Chúng tôi ở Huế thêm mấy ngày, ký hợp đồng xong lại đi du lịch, đến khắp các địa điểm nổi tiếng của tỉnh Thừa Thiên, ăn rất nhiều món đặc sản của cố đô xưa cũ, đêm đến lại cùng nhau làʍ t̠ìиɦ.
Tôi biết những ngày tháng tốt đẹp không còn dài nhưng vẫn muốn được tận hưởng cùng anh, nhiều lúc rất muốn nói rõ ràng hết mọi chuyện cho lòng thanh thản rồi đến đâu thì đến, nhưng mà cứ mỗi lần thấy anh vui vẻ cười với tôi, tôi lại không dám mở lời.
Tôi sợ…Lần thứ hai trong đời tôi sợ mất đi một người. Ban đầu cứ nghĩ tán anh, trả thù xong xuôi rồi sẽ vứt bỏ, nhưng đến bây giờ tôi phát hiện ra tôi không đủ can đảm để vứt bỏ, càng không đủ dũng khí để đối diện với sự trả thù đó, chỉ có thể ở cạnh anh nơm nớp lo sợ từng ngày.
Đêm cuối cùng trước khi về Hà Nội, Quang bảo tôi:
– Em có dự định gì cho tương lai chưa?
– Dự định gì ạ? Em định kiếm tiền sửa sang lại nhà cửa, phấn đấu kiếm thật nhiều hợp đồng về cho anh, mới nghĩ đến thế thôi, còn lại chưa tính gì cả.
– Định năm bao nhiêu tuổi mới lấy chồng?
– Năm nay em hai lăm, năm sau hai sáu kim lâu chưa cưới được, thế thì năm hai bảy em sẽ cố úp sọt lấy một anh để cưới.
– Định kiếm anh nào nữa?
– Thì em cứ tính thế đã. Chưa có anh nào chịu vào rọ mà.
– Em thấy anh có được không?
– Được, nhưng em phải tìm hiểu thêm đã. Ít nhất cũng phải hai năm.
Anh cười, cúi đầu hôn lên trán tôi:
– Ừ, ngủ đi em.
– Ngủ ngon.
Sau khi rời Huế, chúng tôi bắt đầu quay lại với cuộc sống bộn bề công việc, nói chung do công trình quá nhiều nên ai cũng đầu tắt mặt tối cả ngày, thỉnh thoảng lắm mới có thời gian nhắn cho nhau một tin.
Tôi muốn ở riêng với anh nhưng lại không muốn Quang đến nhà mình nữa, một là để tránh ảnh hưởng đến anh, hai là sợ mấy bà hàng xóm lỡ miệng nói ra chuyện hôm tôi bị đánh, anh nghe được lại phiền lòng. Mấy lần anh hỏi tôi chuyện này, tôi đều phải nói dối, bảo là: “Mấy hôm trước mẹ tôi về thăm nhà, thấy hàng xóm phàn nàn nên hỏi tôi rồi, tôi sợ mẹ biết tôi chưa lấy chồng mà suốt ngày ở với anh như thế, bà lại không vui”.
Quang nghe xong cũng hiểu nên không nói gì nữa, thỉnh thoảng hai đứa nhớ nhau quá lại rủ nhau đi trốn vài bữa, lúc thì lý do đi công tác, lúc thì xin nghỉ việc để đi chơi. Lâu dần, mọi người trong công ty thấy tôi với sếp như thế cũng bắt đầu dị nghị.
Có hôm, có người còn hỏi thẳng tôi:
– An sao dạo này được sếp ưu ái thế? Đi đâu cũng được đi với sếp. Em làm cách gì dạy chị với.
– Chị ơi em có làm gì đâu. Em với sếp đi vì công việc mà.
– Cả công ty này thiếu người chắc. Tưởng một mình em có tài à? Người giỏi có mà đầy. Chẳng qua người ta không lăng loàn, không giỏi dụ dỗ đàn ông thôi.
– Chị nói thế là ý gì đấy ạ?
– Ý gì tự biết, cả công ty đang đồn ầm lên kia kìa. Bảo có đứa mới đến mà giỏi thật, biết sếp có người yêu rồi mà vẫn tán tỉnh được.
– Ai thế hả chị?
– Khϊếp, giả vờ như thật thế bảo sao sếp không bị gạ gẫm.
Tôi đang định nói nữa nhưng bé Nhu cứ kéo tay, bảo tôi thôi đi, tôi nể mặt nó nên cũng không nói gì nữa. Đợi bà ấy đi rồi, Nhu mới nói:
– Chị cãi làm gì. Dạo này công ty mình buồn cười lắm, cứ đồn linh tinh suốt thôi.
– Ừ. Nhưng nói kiểu đấy chị cứ thấy làm sao ấy.
– Tại vì mấy bà kia đến trước chị, mà ngày nào cũng đầu tư phấn son váy áo nhưng sếp không nhìn, giờ thấy sếp hay đi với chị nên ghen ăn tức ở đấy.
– Sếp có người yêu rồi, ghen với người yêu sếp ấy, ghen với chị làm gì.
– Nhưng vấn đề là bà Yến người yêu sếp không hay đến công ty, mà sếp thì lại ở công ty suốt, nên mấy bà kia nghĩ quan hệ của sếp với người yêu không tốt ấy, nên càng ra sức tán.
– Ừ, chị biết rồi.
– Thôi chị cố tránh xa sếp ra cho dễ sống. Mấy bà kia lắm chuyện lắm.
– Ừ.
Chiều hôm đó, Quang nhắn tin bảo tôi tối đi ăn cùng anh nhưng tôi từ chối luôn. Tôi nhắn:
– Mình tạm thời ít gần nhau đi anh, em thấy mọi người trong công ty nói quá.
– Nói gì thế em?
– Dị nghị linh tinh thôi. Nói chung trong mắt mọi người thì ai cũng biết anh yêu Yến rồi, giờ cứ đi với em, người ta nói ấy.
– Thế thì mình công khai đi.
Suốt mấy tháng yêu nhau, tôi lúc nào cũng sợ người khác phát hiện nên toàn lén la lén lút yêu anh. Thậm chí ngay cả khi đến công ty và tan làm, anh muốn đưa đón tôi nhưng lần nào tôi cũng từ chối. Mỗi lần tôi né tránh thế này, anh đều không vui nhưng vì chiều theo ý tôi nên cũng đành nhường nhịn.
Tôi biết như thế là thiệt thòi cho anh, tôi cũng hoàn toàn tin tưởng là anh yêu tôi, nhưng mà tôi biết, chúng tôi công khai sớm ngày nào thì tôi sẽ mất anh ngày ấy. Lâu nay Yến không ra mặt hành động gì nhưng tôi biết, cô ta đang ngấm ngầm tính kế, cô ta thừa thông minh để biết nếu cố tình làm bung bét ra, cả tôi cả cô ta đều sẽ bị Quang ghét bỏ.
Tôi lợi dụng tình cảm của anh để trả thù, anh ghét tôi là một đằng, nhưng nếu anh biết được con người thật của Yến, anh tất nhiên cũng sẽ ghét cả cô ta. Cho nên cô ta rõ ràng đang im lặng chờ thời cơ, khiến Quang chỉ có thể ghét tôi chứ không lột được bộ mặt thật của cô ta xuống. Lâu nay, tôi với anh có thể bình yên cũng chính là vì lý do như vậy.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, mãi mới nhắn tin trả lời anh:
– Bây giờ chưa đến lúc, mình còn công việc mà. Khi nào công ty ổn định rồi công khai sau đi sếp.
– Sao lúc nào em cũng trốn tránh thế? Trong lòng em rõ ràng lúc nào nghi ngờ anh với Yến, nhưng khi anh đề nghị công khai thì em cứ tránh là sao?
– Em sợ.
– Em sợ cái gì, nói cho anh nghe đi.
– Sếp ơi, em với anh hoàn cảnh khác nhau mà. Anh chờ em phấn đấu xứng đáng với anh đi, được không sếp.
Quang không nhắn lại nữa, tôi biết anh không vui nhưng cũng chẳng còn cách nào, ai bảo tôi nhà nghèo rách nghèo nát, không có bố cũng coi như chẳng có mẹ, trước mắt còn một đống sóng to gió lớn đang chờ nữa, không biết rồi chúng tôi đi được đến đâu…
Sau thời gian ấy, bắt đầu cũng có liên tiếp nhiều chuyện không hay xảy đến với tôi. Ban đầu là đồng nghiệp cố ý mượn laptop của tôi rồi làm mất sạch dữ liệu, rồi đến các bản vẽ mà tôi in ra bị đổ nước hỏng toàn bộ, sau cùng là có mấy chị trong công ty dằn mặt tôi trong nhà vệ sinh.
Những chuyện này tôi không dám nói với Quang, sợ quan hệ của tôi với anh đang căng thẳng vì không có thời gian được ở gần nhau, giờ lại đến những chuyện thế này nữa, nói ra kiểu gì anh cũng suy nghĩ. Tôi cứ im lặng chịu đựng một mình cho đến một hôm, mới sáng sớm tới công ty đã thấy ngoài hành lang dán đầy hình tôi với một người đàn ông lạ mặt, bên trên còn ghi một dòng chữ đậm màu đỏ: Nguyễn Thùy An, con giáp thứ mười ba chuyên đi ςướק chồng người khác.
Tôi vội vàng chạy đến giật giấy xuống nhưng số lượng dán quá nhiều, tôi mới giật được mấy tờ thì có đồng nghiệp đến. Họ đứng túm năm tụm ba lại chỉ trỏ, lại thêm mấy bà ở phòng marketting ghét tôi sẵn nên càng đổ thêm dầu vào lửa, tôi nghe có người nói:
– Ôi hôm trước xem trên mạng, thấy có bài viết bóc phốt một đứa tên An làm ở công ty thiết kế nội thất, tao đã ngờ ngợ rồi. Hóa ra đúng là con An công ty mình.
– Ừ, tao đọc bình luận thấy có người bảo học cùng cấp ba với nó, nó cặp với mấy ông già từ hồi đó cơ. Không phải chỉ mỗi bây giờ đâu.
– Thế á? Khϊếp, đúng là cái tính hám trai hám tiền ăn vào máu rồi đấy mày ạ. Từ nhỏ đã thế, lớn lên cũng thế. Nó còn tán cả sếp mình đấy.
– Thật á?
– Trước tao đến sớm một hôm, thấy nó từ phòng sếp đi ra mà. Mà lúc đó cả công ty không có ai cả, chỉ có nó thôi. Mà nó dám vào tận phòng gạ sếp với kinh.
Những chuyện tôi cặp kè với người khác trước đây toàn là do con Yến bịa đặt, nó là một vết nhơ suốt thời đi học của tôi, tôi cứ tưởng lớn lên đi làm rồi mọi thứ cũng qua, thế mà bây giờ lại trở thành bằng chứng để chứng minh tôi lăng loàn từ nhỏ.
Tôi nghe thế thì vừa ức vừa tủi thân, muốn khóc nhưng lại cố cắn răng để không chảy nước mắt trước người khác. Tôi vừa cố sức giật giấy vừa quay đầu quát mấy bà kia:
– Các chị không biết gì thì im đi.
– Rõ rành rành ảnh chụp mày hôn hít với ông già nào trên xe đây mà mày còn chối. Mày làm như bọn tao dựng chuyện cho mày ấy.
– Đây là ảnh photoshop.
– Ai biết là thật hay photoshop, bọn tao chỉ thấy ảnh thì bọn tao tin thôi.
Càng đến giờ làm càng đông người tụ tập xem, ban đầu chỉ là mấy bà thích tám chuyện thôi, nhưng dần dần cả mấy ông con trai nữa. Nhất là anh Long, nhìn thấy tôi thế thì vội vàng chạy lại, vừa giúp tôi giật giấy xuống vừa hỏi:
– Có chuyện gì thế An?
– Em không biết, mới sáng sớm đến đã thấy mấy tờ này dán đầy tường.
– Đứa nào mà chơi mất dạy thế.
Có một bà còn cố tình nói to:
– Chắc nó làm gì thì người ta mới đến tận công ty dán giấy thế chứ anh Long. Ai rỗi hơi đâu mà bỏ công in ra rồi lại mang đến dán.
– Đúng rồi đấy, nó ςướק chồng người ta ấy.
Cả một hành lang đang nhao nhao cả lên, người này chỉ trỏ người kia bàn tán, tôi với anh Long thì cật lực đi xé giấy, bỗng nhiên từ bên trong vọng ra một giọng nói:
– Mọi người tụ tập ở đây làm gì thế?
Mọi người nghe thấy giọng sếp thì bỗng nhiên im bặt, sau đó dạt ra một bên để cho Quang đi vào. Anh vừa nhìn thấy tôi lẫn mấy tờ giấy kia, ánh mắt liền tối lại, tôi thì không biết giải thích ra sao nên chỉ biết cúi đầu im lặng.
Qua một lúc sau, anh nói:
– Mọi người đi vào phòng làm việc hết đi. Long gỡ nốt mấy tờ giấy này xuống rồi mang xuống sảnh đốt.
– Vâng.
– An vào phòng làm việc của tôi.
Bình thường Quang cư xử rất ôn hòa với mọi người, nhưng hôm nay thái độ của anh lạnh lùng đến nỗi ai cũng phải sợ, thế là tất cả mọi người nhanh chóng tản ra rồi về bàn làm việc, còn tôi thì lẽo đẽo theo anh vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, anh đã bảo tôi:
– Em ngồi xuống nghỉ ngơi tý đi.
Lúc đó tôi vừa ngượng vừa xấu hổ, tự nhiên ở công ty mà làm ảnh hưởng đến anh như thế này, anh không những không trách tôi mà còn gọi tôi vào phòng, biết tâm trạng tôi không tốt nên bảo tôi ngồi xuống nghỉ ngơi, không cần ra gặp mọi người trong lúc này.
Tôi lí nhí đáp:
– Em xin lỗi.
– Không phải lỗi của em, sao em phải xin lỗi.
– Em làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, ảnh hưởng đến anh. Em xin lỗi anh.
– Em có biết ai làm không?
Tôi đoán ra được nhưng tôi lại lắc đầu:
– Em không biết.
– Ăn sáng chưa?
– Em ăn rồi.
– Anh đưa em về nhà nhé, hôm nay nghỉ làm một hôm đi. Lúc nào ổn ổn rồi đi làm sau. Anh thấy sắc mặt em không tốt đâu.
– Tý nữa em phải xuống công trình ở Hà Đông nữa, hẹn đối tác rồi không bỏ được. Em không sao đâu, anh đừng lo.
Quang nhìn tôi rất lâu, ánh mắt của anh có chút khác lạ nhưng tôi không có can đảm hỏi mà cứ giả vờ như không biết. Tôi cứ cúi gằm mặt nhìn chân mình, mãi một lúc sau mới nghe tiếng anh nói:
– Em có quen Yến không?
Tôi chột dạ, khi đó ý định trả thù của tôi lại không mãnh liệt bằng suy nghĩ sợ mất anh, thế là tôi định chối:
– Em…
Không khí trong căn phòng lại rơi vào im lặng, ở đây không gian được ngăn cách với bên ngoài bằng cửa kính nên chỉ có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của hai chúng tôi. Quang chầm chậm đứng lên, đi đến trước mặt tôi, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người sau cửa chính mà giơ tay nắm lấy hai vai tôi, nhẹ nhàng nói:
– Trước khi quen em, anh đã quen Yến rồi. Bố Yến là cấp trên của bố anh, hai nhà thấy bọn anh hợp tuổi nên cứ ghép vào cho hai đứa quen nhau. Anh thấy Yến cũng được. Nhưng từ khi quen em, anh nghĩ khác rồi.
Sau khi chia tay, tôi nghĩ lại việc này mới biết, khi anh chủ động nói ra những lời đó tức là anh muốn xác định mối quan hệ với tôi, muốn chúng tôi thẳng thắn với nhau. Nhưng mà khi đó tôi lại trả lời anh bằng một câu cực kỳ sai lầm:
– Vâng, em hiểu rồi.
– Có chuyện gì thì mình cứ thẳng thắn được không?
– Vâng ạ. Em không có gì cả đâu, có chuyện gì thì em sẽ nói ngay với anh. Anh đừng lo.
– Ừ. Em ngồi xuống nghỉ một tý đi, tý nữa hãy ra ngoài.
– Vâng.
Cả ngày hôm đó, không một ai trong công ty thèm hé răng nói với tôi nửa lời, ngay cả bé Nhu thường ngày hay nói chuyện thế mà hôm ấy cũng chỉ nói sơ sơ với tôi một hai câu. Tôi biết, những bài viết ở trên diễn đàn tất cả mọi người đã đọc được rồi, các bạn hồi cấp ba của tôi lại vào xác nhận hẳn hoi nữa, nên ai cũng sẽ tin thôi.
Dù bình thường tôi có thế nào đi nữa thì quá khứ nhơ nhớp như thế, hiện tại còn bị người ta đến tận công ty đánh ghen, còn dính vào thị phi với sếp, bị mọi người ghét là đúng. Tôi có một trăm cái miệng cũng chẳng thể nào thanh minh được.
Trên mạng, người ta gọi tôi là loại không có bố nên không có ai dạy dỗ, họ chửi mẹ tôi ngày xưa cũng đi ςướק chồng nên mới đẻ ra đứa con cũng đi ςướק chồng. Tôi không biết con Yến lấy ở đâu được đống tin nhắn số của tôi nhắn tin gạ gẫm một ông nào đó đi nhà nghỉ rồi tung lên mạng, làm cả đống người cứ nháy máy rồi nhắn tin vào số của tôi để chửi rủa, tôi phải tắt máy đi mới yên.
Chiều hôm đó, tôi lấy số máy bàn ở công ty gọi vào máy con Ngọc, rủ nó đi uống rượu. Gì chứ rủ nó đi uống rượu thì nó gật đầu không cần suy nghĩ, vừa đến quán đã gọi ra hai chai vodka.
– Có việc gì mà tâm trạng mày tốt thế, rủ tao đi uống rượu?
– Cãi nhau với sếp. Bị con Yến dán hình ở công ty tổng sỉ vả.
– Gì cơ?
– Nó còn tung cả quá khứ của tao lên trên mạng nữa kia.
– Thế ông Quang có biết không?
– Tao giấu nhưng bung bét ở công ty, giờ anh ấy biết rồi.
Con Ngọc rót ra hai chén rượu đầy, đưa một chén cho tôi:
– Giờ mày định sao? Tiếp hay dừng?
– Muốn tiếp, nhưng tao nghĩ nên dừng.
– Rồi mày có làm được không? Tao thấy ông Quang cũng không phải là người dễ từ bỏ, hay là mày cứ nói thật đi xem đến đâu thì đến.
– Mày nghĩ anh ấy có yêu tao thật không?
– Để yêu sâu đậm thì chắc chưa, nhưng có tình cảm thì rồi. Cái chúng mày thiếu là thời gian, nếu mày có thêm ít thời gian nữa để tình yêu của chúng mày đủ chín thì có lẽ sẽ khác.
– Ừ, tao thấy gấp gáp như đi đuổi nhau ấy, nếu có thời gian để tao tìm cách nói thì đã khác. Cũng tại tao, từ đầu không nghĩ ra cái ý định trả thù này thì đã không thế này. Giờ tiến không được, lùi cũng không xong. Cuối cùng vẫn bị con Yến quay cho mòng mòng.
– Mày không trả thù thì mày gặp được ông Quang chắc? Tao thấy ông ấy quá tốt so với thằng Minh. Chỉ tại số mình đen, gặp kiểu gì không gặp, lại gặp trong hoàn cảnh trả thù kiểu này..
– Ừ nhỉ? Nếu không trả thù thì tao cũng chẳng gặp được anh ấy. Mẹ, đúng là số phận hết rồi. Số tao không lấy được chồng hay sao ấy mày ạ. Yêu một thằng thì bị nó lừa, yêu người thứ hai thì thế này.
– Thôi, đừng nghĩ nữa. Trong chuyện này tao cũng đếch biết nên khuyên mày thế nào, thôi cứ phó mặc đi, đến đâu thì đến. Tình yêu phải trải qua sóng gió mà, như thế mới nhận ra được ai cần mình thật sự. Nếu ông ấy yêu mày thì sẽ bỏ qua thôi, chỉ cần sau này mày thật lòng với ông ấy.
Tối hôm đó tôi về nhà trong trạng thái say khướt, con Ngọc đưa tôi về đến đầu ngõ rồi mới cười hì hì, hôn gió mấy cái rồi mới nổ máy đi. Tôi chân nam đá chân chiêu bước vào nhà, vừa loạng choạng đi được mấy bước thì thấy một người đứng tựa tường chờ sẵn.
Tôi giật mình, vừa định hét lên thì nhận ra bóng lưng rất quen thuộc của anh. Tôi nheo mắt, khẽ gọi một tiếng:
– Anh à?
Quang từ từ xoay người, đi lại bên cạnh tôi, không biết anh đã đứng ở đây bao lâu rồi mà tôi có cảm giác hình như anh rất lạnh, bờ môi trông có vẻ hơi nhợt nhạt. Anh nói:
– Em vừa đi cùng ai về thế?
– À… bạn em.
– Ngọc à?