-" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Lệ phi nương nương ngang tàn dối trá, muốn tranh sủng giả mang hoàng tự, dối trên lừa dưới. Mưu hại Quý phi nương nương. Nay bị biếm thành thứ dân, đưa vào am ni cô tu dưỡng tâm tính. Khâm thử!"
Giọng Lý tổng quản lanh lảnh vang vọng trong thiên lao. Tần Chỉ Hoa bấy giờ ngồi sụp xuống thềm đất. Hai mắt trợn tròn, đầu cứ oanh oanh không tin được bên tai mình đang có cái gì.
Nàng ta bị biếm thành thứ dân sao? Còn đưa vào am ni cô. Đây là muốn chặt đứt hoàn toàn con đường thành phượng hoàng của nàng ta rồi...
Hoa nhan xinh đẹp sững sờ liếc nhìn xung quanh. Cuộc đời của Tần Chỉ Hoa nay phải kết thúc như thế sao? Không! Nàng ta không can tâm. Nàng ta suy tính mưu kế suốt hơn 10 năm qua, không ngần ngại Gi*t bao nhiêu người, nghĩ cách chén ép hãm hại biết bao nhiêu phi tử, cuối cùng lại chôn mình cái nơi đó sao!
Nàng ta vùng vẫy. Xiềng xích đập vào đất kêu lenh kenh. Bám lấy gấu áo của Lý tổng quản, điên cuồng giằng xé nghiến răng.
-" Ta muốn gặp bệ hạ! Ta muốn gặp bệ hạ! Người sẽ bảo vệ ta! Bệ hạ yêu ta sẽ không đối xử với ta như thế! Chắc chắn là tiện nhân Tiêu Dao kia giả thánh ý! Ta muốn cáo trạng! Ta muốn cáo trạng!"
-" Đến giờ ngươi vẫn không tỉnh. Tần Chỉ Hoa, ngươi thật đáng thương"
Nữ nhân mặc xiêm y hồng phấn, gương mặt non nớt trắng trẻo điểm trên tráng là đoá hồng mai đỏ nổi bật lên đôi mắt thanh tú, ngây ngô của nàng. Vân Cẩm Chi từ bên ngoài đi vào. Hạnh mâu ý cười nhàn nhạt, khiêu khích nữ nhân điên dại kia.
-" Vân Cẩm Liên! Ngươi đến đây làm gì?"
-" Đến xem Lệ phi cao cao tại thượng trước kia khốn khó nghèo hèn cỡ nào."
Vân Cẩm Liên cười khẩy.
-" Ngươi...ngươi... Cút đi!"
-" Lý tổng quản phiền ông ra ngoài một chút được không. Bản cung muốn tâm sự với Lệ phi"
Lý tổng quản nhìn họ thoáng do dự sai đó cúi đầu đi ra ngoài. Đến khi cả thiên lao không một ai. Vân Cẩm Chi nàng mới bộc lộ hết bộ mặt tàn ác của mình.
Một đoá sen trắng thuần khiết thoáng chốc bị nhuộm đen, âm u đáng sợ. So với Tiêu Dao, Vân Cẩm Chi còn đáng sợ hơn nữa.
-" Ngươi...ngươi...đến đây...làm gì... Tránh xa ta ra! Tránh xa ta ra!"
-" Đến để đòi nợ máu a."
-" Tần Chỉ Hoa, ngươi nhớ đứa bé 10 năm trước ngươi đem nó đến cho cha ngươi không? Đó là ta đấy... Ngươi còn nhỏ đã ác độc như thế, muốn lấy lòng cha mình mà đem một đứa trẻ mới 6 tuổi cho lão chà đạp, khi dễ."
Nàng nhớ rất rõ. Tần Chỉ Hoa dụ nàng đến một ngõ vắng, kêu cha mình đến. Tần gia chủ kia vốn cũng là kẻ ưa thích luyến đồng, nên không ngần ngại giữa đường muốn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nàng.
Bộ mặt tàn ác dâm dục của lão, bàn tay bẩn thỉu nhơ nhớp kia chạm vào nàng, xé y phục nàng, cưỡng đoạt nàng. Miệng lão như con chó dại cắn lên cơ thể nàng. Nàng vô lực khóc lóc cầu xin lão, cầu xin nàng ta... Cuối cùng nàng ta làm gì? Hớn hở cười vui vẻ còn cổ vũ cho lão. Bộ mặt đó của Tần Chỉ Hoa phấn khích năm đó, dù là cả đời này nàng không thể quên được.
Nếu không phải Chiến Bắc Niên cứu nàng kịp thời... E rằng lúc đó nàng đã bị lão ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đến ૮ɦếƭ mất.
-" Sao? Không nhớ sao? Hay làm quá nhiều chuyện ác rồi nên giờ không nhớ."
