"Dao Dao, đừng ghét trẫm. Trẫm xin nàng..."
Chiến Bắc Dã ôm nàng tỉ tê bảo.
Nàng im lặng, không phản kháng gì cả, để hắn ôm mình.
Dẫu biết như thế không được nhưng chẳng hiểu sao nàng lại làm như thế. Nàng rung động rồi sao?
Không được, nàng không thể được. Nàng muốn sau khi hạ bệ Tần Chỉ Hoa xong sẽ trốn khỏi hoàng cung, tiêu dao tự tại đi khắp thế gian này, tự do như cái tên mà những người ấy đã đặt cho nàng.
"Dao Dao, 14 ngày nữa trẫm sẽ đến vùng Thủy Linh cùng Hoàng hậu. Nàng trong cung thay trẫm xử lí công việc được chứ?"
Hắn ôm nàng thỏ thẻ nói. Má trái ám vào lưng nàng, hương nhài cùng hương long tiên trên người hắn, hài hoà khiến hắn dễ chịu vô cùng.
"Chiến Bắc Niên là thân vương, sao ngươi không để hắn?"
Nàng thờ ơ hỏi lại. Thôi đi, dăm ba cái triều chính đó bảo nàng làm, nàng chưa có bị ngốc.
Hắn hơi sững người. Nếu giao cho Chiến Bắc Niên làm, hắn sẽ thường xuyên vào cung. Nhân cơ hội lại tiếp cận nàng, hắn không muốn như thế. Nàng nói như thế là muốn gặp Chiến Bắc Niên.
Không, hắn sẽ không cho làm như thế đâu.
"Phía sau nàng là Yến phủ cùng Tiêu phủ, họ sẽ giúp nàng. Không sao đâu"
Hắn lấp liếm sang chỗ khác, không muốn trả lời câu hỏi đó. Hắn sao có thể nói hắn ích kỉ không muốn nàng gặp gỡ Chiến Bắc Niên.
Nàng cũng "ờ" cho qua chuyện rồi thôi. Bịt mắt cũng đem tháo xuống. Bấy giờ mặt hắn kề sát nàng.
Trông hắn cũng đẹp trai lắm đấy chứ, tuy không quá khuynh thành khuynh nước như Dạ vương Dĩnh Hợp Quốc mà nàng đọc trong truyện nhưng cũng đủ bao nhiêu quý nữ động tâm. Nếu không vì chuyện kia, e nàng sợ mình sẽ phải yêu hắn mất.
Yêu sao? Nàng bậc cười. Từ khi bước chân vào giới giải trí, nàng đã thề với cô gái kia sẽ không yêu thêm một ai.
"Trễ rồi, trẫm về đây. Nàng ngủ ngon."
Hắn ngồi dậy cúi người hôn lên tráng nàng một nụ hôn nhẹ nhàng. Sau đó bước ra khỏi Mẫu Đơn cung.
Hai má nàng bấy giờ ửng hồng lên không thôi.
Cảm giác ૮ɦếƭ tiệt! Cút đi!
[...]
Mấy ngày sau đó....
"Không hay rồi bệ hạ, Lệ phi nương nương ra máu rất nhiều, còn đau bụng dữ dội nữa."
Một tên thái giám từ ngoài "hốt hoảng" chạy vào. Gã là người của Tường Vi cung, nhìn dáng vẻ như hấp tấp gấp gáp chạy đến đây đấy, nhưng cái bản mặt kia chẳng có tí mồ hôi nàng.
Chiến Bắc Dã cầm 乃út nheo mày ngước đầu lên nhìn gã. Gã vội vã cúi đầu.
"Chuyện này là sao?"
Hắn hờ hững hỏi lại.
"Bẩm...bẩm bệ hạ... Lệ phi sáng nay đang dùng bữa thì bụng đau, còn chảy máu nữa. E rằng là hoàng tử..."
"Đưa trẫm đến đó. Lý tổng quản gọi Hoàng hậu cùng Quý phi đến cùng"
Sau đó hắn đi theo gã thái giám kia.
Đến Tường Vi cung, đã nhìn thấy Tần Chỉ Hoa yếu ớt nằm trên giường. Hai mắt phiếm lệ khóc lóc nhìn trông đau khổ lắm. Bên cạnh là Từ thái y, cháu trai của Tần lão phu nhân Tần phủ.
Tần Chỉ Hoa thấy bóng của Chiến Bắc Dã liền khóc mỗi lúc một thêm to. Thân thể yếu ớt cố gượng dậy gọi tiếng.
"Bệ hạ..."
Câu nói vừa thốt ra miệng, tính làm nũng thêm tí thì phía sau Chiến Bắc Dã lại là Yến Thanh Lam cùng Tiêu Dao, nàng ta liền ngậm miệng lại. Uỷ khuất ấm ức khổ sở cúi đầu không nói gì thêm, cả tiếng chào hỏi cũng không thèm nói.
"Từ thái y, chuyện này là sao?"
Đôi mắt sắc tráo trở lấm lém của Từ thái y liếc sang Tiêu Dao.
"Trong... trong bữa sáng nương nương ăn có khoai tây nảy mầm dẫn đến sẩy thai... May là phát hiện kịp không thì..."
Lão ấp úng bảo, không dám nhìn vào Chiến Bắc Dã. Không ai biết, lưng lão giờ là một tầng mồ hôi mỏng.
"Điều tra nhanh cho trẫm!"
Hắn hằng giọng bảo. Những thứ hãm hại kiểu này hắn không quá xa lạ.
Rốt cuộc là ai độc ác hại Lệ phi?
Tiêu Dao dửng dưng cười khẩy. Với tính nhạy bén trước giờ nàng biết chuẩn bị sẽ đổ lên đầu mình nữa. Mà lần này nàng là đã chuẩn bị kĩ càng rồi.
"A..."
Tần Chỉ Hoa bất ngờ rên lên. Dưới tấm chăn mỏng loang ra ít máu. Kim Lan thất kinh.
"Nương nương!"
Nàng ta ôm bụng đau đớn. Lệ trên mắt rơi tuôn trào. Giọng nghẹn ngào đau xót thảm thiết gọi.
"Bệ...hạ... Bụng thi*p...bụng thi*p..."
"Từ thái y, nhanh xem cho Lệ phi!"
Yến Thanh Lam cất cao giọng ra lệnh. Lão hấp tấp chạy đến bắt mạch.
Chờ tầm khoảng gần phần tư canh giờ mới, lão mới đi ra. Tráng lấm tấm mồ hôi thở phào, phân phó cho dược đồng bên cạnh lấy thuốc.
Cùng lúc đó, Lý tổng quản cùng hai hộ vệ đi vào, bên cạnh là một gã thái giám lấm la lấm lép đi vào.
"Khởi bẩm bệ hạ, hai vị nương nương, nô tài thấy tên này cứ lén lúc ở Ngự thiện phòng."
"Nói! Ngươi làm gì?"
"Hoàng thượng...nô tài...nô tài không làm gì hết. Là Quý phi nương nương sai nô tài làm. Sai nô tài cho khoai mọc mầm vào bát canh sáng của Lệ phi. Nô tài...nô tài không biết gì cả..."
Hắn tức tưởi như thể chưa đánh đã khai. Chiến Bắc Dã cau mày nhìn hắn, gã liền cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng. Khí thế hắn quá lớn khiến gã sợ hãi.
"Ngươi dám chắc là Quý phi?"
Hắn ngờ vực hỏi lại.
Gã gật đầu như gà mổ thóc.
Bấy giờ Tần Chỉ Hoa như kẻ điên chạy ra túm lấy Tiêu Dao.
"Quý phi dù người có hận thần thi*p thì cũng không nên làm như thế. Đứa bé vô tội mà... Thần thi*p xin người đừng hại đứa nhỏ... Hức..."
Nàng ta bấu víu lấy nàng. Tay bấu lấy đùi nàng nàng đau điếng theo phản xạ đá nàng ta ra. Nàng ta ngã uỵch xuống, ôm bụng khóc mỗi lúc một to thêm. Thảm thương vô cùng!
Yến Thanh Lam tốt bụng đỡ nàng ta lên. Lại bị nàng ta đẩy ra xém ᴆụng vào cạnh bàn.
"Đừng, đừng hại con ta... Bệ hạ, bảo vệ thần thi*p. Bảo vệ con thần thi*p. Bệ hạ..."
Chiến Bắc Dã nheo mày, phất tay cho tì nữ giữ Tần Chỉ Hoa lại. Còn mình nắm lấy tay Tiêu Dao lôi ra ngoài.
"Ngươi nghĩ ta làm sao?"
Nàng đứng trước mặt hắn cười mỉa mai.
"...."
"...."
"...."
"Tiện nhân uổng công trẫm tin ngươi! Người đâu bắt độc phụ này lại, nhốt vào lãnh cung!"
Tiếng quát của hắn thành công khiến Yến Thanh Lam giật mình.
Không được, biểu tỷ không làm như thế. Nàng ấy không màng đến thân phận chạy đến quỳ dưới chân Chiến Bắc Dã.
"Bệ hạ. Biểu tỷ không làm. Biểu tỷ không làm. Bệ hạ, biểu tỷ bị oan."
"Cút!"
Hắn nhìn Tiêu Dao, nàng gật đầu.
"Kẻ nào bao che. Đồng tội!"
Yến Thanh Lam thất kinh quỳ rụp xuống. Thật sự nàng không thể tin được. Biểu tỷ không làm như thế. Nàng hiểu tính biểu tỷ mình. Nàng sững sờ nhìn Tiêu Dao bị xách đi.
Tuyệt vọng!