Trả Thù Người Đã Từng Thương - Chương 24

Tác giả: Phạm Kiều Trang

Lúc đó cuống nên tôi tiếp tục buột miệng nói dối:
– À vâng. Sau lần trước em với chị ấy cũng hay nói chuyện với nhau.
Anh không tiếp tục tra hỏi nữa mà chỉ ôm lấy vai tôi, lặng lẽ mỉm cười:
– Ừ, uống rượu nhiều phải không? Vào nhà đi không lạnh.
– Vâng.
Vào đến nhà anh pha cho tôi một cốc trà gừng giải rượu, còn mang bắt tôi không được trèo xuống giường mà phải ở nguyên trong chăn uống. Tôi uống xong cốc trà đã thấy người bắt đầu nóng lên, anh thì cứ dùng tay mình ủ ấm chân tôi, bảo tôi rằng:
– Sao uống rượu không chọn quán nào có điều hòa để ngồi. Ngồi ngoài đường thế lạnh ốm thì sao?
Khi đó tôi ngây ngô không phát hiện ra tại sao anh lại biết tôi với Ngọc ngồi ở quán vỉa hè, chỉ hạnh phúc ôm lấy tay anh nũng nịu:
– Anh đến từ bao giờ thế? Sao không gọi điện cho em?
– Anh gọi cho em không được nên đến nhà.
– À quên mất, em tắt điện thoại.
– Hôm nay vẫn buồn hả?
– Vâng, hơi hơi buồn nên đi uống rượu thôi. Ngày mai lại không sao đâu ạ.
– Ừ.
Tôi kéo anh ngồi thẳng dậy, không cho anh ủ chân tôi nữa mà ôm ghì lấy thắt lưng anh:
– Sếp, anh có tin em là người như thế không?
– Anh không quan tâm mấy chuyện trước đây đâu.
– Nhưng anh có tin không? Tin em cặp kè với mấy ông già kia ấy.
– Không phải lần đầu tiên của em là cho anh hả? Mấy chuyện như thế ai tin cũng được, nhưng anh thì chắc không.
Tôi cười cười, thực sự nghe anh trả lời như thế đã cảm thấy ngọt đến mức sâu răng rồi. Tôi dùng bàn tay đã đủ ấm của mình, ôm lấy mặt anh rồi cúi đầu hôn lên:
– Em yêu sếp em ૮ɦếƭ mất. Yêu không cưỡng lại được.
– Em thử chứng minh đi.
Thật ra chuyện chứng minh này thì chúng tôi đã làm rất nhiều lần rồi, nhưng hôm nay có men rượu nên tôi càng muốn anh nhiều hơn. Tôi chầm chậm cởϊ áσ của anh, sau đó cởi đến áo của mình, tiếp theo cởi thắt lưng anh, giữa mùa đông lạnh từng lớp từng lớp quần áo của chúng tôi cứ từ từ rơi xuống, rơi đến khi không còn bất cứ mảnh vải nào nữa, tôi mới nhẹ nhàng hôn lên da thịt anh.
Da thịt của anh rất mát, lại thơm thơm mùi cam nhẹ, tôi run run để lên đó hàng trăm dấu hôn xanh đỏ, đóng dấu chủ quyền sở hữu của tôi.
– Anh thích thế này không?
Yết hầu anh lên xuống mấy lần, hơi thở nóng rực như phát sốt, Quang khàn khàn bảo tôi:
– Cũng… được.
Đã thế tôi càng trêu, càng мơи тяớи anh đến khi anh không chịu nổi nữa, đành phải lật tôi xuống dưới. Tôi phì cười:
– Sức chịu đựng của sếp càng ngày càng kém thật.
– Ừ, anh cũng thấy thế.
Tiếp theo anh cấp tốc đi vào, chiếc giường đã cũ của tôi bắt đầu phát ra những âm thanh kẽo kẹt không theo tiết tấu nào, rung đến độ hai người nằm trên đó bắt đầu vã mồ hôi thì hoạt động kịch liệt, không lâu sau đó chỉ còn những tiếng va chạm da thịt và tiếng rêи ɾỉ hỗn loạn, cuối cùng là phóng thích thỏa mãn rồi mới nằm xuống nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, anh đi làm còn tôi thì ở nhà ngủ. Quang bảo tôi nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy quay lại, để mọi chuyện từ từ lắng xuống cái đã rồi đi làm. Tôi cũng thấy hợp lý nên cũng ngoan ngoãn nghe lời anh, chỉ là chưa ngủ được thêm bao lâu đã thấy người đập cửa.
Tôi mặc quần áo đứng dậy, vừa mở cửa ra đã ăn một bạt tai xây xẩm mặt mày. Mẹ tôi hùng hùng hổ hổ đẩy tôi vào trong nhà, chưa nói gì đã chửi:
– Giờ mà mày còn ngủ được à? Cả xã hội người ta đang chửi tao không biết dạy dỗ, đẻ ra đứa con đàng điếm như mày kia kìa. Mày còn nhởn nhơ ngủ được à?
Tôi ôm mặt nhìn mẹ mình, rất lâu không gặp, bà ta không nỡ hỏi thăm tôi một lời đã giơ tay đánh, hết đánh lại chửi:
– Bà đến đây làm gì?
– Tao đến để dạy dỗ mày. Cái loại con cái nhà mất dạy, mày có mắt không mà mày không đọc ở trên mạng người ta viết gì? Hàng xóm sang nhà tao chửi thẳng mặt tao không biết dạy con đây này.
– Thế lâu nay bà có dạy tôi ạ? Hai mươi mấy năm nay bà dạy tôi chữ nào bà nói đi.
Mẹ tôi lại vung tay cho tôi hai cái tát nổ đom đóm mắt nữa, bà ta gào lên:
– Không có tao thì mày cũng không có mặt trên đời này đâu. Biết mày mất dạy thế này lúc đẻ ra tao đã Ϧóþ mũi mày ૮ɦếƭ quách đi cho rồi. Đỡ để mày làm xấu hổ mặt tao. Ngày xưa tao đã khổ với bố mày lắm rồi, giờ đến lượt khổ vì loại mày. Tao đúng là vô phúc mới đẻ ra đứa con như mày.
Trong lúc tôi quay cuồng vì bị đánh, bà ta vào phòng ngủ thấy chăn gối chưa gấp, lật lên còn thấy cả dấu vết mà đêm qua tôi với anh để lại. Mẹ tôi càng điên, xông ra túm lấy tóc tôi:
– Mày chưa chồng mà mày rủ trai về nhà ngủ thế này à? Chúng mày làm ô uế nhà tao ra đấy phải không? Đây là chỗ chúng mày chim chuột với nhau à?
– Đây là nhà tôi, không phải nhà bà.
– Mày đừng tưởng tao không biết mày ngủ với ai. Mày ngủ với thằng Quang người yêu con Yến có phải không? Loại lăng loàn.
Tôi không phản kháng, cũng không đánh lại mẹ mà chỉ ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn bà ta. Bao nhiêu năm nay bà ta không ngó ngàng gì đến tôi, nếu thực sự lo cho tôi thì đã sợ tôi ở một mình dẫn trai về nhà từ lâu rồi, nhưng giờ đυ.ng đến con riêng của chồng thì bà ta mới đến, ra vẻ dạy dỗ tôi, nhưng thực ra là muốn lập công với chồng thì có.
– Vì là người yêu con Yến nên bà mới đến à?
– Tao đến để dạy mày. Cả người yêu của em mà mày cũng ngủ được, tao không hiểu mày là cái loại gì mà có thể làm ra những chuyện lσạи ɭυâи như thế?
– Lσạи ɭυâи?
Tôi cười nhạt:
– Tôi với con Yến không máu mủ, bà với nó cũng không máu mủ, bà bảo lσạи ɭυâи ở chỗ nào?
– Mày…
– Nó yêu Quang thì được, còn tôi con ruột bà, tôi yêu anh ấy không được à? Bà có phải là mẹ đẻ tôi không thế?
– Mày không nhìn lại mày à? Con Yến với thằng Quang sắp cưới nhau đấy, mày tự nhiên ngủ với nó là cái gì? Giờ bị người ta bôi tro trát trấu vào mặt, đẹp mặt chưa?