-" Ngươi...ngươi...không phải Vân Cẩm Liên... Rốt cuộc ngươi là ai...là ai hả!?! A..."
<i>Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari</i>
Nàng ta chưa nói hết câu đã bị Vân Cẩm Chi một một cây kim cắm sâu vào tráng. Nàng ta đau nhức lăn lộn dưới sàn. Đầu như hàng triệu cái 乃úa đồng loạt đập vào.
-" Bây giờ ngươi cũng nên trả nợ đi... Ta thật muốn ngươi hiểu cảm giác khi đó của ta a."
Vân Cẩm Chi nghiêng đầu tinh nghịch cười tựa một đứa con nít được chơi vui. Nhất là bộ đồ màu hồng phấn vốn chỉ hợp với trẻ con kia càng làm nổi lên sự nghịch ngợm ngây ngô của nàng ấy.
Cánh tay rộng phất một cái, bụi từ trong tay áo bay ra ám hết vào mặt nàng ta. Hợp Hoa tán của Dĩnh Hợp Quốc, loại xuân dược mạnh nhất đại lục, dù là thạch nữ cũng thành dâm phụ. Chỉ khi làm việc vợ chồng mới hoàn toàn hết.
-" Chúc ngươi vui vẻ a! Đêm xuân cuối cùng, ta tiễn ngươi về miền cực lạc"
Bỏ lại câu cuối cùng. Vân Cẩm Chi quay lưng đi.
Lý tổng quản thấy nàng ra rồi cũng quay về Điện Dưỡng Tâm. Ân oán các phi tử, lão xưa nay không can dự vào, nơi nay kẻ mạnh mới được sống.
Đêm ấy, Tần Chỉ Hoa bức rức thống khổ. Nàng ta không thể chịu được sự ngứa ngáy ở dưới hạ thể, nó cứ như bị hàng ngàn con kiến nhấm nháp. Nàng ta muốn được xỏ xiên, muốn được chà đạp.
Đứng trước cửa thiên lao. Nàng ta cởi hết y phục mình ra. Bày rõ thân hình nuột nà xinh đẹp của mình trước đám thủ vệ canh lao. Hai chân tách ra, đem hạ thể bóng bẩy hồng nhuận cửa mình khoe cho họ xem. Tay ngọc mô phỏng động tác ra vào của nam nhân. Phóng túng ՐêՈ Րỉ khiêu gợi.
-" Ưm... Các ca ca...đến đây nào... A... Cho Hoa Hoa ăn nam căn các ca ca đi... A....ưm...ưm...cho ăn đi...a... Hoa Hoa hết chịu nổi rồi...các ca ca... Hức...ư ư...a, Hoa Hoa ra rồi. Huyệt siết chặt tay Hoa Hoa luôn rồi..."
Mấy câu nói dâm đãng ấy nhanh chóng khơi dậy thú tính của bọn họ.
Thôi thì hưởng trước, có gì mai bảo nàng ta dụ dỗ bọn họ. Cùng lắm cũng đánh mấy trượng.
Thế là 6 người nam nhân trai tráng đen trắng đều có. Lao vào phòng lao điên cuồng giao hoan với ∂âм иữ kia.
Tiếng ՐêՈ Րỉ phóng túng vang mỗi lúc một lớn. Tần Chỉ Hoa bây giờ nằm dưới bọn họ, sung sướng ՐêՈ Րỉ còn cổ vũ bọn họ mạnh mẽ rong ruổi trên người nàng ta.
Cuộc đời nàng ta hoàn toàn chấm dứt tại đó.
Sáng mấy thủ vệ báo lên Hoàng đế, Lệ phi đã tự tử trong phòng lao. Chiến Bắc Dã cũng lạnh nhạt cho người chôn nàng ta ngoài thành, không cho phép ở trong cung dù một tất.
Thân xác nhầy nhụa bẩn thỉu nàng ta được quấn chiếu đem ra khỏi cung. Tiếc cho một đời uy danh ngạo mạn, đổi tất cả để phải chôn mình dưới đất lạnh, không ai cúng bái.
Tiễn nàng ta đi, hắn quay lưng đến điện Mẫu Đơn. Tiêu Dao hết ngày hôm nay sẽ rời khỏi cung, Yến Thanh Lam sẽ đến chùa. Một ngày ngắn ngủi hắn mất đi ba phi tử, mất cả luôn người hắn yêu.
Thở dài một hơi, đế vương ảo não. Kết thúc thế sao...hắn có chút không muốn.
-" Lý tổng quản. Tối nay chuẩn bị nồi lẩu với rượu, trẫm muốn cùng Quý phi dùng"
Hắn nhàn nhạt phân phó sau đó đến Mẫu Đơn cung.
Nếu đã không thể bên nhau thì không cần níu kéo. Chỉ cần nàng vui thì hắn sẽ ổn...