Nè , buông tôi ra , tôi không phải là Dịch Điều Vi của anh” Nhan Mạt hàn không ngừng đẩy người đàn ông đang nằm trên người cô , vì phòng cách âm tốt , nên có lẽ bên dưới Tiểu Huyên không nghe thấy được
“ Điều Vi , trở về rồi … lại cử tuyệt anh” Nam Cung Ảnh nỉ non , quả nhiên đem người nằm bên dưới trở thành Dịch Điều Vi
“ Tôi không phải Dịch Điều Vi” Nhan Mạt Hàn gào thét tê dại , nhưng tập trung nhìn vào người nam nhân này vì uống rượi cửa sổ ban công lại không có rèm che , ánh trăng trực tiếp rọi vào , hai cái má đỏ ửng , đôi môi mềm mại tựa như cánh hoa hồng , tỏa ra mùi vị nồng của chất cồn , cũng không làm mất đi mùi vị nam tính
Nhan Mạt Hàn lắc lắc đầu , cô lại phát bệnh mê trai , vừa nhìn thấy trai đẹp liền bất động ! Nhưng rõ ràng , chính bản thân cô nhìn lại , yêu một người thật sự quá khó khăn . Trong lòng cô luôn yêu Lạc Thần nhưng lại không thể chạm tới
Dưới tình thế cấp bách , Nhan Mạt Hàn hét lớn “ Tiểu Huyên , Tiểu Huyên , cứu tôi”
Mãi một lúc sau , cũng không thấy động tĩnh , mà người đàn ông nằm trên người cô càng lúc càng hấp dẫn cô
“ Tiểu Huyên” Nhan Mạt Hàn dùng hết sức , thử lại lần nữa . Rốt cuộc Tiểu Huyên cũng nghe thấy chạy đến bên phòng , gõ cửa
“ Thiếu Phu Nhân , cô bị làm sao vậy” Tiểu Huyên có chút lo lắng
“ Mở cửa , mở cửa ra” hai tay Nam Cung Ảnh bắt đầu đốt lửa , làm cho cô thở không ra hơi , mà lúc này tà ác Nam Cung Ảnh bắt đầu đưa lưỡi , dạo quanh , liếm ʍúŧ cỗ của cô , khiến cho cô run lên
“ A……..” Một âm thanh lớn , làm cho Nhan Mạt Hàn giật mình , mà phòng cách âm quá tốt , bên ngoài Tiểu Huyên không nghe được gì
“ Tiểu Huyên , mở cửa ra “ Nhan Mạt Hàn lấy lại tinh thần , thúc giục Tiểu Huyên ở bên ngoài
“ Thiếu Phu Nhân , cửa không mở ra được” Tiểu Huyên sốt ruột lắc lắc chốt cửa , đã sớm bị Nam Cung Ảnh khóa chặt
“ Cái gì? Thế nào lại như vậy?” Nhan Mạt Hàn có một chút nóng nẫy , vây phải làm sao bây giờ
“ Tiểu Huyên ! Không có chìa khóa dự phòng hay sao?”
“ Thiếu phu nhân, phòng này không có chìa khóa dự phòng bên ngoài” Tiểu Huyên gấp gáp nói
“ Tiểu…” Chưa kịp nói xong , đôi môi của cô đã bị Nam Cung Ảnh chặn lại , không cho cô bất kì cơ hội chối từ
“ A.. Anh.. Tiểu…” Căn bản không có cách nào để nói hết lời lại còn tạo điều kiện cơ hội cho Nam Cung Ảnh , bàn tay của hắn không nghe lời , di chuyển đốt lửa lên người cô , leo lên bộ иgự¢ , vuốt ve hai quả đào nhỏ một cách hung hăng , không một chút dịu dàng
“ Đau..” Nhan Mạt Hàn đau thốt thành tiếng , nhân tiện cắn vào đôi môi của Nam Cung Ảnh
“ Tiểu Huyên , cô về trước đi .. Không có chuyện gì đâu , tôi đi ngủ” Quả nhiên , vài giây sau đó , đôi môi của cô liền bị Nam Cung Ảnh hôn trụ , Nhan Mạt Hàn trước tiên phải đuổi Tiểu Huyên đi nếu không , không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì , Tiểu Huyên an tâm , dù trong lòng vẫn có mấy phần nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn quay trở về phòng
“ Điều Vi …Để cho anh yêu em có được không “ Nam Cung Ảnh lần nữa nhắc lại tên Dịch Điều Vi , trong lòng Nhan Mạt Hàn có chút đau khổ , tuyệt nhiên lại đem cô trở thành Dịch Điều Vi
“ đáng ૮ɦếƭ !Ghê tỏm” Nhan Mạt Hàn dùng sức đánh vào Nam Cung Ảnh , nhưng cũng không có phản ứng
“ Nam Cung Ảnh , anh là kẻ gian dối” Nhan Mạt Hàn hét lớn , cô rất ghét người như vậy . Trong lòng hắn rõ ràng nghĩ đến Dịch Điều Vi , sao lại cùng cô kết hôn . Hôm đó , không nói thẵng là Dịch Điều Vi đã trở về , muốn cùng Dịch Điều Vi kết hôn , dù sao hai người cũng thật lòng yêu nhau . Hiện tại , lại để cô trở thành miếng thịt dâng trước miệng hắn , không quan tâm là chuyện gì , hắn nhất định sẽ ăn
“ Tôi không cần .. không cần không cần” Nhan Mạt Hàn lắc lắc đầu , những giọt nước mắt tràn ra
“ Không phải sợ ! anh muốn yêu em” Nam Cung Ảnh hôn lên mặt của cô , trong lòng bối rối bỗng dưng trở nên bình tĩnh
Nam Cung Ảnh không nói gì nữa , bá đạo hôn lên đôi môi của cô , đôi tay dịch chuyển từ trên xuống dưới , đốt lửa lên cơ thể của cô
“ Nam….” Đáng ૮ɦếƭ , Nhan Mạt Hàn mắng nhiết , bàn tay của hắn làm cho cả người cô không được tự nhiên , nhưng cảm giác này rất dễ chịu
Không biết xấu hổ , Nhan Mạt Hàn tự mắng mình . Nhưng bản thân không tự chủ , đã đáp trả lại nụ hôn của Nam Cung Ảnh
Nam Cung Ảnh nhẹ nhàng cắn vành tay của cô , liếm xung quanh
Nhan Mạt Hàn nhận cô đã thua , người nam nhân trước mặt này làm cho cô muốn , Dụς ∀ọηg dân lên , mặc kệ hắn có là ai đi nữa
“ Hỗn… Đừng…” Muốn mắng cũng không ra chữ , cả cơ thể cô bị hắn khống chế , hắn cái này gọi là kẽ ૮ưỡɳɠ éρ . Nhưng rất nhanh , cô nhớ ra là , hiện tại hai người đã là vợ chồng hợp pháp , cái này không gọi là ૮ưỡɳɠ éρ . Đây là một phần của cuộc sống
Vô tri vô giác , Nam Cung Ảnh cởi bỏ hết quần áo của cô cũng như những gì còn vướng víu trên người của hắn
“ Anh … khốn khi*p” Nhan Mạt Hàn thừa cơ đá vào Nam Cung Ảnh nhưng không may là bị Nam CUng Ảnh ôm lấy . Điều này cũng tốt , bàn tay Nam Cung Ảnh không nghe lời , ỡ ɠιữα đùι của cô vạch vạch hình vòng tròn , cuối cùng , hai gò má ửng hồng Nhan Mạt Hàn “ Ư..” một tiếng
Ngậm lấy đầu hai quả đào nhỏ đang đứng sững kia , đầu lưỡi lượn qua lượn lại , bỗng nhiên lúc này Nhan Mạt Hàn không muốn mất đi cảm giác này
Biến thái ! Nhan Mạt Hàn tuyệt vọng đau khổ , hung hăng mắng chính mình . Nhưng rồi bản thân không tự chủ , lại cùng hắn mà kết hợp
Nam Cung Ảnh ôm lấy cô , để cô ngồi xuống ngay Dụς ∀ọηg đang ¢ươиg ¢ứиg của hắn , đột nhiên hắn dừng lại , híp tròng mắt lại , âm thanh say khướt “ Lạc…. Điều….Cho em một cơ hội để chối từ nha”
Cái gì?!? Không Cần?!? Hắn tùy tiện châm lửa vào người cô bây giờ lại muốn bỏ đi sao? Không được … không được . Quả nhiên Dụς ∀ọηg đã làm mờ mắt của Nhan Mạt hàn , trước mặt người đàn ông này , một cặp hoa đào đều muốn dâng lên
Cô không rời đi , gắt gao ôm lấy cổ của hắn , xấu hổ cô vùi đầu vào trong cổ của hắn
Khóe miệng Nam Cung Ảnh cong lên , nở nụ cười xấu xa , ôm lấy cô , lảo đảo ngã lên giường . tách hai chân của cô ra , không do dự tiến vào
“ A… Đau…” Nhan Mạt Hàn nhăn mặt , cảm thấy đau , nhưng rất nhanh sau đó , chỉ còn lại khoái cảm
Đúng ! Chính là cảm giác này
Aaaaaaa ! Nhan Mạt Hàn không muốn đối mặt , cảm thấy xấu hổ , cắn chặt môi dưới xém tí thì chảy máu , nhịn lại không cho mình phát ra tiếng
“ Em yêu , đừng cắn … lòng anh sẽ đau” Hắn hôn lấy cô , lấy đôi môi bao phủ lên môi cô , trong nháy mắt , cô không biết mình đang làm gì . Bị hắn hôn làm cho choáng váng , còn phía bên dưới , lại có cảm giác sung sướng , khoái cảm như đang lơ lửng trên chốn thần tiên
Kích tình qua đi , mồ hôi trên người hắn rơi xuống , nằm trên người cô mà thở dốc . Trong người còn men say , giống như đang nằm mơ , từ trước đến giờ chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như vậy , hài lòng hít một hơi , mơ màng , nằm xuống kế bên cô ôm lấy cô , chìm vào giấc ngủ
Nhan Mạt Hàn cuối cùng cũng lấy lại tin thần , phát hiện ra người đàn ông đang không mặc gì nằm kế mình đã ngủ mê man . Mà cô cũng không tốt hơn bao nhiêu , thân thể như muốn tan rã ra , ngón tay cũng lười phải di chuyển , thở không nổi , bao nhiêu sức lực còn lại , dùng để đẩy người đàn ông bên cạnh ra
“ Khốn khi*p” Cô mắng nhiết , lấy chăn đắp lên người , nhưng một giây kế tiếp , chợt nhớ đến….
Trời” Nhan Mạt Hàn ngồi dậy , nhìn thấy một vết đỏ đỏ trên ra giường . Xong rồi, Nhan MẠt Hàn lấy lại tin thần , không biết chính mình đã làm gì , nhìn Nam Cung Ảnh đang nằm bên cạnh , mặt đỏ bừng , nhưng người bên cạnh đã ngủ mê man . Sợ nhất chính là sáng mai nếu hắn tỉnh dậy nhớ lại tất cả thì biết làm sao , đều do rượu mà không thể khống chế bản thân , làm sao bây giờ , hiện tại hắn có thể không biết , nhưng nếu sáng mai nhìn thấy vết máu đỏ trên ra giường , và cảm giác của bản thân , nhất định hắn sẽ biết . Không được , phải làm một chút gì mới được…
Kéo thân thể đang như muốn tan rã , xuống giường nhặt những bộ quần áo đang loạn xạ trên mặt đất , có một chút đã tả tơi , nhưng quần áo của Nam Cung Ảnh vẫn còn nguyên vẹn . Suy nghĩ một chút , cô đi đến tủ đồ , lấy quần áo ra mặc , nhờ tia sáng của ánh trăng đang rọi vào , cô bước lên giường , do dự một hồi , cô vẫn quyết định chậm rãi xốc ra giường lên
Cầm quần áo trong tay , không khõi run lên
“ Hô” Nhan Mạt Hàn hít lấy một ngụm không khí , quay mặt về hướng khác , nước mắt không ngừng rơi , sao cô có thể , trước mặt hắn lại khuất phục như thế này
Lấy mu bàn tay lau nước mắt , hít một hơi . Tìm vị trí thích hợp , nghiêng đầu sang chỗ khác ,tránh ᴆụng phải nơi nhạy cảm , đem y phục tới mặc vào cho Nam Cung Ảnh . Đấm đấm vào phần eo có chút đau , cô không để ý đồng hồ treo trên tường đã là mấy giờ , nhưng chắc chắn không quá mười hai giờ . Không được , phải nhanh lên,sáng mai Lạc THần còn dẫn cô đi xem mặt bằng để mở tiệm . Nhớ đến Lạc Thần, cô cảm thấy xót xa , lần đầu tiên của cô không phải là Lạc Thần mà lại là tên khốn này
Tỉnh lại ! Tỉnh lại , mọi thứ đều đã ổn . Hắn tỉnh lại sẽ không nhớ gì . Âm thầm mở cửa , đi đến trước phòng Tiểu Huyên , do dự nhưng vẫn gõ cửa
“ Tiểu Huyên , ngủ chưa?” Nhan Mạt Hàn cảm thấy có lỗi , khuya vậy rồi Tiểu Huyên làm sao có thể chưa ngủ . Bên trong không có động tĩnh , cô tăng âm thanh lớn hơn một chút” Tiểu Huyên , có thể dậy một chút không , tôi cần cô giúp đỡ”
“ A?… Thiếu phu nhân” Tiểu Huyên bò dậy , tay dụi dụi cặp mắt đang buồn ngủ , đi ra mở cửa
“ Thực xin lỗi vì đã đánh thức cô” Nhan Mạt Hàn xin lỗi , nhìn Tiểu Huyên
“Không sao , thiếu phu nhân cô khách sáo quá . Mà có chuyện gì vậy?” Tiểu Huyên cười cười , cảm giác buồn ngủ cũng nhanh chóng “ tản đi”
“ Muốn cô giúp tôi , sang phòng đổi ra giường” Vừa nói đến “ra giường” mặt cô đang lạnh lùng chuyển sang ửng đỏ
“ Đổi ra giường? Thiếu phu nhân, ra giường làm sao vậy?” Tiểu Huyên hoài nghi nhưng vẫn đi theo Nhan Mạt Hàn vào trong phòng , vừa định chìa tay mở cửa , liền bị Mạt Hàn chặn lại
“ A cái kia , không cần mở đèn lên , nhanh chóng đổi một cái khác là được rồi , vì tôi một mình không khiêng nổi hắn” Nhìn nhìn Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn xin Tiểu Huyên giúp đỡ , chưa từng hỏi qua , trong đầu của Tiểu Huyên hiện lên một dấu hỏi to đùng , nhưng rồi cũng cùng với Nhan Mạt Hàn khiên Nam Cung Ảnh lên ghế sofa , đổi ra giường , nhưng nhờ có ánh trăng nên Tiểu Huyên đã thấy được những gì trên ra giường…
“ Thiếu phu nhân… cái này…”Đương nhiên , hơn hai mươi tuổi , cô thừa biết kết quả vệt chấm đỏ này là do chuyện gì , nhưng cô thật không hiểu tại sao gần nữa đêm rồi mà Nhan Mạt Hàn muốn đi đổi ra giường
“ Ạch , Tiểu Huyên đừng nói cho hắn biết … hắn uống say rồi , dạo này công việc của hắn rất nhiều ..cô cũng biết chúng tôi không muốn có con , liền nhanh trong vòng 24 tiếng tôi sẽ đi mua thuốc uống, hãy xem nó là chuyện qua khứ . Xin giúp tôi , nhất định phải giúp tôi giữ bí mật”
“ Dạ , tôi biết rồi , thiếu phu nhân” Tiểu Huyên gật gật đầu , không hỏi nhiều , nhưng vẫn không hiểu Mạt Hàn uống thuốc là được rồi , sao phải lừa gạt thiếu gia . Không nghĩ nhiều nữa , Tiểu Huyên lấy ra giường trong tủ quần áo ra đổi
“ Chuyện này, cám ơn cô Tiểu Huyên”Nhan Mạt Hàn cười cười , đi qua đi lại , khẵng định đã hơn một giờ?
“ Cô mau đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn thúc giục Tiểu Huyên
“ Thiếu phu nhân , không phải cô muốn đi mua thuốc sao?”
“ Một hồi tôi tự đi cũng được , không cần làm phiền đến cô , nhanh đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn đuổi Tiểu Huyên về phòng , đem ra giường đang ở dưới đất , gấp lại bỏ vào trong tủ , hơn nữa đêm dù sao cũng không thể đem đi giặt , ngày mai tính tiếp…