Trả Lại Tự Do Cho Anh - Chương 36

Tác giả: Huyền Yizi

Lục Hàm Dương đã rất lo lắng khi nghe tin Nghiêm Hạ Nhi bị bắt cóc, dù sao thì trong lòng anh ta vẫn luôn có hình bóng của Nghiêm Hạ Nhi. Người nhà họ Lục sau khi hay tin Nghiêm Hạ Nhi bị bắt cóc cũng lo lắng không kém bởi họ vẫn luôn coi cô ấy như người trong nhà.
"Hàm Dương, Hạ Nhi nó bị người xấu bắt cóc rồi sao?" Lục lão phu nhân ôn tồn hỏi.
Lục Hàm Dương nắm chặt lấy điện thoại khẽ gật đầu.
"Vâng, có người đã giả dạng phục vụ vào phòng và bắt cô ấy đi."
Cả nhà đang ăn vui vẻ đột nhiên bữa cơm trở nên thật ảm đạm và buồn bã, nét mặt ai nấy đều rầu rĩ vì lo lắng cho Nghiêm Hạ Nhi. Diệp Châu Anh mặc dù không ưa cô ta nhưng khi thấy cô ta bị bắt cóc, cô cũng cảm thấy khá bất ngờ.
"Con ăn xong rồi, con lên phòng đây."
Đột nhiên Lục Bách Dịch đứng phắt dậy, gương mặt lạnh tanh rời khỏi bàn ăn. Diệp Châu Anh cảm thấy thái độ của anh có gì đó rất khác lạ, kể từ lúc anh đọc tin nhắn và nghe tin Nghiêm Hạ Nhi bị bắt cóc.
Lát sau.
Khi dùng cơm xong, Diệp Châu Anh từ dưới nhà lên trên phòng của mình. Lúc cô định mở cửa vào trong thì vô tình nghe thấy Lục Bách Dịch nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Đừng để cô ta trốn thoát, giữ cô ta ở đó vài ngày, tôi sẽ có cách trừng trị cô ta."
[Vâng thưa anh.]
"Nếu cô ta làm loạn, các người không nhắc nhở được có thể dùng bạo lực nhưng nhớ là đừng mạnh tay quá."
[Vâng, chúng tôi đã rõ thưa anh.]
Dù trong cuộc trò chuyện đó Lục Bách Dịch không nhắc đến Nghiêm Hạ Nhi nhưng Diệp Châu Anh cũng nghi ngờ người đứng sau bắt cóc Nghiêm Hạ Nhi là Lục Bách Dịch. Tuy nhiên cô không chắc chắn 100% là do anh làm vì thế mới chỉ hỏi dò:
"Lục Bách Dịch, anh nói chuyện điện thoại với ai thế?"
Lục Bách Dịch cất điện thoại đi, anh lắc đầu đáp:
"Không có gì, chỉ là cuộc gọi của đối tác."
Diệp Châu Anh biết là Lục Bách Dịch đang nói dối vì thế cô lại tiếp tục hỏi:
"Nhưng em nghe thấy hình như anh có nhắc đến từ \'cô ta\', thế \'cô ta\' là ai?"
Lục Bách Dịch cảm thấy hàng loạt câu hỏi của Diệp Châu Anh thật kỳ lạ, anh nhíu mày nhìn cô, chầm chậm bước đến gần cô rồi nói:
"Cô đang ghen à?"
"Không có, em chỉ..."
Lục Bách Dịch đưa tay chạm má cô, anh nâng cằm cô lên cao, cái bộ dạng của cô lúc lúng túng trông thật đáng yêu khiến anh chỉ nhìn thôi đã muốn hôn. Lục Bách Dịch không nghĩ nhiều, anh muốn là làm vì thế đã lập tức cúi xuống hôn cô, hôn lên đôi môi nhỏ của Diệp Châu Anh.
"Ưm..."
Diệp Châu Anh bị tấn công bất ngờ, cô giật nảy mình định đẩy anh nhưng chợt nhớ ra mình đã bị ôm chặt. Lục Bách Dịch dạo này rất hay cưỡng hôn cô, chẳng hiểu tại sao anh lại thay đổi như thế trong khi trước đây anh từng nói ghét việc động vào cô.
"Cô đừng phí sức xen vào chuyện của tôi vì chuyện đó không có lợi cho cô."
Song, Lục Bách Dịch liền mở cửa định ra ngoài, nhưng khi anh vừa ra khỏi cửa đã bị câu nói của Châu Anh khiến bước chân chựng lại.
"Có phải anh là người bắt cóc Nghiêm Hạ Nhi không?"
Lục Bách Dịch có chút chột dạ nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
"Cô nói gì vậy?"
"Anh bắt cóc cô ta để làm gì?"
"Tôi không bắt cóc cô ta và chẳng có lý do gì để làm thế. Cô đừng ở đó nói vớ vẩn, nhất là đừng có nói linh tinh trước mặt anh trai tôi."
Dù Lục Bách Dịch liên tục phủ nhận nhưng Diệp Châu Anh cũng không tin anh, cô nghĩ rằng người bắt cóc Nghiêm Hạ Nhi thực sự là Lục Bách Dịch chứ không ai khác. Tuy không biết tại sao anh lại làm như vậy nhưng chuyện này đã tăng thêm nghi vấn của cô về mối quan hệ mập mờ của hai người họ.
...
Hôm sau.
Diệp Châu Anh hôm nay lại tiếp tục tới bệnh viện để tiến hành điều trị và kiểm tra sức khỏe, lúc cô vừa định ra khỏi cửa thì gặp Lục lão gia.
"Con chào ba."
Lục lão gia khẽ gật đầu.
"Con định ra ngoài sao?"
"Vâng, con định tới bệnh viện ạ."
"Dạo này con hay tới bệnh viện như vậy có phải là sức khỏe không được tốt không?"
Đúng lúc ấy, Lục Bách Dịch từ trên tầng đi xuống. Anh tới bên cạnh ba mình rồi nói:
"Chúng ta tới công ty thôi ba."
"Chờ đã Bách Dịch, con đưa vợ con tới bệnh viện trước rồi tới công ty sau."
Đang yên đang lành Lục lão gia lại bắt Lục Bách Dịch đưa Diệp Châu Anh tới bệnh viện. Sợ anh sẽ cảm thấy khó chịu vì thế Châu Anh đã xua tay từ chối:
"Không cần đâu ạ, con có thể tự..."
"Vâng, con sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện." Lục Bách Dịch đột nhiên chen ngang.
"Ừm, nhớ phải cẩn thận đấy."
Sau khi Lục lão gia lên xe tới công ty, Lục Bách Dịch liền đến bên xe của mình mở cửa xe cho Diệp Châu Anh. Gương mặt của anh lúc đó cứ tỉnh bơ như không, không hề có chút khó chịu hay bực bội gì, giống như là anh đang hoàn toàn tự nguyện làm chuyện này. Sự thay đổi của Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh bất ngờ, cô cứ đứng đực ở đó không chịu đi, thấy vậy Lục Bách Dịch liền lên tiếng:
"Tôi biết bản thân mình đẹp trai nhưng cô cũng không nên nhìn tôi kiểu vậy. Mau lên xe đi, tôi đưa cô đến bệnh viện."
Diệp Châu Anh vẫn không trả lời, cô cứ đứng đơ người như một bức tượng.
"Thật là..."
Lục Bách Dịch chép miệng một tiếng sau đó sải bước đến chỗ của cô. Anh thẳng tay nhấc bổng cô lên không chút do dự, Diệp Châu Anh hốt hoảng bám lấy cổ của anh, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp.
Đặt cô vào trong xe, Lục Bách Dịch còn cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn sau đó mới đóng cửa lại. Hàng loạt hành động, cử chỉ ân cần này của Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh sững sờ, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác trước đây.
"Lục Bách Dịch, anh có còn là Lục Bách Dịch không vậy?"
Trên đường đi tới bệnh viện, Diệp Châu Anh đã không kìm lòng được mà hỏi anh. Lục Bách Dịch có quay sang nhìn cô một cái rồi thản nhiên đáp:
"Tôi không còn là tôi thì tôi là ai?"
"Trước đây anh đâu có như vậy, anh đâu có ân cần với em như thế?"
Câu hỏi của Diệp Châu Anh khiến Lục Bách Dịch chột dạ nhưng anh vẫn tỏ vẻ kiêu ngạo mà gắt lên.
"Cô đừng nghĩ lung tung gì, tôi chỉ đang làm đúng theo những gì cô viết trong bản hợp đồng."
Đúng như cô nghĩ, hóa ra những sự thay đổi đó chỉ là diễn kịch. Sau khi biết đáp án, Diệp Châu Anh đã quay trở lại cảm xúc bình thường, cô lặng lẽ nhìn ra bên ngoài mà không hi vọng bất kỳ điều gì khác. Thế nhưng những gì Lục Bách Dịch nói ra đều là dối lòng, anh thực sự đã có cảm xúc với Diệp Châu Anh, nếu là diễn thì những hành động ân cần kia sẽ không bộc phát một cách tự nhiên tới vậy.
Bệnh viện Cicia, Kiều Thành.
Chiếc BMW X7 của Lục Bách Dịch đi đến cổng bệnh viện thì dừng lại. Diệp Châu Anh tháo dây an toàn và mở cửa bước xuống xe, mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu Lục Bách Dịch không bước xuống theo cô.
"Anh không đến công ty sao?"
"Cô muốn đuổi tôi đi nhanh để ở bên cạnh tên bác sĩ kia lắm à? Tôi chỉ muốn xem xem hàng ngày cô làm gì ở bệnh viện thôi."
Diệp Châu Anh không nói gì, cô mặc kệ Lục Bách Dịch rồi bước vào trong, Lục Bách Dịch thấy vậy cũng đi theo.
Đến trước cửa phòng khám của Trương Hạo Phàm, Diệp Châu Anh liền đưa tay gõ cửa đồng thời cất tiếng:
"Học trưởng, em Châu Anh đây."
Cạch!
Giọng nói của Châu Anh vừa cất lên, Trương Hạo Phàm đã mau chóng mở cửa ra. Lúc nhìn thấy cô, anh ta đã rất vui.
"Em vào đi."
Nhưng nụ cười tươi đó chưa được bao lâu đã chợt tắt khi Trương Hạo Phàm thấy Lục Bách Dịch cũng theo vào. Lục Bách Dịch mỉm cười nhìn Trương Hạo Phàm, sự xuất hiện của anh đã khiến Trương Hạo Phàm có một chút kinh ngạc và lo lắng.
"Lục Bách Dịch, tại sao anh lại tới đây?"
"Tôi tới xem vợ tôi khám bệnh, chẳng lẽ không được?"
Cái lý lẽ của Lục Bách Dịch khiến Trương Hạo Phàm không cãi được vì thế đành phải cho anh vào trong. Trong lúc Trương Hạo Phàm giúp Châu Anh tiến hành một vài hành động kiểm tra nhịp tim, thân nhiệt... thì Lục Bách Dịch ngồi một chỗ yên lặng quan sát.
"Em có thấy khó thở không?"
"Dạ không ạ."
"Có đau không?"
"Không ạ."
Những câu nói thân mật cùng cử chỉ khiến người khác hiểu lầm của Trương Hạo Phàm và Diệp Châu Anh khiến Lục Bách Dịch tức đến sôi máu. Không hiểu sao nhưng anh rất bực mình khi thấy Trương Hạo Phàm động tay vào người Châu Anh, chẳng lẽ là anh đang ghen sao?
"Này, khám bệnh thì cần gì ᴆụng chạm như thế?" Lục Bách Dịch đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ trỏ tay về phía Trương Hạo Phàm một cách thô lỗ.
"Lục thiếu gia, tôi là bác sĩ, việc khám bệnh mà không ᴆụng chạm thì tôi khám kiểu gì đây?"
Lục Bách Dịch mặt hằm hằm sát khí đi đến bên cạnh hai người họ, biểu cảm của anh vô cùng đáng sợ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Trương Hạo Phàm đến nơi.
"Anh cố tình mượn cái danh bác sĩ để ᴆụng chạm vào cơ thể cô ấy chứ gì? Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của anh nhé Trương Hạo Phàm."
Trước cái lý lẽ ngang ngược của Lục Bách Dịch, Trương Hạo Phàm không nhịn được mà đứng dậy. Hai người đàn ông áp sát vào nhau, nhìn nhau như muốn phát ra tia lửa điện. Diệp Châu Anh cảm thấy sắp xảy ra đánh nhau tới nơi vì vậy liền nhảy vào giữa đẩy hai người họ ra xa rồi nói:
"Hai người có thôi ngay đi không. Lục Bách Dịch, anh về đi, đừng có kiếm chuyện với bác sĩ Trương nữa."
Lục Bách Dịch tức giận nhìn cô, anh gắt gỏng:
"Cô đuổi tôi đi sao? Đuổi tôi đi để ở bên cạnh hắn à?"
Diệp Châu Anh bất lực kéo tay Lục Bách Dịch ra khỏi phòng khám, cô kéo anh đi một quãng xa rồi dừng lại.
"Anh đừng gây chuyện nữa, mau về công ty đi."
"Tôi không thích về đó, tôi muốn ở đây để vạch trần bộ mặt giả tạo của tên bác sĩ biến thái kia."
Lục Bách Dịch đúng là đã rất quá đáng vì thế Diệp Châu Anh mới không chịu đựng được nữa. Cô thẳng thừng mắng anh té tát giữa bệnh viện khiến người khác cũng phải nể sợ.
"Anh có bớt phiền đi được không? Anh không có quyền bắt bẻ một ai cả vì đây là bệnh viện chứ không phải Lục thị. Mau trở về đó và đem theo cái quyền lực nhảm nhí của anh về công ty đi."
Nói rồi Diệp Châu Anh liền xoay người rời đi. Lục Bách Dịch vẫn còn ngơ ngác khi bị ăn chửi một tràng dài như vậy.
"Cô... cô ta vừa mắng mình sao?"
Đây là lần đầu Diệp Châu Anh to tiếng chửi Lục Bách Dịch ngay chốn đông người điều này khiến anh vô cùng nhục nhã. Cục tức này anh nuốt không trôi nhưng vẫn phải ngậm ngùi rời đi.
Đến tối,
Lục Bách Dịch từ công ty trở về nhà, cả ngày nay anh vẫn luôn bị chuyện của Trương Hạo Phàm và Diệp Châu Anh làm cho mất tập trung. Ban đầu anh định về phòng tính sổ với Diệp Châu Anh chuyện sáng nay nhưng lúc mở cửa phòng lại không thấy cô đâu cả. Đúng lúc đó có một người hầu đi qua, Lục Bách Dịch liền hỏi:
"Thiếu phu nhân đâu?"
"Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân vẫn chưa về ạ."
"Cái gì? Cô ấy ở bên cạnh tên bác sĩ đó đến giờ vẫn chưa chịu về ư?"
Cơn ghen lại tiếp tục bùng lên khiến cả người anh như một ngọn lửa cháy hừng hực. Người hầu sợ quá liền rời đi ngay sau đó còn Lục Bách Dịch thì lặng lẽ bước vào trong căn phòng trống vắng.
Thời gian cứ trôi qua, hiện tại đã gần chín giờ tối. Lục Bách Dịch đã uống rất nhiều rượu, anh vừa uống vừa liếc nhìn đồng hồ. Diệp Châu Anh chưa bao giờ về muộn như vậy, điều này khiến Lục Bách Dịch cảm thấy bực mình.
Cạch!
Đồng hồ điểm đúng chín giờ tối cũng là lúc Diệp Châu Anh mở cửa phòng đi vào. Nhìn căn phòng tối thui Diệp Châu Anh cứ nghĩ Lục Bách Dịch đã ngủ rồi nhưng khi bật điện lên cô đã giật mình vì thấy anh đang ngồi ở ghế và uống rượu.
"Giật cả mình! Lục Bách Dịch, anh chưa đi ngủ sao? Sao giờ này còn uống rượu?"
Diệp Châu Anh đi đến giúp anh nhặt mấy cái chai nằm ngổn ngang dưới đất lên. Lục Bách Dịch lúc này đã hơi say, ánh mắt anh nhìn cô cũng thay đổi trở nên khác thường. Ngay lập tức, anh đưa tay tóm lấy Diệp Châu Anh kéo cô ngồi vào lòng mình và giữ chặt cô ở đó.
"Á... Bách Dịch, anh làm cái gì thế?"
Hơi thở nồng nặc mùi rượu của Lục Bách Dịch khiến Châu Anh khó chịu. Anh siết chặt lấy cô, đôi môi mấp máy khẽ nói:
"Sao giờ này mới chịu về? Cô có biết tôi nhớ cô đến phát điên rồi không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc