Ngoài sảnh bên trong khu vườn, đằng sau cây đại thụ . Nam Cung Ảnh có chút quan tâm hỏi
" Làm sao em lại ở đây?" Hạ thấp giọng thỉnh thoảng Nam Cung Ảnh nhìn ra cửa
Nhan Mạt Hàn lạnh lùng cười đáp trả" TIên sinh , tôi nhớ không lầm thì anh không cần thiết phải quản lí tôi như vậy chứ?"
"Tôi là vì lo em cho " Nam Cung ảnh có chút tức giận , trong lòng cũng có chút gấp gáp . Đã từ lâu rồi , Nam CUng Ảnh đối với Nhan Mạt Hàn dần dần quan tâm , lo lắng mà chính hắn củng không hề biết . Mỗi ngày vội vàng làm việc sau khi tan ca về nhà việc đầu tiên là xem cô có ở nhà không , nhưng mấy ngày nay , hắn biết mình hành động trong đêm hôm đó là sai rồi .. Cũng không hiểu bắt đầu từ bao giờ mà bắt đầu lo lắng cho cô
" Như vậy à , cám ơn anh" Nói xong , Mạt Hàn nở nụ cười lạnh lùng . Dướng ánh tráng , bóng dáng hai người trông thật thê lương . Tựa như hai con rối mất lối về , không có sức lực
" Ôi cha , Tiểu thư như thế nào lại một mình ở nơi này? Anh trai của cô đâu?" chu Tổng đi lên trước mặt . Thật ra thì trong lòng hắn muốn biết em gái của Ngôn Lạc Thần có quan hệ gì với Nam Cung Ảnh
"Anh ấy à?" Dịch Điều Vi suy nghĩ một chút , mở miệng nói " Cùng vợ của anh ấy ra ngoài rồi
Vợ của hắn? Chu Tổng trong lòng vui mừng , lại mất mác một chút..
"Thật à? Thật là vợ của Nam Cung Ảnh sao?" Chu Tổng trong lòng hiếu kì liền nói . Ngồi đối diện Dịch Điều Vi hỏi thăm về tình hình
" Vợ của Nam Cung Ảnh? Mà không phải , đó chỉ là vợ trên danh nghĩa để đối phó với người nhà thôi. Ở bên ngoài , Nam Cung Ảnh thíu gì nữ nhân" Dịch Điều Vi độc ác nói , nâng ly rượu trong tay , uống cạn
" Cũng đúng , hắn nói hôm nay vợ không có đến" Chu Tổng gật đầu một cái , nói như vậy Nhan Mạt Hàn là người hắn có thể ᴆụng đến rồi
Nhìn ánh mắt tà gian của Chu Tổng , trong tâm Dịch điều Vi cảm thấy buồn nôn
" Thế nào? Chu Tổng đối với cô ấy có hứng thú sao?" Dịch Điều Vi cười cười . Trong lòng vui vẻ , ngược lại cô còn hi vọng Chu Tổng đối với Nhan Mạt Hàn có hứng thú
" Ha Ha Ha ! Không hổ danh là em gái Nam Cung Ảnh , cái gì cũng biết" Chu Tổng cười to , uống rượu trong ly
Dịch Điều VI nhíu mày , từ trong túi xách lấy ra một miếng giấy hình tam giác . Cái này vốn là giữ lại để tối nay cùng với Nam Cung Ảnh sử dụng nhưng bây giờ không bằng ra tay trước một bước , đưa nó cho Chu Tổng
"Ừ , xem thử cái nài , có cần dùng đến không?" Nói xong , nhẹ nhàng đặt xuống bàn đối diện
Chu Tổng cầm lên , ngửi một cái" Đây là..?" Đọc
truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
" Chu Tổng , chuyện này đừng để cho anh của tôi biết , bất quá Nam Cung Ảnh cũng không ưa người phụ nữ này . Giữ lại mà dùng đi , cái này là trước kia anh ta dùng còn dư lại.." Vừa nói vừa cười , mắt hướng về phía cửa , nhìn ra ngoài cửa loáng thoáng có thể thấy hai hình bóng dưới gốc cây . Trong lòng đau xót , tựa như đem lòng của cô xé thành vài khối
" Ây .. không nghĩ tiểu muội muội lại có cái này . Vậy tôi sẽ giữ lại ! Cám ơn " Chu Tổng lấy miếng giấy , cất vào túi . Trong tâm Dịch Điều Vi yên lặng nói" ảnh thật xin lỗi , em làm vậy là vì em yêu anh . em yêu anh"
"Còn có chuyện gì sao?" Hai người đứng dưới gốc cây , không khí vô cùng khó xử , Nhan Mạt hàn nhìn lên trời cao . Thật là đẹp . Buổi tối , không khí thật lạnh , tối nay Nhan Mạt Hàn mặc dạ phục , phía sau để lộ ra cái lưng , gió thổi , cô không khỏi rùng mình một cái
" Khoát vào đi" Không nói thêm lời nào , Nam Cung Ảnh ϲởí áօ khoác , khoát lên vai Nhan Mạt Hàn
" Tôi vào đây" Nhan Mạt hàn né tránh , có chút xấu hổ , nhờ ánh sáng rọi xuống của ánh trăng có thể thấy gượng mặt cô ửng hồng , và có thể biết là cô đang né tránh
" Này, em.." Lời còn chưa nói hết , Nhan Mạt Hàn xoay người rời đi , Nam Cung Ảnh đưa tay giữ lại nhưng vô ích . Cái chính là Nhan Mạt Hàn cuống quít chạy vào trong sảnh
" Nữ nhân ngốc này , em có biết hay không em gặp phải ..." Nam Cung Ảnh nói thầm , có chút thương cảm lắc lắc đầu . Khi nào hắn còn ở đây tuyệt đối sẽ không để Chu Tổng ᴆụng đến Nhan Mạt Hàn ! Nghĩ đến việc đó , Khoác lại áo vest , chỉnh sửa lại một chút, lúc này mới trở vào trong
Cũng không ai ngờ đến , trong túi xách của Dịch Điều Vi lại có thứ này , thấy Nhan MẠt Hàn vội vàng chạy vào đại sảnh , khóe miệng Dịch điều vi thoát ra một nụ cười lạnh lùng..
Mạt Hàn
" Tiểu thư , bên kia có người tìm cô , nói cô ra đằng sau một chút" Một người phục vụ tiến đến , lễ phép nói với Nhan Mạt Hàn
Có người tìm cô? Nhan Mạt Hàn nghi ngờ vài giây sau đáp lại " Là ai?" Nhìn gương mặt Chu Tổng đằng kia , làm cho cô không hiểu vấn đề cũng đã tỉnh vài phần
" À , là một người phụ nữ tìm cô " Người phục vụ cười cười , liền lui xuống
" Mạt Hàn , anh đưa em đi" Ngôn Lạc Thần buông ly rượu trong tay , có chút lo lắng
" Không cần ! Cũng chỉ là phụ nữ ! Có thể làm gì em , ha ha , anh chờ em là được rồi , em sẽ mau quay lại" Nói xong , Mạt Hàn bước nhanh rời khỏi đại sảnh , tới phía sau .. Hiện tại là giữ tháng 11 , khí trời rất lạnh
Trong hậu trường phía sau , ban đêm gió thổi làm cho Nhan Mạt Hàn mấy phần sợ hãi , theo bản năng lui về phía sau . Đột nhiên , một cái tay bịt mũi và miệng của cô lại
" Ai.. Là Ai?" Vị cay cay chui vào mũi cô , cô còn chưa có thời gian suy nghĩ , đã cảm thấy đầu mình đau nhức , trước mắt là một màu đen , ngất đi . Trong giấc mộng , mơ mơ màng màng cô cảm giác được có người nhét cái gì đó vào miệng của mình ép nuốt xuống , chân tay không khống chế được từ từ nóng lên
Mạt Hàn thế nào vẫn chưa quay lại? Ở lầu dưới , Ngôn Lạc Thần có chút nóng nảy , đi khắp nơi hỏi thăm vẫn không có tin tức . Cuối cùng phải tìm đến Nam Cung Ảnh
" Này , anh có thấy Mạt Hàn đâu không" Lạc Thần đè nén giọng
Nam Cung Ảnh ngẩn người
" Không thấy Nhan Mạt Hàn?" Nội tâm bắt đầu nóng lên , không nhìn thấy Nhan Mạt Hàn ? Ngộ nhỡ rơi vào tay của Chu Tổng....
" Ừ , vừa rồi có người tìm cô ấy , cô ấy liền đi ra phía sau , rất nhanh sẽ trở lại . Bây giờ hơn nửa tiếng rồi , không thấy cô ấy quay lại , tôi ra đằng sau cũng không thấy ai" MẶc dù không muốn nói chuyện cùng Nam Cung Ảnh , nhưng tình thế cấp bách phải đến tìm hắn hỏi thăm
" Shit" Nam Cung Ảnh mắng " Xin lỗi , không thể tiếp chuyện , có việc gấp" Nam Cung Ảnh liền xoay người bị Dịch Điều Vi kéo lại , để ly rượu xuống bàn
" Ảnh , anh muốn đi đâu?" Dịch Điếu Vi biết bây giờ không chừng Nhan MẠt Hàn đã ở cùng với Chu Tổng , cô làm sao có thể nói ra để Nam Cung Ảnh và Lạc Thần phá hư?!
" không nhìn thấy Mạt Hàn , anh phải đi tìm" Nói xong , Nam Cung Ảnh kéo tay Dịch Điều Vi ra , nhưng Dịch Điều Vi nắm chặt không buông
" Ảnh , có thể cô ấy đi vệ sinh thôi! Anh làm gì mà hốt hoảng vậy? Một yến hội như vậy , anh muốn bỏ em lại một mình sao?" Dịch Điều Vi tỏ ra tủi thân , hốc mắt liền đỏ , tiếp theo là những giọt nước mắt rơi xuống
" Điều Vi , yên tam , em sẽ an toàn" Nam Cung Ảnh thật sự rất sốt ruột , Cánh tay của Dịch Điều Vi nắm chặt không buông
" Không phải là vì cái này.. Anh như vậy , cũng thật mất mặt nha" Dịch Điều Vi oan ức nói , đôi tay nắm chặt cánh tay của Nam Cung Ảnh không buông , cô nhất định phải để cho hắn ở lại
" Dịch Điều Vi , vợ của Nam Cung Ảnh có thể xảy ra chuyện , cái người ngoài như cô không nên xen vào chứ?" Ngôn Lạc Thần cũng gấp gáp , nhưng cánh tay của Dịch Điều Vi vẫn không buông , nên Ngôn Lạc Thần rất tức giận
(JJ: A cái con Dịch Điều Vi này , sao mà mày lì như trâu vậy?T_T)
" Người ngoài? Anh là ai? Anh không phải là anh trai của cô ấy sao ? Ngay cả ruột cũng không phải , cẩn thận đến lúc đó người ta lại nghĩ hai người loạn luân " DỊch Điều Vi tức giận , răng rắc nói một hơi
" Dịch Điều Vi , cô đủ rồi" Nam Cung Ảnh tức giận hét lớn , làm cho Dịch Điều Vi giật mình , có chút sợ hãi hai tay run nhẹ
(JJ: tùy trường hợp , mình sẽ đổi cách xưng hô nha)
Nam Cung Ảnh không nói thêm lời nào , rút cánh tay của mình về , nhìn thoáng qua Dịch Điều Vi xoay người rời đi . Trong lòng cũng cảm thấy ấy náy , có lẽ không nên tức giận với Điều Vi như vậy , nhưng Dịch Điều Vi mắng Nhan Mạt Hàn . Hắn không cho phép bất kì ai làm như vậy ! Đôi tay thành nắm đấm , đi rất nhanh
Khách sạn ở trên lầu , trong phòng truyền đến tiếng nước chảy . Chu Tổng ngâm nga một ca khúc nhỏ , đứng ở dưới vòi sen nghĩ đến mỹ nhân đang ở bên ngoài
" A.." Bên trong phòng , Nhan Mạt Hàn nằm trên giường , cảm thấy trong người nóng như lửa đốt , tay không ngừng nắm cổ áo mở ra
Nóng.." Nhan Mạt Hàn có chút khó thở , lúc này Chu Tổng cũng đã tắm xong , khoác một cái khăn từ phòng tắm đi ra . Nhìn thấy mỹ nhân nằm trên giường , dược đã thấm vào , trong lòng rất vội rồi lại không . Nghĩ đến cứ từ từ chầm chậm mà hương thụ
"Ơ , mỹ nhân , có muốn hay không?" Cánh tay của Chu Tổng sờ gò má của Nhan Mạt Hàn một cách tỏm lợm. Nhan Mạt hàn hé mở cặp mắt , vẫn còn ý thức được , thấy gương mặt của Chu Tổng , sau một hồi liền thức tỉnh , cô đã bị hạ dược rồi
" A ... Đừng ! Bỏ tôi ra" Nhan Mạt Hàn khó chịu uốn éo người , không có khả năng khống chế , cảm thấy cái tay của Chu Tổng trong lòng nổi lên từng trận ghê tỏm
" Hà.. đừng giả vờ nữa" Chu Tổng nói xong , liền vươn tay muốn cởi bỏ y phục của Mạt Hàn
" Ghê tỏm... Ngươi... ngươi.. Dừng lại, đừng ᴆụng vào tôi" Nhan Mạt Hàn cắn môi dưới , nổ lực để bản thân tự mình ý thức
Chu Tổng nở nụ cười ghê rợn , Nhan Mạt Hàn giơ chân lên , dùng hết ý thức và sức lực cuối để đá vào người Chu Tổng
Nhưng chân vừa giơ lên , đã bị Chu Tổng bắt lại
" Ha Ha , cũng biết được em sẽ phản khán ! Xem tôi như thế nào mà thu thập em" Chu Tổng hứng thú , lấy một sợi dây dưới sàn ra
" Khốn nạn , đồ cầm thu , ૮ɦếƭ cả nhà của ngươi ,cả nhà" Nhan Mạt Hàn gào thét , tứ chi vô lực mặc cho Chu TỔng đem lấy hai tay hai chân của cô cột vào bốn góc giường
" Xoẹt Xoẹt Xoẹt..." Mấy tiếng ngắn ngủn , y phục đã trở thành những mảnh vụng , người Nhan Mạt Hàn lỏa lồ làm cho Chu Tổng không ngừng nuốt nước miếng không kịp chờ đợi liền nhào đến
" A... khốn nạn , đồ khốn nạn , khốn nạn" Nhan Mạt Hàn hung hăng cắn môi dưới , đến khi môi đã chảy máu cô cũng không chịu nhã ra . Cô khóc , nhưng trong nháy máy cô lại gọi tên Nam Cung Ảnh
" Ảnh .. Cung Ảnh... Nam Cung Ảnh... cứu em.." Trên gương mặt cô , những giọt nước mắt không ngừng chảy làm cho lớp trang điểm lem hết . Giờ phút này cô tự như một kẻ tiểu nhân , mặc cho người khác định đoạt ... Y phục trên người , không còn lại bao nhiêu , chân tay lại không thể nhúc nhích , Lúc này cánh tay ghê tỏm của chu tổng đang ở trên hai quả đào của cô , chuẩn bị ϲởí áօ иgự¢ của cô ra , liền ở cửa có tiếng " rắc" truyền đến
Chu Tổng không phát hiện , một giây kế tiếp , liền bị một người nhéo lên
" Phanh" Một giây kế tiếp , Nam Cung Ảnh đấm vào mặt Chu Tổng , Chu Tổng liền ngã xuống..
" Mạt Hàn" Nam Cung Ảnh đến trước giường , cởi bỏ sợi dây đang trói tay chân của cô , nhìn gương mặt ửng hồng của cô và đôi môi đã bị cô cắn nát , hắn hiểu được cô bị hạ dược , thật bị hạ dược rồi ! Nam Cung Ảnh ϲởí áօ khoác , khoác lên người Nhan Mạt Hàn
" Để cho tôi tới " Ngôn LẠc Thần đánh thêm mấy quyền vào người Chu Tổng , đứng lên muốn ôm lấy Nhan Mạt Hàn
" Không nên ᴆụng vào cô ấy , cô ấy bị hạ dược rồi ! Nhớ , anh là anh trai của cô ấy , hai người không thể ở chung một chổ!" Lúc nào thì Nam Cung Ảnh đã biến thành người hẹp hòi như vậy? Chính hắn cũng không biết , nhanh chóng lấy cái chăn bao lấy Nhan Mạt Hàn , bồng cô lên...
" Nam Cung Ảnh... thật ...có phải là anh không?" Nhan Mạt Hàn lạnh lùng gào khóc , đưa tay run rẩy sờ lên gò má của Nam Cung ảnh.. Người đàn ông này lại khẩn cấp cứu cô .. Lần trước quỳ gối ở phòng khách , hắn không cần cổ phần liền bế cô dậy , nhờ Vân Tẩu hơn nữa đêm xoa xoa đầu gối cho cô
Một bên , Ngôn LẠc Thần quay đầu đi , trong tâm rất đau.. Hắn quyết định , nhanh chóng mà trở lại thành phố A thôi
" Đối với cô ấy , tốt hơn một chút , đừng làm khổ cô ấy hiểu không?" Nam Cung Ảnh ôm lấy Nhan MẠt Hàn , chuẩn bị rời đi , Ngôn Lạc Thần nhặt những mảnh vụng của bộ y phục . Ngoài miệng chúc phúc họ nhưng trong lòng rất đau .. Bất quá vẫn vậy , hắn không cho phép ai làm tổn thương cô ... hắn muốn là người che chở cho cô , dù là lúc nào đều muốn như vậy
" Ừ , không cần anh nói tôi cũng đã biết" Nam Cung Ảnh nhìn Ngôn Lạc Thần dừng lại một chút sau đó ôm Nhan Mạt Hàn rời khỏi lầu năm
Nam Cung Ảnh ôm Nhan Mạt Hàn đến một căn phòng khác , đặt cô ở trên giường mới đột ngột cảm thấy , thật khó giải quyết