Đến khi Viên Thái Bách bình tĩnh lại người đã đi vào trong biệt thự, cẩn thận khoá chặt cửa, trong đêm đen thanh tịnh chỉ còn lại mình anh.
Viên Thái Bách nhìn chuồng chó bé xíu kia, toàn thân lập tức run rẩy, bé tí thế này anh làm sao có thể chui vào?
Vị tổng thống họ Viên càng không dám trốn cô lén chạy về văn phòng tổng thống ngủ tạm, sợ nửa đêm cô tỉnh dậy không thấy anh lại càng trở nên giận dữ hơn. Ngủ không được, đi không được, bất đắc dĩ Viên Thái Bách gọi điện thoại buôn chuyện cùng thư ký Lý.
“ Tổng thống, anh không ngủ được sao? “.
Đầu bên kia truyền đến chất giọng uể oải của thư ký Lý.
“ Tôi mà ngủ thì ai gọi điện thoại cho cậu, ma chắc? “.
Viên Thái Bách cáu kỉnh đáp. Anh thân là người đàn ông có vợ nhưng lại chẳng thể ôm vợ đi ngủ, hơn nữa còn bị ép ngủ trong cái chuồng chó bé tí còn cậu thư ký thì là được ngủ ngon lành, đây là cái đạo lý gì?
“ Tổng thống, anh rốt cuộc có chuyện gì? “.
“ Muốn tìm cậu nói chuyện phiếm “.
“... “.
Phía trên đầu thư ký Lý nổi rõ ba vạch đen. Đêm hôm không ngủ lại còn đi làm phiền cậu, vị tổng thống này thật sự quá đáng lắm rồi. Thư ký Lý lấy hết can đảm, trực tiếp cúp điện thoại sau đó tắt nguồn máy.
“ Mẹ kiếp! Thư ký Lý cậu thật giỏi! “.
Đầu bên này Viên Thái Bách tức giận chửi mười tám đời tổ tông nhà thư ký Lý. Nói chuyện phiếm với anh một lúc thì ૮ɦếƭ người chắc?
Viên Thái Bách tính đi tính lại vẫn thấy bản thân ngủ không nổi trong cái chuồng chó chật hẹp, nhưng cửa biệt thự cả chính cả phụ đều bị Chân Mạt khoá kín vào không nổi, hết cách anh chỉ có thể trèo cửa sổ.
Cũng may bản thân Viên Thái Bách anh thông minh, chọn biệt thự không quá cao lại dễ trèo, chẳng mấy chốc anh đã leo được lên phòng ngủ chính.
Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng yếu ớt của trăng hắt lên tấm lưng của Chân Mạt, Viên Thái Bách đi về phía cô, yên lặng nhìn cô ngủ, trong lòng cảm thấy cực kỳ yên bình.
Trước khi có cô cuộc sống của anh không xem văn kiện cũng là đi giao lưu chính trị, nhưng bây giờ có cô rồi cuộc sống của anh chỉ toàn là hai chữ ‘Chân Mạt’, anh muốn cho cô một mái nhà, một cảm giác an toàn, hạnh phúc khi ở bên cạnh anh.
Viên Thái Bách chợt nhớ chưa chuyển hết đống keo về biệt thự này nên không dám nằm trên giường đành ôm ‘nỗi đau’ mang chăn gối xuống dưới đất.
[... ]
Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt phủ lên ngôi biệt thự cổ kính làm cho không gian bốn bề đểu trở nên yên tĩnh, đẹp đẽ đến kỳ lạ.
Chân Mạt hiếm khi dậy sớm, một mình ngồi trong hoa viên thưởng thức trà.
“ Thái Bách “.
Cô khẽ gọi.
“ Ơi, anh đây “.
Viên Thái Bách lập tức mang bộ dạng ngái ngủ chạy ra, ôm lấy Chân Mạt, nhưng tiếc là lại bị Chân Mạt phũ phàng đẩy ra xa.
“ Em không gọi anh, em gọi con chó! “.
Chú chó nhỏ nghe thấy Chân Mạt gọi liền từ khóm hoa hồng chạy tới nhảy lên lòng cô, vui vẻ vẫy cái đuôi nhỏ xinh.
Viên Thái Bách đần mặt, mẹ kiếp, cô dám lấy cái tên cao sang của anh đặt tên chó!