Sau khi bay vào Sài Gòn, ở trong đó làm việc thêm mấy ngày thì tôi nhận được tin nhắn của Yến. Cô ta bảo tôi:
– Hết thời hạn. Xin nghỉ việc đi.
– Đang có chuyến công tác trong Sài Gòn, chưa bỏ dở được.
– Tao biết ngay cái loại con hoang không có giáo dục như mày kiểu gì cũng nuốt lời mà. Tao đã cho mày một con đường nhưng mày không biết điều, thế thì đừng trách tao.
– Làm được gì thì làm đi.
Nhắn xong tin đó, tôi chờ mãi mà không thấy Yến nhắn lại nữa, tôi cứ tưởng cô ta thôi rồi, nhưng không ngờ một lúc sau lại nhận được tin nhắn:
– Mày đừng nói là mày thích sếp nên không bỏ đi được nhé.
– Trong đầu mày chỉ nghĩ được đến thế thôi à? Ở đây lương cao nên tao không muốn đi. Có cơ hội tiến thân, chẳng có đứa nào không thích.
– Mày thừa biết nếu sau tao lấy Quang, mày không thể có cơ hội tiến thân.
– Ít ra thì còn được hưởng lương cao đến sang năm. Còn hơn nhảy việc.
– Mày muốn bao nhiêu, tao bố thí cho mày tiền. Mày cầm tiền rồi cuốn xéo ngay cho tao. Đừng để tao nhìn thấy cái mặt ở công ty chồng tao nữa.
– Tóm lại tao đang nhận dự án nên không nghỉ ngang được, mày thích thì đi mà nói với chồng mày, bảo rút tao về Hà Nội đi, tao xin nghỉ việc ngay.
Tôi xác định rồi, kiểu gì cũng không thể trốn tránh được, vậy thì cứ dũng cảm mà đương đầu, đằng nào chuyện gì đến cũng phải đến, lẩn trốn cũng có ích gì đâu. Lúc tôi gọi điện xin ý kiến Ngọc về vấn đề này, câu đầu tiên nó hỏi tôi:
– Giờ mày trả lời thật cho tao xem. Mày còn muốn trả thù không hay là mày thật sự yêu ông Quang?
– Cả hai.
– Tốt. Thế thì cứ ra sóng mà cưỡi thôi. Nếu ông Quang cũng thật lòng yêu mày, dù có chuyện gì ông ấy cũng sẽ gánh cùng mày.
– Tao cũng mong là như thế. Nhưng tao vẫn sợ, sợ anh ấy mà biết chuyện tao với Yến, rồi cả chuyện tao vào làm công ty để tìm cách tán tỉnh, lợi dụng anh ấy để trả thù, tao sợ Quang không tha thứ nổi.
– Chứ còn quái gì nữa. Chẳng có đứa nào đi tin một đứa tự nhiên nhảy việc đến công ty của người yêu kẻ thù làm. Ông Quang nhà mày thừa thông minh mà con Yến cũng thừa sức không để mày yên.
– Thế nên tao mới muốn nói trước với ông ấy. Nhưng mà tao không há mồm ra nổi.
– Ừ. Nếu là tao, tao cũng không tha thứ. Nhưng mà tha thứ là một chuyện, còn yêu hay không lại là một chuyện khác. Nếu ông ấy vẫn yêu mày thì sẽ cho mày cơ hội “cải tà quy chính”, còn nếu không thì mày biết kết cục rồi đấy, tao đã cảnh báo mày ngay từ đầu rồi.
– Tao cũng không nghĩ tao thế này, tao tưởng tao không yêu thêm ai được nữa. Giờ tự mình dính bẫy mình, đúng là tao điên mẹ rồi.
– Hay mày chủ động nói trước với ông Quang đi, xem ông ấy thế nào. Dù gì thành khẩn khai báo còn dễ được khoan hồng.
– Trước tao hỏi bóng gió rồi, ông ấy có vẻ không thích bị lừa đâu. Tao định nói từ mấy hôm trước nhưng thấy ông ấy thế, tao thôi luôn.