– Cưới? Bà chắc là anh ấy lấy con Yến không?
– Nó đến nhà tao ăn cơm mấy lần, tao nhầm được à? Chỉ có mày ngu, đi giật chồng người khác còn làm xấu hổ mặt mẹ mày thôi. Mày khôn hồn thì ngừng ngay lại cho tao. Đừng làm nhục mặt tao nữa.
– Anh Quang sẽ không cưới con Yến.
– Mày có thôi đi ngay không An? Mày định để tao không sống nổi nữa à? Mày định để vợ chồng tao phải li dị vì mày nữa mày mới hài lòng đúng không?
– Bà li dị thì liên quan gì đến tôi.
Bốp!!!
Tôi lại ăn tát, nhưng lần này tôi không cảm thấy đau nữa mà chỉ thấy tim tôi tê liệt thôi. Mẹ tôi từ khi đi lấy chồng lúc nào cũng sợ mất lòng chồng, sợ ông ta không cho nên không dẫn tôi theo, sợ ông ta ngủ với tôi nên mới đuổi tôi quay về, đến bây giờ, bà ta sợ tôi ςướק mất người yêu của con riêng chồng bà ta, làm ảnh hưởng đến tình cảm tốt đẹp của bà ta và Yến, cả ông chồng nữa, mất rất nhiều năm mẹ tôi mới xây dựng được.
Tôi cười nhạt:
– Đánh đủ chưa?
– Tao cảnh cáo mày, mày thôi ngay đi An. Đàn ông trên đời này còn nhiều, việc gì mày phải dồn tao đến đường cùng như thế?
– Thật à? Nhưng tôi yêu Quang thì biết làm sao bây giờ? Bà muốn tôi ngừng thì bà gϊếŧ tôi đi.
– Mày… mày…
Có lẽ mẹ tôi tốn nhiều sức đánh tôi, xong lại bị tôi chọc tức như thế nên không thở được, đột nhiên buông tôi ra rồi ôm иgự¢ ngồi bệt xuống sàn nhà, cố há miệng ra để hô hấp.
Tôi không muốn quan tâm bà ta, với cả cứ nghĩ tức tý rồi thôi, thế nhưng càng ngày càng thấy sắc mặt bà ta tím tái, tôi mới cuống cuồng chạy lại:
– Mẹ, mẹ làm sao thế?
– Mày…
Mẹ tôi muốn nói gì đó nhưng không thể nói được, tôi thì nhìn thấy mẹ tôi như sắp ૮ɦếƭ đến nơi, hoàng quá nên đành xốc mẹ lên vai rồi cõng chạy ra ngoài ngõ. Vẫy một chiếc Taxi rồi đưa đến viện.
Ở trong viện, các bác sĩ cho mẹ tôi thở oxy với tiêm thuốc gì đó, khi mẹ tôi đã thở lại được bình thường rồi mới nói với tôi:
– Mẹ cô bị cao huyết áp, khi tức giận hoặc kích động thì áp lực máu trong động mạch sẽ tăng cao. Nếu cao quá vỡ mạch máu sẽ khiến bị suy tim, đột quỵ, từ giờ cần tránh làm bệnh nhân kích động nhé.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ ạ.
Tôi ngồi bên giường, nhìn chằm chằm mẹ tôi mà không nói một lời. Còn mẹ tôi thì sau khi ổn rồi, ngoài miệng vẫn liên tục nói với tôi:
– Coi như tao xin mày, mày để cho gia đình tao yên ổn đi. Đàn ông trên đời này thiếu gì, mày đừng tranh giành với con Yến nữa.
– …
– Tao không đẻ được con cho người ta, chồng tao giờ chỉ có con Yến thôi, nếu mày còn cố chấp đến cùng thì sau này sao tao sống được ở nhà đấy nữa chứ. An, mày coi như vì tao, mày dừng lại đi.
Hôm ấy, bà ta nói với tôi rất nhiều, khuyên nhủ có, đe dọa có, tôi thì cả buổi không đáp lấy một lời. Cuối cùng mệt quá mới bảo bà ta:
– Thôi sức khỏe ổn rồi thì mẹ về nhà nghỉ đi.
– Mấy giờ rồi?
– Gần mười hai giờ trưa.
– ૮ɦếƭ, tao phải về nấu cơm cho ông ấy. Mày nhớ lời tao nói chưa? Đừng để tao phải suy nghĩ nữa, hiểu không An.
Tôi chỉ cười nhạt, bà ta đúng là ham bước chân vào nhà giàu quá hóa điên rồi. Bệnh tật thế này mà vẫn nhớ về nhà nấu cơm cho ông ta, còn một đứa con là tôi thì tuyệt nhiên chẳng bao giờ hỏi thăm một lời.
Tôi không đáp nữa mà đứng dậy đi thẳng về nhà, ra đầu ngõ mua một hộp cơm ăn tạm rồi lại tự bôi dầu vào mấy vết bị đánh. Lúc sau nghĩ đi nghĩ lại, sợ Quang đến nhìn thấy mặt tôi sưng nên đành ra ngõ mua ít thuốc về bôi cho nhanh đỡ. Thế mà không hiểu ông trời sắp đặt thế nào, lúc tôi ra đến cửa hàng thuốc lại tình cờ gặp My đi mua bαo ©αo sυ.
Tôi nghe cô ta nói với chủ quầy:
– Cho em một hộp đi, loại siêu mỏng mà có gai ấy.
– Loại này là tốt nhất rồi đấy, mỏng dính, đeo vào không có cảm giác như dùng bao đâu.
– Thế thì lấy hai hộp luôn đi, đằng nào cũng dùng.
– Ừ. Hai hộp ba trăm bảy mươi nghìn.
Mua xong, cô ta cũng vội nên không để ý đến tôi đang đứng ở một góc ngoài cửa quầy, lên chiếc ô tô đang đỗ ven đường rồi đi thẳng. Mà buồn cười hơn nữa là khi tôi nhìn qua cửa kính lại thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái không phải Minh, tôi quen anh ta bốn năm, nhìn bóng cái là nhận ra ngay. Người kia to cao hơn anh ta, mà lại đeo kính nữa nên tôi biết chắc chắn không phải.
My đi mua bαo ©αo sυ với một người đàn ông thì chắc chắn chỉ để làm chuyện đó. Chẳng lẽ Minh bị cô ta đá rồi?
Chia tay gần một năm, tôi cũng chẳng muốn để ý nhiều đến anh ta nữa nên chỉ suy đoán đến đó rồi cũng thôi. Thế mà không hiểu sao vài hôm sau, bỗng nhiên Minh lại nhắn tin cho tôi. Anh ta nói:
– Dạo này em thế nào rồi? Công việc tốt chứ? Đừng im lặng không trả lời, anh chỉ hỏi thăm em như bạn bè bình thường thôi.
Đúng là lúc đầu tôi định không rep, nhưng thấy anh ta nói vậy, cuối cùng lại nhắn lại:
– Vẫn bình thường, cảm ơn.
– Anh chia tay My rồi, giờ thất nghiệp. Anh không biết bắt đầu lại từ đâu cả. Anh nhớ ngày xưa mỗi lần anh thất nghiệp, chỉ có em động viên anh. Giờ anh mất phương hướng quá, rất muốn nghe một lời động viên từ em.
– Anh có bằng đại học đàng hoàng, cũng có kinh nghiệm đi làm mấy năm, kiểu gì anh cũng xin được việc thôi. Đừng lo.
– Nhưng anh không biết mình phải cố gắng từ đâu nữa. Anh mệt lắm. Dạo này anh uống rượu suốt, anh nhận ra anh đã sai rồi An ạ.
– Đang còn trẻ, rượu chè ít thôi, giữ sức khỏe thì sau mới làm được việc.
– Mai em rỗi không? Mai gặp anh một tý được không? Ra quán café cũ, anh hứa chỉ nói chuyện thôi.
– Không, tôi còn phải đi làm.
– Xin em đấy, nghe anh nói một lần nữa thôi. Anh bây giờ sắp đi đến đường cùng rồi, em chỉ cần lắng nghe anh thôi, nếu em vui thì cho anh vài lời khuyên. Nếu còn như thế này, anh ૮ɦếƭ mất. Xin em đấy.
– Anh muốn nói chuyện gì thì nhắn tin.
– Anh chỉ muốn gặp nhau, uống một cốc café, nói chuyện như bạn bè bình thường. Em biết trước giờ mỗi lần anh mất phương hướng đều muốn nói chuyện với em để nhẹ lòng mà. Em coi như vì tình cảm mấy năm của mình ngày trước, gặp anh một lần được không? Chỉ một lần này thôi, sau này em hứa sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.
– …
– An, xin em đấy. Anh thề không bao giờ làm phiền đến em nữa, được không em?
Cuối cùng, tôi mủi lòng nên đồng ý gặp anh ta. Dù gì mấy ngày này tôi cũng không đi làm, Quang cũng bận nên hầu như buổi tối mới đến thăm tôi, ban ngày tôi ở nhà nằm dài. Thêm nữa, lâu nay anh ta nhắn tin suốt khiến tôi rất phiền, giờ anh ta hứa như vậy, tôi muốn dứt khoát hẳn nên đi.
Tôi đến quán café cũ mà trước đây vẫn hay đến, lần này không phải chờ nữa mà thấy Minh đã ngồi đợi sẵn rồi. Lâu không gặp, nhìn mặt mũi anh ta hốc hác, xám xịt như bị bệnh lâu ngày, đôi mắt lúc nào cũng sáng trước kia giờ không còn nữa, chỉ còn lại tròng đen u uất ảm đạm.
– Em ngồi đi, anh gọi nước dưa hấu cho em rồi.
Trước tôi thích nước ép dưa hấu vì vừa mát vừa ngọt, nhưng bây giờ tôi chỉ thích uống nước cam. Tôi vẫy tay bảo người phục vụ:
– Đổi cho tớ nước dưa hấu thành nước cam nhé.
Sau khi phục vụ đi rồi, Minh nhìn tôi chằm chằm, anh ta nói:
– Em đổi khẩu vị rồi à?
– Ừ. Lâu rồi. Giờ chỉ thích uống nước cam.
– Dạo này thấy mặt mũi em đầy đặn lên nhiều đấy, như thế này nhìn mới xinh.
– Ừ. Vào chủ đề chính đi, anh có việc gì thì nói đi.
Minh bắt đầu kể chuyện từ sau hôm bị Quang đánh ở nhà tôi, sau đó là việc anh ta chia tay với My vì không hợp. Cuối cùng anh ta bảo:
– Anh sai rồi phải không em? Phản bội em. Cuối cùng anh chẳng còn gì cả.
– Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, sai đúng cũng không cứu vãn được nữa. Bây giờ anh cứ sống một cuộc sống khác, sau này rồi cũng có người hợp với anh.
– Em có biết không? Anh với My chia tay rồi, không ai làm cho anh có được cảm giác như ở bên em, cũng không ai phù hợp với anh như em nữa.
– Tôi đến đây không phải để nghe anh nói những chuyện đó. Anh với ai chia tay không liên quan đến tôi.
– Anh biết, nhưng An à, em có thể cho anh một cơ hội nữa không? Một cơ hội thôi, anh hứa không bao giờ làm tổn thương em nữa. Anh bây giờ khổ lắm rồi, không sự nghiệp, không người yêu, anh không có gì cả. Em đừng bỏ anh được không? Em bỏ anh bây giờ anh ૮ɦếƭ mất.
– Phản bội là con đường anh chọn, không phải tôi. Giờ tôi có cuộc sống mới, đến đây không phải là vì còn tình cảm với anh mà tôi đến để chấm dứt mọi liên quan đến nhau của chúng ta. Mỗi người đã đi một con đường riêng, anh cũng đừng suốt ngày liên lạc với tôi nữa, người yêu tôi hiểu lầm.
Minh cười khổ lắc đầu:
– Ừ. Đúng là do anh. Vì anh phản bội em nên em mới đến công ty Quang xin việc có đúng không? Người yêu của em bây giờ là Quang đúng không?
– Không liên quan đến anh.
– Mình mới chia tay một thời gian, anh không tin em yêu người khác nhanh đến thế. Anh không tin em yêu anh ta đâu. An, quay về bên anh đi.
– Anh bị thần kinh à?
– Ngay từ đầu khi biết Quang là người yêu Yến, anh đã đoán ra rồi. Nhưng anh không tin em vì trả thù Yến mà làm thế. Dù gì thì đàn bà con gái, tiếp cận với đàn ông như thế chỉ thiệt thân. Em biết rõ mà, phải không?
– Thiệt thân? Đời tôi còn cái gì mà thiệt thân?
– Anh biết chuyện ngày trước em hiểu lầm Yến, nhưng mà thật sự không phải Yến bảo My làm thế với anh đâu. Em đừng vì một tý hiểu lầm mà làm những việc thiệt bản thân em.
– Anh thì biết gì?
– Anh ở cạnh em bốn năm đấy An, anh hiểu rõ em hơn ai hết đấy, hiểu em hơn thằng Quang kia đấy. Nếu em vì trả thù Yến mà em làm thế thì em sai rồi, quay đầu lại đi An. Yến không làm gì em cả, em đừng tự làm khổ bản thân mình như thế.
Tôi thấy anh ta tự nhiên bênh Yến ra mặt như thế, chẳng nghĩ ngợi được gì mà nói luôn:
– Anh biết tại sao tôi không được ở với mẹ không? Biết tại sao từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có một người bạn không? Anh chỉ quen hưởng thụ những thứ tôi mang lại mà không biết tôi phải vất vả thế nào mới có được. Anh chưa từng hỏi tôi làm thêm những công việc gì. Ngay cả nó từng làm gì với tôi anh cũng không biết. Bây giờ khi anh thất nghiệp anh lại tìm đến tôi, rồi giờ anh lên mặt dạy dỗ tôi đấy à?
– Anh hỏi mọi người rồi. Yến không làm gì em cả. Tự em ghen tị với Yến rồi không ở nhà Yến nữa. Anh chỉ không muốn em vì ghen tị mà đi trả thù kiểu đấy thôi. Anh muốn tốt cho em.
– Đúng đấy, tôi ghen tị, tôi ghen tị nhiều cực. Ghen tị vì nhà nó giàu, nó sinh ra đã ăn sung mặc sướиɠ còn tôi thì vất vả quanh năm ngày tháng. Ghen tị vì nó có người yêu tử tế còn tôi thì bị người yêu phản bội. Thế nên tôi mới tán người yêu nó để thỏa mãn ghen tị của mình đấy. Được chưa? Từ giờ đừng có tìm đến tôi nữa. Tránh xa tôi ra.
Tôi nói xong thì hùng hùng hổ hổ đứng dậy, xách túi định ra về. Thế nhưng khi tôi quay lưng lại thì nhìn thấy một người đang đứng ở sau tôi.
Sắc mặt của anh vẫn ôn hòa như thế, trầm lặng như thế, chỉ có đôi mắt là càng ngày càng lạnh. Lạnh đến mức tôi cảm thấy buốt giá đến tận xương tủy. Người đàn ông mà tôi yêu, chưa bao giờ tôi thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt này.
Tôi định há miệng giải thích nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình vừa bị mắc phải một cái bẫy, không thể nào thanh minh cho nổi, chứng cứ rõ rành rành ra như thế không biết bắt đầu phải giải thích từ đâu. Nếu đổi lại là tôi, thì tai đã nghe xong rồi, dù có nói giải thích thế nào tôi cũng không thể tin được nữa.
Tôi mấp máy môi, run rẩy gọi một chữ:
– Anh.
Anh không trả lời mà từ từ lùi lại, vừa lùi vừa nhìn tôi chằm chằm giống như hai người xa lạ, sau này không còn có thể bước chung một đường được nữa. Hôm ấy, anh không nỡ nói với tôi một lời mà chỉ quay đi để lại cho tôi một bóng lưng, một bóng lưng cô đơn và dứt khoát khiến tôi đau đến thắt gan thắt ruột.
Tôi biết, chính tay tôi đã vứt bỏ đi tình yêu tuyệt vời nhất trong cuộc đời này của chúng tôi rồi!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay