Tôi không hề nghĩ ngợi gì, nói một lèo.
“Nói hay lắm!”. Bố Trình Lộ khen ngợi.
Mẹ Trình Lộ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng. Trình Lộ khẽ liếc tôi một cái, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.
“Bố, bố đừng kiểm tra anh ấy nữa. Anh ấy cũng có phải học sinh của bố đâu”. Trình Lộ nói.
“Không sao đâu ạ, chúng ta tiếp tục câu chuyện đi bác”. Tôi dẫn dắt chủ đề, nói từ chuyện tàu ngầm của Anh và Pháp va chạm gần đây cho tới chiến tranh Giáp Ngọ, rồi lại từ chiến tranh Giáp Ngọ nói đến việc phân nhóm các chòm sao trong tương lai, nói chuyện rất tự do, thoải mái, chủ đề nào cũng xoay quanh quan hệ quốc tế, khiến bố Trình Lộ cũng nói rất nhiệt tình.
“Cháu mà là học sinh của bác, bác nhất định sẽ cho cháu điểm tuyệt đối!”. Cuối cùng, bố Trình Lộ không kìm được, vỗ tay nói.
Mẹ Trình Lộ cũng gọi món xong, bà thấy tôi và bố Trình Lộ hợp nhau như vậy, thích thú cười.
“Bố mẹ em đều là giáo sư đại học, bố em dạy quan hệ quốc tế, mẹ em dạy ngoại ngữ”. Trình Lộ giới thiệu với tôi.
“Tiếng gì ạ?”. Tôi hỏi, vừa hỏi vừa nghĩ thầm, thật không ngờ, gia thế của Trình Lộ cũng không tồi.
“Tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Pháp. Bây giờ bác chủ yếu dạy tiếng Pháp”. Mẹ Trình Lộ cười, nói.
“Elle a très vertueux, je suis comme sa”. Tôi lập tức nói.
Mẹ Trình Lộ nghe thấy câu này, nhìn tôi kinh ngạc, rồi cười hi hi.
“Cậu ấy nói gì thế?”. Bố Trình Lộ tò mò hỏi.
“Cậu ấy nói bằng tiếng Pháp, Trình Lộ vừa hiền thục vừa xinh đẹp, cậu ấy rất thương con bé”. Mẹ Trình Lộ giải thích, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, “Không ngờ cháu cũng biết tiếng Pháp”.
“Thời học đại học cháu chẳng có việc gì làm nên có học chút ít thôi ạ”. Tôi nhẹ nhàng đáp.
Trình Lộ ngồi cạnh mẹ, ném một cái nhìn về phía tôi, vừa hài lòng vừa ghen tỵ. Một mặt, cô ta không muốn thấy tôi đắc ý, mặt khác, cô ta lại mong tôi để lại ấn tượng tốt trong lòng bố mẹ cô ta, hy vọng cuộc “phỏng vấn” bạn trai này thông qua ngay lần đầu tiên.
“Hôm nay làm việc cả ngày trời, chắc cháu đói lắm nhỉ, thức ăn sắp được bê lên rồi, cháu đợi chút nhé”. Mẹ Trình Lộ nhìn “con rể” nói giọng đầy yêu thương.
Lúc này tôi đứng lên “Hôm nay được gặp hai bác, cháu rất vui, thực ra cháu có chút việc bận ạ”.
“Hả, sao lại đi rồi?”. Bố và mẹ Trình Lộ đều nhìn tôi ngạc nhiên, hỏi.
Tôi lấy điện thoại ra, “Dạ, đột nhiên cháu có chút chuyện cần giải quyết ạ”.
Kệ cho hai người họ ngăn cản, tôi vội vàng rời khỏi bàn, đi ra cửa nhà hàng.
Quả nhiên, Trình Lộ vội vàng đuổi theo, kéo tôi lại, “Anh giở trò gì thế!”.
“Bố mẹ cô có vẻ rất hài lòng về tôi”. Tôi nhìn cô ta, cười hi hi, nói.
“Thế thì sao! Chỉ có thể nói anh giỏi đóng kịch!”. Trình Lộ trừng mắt nhìn tôi, nói giọng không phục.
“Nhưng tôi không chơi cùng cô được nữa, tôi phải đi rồi”. Tôi thu lại nụ cười, nói.
“Anh!”. Trình Lộ vội vàng kéo tay tôi lại, “Anh đã lấy tiền rồi, còn muốn lật lọng hả?”.
“Tôi đâu có lật lọng? Chẳng phải tôi đã gặp bố mẹ cô rồi sao?”. Tôi lấy tay chỉ vào trán cô ta, “Ăn cơm lại là một chuyện khác, phải trả thêm tiền”.
Trình Lộ tức đến run người, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, “Nói! Muốn bao nhiêu tiền!”.
“Năm trăm”. Tôi đung đưa bàn tay.
“Tên khốn nạn!”. Trình Lộ rủa một câu, móc ví ra, đưa cho tôi năm trăm.
Tôi cười, cầm tay cô ta đi về phía chiếc bàn gần cửa sổ.
Kịch hay còn ở phần sau. “Thật ngại quá, vừa rồi cháu đã gọi điện hủy cuộc hẹn rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm ạ”.
Tôi trở về bàn, nói với bố mẹ Trình Lộ.
“Đàn ông bận bịu vì sự nghiệp là điều nên làm”. Bố Trình Lộ nói đầy vẻ hiểu biết.
“Đúng đấy ạ, anh ấy rất bận, một nửa công việc ở công ty đều do anh ấy giải quyết”. Trình Lộ giúp tôi nói thêm vào. Cô ta khoác cánh tay tôi, đầu sát bên vai tôi, ra vẻ thân mật.
“Nếu đã không có chuyện gì, thì ngồi xuống ăn cơm thôi”. Mẹ Trình Lộ nói.
“Dạ”. Trình Lộ kéo tay, bảo tôi ngồi bên cạnh cô ta. Có lẽ cô ta đã đọc tờ giấy chứng nhận mà Đại Bính gửi tới, từ đó nhận định tôi là gay, nên mới không ngại ngần gì ngồi sát vào người tôi. Cô ta chưa nhìn thấy bộ mặt đích thực của Đại Bính, nếu không, cầm chắc cô ta sẽ không dễ dàng tin vào tờ giấy chứng nhận đó.
“Bố, mẹ, sao lần này bố mẹ lại đến Bình Hải ạ?”. Tôi đánh liều đổi cách xưng hô hỏi bố mẹ Trình Lộ.
Có lẽ tiếng “bố mẹ” này rất hiệu nghiệm, mẹ Trình Lộ vui như nở hoa trong lòng, “Lần này hả, là đại diện cho trường đại học của bố mẹ đến đây giao lưu với mấy trường đại học của Bình Hải”.
“Bố mẹ dạy ở trường nào ạ?”. Tôi hỏi.
“Mẹ và bố đều dạy ở trường Phúc Đán, nhưng ông ấy thường nghiên cứu, ít khi lên lớp, chủ yếu dạy nghiên cứu sinh. Bác chủ yếu là lên lớp, dạy sinh viên chính quy”. Mẹ Trình Lộ không ngại ngần, giải thích tỉ mỉ cho tôi.
“Tuyệt quá ạ”. Tôi ca ngợi.
“Con cũng rất giỏi, nghe Trình Lộ nói, ngày còn học ở Học viện Thương mại Hoa Đông, con là chủ tịch hội sinh viên đúng không?”. Mẹ Trình Lộ hỏi.
“Dạ, anh ấy là người duy nhất trong lịch sử Hoa Thương giữ chức chủ tịch hội sinh viên liên tiếp bốn năm liền. Vừa bước chân vào đại học đã là chủ tịch hội sinh viên rồi, lúc tốt nghiệp, nhà trường giữ anh ấy lại làm giảng viên mà anh ấy không chịu”. Đột nhiên Trình Lộ nói xen ngang, ra vẻ tự hào về tôi lắm.
Thấy cô ta dối lòng nói lời tốt cho tôi, trong lòng thì đang nguyền rủa tôi, ngoài mặt lại giả bộ sùng bái, tôi đã thấy vô cùng sung sướng, như được uống cốc nước hoa quả mát lạnh trong ngày hè nóng nực, oi ả.
Nhưng, cô ta chưa nói đến sự tích huy hoàng nhất của tôi. Lúc học năm hai, tôi từng thành lập câu lạc bộ tán thủ Hoa Thương, đoạt giải nhì đồng đội trong giải thi đấu tán thủ dành cho sinh viên trên toàn quốc; hồi năm ba, đơn thương độc mã tạo mối quan hệ tốt với người phụ trách nhân sự của các ngân hàng lớn của Trung Quốc, tạo cơ hội cho tất cả sinh viên năm tư của Hoa Thương có thể vào hệ thống ngân hàng thực tập, giúp cho tỷ lệ có việc làm của các sinh viên tốt nghiệp trường Hoa Thương năm đó tăng 15%; bằng nỗ lực của bản thân đã khiến thầy hiệu trưởng phê chuẩn cho ngày lễ Tình nhân trở thành ngày lễ không lên lớp của toàn Hoa Thương, hồi đó gây náo động toàn trường và được mọi người hưởng ứng cuồng nhiệt, “lễ Tình nhân” trở thành nét đặc sắc của Hoa Thương và vẫn được duy trì cho đến tận bây giờ, hồi năm tư, từ chối lời mời của trụ sở chính của Ngân hàng Trung Quốc ở Bắc Kinh, ở lại Bình Hải, gia nhập ngành xuất bản…
Dĩ nhiên, tôi sẽ không nói những điều này với Trình Lộ, ngay cả Tô Tô cũng không nói nhiều.
Những cái họ biết đều chỉ là một chút thành công vụn vặt của tôi mà thôi.
Lúc này, mẹ Trình Lộ thấy con gái nói về tôi một cách ngọt ngào, mỉm cười, nói: “Lộ Lộ tính cách mạnh mẽ, đôi khi còn nóng tính, con ở bên cạnh có chịu nổi nó không?”.
“Tính cô ấy cũng hơi nóng ạ, thi thoảng con cũng không chịu nổi. Ha ha ha”. Tôi cười trả lời.
Trình Lộ giận dữ lườm tôi, nhưng trước mặt bố mẹ, cô ta không dám lên cơn.
“Còn nữa, con bé lúc nào cũng than vãn иgự¢ nhỏ, Lương Mân, con nói xem, dáng người Lộ Lộ rất chuẩn đúng không”. Mẹ Lộ Lộ tiếp tục nói.
Phì… Tôi suýt nữa thì phun nửa cốc nước chè vừa uống ra.
“Mẹ! Mẹ nói linh tinh cái gì thế!”. Trình Lộ không vừa lòng ngắt lời.
“Lương Mân có phải người ngoài nữa đâu”. Mẹ Trình Lộ nhìn cô ta với ánh mắt trách móc, rồi quay sang tiếp tục nói với tôi, “Nó cao tầm mét bảy, vòng иgự¢ 90, con nói xem cớ làm sao nó suốt ngày kêu иgự¢ mình nhỏ? Còn đòi đi nâng иgự¢ nữa…”.
Phì! Lần này tôi không nhịn nổi nữa, ngụm nước chè đã uống vào đều phụt ra hết.
Thấy tôi như vậy, mẹ Trình Lộ căng thẳng nhìn tôi, “Con không sao chứ?”.
“Con không sao ạ, vừa rồi là do con không cẩn thận bị sặc thôi ạ”. Tôi khoát khoát tay, thấy khuôn mặt ngượng ngùng đến méo mó của Trình Lộ, tôi cố nén nỗi vui sướng trong lòng, cố giữ vẻ điềm tĩnh, “Dạ, cô ấy cũng suốt ngày đòi con mua áo nâng иgự¢, lần trước con còn mua cho cô ấy một chiếc áo có viền ren của Triumph gì đó, hết sáu trăm tệ”.
“Anh!”. Trình Lộ không kìm chế được, nghiến răng nhìn tôi.
“Bạn trai nói mấy câu về con thì có làm sao?”. Bố Trình Lộ ngồi bên cạnh nghiên cứu thực đơn, đột nhiên nói, “Cái tính khí này của con, nên thay đổi ngay đi”.
Thấy cả bố lẫn mẹ đều ủng hộ tôi, Trình Lộ tức đến nổ mắt. Cái gọi là khuân đá rơi đúng chân mình, chính là đây.
Tôi cười vui vẻ với cô ta, cố ra vẻ tiểu nhân đắc chí để khiêu khích cô ta.
“Lương Mân, gặp được con tốt quá”. Mẹ Trình Lộ nhìn tôi rồi nói: “Lộ Lộ cũng không còn nhỏ nữa, trước đây bố mẹ rất lo lắng cho chuyện chồng con của nó, bây giờ nhìn thấy con, mẹ yên tâm rồi. Con trưởng thành, hiểu chuyện hơn Lộ Lộ nhiều”.
“Hứ”. Trình Lộ bất mãn khẽ hứ một tiếng. Trong hoàn cảnh này, cô ta thực sự vô cùng mâu thuẫn, một mặt không muốn tôi được bố mẹ cô ta khen ngợi, mặt khác lại hy vọng bố mẹ cô ta hết sức hài lòng về anh “người yêu giả mạo” là tôi.
“Nó còn nói, bạn trai nó có việc bận đi công tác, hai ngày nay không ở Bình Hải, mẹ còn tưởng nó lừa bố mẹ, không ngờ hôm nay còn đem bạn trai đến giới thiệu”. Mẹ Trình Lộ nói.
“Mấy hôm trước công ty định cử con đi công tác, nhưng vì phải gặp mặt bố mẹ, nên đã cử người khác đi thay rồi ạ”. Tôi nói.
“Lộ Lộ, có bạn trai giỏi giang như vậy mà còn giấu bố mẹ suốt một năm”. Mẹ Trình Lộ quay đầu nhìn cô ta, trách cứ.
“Mẹ, cũng không tốt quá như thế đâu ạ…”. Trình Lộ hạ thấp giọng, nói.
“Có gì không tốt, mẹ còn thấy con không xứng với người ta đấy”. Mẹ Trình Lộ nói thẳng.
“Đúng thế, Lương Mân biết chuyện đại sự của quốc tế, còn con? Cả ngày chả thèm để ý đến xu thế xung quanh”. Bố Trình Lộ nói thêm vào.
“Thực ra cũng tạm ổn ạ, Trình Lộ ngoài không biết nấu ăn, không biết giặt quần áo, không biết chăm sóc người khác, không biết rửa bát, không biết… cũng không có khiếm khuyết gì mấy ạ”, tôi nói. Nhìn thì có vẻ nói đỡ cho cô ta, nhưng lại liệt kê ra một loạt khuyết điểm của cô ta Trình Lộ mở to mắt nhìn tôi, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
“ừ, Lộ Lộ nhiều khuyết điểm thế mà con vẫn thích nó, đúng là không dễ dàng gì”. Mẹ Trình Lộ cười với tôi, nói.
Tôi cũng cười, bố Trình Lộ cũng cười. Chỉ có Trình Lộ ngồi yên tại chỗ, tức đến nghẹt thở.
“Thức ăn đến rồi, ăn cơm thôi”. Thấy nhân viên phục vụ bê mấy đĩa thức ăn đến, bố Trình Lộ nói.
Trình Lộ tức đến no bụng, không nhét nổi cái gì vào bụng nữa. Còn tôi và bố Trình Lộ nói chuyện rôm rả, từ chuyện quốc tế đến chuyện trong nước, lại nói từ chuyện trong nước đến sự phát triển của nền giáo dục Trung Quốc, rồi lại nói sang chuyện sinh đẻ kế hoạch… Nói từ đông sang tây, từ nam qua bắc.
Thi thoảng tôi cũng quay qua nói chuyện với mẹ Trình Lộ, lần nào cũng gọi “mẹ”, mẹ Trình Lộ vui đến không ngậm được miệng lại.
Dù sao hai ngày nữa họ cũng đi rồi, chịu thiệt một chút cũng được, coi như nhận mẹ nuôi vậy. Tôi thầm nghĩ.
Nhưng Trình Lộ lại cảm thấy tôi đang lợi dụng, mỗi lần tôi gọi “mẹ”, cô ta đều lườm tôi như bị điện giật.
Làm cho bố mẹ Trình Lộ vui vẻ, bữa cơm hôm nay cũng đã kết thúc. Lúc thanh toán, tôi kiên quyết đòi trả tiền, lại lấy được lòng bố mẹ Trình Lộ.
Lông cừu mọc ra trên thân cừu, chỗ tiền này thực chất là của Trình Lộ. Nhưng, gặp gỡ nói chuyện vui vẻ với bố mẹ Trình Lộ như vậy, cho dù không lấy tiền của Trình Lộ, tôi cũng tình nguyện mời.
“Bố, để Lương Mân lái xe đưa bố mẹ về khách sạn”. Đi ra đến của nhà hàng, Trình Lộ nói.
“Đúng vậy, buổi tối trời lạnh, con đưa bố mẹ về nhé”. Tôi vừa nói vừa mở cửa xe.
Hai bên đèn chiếc BMW vụt sáng, thân xe màu trắng, trong đêm tối vô cùng bắt mắt.
“Mẹ, chiếc xe này anh ấy tự mua khi còn học đại học đấy”. Trình Lộ giới thiệu với mẹ cô ta. Vào giây phút sắp kết thúc cuộc “phỏng vấn” này, cuối cùng cô ta cũng hào phóng khen tôi được đôi câu.
“Thế hả, đúng là tuổi trẻ tài cao”. Mẹ Trình Lộ nhìn tôi, vô cùng thích thú. Bố Trình Lộ cũng gật đầu vừa ý.
“Được rồi, con đưa hai người về khách sạn nhé”. Tôi mở cửa xe, nói.
Dù sao đã là “người một nhà” rồi, bố mẹ Trình Lộ cũng không khách khí nữa, ngồi vào xe.
Khách sạn Hoàng Xuân nằm ở khu phía nam của Bình Hải, tôi đưa họ về đến khách sạn, mẹ Trình Lộ nhiệt tình mời tôi và Trình Lộ lên phòng chơi.
Thịnh tình khó khước từ, Trình Lộ cũng không muốn bố mẹ không vui, đã diễn kịch thì diễn đến phút chót, thân mật kéo tôi đi theo bố mẹ cô ta vào thang máy.
Phòng bố mẹ Trình Lộ là một phòng lớn, chắc là mấy trường đại học liên kết với nhau cùng tiếp đãi, từ điểm này có thể thấy vị trí của bố mẹ Trình Lộ trong lần giao lưu này không hề thấp.
Trong phòng có một phòng khách lớn và hai phòng ngủ, mẹ Trình Lộ pha trà cho chúng tôi uống, vừa rồi tôi chỉ chăm chú nói chuyện “quốc gia đại sự” với bố Trình Lộ, mà không nói chuyện thường ngày với bà, chắc bà thấy rất không vui.
Chính vì mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Bà chắc chắn tôi là “đức lang quân tốt nhất” của
Trình Lộ, tôi chỉ lo sau này khi tôi và Trình Lộ “chia tay”, không biết bà sẽ tiếc nuối tới mức nào.
Bộp bộp bộp bộp bộp…
Đúng lúc này, đột nhiên trời đổ mưa rào. Cơn mưa rào mà dự báo thời tiết nói, không sớm không muộn, lại bất ngờ rơi đúng vào “buổi tối” như dự báo.
“Mưa to thế này, đi về e không tiện”. Mẹ Trình Lộ chau mày, nhìn ra bên ngoài, nói.
“Không sao, con có xe rồi ạ”. Tôi nói.
“Lái xe dưới trời mưa không an toàn, cũng không tiện nữa. Hơn thế trời cũng tối rồi”. Bố Trình Lộ kéo rèm cửa sổ, nhìn cơn mưa to bên ngoài, nói.
“Chi bằng tối nay hai đứa ngủ lại đây đi, vẫn còn một phòng nữa đấy”. Bố Trình Lộ nói tiếp.
Đề nghị này của bố Trình Lộ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi nghĩ bố Trình Lộ cũng phong kiến như mấy vị giáo sư đại học, nhưng không ngờ ông lại giữ tôi lại.
“Bố, ý bố là, con và Lương Mân…”. Trình Lộ kinh ngạc nhìn bố cô ta.
“Đã thời đại nào rồi, quan hệ của hai đứa cũng vững bền như thế, cần gì phải giữ phép nữa”. Bố Trình Lộ ngoái đầu nhìn cô ta, nói.
“Đúng đấy, bố mẹ rất thoải mái, nếu không đã không cho con ở lại làm việc ở Bình Hải. Cơ quan nhà nước thì con không chịu vào, cứ kiên quyết đòi làm ngành xuất bản, hồi đó đã nói xong hết mọi chuyện với chủ tịch thành phố rồi”. Mẹ Trình Lộ vỗ vỗ đầu cô ta đầy yêu thương nói.
“Mấy chỗ đó ngột ngạt ૮ɦếƭ được, còn lâu con mới làm”. Trình Lộ kiên quyết nói.
“Tóm lại, tối nay con và Lương Mân ngủ lại đây đi”. Mẹ Trình Lộ kéo cổ tay cô ta, nói.
“Cái này… không được đâu ạ…”. Trình Lộ xanh mặt.
Thấy Trình Lộ cứ từ chối mãi, mẹ cô ta nghi ngờ, “Con bé này, chắc không phải kéo Lương Mân đến giả làm bạn trai đấy chứ? Mẹ đã cảm thấy, một người ưu tú như Lương Mân, bạn trai cái gì chứ, con nói có là có được hả”.
“Không phải đâu ạ, mẹ, mai chúng con còn phải đi làm, qua đêm ở đây, sợ lạ giường lạ chiếu”. Trình Lộ thanh minh.
Bố Trình Lộ đi đến bên, “ừ, anh tin con gái mình không đem chuyện này ra làm trò đùa. Vương Yến, em cũng không phải không biết tính con gái, Lộ Lộ luôn rất cẩn trọng trong việc quan hệ nam nữ, nếu không phải bạn trai, tuyệt đối nó không đồng ý ngủ chung phòng”.
Tiếp đó, ông nhìn Trình Lộ, “Nhưng hôm nay cũng muộn rồi, trời lại mưa to, hai đửa ngủ lại đây đi”.
Đã đến nước này, tiễn phật tiễn sang tận Tây Trúc, diễn kịch diễn cho trót, Trình Lộ miễn cưỡng gật gật đầu, “Thế thì con ngủ lại vậy”.
Mẹ Trình Lộ lúc này mới yên tâm. Hóa ra, bà cũng sợ Trình Lộ tìm đại anh nào đó lừa bà. Bây giờ thấy Trình Lộ đồng ý qua đêm với tôi, mới biết tôi là bạn trai thực sự, rốt cuộc, bà vẫn là người rõ tính cách con gái nhất.
