Viên Thái Bách đỡ lấy Chân Mạt, nhanh chóng lấy tay lấp miệng vết thương để cầm máu cho cô. Đám người đứng phía sau anh nghe thấy động tĩnh, không nói lời nào liền đồng loạt chĩa súng vào Phong Thế Kiệt, nãn đạn liên hồi, đến khi ông ta gục xuống mới chịu dừng.
Bên này, Viên Thái Bách đã cho người chuẩn bị xe đến bệnh viện. Đường ra bên ngoài tương đối khó khăn thế nên Viên Thái Bách trực tiếp lái xe, còn việc cầm máu cho Chân Mạt đều nhờ thư ký Lý.
[... ]
Bệnh viện.
Chân Mạt vừa được đưa đến các bác sĩ dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho cô. Viên Thái Bách đứng bên ngoài, hai tay dính máu tươi chống lên cửa phòng phẫu thuật.
Phong Thế Kiệt, người đàn ông này đúng là tàn nhẫn. Ban nãy, ông ta không hề nhắm vào anh mà là nhắm thẳng vào Chân Mạt. Anh hiểu cô đến đó vì lý do gì, là muốn tiễn ông ta một đoạn cuối cùng nhưng còn ông ta thì sao, dùng một viên đạn đáp lại chữ hiếu của cô.
Chân Mạt được đẩy vào bên trong không lâu, bà Viên và ông Viên đã kịp thời nghe tin tức chạy đến.
“ Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Kẻ nào làm hại con bé? “.
Bà Viên tựa hồ như không thể kìm nén được cảm xúc, lao về phía Viên Thái Bách mà không ngừng đánh vào người anh. Bà ngỡ tưởng đứa con dâu này sẽ được hạnh phúc, ai ngờ lại phải trải qua một kiếp hoạ như thế này.
Viên Thái Bách trầm mặc, không nói. Không phải là anh không muốn giải thích mà là không đủ sức để nói chuyện. Khoảng khắc nhìn Chân Mạt ngã vào người anh, anh tựa như đã chẳng còn chút sức lực.
Thời gian trôi đi đã hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng đi ra.
“ Tổng thống, Viên phu nhân, Viên lão gia, tổng phu nhân không làm sao hết. Cũng may viên đạn không nằm ở vị trí nguy hiểm, lại biết cách cầm máu nên lượng máu bị mất không nhiều. Còn nữa, tổng thống phu nhân hiện giờ đã mang thai, thai nhi được xác định là ba tuần tuổi, trong ba tháng đầu phải giữ cho cơ thể mẹ được khoẻ mạnh “.
Viên Thái Bách ngẩn ngơ, bà Viên vui đến mức chảy cả nước mắt. Chân Mạt không những không sao, Viên gia lại đón thêm một tin tức mới, cô mang thai rồi sẽ sớm ngày sinh cho Viên gia một đứa cháu dễ thương, mũm mĩm.
“ Thư ký Lý, đưa tôi đến trại giam “.
Viên Thái Bách xoay người bước đi, để lại Chân Mạt cho bà Viên, ông Viên chăm sóc.
[... ]
Trại giam.
Qua một lớp kính khá dày, Viên Thái Bách yên lặng nhìn gương mặt tiều tuỵ của Lộ Chí Tiêu.
“ Anh đến đây để thông báo ngày mai tôi sẽ được xử tử hình sao? “.
Lộ Chí Tiêu nhấch điện thoại lên áp sát lên tai. Giọng nói mang theo chút giễu cợt. Người đàn ông trước mặt là người hắn hận nhất, đáng lẽ mọi thứ Viên Thái Bách đang có phải thuộc về hắn mới đúng, kể cả Chân Mạt.
“ Không có, việc xử tử hình tôi không phải là người thông báo cho anh “.
Lộ Chí Tiêu hoài nghi, nhíu mày đáp.
“ Vậy anh đến có việc gì? “.
“ Chỉ muốn báo với anh là Chân Mạt có thai rồi, tôi sẽ được làm ba “.
“... “.
Lộ Chí Tiêu như thể bị người ta ném cục đá lớn vào miệng, không có cách nào nói thành lời. Có ai đen đủi như hắn không trước khi ૮ɦếƭ vẫn bị người khác nhồi cẩu lương.
[... ]
Chân Mạt nghỉ ngơi được một tháng sức khoẻ đã phục hồi nhanh chóng. Trong một tháng này người bận nhất có lẽ là Viên Thái Bách, anh vừa phải giải quyết chuyện của đất nước, vừa lo cho Chân Mạt, lại vừa chuẩn bị đám cưới.
Hôn lễ lần này được tổ chức còn đặc biệt sang trọng hơn lần trước, về vấn đề an ninh cũng đã được thắt chặt. Để tránh gây nguy hiểm tới Chân Mạt và đứa bé nên phóng viên chỉ có thể đứng từ xa ghi hình.
Hôn lễ được tổ chức ngoài trời, hôm nay thời tiết rất đẹp, đám mây trắng kết hợp với bầu trời xanh càng tô điểm cho sự hài hoà của không gian. Chân Mạt đứng ở đầu bên kia, chậm rãi tiến vào trong lễ đường.
Viên Thái Bách đứng nhìn cô, bước chân Chân Mạt quá chậm khiến anh nhịn không nổi nữa. Người đàn ông này không nói không rằng chạy đến bế cô đi đến trước mặt người chủ trì hôn lễ.
“ Tôi và cô ấy đều nguyện ý lấy nhau. Nhẫn cũng đã đeo rồi, có thể hôn được chưa? “.
Gương mặt Chân Mạt đỏ ửng, Viên Thái Bách nhếch môi cúi đầu phủ lên đôi môi cô. Nụ hôn không quá nóng bỏng cũng không quá vội vàng, Viên Thái Bách cẩn thận ʍúŧ lấy cánh môi cô như thể sợ sẽ làm cô đau.
Nghi thức chính cũng đã tiến hành xong xuôi, Chân Mạt đứng trước bãi cỏ rộng lớn, trên tay cầm theo bó hoa rất đẹp. Phía sau lưng cô có đến hàng chục nữ nhân muốn tranh hoa.
Chân Mạt hít một hơi thật sau, ném mạnh về phía sau. Bó hoa kia vừa rơi khỏi tay Chân Mạt, Bối Tư Nguyệt nhanh chóng phi lên, dùng hết sức nhảy cao để đoạt lấy.
Bó hoa đã nằm trong tay, Bối Tư Nguyệt ngốc nghếch cười. Cô chạy thật nhanh đến trước mặt Lý Chính Nam, quỳ một gối.
“ Lý Chính Nam lấy em đi “.
“... “.