyền hình. Vu Chính đang có ý đưa Kỳ Lệ lên vị trí số một ở đất Giang Nam này.
Thật ra, công việc chủ yếu chính là khiến những điều khoản bá vương, độc đoán trong hợp đồng trở nên mềm mỏng, thu hút hơn, để “ức Hi*p” những người mới một lòng một dạ muốn được nổi tiếng, bất chấp mọi chuyện. Mạc Bắc hoàn toàn không có hứng thú với việc này, có điều, do Chủ nhiệm Giang nhất nhất nhờ vả, anh đành phải giám sát, đôn đốc, chỉ đạo mấy người trợ lý tiến hành làm.
Lúc này, Mạc Bắc còn đang phải theo vụ án của một doanh nghiệp nửa quốc doanh nửa tư nhân với kết cấu cổ phần phức tạp. Vụ án này được phân thành hai phần: một là doanh nghiệp mua đất mở rộng sản xuất từ chính quyền thành phố; hai là doanh nghiệp này muốn thu hút vốn đầu tư nước ngoài. Vụ án này chiếm phần lớn thời gian làm việc của anh, đã theo nó hơn nửa năm nay, nên anh cũng không muốn giữa đường đứt gánh. Vậy nên, Mạc Bắc hoàn toàn không coi trọng những vụ việc giản đơn kiểu soạn thảo hợp đồng cho Kỳ Lệ này chút nào.
Khi công việc bên Kỳ Lệ hoàn thành, Vu Chính nhất định mời anh và Chủ nhiệm Giang ra ngoài dùng bữa.
Chủ nhiệm Giang nghe nói Kỳ Lệ vừa ký kết hợp đồng với hàng loạt các tiểu mỹ nữ xinh đẹp, quyến rũ bỗng nổi hứng thú, nhất quyết đòi sang công ty người ta thị sát, Mạc Bắc bất đắc dĩ phải theo. Vừa bước vào công ty anh đã nghĩ, liệu có khi nào sẽ chạm mặt Mạc Hướng Vãn?
Không ngờ điều đó lại xảy ra. Anh đang ngồi ở một chiếc ghế trống chờ Chủ nhiệm Giang, người có thói quen đến muộn, không thể ngờ được người ngồi ở gần đó lại là Mạc Hướng Vãn. Cô không biết anh đang ngồi ở đầu này là bởi lẽ đang tập trung tinh thần mắng cô trợ lý của mình.
T¬T
Gần đây, Mạc Hướng Vãn thường xuyên ngủ muộn, Mạc Phi sắp phải thi cuối học kỳ nên cô giáo Cát không ngừng nhắc nhở các phụ huynh đôn đốc việc học hành ôn tập của con em.
Trường tiểu học của Mạc Phi là trường điểm trong khu, hai năm nay trường không ngừng phấn đấu để trở thành trường điểm của thành phố. Lần thi cuối kỳ này là cuộc thi thống nhất toàn thành phố, các giáo viên không thể lơ là trước việc học tập của học sinh, thậm chí còn muốn các phụ huynh tăng cường giám sát thêm ở nhà.
Mạc Phi là một đứa trẻ thông minh, có chỉ số IQ cao. Lúc Mạc Phi tròn bảy tuổi, Mạc Hướng Vãn đã từng nhờ người làm trắc nghiệm đo chỉ số IQ cho thằng bé, kết quả đạt được là 135, thuộc dạng thông minh, có tư chất.
Đây có lẽ chính là “công lao” của Mạc Bắc, điều này Mạc Hướng Vãn có thể khẳng định chắc chắn, vậy nên sau đó cô thường chẳng mấy khi quản lý việc học tập của con. Thế nhưng, kể từ sau khi gia nhập đội bóng đá của trường, không ngờ Mạc Phi đã hai lần bị điểm sáu môn Ngữ văn. Điều này khiến cho cô giáo Cát vô cùng lo lắng, liền gọi điện nhắc nhở Mạc Hướng Vãn phải nghiêm khắc với con hơn.
Vốn dĩ, con trai cô luôn nằm trong top mười học sinh có thành tích xuất sắc trong lớp nên Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu được ý của cô giáo Cát. Lần này, cô thật sự tỏ rõ thái độ, quản lý Mạc Phi nghiêm ngặt, hằng này còn đích thân trông nom thằng bé viết từ mới, học bài khóa, giải nghĩa cụm từ, thu hồi luôn cả nửa tiếng đồng hồ nghỉ ngơi sau khi tan học của Mạc Phi.
Mạc Phi vô cùng phiền não, than thở với mẹ: “Mẹ ơi, con vất vả quá, thầy cô thường nói phải biết kếp hợp nhịp nhàng giữa học tập và vui chơi mà.”
“Đợi khi nào điểm môn Ngữ văn của con tăng lên trên tám điểm thì nói sau.”
“Mẹ ơi, chúng ta thương lượng nhé, mỗi ngày sau khi tan học cho con chơi năm phút thôi được không?”