“Mẹ đi thu dọn lại phòng, bên trong còn có một số hành lý của bố mẹ”. Mẹ Trình Lộ đi vào phòng ngủ phụ, nói.
Còn bố Trình Lộ lại đến bên cửa sổ, nhìn cơn mưa bên ngoài, có lẽ đang lo lắng cho hành trình ngày mai.
“Này, tôi đâu có nói sẽ qua đêm với cô”. Nhân lúc cả bố lẫn mẹ Trình Lộ đều không đứng cạnh, tôi khẽ nói với cô ta.
“Khốn nạn đáng ૮ɦếƭ, ai thèm qua đêm với anh chứ. Nếu không phải biết anh là gay, có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không ngủ cùng phòng với anh”. Trình Lộ nghiến răng nghiến lợi trả lời.
“Tôi nói trước, đây là hạng mục ngoài lề, phải trả thêm tiền”. Tôi nhìn cô ta, nói một cách chân thành.
“Anh…”. © Thichtruyen.comTrình Lộ trừng mắt nhìn tôi, nghĩ đến chuyện cô ta chịu ấm ức ngủ cùng phòng với tôi một đêm, lại còn phải trả thêm tiền cho tôi, gần như chỉ muốn xông lên Gi*t ૮ɦếƭ tôi.
“Bổn công tử lần đầu tiên qua đêm với người khác, nhưng nể tình cô là khách quen, giảm giá, hai nghìn”. Tôi giơ hai ngón tay, chìa ra trước mặt cô ta.
Trình Lộ lập tức nắm lấy ngón tay tôi, chỉ hận không chặt đứt được chúng ngay tức khắc.
“Cô nghĩ cho kỹ đi, qua đêm nay, mọi sự viên mãn, nếu không, chỉ vì sự ki bo của cô, hớ hớ, cô nghĩ bố mẹ giáo sư của cô cũng ngu như cô chắc? Nếu không thì… lương tâm của tôi nổi lên, nói rõ ngọn ngành với bố mẹ cô?”. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đang lưỡng lự của cô ta, uy Hi*p.
“Hai nghìn thì hai nghìn!”. Trình Lộ đắn đo, cuối cùng nghiến răng đồng ý, “Nhưng, tôi nợ anh. Anh xem đấy, ví tôi đã chẳng còn xu nào rồi”.
“Nợ ư? Tôi không tin vào nhân cách của cô lắm”. Tôi giật chiếc ví trong tay cô ta, thu nhặt sạch sẽ một cách không thương tiếc, đến một xu cũng không bớt lại, mặc kệ Trình Lộ tức giận trừng mắt.
“Đồ khốn nạn, trước đây không nghĩ anh lại khốn nạn đến mức này”. Tận mắt chứng kiến tôi móc hết tiền trong ví cô ta nhét vào ví tôi, Trình Lộ cuối cùng chỉ thốt được một câu.
“Hi hi hi, sao cô biết? Nguyện vọng lớn nhất của đời tôi là quay trở về thời cổ đại làm thiếu gia nhà địa chủ, có nghìn mẫu ruộng, cả ngày không phải học hành gì, dắt theo một đám cẩu nô tài ra phố trêu ghẹo con gái nhà lành”. Tôi vứt trả ví cho cô ta, dùng tay vuốt ve cằm Trình Lộ, nói.
Trình Lộ chằm chằm nhìn tôi, thấy tôi đê tiện như vậy, không biết nói gì.
“Giường mẹ đã trải sẵn rồi đấy, mau vào ngủ đi”. Lúc này, mẹ Trình Lộ từ phòng ngủ phụ bước ra, nói với chúng tôi.
“Mẹ, cảm ơn mẹ”. Trình Lộ kéo tay tôi đi về phòng, dáng điệu gấp gáp như khỉ.
“Đừng vội, lần đầu tiên gặp bố mẹ em, nói chuyện thêm đã”. Tôi kéo cô ta lại, khuyên nhủ.
“Có gì mà nói chứ?”. Trình Lộ đoán được lòng dạ tôi, tỏ vẻ không đủ kiên nhẫn.
“Những chuyện có thể nói nhiều vô biên, ví dụ, màu ҨЦầЛ ŁóŤ mà em thích này, thứ em sợ nhất này, bắt đầu thấy иgự¢ mình nhỏ từ lúc nào này, vân vân và vân vân”. Tôi nói.
Trình Lộ trợn mắt, huých mạnh vào khuỷu tay tôi.
Nhưng mẹ Trình Lộ không ngại ngần, ngược lại còn nghĩ rằng tôi đang trêu đùa Trình Lộ, cười nói: “Lúc bé Trình Lộ thích mặc ҨЦầЛ ŁóŤ hình dâu tây, bây giờ chắc vẫn chưa thay đổi thói quen này đâu”.
“Mẹ!”. Trình Lộ vội vàng nói.
“Có gì phải ngại chứ, mọi người cùng vui vẻ mà. Lương Mân, mẹ bảo, con bé Trình Lộ này, trước đây bề ngoài cứ tỏ ra không vội tìm bạn trai, thực ra trong lòng nó rất muốn tìm, chỉ có điều yêu cầu cao quá mà thôi”.
“Mẹ… mẹ đừng nói linh tinh!”. Thấy mẹ mình nói mãi không thôi, Trình Lộ gấp gáp tới mức sắp nhảy dựng lên.
“Những điều trong lòng con, mẹ lại không biết à. Lần nào gọi điện thoại, con không nói ra miệng, nhưng trong lòng lúc nào chẳng muốn tìm một người quan tâm tới con. Chỉ có điều, con gái ạ, yêu cầu của con quá cao. Nói thẳng ra, nếu không phải hôm nay mẹ thấy Lương Mân quá ưu tú, thì còn lâu mẹ mới tin con thật lòng thật dạ muốn có bạn trai”.
Trình Lộ đỏ bừng mặt, chính cô ta kéo tôi đến giả làm bạn trai, giờ tới nước này, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
“Đúng thế”. Bố Trình Lộ cũng tiến lại, “Lương Mân thực sự rất tốt, chắc cũng chỉ có người như nó mới lọt vào mắt xanh của con. Nhưng nói đi phải nói lại, Trình Lộ con phải nỗ lực về tất cả các mặt mới có thể hoàn toàn xứng với Lương Mân, trở thành vợ hiền đảm đang của nó”.
Mẹ Trình Lộ gật đầu tán đồng, “Lộ Lộ, con cũng biết bố con rất ít khi khen ngợi người khác, lần này mắt nhìn người của con cũng không tồi đâu”.
Bố mẹ Trình Lộ ông một câu bà một câu, khiến tôi cũng cảm thấy hơi ngại.
“Bố mẹ đừng nói nữa!”. Đột nhiên Trình Lộ nổi cơn thịnh nộ với bố mẹ cô ta và cả tôi nữa, đi thẳng vào phòng ngủ.
Bố mẹ Trình Lộ nhìn nhau, không hiểu sao con gái lại tự dưng tức giận như thế.
Tôi cười, nói với họ: “Thực ra Lộ Lộ cũng rất tốt ạ”.
“Lộ Lộ lần đầu yêu, tính tình con bé thẳng thắn, con phải bao dung với nó nhé”. Mẹ Trình Lộ vỗ vỗ vai tôi, hất hất cằm về phía phòng ngủ phụ. “E hèm!”. Tôi bước đến cửa phòng ngủ phụ, cố tình ho mấy tiếng, rồi mở cửa bước vào. Trình Lộ đứng bên cửa sổ, đang bực bội một mình.
Chiếc cửa sổ này làm theo kiểu cửa sát đất, ngoài rèm cửa còn có một lần vải lưới chống côn trùng, cho người ta cảm giác lãng mạn. Bên cạnh cửa sổ là một lò sưởi trang trí, bên trên có đế nến và nến theo kiểu Tây, rất có không khí.
Trình Lộ mặc bộ đồ đen trắng, rất hợp với cách phối màu của căn phòng, người hợp cảnh, cảnh hợp người, khiến cho dáng vẻ bực bội của Trình Lộ cũng trở nên trang nhã, ưu tư hơn.
“Này, có gì phải tức giận chứ, bố mẹ cô nể mặt cô mới hết lời khen tôi, chẳng phải là vì khen “bạn trai” của cô, cho cô vui à?” Tôi đi đến sau lưng, dùng tay vỗ vỗ vào lưng Trình Lộ.
“Cút, ai là bạn trai của tôi hả!”. Trình Lộ quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Có nhất thiết không? Cái gì cũng muốn đấu với tôi? Người khác khen ngợi tôi cũng không được”. Tôi không còn cách nào khác, lườm cô ta.
“Người khác cái gì, họ là bố mẹ tôi!”. Trình Lộ nói.
“Hi hi hi. Ai bảo cô nhờ tôi đóng giả bạn trai, bây giờ bố mẹ cô đứng về phía tôi, cô thấy bị cô lập rồi hả?”. Tôi cười nhạo báng.
Trình Lộ hứ một tiếng, quay đầu nhìn tôi, “Chớ có tự mãn, anh là bạn trai tôi, dĩ nhiên họ thích anh. Hừ, hừ hừ, anh không phải bạn trai tôi”.
“Không phải bạn trai, thì hôm nay cũng là bạn trai rồi. Dù sao tôi cũng đã được bố mẹ cô đồng ý, chọn ngày lành tháng tốt làm gì, chi bằng hôm nay chúng ta bái đường thành thân luôn. Hôm nay chúng ta gạo nấu thành cơm, tôi đi ςướק áp trại phu nhân về, cho bọn lâu la ăn uống no nê ba ngày ba đêm”. Tôi nói.
“Cút!”. Trình Lộ trừng mắt.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm ௱ôЛƓ lung rọi vào trong, chiếu lên người Trình Lộ, khiến điệu bộ ngại ngùng đến giận dữ của cô ta trở nên vô cùng thú vị.
Trong không khí ấm cúng, tôi không kìm được nhìn cô ta vài giây, sau đó mới định thần lại, “Được rồi, không đùa với cô nữa, hôm nay là cô mời tôi đến, tôi ngủ trên giường, cô ngủ dưới đất, không ý kiến gì chứ”.
“Cái gì? Tôi ngủ dưới đất á?”. Trình Lộ suýt nữa thì hét toáng lên: “Rốt cuộc anh có phải đàn ông không?”.
Đột nhiên cô ta nhớ ra điều gì, kéo dài giọng, “ờ, đúng rồi, anh không phải đàn ông”.
“Nếu cô không coi tôi là đàn ông, thì ngủ cùng giường với tôi đi”. Tôi lập tức trả lời.
“Mơ nhé!”. Trình Lộ sợ tôi tranh mất giường, tháo giày ra, chui vào chăn trước.
Vốn dĩ tôi không định tranh giành với cô ta, nhưng cô ta làm vậy đã kích thích ý chí chiến đấu của tôi, tôi không nói câu nào, tháo giày, chui vào chăn cùng cô ta.
“Ra ngoài!”. Trình Lộ đạp tôi một cái.
Tôi tóm lấy cẳng chân cô ta, “Hi hi hi, cô không xuống hả, có bản lĩnh thì ngủ cùng tôi đi”.
“Khốn nạn!”. Trình Lộ rút mạnh chân về, dùng chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo” đã thất truyền trên giang hồ từ lâu, cào vào иgự¢ tôi.
Tôi đâu có để cô ta ra tay dễ dàng như vậy, một chiêu “Càn không đại na di”, tránh cánh tay của cô ta, đồng thời lấy thân mình đè chặt hai cánh tay không chịu an phận của cô ta.
“Bỏ ta ra!”. Trình Lộ đau tay, không chịu được hét lên.
“Hi hi hi, xem ai thắng ai nào?”. Tôi đắc ý hỏi Trình Lộ. Tuy ăn Hi*p phụ nữ không phải bản chất của tôi, nhưng, tôi chưa bao giờ coi Trình Lộ là phụ nữ.
“Khốn nạn!”. Trình Lộ giãy giụa, giằng co một lúc, mồ hôi chảy đầm đìa, khiến người ta càng muốn bắt nạt hơn.
“Á!”. Bất thình lình, tôi kêu la thảm thiết. Hai chân của Trình Lộ giãy giụa trong chăn, vừa hay đạp vào đúng chỗ chí mạng của tôi.
“Trời, hóa ra anh vẫn là đàn ông mà”. Trình Lộ được thể, nhạo báng tôi.
“Xem tôi xử lý cô thế nào!”. Tôi nắm lấy chân cô ta, lật người lại.
Cạch cạch…
Đúng thời khắc này, cửa phòng được ai đó mở ra.
Tôi và Trình Lộ đều vội vàng, kinh ngạc ló đầu lên, thấy mẹ Trình Lộ bê hai tách cà phê đứng gần cửa.
Mẹ Trình Lộ nhìn chúng tôi đang nằm thở hổn hển trên giường, cũng ngạc nhiên đứng ngây người mất mấy giây.
“Ai da, còn trẻ mà đã nóng lòng thế, trời còn chưa tối mà”. Mẹ Trình Lộ nói.
Mặt Trình Lộ tự nhiên đỏ bừng. Hóa ra cô ta cũng có lúc xấu hổ.
Tôi cũng thấy hơi ngại, lập tức chỉnh lại trang phục, ngồi dậy, “Mẹ, con và Trình Lộ chỉ đùa nhau thôi ạ”.
Tiếng “mẹ” quả nhiên có tác dụng, mẹ Trình Lộ lập tức rạng rỡ mặt mày.
Tôi thấy cách gọi “mẹ” này có hiệu quả thì đúng là có thật, nhưng hơi ấm ức cho bản thân. Ban đầu nên mặc cả sẵn với Trình Lộ, tính phí tính như tiền bản thảo, tính theo số chữ, mỗi tiếng “mẹ”, phải trả thêm năm mươi tệ.
“Không sao, chuyện bình thường mà, ngày bố mẹ còn trẻ cũng thế cả”. Mẹ Trình Lộ nói.
Bố Trình Lộ ngoài phòng khách nghe thấy câu nói này của mẹ cô ta, cố tình ho hai tiếng thật to.
“Mẹ, mẹ đến phòng bọn con làm gì?”. Trình Lộ cũng ngồi thẳng lên, bình ổn lại hơi thở gấp gáp, cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi.
“Mẹ pha hai tách cà phê, mang đến tận phòng cho hai đứa. © Thichtruyen.comHai đứa đùa thì cứ đùa, cẩn thận kẻo làm đổ cà phê”. Mẹ Trình Lộ bước vào, đặt hai tách cà phê nóng lên chiếc bàn cạnh giường.
Tôi cầm một tách lên, ngửi, “Rất thơm ạ”.
“Có biết mẹ pha thế nào không?”. Mẹ Trình Lộ có chút đắc ý hỏi tôi, dường như chưa muốn rời khỏi phòng ngay, còn muốn nói thêm vài câu với cậu “con rể” .
Tôi nghĩ một lúc, “Chắc là dùng vải lọc để pha ạ, vì sau nhiều lần sử dụng, chất béo của cà phê sẽ thấm vào đường chỉ trên miếng vải, giúp cho mùi vị của cà phê càng đậm hơn”.
Mẹ Trình Lộ nhìn tôi đầy ngạc nhiên, “Lương Mân, con rất chuyên nghiệp. Đúng là dùng vải để pha, hơn nữa còn là vải lọc cũ. Vải lọc mới mua về thì phải luộc với bã cà phê mười đến mười lăm phút, mới có thể khử được mùi vải, sau đó dùng nước lạnh rửa sạch, cho vào ngăn đá tủ lạnh, trước khi lấy ra sử dụng còn phải tráng lại bằng nước ấm. Vì muốn ở bên ngoài mà vẫn có cà phê ngon để uống nên mẹ mới mang theo miếng vải lọc ở nhà đi”.
“Mẹ đúng là có lòng”. Tôi khen ngợi bà.
“Có lòng cũng phải có người hiểu cho nữa. Lương Mân con có thể hiểu được tách cà phê này mẹ không dễ dàng gì mới pha được, thì mẹ đã mãn nguyện lắm rồi. Còn như Lộ Lộ, lúc nào cũng nghĩ mẹ pha cho nó tách cà phê hòa tan, pha cho nó uống đúng là chán”. Mẹ Trình Lộ cười nói, nét cười trong mắt bà chứng tỏ bà rất rất thích tôi.
“Mẹ, cà phê có thể uống là được rồi, quan tâm nhiều thế làm gì”. Trình Lộ phân bua.
Mẹ Trình Lộ thấy tôi và Trình Lộ ngồi vai kề vai trong chăn, lắc đầu cười, đứng dậy đi ra ngoài.
“Mẹ, mai mẹ còn phải đi họp nữa, mẹ nghỉ sớm đi ạ”. Trình Lộ nói với mẹ cô ta.
“Chú ý biện pháp an toàn, thông thường, chiếc tủ nhỏ đầu giường trong khách sạn, cái gì cũng có”. Lúc đi ra khỏi phòng, mẹ Trình Lộ nhẹ nhàng để lại một câu.
Tuy lời nói rất khẽ khàng, nhưng như tiếng sấm rền bên tai, làm tôi và Trình Lộ đều choáng váng. “Cút xuống!”. Trình Lộ la hét, cùng với tiếng đóng cửa của mẹ Trình Lộ, bàn chân vô hình của cô ta đạp sang tôi.
Không ngờ cơ thể tôi vững chắc hơn cô ta tưởng nhiều, cô ta không những không đạp trúng tôi, mà còn tự làm đau gót chân mình, khẽ chau mày.
Thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô ta, tôi nhếch miệng cười, nói: “Giường rộng thế này, mỗi người một nửa”.
Trình Lộ ngẫm nghĩ một lúc, “Cũng được, nhưng anh phải đi tắm trước đi”.
“Tại sao tôi phải đi tắm trước?”. Tôi hỏi.
“Ngày nào trước khi ra khỏi nhà tôi cũng tắm rồi, nên người không bẩn”. Trình Lộ nói.
Tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô ta, “Sao trùng hợp vậy, tôi cũng rứa. Hai chúng ta không cần tắm rửa, cứ nằm ôm nhau ngủ đi”.
Mưu mô của Trình Lộ lẽ nào tôi lại không biết? Phòng này không có nhà vệ sinh, cô ta định lừa tôi ra nhà tắm ngoài phòng khách tắm, rồi thừa cơ khóa cửa lại. Bởi vì lúc này bố mẹ cô ta đã về phòng nghỉ ngơi, cô ta chắc chắn tôi sẽ không dày mặt đập cửa cho bố mẹ cô ta biết.
Trình Lộ thấy kế này không dùng được, nghiêng đầu, cố nghĩ ra âm mưu khác.
“Cô tỉnh lại đi, tối nay tôi sẽ không rời khỏi chiếc giường này đâu”. Tôi nói với cô ta, “Nếu cô thực sự không muốn ngủ cùng tôi, thì xuống sàn nhà ngủ đi, hay là ra sofa ngoài phòng khách cũng được”.
“Nằm mơ, còn lâu tôi mới nhường giường cho anh”. Tính khí ngoan cố của Trình Lộ được tôi gợi dậy, chiếm cứ thật chắc một nửa giường, suy nghĩ giây lát, nghiến răng nói: “Thôi bỏ đi, dù gì anh cũng là gay. Có cho anh cũng không dám làm gì tôi”.
Cô ta lườm tôi một cái, ϲởí áօ khoác ngoài, lại cởi váy, chỉ còn lại một bộ đồ lót bằng cotton màu trắng, chui vào trong chăn.
Chiếc giường rộng hai mét, bảo to cũng không to, nói nhỏ cũng không nhỏ, Trình Lộ chui vào chăn vẫn có thể duy trì một khoảng cách nhất định với tôi.
Hơi ấm của cơ thể cô ta lan ra trong chăn, một mùi hương thoang thoảng phả vào mũi tôi. Nhìn dáng vẻ ương ngạnh của cô ta, tôi cũng không ngần ngại gì ૮ởเ φµầɳ áo ngoài, chui vào chăn. Dù có thế nào tôi cũng không bị thiệt.
Tôi cố ý nằm đối mặt với cô ta, hai mắt cách nhau hai mươi centimet. Cô ta khẽ hừ một tiếng, lập tức quay người đi.
Chiếc cổ nhỏ nhắn, nõn nà của cô ta đập vào mắt tôi, mái tóc dài mượt mà như thác nước, rải trên gối có cảm giác như những sợi tơ óng ả.
“Không ngờ, loại người như cô mà cũng mặc ҨЦầЛ ŁóŤ có hình dâu tây đấy”. Tôi nói sau lưng cô ta.
Đột nhiên cô ta quay người lại, tức giận nhìn tôi.
Tôi chưa bao giờ nhìn dáng vẻ giận dữ của cô ta trong khoảng cách gần thế này, không hề sợ sệt, ngược lại còn thừa cơ thưởng thức.
Dưới cặp lông mày thanh mảnh cong như ánh trăng lưỡi liềm là đôi mắt đang mở to, còn dưới cánh mũi cao thẳng là hàm răng đều thẳng tắp đang nghiến lại lộ ra từ làn môi hồng hào.
Chắc chắn hồi đại học cũng thuộc hàng hoa khôi trong trường. Tôi thầm nghĩ.
Thấy tôi hoàn toàn miễn dịch với dáng vẻ giận dữ của mình, Trình Lộ có lẽ thấy trừng mắt mãi như thế cũng mỏi, lại hừ nhẹ một tiếng, chầm chậm thu ánh mắt lại, nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy hòa hảo.
Thế giới này đúng là kỳ diệu, rõ ràng là kẻ thù không đội trời chung, lại ngủ cùng một giường với nhau.
“Lương Mân, anh đã bao giờ có bạn gái chưa?”. Đột nhiên cô ta hỏi tôi.
“Có, đã từng có rất nhiều”. Tôi trả lời.
“Tôi nói là người yêu chính thức ý”. Cô ta nói.
Tôi không kìm được, trong lòng hơi tức giận, bổ sung một câu, “Bạn gái tôi, ai cũng xinh hơn cô rất nhiều”.
Trình Lộ bĩu bĩu môi, “Chẳng phải anh là gay à, bạn gái ở đâu ra thế?”.
“Gay thì không thể có bạn gái hả?”. Tôi buột miệng nói, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.
“Haizz”. Trình Lộ lấy tay huých tôi, “Tôi nói người yêu chính thức là chỉ…”.
Tôi nhìn cô ta, lúc này mới hiểu dụng ý của cô ta. Hóa ra cô ta nghi ngờ trước kia tôi có bạn gái đều là để ngụy trang cho thân phận của mình, chứ chưa hề tiếp xúc về thân thể với nữ giới.
“Một số phụ nữ lớn tuổi rất tò mò về chuyện này đúng không?”. Tôi trả đũa, hỏi lại cô ta.
Nghe thấy tôi nói vậy, Trình Lộ định nổi trận lôi đình, nhưng lập tức kìm lại được, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ, “Tôi đoán, chắc chắn, khả năng đó của anh không ổn”.
“Cô…”. Tôi nhìn cô ta, bất chợt không biết phải nói gì.
“Trước đây Đới Duy là do vấn đề về tâm lý, tôi nhìn anh, phân nửa là có vấn đề về sinh lý”. Trình Lộ nhìn tôi từ đầu đến chân, tiếp tục nói.
Tôi cố nén cơn thịnh nộ, “Tôi thấy ai đó cả sinh lý lẫn tâm lý đều có vấn đề, đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai. Thật đau buồn, hơn hai mươi năm, ngay cả cơ thể đàn ông thế nào cũng không biết. Bà nữ tu này, thảo nào hôm nay lại khác hẳn ngày thường, nhất quyết đòi nằm trên giường tôi”.
“Anh…”. Lần này, đến lượt Trình Lộ tức đến độ không cất lên lời.
“Cô cũng không cần phải cố nén đâu, muốn sờ gì thì cứ sờ đi”. Tôi cố tình áp sát lại gần cô ta thêm vài centimet, nói.
“Ác ma! Cút ra!”. Trình Lộ lấy tay đẩy иgự¢ tôi.
Bàn tay của cô ta đặt lên иgự¢ tôi vô cùng mềm mại, cho tôi cảm giác thoải mái. Tôi nắm lấy cánh tay cô ta, kéo cô ta vào lòng.
Cơ thể của Trình Lộ run lên, cố dùng sức thật mạnh giãy giụa thoát khỏi vòng tay tôi.
“Anh mà làm bừa, tôi sẽ không khách khí với anh đâu!”. Trình Lộ trừng mắt nhìn tôi, cô ta thực sự nổi giận rồi.
“Nếu không nể thân phận gay của anh, sớm đã chặt anh ra làm đôi rồi”. Cô ta tiếp tục nói.
Tôi cười miễn cưỡng, nhắm mắt lại. Trình Lộ chính là bông hồng có gai, xinh đẹp, nhưng không thể lại gần.
“Cuộc sống không có đàn ông, có phải rất tẻ nhạt không?”. Tôi đột ngột mở mắt, hỏi cô ta.
Trình Lộ nhắm mắt lại, không trả lời.
Thực ra tôi đã biết đáp án, Trình Lộ như thế này là do yêu cầu quá cao. Hoặc, yêu cầu của cô ta không cao, chỉ là cô ta quá ưu tú, những người đàn ông bình thường không dám lại gần cô ta.
Mưa ngoài kia vẫn rơi lộp bộp. Ánh đèn màu vàng cam ấm cúng lan tỏa khắp phòng ngủ, tôi hít một hơi sâu, cầm tách cà phê đầu giường lên, từ từ thưởng thức.
Cà phê mẹ Trình Lộ pha quả thật rất thơm ngon. Chỉ có điều, e rằng sau này không có cơ hội uống nữa. Nói cho cùng, tôi chẳng qua cũng chỉ là bạn trai Trình Lộ lôi đến để ứng phó mà thôi.
Nghe tiếng mưa rơi rất có tiết tấu bên ngoài, nhìn trần nhà yên lặng, trang nhã, tôi nghĩ đến một số chuyện của mình.
Không biết bao lâu, tách cà phê trên tay đã nguội lạnh, tôi quay đầu nhìn Trình Lộ, thấy cơ thể đang uốn cong của cô ta, mới thế mà đã ngủ rồi. Đôi lông mày dài của cô ta hơi cong cong, hai tay gối dưới má, dáng vẻ của cô ta lúc này hoàn toàn khác với một Trình Lộ chanh chua đanh đá ban ngày.
Thế mà cũng ngủ được, xem ra đúng là không đề phòng tôi. Tôi thầm nghĩ.
Không có người phụ nữ nào không dựa dẫm vào đàn ông. Trình Lộ cũng không ngoại lệ, chỉ là cô ta không chịu thừa nhận mà thôi.
Tôi đang suy ngẫm, Trình Lộ mơ mơ màng màng xoay người, bàn tay đặt lên bụng tôi.
Cô ả này còn định thử tôi nữa. Tôi bắt lấy cổ tay cô ta, cho lên miệng cắn.
Không ngờ Trình Lộ vẫn không tỉnh, chỉ hơi chau mày, như thể trong giấc mơ, cảm thấy ngón tay bị kim châm vào.
Xem ra đúng là ngủ thật rồi, nếu không tôi cho tay cô ta lên mồm, cô ta lại không nhảy bổ vào Gi*t ૮ɦếƭ tôi à? Chắc chắn hôm nay đã căng thẳng cả ngày, buổi tối nhẹ nhõm cả người, mới hoàn toàn không chống lại được sự mệt mỏi của cơ thể.
“Ư…”. Trình Lộ mơ mơ màng màng không biết nói cái gì, sán lại gần tôi, hai tay ôm lấy eo tôi.
Cơ thể tôi dần dần có chút phản ứng, trước đây trong bếp bị Linh Huyên đứng sán lại còn đỡ, giờ ở
trong phòng ngủ đầy không khí ấm áp này, tình hình hoàn toàn khác biệt.
Giới tính khác nhau thì hút nhau, đây là quy luật của tự nhiên. Có điều, lúc này Trình Lộ đang mơ màng trong giấc ngủ, chắc chắn không ý thức được rằng người đang nằm cạnh cô ta là Lương Mân tôi.
Có thể, bất kỳ người nào nếu có cơ hội ngủ cạnh cô ta, cô ta đều ôm hắn ta một cách vô thức như vậy.
Nghĩ đến đây, tôi liền cảm thấy vô vị.
Đồ đàn bà ૮ɦếƭ tiệt, hôm nay tha cho cô. Lợi dụng cô lúc này, quá mất mặt Lương Mân tôi. Từ xa xưa, kẻ hái hoa cũng phân cao thấp, hèn hạ thì trộm người không trộm tim, khiến cả giang hồ truy sát, cao thượng thì ςướק tim rồi mới ςướק thân, giang hồ gọi là: phong lưu ngọt ngào.
Yên lặng ngắm nhìn tư thế ngủ của Trình Lộ một lúc, tôi chầm chậm leo xuống giường, rút một chiếc thảm, trải trên sàn nhà. Tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, như bản nhạc thôi miên. Nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất vừa phải, không biết từ lúc nào, tôi cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Bốn năm giờ sáng, tôi bị lạnh giật mình tỉnh giấc, thấy mình đang cuộn thảm, đã lăn vào tận trong góc phòng, suýt nữa đập vào chân ghế.
“Hắt xì!”. Tôi hắt hơi một cái, ngoái đầu xem tình trạng trên giường, bỗng nhiên phát hiện, Trình Lộ không ngủ mà đang nằm nghiêng người trên giường nhìn tôi.
“Cô không ngủ hả?”. Tôi hỏi.
“Tôi bị lạ giường, sang giường lạ là không thể dễ dàng ngủ được”. Trình Lộ trả lời.
Còn nói không dễ ngủ, vừa rồi không biết ai ngủ như lợn, cắn tay cũng không tỉnh. Tôi thầm nghĩ.
“Không ngờ, anh cũng rất lịch sự, chủ động xuống ngủ dưới sàn nhà”. Trình Lộ lăn đến mép giường, nằm từ trên cao nhìn xuống tôi, nói.
“Có lương tâm thì mời tôi lên giường ngủ”. Tôi nhìn cô ta, nói.
Vì đầu cô ta gối lên thành giường, nên mái tóc cô ta từ bờ vai tròn trịa chảy xuống cạnh giường, mái tóc óng ả như tơ, khiến người ta không thể kìm lòng, chỉ muốn sờ mó.
“Không được, anh dù sao vẫn là đàn ông”. Trình Lộ từ chối thẳng thừng.
“Câu này còn giống tiếng người chút”. Tôi trả lời.
“Trông người không đến nỗi nào, sao lại thành gay, haizz”. Trình Lộ khẽ thở dài.
Chúng tôi không nói gì nữa, mưa rơi gần cả đêm đã bắt đầu ngớt, nhỏ dần, chỉ còn là những giọt nhỏ tí tách.
Hơi ấm trong phòng làm người ta có chút mơ màng. Một lát sau, Trình Lộ nằm ra giữa giường, thở dài, nhìn trần nhà.
Tôi cũng im lặng nghĩ về chuyện của mình, dòng suy tư lộn xộn, nhưng vẫn không muốn ngủ.
“Anh lên giường ngủ đi”. Bỗng nhiên Trình Lộ cất tiếng.
“Bỏ đi, tôi nói đùa đấy, cô cứ ngủ một mình đi”. Tôi lập tức nói.
“Ý tôi là, tôi và anh đổi chỗ, tôi ngủ dưới sàn, anh lên giường ngủ. Anh đã ngủ dưới sàn quá nửa đêm rồi, giờ lên giường mà ngủ, cố nghỉ ngơi nốt mấy tiếng còn lại”. Trình Lộ nói thêm.
“Không cần đâu, dù thế nào, cô cũng là con gái. Tuy không nữ tính lắm”. Tôi hững hờ nói.
“Đúng là làm ơn mắc oán, đồ không hiểu lòng tốt của người khác”. Trình Lộ ném ra một câu, rồi lại im lặng không nói gì.
Đúng là, không biết ai làm ơn, ai mắc oán đây, tôi lắc đầu, bó tay.
Phòng ngủ được trang trí đẹp đẽ, khép kín, một không khí kỳ lạ tràn ngập khắp căn phòng, tiếng mưa rơi tí tách ngoài kia càng làm tăng không khí lãng mạn trong phòng.
Tôi và Trình Lộ đều không ngủ được, nhưng không ai nói với ai câu nào. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, trời tang tảng sáng, chiếu qua tấm rèm rọi vào trong.
Tôi ngáp một cái, ngồi dậy trước, ra nhà vệ sinh bên ngoài đánh răng rửa mặt. Trình Lộ còn nán lại trong phòng một lát, cuối cùng cũng vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
Không hiểu sao, tuy giữa tôi và Trình Lộ không xảy ra chuyện gì, nhưng một cảm giác kỳ lạ vẫn len lỏi vào tim tôi.
Bố mẹ Trình Lộ vẫn chưa dậy, Trình Lộ để lại một mẩu giấy trong phòng khách, rồi cùng tôi lặng lẽ rời khỏi khách sạn.
Cơn mưa bụi lan khắp các ngóc ngách của thành phố, Trình Lộ ngồi trong xe tôi nghe đài, từ đầu đến cuối không nói lời nào.
Vì tối qua không về nhà, cô ta vẫn mặc bộ sơ mi trắng váy đen hôm qua. Màu đen kết hợp với màu trắng càng làm cho thân hình cô ta thon thả hơn, cách ăn mặc giản dị nhưng vẫn hiện rõ khí chất phi phàm của cô ta.
So với hôm qua, cô ta có hai điểm khác biệt chính là mái tóc 乃úi lên hôm qua hôm nay đã thả tự nhiên. Còn chiếc vòng ngọc trai hôm qua, hôm nay đã đổi thành sợi dây chuyền kim loại, trông rất thời trang. Tuy chỉ có hai thay đổi nhỏ, nhưng cho tôi hai cảm giác khác hẳn nhau.
“Phụ nữ các cô, có phải thường mang theo rất nhiều đồ trang sức nhỏ không?”. Tôi hỏi cô ta.
“Ý anh là chiếc vòng ngọc trai và dây chuyền kim loại hả? Anh cũng tinh mắt đấy”. Trình Lộ giơ tay lên sờ sợi dây chuyền trên иgự¢, “Phụ nữ bọn tôi không giống các anh, không thể lúc nào cũng trang điểm giống nhau. Có khi một ngày phải gặp đến mấy khách hàng, hoặc là gặp một khách hàng mấy lần trong cùng một ngày, không có thời gian thay quần áo, lấy dây chuyền, hoa tai mang theo trong túi ra thay cũng tiện”.
Tôi cười, không hỏi thêm gì nữa.
“Cho dù thế nào, cảm ơn anh về chuyện hôm qua”. Đột nhiên Trình Lộ nói.
Tuy cô ta cảm ơn, nhưng tôi cứ cảm thấy cô ta không mấy thành khẩn.
“Cầm tiền của người thì phải giúp người trừ họa. ờ, tôi nói trước, sau này nếu có bảo trì, giá tăng gấp đôi”. Tôi nói.
“Anh là ăn ςướק à!”. Trình Lộ hét lên.
“Hi hi hi, ăn ςướק thì sao nào, hay là đến lúc đó cô tìm người mới thế vào”. Tôi cố ra vẻ gian tà, nhìn cô ta.
“Đồ cầm thú!”. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhả ra ba tiếng.
Tôi càng đắc ý, cười to hơn, cô ta thì vẫn tức giận, nhưng không làm gì được tôi.
Chiếc xe tiến vào bãi đậu xe bên trong tòa nhà một cách thuận lợi. Tôi và Trình Lộ ngủ với nhau một đêm, thấp thỏm sợ hãi trong lòng, bèn tách nhau ở thang máy, kẻ lên trước người lên sau.
Có lẽ vì chuyện tối qua, từ lúc đến công ty, cho đến tận lúc hết giờ Trình Lộ không nói với tôi câu nào.
Hôm qua tôi và Trình Lộ ăn cơm bên ngoài, không được thưởng thức tài nghệ nấu nướng của Tô Tô, hôm nay tôi không muốn lỡ mất tài nghệ nấu nướng của Hiểu Ngưng nữa.
Hơn nữa, tôi nghĩ chắc chắn họ cũng nóng lòng muốn biết tình hình của tôi và Trình Lộ hôm qua ra sao, thế là tôi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc, nghỉ sớm.
Trình Lộ không hề vội vàng, cô ta chậm rề rề, như không muốn đi về cùng với tôi, nhưng lại cứ đi theo tôi.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, tôi dừng bước, quay lại nhìn cô ta, “Cô đi theo tôi làm gì?”.
“Biểu hiện của anh hôm nay rất tốt, cho phép anh đưa tôi về nhà”. Trình Lộ nhìn tôi, hỉnh mũi, nói.
Đột nhiên, tôi nhớ ra hôm qua tôi đã thu hết toàn bộ tiền của cô ta, hôm nay trên người cô ta chắc chắn không còn một cắc nào.
Tôi cười, móc ra hai tệ, ném cho cô ta.
“Cái gì đây?”. Trình Lộ nghi ngờ hỏi.
“Cho cô để phòng thân, lỡ chẳng may thẻ xe bus bị hỏng cũng không phải lưu lạc đầu đường xó chợ”. Tôi giơ tay ra vuốt má cô ta, rồi ngồi vào BMW, lái xe đi.
Trong kính chiếu hậu, tôi thấy Trình Lộ không thèm để tâm đến hình tượng thục nữ, chỉ tôi chửi rủa. Ai bảo bình thường cô ta ra vẻ cao ngạo không thèm ngồi xe tôi, bây giờ lại muốn đi nhờ xe á, hi hi, còn lâu nhé.