Ngủ một đêm dài mơ toàn chuyện abc xyz với “ai đó” cho nên sáng sớm hôm sau tinh thần của tôi rất phấn chấn. Ngủ dậy còn chạy quanh sân vài vòng, ăn sáng rồi mới lên xe bus đi làm. Vừa đến công ty đã thấy một số lạ nhắn đến:
“Còn 17 ngày”
Không phải số của Yến nhưng kiểu đếm thời gian này thì dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai nhắn. Tôi không thèm trả lời mà nhét thẳng điện thoại vào túi, tiếp tục cặm cụi làm việc. Nhưng mà mãi không thể tập trung được vì con bé Nhu cứ thỉnh thoảng lại giật áo hỏi hết cái này đến cái kia.
– Chị An ơi cái công trình nhà ở trong Sài Gòn ấy, hôm trước chị làm phải không?
– Ừ, sao thế em?
– Bây giờ cái ông chủ thầu ấy muốn làm thêm một khu đối diện, 8 căn thôi, nhưng mà sếp lại chỉ đích danh em làm dự án đó. Mà làm thì làm từ đầu như chị thì thiết kế bên đối diện nó mới hợp lý được chứ. Đằng này giao cho chị dãy 10 căn, xong lại giao cho em dãy 8 căn, hai phong cách thiết kế khác nhau, em làm mãi mà không thấy hợp được tý nào.
– Đâu, chị xem nào?
Nhu đưa cho tôi xem bản vẽ của nó, đúng là phong cách thiết kế của tôi với Nhu khác nhau thật, khi dựng bản 3D lên nhìn hai khu đối diện không khớp với nhau tý nào. Lẽ ra dự án cùng một khu nên giao cho một người, sao Quang biết rõ điều này mà còn giao cho hai người khác nhau làm như vậy?
– Sếp chỉ đích danh em làm cái này hả?
– Vâng, hôm trước thấy chị Tú nói thế.
– Sao sếp lại giao thế nhỉ? Nhà ở này lẽ ra nên giao cho chị mới đúng chứ? Thôi mày đưa cho chị, để chị làm luôn cho.
– Thật á? Chị làm giúp em thật nhé. Em mò mẫm 3 ngày hôm nay chưa nổi một căn đây.
– Ừ, đưa đây.
Tôi lấy sơ đồ dự án của bé Nhu, bắt đầu nghiên cứu rồi chỉnh sửa các bản vẽ và thiết kế nội thất. Con bé Nhu nhìn tay tôi gõ phím nhanh như múa thì trầm trồ:
– Gớm, đúng là nhân tài đây rồi. Liếc mắt cái đã vẽ ra được. Thảo nào sếp coi trọng chị thế.
– Nói linh tinh.
– Thật mà. Em thấy dự án này sếp sợ chị nặng việc nên mới giao cho em ấy. Chứ người như sếp làm sao không biết dự án phải cùng một người làm mới hợp. Chẳng qua là dạo này sếp bận nên không làm luôn cho chị được nên mới giao cho em thôi. Ai lại nỡ để nhân tài phòng thiết kế cày cuốc hàng đống công việc thế, đúng không?
– Mày chỉ được cái nghĩ linh tinh thôi. Chị còn một đống việc đây, chắc thấy mày rỗi nên sếp mới giao cho mày.
– Em mà rỗi? Em cũng một đống việc, có mà sếp sợ chị quá tải thì có.
Tôi “xì” một tiếng, không tiếp tục nói với Nhu nữa mà chuyên tâm vào làm việc, thế nhưng càng vẽ lại càng thấy trong lòng mình ngọt ngào khó tả, giống như vừa được ăn cả một bình mật ong. Bình thường công việc khô khốc này làm một lúc đã chán, thế mà bọn tôi làm ngày một, hơn nữa tôi còn cảm thấy thích nữa là đằng khác. Thích vì người giao nó cho phòng thiết kế là sếp tôi.
Tôi nhớ sếp tôi quá!!!
Sao sếp cứ lúc lạnh lúc nóng như thế này với tôi nhỉ? Tôi càng lúc càng không hiểu anh nghĩ gì nữa, không thể nắm bắt được thì ra tay trả thù kiểu gì đây sếp ơi!!!
Buổi chiều tan ca xong, để làm thêm cả việc cho Nhu, tôi đành phải mang về nhà làm. Vừa mới mở laptop ra định vẽ tiếp thì điện thoại lại có tin nhắn đến.
Minh nhắn:
“Em tha thứ cho anh được không? Anh xin lỗi. Anh sai rồi”
“Anh chửi tôi, sỉ nhục tôi, tôi có thể tha thứ đấy. Nhưng anh đánh sếp tôi thì tôi không bao giờ tha thứ”
“Tại sao? Em yêu nó rồi à? Anh đánh nó thì sao? Hôm đó em chỉ lo cho nó chứ em có thèm để ý đến anh không? Anh là người yêu bốn năm của em đấy, thế mà em về cùng nó rồi bỏ mặc anh thế được à?”
“Anh nên nhớ vì sao anh lại bị đánh. Nếu anh không sỉ nhục người khác thì không ai động gì đến anh. Dù gì anh ấy cũng là sếp tôi, anh đánh anh ấy thế có nghĩ cho công việc của tôi không? Nếu anh không nghĩ cho tôi thì việc gì tôi phải nghĩ cho anh?”
Anh ta im lặng, tôi cứ tưởng mình nói như tát nước vào mặt thế thì anh ta cũng phải hiểu ý tôi, không quay lại tức là không thể nào có chuyện tha thứ được nữa. Thế nhưng, một lúc sau lại có tin nhắn đến:
“Thôi anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi. Bây giờ anh chia tay My để về với em nhé, được không em?”
“Khỏi đi, tôi không thích ăn lại đồ thừa”
“Từ bao giờ mồm miệng em nói năng cay độc thế? Anh đã biết sai rồi, chẳng lẽ em không thể vì tình cảm mấy năm của mình mà suy nghĩ lại được à? Anh sẽ nói với bố mẹ lấy em, ông bà có không cho cưới anh cũng vẫn lấy em, thế được chưa?”
“Tôi không cần những điều ấy. Yêu nhau bốn năm mà anh vẫn không hiểu thứ tôi cần là gì à? Nếu thế ở cạnh nhau cả đời có hạnh phúc được không?”
“Anh sẽ cố, anh biết em cần người chăm sóc em. Anh hứa sẽ yêu thương em, anh không bao giờ làm em buồn nữa đâu. An, xin em đấy, anh biết anh sai rồi”
Tôi không nhắn tin lại nữa, chỉ buông điện thoại ra rồi ngửa mặt lên trần nhà, thở dài một hơi. Tình cảm dù gì cũng bốn năm, mấy nghìn ngày vui buồn có nhau, ở cạnh nhau từ lúc còn là những đứa nhân viên làm thêm tiết kiệm từng nghìn để dành đến cuối tháng, cho đến khi ai cũng tốt nghiệp ra trường, có công việc ổn định. Cả một quãng thời gian dài đâu phải nói dứt là có thể dứt.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, chuyện của tôi với Quang thực ra cũng chưa đi đến đâu, hoặc nếu có bắt đầu thì kết cục cũng sẽ là chia tay, hay là chi bằng đừng bắt đầu.
Tôi sợ mình dấn thân vào con đường này, sau này sẽ phải hối hận, tôi sợ mình không thể quay đầu lại được nữa, cuối cùng vì mục đích trả thù mà ngay cả làm bạn và gặp mặt Quang như nhân viên với sếp bình thường cũng không được.
Tôi thật lòng thích anh, nhưng tôi cũng rất sợ sẽ mất đi tình cảm đơn thuần vui vẻ này. Tôi sợ mình chỉ là đang say nắng bởi vì sếp tôi quá mức tinh tế và dịu dàng, tôi sợ anh thật sự đã có người yêu.
Nếu thế tôi quay về với Minh, chắc sẽ hạnh phúc hơn chứ? Có thể thoát khỏi những hoang mang và lo lắng này để trở về với một người đã ở bên tôi suốt bốn năm, chắc là sẽ tốt hơn tình cảm đang chông chênh và không có kết quả này chứ?
Tôi lại thở dài… tôi không biết nữa.
Mấy ngày hôm sau chị Tú nói với tôi, dự án ở Sài Gòn bắt đầu thi công rồi, sếp dạo này đi công tác suốt mà phòng thiết kế, kỹ thuật, giám sát cũng đều phân tán đi các công trình hết cả. Không còn người nữa nên bảo tôi vào Sài Gòn để xem xét thi công một chuyến.
Tôi biết chiều nay Quang sẽ về, lâu lắm mới được gặp anh nên tôi muốn ở lại nhìn anh thêm một tý cho đỡ nhớ, nhưng công việc là công việc, tôi không từ chối được nên đành phải gật đầu. Công ty book vé cho tôi bay chuyến sáu giờ chiều, tôi nhìn thời gian trên vé lại tự nhủ với mình: “Bốn giờ chắc anh đã về đến công ty rồi, nếu kịp thì tôi sẽ được gặp anh mười lăm phút”.
Thế là cả một ngày trời, tôi loanh quanh chuẩn bị đồ đạc và tài liệu, đến gần bốn giờ thì ngồi im không làm được gì nữa, đầu óc lúc đó đặt hết một người đàn ông đã lâu chưa gặp, nên cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa trông ngóng sếp tôi đi công tác về.
Tôi chưa bao giờ có cảm giác chờ đợi ai thế này, chờ đến quay quắt hoang hoải, lòng vừa khó chịu lại vừa thấy nôn nao, giống như một đứa trẻ con nhớ mẹ nhưng lại không biết cách nào để gặp được mẹ, chỉ biết thu mình vào một góc đợi chờ.
Mãi đến hơn bốn giờ tôi mới thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài đi vào, theo sau là anh Long và một anh ở phòng kỹ thuật nữa. Mới bước vào công ty, ánh mắt Quang dừng lại ở phía tôi đầu tiên, sau đó mới dời đi chỗ khác. Tôi khẽ nhoẻn miệng cười với anh, nhìn anh qua nửa tháng chỉ biết đi công tác và công tác, người gầy rạc đi, lòng tôi lại càng xót xa nhiều.
– Sếp về rồi ạ?
Mọi người đứng lên chào, lâu ngày không gặp sếp, ai cũng đều chạy ra vây quanh Quang hỏi thăm. Tôi thì cũng muốn chạy đến bên anh nhưng nhìn đồng hồ đã gần đến giờ phải ra sân bay rồi, không còn thời gian nhìn lâu hơn nữa, thế nên đành xách laptop và túi đi ngang qua anh, nói một câu “Chào sếp ạ”, rồi đi thẳng.
Lúc tôi vừa đi được một đoạn thì tự nhiên anh gọi:
– An đi công tác à?
– Vâng, giờ em ra sân bay vào Sài Gòn sếp ạ. Dự án trong đó mới triển khai, cần người vào giám sát ạ.
Lâu nay làm việc chung nhiều lần, tôi dần dần đọc được ý trong mắt anh, lúc đó, tôi thấy anh như muốn nói “Để anh đưa em ra sân bay”, tôi cũng rất muốn nhưng mà sợ mọi người trong công ty hiểu lầm, với cả anh cũng mới xuống máy bay, chắc mệt rồi. Tôi muốn anh nghỉ ngơi nên đành ςướק lời trước:
– Sếp nghỉ ngơi đi ạ. Bạn em đang chờ để đón ra sân bay nên em phải đi luôn đây. Em chào sếp và mọi người ạ.
Nói xong, tôi không dám nán lại thêm một giây nào mà xoay người đi thẳng. Hôm ấy, lần đầu tiên ngồi trên máy bay mà tôi khóc, tôi khóc vì nhớ anh, khóc vì tôi hình như phát điên mất rồi, đã bảo là trả thù vậy mà còn xiêu lòng vì người ta cái nỗi gì, cuối cùng, tôi còn khóc vì thương anh gầy quá, tự lực cánh sinh có bao giờ là dễ dàng đâu.
Lúc đặt chân xuống Sài Gòn, tôi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần như bình thường, tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm rồi ngày mai đến gặp đối tác. Trước nghe Quang nói đối tác này là bạn của anh nên tôi cũng yên tâm, với cả khách hàng cũng không bừa bãi đến nỗi làm gì người giám sát thi công dự án mình nên tôi lại càng không phải lo lắng gì cả.
Ai ngờ tôi vừa nhận phòng khách sạn xong thì nhận được một cuộc điện thoại của giám đốc công ty bên ấy. Anh ta nói:
– Anh là bạn của Quang, giám đốc công ty Sài Thành ấy. Em đã vào đến Sài Gòn chưa?
– Dạ em chào anh ạ. Em vừa xuống máy bay nửa tiếng trước. Em thấy muộn rồi nên định ngày mai sẽ đến gặp anh ạ.
– Anh là Hùng, lúc nãy Quang nó gọi điện bảo anh ra đón em mà anh bận nên quên mất. Giờ mới nhớ ra. Xin lỗi em nhé. Giờ em đang ở đâu, anh qua đón?
– Em về đến khách sạn rồi anh ạ, anh không cần phải lo cho em đâu ạ. Ngại quá, anh bận thế mà còn làm phiền anh.
– Phiền gì đâu. Hiếm lắm mới thấy Quang nhờ, anh không giúp được thì anh áy náy ૮ɦếƭ mất. Em đang ở khách sạn nào? Giờ anh qua chở em đi ăn. Anh đưa cả thư ký với mấy bạn nữ trong công ty anh nữa, mình đi cả cho vui.
Chắc anh ấy sợ tôi ngại đi ăn riêng hai người nên nói thế, tôi thì thấy anh Hùng cũng nhiệt tình với cả tâm lý, thêm nữa vào đây người ta mời mà mình từ chối thì không hay, thế nên tôi đồng ý.
Ăn uống kiểu này thì chủ yếu toàn xã giao chứ có vui vẻ gì đâu, tôi uống rượu tiếp chuyện mỏi cả mồm, mãi đến gần mười một giờ đêm mới được tha về đi ngủ.
Hôm đầu tiên đặt chân đến Sài Gòn, tôi cứ chốc chốc lại mở điện thoại ra mà vẫn không thấy Quang nhắn tin gì, dường như sau đêm hôm ở Hồ Tây, anh muốn tránh xa tôi nên tần suất liên lạc của chúng tôi mỗi ngày một ít đi. Mà càng thế thì tôi càng khó chịu. Giống như kiểu đã trở thành một thói quen, tôi nghiện mất rồi, lúc nào cũng chờ đợi tin nhắn của anh thôi.
Ngày thứ hai, tôi bắt đầu gặp gỡ đối tác rồi đến công trình, bàn bạc kỹ lưỡng với bên xây dựng để thi công đúng theo bản vẽ của tôi. Xây dựng chuẩn thì sau này khâu thiết kế nội thất mới chuẩn, thế nên tôi không dám lơ là gì mà cả ngày chỉ biết cắm mặt vào công việc, hoặc là tôi muốn mình bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian mà nhớ anh.
Mãi đến ngày thứ tư, khi đã bắt đầu rỗi việc rồi mới nhắn một tin cho bé Nhu:
– Chim sẻ gọi đại bàng. Bà cô có nhớ chị không?
– Ối bà chị già còn nhớ đến em cơ à? Ở trong đó thế nào rồi? Hà Nội lạnh lắm, gửi cho em ít nắng ấm Sài Gòn với.
– Vào đây với chị, nắng ấm sướиɠ cực. Ở ngoài đó chắc giờ rét run như cầy sấy rồi phải không?
– Vâng. Lạnh lòi mắt, mấy hôm nay chẳng thấy ai đi sớm nữa, cứ đúng bảy rưỡi mới đến. Trừ sếp.
– Sếp dạo này không đi công tác nữa à?
– Thấy bảo đỡ việc rồi, sếp gom đi một lúc luôn, giờ ngồi nhà nghỉ chờ đợt hợp đồng mới.
– Ừ. Chỉ có chị mày phải ở xa xôi cày cuốc thôi, không ai thương.
– Sếp thương chị còn gì? Qua em vào trình ký, thấy sếp đang gọi điện cho ông giám đốc công ty mà chị đang thi công đấy, dặn là chú ý quan tâm chị một tý. Ở trong đó chị không có người quen, không quen khí hậu, lạ nước lạ cái.
– Mày có thêm bớt câu nào không thế?
– Em thêm câu “lạ nước lạ cái”
– Chị biết ngay mà. Thế sếp còn nói gì nữa?
– Nói mấy câu xã giao thôi. Em chỉ nghe được thế, dặn dò chăm sóc chị, chấm hết. Sếp thương chị thế còn gì?
– Thế mày không thấy à? Mọi người đang ở Hà Nội tận hưởng không khí mùa đông, còn chị ở trong này phơi nắng phơi gió làm việc, đen hết cả người rồi đây này.
– Hay em với chị đổi chỗ?
– Vào đây.
– Thôi đùa đấy, ở ngoài này ngày nào cũng ngắm sếp sướиɠ hơn.
– Thôi biến đi, đồ mê sếp quên bạn.
Sau khi không nhắn tin nữa, tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi về những lời bé Nhu nói. Tôi không hiểu tại sao anh lại không liên lạc với tôi mà chỉ nhờ anh Hùng đón tôi ở sân bay, sau đó lại nhờ anh Hùng chú ý quan tâm đến tôi, nói tôi ở trong đó không quen khí hậu, tại sao anh không trực tiếp bảo tôi “giữ gìn sức khỏe” mà lại nhờ người ta? Anh muốn trốn tránh điều gì vậy?
Chiều hôm đó, anh Hùng gọi tôi đi ăn từ sớm. Hôm nay cuối tuần nhân viên ở nhà hết nên chỉ còn lại tôi và anh ấy. Anh Hùng chọn một quán ăn nhỏ nhỏ, gọi mấy món đồ đặc sản của Sài Gòn rồi hỏi tôi có uống rượu không. Tâm trạng tôi hôm nay cũng hơi buồn nên cũng gật đầu.
Uống được mấy chén, anh Hùng bảo:
– Này, em nói thật đi, em với Quang có gì không mà ngày nào nó cũng gọi điện hỏi anh về em thế?
– Ơ, anh ấy là sếp em mà.
– Sếp thì sếp chứ. Sao sếp không gọi thẳng cho em mà cứ gọi qua anh nhỉ? Hay là đang giận nhau.
Tôi lắc đầu:
– Không ạ. Em với sếp có gì đâu mà giận nhau. Chắc sếp em lo tiến độ công việc trong này, nhưng sợ gọi em nhiều thì người khác lại hiểu nhầm nên gọi cho anh đấy.
– Không phải. Anh chưa thấy nó thế này bao giờ luôn. Gọi hỏi công việc thì phải hỏi về công việc chứ, đằng này cứ hỏi em “hôm nay có đến công trường không”, “tối qua anh đưa em đi ăn gì”, anh bắt đầu nghi ngờ rồi đấy nhé.
– Không phải đâu, sếp em đối xử với nhân viên nào cũng thế đấy. Tốt bụng với tất cả mọi người. Thế nên công ty em ít người nhưng chẳng có ai nhảy việc cả, cứ trung thành làm cho anh Quang thôi.
– Thế thì lạ thật.
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa, sợ càng nói thì càng xiêu lòng, càng nhớ anh muốn bay ngay về Hà Nội, thế nên đành lảng sang chuyện khác:
– Anh quen anh Quang lâu chưa? Là bạn học với anh ấy ạ?
– Ừ, ngày xưa cùng học trường kiến trúc. Nhưng sau anh làm bên mảng xây dựng, còn nó làm đúng chuyên ngành. Ngày xưa nó học giỏi nhất khoa anh luôn đấy, trường còn muốn giữ nó ở lại làm giảng viên nhưng nó lại quyết định sang Pháp du học.
– Thật hả anh? Anh Quang giỏi thế á?
– Em làm với nó mà em không biết à? Trước đi học nó chỉ biết học thôi, chẳng chơi bời gì, không biết giờ đã thay đổi chưa chứ anh thấy mấy lần họp lớp, gọi điện thoại cho nó mà nó cứ bảo đi công tác suốt.
– Vâng, đúng rồi ạ, anh Quang giỏi thì cả công ty em biết mà. Anh ấy ôm nhiều việc lắm, lại cẩn thận nữa, có nhiều việc lẽ ra nên giao cho cấp dưới làm nhưng anh ấy cứ không yên tâm, tự mình làm hết. Mà có lẽ vì thế nên công ty em mới thành lập được có mấy năm, nhiều nơi đã biết đến rồi tìm đến tận cửa ký hợp đồng đấy.
– Ừ, theo thằng sếp có tài thì nhân viên cũng được hưởng. Anh thấy em cũng giỏi giang lắm đấy, bản vẽ của anh em thiết kế phải không?
– Vâng, sao anh biết ạ?
– Quang nói. Nó bảo em là nhân viên xuất sắc nhất cùa công ty nó, bảo anh chăm sóc em cho cẩn thận. Mất sợi tóc nào là nó gϊếŧ anh.
Tôi phì cười, lại cầm cốc rượu lên chúc anh Hùng:
– Cảm ơn anh ạ. Nhờ anh em mới biết sếp em coi trọng em thế.
– Không có gì, chúc em với sếp em hợp tác lâu dài, công ty anh và công ty em hợp tác lâu dài.
– Cảm ơn anh ạ.
Uống thêm mấy chén nữa, anh Hùng bảo hôm nay cuối tuần phải về ăn cơm với vợ con nên tàn cuộc sớm. Lúc đó tôi đã ăn no rồi, nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ, không nỡ để anh Hùng đưa tôi về lại tốn thêm thời gian, thế nên cứ nằng nặc đòi tự bắt Taxi về.
Anh Hùng thấy tôi quyết thế cũng không cản nữa, chỉ bảo tôi về cẩn thận, khi nào đến khách sạn thì nhắn tin cho anh ấy. Tôi cũng ngoan ngoãn nghe lời, sau khi về đến phòng nhắn tin báo cáo cho anh Hùng xong, lại theo thói quen tìm số điện thoại của Quang.
Tôi đấu tranh rất lâu, rất lâu, sau đó càng nghĩ về lời của bé Nhu và anh Hùng hôm nay lại càng thêm quyết tâm. Cuối cùng run run nhắn một tin:
– Anh đang làm gì thế?
Lần này tôi không phải đợi chờ lâu như những lần khác nữa, chỉ hơn một phút sau đã thấy Quang nhắn lại:
– Anh vừa về đến nhà. Em ăn cơm chưa?
– Em ăn rồi. Công trình ở trong này vẫn tốt anh ạ. Thi công đúng bản vẽ.
– Ừ.
Tự nhiên anh trả lời thế, tôi cũng chẳng biết phải nhắn gì tiếp theo nữa. Đắn đo một lúc rồi lại đành thôi. Đúng lúc định ném điện thoại xuống giường thì lại thấy anh nhắn thêm một tin:
– Ở trong đó có quen không?
– Cũng được anh ạ. Chỉ hơi khó chịu tý thôi.
– Sao thế? Em không ăn được hay thời tiết trong đó khó chịu?
– Không, em nhớ Hà Nội.
Sau tin nhắn ấy Quang không nhắn tin lại nữa. Tôi nghĩ chắc anh ghét tôi vì tôi nói một câu nhiều nghĩa như thế, anh là người đàng hoàng, lại có người yêu rồi, anh không thích tình yêu công sở nên mới thiết kế phòng làm việc của mình bằng kính, thế mà tôi còn cả gan nhắn tin trước cho anh, còn nói nhớ Hà Nội.
Cứ nghĩ đến chuyện anh ghét tôi, nghĩ đến việc mình đã cố châm một mồi lửa không thể cháy, làm đánh mất đi tình cảm đang tốt đẹp của tôi và anh, tôi lại ân hận, nước mắt tự nhiên chảy xuôi xuống bên gối.
Tôi muốn ngừng lại mà không ngừng được, cứ thế nằm nghĩ ngợi linh tinh rồi lại khóc, mãi đến khi chuẩn bị thϊếp đi thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Nhìn đồng hồ bây giờ đã mười giờ đêm rồi, chẳng biết ai còn đến. Tôi định không mở cửa nhưng người bên ngoài cứ kiên nhẫn nhấn chuông hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi đành chạy ra.
Lúc tôi mở cửa ra thì không hiểu sao cứ có cảm giác không tin vào mắt mình, một người lẽ ra giờ này phải ở Hà Nội mới đúng, một người lẽ ra sẽ không thể có mặt ở đây vào thời điểm này, vậy mà hiện giờ lại bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi.
Hai mắt anh hơi đỏ vì vừa đi một quãng đường xa vào đây, nhìn tôi một lúc rồi mới nói:
– Em nhớ Hà Nội phải không?