Giữa tháng 4, trời bắt đầu nóng dần lên, cứ mãi trong Mẫu Đơn cung không phải là cách. Nàng với Xuân Viên nhã hứng đến Ngự Hoa viên, chọn một cái lương đình thoáng gió, ngồi ở đó.
" Xuân Viên, thế như theo ý của em là vốn dĩ ta là Niên vương phi?"
Xuân Viên gật đầu lia lịa. Môi nhỏ mấp máy trả lời.
" Dạ. Nếu không phải Tiên hoàng hậu bảo cưới người về làm trắc phi cho thái tử thì giờ người cũng không ở nơi này chịu khổ rồi."
Nàng gật đầu như hiểu. Sau đó Xuân Viên lại bồi tiếp.
" Niên vương là con của hoàng quý phi được tiên hoàng sủng ái nhất. Nhưng số khổ, chưa đến 10 tuổi mẫu phi mất, tiên hoàng mới cho tiên hoàng hậu làm dưỡng tử nên hoàng thượng với Niên vương khá thân thiết với nhau. Hai người từng học võ tại Tiêu phủ, mà người lại thường xuyên mang điểm tâm đến cho lão gia nên cũng hay gặp họ. Một lần người bị rắn cắn, Niên vương đã giúp người hút độc, hai người cũng có qua lại với nhau một thời gian... Tiếc là ngày người được cưới vào phủ Thái tử thì Niên vương cũng không còn liên lạc gì với người nữa."
Xuân Viên kể với giọng điệu hối tiếc. Niên vương là người tốt, lại không ức Hi*p họ như hoàng thượng. Buồn là duyên chưa thành đã bị ngăn cách.
" Còn Tần Chỉ Hoa và Kiều An Lạc thì sao?"
" Lệ phi nương nương là thứ nữ của Tần phủ. Nghe đâu một lần vô tình cứu được hoàng thượng, hai người cũng nảy sinh tình ý với nhau. Vị trí trắc phi kia đáng nhẽ cho nàng ấy nhưng tiên hoàng hậu lại để cho người, nên chỉ có thể làm thi*p."
Nói đến đó nàng như hiểu ra được ý của Lệ phi nói trước đó. Nhưng mà Tiêu Dao kia bị ép cơ mà. Nàng biết rõ thời này một khi vua ban hôn thì không thể kháng, vả lại Tiêu Dao là một người câm, với họ như thế đã là ân sủng lớn rồi.
" Thục phi nương nương là trưởng nữ Kiều gia. Vào lễ sắc phong tân hoàng, có biểu diễn một điệu múa mà đến nỗi hoàng thượng khen đẹp như tiên hạ thế. Hoàng thượng yêu thích nên phong làm Thục phi."
" Wow..."
Nàng cảm thán. So với Tần Chỉ Hoa kia thì Kiều An Lạc có khi còn khó đối phó hơn nhiều. Nhưng kiểu gì bà đây cũng chấp, không đấu lại đám nữ nhân kia thì gần 30 năm lăn lộn của nàng bỏ phí rồi.
" Các tỉ muội xem xem, quý phi biết nói rồi lại đi bàn luận phía sau các sủng phi của hoàng thượng. Người không được sủng ái ghen ăn tức ở, nhân phẩm quá kém cỏi thật."
Phía xa xa kia Kiều An Lạc lắc thân hình yểu điệu của mình qua những tầng lá chậm chạp đi tới. Bên cạnh trái phải là hai ba phi tần khác hùa nhau nịnh nọt.
" Thục phi nói phải. Nhân phẩm kém thế nên phế thì hơn. Để thục phi lên làm mới đúng."
Xuân Viên bên cạnh nghiến răng tức tối. Mấy ả mặt hoa kia đúng là không biết liêm sỉ, ỷ có Thục phi chống lưng thì kiêu căng. Riêng Tiêu Dao vẫn nhàn nhã bỏ trái nho vào miệng thưởng thức. Sau đó lại đổ phắt ly trà đang uống dở đi. Nhàn nhạt nhìn sang tì nữ của mình.
" Xuân Viên, trước giờ kẻ khó đối phó nhất không phải tiểu nhân mà là kĩ nữ trà xanh. Bên cạnh nam nhân thì khóc sướt mướt tỏ vẻ yếu đuối, còn khi không có thì mở miệng câu nào thì như vả mặt người ta câu đó. Diễn kịch hơn cả các đào hát, mấy câu thoại thì cứ tụng hoài như sư đọc kinh. Em nên tránh xa thì tốt hơn."
Nàng đang nói với Xuân Viên, nhưng mắt lại hai ba lần liếc sang Kiều An Lạc. Ầy, ngươi nói chỉ biết bàn luận sau lưng, ta đây bàn luận trước mặt ngươi nè.
Kiều An Lạc tuy không hiểu "kĩ nữ trà xanh" là gì, nhưng nghe từ "kĩ nữ" nàng ta biết chẳng phải tốt lành gì. Nàng ta đỏ mặt rống lên.
" Tiện nhân, ngươi nói ai đó!"
" Người nào thấy nhột thì là người đó. Xuân Viên à, như vậy không nên học nghe chưa. Loại nhân phẩm \'thượng đẳng\' đó, không phải loại \'kém cỏi\' như chúng ta học được đâu."
" Ngươi... Bắt giữ con tiện nhân đó lại. Bản cũng phải vả nát mặt nó!"
Kiều An Lạc không chịu nổi nữa liền sai cung nhân nhào đến bắt nàng. Tiêu Dao mỉm cười. Tưởng cũng tâm cơ gớm lắm sao chỉ vài ba câu lại có thể chọc cho xù lông rồi. Khẩu vị Chiến Bắc Dã cũng mặn thật, иgự¢ to não phẳng cũng lấy được, uổng cho hắn làm vua một triều.
Mấy cung nhân kia xáo xào chạy lên. Tuy hoàng quý phi lớn hơn Thục phi nhưng chủ tử bọn họ được hoàng thượng sủng ái. Đến lúc đó chủ tử nói đỡ được rồi.
Xuân Viên nóng ruột kháng cự bọn họ. Không thể để chủ tử bị gì nữa cả. Đám cung nhân này cũng thật to gan, đến cả hoàng quý phi bọn chúng cũng dám động vào.
-" Hỗn xược, trong hoàng cung lại làm trò đó còn ra thể thống gì?"
Tiếng vang của nữ nhân cất lên. Đám cung nhân ngừng tay lại, mấy phi tần kia liền quay đầu lại. Nữ nhân mặc cung trang vàng kim, trên đầu đeo trâm phượng chín đuôi, phía sau là 18 tùy tùng hầu hạ.
Ai nấy cũng tái mặt đi. Thục phi nhăn mặt vội vã cùng đám người kia quỳ xuống.
-" Thần thi*p/ nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."