Nhan Mạt Hàn tự nhủ, rất nhanh xe liền chạy đến đến biệt thự.
"Cám ơn anh , thần, ngủ ngon." Nói xong, nhảy xuống xe.
Đi tới trước cửa, cảm giác không khí trong nhà có gì đó không đúng...
"Ảnh! Nói cho em biết, Anh và cô gái kia có phải ở cùng một chổ?! Nói cho em biết , có phải là sự thật? ! Em không nhìn thấy cô ta!" Dịch điều Vi nheo đôi mi thanh tú, nhìn khoảng không gian ngộp ngạc trong biệt thự
"Chúng tôi , ở cùng một chỗ , cô ấy có việc ra ngoài rồi ." Nam Cung ảnh vẫn như cũ nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, phía sau Dịch Điều Vi là hai tên vệ sĩ mặc y phục đen , đeo kính đen , hai tay để sau lưng
Nhan MẠt Hàn khẽ đẩy cửa, bắt tay vào làm bước chân nhanh như mèo
Gặp cảnh tưởng tình cảm trong phòng khách, thâm tâm . . . Run lên xuống. Dịch Điều Vi tới rồi thì thôi , còn mang theo hậu vệ làm gì? Chẳng lẽ muốn mạnh hơn chồng người khác sao?!?
Núp sau cửa, lòng tày bay của Nhan Mạt Hàn ra sức nhảy
"Ảnh ~ Anh đừng như vậy nha, nói cho em biết có được hay không?" Dịch điều Vi thấy cứng rắn không được, đành mềm lại . Đặt ௱ôЛƓ ngồi bên cạnhở Nam Cung ảnh ôm cánh tay của hắn làm nũng, ngoài cửa sổ. . .Nhan Mạt Hàn le lưỡi một cái, trong lòng mắng nói: ૮ɦếƭ tiệt , đã biết Nam Cung Ảnh đã có vợ , còn dám hiển nhiên tới đây dây dưa . Trong lòng cô bỗng khó chịu thậm chí, ngay cả chính cô cũng không chú ý tới
"Tốt lắm, điều Vi, em đừng như vậy ! Anh đã kết hôn!" Nam Cung Ảnh nhíu nhíu mày, nhưng không đẩy cánh tay của Dịch Điều Vi đang ôm hắn
"Hừ! Rõ ràng là thích , còn giả vờ!" Nhan Mạt Hàn nói thầm , đang chuẩn bị tiến vài , chân cô bỗng bị chợt
"Là ai?" Quả nhiên, hai tên vệ sĩ cảnh giác quay đầu lại, Nhan Mạt Hàn sợ hết hồn.
Hít sâu một hơi, Nhan Mạt Hàn lấy ra dũng khí."Là tôi!"
Tiếp đến liền bước vào nhà với dáng vẻ là chủ nhà , vào cửa , đổi giày
" Chồng à , có khách sao?" Nhan Mạt Hàn cười cười , nhưng cảm thấy nụ cười này so với khóc còn tệ hơn ! Tiếp , rất tự nhiên cùng ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Ảnh chào hỏi Dịch Điều Vi " Xin chào , Dịch Tiểu Thư , thật hoan nghênh cô đến"
Dịch điều Vi tức giận cắn răng , thật muốn xông lên! Nhưng nhìn sang Nam Cung Ảnh , Dịch Điều Vi đứng dậy
"Nhan tiểu thư Xin chào,tôi tên là dịch điều Vi, xin chỉ giáo nhiều hơn." Nhan Mạt Hàn cười một tiếngg. Thiệt là giả tạo
Ngay sau đó chuẩn bị quay người đi lên lầu, vừa nghiêng đầu, mặt lập tức suy sụp xuống.
.
Mình ở làm gì? ! Khoe khoang? Mình và Nam Cung Ảnh, căn bản cũng không xứng,mình không có gì cả , làm thế nào xứng với hắn. Trở lại , liếc mắt nhìn Dịch Điều Vi. . Muốn có vóc người có vóc người , muốn có gương mặt liền có gương mặt ... Muốn có gia thế có gia thế ... Muốn cái gì có cái đó . Như vậy , hai người này không phải trời sinh một cặp sao?!
Khóe miệng dựt dựt, kéo có chút mệt mõi trên cơ thể. Hoàn toàn không có nhìn thấy, vào giờ phút này, Nam Cung Ảnhxanh mặt, còn kém thiếu chút nữa xông lên chất vấn Nhan MẠt Hàn , hôm nay không phải là cô uống lộn thuốc?!?
Cho đến nghe lầu dưới truyền đến tiếng xe, Nhan Mạt Hàn thế mới biết Dịch Điều Vi đã rời đi, nhìn đồng hồ treo tường. . . Tám giờ đúng.
Thả ra trong tay chơi trên điện thoại,sờ bụng, có chút cảm thấy đói
"Tìm một chút ăn đi ~" tự nhủ, đứng dậy mở cửa phòng.
Đang định chạm vào chốt cửa , tay cầm cái cửa giãy dụa. Nhan Mạt Hàn cả kinh, vội vàng thu tay lại, một giây kế tiếp, cửa phòng mở ra.
Nam Cung Ảnh tnhìn chằm chằm Nhan Mạt Hàn
"Này, làm gì? Tôi muốn tìm vân tẩu làm đồ ăn, tránh ra." Nhan Mạt Hàn nghiêng thân, lại bị cánh tay của Nam Cung Ảnh ngăn lại.
"Làm gì ?"Cô tức giận nhìn hắn một cái.
"Tiểu thư, tôi có nên~ tôi không gọi, này ~" hắn trau trau mày.
"Có chuyện gì liên quan đến tôi?" Cô cũng trau trau mày
"Xin gọi là Ảnh ~ bằng không, hãy nghĩ đến quá khứ." Nhếch miệng lên, vừa lòng
"Ảnh! ! phiền toái , ngài vui lòng tránh ra , tôi cần ra ngoài . Cám ơn!" Dùng giọng điệu kém nhất thế giới , Nhan MẠt Hàn tuông ra những lời này
"A ~ Vợ yêu , anh cũng vậy , định ra ngoài , vậy chúng ta cùng nhau xuống lầu đi!" Nam Cung Ảnh thuận thế ôm chầm lấy eo của Nhan Mạt Hàn
"Bệnh thần kinh! Phát dục à!" Nhan Mạt Hàn trừng mắt liếc hắn một cái, muốn gỡ bỏ tay của hắn ra
Một giây kế tiếp, bất thình lình , cảm giác đôi môi không có bất kỳ dấu hiệu , rơi vào hai đôi môi mỏng manh của cô
Trong lúc nhất thời. . . Đầu óc Nhan MẠt Hàn hóa đá
Thế nào. . . Thế nào. . . Chuyện gì xảy ra? !
"Ngươi ... Anh... Anh." Nhan Mạt Hàn dùng hết sức , hung hăng đẩy ra Nam Cung ảnh.
Cô bây giờ , dù chỉ là cùng hắn tiếp xúc thân thể , nội tâm liền hoản loạn , nhớ đến đêm đó
"Là ai vừa rồi hùng hồn gọi tôi là Chồng ?" Hắn lại gần cô, ngón trỏ lượn quanh nâng tóc của cô lên
"Bệnh thần kinh!" Nhan Mạt Hàn né tránh , đi xuống lầu , ngay khi cùng vân tẩu lúc nói chuyện, cũng cảm thấy trong nội tâm bay nhảy
Sáng sớm ngày thứ hai, cô tỉnh lại trên ghế sofa. Chỉ thấy Nam Cung Ảnh thối tha nghiêm mặt nhìn cô từ trên giường
"Nữ nhân! Em không ngừng nói nha." Hắn Dao Dao đầu, đứng dậy xuống giường.
Nhan Mạt Hàn ngồi dậy.
"Không phải đã nói từ nay về sau em ngủ ở trên giường? !" Nam Cung ảnh rất là không vui.
"Tôi cảm thấy được ghế sa lon tương đối thoải mái, thật a." Nhan Mạt hàn gõ gõ ghế salon mềm mềm , cười cười
"Nói như vậy , là em không nghe lời . Muốn bội ước sai?" Hắn trau trau mày, quả nhiên, miệng Nhan Mạt Hàn há thành chữ O
Bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, bất lực trả lời"Tốt lắm, tôi hiểu rõ rồi."
Nam Cung ảnh cười một tiếng, tâm tình chợt tốt lên mấy phần. Mà lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Lấy di động ra , phía trên biểu hiện hai chữ, khiến Nam Cung ảnh kinh ngạc
Nhan Mạt Hàn mang dép , đi vào phòng rửa tay, Nam Cung Ảnh lúc này mới tiếp điện thoại. Không biết là Nhan Mạt Hàn đứng lại ở cửa toilet , dựng thẵng lổ tai nghe âm thanh bên ngoài
"Điều Vi, sớm như vậy?" Âm thanh của Nam Cung Ảnh vẫn như vậy , từ tốn , Nhan Mạt Hàn chu cái miệng nhỏ nhắn. Tự nhủ"Dịch Tiểu Tam! Lại gọi điện thoại!" Ngay cả mình xem nhẹ những lời này trong lòng
"
"Ảnh, tối hôm qua, Nhan tiểu thư không có hiểu lầm chứ?" Âm thanh mang theo vài phần như có lỗi , trong lòng lại tức giận
"Nhan Tiểu Thư? Gọi cô ấy là Tiểu Hàn được rồi ! Không cần khách khí như thế, Tiểu Hàn không có hiểu lầm." Nam Cung ảnh xoa xoa đầu .
"Ừ, vậy thì tốt, Ảnh . Thật ra muốn tìm một chỗ để ở lại." Dịch điều Vi điềm đạm đáng yêu nói
" Ở một mình ? Tại sao không ở trong nhà ?" Nam Cung ảnh không hiểu.
"Anh cũng biết, em sợ Mark tìm đến em . . Lần này ta trở lại, cũng là mạo hiểm, ở nhà đợi lâu rồi, hắn biết địa chỉ, em muốn dọn đi. Hơn nữa, . . . Cái nhà này không có ấm áp, em muốn đánh liều." Nghe lời nói của Dịch Điều Vi, trong lòng Nam Cung ảnh khẽ run lên, hắn mắc nợ cô rất nhiều, cô là người kiên cường, nhưng lại không muốn làm phiền hắn mà chọn phải ở bên cạnh tên gian tà Mark
"Kia, em chọn nhà như thế nào?" Nam Cung ảnh dừng một chút.
"Còn chưa. . . Chỉ là muốn nói, hôm nay sau khi tan ca nếu có thời gian , đi xem với em một chút được không? "
"Ừ, Đượcc." Nam Cung ảnh rất sảng khoái đáp ứng
"Hôm nay sau khi xong việc , anh sẽ đón em." Hắn vuốt vuốt lông mi , nhìn đồng hồ
"Thời gian không còn sớm, anh muốn chuẩn bị đi làm , sau khi xong việc , liên lạc sau." Điện thoại bên kia , dịch điều Vi ừ một tiếng sau đó Nam Cung Ảnh tắt máy
Trong phòng rửa tay.
"Oi , ơ , thật ngọt ngào" Nhan Mạt Hàn bĩu môi, nhìn xem mặt mình trong gương , tự hoảng sợ , ôi gương mặt này so với cức chó cũng không khác biệt lắm
*JJ : ôi trời , sao chị lại ví mặt mình như thế)
Sau đó vội vàng ra cửa , cố gắng tỏ vẻ vui cười , bằng tốc độ nhanh nhất có thể để đánh răng , rửa mặt , sau đó thay quần áo chuẩn bị áo khoát bước ra cửa
"A chà. Thời gian không còn sớm." Vừa ra khỏi cửa, thấy đồng hồ báo thức, lại sợ hết hồn.
Cầm túi xách liền chuẩn bị ra cửa.
"Tôi đưa em đi" Nam Cung ảnh chỉnh chỉnh cà vạt.
"À? Được." Nhan mạt hàn sản khoái đáp ứng, khiến Nam Cung Ảnh kinh ngạc
"Vậy em ra trước, tôi đi rửa mặt" Nói xong, chui vào phòng rửa tay.
Trên đường, đầu óc của Mạt Hàn chạy lung tung
"Tiệm bánh của tôi sửa chữa sắp xong rồi , hôm nay tan ca anh có thời gian rãnh không?" Nhan MẠt Hàn nhìn Cung Ảnh đang lái xe
"Hôm nay? Sợ rằng không được." Hắn lắc đầu một cái.
"Tại sao ?" Nhan Mạt Hàn giả vờ ngu , ụ mặt xuống
"Hôm nay có chút việc, bằng không thì lần sau?" Nam Cung ảnh liếc mắt nhìn vẻ mặt thất vọng của Mạt Hàn, khóe miệng nâng lên vẻ tươi cười.
"A, đành vậy thôi" Nhan Mạt Hàn gật đầu một cái, xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
Lại phát hiện đèn xanh đèn đỏ , hình ảnh quen thuộc.
Kia, kia, đó không phải là dịch điều Vi sao? !
Lại là dịch điều Vi? ! Cô đang ở đó làm gì
Trong lúc nhất thời, Nhan Mạt Hàn đau khổ thất vọng không biết có nên nói cho Nam Cung Ảnh biết hay không
Xe, dừng ở hồng lục đèn.
"Nam Cung ảnh. . . Kia, có phải là Điều Vi?" Quả nhiên, do dự một lúc , Nhan Mạt Hàn vẫn chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Cô cũng muốn xem thái độ của Nam Cung Ảnh
"Ừ? Thật sự là..." Nam Cung ảnh nghiêng đầu, xác định thấy dịch điều Vi, sau đó, ấn khóa xe, đem Mạt Hàn dựa vào cửa sổ
"Điều Vi!" Nam Cung ảnh hướng về ngoài cửa sổ gọi, dịch điều Vi quay đầu, hai mắt lộ ra cực kì vui mừng
"Ảnh! Anh thế nào ở này?" Cô cũng nhanh chóng hướng tới cửa xe
"Lên xe trước đã, ở đây là hồng lục đèn." Nam Cung ảnh đang nói đem xe tỏa giải khai.
"Ừ." Dịch điều Vi nghiêng nghiên đầu, kéo ra cửa xe ngồi vào sau ngồi. Đột nhiên, ngồi ở phó điều khiển là Nhan Mạt Hàn, trong lòng một trận đắc ý. . . Đáng ra cô mới là người ngồi ở đó
Có rất nhiều thời điểm, tâm tình của mình Nhan Mạt Hàn cũng quên
"Mạt Hàn~" dịch điều Vi cố tỏ vẻ thân tình chào hỏi , Mạt Hàn quay đầu lại
"Ôi chao, Dịch tiểu thư ~ cô khỏe không?." Miệng tỏ vẻ nhu mì , nhưng trong lòng thầm nhủ Dịch Điều Vi là Tiểu Tam
Xe khởi động.
"Điều Vi, em đi đâu anh đưa em đi" Nam Cung ảnh lên tiếng.
"Nè , Em phải đi , trễ rồi !"Nhan Mạt Hàn chỉ ra trung tâm
" Em là chủ sợ cái gì?" Nam Cung ảnh mấp máy miệng.
" Chính là Lạc ca ca , đang đợi em" Nhan Mạt Hàn vui vẻ khi nhắc đến người của mình, chính là cô cũng hạnh phúc
" Ây , Ảnh . Vậy tiễn em , Mạt Hàn trễ rồi kìa" Dịch Điều Vi cười cười , thêm mắm muối
"Điều Vi em đii đâu?" Nam Cung ảnh hỏi,không đếm xỉa đến Mạt Hàn
( JJ muốn đấm vào mặt thằng cha này ghê +__+, anh có phải là đàn ông?)
"Em cũng vậy , cũng gấp , thôi để em gọi taxi cũng được , Anh đưa Mạt Hàn đi trước đi , không thôi lại trễ " Dịch điều Vi Tâm trong sớm đã có tính toán, dù như thế nào Nam Cung Ảnh cũng sẽ không bỏ cô ở lại vì bất cứ lí do gì
" Mạt Hàn , em không thể để Lạc Thần đợi mọt chút?" Nam Cung Ảnh hiển nhiển nhiên là muốn đưa Dịch Điều Vi đi trước , Nhan Mạt Hàn thất vọng đau khổ , trong lòng bừng bừng lửa
"Không thể!" Nhan Mạt Hàn nghiên một bên
" Nếu không được thì em tự mình xuống xe tự đi , còn không thì em sẽ phải đợi" Nghe giọng điệu của Mạt Hàn , Nam Cung Ảnh cũng không vui , Ngôn Lạc Thần cũng không phải là không chờ đợi được
" Anh.. Ok ! Vậy được , tôi liền xuống xe" Nhan Mạt Hàn nói , đưa tay kéo cửa xe , Nam cung ảnh không nói gì , ngừng xe bên đường , Nhan Mạt Hàn đóng cửa xe lại , liền quay về hướng trở về
Ở chỗ xa, rõ ràng nhìn thấy dịch điều Vi xuống xe, mở cửa vào ghế kế bên Nam Cung Ảnh
" Nam Cung Ảnh ! Anh khốn khi*p" Cô giẫm chân , thật không biết có lúc mình sẽ như vậy . Nhưng suy nghĩ một chút , hình dáng như vậy , sẽ để Dịch Tiểu Tam được như ý? Ngay Lập tức , Nhan Mạt Hàn cười khổ . Được như ý? Dịch Điều Vi và Nam Cung Ảnh vốn dĩ là trời sinh một cặp , Nếu không vì cô , họ đã lấy nhau
Chân thật mà nói người thứ ba rốt cuộc là ai?Là cô ? hay Dịch Điều Vi?... Dù sao từ nhỏ đã có rất nhiều người hơn cô...
Khi kết thúc hợp đồng , cô và Nam Cung ảnh sẽ trở thành người xa lạ
Nhan Mạt Hàn lắc lắc đầu , tự lẩm bẩm" Nhan Mạt Hàn , suy nghhĩ cái gì vậy? Mày vĩnh viễn chỉ là quân cờ của Nam Cung Ảnh thôi"
Cô đưa tay , gọi taxi , không ngờ , giày cô đang mang bị lỏng lúc nào không biết , làm chân trái giẫm chân phải
Lảo đảo từ trên lối đi bộ xuống lòng đường , mà lúc này taxi cũng chuẩn bị chạy đến . Tài xế taxi đạp một bên thắng
Đáng tiếc chậm trễ . Lúc đó , mọi người banh quanh thành một đám đông
****
"Bác sĩ, bác sĩ! Nhanh nhanh nhanh, có người bị thương." Y viện thành phố M , người chạy nhanh chân tìm bác sĩ
" Tiên sinh , mau đưa cô ta đến phòng cấp cứu" Đang nói , tài xế đem Nhan Mạt Hàn để lên giường , bác sĩ nhanh chóng đẩy giường bệnh về phía cấp cứu
" Ông trời , phù hộ cho cô ấy không có chuyện gì" Người tài xế , còn có người mẹ 90 tuổi , còn có hai đứa con dưới tuổi vị thành niên . Bàn tay người tài xế tạo thành hình chữ thập , miệng lẫm bẫm
"A , Lão Tiên Sinh , đừng lo lắng" Hạ Doãn Hi an ủi tài xế , trong lòng cũng thấy bất an