-" Chủ thượng!"
Tiêu Dao cung kính quỳ xuống hành lễ. Ít ai biết, nữ nhân kia chính là ân nhân của nàng ở kiếp trước.
Diệp Tố Tố xúc động vội vã đỡ Tiêu Dao dậy. Gương mặt trái xoan xinh đẹp tuy ngây ngô nhưng vẫn vẻ đoan chính, trang nhã. Môi nhỏ nở nụ cười hiền từ.
-" Ngươi bị xuyên qua đây sao?"
Tiêu Dao gật đầu. Nàng bị xuyên qua đây... Và cả chủ thượng nàng cũng bị xuyên qua đây.
-" Chủ thượng người..."
-" Ta bị Liễu Dương Nguyên dồn đến chân núi"
Diệp Tố Tố nhàn nhạt đáp. Chuyện đó cũng là của 3 năm trước rồi, nàng cũng không muốn nhớ lại. Tuy phải rời xa thế giới của mình nhưng lại được gặp chân tình nơi đây, nàng đã mãn nguyện.
-" Dạ. Chàng tới đây"
Nàng ấy hướng đến nam nhân mặc cẩm bào đỏ kia dịu dàng gọi. Hắn cũng tiêu sái đứng dậy đi đến cầm tay nàng ấy. Trong ánh mắt của Diệp Tố Tố, Tiêu Dao thấy rõ sự hạnh phúc trong này.
Nàng thầm vui mừng, chủ thượng đã gặp được chân tình.
-" Dạ, đây là Tiêu Dao, cái người thi*p hay nói với chàng đấy. Tiêu Dao, đây là phu quân ta, Đông Phương Dạ"
Tiêu Dao liền nhìn sang Đông Phương Dạ cúi đầu chào hỏi.
-" Tiêu Dao xin ra mắt chủ phu"
Chủ phu sao? Đông Phương Dạ có chút lạ lẫm kinh ngạc...hắn cư nhiên như thế bị gọi thành "chủ phu" nhưng nghe đến nàng lại gọi vợ mình là chủ thượng, phận hắn làm chồng nào dám leo lên.
Hắn cũng không keo kiệt tặng nàng một nụ cười xã giao. Không quá thân thích nên cũng không cần quá nhiệt tình.
Diệp Tố Tố cùng Tiêu Dao ôn lại tí chuyện. Hai người kể rõ nguyên bị xuyên đến đây. Mới biết Diệp Tố Tố về đây sau nàng 3 tháng nhưng lại trở vào khoảng thời gian trước nàng 3 năm. Nàng ấy đã ở đây 3 năm rồi. Diệp Tố Tố cũng kể lại sự tình nàng ở Dĩnh Hợp Quốc, hiện tại là Dạ vương phi cũng đồng thời là An Dật công chúa, nghĩa muội của hoàng đế Quân thị. Tính ra thân phận hiển hách, rất có tiếng a.
Còn Tiêu Dao cũng nói những việc xảy ra trong mấy tháng qua. Hiện tại nàng là hoàng phi "bỏ trốn", vẫn còn là vợ của vua, chưa bị hưu.
-" Ta đến đây nghe đâu hoàng đế Chiến thị là kẻ đa tình. Ngươi thế vẫn chịu làm phi hắn sao?"
-" Chủ thượng... Có một số việc không phải tự mình thể quyết định."
Cũng như việc nàng thích hắn.
Diệp Tố Tố khẽ thở dài. Nhưng cũng động viên nàng cố gắng.
Rồi cả 3 cùng dùng bữa, Tiêu Dao giữ họ lại nhà làm khách, kêu hạ nhân đối đãi rất tốt.
Đêm ấy, nàng ngồi bên cửa sổ, chong thêm đèn sáng ráng hoàn tất mấy bức vẽ xiêm y cho mấy quý phụ. Tay nàng rất khéo, lại công thêm từng làm siêu mẫu nên gu thẩm mỹ hơn người thường mấy phần.
Làn gió the se se lạnh thổi vào. Một cái áo choàng mỏng khoác trên vai bao trùm lên thân thể nhỏ bé của nàng nhìn như một đứa nhỏ.
-" Dao Dao."
Giọng nam trầm ấm vang lên, kế tiếp đó là một luồn hơi người nóng hổi chạm vào lưng nàng. Nàng giật mình, ngửi thấy mùi long tiên quen thuộc mới biết hắn lại đến.
Chiến Bắc Dã bỏ đi long bào, chỉ mặc nhẹ cái xiêm y thường dịu dàng ôm nàng từ phía sau.
Hàng tháng này, mỗi lần đến ngày 14, ngày 21 thì hắn đến thăm nàng. Ban đầu thấy hơi kì riết cũng chai mặt đi. Lúc hắn không tới mới thực sự là lạ.
-" Dao Dao, thực nhớ nàng"
Hắn thiều thào. Làn hơi nóng hỏi phả vào tai nàng, làm nàng rùng mình, cả người đều bắt đầu nóng lên.
Vành tai đỏ ửng trước mắt hắn, hắn lấy tay trêu chọc nó, cũng đồng thời ghẹo nàng.
-" Sao thế. Trẫm làm gì nàng đâu, tai nàng lại đỏ như vậy."
Nàng cắn răng hậm hực thoát khỏi vòng ôm của hắn, đẩy hắn ra. Chính đáng ngồi nghiêm mắt đối mắt.
-" Không phê duyệt tấu chương ra đây làm gì?"
-" Trẫm nhớ nàng. Không được à."
Kẻ nào đó mặt dày lại ôm nàng. Đầu cọ cọ vào cái thứ mềm mềm trước иgự¢ làm nũng như đứa trẻ. Tiêu Dao đen mặt. Đây có phải Chiến Bắc Dã không... Hắn từ bao giờ ấu trĩ mặt dày như vậy. Lại cả gan ăn đậu hủ của nàng.
-" Dao Dao... Trẫm mệt a. Đừng đẩy trẫm ra"
Hắn nỉ non càng ôm nàng chặt vào. Cái môi hư hỏng khẽ chạm lên bầu иgự¢ nàng, qua lớp áo mỏng nàng cảm nhận rõ hơi thở của hắn.
-" Ngươi làm gì mà mệt?"
-" Liên Nhi có thai rồi."
Hắn hờ hững bảo. Mặt không có vẻ gì vui mừng hay tức giận mà chỉ có cái vẻ hưởng thụ sự êm ái của nữ nhân. Trái lại, Tiêu Dao có vẻ như...
-" Đứa con đó không phải của trẫm."
Chiến Bắc Dã bồi thêm một câu nữa. Nàng bấy giờ giật mình. Toàn thân không tự chủ mà run lên nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình thường điều tiết lại giọng nói hỏi.
-" Vì sao..."
-" Trẫm chỉ xem nàng ấy là muội muội, không hề chạm vào nàng ấy"
Dường như vụ việc trên chả ảnh hưởng gì đến hắn. Còn ngước mặt lên bày cái vẻ tự mãn của mình. Nàng xem trẫm "thủ tiết" vì nàng, còn không mau khen trẫm đi.
Khoé môi nàng giật giật. Cái sừng dài hơn cái sừng của nai sừng tấm hắn cũng có thể đội được à. Khâm phục khâm phục a.
-" Thế phi tử ngươi vượt tường, ngươi cũng không nói gì sao?"
-" Không. Nhưng với nàng thì, trẫm thề sẽ đem nàng cột trên giường để nàng khóc dám vượt tường"
Tiêu Dao có chút chột dạ. Nếu hắn biết mình cùng Chiến Bắc Niên đã từng...thế thì.
Nhìn ra sự bối rối trong mắt nàng. Hắn có chút buồn buồn, tay càng siết chặt nàng hơn nữa, như muốn ôm nàng khảm nàng vào người.
Dao Dao, trước kia dù nàng làm chuyện gì trẫm sẽ chẳng quan tâm, chỉ cần hiện tại là đủ...
-" Chuyện của Liên Nhi thì..."
-" Trẫm sẽ nuôi đứa nhỏ đó. Nếu như cha nó không nhận."
Hắn từ tốn bảo. Đó là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn. Không biết vì sao từ khi yêu nàng, hắn lại học cách bao dung hơn.
Yến Thanh Lam đã tự trả phượng ấn cho hắn vào tháng trước, muốn thoái vị hoàng hậu này nhường cho người khác. Chuyện này xôn xao cả triều suốt thời gian dài. Hắn cũng ban chiếu phong nàng ấy làm Quận chúa xem như nghĩa tình phu thê nhiều năm.
Hoàng hậu không còn, Quý phi lại an ổn ở chùa, mấy thế lực nhà kia lại không an phận. Mấy hôm trước Tần gia chủ lại mang một đứa nhỏ 12-13 tuổi vào cung bảo muốn hầu hạ hoàng thượng. Chiến Bắc Dã hắn đâu phải kẻ ngu không nhìn ra ý định của lão, nhưng vẫn tươi cười nhận phong làm tam đẳng tài vụ chuyên cọ rửa nhà xí cho các phi tần. Việc này làm lão xám mặt.
Đến Vân gia chủ, cha ruột của Vân Cẩm Chi, liên tục dâng sớ bảo nhanh chóng phong hậu, quản lí hậu cung. Đối tượng lão nhằm đến là Lương phi con gái lão. Chiến Bắc Dã cũng ầm ừ rồi để đó.
Tiêu gia, Yến gia vẫn không bất cứ động thái gì hết. An ổn đứng phía sau nhìn dòng đời chạy đi. Tháng trước nàng có gửi thư cho Yến thị báo cáo toàn bộ sự thật, Yến thị ban đầu phản đối nhưng cũng hoà hoãn.
Mà dù nàng đã bỏ đi thì sao, hưu thư chưa có, chiếu phế chưa ban, nàng vẫn còn là Hoàng Quý phi của hắn.
Nói thật, nàng đã động tâm rồi... Nhưng thị phi chưa lắng, nàng không dám nói gì thêm.
-" Trẫm nghe nhà nàng có khách"
Hắn cuối cùng cũng lên tiếng.
-" Ừm, là vị bằng hữu xa ở Dĩnh Hợp Quốc"
-" Ồ? Là cái nơi 3 năm trước có vị Dạ vương phi lừng lẫy đánh bại toàn quân Cao Lương sao? Chậc chậc!"
-" Có chuyện đó à?"
Tiêu Dao kinh ngạc hỏi.
-" Tất nhiên, chuyện này lan rộng khắp bốn nước. Vị Dạ vương kia đúng là may mắn nha"
Tiêu Dao phổng mũi kiêu ngạo, tất nhiên đó là chủ thượng ta mà!
Nhìn cái vẻ tự đắc khó hiểu của nàng, hắn cũng cười sủng nịnh xoa đầu nàng.
-" Mai trung thu, nàng với trẫm đi thả hoa đăng được không?"
-" Ừm thì... Được. Nhưng phải có lòng bản cô nương mới đi nha."
Hắn cười lớn. Giọng cười rất vang rất thanh thấy rõ hắn đang thoải mái thế nào.
Hắn tất nhiên sẽ cho nàng bất ngờ lớn... Đón nàng về Điện Phượng Nghi, làm vợ của hắn.