Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh - Chương 14

Tác giả: Y Nhược Tích

Tùy ý thay một bộ độ , cầm túi sách mang dép vào cô chạy ra ngoài biệt thự , giờ phút này cô cảm nhận được mặt mình nóng , nóng đến mức có thể rán được một quả trứng
Thuận tiện , cô đã mua được thuốc , vào trong biệt thự , bỏ thuốc vào túi sách , cô mới yên tâm đi ngủ . Để đồng hồ báo thức lúc 7giờ , cô muốn dậy sớm một chút để đi xem cửa hàng , sẵn tiện ra ngoài trước khi Nam Cung Ảnh
Nhan Mạt Hàn không quay về phòng ngủ , cô ngủ lại phòng khách
Sáng sớm thứ hai , theo lẽ Tiểu Huyên dậy sớm, rời giường . Nhan Mạt Hàn bị tiếng của đồng hồ báo thức đánh thức dậy , cô trở mình , mới cảm giác được thắt lưng đau buốt
Ngồi dậy , không phí phạm thời gian nữa , cô cũng phát hiện nửa người dưới cũng từng đợt đau đớn …
“ Kì lạ , tối hôm qua không có khó chịu đến như vậy..” Nhan Mạt Hàn lẩm bẩm , thừa lúc Nam Cung Ảnh còn ngủ , cô đi đến tủ quần áo lấy một bộ , vào trong toilet , làm vệ sinh cá nhân , chải đầu , nhìn mình trong gương , cô mới giật mình , này , dấu vết ở cổ … ở иgự¢
Trời ạ , rõ ràng như vậy , tối hôm qua cô đi mua thuốc , không phải người khác nhìn vào liền nhận ra sao? Cũng may cô đeo khẩu trang . Lấy phấn đắp đắp lên , nhìn cũng không khác mấy , lúc này cô mới yên tâm bước xuống lầu , tạm thời Nam Cung Ảnh vẫn còn say rượu
Ăn bữa sáng , liếc nhìn đồng hồ , đã đến thời gian…KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện số 1 !
“ Thiếu phu nhân , để tôi tìm tài xế chở cô đi” Tiểu Huyên nhìn thấy Mạt Hàn định bước ra cửa , cô gọi lại
“ Không cần đâu , còn sớm như vậy , mắc công tài xế phải chạy từ nhà cũ đến đây , tôi tự mình gọi xe cũng được” Nhan Mạt Hàn cười cười , cám ơn . Sau đó cô gọi taxi , chạy đến bể phun nước ở trung tâm thành phố M
Quả nhiên , không lâu sau thấy Ngôn Lạc Thần đi tới , cô hít một hơi , chuyện tối qua nhất định phải quên , nhất định phải cho Lạc Thần thấy cô vui vẻ
“ ở đây nè , Lạc ca ca” Lộ ra hai hàm răng trắng đều , cô chạy về hướng Lạc Thần
“ Tiểu Hàn , ngày hôm qua ai cũng lo lắng cho em” Không nằm ngoài dự kiến , đầu tiên Lạc Thần liền hỏi chuyện
“ Không có việc gì , Ảnh cùng bạn bè uống rượu , Có thể là vì tân hôn , uống quá say nên không đến hôn lễ được , anh ấy sẽ đền bù cho em” Nhan Mạt Hàn vội vàng giải thích , thật sự là không giống nhau , chẵng qua hôm qua uống say , lại còn….
“ Hôm qua , mẹ anh gọi em trở về đó”Ngôn Lạc Thần thân mật nâng đỡ đầu của Nhan Mạc Hàn . Chóp mũi của Mạt Hàn đau xót , còn là mẹ tốt , mặc dù mẹ của Lạc thần không cho phép cô và Lạc Thần cùng ở với nhau , nhưng vẫn đối xử với cô như con ruột
Do dự một chút , vẫn quyết định không cần “ Không , không có chuyện gì đâu” Nhan Mạt Hàn khoát tay , không muốn phiền toái Ngôn Gia
“ Lạc ca ca , anh mau dẫn em đi xem cửa tiệm a “ Nhan Mạt Hàn khẩn trương để lộ ánh mắt đang chờ mong . Nói đến chuyện khác , cô không muốn nhớ đến chuyện hôm qua , càng không nghĩ là đêm tân hôn của mình lại bị mọi người cười nhạo ở trên sân khấu , tất cả những thứ đó cô đều không muốn nhớ đến nữa , suy nghĩ lại , cô đợi cho đến khi cô và Nam Cung Ảnh ly hôn , cô có cửa hàng bánh ngọt , lại có thể tự làm bánh , lại có Lạc THần giúp đỡ , nhưng quan trọng chính là cả đời này cô cùng Lạc Thần không có kết quả
Đi theo Ngôn Lạc Thần , nhìn bóng dáng của hắn , trong lòng không biết bao nhiêu là cảm xúc , cuối cùng dừng bước..
“ Lạc ca ca , đây là cửa hàng?” Nhan Mạt Hàn không thể tin vào mắt mình , nhìn thấy cửa hàng bên cạnh hồ nước của thành phố M , này này này , phong cảnh thật quá tốt , đối diện với đại lộ M , sau lưng là một bờ hồ tự nhiên , vừa dễ nhìn lại không làm mất đi phần ấm áp của phong cảnh
“ Thế nào? Thích không?” Ngôn Lạc Thần cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của Nhan Mạt Hàn
“ Này , Lạc Ca Ca , này quá đắt , em không thể nhận” Nhan Mạt Hàn có chút do dự , mặc dù cửa hàng này rất tốt , dùng nó làm quán café , thật không thể tốt hơn . Nhưng…, cô không thể nhận
“ Này , Tiểu Hàn , đây chính là món quà mừng cưới của anh và mẹ lựa để tặng cho em” Ngôn Lạc Thần nheo mắt , đứng sát vào Nhan Mạt Hàn
“Cái gì? Anh và Bác cùng lựa chọn?” Nhan Mạt Hàn không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy
“ đúng vậy , tiểu nha đầu , đừng lo lắng” Lạc Thần kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mạt Hàn , không cho cô có cơ hội từ chối , mặc dù không phải là phòng thô nhưng vẫn còn phải tu sửa
“ Xem đi , mẹ anh đều nói , em thích làm bánh ngọt , thích thiết kế , trang trí như thế nào tùy em” Lạc Thần nhìn Mạt Hàn , Mạt Hàn cảm thấy mũi ê ẩm , mắt căng căng , trước mắt mờ mịt lại , nước mắt tràn ra
“ Tại sao em lại khóc?” Ngôn Lạc Thần nhìn thấy , rất đau lòng
“ Lạc ca ca , em phải cám ơn anh và bác gái như thế nào đây , mọi người làm rất nhiều việc cho em” Nhan MẠt Hàn nhớ lại chuyên hôm qua , cô khóc ôm lấy LẠc Thần , Không thể biểu đạt được sự áy náy và cảm tạ của cô đối với Lạc Thần
“ đứa ngốc” Lạc Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô , trong lòng đau nhói, ở Nam Cung Gia chắc chắn cô không vui , hắn có thể nhìn thấu điều đó…
Thật lâu , không có một biểu hiện gì , hai người ôm lấy nhau . Giờ phút này Lạc Thần mong muốn có thể cùng cô mãi như lúc này biết bao. Mong sao thời gian có thể dừng lại
Chín giờ sáng , Nam Cung Ảnh vẫn còn ngủ trên giường , không muốn rời khỏi giường
Tiểu Huyên chỉ cố quét dọn nhà , hoàn toàn quên sạch chuyện ra giường
“ Rầm rầm… rầm rầm rầm” Một đoạn đập cửa dồn dập đến , người cứ như đang rất tức giận
“ Đến ngay” Tiểu Huyên trả lời bước ra , từ ánh mắt mèo nhìn thấy . Trời , tuyệt nhiên là lão gia cùng với Nam Cung đổng sự còn cùng theo là một người phụ nữ trung niên
“ Nam Cung Ảnh đâu , tiểu tử thối ,đâu rồi?” Tiểu Huyên vừa mở cửa ra , Nam Cung Mạc vội vọt vào , chống gạy người run run
“ Ba , đừng tức giận như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe” Nam Cung Tịch đỡ lấy ông cụ , khuyên nhủ
“ Không tức giận?! Có biết chuyện hôm qua ảnh hưởng đến Nam Cung Gia như thế nào không?” Nam Cung lão gia ngồi trên ghế salon , vứt bỏ cây gạy xuống , thật không vui . Nam Cung Tịch nháy mắt ra lệnh cho Tiểu Huyên , ý hãy gọi người xuống . Tiểu Huyên thấy thế , hiểu ý liền gật đầu rồi chạy lên lầu
“ Thiếu gia , ông nội đến , chủ tịch cũng đến đây . Mau dậy , hình như có chuyện gì rất khẩn cấp” Tiểu Huyên gõ cửa phòng Nam Cung Ảnh , nghe được người bên trong đáp một tiếng , về sau mới xuống lầu
Nam Cung Ảnh trở người , mở mắt một cách khó khăn . Đầu rất đau , đau như 乃úa bổ…
Ngồi dậy , cảm giác lưng đau , phát hiện áo không cánh mà bay , trên người chỉ còn lại cái quần của bộ đồ vest
“ Ây…” Nam Cung Ảnh ngồi dậy , cảm giác như toàn thân mệt nhữ . Nhưng trong giấc mộng , loại cảm giác này rất chân thật , cái này , hơi thở đó làm người ta yên tâm ….mang theo một mùi hương , mùi hương không làm cho người ta cảm thấy chán . Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ? Nhìn xung quanh , không thấy ai , Nhan MẠt Hàn cũng không có trong phòng . Vuốt lại mái tóc hỗn độn , day day bên hai nguyện thái dương …. Không có thời gian suy nghĩ nhiều , ở bên dưới lại truyền lên một âm thanh ồn ào
“ Nam Cung Ảnh ! Tiểu Tử thối! Ra đây cho ta” Nam Cung Mạc nói , không cầm gậy liền bước lên lầu
“ Ba ! Ba con đỡ ba” Nam Cung Tịch thấy thế không còn cách nào khác , liền đi theo sau ông cụ . Nam Cung Ảnh vội mang dép , nắm tóc , đi đến mở cửa liền thấy ông nội đang ở cầu thang chuẩn bị đi tới . Vừa thấy Nam Cung Ảnh để lộ nửa người trên đi ra , Nam Cung Mạc liền xông đến , chỉ vào mắng “ Ngươi xem bộ dạng của ngươi kìa , giống cái gì hả? Nhan Mạt Hàn đâu , ta muốn thấy cô ấy” Nam Cung lão tử vừa nói , vừa đi vào trong phòng
“ Ông nội ,Mạt Hàn cô ấy không có ở nhà” Nam Cung Ảnh cản trở không cho ông cụ đi đến giường
“ Cái gì không có ở nhà?Nhất định là vì ngươi làm cho tức giận mà bỏ đi rồi . Ngươi nói xem , ngươi làm hư chuyện nhiều hơn là thành công . Ta sao lại có đứa cháu trai như thế này?” Nam Cung lão gia chỉ vào người Nam CUng Ảnh không ngừng mắng mỏ . Trong miệng nói cháu trai làm việc xấu nhiều hơn tốt . Nhưng hắn cái gì cũng không nhớ , ngoại trừ việc hôm qua không đến tham dự hôn lễ
“ Ông nội” Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng gọi một tiếng
“ Làm gì , không cần gọi ta” Nam Cung Lão gia không hòa nhã
Nam Cung Tịch tiến lên nói “ Đứa con này , mau nhận sai . Ngày hôm qua không tham gia hôn lễ là lỗi của con , tốt nhất hãy giải thích việc này cho rõ ràng”
Hiển nhiên , chuyện này đã không lên báo , tin tức bị phong tỏa . Nhưng vấn đề chính là hôm qua hôn lễ có rất nhiều người, Nam Cung ảnh bỏ rơi Nhan Mạt Hàn một mình , chắn rằng sẽ ảnh hưởng không ít đến Nam Cung Gia ! Chuyện này bị lan truyền , hỏi làm sao sau này còn mặt mũi gặp ai
“ Ông nội , có lẽ sáng sớm nay , cô ấy đã ra ngoài , tối sẽ trở về” Nam CUng Ảnh trấn an nói
“ Hừ ! Ta nói cho ngươi biết . Hôm nay , nếu ta không tận mắt thấy ngươi đeo nhẫn cho Mạt Hàn , ta sẽ không rời đi” Nói xong , Nam Cung Mạc để cho Nam Cung Tịch đỡ xuống lầu
“ chuẩn bị cho ta buổi sáng , cả buổi trưa lẫn buổi tối , luôn cả phòng ngủ . Có lẽ hôm nay ta sẽ không rời đi” Nam Cung Mạc cố chấp , dặn dò , sau đó Tiểu Huyên liền vào bếp để làm việc
Nam Cung Ảnh , mặc quần áo đi xuống lầu
“ Vân tẩu , lại đây” Nam Cung Mạc ngoắc lại
“ Nam Cung Ảnh , bắt đầu từ ngày mai , Vân Tẩu sẽ phụ trách ở đây , Tiểu Huyên ta sẽ đem về nhà cũ” Nam Cung Mạc có tính toán , Tiểu Huyên chỉ mới là cô gái hai mươi tuổi , làm sao có thể quản lí cuộc sống của Cung Ảnh và Mạt Hàn mà Vân Tẩu là thân kinh bách chiến, dĩ nhiên biết điều gì sẽ thích hợp với họ
“ Ông nội , ông có nhầm lẫn hay không?” Nam Cung Ảnh đỡ cái trán , bất đắt dĩ . Đại khái biết ông cụ đã có dụng ý
“ Ảnh , không được vô lễ với ông nội” Nam Cung Tịch ngồi xuống , Tiểu Huyên đem trà ra . Nam Cung Ảnh bất đắt dĩ , quyết định đi rửa mặt trước
“ Tiểu tử thúi, ngươi đi đâu đó” Nam CUng Mạc thấy vậy , liền đứng dậy
" Cháu lên lầu ,vào wc , đánh răng rửa mặt , ông nội! ông không phải muốn theo dõi bài tiết của cháu?" Nam Cung Ảnh hiện lên ba đường dọc đen.. xoay người lên lầu
Gần tối , không khí ở thành phố M trở nên lạnh , nhiệt độ hạ xuống nhiều
Trang hoàng công ty tốt lắm , di dạo cả ngày mua dụng cụ , mua nước sơn từ từ ...
Ngồi trên xe của Ngôn Lạc Thần , Nhan Mạt Hàn mở miệng " LẠc ca ca , về sau buôn bán có lời , em sẽ trả lại cho anh..."
"Đứa nhóc , nói cái gì vậy? Của anh chính là của em , hiểu không? Về sau còn nói như vậy . Anh sẽ không để ý đến em nữa , A , đúng rồi , mở cửa hàng bánh ngọt một mình , em khẵng định là được chứ? Sao không tìm bằng hữu giúp đỡ?" Lạc Thần đánh trống lãng sang chuyện khác
" Ạch..." Nhan MẠt Hàn nghiêng đầu , nhìn ra cửa sổ , nhanh chóng quay ngược lại cảnh đêm... Dạ Như!
" Đúng , là Dạ Như , cô ấy cũng đang cần một công việc . Chỉ có điều , cửa hàng vừa khai trương , chắc không thể trả nhiều tiền lương cho cô ấy , không biết cô ấy có đồng ý làm không?" Ngón tay Nhan Mạt Hàn dây dưa , tự nhủ
" Không sao , em có thể hỏi cô ấy" Ngôn Lạc Thần an ủi nói . A , có thể hỏi , Nhan Mạt Hàn lấy điện thoại ra , gọi cho Dạ Như
" Mạt Hàn , cậu có khỏe không?" Nhan Mạt Hàn hiện lên ba dòng đen nhưng chủ yếu vẫn là cảm động . Như vậy cứng cỏi , hiện tại không nhiều , chẵng lẽ bởi vì chuyện ngày hôm qua?
" Ừ, mình khỏe. Dạ Như , có phải cậu đang cần một công việc? Mình vừa mở một cửa hàng , muốn mời bạn đến làm . Nhưng cậu cũng biết , cửa hàng vừa khai trương , có lẽ tiền lương không nhiều... Nhưng.." Nhan Mạt Hàn do dự nói , trong lòng không hy vọng nhiều
" Ok , được . Không thành phấn về . Hai chúng ta với ai?" Kết quả không nghĩ đến , Dạ Như nhanh chóng đồng ý , Nhan Mạt Hàn vui vẻ , khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười
" Ha Ha Ha ! Thật tốt quá , cám ơn cậu , Dạ Như . Vậy ngày mai sau khi tan học , cậu có thể ra bể phun nước ở trung tâm thành phố M không? Tớ sẽ tìm cậu" Nhan Mạt Hàn đang thất vọng nhưng rất là cảm động , rốt cuộc cũng có được một cửa hàng cho riêng mình , hỡn nữa chính mình là chủ , còn có một Đại Cổ Đông đầu tư , ha ha ha , cười không thể khép miệng
" Nha đầu ngốc , cười gì vậy?" Ngôn Lạc Thần nghiêng đầu, bắt gặp Nhan Mạt Hàn đang cười vui vẻ
" Hắc hắc , không có" Nhan Mạt Hàn nhức đầu , rất nhanh , xe chạy đến biệt thự . Nhìn ở đằng xa xa , có thể thấy bên trong biệt thừ rất có sức sống ... Nhan Mạt Hàn buồn bực , trong lòng không vui nhưng cũng không nghĩ gì nhiều
" LẠc ca ca , hôm nay em cám ơn anh" Nhan Màn Hàn mở cửa xe
" Tiểu Hàn ... nhất định phải gọi anh là lạc ca ca sao?" Ngôn Lạc Thần trong mắt hiện lên tia thất vọng , nhưng cũng nhanh sau đó mà mất đi ... Ở trong lòng cô , rất muốn gọi anh là Lạc Thần hoặc chỉ là THần , Nhưng dù sao giữa họ cũng không thể như vậy , vốn vĩ giữa hai người không có kết quả
" Lạc ca ca" Nhan Mạt Hàn khẽ gọi
" Gọi anh là THần được chứ?" Lạc THần nhìn cô , hai tròng mắt có vẻ không hiểu mấy , hoặc chỉ có cô là hiểu
" Chuyện này , Lạc ca ca , thời gian không còn sớm , anh về sớm một chút ăn cơm đi , hôm nay em vội , em đi trước" Nhan Mạt Hàn nói xong , nhãy xuống xe , đáng tiếc cổ tay bị Ngôn Lạc Thần nắm lại
" Lạc ca ca ... Đừng" Cô không dám tin , trợn to hai mắt , nhìn gương mặt trước mắt .
Mà một giây, không phải là cô đã chờ đợi nhiều năm. . . Muốn cho hắn . . . Của mình. . . Nụ hôn đầu sao? Chỉ tiếc. . . Ngay cả lần đầu tiên quý giá nhất . . Tối hôm qua đã bị tên khốn Nam Cung Ảnh lấy đi! Đại não trong nháy mắt trống không, ông ông ông. . . Trong đầu đột nhiên nhớ đến tình hình hôm qua. . Đôi tay không nghe sai khiến, lập tức đẩy ra nói Lạc Thần.
"Tiểu Hàn. . . . . ." Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn cô . Cô làm sao có thể cự tuyệt hắn , tại sao có thể?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc