Tra Nam? Cút! - Chương 41

Tác giả: Nguyễn Thị Phụng Lý

Nồi lẩu sôi sùng sụt, mùi thơm cay nồng đậm vị hoà lẫn với mùi rượu mận ngọt ngào. Trên chiếc bàn đá dưới những tán đào nhỏ mảnh khảnh của khuôn viên Mẫu Đơn cung, đặt một nồi lẩu to, xung quanh bày biện những thứ rau củ, thịt bò, nấm, cùng ánh lửa liu riu của lò than. Khung cảnh ấm áp nao nức giữa đem hè thanh mát đượm hương sương.
Một chiếc đèn Ⱡồ₦g lớn treo lủng lẳng trên cây để soi sáng. Xung quanh không bất cứ cung tì hay thái giám nào, chỉ có hai người: nam nhân mặc hoàng bào lam nhạt cùng nữ tử hồng y. Từ bỏ thân phận hoàng đế, hắn xem nàng như thê tử của hắn tận tình làm những điều e rằng nam nhân trên đời này khó ai mà làm được.
-" Nàng định đi canh mấy?"
-" Chắc sáng sớm. Đừng nói gì cha mẹ ta nhá. Cứ nói ta theo Thanh Lam đến chùa an tĩnh một thời gian."
Nếu họ biết họ sẽ phản đối. Dẫu sao cũng là một thiên kim cành vàng lá ngọc há để nàng lưu lạc ngoài dân gian. Nàng lại chả muốn tạo tiếng xấu cho Tiêu Dao, hoàng phi một triều cư nhiên bỏ đi thế nào cũng bị gán cho cái danh "bỏ theo tình lang".
-" Ừm. Dao Dao ăn này, chín rồi"
Hắn dịu dàng gắp miếng thịt bò bỏ vào chén cho nàng. Nàng cũng mỉm cười gắp lên ăn. Miếng thịt bò vừa mềm vừa dai lại ngọt nước. Chưa bao giờ nàng ăn lẩu chung với ai cả, cảm giác ấm áp hơi ấm từ gia đình len lỏi trong tim nàng.
Có gia đình là thế sao? Nàng tự hỏi. Sinh ra là đứa trẻ bị bỏ rơi bị người ta cười chê lăng nhục. Nếu năm đó, người đó không tới, thì Tiêu Dao cũng đã ૮ɦếƭ. Mái tóc đỏ đẹp đẽ đôi mắt lạnh lùng nhưng không khiến người ta ghét.
-" Dao Dao. Nàng đang nghĩ gì thế?"
-" Không... Ta chỉ nhớ lại trước kia thôi. Lúc ta chưa chuyển kiếp về đây"
Nàng lại mỉm cười. Hoa nhan xinh xắn khả ái, tay nhỏ cũng không keo kiệt gắp cho hắn một miếng thịt bò. Chiến Bắc Dã thấy hành động nàng, lòng lại vui vui. Hắn ăn ngọt lành, tự hỏi sao nó lại tuyệt vời như thế.
-" Trước kia nàng là gì?"
-" Một siêu mẫu, là người chuyên đi bày diện quần áo mới của các nhà thiết kế đấy."
Hắn gà gật hiểu hiểu đôi chút. Hằng chi những xiêm y nàng mặc vào lại toả ra phong thái vốn có mà ít ai thể hiện được cho nó.
Nàng hào sảng uống một ngụm rượu lớn. Cười vui vẻ nói tiếp.
-" Nếu không phải sét đánh thì ta chẳng về cái nơi quái quỷ này. Ngươi biết không, ta đã thấy \'Tiêu Dao\' kia, nàng ta nhờ ta chăm sóc Tiêu gia."
-" Nàng nói thật chứ... Ắt hẳn nàng ta hận trẫm lắm."
Nàng lắc đầu. Lúc ấy nàng chỉ thấy sự luyến tiếc từ nàng ấy chứ không phải hận thù gì. Dường như nàng ấy liệu nàng ấy sẽ ૮ɦếƭ nên ra đi rất thảnh thơi.
Dù thế hắn cũng không khỏi canh cánh trong lòng.
-" Thôi. Uống nào. Khi ta đi nhớ nhìn người cho kĩ, lỡ gặp Tần Chỉ Hoa thứ hai thì lúc đó ta bỏ luôn ấy."
Nàng uống tiếp một ngụm. Hơi thở bắt đầu ngà ngà men say. Giọng điệu đùa giỡn nhưng đối với người trước mắt thì không. Chiến Bắc Dã trầm mặt, nàng ấy thực muốn đi thật rồi...
Hắn uống một ly, tiếp nàng uống một ly. Hai người cứ thế cùng nhau uống cạn sạch mấy vò rượu ủ lâu năm. Nàng đã say mèm nằm trên bàn, còn hắn vẫn say nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng. Hắn ôn nhu bế nàng vào lòng, lững thững đưa nàng vào tẩm cung.
Rút trâm tóc cho nàng, giúp nàng tháo giày tháo tất. Chu đáo lấy khăn lau mặt cho nàng thực sạch sẽ. Hương nhài nhàn nhật ẩn ẩn hiện hiện trong không khí. Đắm chăn cho nàng, sau đó bản thân nằm ở kế bên ôm nàng vào lòng.
Dao Dao, trẫm hi vọng đừng có ngày mai để cả đời này trẫm ở bên nàng.
...........
Mấy tháng nay kinh thành rộ lên một Tiêu Chiến phường chuyên may những bộ xiêm y xinh đẹp dành cho nữ nhân. Nghe đâu chủ nơi này là một nữ tử họ Tiêu còn Chiến là họ của phu quân nàng ấy. Không biết ở đâu đến lại chẳng mấy tháng lại nổi danh. Việc làm ăn như diều gặp gió cứ lên cứ lên mãi, trong kinh thành trực thuộc đã có 4-5 tiệm lớn, xung quanh các châu kia có vài ba tiệm nhỏ nữa.
-" Bà chủ, mẫu này có hợp với ta không. Ta hơi béo sợ mặc vào không đẹp"
-" Vị phu nhân này nếu đã thế nên mặc kiểu chiết иgự¢ trên. Phần váy rộng sẽ che đi khuyết điểm của bà.
Yên tâm, 5 ngày sau ta sẽ giao xiêm y cho bà"
Vị phu nhân kia cười thoải mãn. Bà chủ tiệm này luôn nhiệt tình như thế, tuy là chủ nhưng thường xuyên đến tiệm chính làm việc cũng những tú nương, thật hiếm có.
Tiêu Dao tươi cười tiễn người khách kia đi. Mấy tháng trước khi vừa rời cung, lang thang trên đường thì nghe bảo có một cửa hàng định bán. Thấy tiền ăn không cũng hết nên nàng thử kinh doanh hàng may mặc thử. Nào ngờ lại tốt thế, thật kinh hỉ.
-" Bà chủ, có người muốn gặp."
Vị cô nương nhỏ tầm 12-13 tuổi lanh lảnh chạy vào báo tin. Nàng nghe liền sai người dẫn họ vào phòng. Những người gặp riêng nàng không phải ít nên nàng cũng quen, hẳn là lại là một phú bà.
Là một nam một nữ, đằng sau là hai hộ vệ tay cầm nhuyễn kiếm, chắc chắn là kẻ có quyền. Nhưng trông họ lạ lắm, không phải người ở đây.
Nữ tử xinh đẹp chắc cũng tầm tuổi nàng, mặc bạch y sạch sẽ. Gương mặt xinh đẹp làn da trắng ngọc, từng cử chỉ đều toả ra khí tức cao quý thanh nhã của một quý phụ lớn. Nhất là đôi mắt kia, trông rất có uy lực...
Ơ mà sang nó lại giống của...
-" Cô là Tiêu chủ của Tiêu Chiến phường?"
Tiêu Dao gật đầu, liền mời họ ngồi, phân phó hạ nhân pha trà đến.
Nam nhân cẩm bào đỏ bên cạnh nàng ấy hẳn là phu quân. Quả là một mỹ nam, xinh đẹp có khi hơn cả nữ tử như nàng. Lả lướt nhìn không cũng dụ dỗ người ta phạm tội. Chậc chậc, trên đời có nam nhân như thế sao?
Thấy ánh mắt đánh giá vợ chồng họ, quý phụ kia có vẻ khá hứng thú. Một chủ phường bình thường lại cư nhiên như thế, thật tò mò.
-" Ta họ Diệp, tên đôi chữ Tố, người của Dĩnh Hợp Quốc cùng phu quân sang đây du lịch. Vô tình thấy được bộ xiêm y, nghe đâu do bà chủ Tiêu Chiến phường vô tình để quên ở khách điếm, nay mạo muội sang hỏi, có phải của cô không?"
Diệp Tố Tố phất tay áo ra lên cho một hộ vệ dâng lên bộ xiêm y kia. Là một bộ đồ chiết иgự¢ màu lam nhạt, trên đai иgự¢ thêu hình hai con chim khổng tước hồng.
Tiêu Dao có chút kích động vội cầm lấy nó.
Nó rất quan trọng với nàng. Đây là bộ xiêm y tự nàng làm, mô phỏng lại bộ xiêm y trước kia người đó tặng riêng cho nàng.
-" Đúng là của ta. Đa tạ, hai vị đã đem nó đến."
-" Không biết bộ này là tự tay cô thiết kế?"
-" Không. Chỉ là ta mô phỏng lại một bộ xiêm y trước kia của ta thôi, không phải do ta nghĩ ra"
Nàng mỉm cười âu yếm lấy bôn xiêm y kia.
Tiêu Dao không nhận ra, trong ánh mắt của Diệp Tố Tố cũng có chút kích động không kém gì nàng.
-" Cho hỏi cô nương tên..."
-" Ta họ Tiêu, tên độc chữ Dao"
Nữ nhân kia sững người. Vị phu quân bên cạnh nhíu mày nghi hoặc, cầm lấy tay nàng Ϧóþ nhẹ cho nàng tỉnh. Diệp Tố Tố cười ngượng.
-" Không biết cô có quen một người gọi là Queen không?"
Không hiểu sao nàng ấy lại hỏi như thế nhưng nàng ấy cảm thấy cô gái này rất quen, rất quen như một người bạn đã mất trước kia của nàng.
Đồng tử Tiêu Dao co lại. Sao nàng ta lại biết Queen...
-" Sao..sao cô..."
-" Dao Dao...là tôi...là tôi..."
Sự nghẹn ngào vỡ oà, Diệp Tố Tố bất giác nấc nghẹn. Giữa một nơi khác bỗng nhiên lại gặp một người giống mình...
-" Cô...cô..."
Tiêu Dao bất giác quỳ xuống, cúi đầu hành lễ. Hô to hai tiếng.
-" Chủ thượng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc