Trách Em Thật Quá Xinh - Chương 06

Tác giả: Vị Tái

Ngày hôm đó, Mạc Hướng Vãn đúng là chẳng có chút may mắn nào. Mạc Bắc đứng bên lề đường suốt mười lăm phút liền mà không đón được taxi.
Cô đứng tựa vào bức tường phía xa xa, nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình của anh, trong lòng bất giác cảm thấy ân hận, áy náy.
Đã chín năm rồi, ấn tượng về Mace trong đầu cô gần như đã biến mất. Lúc nãy, cô thấy vị Mạc Bắc này có thể ăn uống, tán dóc, hóa thành một thể với mấy người trong làng giải trí như Vu Chính, ngay cả uống rượu oẳn tù tì cũng chơi rất tài, thái độ rất nồng nhiệt nhưng vẫn giữ được vẻ lịch lãm. Cô nhớ lại lúc xưa khi cô mắng anh: “Anh đúng là một kẻ lưu manh”. Anh liền hỏi lại ngay: “Anh lưu manh chỗ nào chứ?”, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngây ngô, vô tội.
Mạc Hướng Vãn nghĩ một hồi rồi bất giác mỉm cười.
Mạc Bắc nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên, khó hiểu. Tính cách của cô gái này đúng là thất thường, anh cũng nên thông cảm vì cô ta đang ngà ngà men say.
Đứng mãi bên đường nhưng anh chẳng thể nào gọi được taxi, Mạc Bắc cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, liền quay lại nói với Mạc Hướng Vãn: “Thôi thế này nhé, cô cứ lên xe đi, tôi không thu tiền taxi của cô là được chứ gì?”
Đây là câu nói đùa dùng để hòa hoãn, thương lượng. Mạc Hướng Vãn đương nhiên là hiểu rõ điều này, gió lạnh thổi qua, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn nhiều, bản thân cũng cảm thấy lúc nãy mình đã cư xử hơi quá đáng, giống như thể đang ăn Hi*p người hiền lành vậy, làm thế chẳng nhân đạo chút nào!
Cô hắng giọng rồi quay sang nói với Mạc Bắc: “Vậy thì làm phiền anh nhé.”
Mạc Bắc lại gần đỡ lấy cô, Hướng Vãn liền đưa tay quàng qua cổ anh. Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm hai người gần nhau đến thế.
Mạc Bắc bất chợt quay đầu lại, nhìn chăm chăm đến mức cô đỏ bừng mặt cúi rạp đầu xuống.
Mạc Bắc đột nhiên cất lời hỏi: “Mạc tiểu thư, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa vậy?”
Khi ngẩng đầu lên, Mạc Hướng Vãn nở nụ cười ngượng nghịu: “Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã thất lễ như vậy, đã mạo phạm đến anh rồi.”
Mạc Bắc đỡ cô vào trong xe rồi nói: “Không có gì.”
Suốt dọc đường hai người chẳng biết nói chuyện gì, Mạc Hướng Vãn đành nhắm mắt lại thư giãn. Mạc Bắc lặng lẽ bật nhạc, điều trùng hợp là đúng lúc đó đài lại đang phát bài hátHình như là cố nhân của Mai Diễm Phương[1]. Bài hát này da diết, tình cảm, đi vào lòng người, khiến Mạc Hướng Vãn nhập tâm đến mức mở cả mắt ra.
[1] Ca sỹ nổi tiếng Hồng Kông.
Anh quay sang hỏi cô: “Không làm phiền cô chứ?”
Mạc Hướng Vãn đột nhiên nhớ lại, hai ngày mà trước kia họ ở cùng nhau, anh đã đối xử với một cô gái xa lạ khá dịu dàng. Xem ra, con người anh từ khi sinh ra tính tình đã nhẹ nhàng, dễ chịu rồi.
“Bây giờ khó mà nghe được những bài hát sâu lắng, ý nghĩa thế này”. Mạc Hướng Vãn nói.
“Làng giải trí vẫn luôn hưng vượng mà.”
“Thịnh quá hóa suy rồi, những người hát hay diễn giỏi càng ngày càng ít đi, người ta chỉ chăm chăm ăn cắp tác phẩm của người khác. Sau khi công chúng đã quen thì việc này cũng trở nên bình thường như cân đường hộp sữa mà thôi.”
Mạc Bắc liền cười: “Làm ngành nào cũng có nỗi khổ riêng của ngành ấy.”
“Đúng thế, đây chỉ là một công việc kiếm ăn mà thôi.”
“Mà công việc cũng chỉ là một phần của đời người.”
Câu nói sau cùng này đã khiến cho Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào an giấc nổi vào buổi đêm hôm đó.
Mạc Bắc lái xe đưa cô về trước cổng tiểu khu, cô thành tâm thành ý nói lời cảm ơn rồi lại xin lỗi về sự thất lễ của mình mấy lần liền, Mạc Bắc thì liên tục nói câu “Không có gì cả”. Cô nhìn anh lái xe đi càng ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy thật sự không quen một Mace hoặc cũng có thể nói là Mạc Bắc như thế này.
Nhưng đây không phải là vấn đề mà cô phải giải quyết ngay tức khắc, Mạc Hướng Vãn nhanh chóng lên cầu thang.
Lúc này, khu vệ sinh trong nhà cô chẳng khác nào một bãi chiến trường. Mạc Phi cầm tờ báo cũ trong tay lóng nga lóng ngóng thấm nước trên sàn. Khắp cả sàn nhà vệ sinh trải đầy báo cũ.
Mạc Hướng Vãn khẽ cất tiếng: “Mạc Phi, con đã làm gì với sàn nhà vệ sinh thế?”
Mạc Phi nhìn thấy mẹ về, khuôn mặt đỏ ửng lên. Thằng bé vốn không phải là đứa trẻ biết sợ mẹ, đặc biệt là những lúc bị bắt tại trận như thế này.
Mạc Phi quyết định thẳng thắn “khai” thật, mặt nhăn nhó giải thích sự việc: “Mẹ ơi, tất cả là do con không tốt. Hôm nay con đi leo núi với Vu Lôi và các bạn trong lớp. Bộ quần áo thể thao của con bị bẩn, mẹ đã đi làm cả ngày vất vả, cực nhọc rồi nên con quyết định tự giặt quần áo. Nhưng máy giặt thật sự khó sử dụng quá, mẹ ơi, tha lỗi cho Mạc Phi nhé!” Nói xong, cậu bé liền sà vào lòng mẹ nũng nịu.T*h*i*c*h*T*r*u*y*e*n.VN Bạn đã nhớ được tên website này chưa? (Thích Truyện...)
Mạc Phi năm nay tròn tám tuổi, cao tầm mét tư, thân thể săn chắc do thường xuyên chơi bóng đá. Chính vì vậy, khi cậu bé sà vào lòng đã khiến Mạc Hướng Vãn bất giác lùi về sau mấy bước.
Trong khoảnh khắc đó, cô chợt nghĩ: Nếu như Mạc Phi cũng sà vào lòng Mạc Bắc giống thế này thì chắc anh sẽ chẳng như cô, lùi về sau tận mấy bước liền. Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt. Cô nghiêm mặt lại quát: “Những lời mẹ nói con đều để ngoài tai hết đúng không? Con cho rằng bây giờ chỉ cần lẻo mép vài câu là mọi chuyện có thể qua đi hay sao?”
Tuy rằng hàng ngày cô vẫn thường nghiêm khắc dạy dỗ Mạc Phi, nhưng vào giữa lúc canh ba nửa đêm, thanh tịnh, yên ắng thế này, giọng nói của cô lại khá lớn nên uy lực phát ra chẳng nhỏ chút nào. Mạc Phi hoàn toàn sợ hãi, cậu bé không dám nũng nịu nữa, đứng thần người ra nhìn Mạc Hướng Vãn.
Mạc Hướng Vãn bỏ kính xuống, đưa tay lên day day thái dương. Cô chỉ bị cận nhẹ, đeo kính hay không cũng chẳng sao hết, có điều từ sau khi đi làm, cô chẳng mấy khi bỏ kính ra cả. Hôm nay Mace cũng đeo một cặp kính cận, nhìn vào đôi mắt to tròn, đáng yêu bẩm sinh của Mạc Phi, cô chột dạ nghĩ: “Đúng là nguy hiểm, chẳng lẽ sau này Mạc Phi cũng sẽ trở thành anh chàng bốn mắt?” Thật là đáng sợ, tim cô khẽ thắt lại.
Mạc Phi lặng lẽ quan sát, thấy mẹ mắng một câu xong chẳng nói thêm lời nào nữa, thì nhanh chóng chộp lấy cơ hội: “Mẹ ơi, tuần sau có thời gian rảnh thì dạy con dùng máy giặt nhé, sau này con sẽ không bao giờ mắc lỗi nữa.”
Mạc Hướng Vãn thở dài một tiếng: “Thôi đi, anh ạ, anh đi ngủ mau cho tôi nhờ.”
Mạc Phi thận trọng hỏi lại: “Mẹ ơi, mẹ không giận con nữa sao?”
“Dù cho mẹ có tức giận thì buồng vệ sinh cũng không sạch sẽ lại ngay được, vậy thì tức giận có tác dụng gì không?” Mạc Hướng Vãn vỗ nhẹ lên vầng trán cậu bé một cái.
Mạc Phi liền lém lĩnh trả lời ngay: “Có tác dụng chứ, con đã biết rằng không được sử dụng máy giặt linh tinh, muốn dùng cũng phải tìm hiểu kỹ.”
Mạc Hướng Vãn lắc đầu ngao ngán rồi bật cười: “Đúng là chỉ được mỗi cái lẻo mép là giỏi”. Điều này có lẽ là do di truyền, cô nghĩ vậy.
Giữa đêm ấy, Mạc Hướng Vãn ngồi dọn dẹp báo cũ và lau sạch sàn gạch trong phòng vệ sinh. Mạc Phi không biết cách cho nước vào máy giặt, không cầm chặt đầu vòi nước nên nước mới tràn đầy ra sàn thế này. May mà cu cậu cũng khá thông minh, biết dùng báo cũ thấm nước. Có điều bộ quần áo thằng bé để trong máy giặt thật quá bẩn thỉu, không hiểu leo núi kiểu gì mà biến bộ quần áo từ màu xanh lam thành màu cà phê như vậy, bên trên còn vô số vết bùn đất, phải dùng đúng hai muỗng xà phòng mới giặt sạch nổi.
Sau khi làm xong mọi việc thì đã quá hai giờ đêm, Mạc Hướng Vãn mệt đến mức không nhấc nổi người dậy, cũng đã tỉnh hết men say trong người. Cô từ từ ngồi thượt trên chiếc ghế sô pha, chậm rãi hít thở.
Bỗng nhiên, cô nhận được tin nhắn của Quản Huyền: “Tiểu cô nương, chị cảm thấy chán quá.”
Cô nhanh chóng gọi điện lại, hỏi đùa Quản Huyền: “Chị hay lo chuyện bao đồng như thế mà cũng có lúc cảm thấy chán à?”
“Vu lão tứ đã về bao lâu rồi?”
Thì ra là muốn do thám tình hình, cô liền thật thà trả lời: “Cũng được khoảng một tuần rồi.”
“Tiểu cô nương, em mau tìm một người đàn ông đi.”
Mạc Hướng Vãn chán nản ngồi thừ người, hỏi lại: “Chị đang làm sao thế?”
“Nếu như Mạc Phi lớn lên rồi lấy vợ sinh con thì em sẽ đi đâu? Lẽ nào tranh giành con trai với con dâu hay sao?”
“Em sẽ vào viện dưỡng lão.”
“Thôi, cô cho tôi xin.”
“Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện này.”
“Chị đã nghĩ rồi, chị không thể nào làm vợ bé cả đời được. Em biết cô vợ bé họ Trương ở Bắc Kinh rồi đấy, bị đánh cho không còn hình người.”
Mạc Hướng Vãn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Quản Huyền, liền hỏi: “Chị đang uống rượu ở đâu thế? Em sẽ tới ngay.”
“Thôi bỏ đi, em vẫn còn đứa con trai, chị thì có gì chứ? Tối nay, chị đã uống vài ly nước Vong Tình rồi, ngày mai khi tỉnh dậy thì chị vẫn cứ là một mỹ nữ như ai”. Nói xong, chị cúp máy luôn.
Mạc Hướng Vãn vẫn cảm thấy không yên tâm, liền gọi điện lại thì chị đã tắt máy. Cô lại gọi điện đến More Beautiful, người nhận điện thoại nói không biết chị Quản Huyền đang ở đâu.
Cô còn định gọi điện thoại cho Vu Chính, nhưng nghĩ một hồi lại thôi.
Mạc Hướng Vãn lặng lẽ ngồi trong căn phòng tối, trầm tư suy nghĩ.
Sau này, khi Mạc Phi lấy vợ rồi thì cô sẽ thế nào đây? Đó là chuyện của hai mươi năm sau. Thế nhưng, bây giờ chỉ nghĩ tới thôi cô đã cảm thấy vô cùng hoảng hốt, sợ hãi rồi.
Mạc Phi bây giờ đã lớn, lớn tới mức cô sắp chẳng bế nổi nữa. Cô tưởng rằng đứa trẻ này chỉ thuộc về duy nhất mình cô thôi, nhưng sau này sẽ không phải vậy nữa rồi.
Bỗng nhiên một cảm giác hoang mang, hoảng hốt trào dâng trong lòng cô.
Mạc Hướng Vãn loạng chà loạng chạng đi về phòng mình, bật đèn lên, nhận thấy phía đầu giường có một tờ giấy với mấy chữ xiên xiên vẹo vẹo: “Mẹ ơi, con sẽ mãi mãi nghe theo lời mẹ.”
Cô đưa tờ giấy đặt trước иgự¢ mình, cảm thấy vô cùng ấm áp và ngọt ngào.
Chữ viết của Mạc Phi vuông vắn, vững chãi, nhưng lại chẳng thể viết thành một hàng ngay ngắn. Cô giáo Cát thường bảo thằng bé quá đỗi hiếu động, nghịch ngợm, không thể nào tập trung vào việc gì. Đứa trẻ này trời sinh đã như vậy, không bao giờ ngồi im được một chỗ, viết có mấy chữ mà cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Mạc Hướng Vãn cẩn thận cất tờ giấy đó vào ngăn kéo, nơi chứa rất nhiều những tờ giấy Mạc Phi viết cho cô kể từ khi thằng bé bắt đầu đi học.
Chữ đầu tiên Mạc Phi viết được là “mẹ”, sau đó thằng bé cũng học viết chữ “bố”. Cũng không phải là chưa bao giờ thằng bé hỏi về bố. Vào lúc được năm tuổi, Mạc Phi đã từng hỏi Mạc Hướng Vãn rằng: “Bố con đâu?”
Mạc Hướng Vãn vẫn còn chưa nghĩ ra nên nói với con thế nào thì nó đã nhanh mồm nhanh miệng tự trả lời: “Mẹ ơi, có phải mẹ với bố đã ly hôn không? Bố mẹ bạn Tiểu Lệ cũng ly hôn rồi đấy.”
Mạc Hướng Vãn không nói gì, bất đắc dĩ phải mặc nhận như vậy.
Cô thầm nghĩ, chuyện này chẳng thể nào che đậy mãi được, kiểu gì cũng phải nói cho thằng bé biết khi nó trưởng thành. Đích thực, cô đang tự lừa dối mình! May mà Mạc Phi chín chắn rất sớm, đến khi lên sáu, bảy tuổi đã không hề hỏi thêm bất cứ câu nào về bố nữa.
Mạc Hướng Vãn vẫn chẳng thể nào xem Mạc Bắc mà cô gặp ngày hôm qua, hay Mace của chín năm trước chính là bố của Mạc Phi được. Chỉ có đôi nam nữ thật sự yêu thương nhau, thành gia lập thất rồi sinh con đẻ cái thì mới có thể trở thành bố mẹ một cách danh chính ngôn thuận. Còn Mạc Phi trong mối quan hệ giữa bố mẹ nó chỉ là một thứ bất ngờ phát sinh trong một “giao dịch mua bán”, coi như Mace đã “mua một tặng một” mà thôi.
Mạc Hướng Vãn suy nghĩ đến mức đau cả đầu, cô liền kéo chăn trùm lên người rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một bàn tay bé nhỏ, ấm áp đặt lên trán Mạc Hướng Vãn, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Mạc Phi với biểu cảm nghiêm túc, chân thành, hình như đang chăm chú ngồi chờ cô tỉnh dậy.
Mạc Hướng Vãn ngồi dậy hỏi con: “Con lại sao thế hả? Hôm nay tự nhiên ngoan thế, không ngủ nướng nữa?”
Mạc Phi gật gật đầu như thể mình là một người lớn vậy. Sau đó, cậu bé dõng dạc nói một tràng, suýt nữa khiến cho Mạc Hướng Vãn ngã từ trên giường xuống đất.
Mạc Phi nói: “Mẹ ơi, con đã suy nghĩ suốt đêm qua. Con thấy mẹ làm việc nhà quá đỗi vất vả, cực nhọc. Như thế này đi, mẹ hãy chọn một người bạn trai, sau đó có thể bảo chú ấy làm việc nhà cho mẹ, thế là mẹ sẽ không phải vất vả nữa. Ở nhà mấy người bạn học của con, việc nhà đều do người đàn ông gánh vác, mẹ các bạn ấy chỉ cần ngồi trên sô pha chỉ huy thôi. Mẹ ơi, con đề nghị mẹ nên tìm một người bạn trai là người Thượng Hải. Cô giáo Cát nói rằng, cả nước này chỉ có mỗi đàn ông Thượng Hải là chịu làm việc nhà cùng bà xã mà thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhìn con mình đầy kinh ngạc.
Mạc Phi còn cau chặt đôi mày lại, tỏ vẻ đã suy nghĩ kỹ lưỡng lắm rồi.
Mạc Hướng Vãn bỗng bật cười xoa đầu con: “Sau này khi con lớn rồi, không phải cũng trở thành người đàn ông trong nhà sao? Như vậy con cũng có thể giúp mẹ làm việc nhà mà.”
Mạc Phi tiếp tục nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề này, rồi trả lời: “Vậy thì đến lúc đó, chúng ta sẽ đuổi chú ấy ra khỏi nhà, con sẽ giúp mẹ làm việc nhà cũng được.”
Mạc Hướng Vãn cười quặn cả ruột, nhìn Mạc Phi càng ngày càng cau chặt đôi mày hơn, sau đó nghiêm nghị nói với cô: “Mẹ ơi, con đang thảo luận nghiêm túc với mẹ, mẹ đừng có cười nhạo con.”
Thôi xong, đứa trẻ này đã chín chắn sớm quá đến mức tư duy của cô cũng không theo kịp nữa.
Đến tận khi đưa Mạc Phi tới trường học, trên đường đến công ty, mặt của Mạc Hướng Vãn vẫn tươi tắn như hoa xuân.
Mấy lời nói của Mạc Phi có hai điểm quan trọng: Thứ nhất, cậu bé biết quan tâm đến mẹ nên đã yêu cầu mẹ đi tìm người yêu mới. Thứ hai, cậu bé đã quan sát và biết được vai trò của người bố trong những gia đình khác.
Con trai khi biết quan tâm thì cũng chẳng kém gì con gái cả.
Mạc Hướng Vãn thật sự nhận thấy, có một cậu con trai thế này, thì có hay không có người chồng trong gia đình cũng chẳng phải là vấn đề quan trọng.
Cô đến công ty, sau đó đến Bộ phận Nhân sự kiểm tra các ngày phép trong năm. Năm nay, cô vẫn còn một ngày phép, cô có thể sắp xếp đưa Mạc Phi đi leo núi, câu cá. Công việc chỉ là một phần của cuộc sống thôi mà.
Cô đã hoàn toàn quên mất câu này là do Mạc Bắc nói.
Trâu Nam nhìn thấy tâm trạng Mạc Hướng Vãn không tệ, liền nói đùa một câu: “Hôm nay, tất cả lãnh đạo cấp cao trong công ty đều thẫn thờ mệt mỏi, chỉ có mình chị là tinh thần phấn chấn, vui vẻ lạ thường.”
Mạc Hướng Vãn sờ lên mặt mình và nói: “Hôm qua, hai giờ đêm chị mới ngủ đấy.”
Trâu Nam cười: “Tâm trạng tốt quả nhiên là khác thường, hay là chị có chuyện gì vui?”
Đôi mắt Trâu Nam mang chút nghi ngờ, Mạc Hướng Vãn bật cười đuổi khéo: “Mau đi chỉnh lý, sắp xếp lại hết hợp đồng trong năm nay đi. Sang tháng chúng ta phải hợp tác cùng Bộ phận Pháp vụ soạn thảo các bản hợp đồng tương tự đó.”
Trâu Nam hoàn toàn mất hứng: “Mary, tại sao chị không tạo nên chút xì căng đan cho cuộc sống của mình chứ?”
Mạc Hướng Vãn bắt đầu sắp xếp lại hồ sơ trên bàn mình trả lời: “Tôi già rồi, không còn sức khỏe dồi dào như mấy cô cậu thanh niên ngoài kia nữa.”
Trâu Nam bật cười rồi đưa một bản hợp đồng qua: “Đây là hồ sơ Ban Nhân sự chuyển sang cho chúng ta, tuần sau nhân viên mới sẽ đến ra mắt công ty.”
Mạc Hướng Vãn cầm lấy rồi xem qua: “Mai Phạm Phạm, nữ, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp Trường Điện ảnh Bắc Kinh”. Cô liền hỏi: “Không có ảnh chân dung sao?”
“Judy không cung cấp, nói rằng sẽ trực tiếp đưa người tới gặp.” Sau đó Trâu Nam liền hạ thấp giọng nói với Mạc Hướng Vãn: “Nghe nói, cô ấy chính là sát thủ vô địch của Trường Điện ảnh Bắc Kinh đấy.”
Mạc Hướng Vãn liếc mắt lườm Trâu Nam: “Được rồi, mau đi làm việc của em đi.”
Một lúc sau, điện thoại nội bộ đổ chuông, Trâu Nam liền chuyển máy cho cô. Vu Chính ở đầu dây bên kia nói: “Mary, về việc hợp đồng, em hãy hợp tác cùng với Hứa Hoài Mẫn ở Bộ phận Pháp vụ và mấy đồng nghiệp bên Bộ phận Nhân sự, hôm nay nộp cho anh bản tiến độ dự kiến nhé. Tháng sau chúng ta sẽ ký hợp đồng với một số người mới, anh hy vọng lúc đó sẽ có mẫu hợp đồng mới.”
Mạc Hướng Vãn lặng đi giây lát rồi đáp một tiếng: “Vâng.”
Trâu Nam đứng cạnh nghe thấy thế liền nói: “Việc này từ trước đến nay đều do người bên Phòng Pháp vụ lo, liên quan gì đến chúng ta?”
Mạc Hướng Vãn xua xua tay, ra hiệu Trâu Nam không nói thêm nữa. Mạc Hướng Vãn trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó liền gọi điện đến cho Hứa Hoài Mẫn bên bộ phận Pháp vụ. Hứa Hoài Mẫn nói: “Tuần sau, tôi còn phải đi thương lượng cùng với mấy người bên văn phòng luật sư, còn về chuyện bên Phòng Nhân sự có bận hay không thì tôi không biết được. Dù sao đi nữa thì thời gian biểu của tôi đã chắc chắn như thế rồi.”
Mạc Hướng Vãn chỉ còn biết thở dài thườn thượt, đây mới chính là vấn đề cần giải quyết.
Cô lại gọi điện cho Giám đốc Bộ phận Nhân sự Trương Bân. Vừa nghe xong, Trương Bân đã hét lên: “Đang đùa tôi sao? Sang tuần tôi còn phải giải quyết bao nhiêu là công việc? Lại còn phải cùng Tống Khiêm tới thăm sinh viên ở các trường nghệ thuật nữa.”
Hai con người này không hợp nhau, từ trước đến nay đều như Sao hỏa với Địa cầu vậy.
Hứa Hoài Mẫn xuất thân từ Phòng Công tố của thành phố, cấp trên tiền nhiệm chính là nhạc phụ của Vu Chính. Trương Bân thì cùng lúc rút ra khỏi Đài truyền hình với Vu Chính. Trước kia, Trương Bân chưa quen lắm với công việc ở Phòng Nhân sự, bị Hứa Hoài Mẫn “giày vò” không biết bao lần về vấn đề bản thảo hợp đồng với các nghệ sỹ rồi.
Tất cả những việc này Mạc Hướng Vãn đều biết cả. Cô nhẹ nhàng, mềm mỏng nói với Trương Bân: “Giám đốc đại nhân, người mới gia nhập công ty cũng phải ký hợp đồng đúng không nào? Nếu như không có mẫu hợp đồng mới, dùng lại các bản hợp đồng trước kia có phải là rất bất tiện không?”
Cô nói thêm vài câu nữa, Trương Bân coi như đồng ý. Mạc Hướng Vãn thở phào cúp máy, đúng lúc ấy Quản Huyền gọi điện tới, cô liền hỏi trước: “Chị không sao đấy chứ?”
“Em cứ coi như tối qua chị đang hát bản tình ca buồn đi.”
Mạc Hướng Vãn cũng yên tâm hơn phần nào, cô hỏi tiếp: “Vậy chị đã nói với anh ấy chưa?”
“Bọn chị không cần phải nói chuyện gì với nhau hết, đã yêu đương bao nhiêu năm rồi chứ?” Quản Huyền thở dài. “Tiểu cô nương, giống như em cũng rất hay vui, buồn một cách dứt điểm, gọn gàng.”
Mạc Hướng Vãn đành phải chuyển sang đề tài khác: “Công việc của em đang phiền phức lắm đây.”
Quản Huyền cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề, lại còn đoán trúng phóc phiền phức tại đâu: “Anh ấy lại coi em là vạn năng để sai khiến sao? Em đúng là đá phát sáng, đặt đâu là phát sáng ở đấy.”
Mạc Hướng Vãn bất đắc dĩ đành phải chuyển sang một đề tài khác nữa. “Được rồi, đá phát sáng này sẽ mời chị dùng bữa.”
Quản Huyền lập tức vui vẻ trở lại: “Dùng bữa thì chị rất vui sướng, tiền bạc của em có vẻ dư dả quá nhỉ? Gần đây, chị ăn ngon miệng, nên đi ăn buffet tuyệt đối không thiệt đâu.”
“Nhưng em thì thiệt to rồi”. Mạc Hướng Vãn bật cười.
Cứ như vậy hai người tán gẫu với nhau một lúc rồi mới cúp máy.
Đến buổi chiều, Mạc Hướng Vãn dặn dò Trâu Nam đi mua mấy suất trà chiều của hãng Ichido, sau đó cô đích thân mang tới phòng làm việc của Hứa Hoài Mẫn. Hứa Hoài Mẫn vốn thích đồ ngọt, nên cô mua thêm hai miếng bánh ngọt vị dâu, hai người ngồi túm lại vừa ăn vừa buôn chuyện đầy hứng thú.
Đúng lúc ấy bỗng có người gõ cửa, Mạc Hướng Vãn tưởng rằng đó là trợ lý của Hứa Hoài Mẫn nên vừa ʍúŧ đầu ngón tay vừa quay người lại. Người đứng ngoài cửa không ngờ lại chính là Mạc Bắc. Anh cười hỏi: “Ây dô, không làm phiền bữa trà chiều của hai người chứ?”rồi đưa mắt nhìn Mạc Hướng Vãn, khiến cô vội vàng rút ngón tay ra khỏi miệng.
Hứa Hoài Mẫn lại khá thân với Mạc Bắc, có lẽ do xuất thân từ cùng một ngành, cô liền lên tiếng chào: “Mạc thiếu gia, cơn gió nào đã đưa rồng tới thăm tôm thế này?”
Sau lưng Mạc Bắc còn có một cô gái, trông dáng vẻ mọt sách, trên tay ôm một chồng tài liệu.
“Đưa cô trợ lý đến chỗ Vu lão đại của hai người. Chị Hứa, sau này nghe theo sự sai khiến của chị đó.”
Hứa Hoài Mẫn mỉm cười tươi tắn: “Tôi nào dám chứ? Tuần sau, tôi còn phải đích thân đến chỗ cậu cơ mà. Không ngờ cậu lại đưa người tới đây trước, đúng là làm phiền cậu quá!”
Mạc Bắc đang hàn huyên cùng Hứa Hoài Mẫn, bỗng nhiên quay sang chỉ vào bên mép của Mạc Hướng Vãn. Cô nhanh chóng hiểu ý, tỏ ra ngượng ngùng, liền dùng tay lau đi mấy lần liền. Thế nhưng Mạc Bắc lại điềm nhiên mở lời nói tiếp: “Không phải, ở phía bên trái cơ.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc