“Xin chào, công ty khóa Tín Thiên xin nghe, xin hỏi ngài cần gì?”
Nhân viên trực điện thoại Tiểu Lý tai đeo microphone, tay ghi chép lại cực nhanh.
Đây là một công ty chuyên mở khóa nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nói là công ty cho oai thôi chứ kỳ thật tổng cộng bất quá chỉ có ba nhân viên, trừ bỏ người chuyên phụ trách trực điện thoại cũng chỉ có một thợ khóa cộng thêm trợ thủ của hắn.
Công ty tuy nhỏ nhưng được cái sư phụ mở khóa tay nghề tốt bù lại, dán tờ rơi quảng cáo cũng chuyên cần, hơn nữa mỗi ngày đều có một bó người sơ ý quên mang chìa khóa mà đi ra ngoài, bất đắc dĩ gọi điện xin giúp đỡ, cho nên thu nhập coi như khả quan.
Bình thường mỗi sáng tương đối thanh nhàn, tuy nhiên hai tay Hình Thiên vẫn không nhàn rỗi, luôn luôn đùa nghịch luyện tập ổ khóa trên bàn cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên liền biết lại có sinh ý tới cửa.
“Hảo, lập tức sắp xếp cho ngài,” Tiểu Lý ghi địa chỉ của đối phương xuống, vừa cúp điện thoại, lập tức chuyển từ chế độ rụt rè e lệ thành thiếu nữ bát quái: “Tiểu Thiên ca, chủ nhà số mười bốn ở Thịnh Đức Gia Châu là loại người nào a?”
Nghe thấy địa chỉ này, Hình Thiên cũng ngoài ý muốn nhíu mày, Thịnh Đức Gia Châu là loại địa phương dành cho người giàu có, đi qua một lần cũng khiến người ta có ấn tượng khắc sâu, huống chi Hình Thiên đi qua đó không chỉ một lần.
Mặc dù đã đoán ra, nhưng hắn vẫn là biết rõ còn cố hỏi một câu: “Như thế nào, lại là người đó?”
Tiểu Lý gật gật đầu: “Này là lần thứ ba trong tháng rồi.” Cô cả người nghiêng về phía trước, thần bí hề hề hỏi: “Anh xác định là người ta quên mang chìa khóa chứ không phải là phú bà nào coi trọng anh chứ?”
Hình Thiên mắt trắng nhìn cô: “Não động quá lớn thành bệnh, phải trị.” Nói xong, ngay cả tờ giấy ghi địa chỉ cũng không lấy, lập tức xách bao dụng cụ đi ra ngoài.
Tiểu Lý bị khinh bỉ trắng trợn, bĩu môi quay lại ngồi: “Lưu thúc không ở đây, một mình anh không có vấn đề gì chứ?”
Lưu thúc là trợ thủ của Hình Thiên, bình thường chịu trách nhiệm giúp hắn mở xe, giúp một tay, hôm nay bị bệnh xin nghỉ phép, chỉ còn lại một mình Hình Thiên.
“Cô nói xem?” Hình Thiên không đáp, hỏi ngược lại, chỉ trong thời gian một tháng hắn đã mở khóa hai lần cho hộ gia đình này, ngay cả nhắm mắt lại cũng có thể cạy ra, dứt lời cũng đã ra đến cửa.
“A, còn địa chỉ!” Tiểu Lý thấy người đã đi mà tờ giấy vẫn còn trên bàn, vội vàng nhặt lên hướng hắn vẫy vẫy.
Hình Thiên một chân đã bước ra ngoài cửa, hắn cũng không quay đầu lại: “Tôi nhớ rõ!”
******
Hình Thiên ngựa quen đường cũ lái xe đi đến cổng tiểu khu Thịnh Đức Gia Châu, bảo vệ vừa nhìn thấy Hình Thiên ngồi trên chiếc xe cao cao, chung quanh thân xe dán đầy quảng cáo mở khóa chuyên nghiệp, đồng dạng cũng ngạc nhiên một phen.
“Như thế nào lại là cậu?”
“Cái này phải hỏi gia chủ của anh ấy,” Hình Thiên nói: “Tôi nghĩ anh nên đề nghị vị lão ca ở nhà số mười bốn kia tồn một bộ chìa khóa dự bị chỗ anh.”
Bảo vệ nở nụ cười: “Kia chẳng phải là sẽ cản trở cậu làm sinh ý?”
“Không sai.” Hắn cong cong khóe miệng “Cho nên tốt nhất không cần.”
Bởi vì là “khách quen”, bảo vệ ngay cả đăng ký cũng miễn, trực tiếp mở cổng cho hắn đi vào. Hình Thiên lần đầu tiên tới nơi này thấy cái gì cũng là mới mẻ, tận lực ngắm cảnh một phen, nay cũng đã nhìn không chớp mắt.
Hắn lập tức điều khiển xe tiếp cận mục tiêu, còn chưa mở cửa xe liền nhìn thấy gia chủ từ nội viện chạy lại đón.
Người nọ nhìn bộ dáng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thuộc loại nhân sĩ tinh anh điển hình, mới tuổi trẻ như vậy đã có thể mua được nhà ở sang quý như thế này, hiển nhiên là có chút năng lực. Bất quá nội tâm Hình Thiên âm thầm cảm thán, chính là trí nhớ có hơi kém một chút, so với sư phụ dạy hắn mở khóa, hắn cảm giác đối phương càng cần một bác sĩ tâm lý đến trị chứng hay quên thì hơn.
“Ngại quá, lại phiền toái ngài,” Lăng Hi Nghiêu thấy Hình Thiên từ khoang điều khiển nhảy xuống, trái phải nhìn một hồi mới xác nhận người đến chỉ có một mình hắn.
“Một vị sư phụ khác đâu?” Anh hỏi.
“Bị bệnh, không tới” Hình Thiên đáp.
Nói đến Lý thúc trợ thủ của hắn, hai người mỗi lần tới cửa mở khóa đều sẽ bị người ta nhận lầm người lớn tuổi hơn là sư phụ, Hình Thiên tuổi trẻ đi theo lão mới là học đồ. Mà sự thật lại hoàn toàn tương phản, Hình Thiên tuy rằng tuổi đời còn nhỏ nhưng đã là một trong những cao thủ số một, mở bất kỳ loại khóa nào đều có thể dễ như trở bàn tay, khiến từng người tưởng lầm hắn là học việc được mở rộng tầm mắt.
Lăng Hi Nghiêu cũng là một trong những người nhận sai, lần trước hắn kêu anh xoay lưng qua chỗ khác, rồi dùng không đến ba giây công phu mở ra ổ khóa- nghe nói là có hệ số phòng trộm an toàn số một, biểu tình của đối phương lúc ấy Hình Thiên đến nay còn nhớ rõ.
Mỗi lần nhìn đến người khác có phản ứng như vậy, Hình Thiên đều sẽ cảm thấy buồn cười, nội tâm cũng đồng dạng dương dương đắc ý. Bất quá trang bức là lạc thú đệ nhất nhân sinh hắn, đối mặt với việc người khác kinh ngạc cùng tán thưởng, hắn bề ngoài vẫn là khống chế được bình tĩnh tự nhiên, người bên ngoài chỉ có cảm giác hắn tuổi còn trẻ đứng trước vinh nhục không sợ hãi, mà không biết trong lòng hắn cái đuôi sớm đã vểnh cao lên tận trời.
Sauk hi biết trợ thủ của Hình Thiên sẽ không tới, Lăng Hi Nghiêu bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là biến hóa này rất nhỏ, ngay cả Hình Thiên có nhìn thấy cũng sẽ không để trong lòng.
“Như thế nào lại không cẩn thận như vậy, lại quên mang chìa khóa?” Hình Thiên vừa đi vừa hàn huyên với khách hàng, người bình thường quên mang chìa khóa một lần, ít nhất một đoạn thời gian sau sẽ bảo trì cảnh giác, sẽ không hai ba lần tái phạm cùng một sai lầm, chung quy lại mở khóa một lần giá cả xa xỉ, giống Lăng Hi Nghiêu quá tam ba bận quên mang chìa khóa như vậy hắn vẫn là lần đầu gặp.
Lăng Hi Nghiêu đi theo phía sau hắn: “Gần đây trí nhớ quả thật không được tốt.”
“Công tác rất bận sao?”
Lăng Hi Nghiêu trả lời hàm hồ mấy từ: “Hẳn là vậy.”
Hình Thiên phía trước đột nhiên đứng lại: “A, giấy phép……”
Trong quy tắc của bọn họ, trước khi mở khóa phải trình diện giấy phép tại cục công an, công việc này luôn luôn là do Lý thúc phụ trách, khó trách Hình Thiên sẽ quên.
Hắn vừa định xoay người trở về lấy liền bị Lăng Hi Nghiêu gọi lại: “Không cần, Hình sư phụ, tôi đã xem qua.”
Hình Thiên ngẫm lại cũng đúng, đều đến hai lần, bất quá……
“Anh như thế nào biết tôi họ Hình?” Lần nào đến cũng đi vội vàng, hắn không nhớ có tự giới thiệu với người này chưa.
“Trên giấy phép của ngài có ghi.” Lăng Hi Nghiêu hồi đáp.
Hình Thiên vỗ vỗ trán, như thế nào lại quên mất chi tiết này, bất quá kẻ có tiền có phải đều nho nhã như vậy hay không, mở miệng một tiếng ‘ngài’, gọi đến Hình Thiên thật không quen.
Hắn đi đến cửa chính, lấy dụng cụ từ trong bao ra. Đã từng có hai lần kinh nghiệm, Lăng Hi Nghiêu không cần nhắc nhở liền chủ động quay lưng đi. Hình Thiên thừa dịp anh xoay người liền thuần thục cầm dụng cụ cắm vào lỗ khóa, một lát sau chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, cửa ứng tiếng mở ra. Với loại cửa phòng trộm kiểu này ứng phó với tiểu thâu nửa vời hời hợt thì không có trở ngại gì, nhưng trước mặt Hình Thiên liền thành thùng rỗng kêu to, ngay cả một người cũng đồng dạng ở bên cạnh lấy chìa khóa mở chỉ sợ cũng không nhanh được như hắn.
“Thu phục,” Hình Thiên tránh sang một bên nhường lối, ý bảo cửa đã mở: “Lần sau trước khi ra ngoài nhớ đừng quên nữa.”
“Hình sư phụ kỹ thuật vẫn là tốt như vậy.”
Anh từ đáy lòng đang tán thưởng thì nghe thấy Hình Thiên thỏa mãn nói: “Đều mở nhiều như vậy, để tôi đánh mấy cái dự phòng cho anh.”
Hắn nói đến sảng khoái, ngược lại là Lăng Hi Nghiêu có chút chần chờ: “Tôi mạo muội thỉnh giáo một chút……”
“Ân?”
“Xin hỏi Hình sư phụ…… Ngài có phải bất cứ khóa nào cũng có thể mở hay không?”
Ngay cả thợ khóa lợi hại nhất cũng không không dám vọng ngôn chính mình có thể mở ra tất cả các loại khóa. Nghe Lăng Hi Nghiêu hỏi như vậy, Hình Thiên liền biết anh nhất định còn có việc.
“Hầu hết đi…… Anh muốn mở khóa nào?”
“Két an toàn, được không?”
Nguyên lai chỉ là két an toàn mà thôi, Hình Thiên trong lòng có chuẩn bị nhưng cũng không dám cam đoan: “Tôi phải xem trước đã.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Hình Thiên bước qua cánh cửa này, nhà của Lăng Hi Nghiêu được trang hoàng thật sự bắt mắt, nội thất tuy hình thức đơn giản nhưng nhìn qua là biết xa xỉ phẩm.
“Phòng lớn như vậy anh ở một mình?” Dọc theo đường đi, Hình Thiên để ý trong phòng không có bất kỳ bài trí nào mang hơi hướm của phụ nữ.
“Ừ,” Lăng Hi Nghiêu cho câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục.
“Anh chưa kết hôn?”
Lăng Hi Nghiêu lắc đầu: “Chưa.”
Hình Thiên thoáng nhướn mi: “Kim cương vương lão Ngũ nga.”
Lăng Hi Nghiêu đối với đánh giá của hắn không đáp lại, đến trước một bước mở cửa thư phòng ra, có lẽ do thói quen nghề nghiệp, thứ đầu tiên Hình Thiên nhìn thấy chính là két an toàn trong góc.
Nhìn đến ngăn tủ kia, Hình Thiên có chút yên lòng, không phải két an toàn đặc biệt gì, bằng năng lực của hắn còn chưa tới mức mở không ra.
“Nhớ rõ mật mã sao?”
Lăng Hi Nghiêu tựa hồ do dự một chút, sau đó lắc lắc đầu.
Đành vô phương, Hình Thiên tiến lên cẩn thận xem xét: “Có thể mở, chỉ là phương diện giá cả sẽ hơi đắt chút.”
Lần này Lăng Hi Nghiêu trả lời thật sự quyết đoán: “Không thành vấn đề.”
Hình Thiên sau khi mời anh đứng qua một bên, bắt đầu nghiêm túc đối phó với két an toàn trước mặt, loại két an toàn thuần túy này cảm giác phức tạp hơn nhiều so với khóa cửa, nhưng cũng không làm khó được kỹ thuật tinh xảo của hắn.
Quả nhiên, sau khi một xà ngang cuối cùng rơi vào lỗ hổng, thanh âm thanh thúy từ lỗ khóa vang lên, Hình Thiên nhìn nhìn đồng hồ, thời gian hắn dùng so với lần trước còn ngắn hơn.
Hình Thiên tự giác không mở két an toàn ra xem gì đó bên trong, mà là trực tiếp thu dọn đạo cụ đi ra khỏi thư phòng, Lăng Hi Nghiêu chờ ở ngoài cửa thấy hắn đi ra thì sửng sốt: “Nhanh như vậy?”
Hình Thiên cũng dự đoán được anh sẽ nói như vậy, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp: “Mật mã là 825, anh tốt nhất nhớ kỹ một chút.”
Lăng Hi Nghiêu vào thư phòng, lại rất nhanh đi ra: “Cám ơn Hình sư phụ, để tôi rót cho ngài chén nước.”
Hình Thiên vốn định nói không cần, nhưng đối phương đã đi vào phòng bếp, hắn đành phải ngồi xuống sô pha trong phòng khách chờ.
Nói về sô pha, ngồi ở trên nhưng thật sự là thoải mái, Hình Thiên dùng sức ngả vào chỗ tựa lưng, chỉ cảm thấy chung quanh thân thể mềm mại vô cùng, làm người ta ngồi xuống rồi thì chẳng muốn đứng lên, thầm nghĩ Lăng Hi Nghiêu cũng thật sự là biết hưởng thụ.
Không bao lâu sau Lăng Hi Nghiêu trở lại, trên bàn trà trước mặt Hình Thiên nhiều hơn một cái chén, Hình Thiên bưng lấy một hơi uống hơn phân nửa, là nước chanh, thanh thanh lãnh lãnh mang theo chút acid citric.
Thừa dịp Hình Thiên uống nước, Lăng Hi Nghiêu lấy ví tiền, từ bên trong rút ra một xấp tiền mặt, đợi Hình Thiên buông chén xuống liền đưa qua.
Hình Thiên tiếp nhận, đếm đếm, không đúng.
“Anh đưa nhiều hơn rồi?” Nhiều tiền như vậy đừng nói mở khóa, chính là mua thêm két an toàn cũng dư dật.
“Không……” Lăng Hi Nghiêu lại bắt đầu ấp a ấp úng: “Kỳ thật tôi, tôi còn có một ổ khóa cần mở……”
“Còn nữa?” Hình Thiên nghe vậy cũng kinh ngạc: “Anh sẽ không phải là đem cả chùm hìa khóa ném đi đấy chứ?”
“Không phải…… Đúng vậy……” Lăng Hi Nghiêu trước phủ định, sau lại khẳng định, như là đáp án ngay cả chính mình cũng chưa nghĩ kỹ.
“Vậy đó là gì, tủ sắt? Hay là văn phòng?”
Lời nói kế tiếp tựa hồ khiến Lăng Hi Nghiêu rất khó mở miệng, anh chần chừ, cuối cùng vẫn là không xác định, hỏi: “Ngài thật sự khóa gì cũng có thể mở sao?”
Hình Thiên nghĩ không ra loại vấn đề gì sẽ khiến người trước mắt này khó xử như thế, hai ba lần muốn hắn xác nhận: “Nếu ngay cả tôi đều mở không được, anh gọi thợ khóa khác đến cũng không nhất định có thể mở ra.”
“Kia, vậy ngài có thể… có thể nhắm mắt lại mở không?”
Hình Thiên nhăn mi, người này sẽ không phải là đang chơi hắn chứ?
Đột nhiên câu nói của Tiểu Lý vọng lại bên tai: ‘Anh xác định là có người quên mang chìa khóa chứ không phải phú bà nào coi trọng anh?’
Tầm mắt Hình Thiên lập tức rơi xuống ly nước chanh còn lại non nửa, trong lòng rùng mình, hắn sẽ không là gặp phải biến thái đi?
Nga không, này so với phú bà còn không xong hơn.
Lại nhìn về phía Lăng Hi Nghiêu, trong mắt Hình Thiên tràn ngập vẻ đề phòng rõ rệt: “Muốn mở cái gì, anh không ngại nói thẳng?”
Trên sô pha, Lăng Hi Nghiêu thình lình đứng lên, Hình Thiên theo bản năng dựa về phía sau.
“Tôi, tôi……” Lăng Hi Nghiêu nội tâm như đang tiến hành đấu tranh tư tưởng, mà Hình Thiên lúc này cũng đang cực lực duy trì trấn định ngoài mặt.
Hai người yên lặng giằng co nửa ngày, cuối cùng Lăng Hi Nghiêu cắn răng một cái, giải khai dây lưng.
Hình Thiên ánh mắt không tự chủ được nhìn theo động tác của đối phương, thẳng đến khi bộ vị tối tư mật của đối phương bại lộ trong không khí, Hình Thiên khó có thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn.
“Kia, đó là cái gì……?”
Hết chương 1.
TN: đoán xem đó là cái gì thế =))))))))))))))))))))))))