Nghiêm Hạ Nhi tức giận siết chặt nắm đấm, ánh mắt cô ta nhìn Châu Anh như muốn đánh cô tới nơi nhưng vì Lục Bách Dịch đang ở đây nên mới cố nhẫn nhịn. Trong khi đó, Lục Bách Dịch lại chẳng đoái hoài gì đến hai cô gái mà cứ cắm đầu vào bàn làm việc.
"Sếp Lục, em xin phép ra ngoài! Nếu anh cần gì thì cứ gọi cho em, em sẽ tới ngay."
Nghiêm Hạ Nhi ưỡn ẹo nói với Lục Bách Dịch bằng giọng điệu vô cùng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại nhìn Châu Anh đầy khinh bỉ. Cô ta hất ௱ôЛƓ lướt qua người cô rồi mở cửa bước ra ngoài.
Sau khi Nghiêm Hạ Nhi rời đi, Diệp Châu Anh liền đặt hộp cơm lên bàn làm việc của Lục Bách Dịch. Cô nhẹ nhàng nói:
"Đến giờ ăn trưa rồi, anh nghỉ ngơi rồi ăn trưa đi."
Lục Bách Dịch chợt dừng làm việc, anh ngẩng mặt lên nhìn Châu Anh thì bắt gặp dáng vẻ ân cần chu đáo của cô. Trong thoáng chốc, anh không nghĩ đây chính là cô vợ nhỏ của mình. Cô quan tâm anh từng chút một mặc dù đổi lại chẳng nhận được gì cả.
"Tôi chưa đói, cứ để đấy đi."
"Cuối tuần anh rảnh chứ?" Diệp Châu Anh khẽ hỏi.
"..."
Thấy Lục Bách Dịch không trả lời, Châu Anh bèn nói tiếp:
"Cuối tuần hãy thu xếp công việc về nhà mẹ em một buổi, chỉ một buổi thôi không có khó vì thế em mong anh hãy làm thật tốt."
Nói xong điều mình cần nói Diệp Châu Anh liền xoay người rời đi mà không nói thêm câu nào cả. Ra khỏi văn phòng của Lục Bách Dịch, Châu Anh bèn tựa lưng vào cánh cửa, cô ngước mắt nhìn lên trên như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô chỉ đang cố gắng để bản thân tập cách buông bỏ thứ tình cảm khiến cô mệt mỏi kia. Nhưng sao nó lại khó tới vậy? Diệp Châu Anh không muốn để tâm đến Lục Bách Dịch nhưng trái tim cô lại nhói đau mỗi khi nghĩ đến anh. Có lẽ là cô đã lỡ yêu anh quá nhiều, đến mức chấp nhận tổn thương để ở bên cạnh anh.
Nhưng thế này thì quá ngu ngốc rồi!
Với một người không yêu mình, thậm chí còn đem tới đau khổ cho mình thì nên buông bỏ hơn là níu kéo. Vì thế Diệp Châu Anh đang tập cách từ bỏ, cô hi vọng một ngày nào đó, hình bóng của Lục Bách Dịch sẽ hoàn toàn thoát khỏi trái tim tổn thương của cô.
Diệp Châu Anh lững thững đi trên hành lang chuẩn bị rời khỏi Lục thị thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Cô vừa bước đi vừa lục tìm điện thoại trong túi, sau khi biết người gọi là Trương Hạo Phàm thì liền trả lời.
"Alo? Em nghe đây."
[Châu Anh, hôm nay em có lịch khám đấy nhé.]
"Vâng, em nhớ mà, em chuẩn bị tới bệnh viện đây."
[Ừm, em đi cẩn thận.]
Chỉ vì sợ Châu Anh quên không tới khám nên Trương Hạo Phàm mới gọi điện cho cô. Một người đàn ông quan tâm cô đến từng tí một như Trương Hạo Phàm quả nhiên thật tốt nhưng tiếc là lại không thể có được người phụ nữ mình yêu.
Đi được thêm một đoạn nữa Diệp Châu Anh vô tình chạm mặt Nghiêm Hạ Nhi. Cô ta và quản lý của mình đang tất bật chạy đến hội trường chụp ảnh thì ᴆụng phải Châu Anh khiến điện thoại của cô rơi xuống đất.
Bộp!
Diệp Châu Anh hoảng hốt nhặt điện thoại lên thì phát hiện màn hình đã bị vỡ. Cô cau mày, định ngẩng lên đối chất với Nghiêm Hạ Nhi nhưng lại bị quản lý của cô ta lên tiếng nói trước:
"Này cô kia, đi đứng kiểu gì thế? Nếu cô va phải người mẫu của chúng tôi ngã thì sao đây? Cô Nghiêm đây chính là người mẫu được đích thân Lục tổng chọn lựa, nếu cô ấy bị thương và buổi chụp ảnh bị hoãn lại thì cô sẽ phải chịu trách nhiệm đấy!"
Một người quản lý cỏn con mà lại dám lớn tiếng với thiếu phu nhân của Lục gia. Quả nhiên chủ nào chó nấy, tính tình ngang ngược thật chẳng khác nhau.
Diệp Châu Anh không muốn nhiều lời với loại người này, cô chỉ giơ chiếc điện thoại đã vỡ màn hình ra rồi đáp:
"Là các người động phải tôi trước, người nói câu đó phải là tôi mới phải!"
Nghiêm Hạ Nhi khoanh tay một chỗ nhìn Châu Anh còn cô quản lý xấc xược kia lại tiếp tục thay lời:
"Chỉ là vỡ màn hình điện thoại thôi mà chúng tôi sẽ trả tiền cho cô."
Nói rồi, cô quản lý ấy liền rút ra vài đồng tiền đưa cho Châu Anh. Diệp Châu Anh lúc này đã không thể nhịn được nữa, nhưng Nghiêm Hạ Nhi lại bất chợt thốt lên:
"Xin lỗi Lục thiếu phu nhân, quản lý của tôi đúng là không có mắt nhìn nên mới không nhận ra cô. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cô rất nhiều vì đã vô lễ với cô."
Cô quản lý kia sau khi biết người đứng trước mặt mình là vợ của Lục Bách Dịch liền mắt chữ A miệng chữ O. Cô ta rụt rè lùi về sau nhưng vì cạy có Nghiêm Hạ Nhi nên một câu xin lỗi cũng không có.
"Tiểu Phương, cô còn không mau xin lỗi Lục thiếu phu nhân đi." Nghiêm Hạ Nhi bỗng hạ giọng.
"Xin... xin lỗi thiếu phu nhân."
"Được rồi, cô mau tới hội trường trước đi, tôi sẽ đến sau."
"Vâng."
Lời xin lỗi được miễn cưỡng nói ra nhưng Diệp Châu Anh còn chưa chấp nhận thì Nghiêm Hạ Nhi đã đuổi quản lý của mình đi. Cô ta biết rõ mọi chuyện nhưng thay vì ngăn cản quản lý làm càn thì lại để quản lý lăng mạ, sỉ nhục Châu Anh.
"Cô Nghiêm, cô và quản lý của cô thật giống nhau. Đều vô sỉ!"
Nghiêm Hạ Nhi nghe vậy bèn bật cười, cô ta khoanh tay trước иgự¢ rồi tiến lên phía trước, không kiêng nể gì mà chọt ngón trỏ vào vai của cô.
"Diệp Châu Anh, trong cuộc chiến này ai yếu hơn thì người đấy thua. Cô xem lại mình đi, liệu cô có cơ hội thắng nổi tôi không?"
"Nghiêm Hạ Nhi, bây giờ cô đã lộ ra bộ mặt thật của mình rồi sao?" Diệp Châu Anh khinh bỉ đáp.
"Nghiêm Hạ Nhi tôi trước giờ rất quang minh chính đại, tôi không sợ bất cứ điều gì cả vì thế Diệp Châu Anh cô đừng nghĩ có thể khiến tôi sợ."
"Quang minh chính đại? Cô là đang quang minh chính đại giật chồng người khác, quang minh chính đại trở thành tiểu tam hay sao?"
Vì lúc đó ở hành lang này không có người nên những lời Diệp Châu Anh nói ra không có ai nghe thấy. Nghiêm Hạ Nhi cũng chẳng sợ người khác nhìn thấy, cô ta lúc này thật giống một kẻ điên. Cô ta cười phá lên, nụ cười thật giống một mụ phù thủy ác độc.
"Hahahaha... Đúng, tôi là đang quang minh chính đại ςướק chồng cô đó! Diệp Châu Anh, trước khi cô xuất hiện, tôi và Bách Dịch đã yêu nhau rất sâu đậm. Tình cảm của chúng tôi bao năm gây dựng, cô nghĩ cô thắng nổi không?"
Diệp Châu Anh tức giận siết chặt lấy vải váy tới mức nổi cả gân tay.
"Nghiêm Hạ Nhi, cô đúng là không có liêm sỉ!"
"Gia đình cô đã ép gia đình Bách Dịch cưới cô, anh ấy hoàn toàn không ưa thích gì cô cả! Diệp Châu Anh, cái ngày mà tôi đá cô ra khỏi nhà họ Lục không còn xa đâu, cứ chờ xem Nghiêm Hạ Nhi tôi sẽ thay vị trí của cô như thế nào đi."
Đúng lúc đó Nghiêm Hạ Nhi nhìn thấy Lục Bách Dịch và Trình Tranh đang gần đi tới. Vừa thấy anh, cô ta đã nảy ra một âm mưu xấu xa, nụ cười ác độc lại xuất hiện một lần nữa.
Nghiêm Hạ Nhi mỉm cười khiêu khích Châu Anh rằng:
"Sao hả? Cô muốn đánh tôi lắm phải không? Muốn đánh thì đánh đi xem cô có thể khiến tôi nguôi đi ý định ςướק chồng cô hay không?"
Chát!
Đúng như ý muốn của Nghiêm Hạ Nhi, Diệp Châu Anh không thể kiềm chế nổi mà vung tay tát thẳng vào mặt của cô ta. Tuy nhiên cú đánh của cô không quá mạnh, nó còn chưa đủ sức khiến Nghiêm Hạ Nhi lệch mặt nhưng cô ta lại giả vờ ngã ra đất rồi hét lớn:
"Aaa... Sao cô lại đánh tôi?"
Diệp Châu Anh tròn mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi, cô không thể hiểu được con người cô ta đang nghĩ gì.
"Nghiêm Hạ Nhi, không phải cô..."
"Diệp Châu Anh!"
Diệp Châu Anh còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một giọng nói khác chen ngang. Lục Bách Dịch hằm hằm đi tới, anh trừng mắt nhìn hai cô gái rồi nói:
"Hai người đang làm trò gì vậy? Đây là công ty, không phải chỗ cho các người đánh nhau."
Nghiêm Hạ Nhi ấm ức nhìn Lục Bách Dịch, cô ta ôm bên má vừa bị tát, khóc lóc:
"Sếp Lục... em đau quá!"
Lục Bách Dịch vội ngồi xuống xem tình hình của Nghiêm Hạ Nhi thì phát hiện một bên má của cô ta đã đỏ ửng. Lục Bách Dịch tức giận đứng dậy, lớn tiếng mắng Châu Anh:
"Cô thừa biết Nghiêm Hạ Nhi là người mẫu đại diện mĩ phẩm mới của Lục thị mà vẫn ra tay tát cô ấy sao? Diệp Châu Anh, cô đang tính phá tôi đấy à? Gây hết chuyện này đến chuyện khác, cô có thể bớt phiền phức cho tôi nhờ được không?"
Diệp Châu Anh nuốt nước mắt vào trong, cô liếc mắt nhìn nụ cười châm biếm của Nghiêm Hạ Nhi rồi lại nhìn Lục Bách Dịch. Quả nhiên, Lục Bách Dịch vẫn bênh cho Nghiêm Hạ Nhi, còn cô... anh chỉ coi là đồ phiền phức.
"Anh có biết cô ta là người đề nghị em đánh cô ta trước không?"
Nghiêm Hạ Nhi nghe thế bèn phản kháng:
"Diệp Châu Anh, cô nghĩ tôi có điên không mà lại đề nghị cô tát tôi? Chẳng có ai muốn đem đau đớn lại cho mình cả."
Diệp Châu Anh đúng là quá ngu ngốc, cô đã rơi vào bẫy của Nghiêm Hạ Nhi mà không nhận ra. Đến bây giờ nhận ra rồi thì được ích gì nữa?
"Lục Bách Dịch, anh tin em hay tin cô ta?"
Lục Bách Dịch không suy nghĩ nhiều, anh lập tức đáp:
"Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy!"
"Vậy được rồi..."
Diệp Châu Anh một lần nữa đi tới trước mặt Nghiêm Hạ Nhi, Lục Bách Dịch nhìn theo nhưng không biết cô định làm gì. Lần này, Diệp Châu Anh đã dùng hết sức lực để tát thật mạnh vào mặt Nghiêm Hạ Nhi.
Chát!
"Á..."
Nghiêm Hạ Nhi đau đớn lệch hẳn mặt sang một bên, cô ta ngạc nhiên đến mức không thể tin được.
"Diệp Châu Anh, cô điên rồi sao?"
Lục Bách Dịch nổi giận nắm chặt lấy cổ tay của Châu Anh, anh thật sự không hiểu tại sao cô lại làm như vậy.
"Không phải anh nói anh chỉ tin vào những gì anh thấy sao? Bây giờ em tát cô ta trước mặt anh rồi nên anh có thể thoải mái cho rằng lỗi là do em."
Diệp Châu Anh chỉ để lại một câu nói rồi lẳng lặng rời đi. Sau khi rời khỏi công ty cô có quay người lại thì phát hiện Lục Bách Dịch chỉ quan tâm đến người phụ nữ đó. Diệp Châu Anh có chút tủi nhục nhưng cô cảm thấy như vậy cũng tốt vì chuyện này đã giúp cô càng thêm ghét Lục Bách Dịch.
"Lục Bách Dịch, cứ hãy đáng ghét như vậy thêm hai tháng nữa... để khi em rời bỏ anh, em sẽ không còn chút lưu luyến gì cả."