– Nan giải đấy. Thôi mày cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cưỡi sóng đi, nếu như ngay cả ông ấy cũng bỏ mày thì vẫn còn tao. Yên tâm, tao sẽ không bỏ mày.
– Cảm ơn bạn tốt, về đến Hà Nội tao mời mày ăn lẩu.
– Thôi đợi mày có mà đến tết Công gô, tao còn lâu mới tin.
– Tin tao đi, tao sắp về rồi đấy.
Trong lúc hứa hẹn với con Ngọc là sẽ trở về, một người ở Hà Nội cũng đang rất nhớ tôi. Tôi nói với anh vào Sài Gòn mấy hôm rồi sẽ quay lại, nhưng bỗng nhiên dự án phát sinh vấn đề nên chưa về được, làm anh mất công bay đi bay lại mấy lần vào buổi đêm để thăm tôi, xong sáng mai lại dậy sớm bay ra.
Yêu nhau mà xa nhau kiểu này mới biết, tình yêu thực sự không thể chịu đựng được khoảng cách, một chút cũng không được. Hai đứa ở hai đầu tổ quốc, nhiều lúc nhớ nhau đến quặn thắt lòng mà không biết phải làm sao.
Sau khi hoàn thành xong khâu một giám sát dự án, Quang vào tận nơi để đón tôi về Hà Nội, trước lúc rời xa Sài Gòn, anh Hưng còn nửa đùa nửa thật bảo hai người chúng tôi:
– Cặp đôi vàng của làng thiết kế nội thất đây rồi. Trước học Đại học cứ nghĩ không biết ông Quang mọt sách này sau có nổi người yêu không. Ai ngờ đúng là lớ ngớ vớ được huy chương, kiếm được cô người yêu vừa xinh vừa giỏi thế này.
– Người ta bảo thế là chậm mà chắc đấy.
– Nhớ là phải chắc đấy nhé. Người như An đừng để tuột mất đấy, ở ngoài nhiều người nhăm nhe lắm. An vào đây có nửa tháng mà cả đống đối tác trong này đang hỏi xin số điện thoại tùm lum rồi đây.
Tôi cười cười:
– Sếp em không cần giữ, mười năm em cũng không chạy thoát anh ạ.
– Thế thì tốt.
Quay lại công ty, chúng tôi bắt đầu quay trở lại mối quan hệ sếp và nhân viên như bình thường, chỉ là hôm nào đi làm, sếp tôi ngồi trong phòng cũng nhắn tin bảo tôi:
“Trong phòng anh có cam này”
“Lấy lý do gì để vào ăn được nhỉ?”
Vừa nhắn xong một lúc thì chị Tú từ trong phòng sếp ra, mặt mày nhăn nhó:
– Sếp dạo này chị vẽ bản nào cũng không ưng, cứ bắt sửa đi sửa lại. Chẳng biết do tài năng của mình bị mai một hay vì yêu cầu của sếp ngày càng cao nữa. An vào tiếp chỉ đi, sếp bảo đến lượt mày đấy.
Bé Nhu còn lè lưỡi trêu:
– Chuẩn bị vẽ lại này.
– Xùy, vẽ lại thì vẽ lại.
Thế là lúc vào mặt mày tôi tỏ ra căng thẳng như sắp bị sếp mắng thật, nhưng khi bước vào đến phòng, việc đầu tiên là cười toe cười toét với “bạn sếp” nào đó cái đã. Anh tôi chỉ tôi ngồi xuống ghế rồi bảo “ăn hết đĩa cam rồi mới được ra ngoài”. Tất nhiên là tôi ngoan ngoãn nghe lời, ăn một lúc hết sạch đĩa rồi lại mang bộ mặt nhăn nhó đi ra. Vừa ngồi xuống bàn đã giả vờ lẩm bẩm:
– Sếp cũng bắt em vẽ lại chị ạ.
– Đấy, tao biết ngay mà. Sếp nhà mình yêu cầu ngày một cao chứ không phải do mình kém đâu. Thôi cố lên, vẽ lại còn hơn bị trừ lương.
Trong bụng tôi lúc đó buồn cười kinh khủng nhưng chẳng biết nói với ai cả, thế là lại lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin cho anh:
– Cam ngon thật. Cảm ơn sếp.
Rất nhanh anh trả lời lại:
– Không có chi.
Ôi tình yêu vụиɠ ŧяộʍ nơi công sở cũng khiến tôi hạnh phúc phát điên, ngày ngày đắm chìm trong đó không muốn tỉnh nữa. Có sếp thế này, tôi tình nguyện đi làm không lương cả đời cũng được, cật lực cống hiến cho công ty năm mươi năm nữa cũng được. Tất nhiên với điều kiện… anh sẵn sàng nuôi tôi.
Vì muốn giữ gìn tình yêu mới chớm nở này mà tôi đã che giấu chuyện của tôi với anh rất kỹ, trước mặt mọi người luôn tỏ ra như giữa chúng tôi không có bất cứ mối quan hệ gì ngoài quan hệ của sếp và nhân viên, cho đến một hôm, tôi đã đóng cửa lên giường nhắn tin với Quang rồi, tự nhiên mười giờ đêm lại thấy Minh gọi điện. Tôi không nghe máy thì anh ta nhắn tin:
– Tôi đang đứng trước cửa nhà cô, ra đây nói chuyện.
Từ sau lần đánh nhau với Quang, anh ta vẫn nhắn tin cho tôi suốt nhưng tôi không trả lời, hôm nay anh ta đến tận nơi tìm, tôi không muốn gặp nhưng cũng không muốn anh ta cứ đứng ở nhà mình thế, cuối cùng đành trả lời:
– Anh đến làm gì?
Sau đó, Minh gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp, là ảnh tối hôm qua Quang đưa tôi về, chúng tôi vẫn theo thói quen cũ, trước khi tạm biệt lần nào cũng ngồi trong xe hôn nhau.
Tôi chột dạ, bắt đầu lo lắng không biết anh ta lấy những ảnh này ở đâu, rồi Yến thì sao, cô ta có biết không? Tôi như làm việc xấu sợ bị phát hiện lên đành lo lắng nhắn tin lại:
– Anh theo dõi tôi à?
– Theo dõi? Giờ tôi mới phát hiện ra bộ mặt giả tạo tởm lợm của cô đấy. Lúc nào cũng chối đây đẩy, bảo sếp em, thế cái chó gì đây? Chúng mày sếp với nhân viên mà ngồi trong xe hôn hít nhau thế này à?
– Anh buồn cười nhỉ? Tôi với anh chia tay từ cách đây gần một năm rồi đấy. Anh lấy tư cách gì quản lý việc tôi yêu ai.
– Tôi không có tư cách á? Thế sao cô không nói ngay từ đầu, cô cứ dối trá để tôi phải năn nỉ cô quay lại làm gì? Hay là cô thích bắt cá hai tay, sở thích đàng điếm ăn sâu vào máu của cô rồi?
– Không liên quan đến anh. Tự anh hứa hẹn để xin lỗi, tôi chẳng nói gì cả.
– Ừ. Không phải cô cứ ậm ờ bảo không có gì với thằng kia, tôi cũng không ngu bỏ con My để quay lại với cô đâu. Chỉ có tôi là thằng ngu để cô dắt mũi thôi.
Lúc đầu, tôi không muốn nói với anh ta mối quan hệ với Quang vì chưa xác định là gì, sau nghĩ cũng không cần thiết phải giải thích nên cũng chẳng nói nữa. Tôi không nghĩ là anh ta vẫn ôm ấp hy vọng chuyện quay lại với tôi, anh ta bỏ My hay cô ta bỏ anh rồi anh ta mới tìm đến tôi, tôi cũng không biết nữa.
Thấy tôi không nhắn lại, anh ta lại gọi điện, tôi không nghe máy thì anh ta đập cửa.
– An, cô ra đây, ra đây nói chuyện cho đàng hoàng.
Giọng anh ta lè nhè như kiểu say rượu, tôi ghét mấy người say rượu kiểu này nên càng không mở cửa, chỉ ở trong nhà nói vọng ra:
– Anh đi về đi. Tỉnh táo rồi nói chuyện, tôi không nói chuyện với người say rượu.
– Có mở không để tôi đập cửa.
– Đi về không tôi báo công an.
Bên ngoài đột nhiên im ắng, tôi nghe ngóng một lúc không thấy động tĩnh gì nên nghĩ anh ta về rồi. Ai ngờ lát sau nghe tiếng đập rầm rầm ở ngoài cửa, hình như anh ta cầm đá định đập hỏng ổ khóa nhà tôi.
Nhà tôi cũ lắm rồi, cửa gỗ cũng mục hết cả, hôm trước Quang đến bắt vít bản lề lại nhưng cũng vẫn yếu lắm, anh bảo đợi qua tết rồi sửa lại, thế nhưng còn chưa kịp sửa thì hôm nay Minh đến phá. Anh ta đập mấy cái tôi đã nghe tiếng hàng xóm phàn nàn, cuối cùng không còn cách nào nữa nên đành phải mở cửa cho anh ta.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ như trước đây, cãi nhau xong rồi sẽ biết ý tự về, thế nhưng khi vừa vào được đến nhà, anh ta lập tức lao đến đẩy tôi xuống ghế, sau đó như một con thú Ϧóþ chặt lấy cổ tôi:
– Con ranh này, mày tưởng mày tán tỉnh được thằng giám đốc kia thì đá tao là xong à? Mày đừng có mơ, mày chưa xong với tao đâu.
– Bỏ ra.
– Mày xúi nó đánh tao phải không? Mày to gan thật. Mày nhìn nó đánh tao mà không bênh một câu, còn bỏ tao một mình ở đồn đi về với nó. Mày là con khốn chứ gái nhà lành gì. Loại thấy tiền cái là mắt sáng lên, vứt cả người yêu bốn năm để xách háng chạy theo thằng giàu.
Hai mắt anh ta long lên sòng sọc, cả người mùi rượu nồng nặc, tay Ϧóþ cổ tôi mạnh đến nỗi tôi không thở được. Lần đầu tiên tôi thấy Minh như thế, tôi sợ anh ta trong lúc say hóa điên lỡ tay gϊếŧ tôi thật nên cố há miệng giải thích:
– Không phải như thế đâu. Anh hiểu lầm rồi. Tôi không xúi anh ấy đánh anh.
– Thế mày ngồi trong xe hôn nó là cái gì? Mày tưởng mắt tao mù à? Chúng mày lén lút đàng điếm với nhau phải không?
– Không phải. Ảnh chỉnh sửa thôi, tôi với sếp không có gì cả.
– Không có gì à? Chúng mày đã ngủ với nhau chưa?
Anh ta càng nói càng l*иg lên như con thú, tay càng tăng lực ghì chặt cổ tôi. Càng lúc tôi càng không thở được, phổi không có oxy để hô hấp, l*иg иgự¢ như muốn nổ tung.
Tôi không còn sức trả lời nữa mà chỉ có thể vùng vẫy chống cự, nhưng sức lực của một đứa con gái làm sao có thể đọ lại với một thằng đàn ông đang độ tuổi sung mãn, tôi chỉ có thể trợn mắt nhìn anh ta cầu xin, còn Minh thì càng gào lên:
– Nói, mày ngủ với nó chưa? Nó chơi mày chưa? Nói đi con đĩ.
– …
– Bốn năm tao yêu mày, mày không cho tao đυ.ng vào người. Mày tỏ vẻ thanh cao lắm cơ mà, thực chất chỉ là con điếm thôi.
– …
– Tao không thể phí bốn năm được, hôm nay để tao chơi mày, xem tao với nó đứa nào hơn, đứa nào làm mày sướиɠ hơn.
Đầu óc tôi càng ngày càng quay cuồng, hai mắt dần trở nên mơ hồ vì não không còn oxy nữa. Trước lúc sắp ngất đi, tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng quần áo mình bị xé ra, nghe cả tiếng thắt lưng của anh ta rơi trên sàn nhà vang lên những tiếng khô khốc lạnh lẽo.
Cuối cùng, tôi chỉ biết gào lên trong vô vọng tên một người.
Anh…