“Không phải thầy cô thường dạy con là, học hành chăm chỉ thì chơi đùa mới sảng khoái được sao? Mẹ sẽ cho con thời gian để vui chơi.”
Mạc Phi chu miệng nói: “Làm gì có chứ? Cô giáo Cát ngày nào cũng bắt bọn con phải học thuộc lòng, nếu như cuối kỳ này bọn con thi không tốt, cô sẽ bị trừ tiền thưởng, đến hè không có tiền đi Hồng Kông chơi cùng các bạn được.”
Mạc Hướng Vãn ngây người ra một lúc, không ngờ rằng trẻ con bây giờ lại thấu hiểu nhân tình thế thái sớm như vậy. Cô lập tức ngăn không cho Mạc Phi tiếp tục cằn nhằn thêm nữa.
Ngày hôm sau, khi đến công ty, cô liền nhìn thấy Trâu Nam đang ngồi ở hàng ghế chờ nói chuyện cùng với một cô gái. Mạc Hướng Vãn cũng biết cô gái này, cô ấy tên là Diệp Hâm, trước đây đã từng hát chính ở More Beautiful. Giọng hát của cô ấy rất tuyệt, đã từng phát hành một đĩa hát. Trông cô ấy cũng xinh đẹp, biết điều, chỉ mỗi tội không có khả năng thu hút người khác, điển hình của mẫu người không có duyên với khán giả. Cũng không phải chưa từng nhận được lời khen ngợi của những người làm âm nhạc có tiếng, thế nhưng chẳng hiểu sao cô mãi chẳng nổi tiếng được, sau cùng vẫn chỉ có thể làm mấy ca sỹ ở những quán bar, hay vũ trường mà thôi.
Có lẽ, vì một số người tuy rằng thật sự có tài nhưng lại thiếu đi may mắn, thế nên Mạc Hướng Vãn cũng luôn cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Hâm.
Gần đây, có người giới thiệu Diệp Hâm ký kết hợp đồng với Kỳ Lệ, hiện nay Vu Chính cũng đang muốn mở rộng mạng lưới, mở rộng nguồn lực. Nhưng nói cho cùng, Diệp Hâm vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không nhận được nhiều sự quan tâm của công ty. Ngay cả người quản lý của cô cũng chẳng mấy quan tâm đến cô, chỉ có mỗi Trâu Nam, cô Trợ lý Bộ phận Nghệ thuật của công ty vẫn luôn theo dõi các hợp đồng của cô.
Trâu Nam và Diệp Hâm gặp nhau ở quán bar, nói chuyện rất hợp cạ, sau này đã trở thành chị em tốt, thường xuyên đi dạo phố mua sắm cùng nhau. Cho nên, lần này Trâu Nam rất nhiệt tình với các bản hợp đồng của Diệp Hâm.
Mạc Hướng Vãn dần bước tới gần đó, lắng nghe Trâu Nam đang ngồi bốc phét lên tận trời.
“Dù gì việc sắp xếp xuất hiện ở các chương trình đều qua tay bọn mình, nếu như không thỏa đáng bọn mình có thể kiến nghị lên trên. Những việc sắp xếp này hoàn toàn có thể khống chế được. Mình và cậu là gì của nhau chứ? Đương nhiên, mình luôn mong cậu được tốt đẹp rồi. Sau này, nếu mấy đại gia trong ngành âm nhạc Hồng Kông, Đài Loan gì đó qua đây, ví dụ như Lâm Kim Sơn chẳng hạn, mình sẽ thông báo cho cậu qua ngay lập tức. Mình không tin là chất giọng của cậu không khiến họ phải ngạc nhiên.”
“Nhưng hợp đồng còn bảy năm nữa cơ mà. Bảy năm sau nếu mình vẫn không nổi tiếng thì còn lại thứ gì đây?”
“Nếu vậy thì cũng không phải lo lắng, hai ba năm nữa nếu như cậu vẫn không nổi tiếng, còn mình muốn rời khỏi công ty thì sẽ lén lút lấy bản hợp đồng của cậu đi, việc đó chẳng khó khăn gì.”
Nghe đến đây, thực lòng Mạc Hướng Vãn chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa. Đợi Diệp Hâm đi khỏi, cô liền bước tới trước mặt Trâu Nam. Không hề muốn vòng vo tam quốc trước cô trợ lý đã theo mình hơn hai năm nay, cô thẳng thắn vào đề luôn: “Có lòng giúp đỡ bạn bè là tốt, em có thể giúp đỡ bạn mình trong phạm vi khả năng cho phép. Nhưng ở phạm vi ngoài chức trách, địa vị, khả năng của mình thì nói quá không hề có ích lợi gì cả.”
Trâu Nam nghe thấy giọng nói của Mạc Hướng Vãn thật sự nghiêm nghị, nhất thời không dám lên tiếng, chỉ đành cúi đầu lắng nghe.
“Tình trạng của cô ấy lúc này không tốt, không đủ may mắn, nhìn bất cứ thứ gì cũng nghĩ đó là chiếc phao cứu mạng. Nếu như sau này cô ấy nhờ giúp đỡ mà em không làm được thì sẽ ra sao hả?
Trâu Nam đỏ bừng mặt, ngang ngạnh nói chủ kiến của mình: “Chất giọng của cô ấy hay như thế, lại còn có khả năng sáng tác, em nghĩ rằng cô ấy sẽ nổi tiếng. Hiện nay, trong cái làng giải trí này, những người nổi tiếng là những ai chứ? Những con người đó toàn được chống lưng, mua chuộc báo đài, bên cạnh còn có cha nuôi này, mẹ nuôi kia, suốt ngày chỉ biết ăn cắp sáng tác của người khác rồi coi là của mình, trong khi đó nối khóa Son cũng không biết.”
Mạc Hướng Vãn thấy Trâu Nam nói đến chuyện này, tuy rằng cô cũng tán đồng, nhưng theo kinh nghiệm nghề nghiệp thì cô cho rằng cần thiết phải giải thích cặn kẽ cho Trâu Nam hiểu rõ vấn đề.
“Chỉ cần có thể khiến người tiêu dùng chịu móc hầu bao ra, khiến fan hâm mộ ngoan ngoãn mua vé, thì đó chính là mô hình kinh doanh thành công của các doanh nghiệp, sẽ có giá trị kinh doanh. Dù cho người đó tài hoa đến đâu, nhưng nếu như không thể hiện được giá trị kinh doanh của mình trong cái làng giải trí này thì sau cùng cũng chỉ có thể trở thành phế phẩm mà thôi.” Cô ngừng lại, rồi kéo chủ đề về đúng chỗ: “Bây giờ em là bạn thân của người ta, thế nhưng em đem một quả táo treo trước mặt một người đang đói khát, sau này nếu cô ấy không ăn được quả táo đó, liệu có quay sang oán trách em không? Đứng ở góc độ công việc, em với cô ấy mỗi người có một lập trường riêng, em không nên hứa với bạn những việc ngoài khả năng của mình. Trước tiên là vì lợi ích của công ty, sau đó cũng là để duy trì tình cảm bạn bè giữa hai người.”
Trâu Nam uất ức đến hai mắt đỏ quạch lại: “Lão đại, chị thực tế quá!”
Mạc Hướng Vãn cũng chỉ nói đến thế, sau đó nhìn thẳng vào Trâu Nam: “Em hãy tự mình suy nghĩ đi!”
Mạc Bắc ngồi ở hàng ghế phía sau hai người, nghe thấy những lời nói của Mạc Hướng Vãn, không ngừng lắc đầu.
Người phụ nữ này quá đỗi bình tĩnh, câu nào cũng đều hợp tình hợp lý cả.
Anh nhìn thấy Trâu Nam nhăn nhó ra ngoài, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng. Mạc Bắc không tiện chào cô nên cúi đầu xuống đọc báo. Chỉ vài phút sau, anh lại nhìn thấy Mạc Hướng Vãn gọi điện thoại.
“Chị Tần, chào chị, em là Hướng Vãn đây ạ.”
“…”
“Không ạ, gần đây em cũng bận lắm. Lâu lắm rồi, không gặp chị, hôm nào cũng phải mời chị dùng bữa mới được.”
“…”
“À đúng rồi, em nghe nói chương trình Lắng nghe lúc đêm khuya của chị đang cần tuyển một ca sỹ hát ngay tại phòng thu. Chỗ em vừa hay lại có một cô, giọng hát hoàn toàn có thể địch với ca sỹ nổi tiếng Tề Duyệt đấy.”
“…”
“Đương nhiên rồi, cô ấy trông khá xinh, chính là vẻ đẹp mà giới công chức ăn lương thích nhất đấy ạ.”
“…”
“Dạ được ạ, hôm nào em sẽ đưa cô ấy đến chỗ chị thử xem sao nhé!”
“…”
“Làm gì có ạ, chương trình của chị gần đây rating càng ngày càng cao, cho mấy người mới cơ hội cũng là chuyện nên làm mà. Chị Tần, em nói thật lòng, chị đối xử với người mới thì không còn gì để nói, em chính là nhân chứng sống mà.”
Mạc Bắc đặt tờ báo xuống, ngẩng mặt lên thì vừa hay nhìn thấy Chủ nhiệm Giang đang bước lại gần. Đúng lúc ấy, Vu Chính cũng bước ra khỏi phòng làm việc, liền lên tiếng chào hỏi Chủ nhiệm Giang: “Chú đúng là thường xuyên đem lại điều kinh ngạc cho lớp trẻ chúng cháu.”
Mạc Bắc đứng dậy, quay sang thì nhìn thấy Mạc Hướng Vãn đang hạ chiếc điện thoại trong tay xuống, ngây người nhìn anh.
Anh gần như chẳng thể nào khống chế được bản thân, bất giác nhìn cô mỉm cười, khiến cho Mạc Hướng Vãn không phản ứng kịp, đỏ bừng mặt lúng túng.