Tư Cảnh Hàn lang thang trên miền sự thật, lý trí đã trở lại với hắn và thôi đi những suy nghĩ viễn vong. Nếu như cô không có thai vậy thì đã gặp phải đả kích gì mà trở nên đau khổ như vậy? Hắn chắc chắn cô đã nói dối khi lấy lý do làm mất thẻ tín dụng, nhưng sự việc đột ngột nào có thể xảy ra ở trong trung tâm thương mại chứ?
Cũng từ đây hắn cho người thu thập tin tức, chưa góp nhặt được điều gì thì cùng lúc này Tề Thiếu Khanh đã dồn sức ép vào chuyện của Mộc Tích.
Hắn nhận ra khoảng thời gian của mình và cô chắc còn lại không nhiều, hắn biết mình không nên níu kéo thêm nữa, vì vậy lập tức tranh thủ cơ hội lưu lại cho mình một kỉ niệm tốt bên cô, chuyến đi chơi vào buổi chiều ở chợ đêm đó đối với hắn vẫn chưa đủ, nên tiếp tục hắn lên một kế hoạch tuyệt vời cho kì nghỉ ở Phượng Hoàng cổ trấn.
Hắn không thể có một lễ cưới với cô nhưng có thể làm một tuần trăng mật cho mình.
Một tuần trăng mật giữa mùa đông đầy giá rét, nhưng hy vọng hắn đặt vào đó lại cháy bỏng vô cùng, hắn không tiếc thời gian và mệt mỏi đôn đốc vào công việc, gắng sức làm việc của cả một tuần chỉ trong mấy ngày để có thể tranh thủ xuất phát cùng cô, nhưng hắn không hề thấy vất vả, cứ mỗi lần nghĩ đến mình có thể cùng cô đi đến những nơi không cần phải toan tính, dối lừa thì hắn lại không giấu được hân hoan. Chỉ cần có thể cùng cô đi dù có phải vất vả đến ૮ɦếƭ trên bàn làm việc hắn cũng sẵn sàng.
Hắn hy vọng đến vậy nhưng chưa bao giờ nói ra, dù vui dù buồn hắn đều nâng niu giữ trong lòng, đã trưởng thành rồi đâu phải bị đau thì liền kêu khóc cho người khác biết để mà thương hại, hay thông cảm cho tâm hồn yếu ớt của mình.
Tư Cảnh Hàn hắn đâu được phép làm như vậy.
Chỉ tiếc là cuối cùng hắn vẫn không thể thắng được cái giá lạnh của mùa đông.
Hắn thất vọng.
Rồi hắn phẫn nộ, đương nhiên phẫn nộ chứ.
Cô vì một lời nói của Tề Thiếu Khanh mà cho rằng hắn đã bán cô đi, vì một lời nói của Tề Thiếu Khanh mà cô làm mình làm mẩy nhất quyết rời khỏi hắn, giẫm chân bôi xóa một thiên đường hắn bao lâu chuẩn bị.
Cô nói lời tàn nhẫn hắn đau nhưng không đau bằng việc cô ngay cả một chút tin tưởng dành cho hắn cô cũng không có, cô xem hắn còn rẻ rúng hơn một câu nói của Tề Thiếu Khanh.
Hắn nổi điên!
Ngay lúc đó, lần nữa sau bấy nhiêu lâu hắn không giữ được bình tĩnh, cứ như vậy thật cực đoan suy nghĩ: nếu cô đã muốn rời khỏi như vậy thì chi bằng nhân cơ hội này để cô tuyệt vọng triệt với hắn mà dứt khoát ra đi, không phải cảm thấy luyến lưu dằn vặt nữa.
Nên hắn thô lỗ, hắn không nghĩ cho nổi đau của cô nữa, hắn chỉ còn biết đến nỗi đau của mình, hắn quên mất cô là người vô tội, cô không biết được nỗi khổ của mình.
Cho đến khi trời sáng hắn mới thất thần nhận ra hy vọng về một tuần trăng mật đẹp đẽ của mình chưa bắt đầu đã vội kết thúc trong bi ai.
Hắn không làm gì khác nữa, không phải hắn không làm được mà hắn buộc phải làm như vậy, mượn nước đẩy thuyền, đưa câu chuyện tòi tệ đi đến cực điểm, trở thành một tên đàn ông tệ hại, xóa sổ những gì mình lưu lại trên người cô một cách sở khanh nhất.
Hắn với danh nghĩa bán cô đi cho gã đàn ông khác mà "danh chính ngôn thuận" trả lại cô cho Tề Thiếu khanh, hắn "danh chính ngôn thuận" trở thành kẻ tàn nhẫn nhất trong mắt cô, mối quan hệ của hai người "danh chính ngôn thuận" rạn vỡ, hắn ôm một người đàn bà khác về nhà để tiễn cô đi, cô đi thật, hắn ăn cơm cô nấu trong nước mắt!
Tư Cảnh Hàn hắn cũng chỉ thế thôi, hắn sau đó rời đi rồi tự mình tìm một chỗ để ngủ một giấc thật dài, hắn học thói của Tề Thiếu Khanh uống rượu, hút thuốc những lúc không vui, nhưng hắn không phải là anh, để làm những điều đó đối với hắn cũng là một trở ngại, hắn bị dị ứng, cơ địa của hắn dễ bị tổn thương, thật ra là một tên vô dụng dùng lớp vỏ mạnh mẽ để tự bảo vệ chính mình.
Hắn cũng rất sợ mình sẽ xấu xí.
Vì hắn chỉ có khuôn mặt này giống với Tử Mặc thôi, nếu như bị hủy hoại rồi thì làm sao cô chịu nhìn đến hắn nữa.
Lúc nào hắn cũng mâu thuẫn đến như vậy, hắn phải luôn luôn đấu tranh với bản thân mình trong cách suy nghĩ và hành động.
Rồi Hoắc Duật Hy trở về bên cạnh Tề Thiếu Khanh chưa chi đã muốn kết hôn, như một cách để cô sát muối lên vết thương còn chưa kịp kết vẩy của hắn.
Nhưng hắn còn quyền gì ngăn cản, đây không phải là điều hắn nên làm sao? Chỉ cần cô kết hôn với Tề Thiếu Khanh thì sẽ được anh che chở, người con gái hắn yêu sẽ không gặp thêm bất cứ tổn thương gì, Mục Đương cũng không nghi ngờ gì về tình cảm của hắn có dành cho cô hay không.
Cứ như vậy mọi chuyện sẽ êm đẹp tiếp diễn, chỉ là đối với hắn hiện thực luôn tàn khốc và sẽ chẳng bao giờ tha cho một người bị ràng buộc bởi quá nhiều thứ.
Trước hôn lễ, vào ngày đón Mộc Tích đã xảy ra sự cố, lần nữa bắt hắn lựa chọn hoặc là Hoắc Duật Hy, hoặc là Bảo Bối.
Hắn đã chọn Hoắc Duật Hy, nhưng không thể cứu cô.
Cảm giác bất lực đó chưa bao giờ hắn có thể nguôi ngoai được, phải chi cô đừng gọi tên hắn, phải chi cô gọi tên Tề Thiếu Khanh thì có lẽ hắn đã không đau khổ đến vậy.
Nhưng không lúc đó trong vô thức không biết hắn đến cô đã gọi ba chữ Tư Cảnh Hàn, cô mong chờ điều gì ở hắn, cô hy vọng điều gì ở kẻ cô hận nhất?
Lúc đó hắn nghe cô gọi tên mình mà mừng như điên, ngay lập tức muốn xông đến ôm chặt lấy cô.
Chỉ là Lạc Tư Vũ ngăn hắn lại, đúng lúc...
Rồi cô biết hắn đến, cô nằm trên mặt đất cố bắt lấy cổ chân của hắn mà tràn đầy hy vọng, nhìn thấy hắn cô vui mừng đến vậy, dựa dẫm đến vậy thế mà... hắn phải trơ mắt đứng nhìn, bỏ mặc cô quay gót rời đi, giẫm đạp lên hy vọng của cô không thương tiếc.
Tàn nhẫn nào tàn nhẫn hơn? Độc ác với cô cũng là tàn nhẫn với tâm hồn hắn.
Hắn lại phải diễn vai vô tình vì Mục Đương có tai mắt ở đó, Hoắc Duật Hy không hề nhìn lầm, Mộc Tích đã vào hội quán đó và bị lão ta bắt đi rồi.
Lạc Tư Vũ không cho phép hắn manh động, vì tất cả cố gắng che giấu trước đây của bọn họ có thể từ đây mà vụn nát.
Nên tàn nhẫn với cô cũng là cách hắn bảo vệ cô khỏi tàn nhẫn của kẻ khác.
Cuối cùng cô vẫn phải chịu tổn thương.
Chưa bao giờ hắn hối hận như vậy, hối hận vì đã để cô gặp mình, rồi cho cô có cơ hội yêu thương Tử Mặc để rồi cô bị hắn liên lụy mà chịu muôn vàn đau khổ.
Khuôn mặt của hắn là tai họa, tình yêu của hắn là tội lỗi.
Hắn là loại yêu nghiệt gì chứ?
Đột nhiên, hắn cảm thấy hận chính bản thân mình.
Người mình yêu ngay trước mầy mà lại không được yêu, còn phải tàn nhẫn, yêu người mà phải tàn nhẫn với người. Tình yêu này thật không nên tồn tại trên đời!
Hắn rời đi, Tề Thiếu Khanh liền kip đến.
Giữa những người đàn ông đã có thõa thuận, không đời nào để chuyện không may đến với cô.
Một màn kịch mà ngay cả cô cũng phải tin.
Sau đó hắn đi tìm Bảo Bối, chưa đến sân bay thì biết tin Bảo Bối đã qua khỏi nguy hiểm, nhưng hắn cũng chẳng thể nào cứu Hoắc Duật Hy nữa rồi.
Tất cả đều trùng hợp đến nhẫn tâm.
Hôm sau cô kết hôn.
Đêm tân hôn của cô, hắn khóc...
Hắn cũng có nước mắt, cũng biết tủi thân.
Người hắn yêu bước vào thánh đường, là cô dâu đẹp nhất, chỉ tiếc chú rể không phải là hắn.
Nghĩ đến người đàn ông khác sẽ nắm tay cô, sẽ hôn cô, thậm chí đêm tân hôn của bọn họ...
Hắn ghen chứ, đương nhiên hắn tràn ngập ghen hờn, muốn xông đến biệt thự của Tề Thiếu Khanh mà ςướק cô đi ngay lập tức!
Nhưng hắn không làm được, chỉ biết ngồi rúc trong phòng lau nước mắt đầy uất ức.
Hắn vẫn chỉ là một Tiểu Bao trong thân xác Tư Cảnh Hàn, con người thật sự của hắn là một Tiểu Bao vô dụng, yếu đuối mà lớn lên, là một đứa trẻ cần tình thương và sự bảo vệ, đó là bản tính sơ khai của con người hắn. Chẳng phải loài ác quỷ nào cả.
Hắn là một ác quỷ đến từ thiên đường, đã từng là đứa con được thánh quang sủng ái nhất.
Nhưng cũng là đứa con duy nhất phản bội lại ánh sáng, hòa mình vào bóng đêm.
Chỉ có như vậy mới nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Và cái giá phải trả cho điều này cũng thật đắc.
Sau đó hắn đến Canada dưỡng thương cho tâm hồn mình, học cách chấp nhận quên đi thói quen có cô bên cạnh, không trêu đùa, không cãi cọ, không ngày lo âu, đêm đêm không sốt ruột đề phòng khi nào thì có người đến làm tổn thương cô.
Hắn bớt đi phần yếu điểm này nên phải tập trung ngay vào giải quyết chuyện của Mục Đương, nhưng mà ngay lúc này, khi hắn quyết định dứt khoát thì Bảo Bối của hắn bất chợt lại hắn hỏi hắn một câu, chỉ một câu thôi nhưng đã khiến hắn xáo trộn cả nội tâm.
Hắn lần nữa trở lại Trung Quốc, thản nhiên nhưng với mưu đồ ςướק lại Hoắc Duật Hy!
Phải, nhanh như vậy đã muốn ςướק lại Hoắc Duật Hy!
Một suy nghĩ tự phát nhưng có tác động, ngay cả Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ cũng không biết chuyện này, hắn đã tự chuẩn bị cho mình một hôn lễ.
Hoàng Tịch Liên đã giúp sức cho hắn giữ chân Tề Thiếu Khanh. Hoắc Duật Hy trở về bên hắn một cách dễ dàng, dễ dàng đến nỗi hắn phải nghi ngờ.
Nghi ngờ này của hắn để trong lòng không cho ai biết, hắn âm thầm xâu chuỗi lại các sự kiện, mật báo của hắn cũng góp nhặt được không ít thông tin.
Một nửa sự thật đã dần hé lộ, nguyên nhân vì sao hôm đó ở trung tâm thương Hoắc Duật Hy lại khóc đến thương tâm như vậy.
Tư Cảnh Hàn đã từng nghĩ đến tình huống này nhưng hắn thật sự không muốn tin.
Từ sau chuyện của Na Mộc Lệ cô đã bắt liên lạc với Mục Đương, có lẽ ông ta đã kể cho cô một số chuyện. Ván cờ sau đó được lên kế hoạch, cô nhu thuận với hắn, ngọt ngào với hắn, khơi gợi tình cảm trong hắn hướng về phía cô, để hắn tin tưởng cô, để hắn không đề phòng cô?
Nhưng sai lầm nhất trong kế hoạch của cô chính là trong phút chốc không giữ được bình tĩnh, cô nghĩ rằng hắn đã bán cô cho Lăng Túc Thiên nên muốn hả giận bằng cách theo Tề Thiếu Khanh thoát khỏi hắn.
Mục Đương cũng không ngờ sự việc sẽ đột nhiên phát sinh, nhưng mọi việc cũng đã đâu vào đấy, cô và hắn đã chính thức tách ra, cho nên chỉ còn một cách tìm cơ hội tiếp cận hắn lần nữa.
Và đó là nguyên nhân vì sao khi trở lại bên cạnh Tề Thiếu Khanh cô đã trở về Hoắc gia lập tức mà tìm cách ở lại Trung Quốc. Nhưng để danh chính ngôn thuận thì cô chỉ có một cách đó là lấy anh, như thế thì Hoắc Duật Thiên không thể thúc ép cô được nữa. Ván cược của cô rất lớn, cô thách thức với chính tình cảm của Tư Cảnh Hàn. Muốn dọa dẫm tình cảm của hắn dành cho cô là bao nhiêu, hắn có vì sự quyết tuyệt của cô mà nảy sinh tiếc nuối, thời gian bấy lâu có đủ để hắn lưu luyến cô.
Cô chưa biết nên ván cờ này chỉ là một thế cược.
Nhưng trái ngược với sự mơ hồ không hiểu rõ tình cảm của Tư Cảnh Hàn dành cho mình là bao nhiêu của cô, thì Mục Đương đã rõ, cho nên ông ta rất tự tin mà tác động đến cô, bảo cô diễn một lớp kịch tuyệt vời, thể hiện sự thống hận, quyết tâm lấy cho kỳ được Tề Thiếu Khanh để trả thù hắn, để hắn tin đường đi nước bước của cô đều do bản năng và sự bốc đồng chứ không mang bất cứ dụng tâm gì khác.
Ông ta rất gian manh xảo trá, nếu như trước đây ông ta phát hiện Tư Cảnh Hàn yêu thương ai thì sẽ lập tức tóm lấy con mồi và uy Hi*p, nhưng nay ông ta không làm như vậy nữa mà muốn trực tiếp lợi dụng con mồi này để cắn ngược lại Tư Cảnh Hàn, cái này còn đau hơn gấp bội lần so với thật bại bởi kẻ thù.
Bị người mình yêu nhất phản bội, sẽ đau đến xương tủy nhưng không thể hận thù, chỉ có nỗi uất ức lan tràn.
Khi bắt được thóp của Tư Cảnh Hàn, ông ta không chỉ muốn đến Vong nữa mà còn phải thâu tóm luôn Tư thị, nên tìm cách bắt liên lạc với Lạc Tư Vũ, không ngờ hắn đã giăng sẵn một cái bẫy gọn gàng từng bước dụ dẫn ông ta vào đường ૮ɦếƭ.
Chỉ là cả Lạc Tư Vũ cũng không biết Mục Đương đã thâu tóm được tâm tư của Hoắc Duật Hy, nhưng đổi lại ông ta cũng không nghĩ đến Bảo Bối sẽ là một người khác chứ không phải Hoắc Duật Hy như ông ta đinh ninh.
Lạc Tư Vũ không biết Hoắc Duật Hy là nội gián nên Mặc Lạc Phàm hay Tề Thiếu Khanh đều không biết.
Chỉ có mình Tư Cảnh Hàn đương đầu với sự thật.
Hắn không mất nhiều công sức để xác minh điều này.
Hắn đã cho cô một cơ hội để bỏ trốn, một cơ hội trở lại bên cạnh Tề Thiếu Khanh, nhưng đêm đó, cuối cùng cô đã không thoát khỏi hắn.
Không phải vì cô không thể mà bởi vì cô muốn quay trở lại.
Trở về địa ngục.
Để trả thù hắn, để giúp người khác ςướק lấy những gì thuộc về hắn.
Hắn không tin cũng phải tin, hôm đó người của Mục Đương xuất hiện không phải là truy sát hắn mà là muốn yểm trợ cô, sử dụng thứ gọi là khổ nhục kế: lạt mềm buột chặt.
Một dao của cô chịu cho hắn sẽ đủ làm hắn không động lòng thì cũng áy náy, triệt để tin tưởng cô, để hắn nghĩ dù cô có hận hắn bao nhiêu thì cuối cùng cô cũng sẵn sàng hy sinh vì hắn.
Để hắn mộng tưởng cô có tình cảm với hắn, và cô sẽ không bao giờ tổn hại hắn.
Kế hoạch của Mục Đương chính là như vậy, để Tư Cảnh Hàn giở hết phòng bị với Hoắc Duật Hy, để cô trở thành công cụ đắc lực nhất của ông ta.
Nhưng không ngờ, chính điều này cũng nằm trong tính toán của Tư Cảnh Hàn, giúp hắn chân xác nhìn ra chân tướng.
Hôm đó hắn ôm cô gục xuống bên đường với những máu trong tay, đôi mắt của hắn không phải lo lắng mà là đau lòng, mà là tuyệt vọng.
Vì sao vậy?
Vì hắn biết cô đã hận hắn đến nỗi không tiếc bất cứ thứ gì, dù cho là tự làm tổn thương chính mình thì cũng phải thực hiện cho bằng được kế hoạch trả thù hắn.
Cô thà để mình tổn thương cũng muốn có được lòng tin của hắn. Vậy thì nếu hắn còn "không chịu" tin cô thì cô sẽ còn làm ra hành động nghiêm trọng đến thế nào đây?
Nếu hắn còn không cho cô trả được thù thì cô sẽ tự tổn thương mình đến mức nào nữa?
Sự cố gắng và phấn đấu trước giờ của hắn đều là để mức tổn thương có thể xảy ra với cô ở ngưỡng thấp nhất, bây giờ cô lại tổn thương chính mình thì khác nào công sức của hắn đều trở thành công cốc?
Cho nên hắn phải để cô trả thù được, để cô trả thù được thì cô sẽ thôi tự tổn thương mình. Chỉ cần hắn đau, hắn gục ngã thì tất cả sẽ kết thúc, cô sẽ mãn nguyện và hài lòng.
Nếu Tư Cảnh Hàn này đau thì người hắn yêu sẽ không đau nữa. Có lý nào hắn không làm chứ? Cho nên hắn quyết định tin cô, hắn cùng cô diễn một vỡ kịch cuối cùng, và lần đầu tiên hắn được làm vai chính, hắn được làm một chàng hoàng tử mang giày trắng, cưỡi ngựa trắng cùng công chúa xinh đẹp nhất bước trên thảm đỏ.
Một màn kịch đầu tiên và cũng là cuối cùng hắn được làm vai chính đi với cô, ác quỷ như hắn cũng được giả mạo trở thành một hoàng tử.
Chỉ là vỡ diễn này hoàng tử không thể cùng công chúa sống hạnh phúc đến hết đời như bao câu chuyện cổ tích, giả mạo vẫn là giả mạo, hắn không phải hoàng tử, và ở kết thúc câu chuyện này công chúa sẽ ghim cây thánh giá vào иgự¢ ác ma, tên ác ma đã dám giả mạo hoàng tử của cô, để máu tan ra nhuộm màu hỷ sự.
Tư Cảnh Hàn không phải nhà tiên tri có thể nhìn thấy được tương lai, nhưng đã dự liệu được điều này, nên giống như cô hắn quyết định đặt cược. Bao nhiêu vốn liếng tình cảm đời này góp nhặt được hắn đều đặt vào ván cược này, và cô sẽ là người quyết định thắng thua.
Hắn đã hiến tế sinh mệnh mình cho ván cược, hoặc là may mắn thắng cược qua được giông bão cùng cô bước tiếp trên những chặng đường tiếp theo, hoặc là thua cuộc rồi tan thây rửa thịt vào trong tuyệt vọng, tang thương.
Hắn là người cẩn trọng nên đã chuẩn bị dọn tàn cuộc cho mình nếu nhỡ không may thua cuộc, hắn phải chu toàn tất cả để không liên lụy làm khổ một ai.
Tổ chức Vong hắn trả lại cho Tề Thiếu Khanh, 70% cổ phần ở Tư thị thì Tư lâu đã không còn trong tay hắn, ba năm trước hắn đã sang tên cho người khác mất rồi. Còn lại bất động sản và các khoản tài sản cá nhân liên quan khác, ngoại trừ biệt thự Hàn Nguyệt hắn lần lượt sang tên tất cả, từ giây phút khoác vào người bộ lễ phục trắng muốt, ngoài Hàn Nguyệt và niềm hy vọng đặt vào Hoắc Duật Hy thì hắn chẳng còn gì nữa.
Liên quan đến số phần trăm cổ phần trong tay Lạc Tư Vũ, trừ đi khoảng nhỏ mà các cổ đông khác có được thì Lạc Tư Vũ có khoảng 25%, hắn trích ra 15% cổ phiếu thật để bán làm Mục Đương bước đầu tin tưởng, và 15% cổ phiếu khống của Tư Cảnh Hàn bán sau đó đã dễ dàng qua mặt được ông ta. Cứ như vậy chỉ với 15% cổ phiếu thật hắn đã rút sạch ruột quỹ tài chính của ông ta trong vòng mấy ngày.
Hôn lễ của hắn tiếp diễn không đơn thuần chỉ là một lễ cưới với hy vọng đem Hoắc Duật Hy trở về mà đã trở thành một cái bậy dụ dẫn Mục Đương, ông ta nhất định sẽ xuất hiện vào hôn lễ đó, bởi vì có Lạc Tư Vũ là nội ứng và Hoắc Duật Hy là công cụ đắc lực nhất. Thậm chí ông ta còn có trong tay Mộc Tích, nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì liền có người đệm lưng cho ông ta.
Ông ta rất khôn ngoan nhưng vẫn bị khôn ngoan hại, ông ta không ngờ đến còn một nhân vật nữa đứng sau Tư Cảnh Hàn, đó chính là Tề Thiếu Khanh, hơn nữa bên cạnh Tư Cảnh Hàn còn có một Hoàng Tịch Liên làm người đưa tin mà không bị ai nghi ngờ.
Theo thông tin của Lạc Tư Vũ, người của hắn đã trà trộn vào được người của Mục Đương, tìm ra tin tức của Mộc Tích, Tề Thiếu Khanh cấp bách cho Trí Quân dàn xếp ổn thõa nhưng không ςướק người lập tức để tránh Mục Đương nghi ngờ, án binh bất động đợi khi ông ta ra tay ở lễ đường thì lập tức đưa Mộc Tích đi, tuyệt đối không để cô ấy trở thành con tin.
Hôn lễ đã diễn ra, mỗi người có mặt đều mang một tâm tư.
Tư Cảnh Hàn thắng được Mục Đương, Hoắc Duật Hy thắng được Tư Cảnh Hàn, kết thúc chuỗi ngày sống trong dằn vặt của hắn.
Hắn không bất ngờ chỉ có chấp nhận.
Những người còn lại bàng hoàng không thấu, không hiểu vì sao lại trở nên thế này. Cả người hiểu Tư Cảnh Hàn nhất - Tề Thiếu Khanh, đã đoán được Hoắc Duật Hy phản bội nhưng cũng không nghĩ ra được Tư Cảnh Hàn có thể từ bỏ Bảo Bối mà hiến thân mình cho lưỡi dao của Hoắc Duật Hy, và anh cũng không ngờ Hoắc Duật Hy sẽ ra tay thật.
Tư Cảnh Hàn đúng là khéo tính, cho nên một khi hắn đã quyết định một việc gì không muốn người khác biết thì sẽ vô phương mà ngăn cản được.
Hắn quả thật đã bị dồn vào bước đường cùng mà trở nên điên rồ, là con thú bị thương đến không chịu được cơn đau vật vã nữa, thà ૮ɦếƭ đi có khi còn nhẹ nhõm hơn cảm giác sống mà không bằng ૮ɦếƭ.
Hắn ngã xuống, trong đau đớn và tuyệt vọng, nhưng lại là một cách giải thoát tốt nhất, cứ như vậy không cần lo âu, muộn phiền.
Ai đã bức tử hắn?
Là tình yêu.
"Không!"
Hoắc Duật Hy thét lên, cô lùi về phía sau dựa vào một gốc ghế chỉ vào Tề Thiếu Khanh mà run rẩy: "Anh nói dối, hắn ban đầu không có yêu em!"
May mà Mộc Tích ở gần đó giữ cô lại, Hoàng Tịch Liên ngồi bên cạnh Tề Thiếu Khanh cũng hoảng hốt trước sự kích động của Hoắc Duật Hy. Nhưng mà cũng dễ hiểu Tư Cảnh Hàn ra đi do chính tay cô gây nên, mà bây giờ người khác lại vây đến nói với cô rằng đó chỉ là hiểu lầm thì làm sao có thể lập tức tiếp nhận?
Sự dằn vặt, tự trách, thống khổ, đang hận mà không thể tiếp tục hận, muốn yêu nhưng lại không thể yêu, muốn đoạn tuyệt thì không thể nào quên đi được, người ra đi có lẽ sẽ hết đau đớn, nhưng còn kẻ ở lại thì sẽ nếm trải đủ dư vị đắng cay.
Cũng thật tàn nhẫn.
"Tiểu thư..." Hàn thúc trầm ổn cất giọng, đôi mắt không giấu được ưu buồn: "Vốn dĩ những điều này thúc không nên nói ra, thiếu chủ cũng không muốn nói ra, bởi vì như vậy chỉ khiến con thêm đau lòng, nhưng... thúc nghĩ, nên cho con một đáp án trọn vẹn."
Hoắc Duật Hy im lặng, rúc vào người Mộc Tích, lắng nghe.
Hàn thúc nói tiếp: "Nói thiếu chủ đối với con có tâm ý từ rất lâu đều có nguyên nhân. Con còn nhớ chiếc vòng gỗ mà cậu ấy tặng từ lúc nào không?"
"Là chiếc vòng gỗ này sao?" Hoắc Duật Hy khẽ đưa cổ tay lên, Hàn thúc gật đầu: "Đúng vậy."
Hoắc Duật Hy không mất nhiều thời gian đã trả lời được: "Lúc con và hắn mới gặp nhau không lâu, hắn tặng cho con vào sinh nhật 19 tuổi..."
"Ừ, thúc sẽ không hỏi con có chiếc vòng tay này có ý nghĩa gì, bởi vì thúc biết thiếu chủ chưa từng để lộ nửa lời với con. Thúc sẽ cho con biết... chiếc vòng tay này là chi bảo của họ Tư, chỉ con dâu trưởng mới được đeo, con nói thiếu chủ tặng cho con vào sinh nhật thì có ý gì?"
Hàn thúc không đợi câu trả lời của Hoắc Duật Hy, có lẽ đối với cô sự thật ngày càng tàn nhẫn.
Mục Đương nắm được tâm tư của Tư Cảnh Hàn bởi vì ông ta đã nhìn thấy cô đeo chiếc vòng tay này. Cho nên liền dụng tâm kế lên người cô, để cô đối phó hắn mà ông ta chẳng phí hoài công sức.
"Vậy tại sao hắn lại lấy bảo bảo của con làm bia đỡ đạn cho mình, con không cần thứ bảo vệ đó của hắn, con muốn bảo bảo của con chứ không phải là sống nhưng đau khổ từng đêm!"
"Tiểu Hy, con đừng kích động..." Hàn thúc từ tốn. "Về chuyện của bảo bảo, cậu Phàm là người rõ hơn ai cả, để cậu ấy nói cho con nghe sẽ thích hợp hơn."
Hoắc Duật Hy đánh ánh mắt ra phía cửa thì thấy Mặc Lạc Phàm đi vào.
Anh ấy khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đầy tơ máu, xuất hiện quầng thâm, chứng tỏ đã mất ngủ liên tục mấy ngày. Anh đến cùng Hàn thúc, chỉ là đứng bên ngoài hút thuốc mà không vào.
Anh ngồi xuống chỗ cạnh Hoàng Tịch Liên, cả phòng khách anh chỉ lễ phép chào một mình Hàn thúc, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện mà bấy lâu nay vẫn luôn kỳ công giấu kín.
Khuôn giọng khàn khàn không giấu được mệt mỏi khẽ khàng hỏi: "Tiểu Hy, trước khi nhắc đến bảo bảo, chúng ta liền nhớ lại khoảng thời gian em có thai, Tư Cảnh Hàn đối với em thế nào?"
Hoắc Duật Hy ngập ngừng anh bèn tiếp lời: "Hắn không làm gì cả, từ lúc hắn tiếp nhận chuyện đứa bé hắn không chăm sóc cũng không làm khó em. Nhưng lúc đó đồng thời cả anh và Lạc Tư Vũ đều chiều em hết mức? Em muốn ăn gì, em muốn đi đâu đều được bọn anh chấp thuận. Thậm chí thời gian em tiếp xúc với bọn anh còn nhiều hơn số lần em và hắn chạm mặt. Em biết tại sao không?"
Hoắc Duật Hy lắc đầu.
Mặc Lạc Phàm nói đến khẽ cười: "Bởi vì Tư Cảnh Hàn nhờ bọn anh làm như vậy. Những thứ em được quan tâm đó đều là hắn nhờ bọn anh làm, cái thai của em rất khỏe mạnh, tâm trạng của em cũng được bọn anh cưng chiều đến lúc nào cũng vui vẻ."
Giọng của Mặc Lạc Phàm trở nên lạnh, không phải lạnh lùng, nhưng rất lãnh cảm đối với câu chuyện mình đang kể, cứ như đang tường thuật một thứ đã thuộc nằm lòng mà cứ phải lặp đi, lặp lại.
Trong chốc lát anh dừng lại, Hoắc Duật Hy mường tượng đến không ít hình ảnh lúc mình mang thai.
Đúng vậy, bảy tháng mang thai, cô vì bảo bảo mà tạm gác bỏ mối quan hệ khắc nghiệt với Tư Cảnh Hàn, lúc nào cũng sống vì bảo bảo, Mặc Lạc Phàm bảo tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến bảo bảo cho nên không khi nào cô dám bi quan mà anh và Lạc Tư Vũ cũng không bao giờ để cô buồn, trong biệt thự cô vẫn là một hoàng hậu, mang bụng bầu ngạo nghễ được yêu chiều như trứng mỏng.
Tư Cảnh Hàn không về biệt thự thường, ban ngày hầu như vắng mặt hắn, buổi tối hắn về hai người chẳng nói với nhau tiếng nào, khi cô đi ngủ thì hắn còn làm việc trong thư phòng, lúc sáng cô tỉnh dậy bên cạnh chăn mền có chút hỗn độn nhưng từ lâu đã lạnh hơi người.
Cô nghĩ hắn vô tâm, nhưng cô không dám buồn, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến bào thai, cho nên không để tâm đến sự tồn tại của hắn nữa, cứ như vậy trở thành một thói quen, nhìn thấy hắn cũng như nhìn người dưng qua đường.
Thật không ngờ, hôm nay mới biết hắn lạnh lùng đến thế, vô tâm đến thế là bởi vì tất cả tâm tư hắn dành cho mình và đứa trẻ đã buộc lòng gửi gắm cho người khác hết rồi, còn hắn chỉ còn lại một thể xác biết đi.
"Tiểu Hy, em không cần đau lòng đâu. Anh không kể cho em nghe để em đau lòng, anh chỉ là người cho em biết những gì cần biết, để kết thúc mối quan hệ oan nghiệt của hai người mà không còn tiếc nuối hay khúc mắc."
Mặc Lạc Phàm tự rót cho mình một tách trà, nhâm nhi nhưng đầu lưỡi chẳng cảm nhận được tư vị gì.
"Cái thai của em rất tốt, nhưng đột nhiên lại sinh non, em nghĩ đó là vì sao?" Anh hỏi cô một câu, nhưng tự trả lời: "Trên thực tế không có sự cố nào cả mà do tác một tác nhân có chủ đích tác động. Trong thức ăn của em ngày hôm đó có vấn đề, hầu nữ trong biệt thự là người của Mục Đương cho nên đó là lý do vì sao ông ta đến được bệnh viện ςướק đi đứa trẻ thật đúng lúc. Tất cả đều có sắp xếp."
Mục Đương không muốn Hoắc Duật Hy hạ sinh đúng ngày dự sinh, bởi vì như vậy Tư Cảnh Hàn sẽ có chủ động đề phòng, buộc lòng ông ta phải bất ngờ ra tay. Để Hoắc Duật Hy sinh non, dù ςướק được đứa bé hay không thì với thể trạng yếu ớt đó nó cũng khó lòng bình an khỏe mạnh.
Thật sự độc ác!
Tư Cảnh Hàn lúc đó không thể nhận đứa nhỏ quan trọng đối với hắn bởi vì như vậy thì nó chỉ còn đường ૮ɦếƭ mà thôi, Mục Đương sẽ không thể nào tha cho nó, hắn đành tương kế tựu kế, trong nguy hiểm mà chọn thế đột phá chiến lượt tìm một đường sống từ vạn đường ૮ɦếƭ.
Ngày hôm đó ai cũng chú ý vào Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ, mà quên mất một Mặc Lạc Phàm chưa từng xuất hiện ở hiện trường.
Anh không xuất đầu lộ diện không phải vì anh không đến mà thực tế anh ngồi chờ sẵn trên một chiếc xe bọc thép.
Lúc Mục Đương nghĩ Tư Cảnh Hàn thật sự vì quyền lực mà bỏ mặc đứa trẻ, lão ta đã nổi điên ném đứa bé đi. Nhưng đây chính là một phần nghìn cơ hội hiếm hoi để Tư Cảnh Hàn có thể cứu lấy đứa bé như đã nói.
Mục Đương sụp bẫy.
Lập tức Tư Cảnh Hàn liều mạng xông lên đón lấy đứa nhỏ, cật lực né tránh những đường đạn liên hoàng, cố tình lùi về phía một chiếc xe để ẩn náu, một hành động cứ ngỡ như là bản năng nhưng thực tế đã có tính toán trước, chiếc xe đó chính là chiếc xe Mặc Lạc Phàm ẩn mặt.
Anh đón lấy đứa trẻ trần trụi vào trong xe, thay thế vào chiếc khăn choàng một con rối, tiếng khóc dữ dội của đứa trẻ lập tức mất âm thanh với bên ngoài khi cửa xe đóng lại và cùng lúc đó Hoắc Duật Hy đang xông đến tranh giành đứa bé với Tư Cảnh Hàn. Khi một viên đạn xoáy đến, hắn chỉ kịp đẩy cô ngã sang một bên còn bản thân không kịp tránh đi, dựa theo quán tính đưa cánh tay có quấn chiếc khăn bọc đứa trẻ giả lên tự che chắn cho mình.
Trong gang tấc đó chỉ có mấy giây, trùng hợp với thời điểm tiếng khóc của đứa trẻ không còn, và máu tươi chảy xuống.
Chỉ là không phải máu của bảo bảo, thực tế đó là máu từ cánh tay đã bị trúng đạn của hắn. Hắn cũng là từ muôn vạn đường ૮ɦếƭ tìm ra một đường sống, nếu hôm đó không phải viên đạn bắn trúng cánh tay phải của hắn thì cũng là xuyên qua trán.
Hiểm cảnh được hóa giải trong gang tất, người của Mục Đương bỏ chạy, nhưng trước mắt Hoắc Duật Hy chỉ còn lại hình ảnh bảo bảo vừa bị ςướק mất sinh mạng bởi ba ruột của nó.
Bóng tối bao trùm tầm mắt của cô.
Khi cô tỉnh lại Tư Cảnh Hàn không hề xuất hiện, cô cũng không quá quan tâm bởi vì cô dành hết thời gian mình có để gặm nhấm đau thương, và nếu như hắn có xuất hiện thì nhất định cô sẽ liều mạng với hắn.
Cho nên suốt một tháng trời Hoắc Duật Hy để dành đau khổ thì Tư Cảnh Hàn dành thời gian này để điều trị vết thương, một viên đạn nhưng gây ra vết thương ăn sâu vào cốt tủy.
Rốt cục Mặc Lạc Phàm phải khâu vết thương lại cho Tư Cảnh Hàn khi viên đạn chưa thể lấy ra, đó cũng là lý do mấy năm nay khi thời tiết đột ngột biến đổi hắn lại lâm vào cơn đau vật vả, thời gian càng về sau thì lại càng tồi tệ hơn, đặc biệt là thời gian gần đây.
Hắn luôn tránh mặt Hoắc Duật Hy để uống thuốc giảm đau, thậm chí cận kề với nhau là thế cô vẫn không phát hiện chút gì về việc này.
Tư Cảnh Hàn thật sự có khả năng chịu đau đến phi thường.
Mặc Lạc Phàm kể đến đây mà phải cười thương hại cho hắn.
Trở về với hiện thực, trái tim Hoắc Duật Hy đang dần bị Ϧóþ nát, móng tay như sắp bấu rách lòng bàn tay của mình.
Mộc Tích ngồi cạnh có thể cảm nhận được cô đang cố áp chế những trận run rẩy.
Hoắc Duật Hy không hề khóc, đôi môi mấp máy nhưng mấy lần không thành tiếng. Cuối cùng để lại một câu hơi gió không rõ ràng:
"Vậy đứa bé... đứa bé của em sau đó thế nào?"
"Vì sinh non nên thân thể của nó quá yếu ớt để chống lại hoàn cảnh đó. Tiểu Hy, tuy anh đã cố gắng hết sức nhưng thật sự không cách nào giữ được đứa trẻ, nó đã ૮ɦếƭ sau khi sinh được mấy ngày."
Mặc Lạc Phàm nói xong cả căn phòng trở nên tĩnh lặng lạ thường, đặc biệt là ba người phụ nữ có mặt, dường như mất đi tất cả không khí để hô hấp. Anh không đành lòng nhìn Hoắc Duật Hy nên đánh ánh mắt đi chỗ khác, cả Tề Thiếu Khanh cũng vậy, anh ấy nhìn về phía Hàn thúc, rồi thở dài một tiếng.
Bây giờ thì Hoắc Duật Hy khóc thành tiếng.
Ai cũng thông cảm cho nỗi đau của cô.
Nhưng sẽ đau hơn cho nỗi đau của Tư Cảnh Hàn.
Hoắc Duật Hy bây giờ mới hiểu so với việc mất đi bảo bảo, cô đau một thì hắn đau gấp hai lần, chẳng những đứa trẻ không còn mà cả mẹ của nó càng thêm hận hắn, hắn lại chẳng thể hiện giải cho mình, uất ức chịu đau, lẳng lặng thương tâm mà không thể khóc giống như cô được.
Hoắc Duật Hy tựa vào người Mộc Tích, trong mắt hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ là nước mắt nhanh chóng vơi đi, ngay lúc này không phải là thời gian để cô đau khổ nữa, Hàn thúc vẫn đang chờ cô.
"Hàn thúc, chuyện giữa Hoắc gia và nhà họ Tư đời trước Mục Đương bảo rằng ông ta chỉ kể cho con biết một nửa sự thật, vậy một nửa còn lại là gì?"
Hàn thúc dựa vào lời của Hoắc Duật Hy kể có thể hình dung được Mục Đương đã nói những chuyện gì.
Ông ta quả thật đã bẻ cong sự thật.
Tư Cảnh Uyên không hề giấu chuyện mình yêu Tư Tĩnh Nghiên để lợi dụng tình cảm của Hoắc Diệc Hân, thậm chí khi bị Tư lão gia ép qua lại cùng cô ấy Tư Cảnh Uyên đã nói rõ lòng mình, cầu xin cô ấy hãy cho hắn và Tư Tĩnh Nghiên một cơ hội.
Chỉ là Hoắc Duật Hân cố chấp, khi Tư thị gặp chuyện chính cô ấy đã gặp riêng Tư Tĩnh Nghiên, đưa ra điều kiện nếu như Tư Tĩnh Nghiên chịu rời khỏi Tư Cảnh Uyên thì Hoắc gia sẽ cứu Tư thị thoát khỏi nguy nan.
Tư Tĩnh Nghiên yêu Tư Cảnh Uyên nên làm sao có thể để cơ đồ của hắn vì mình sụp đổ, vì thế sau khi Tư thị hồi phục cường thế cô mới cùng Tề Chính Thuần quyết định ra nước ngoài.
Nhưng là bị Tư Cảnh Uyên sống ૮ɦếƭ ngăn cản.
Rốt cuộc cùng hắn nảy sinh loại quan hệ đầy tội lỗi. Khi biết mình mang thai, Tư Tĩnh Nghiên lựa chọn ra đi để không làm Tư Cảnh Uyên khó xử.
Tư Cảnh Uyên lúc đó không biết Hoắc Diệc Hân giúp mình bởi vì đã có thõa thuận ngầm với Tư Tĩnh Nghiên cho nên vô cùng áy náy trước tình cảm của cô ấy.
Khi Tư Tĩnh Nghiên lựa chọn ra đi, hắn cũng nghĩ cô là vì hận mình đối với cô có hành động trái với đạo luân thường, chẳng những thế một mặt níu giữ cô, mặt khác lại dây dưa không rõ với người phụ nữ khác, nên có tư cách gì mà ngăn cản cô khi hôn kỳ của hắn đã sắp diễn ra, cho nên hắn đành uất ức để cô cùng Tề Chính Thuần đến thành phố khác lánh mặt.
Thật không ngờ khi Hoắc Diệc Hân đã đạt được mục đích, Tư Cảnh Uyên không còn phản đối hôn sự này nữa, Tư Tĩnh Nghiên cũng đã rời đi, đáng lẽ cô ấy nên hạnh phúc với kết quả này, thì ngược lại trước hôn kỳ, cô lại để nảy sinh mối quan hệ bất chính với trợ lý của Tư Cảnh Uyên.
Số ảnh Tư Cảnh Uyên thu thập được không phải là do rắp tâm bày kế mà đó đều là sự thật, Hoắc Diệc Hân lại run động với trợ lý nam mà Tư Cảnh Uyên tin tưởng.
Đối với Tư Cảnh Uyên có lẽ xuất phát từ tính cách thích độc chiếm một thứ đồ đẹp mắt mà ai cũng muốn tranh giành, tính khí đại tiểu thư luôn muốn thắng cuộc khiến cô ấy dù có thích thật hay không cũng phải giành về cho bằng được.
Bây giờ khi đã giành được rồi liền bị thứ khác hấp dẫn, mà sự gần gũi với nam trợ lý kia đã khiến cô thật sự động lòng.
Tư Cảnh Uyên biết chuyện đương nhiên không thể để hôn lễ tiếp tục diễn ra trong sự hoan đường.
Chỉ là không đơn giản dừng lại ở đó, hắn còn phát hiện ra nguyên nhân Tư Tĩnh Nghiên rời khỏi mình là do Hoắc Diệc Hân sắp đặt, cả chuyện cô mang thai cũng bị Hoắc Diệc Hân và nam trợ lý kia che giấu.
Mục đích của Hoắc Diệc Hân là tiến cho bằng được vào nhà họ Tư, trở thành vợ hợp pháp của Tư Cảnh Uyên để hợp thức hóa danh phận cho bào thai trong bụng mình với nam trợ lý.
Đúng vậy, ngay lúc này trong bụng Hoắc Diệc Hân cũng tượng thai.
Nhưng cô ấy không thể để người bên ngoài biết được, nếu như Hoắc gia biết chuyện nhục nhã này thì cô ấy nhất định sẽ bị phế truất khỏi dòng tộc.
Hoắc Diệc Hân lúc đó lo sợ vô cùng, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái ngây thơ bị run động trước tình yêu với nam trợ lý, rơi vào tình huống như vậy cô đã định nói thật với Tư Cảnh Uyên và cầu xin sự giúp đỡ của hắn, chỉ là nam trợ lý không cho phép cô để điều đó diễn ra.
Hắn ta một mực nói với cô Tư Cảnh Uyên là kẻ máu lạnh vô tình, nhất định khi biết cô phản bội mình thì sẽ khiến cô không còn đường lui, muốn hắn giúp đỡ hoàn toàn là chuyện viễn vong.
Một mặt khác hắn ta lại trấn an cô, hắn ta cam đoan sẽ không bỏ mặc cô, hai người sẽ hạnh phúc cùng với đứa con nếu như hắn có tiền tài và địa vị.
Bằng cách nào?
Bằng cách là ngồi lên chức chủ tịch của Tư Cảnh Uyên trong Tư thị.
Hắn xúi giục Hoắc Diệc Hân phải bằng mọi giá phải tiến được vào nhà họ Tư, như thế đứa trẻ trong mắt người khác chính là con ruột của Tư Cảnh Uyên, cô và đứa trẻ sẽ hợp pháp thừa hưởng tài sản của hắn khi hắn xảy ra bất trắc.
Hoắc Diệc Hân không có gan làm những chuyện hại người, hại mình cho nên nam trợ lý kia chỉ cho cô biết một nửa kế hoạch của mình và dừng câu chuyện ở mức bảo vệ cho đứa trẻ cô mang thai, còn về việc tính kế lên người Tư Cảnh Uyên hắn ta không hé nửa lời.
Hoắc Diệc Hân vì đứa bé mà đồng ý.
Nhưng điều họ không ngờ chính là Tư Cảnh Uyên đã phát giác ra điều này, đương nhiên hắn giận dữ vô cùng và không tiếc tay trừng trị tên nam trợ lý kia một trận thừa sống thiếu ૮ɦếƭ.
Riêng về phần Hoắc Diệc Hân, hắn vẫn phải nể mặt Hoắc gia nhưng đồng thời muốn hủy hôn ước, Tư Tĩnh Nghiên đã mang thai nên hắn phải đón cô về.
Tuy vậy mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp khi Hoắc Diệc Hân tìm đến chỗ Tư Tĩnh Nghiên cầu xin, thậm chí dùng tính mạng để cầu xin cô.
Nếu Tư Cảnh Uyên không lấy cô ấy, số ảnh kia được đưa ra ánh sáng, đứa nhỏ này là con hoang, Hoắc gia nhất định sẽ không cho cô ấy sinh nó ra.
Một lời nguyền độc ác, nếu Tư Tĩnh Nghiên không đồng ý giúp cô ấy, chỉ cần đứa bé trong bụng cô ấy có chuyện gì thì dù có làm ma cô ấy cũng không tha cho đứa nhỏ của Tư Tĩnh Nghiên.
Tư Tĩnh Nghiên một phần là vì đứa trẻ của mình, một phần là vì tội nghiệp cho đứa trẻ của Hoắc Diệc Hân, hơn nữa đâu phải Tư Cảnh Uyên nói cô trở về bên hắn thì cô có thể vứt hết tất cả theo hắn trở về.
Tề Chính Thuần ở đây, anh tốt với cô như vậy, chấp nhận cả đứa bé không phải của mình mà ở bên cô, bên cô lúc cô đau lòng và tuyệt vọng nhất, cô làm sao có thể vứt bỏ anh, cô nợ anh nhiều đến thế mà.
Kết quả Tư Tĩnh Nghiên không trở về bên cạnh Tư Cảnh Uyên, nhưng không đồng nghĩa hắn sẽ lấy Hoắc Diệc Hân, hắn dùng số bằng chứng có được đến Hoắc gia làm điều kiện hủy hôn.
Người làm chủ Hoắc gia lúc đó là ông nội Hoắc luôn công tư phân minh, bằng chứng rõ ràng ông cũng không làm khó Tư Cảnh Uyên nữa. Nhưng mà trái ngược lại, vợ ông là mẹ ruột của Hoắc Diệc Hân làm sao có thể để con gái chịu khổ, nếu thừa nhận chuyện này thì chẳng khác nào để Hoắc Diệc Hân bị đuổi khỏi Hoắc gia với hai bàn tay trắng, cho nên một mực bất phân thị phi cho đó là vu cáo của Tư Cảnh Uyên.
Khi mọi chuyện còn dở dang thì Hoắc Diệc Hân bất ngờ sẩy thai, ông nội Hoắc lập tức loại bỏ được gánh nặng, mọi chuyện đã dễ dàng hơn nếu đứa bé không còn, bởi vì trước kia Hoắc Diệc Hân một mực không chấp nhận bỏ đứa bé đi cho nên đừng trước dòng tộc, không có cách nào ăn nói nếu Tư Cảnh Uyên không phải là chủ nhân của bào thai.
Hoắc Diệc Hân mất đi đứa con, nam trợ lý kia cũng biệt tâm, có lẽ do Tư Cảnh Uyên, có lẽ do Hoắc gia nhưng hơn hết hai thứ cô ấy yêu quý nhất đều không còn bên mình, đả kích trầm trọng.
Không giữ được lý trí, Hoắc Diệc Hân không phân biệt đâu là đúng sai, cô bắt đầu oán trách, oán trách Tư Cảnh Uyên, oán trách Tư Tĩnh Nghiên và cả đứa trẻ trong bụng chưa ra đời là nguyên nhân gây ra cớ sự.
Nếu không có bọn họ thì cô đã hạnh phúc biết bao, chỉ vì bọn họ mà con của cô mới phải ૮ɦếƭ!
Được tin Tư Tĩnh Nghiên ở bệnh viện khám thai, cô tìm đã đến đó.
Mục đích xuất hiện của Hoắc Diệc Hân rất rõ ràng muốn gây bất lợi cho Tư Tĩnh Nghiên.
Lúc đó Tư Cảnh Uyên cũng có mặt nên không tránh khỏi sự giận dữ, dù rằng hắn biết tinh thần của Hoắc Diệc Hân không tốt, nhưng cô ấy lại đang đe dọa đến người hắn yêu thương, cả đứa nhỏ của hắn cho nên không giữ được thái độ lạnh lùng.
Người nhà Hoắc gia hay tin Hoắc Diệc Hân đến bệnh viện tìm Tư Tĩnh Nghiên cũng ráo riết đuổi đến, nhưng khi đến nơi thì bóng dáng Hoắc Diệc Hân đang cheo leo trên không trung, Tư Cảnh Uyên lại ôm Tư Tĩnh Nghiên đứng một bên, Tề Chính Thuần cũng ở đó nhưng không làm được gì.
Trước khi rơi xuống Hoắc Diệc Hân chỉ nói một câu với Hoắc lão phu nhân: Mẹ, con gái phải đi tìm con của con rồi.
Cũng vì lẽ đó mà Hoắc lão phu nhân đổ hết mọi tội lỗi lên người nhà họ Tư, bất chấp Tề Chính Thuần đích thân đứng ra giải thích Hoắc Diệc Hân tự mình nghĩ không thông suốt mà tự sát, không ai ép buộc cô ấy cả.
Sau sự việc của Hoắc Diệc Hân, mối quan hệ của Hoắc gia và họ Tư đã hoàn toàn tan vỡ.
Ông nội Hoắc là chủ Hoắc gia cùng nhà họ Tư ra định ước rõ ràng mối quan hệ của hai nhà nước sông không phạm nước giếng, nhà họ Hoắc không gây bất lợi cho họ Tư, họ Tư cũng không được để chuyện Hoắc Diệc Hân và nam trợ lý kia lọt ra bên ngoài, từ đó về sau không ai được phạm vào ranh giới của đối phương, nếu vi phạm ước kết bị đối phương phát hiện thì đối phương có toàn quyền xử trí.
Mọi chuyện cứ ngỡ đã đi vào quỹ đạo nhưng bà nội Hoắc trước sau không thõa mãn với ước định này, bên ngoài theo quy củ gác mọi oán hận sang một bên, nhưng mặt khác lại ở sau lưng ông nội Hoắc gây bất lợi cho Tư Tĩnh Nghiên và đứa trẻ.
Bà dùng chính nam trợ lý có mối quan hệ với Hoắc Diệc Hân làm công cụ đắc lực để rửa hận cho con gái mình, một mặt tạo thế lực cho hắn, một mặt hậu thuẫn về tài chính khiến hắn không ngừng vươn lên.
Rốt cuộc cũng có một lần Tư Tĩnh Nghiên sa vào vòng vây của hắn ta, lúc cô gặp nạn là đang đi cùng Tề Chính Thuần, lần đó cũng là lúc cô muốn cùng anh chấm dứt mối quan hệ dây dưa không rõ, cô đã mang thai, Tư Cảnh Uyên cũng không đời nào cho phép cô rời xa hắn, nhưng hơn cả lý do lớn nhất chính là cô không xứng đáng với anh, cô không phải là một cô gái ngây thơ, trong trắng để hưởng thụ tình yêu của anh, mà anh vốn lẽ nên có một người con gái tốt hơn cô ở bên cạnh.
Tề Chính Thuần đương nhiên rất buồn, nhưng anh cũng không phải là kẻ bất chấp thủ đoạn để có được tình yêu, anh sẵn sàng trở thành bạn, một người anh trai để chăm sóc cô, mà điều này dù Tư Tĩnh Nghiên hay Tư Cảnh Uyên đều không thể từ chối.
Mọi chuyện tốt đẹp đến vậy nhưng bỗng chốc bị phá hủy hoàn toàn bởi một tai nạn giao thông có sắp đặt.
Vì để bảo vệ Tư Tĩnh Nghiên đang mang thai 7 tháng, Tề Chính Thuần đã bị thương nặng, tuy không mất mạng nhưng hai chân suốt đời tàn phế.
Tư Tĩnh Nghiên không sao, và cũng vì thế cô mang một gánh nặng không thể nào chối bỏ được, cô không thể bỏ rơi Tề Chính Thuần được nữa. Anh sẽ tuyệt vọng thế nào khi mãi mãi chẳng thể bước đi trong khi người con gái anh yêu hạnh phúc cùng người đàn ông khác?
Đạo đức không cho phép cô làm như vậy!
Tư Cảnh Uyên cũng không được phép làm như vậy với ơn nhân lớn nhất đời cô!
Huống hồ gì hắn vẫn nghĩ Tư Tĩnh Nghiên đã động lòng lòng với Tề Chính Thuần.
Cho nên Tiểu Bao ra đời Tư Tĩnh Nghiên cũng không cùng Tư Cảnh Uyên sống ở một chỗ, cô cùng Tề Chính Thuần ra nước ngoài với hy vọng tìm chút kỳ tích mong manh cho đôi chân của anh.
Đó là vì sao những năm tháng tuổi thơ của Tiểu Bao luôn khóc đòi mommy, rồi đôi lúc lại nhớ đến một chú xinh trai mà nhóc rất thích.
Đó là lý do vì sao khi nhóc hỏi vì sao mommy lại không sống cùng với ba ba và nhóc, ba ba trả lời vì mommy phải sống cùng chú xinh trai mà nhóc thích.
Nhưng chuyện này cũng chỉ kéo dài trong ba năm, từ khi Tiểu Bao nói thạo, Tư Tĩnh Nghiên cùng Tề Chính Thuần cũng trở lại Trung Quốc cho nên số lần Tư Cảnh Uyên đưa Tiểu Bao đến gặp mommy cũng tăng nhiều lên.
Đương nhiên, mỗi lần như thế đều có Tề Chính Thuần ở đó, Tiểu Bao nói chuyện với anh càng không ít, kể về khao khát có mommy của nhóc, rồi mỗi lần ra về nhóc lại khóc đến khản cả giọng vì phải xa mommy.
Tiểu Bao lúc đó thực rất đáng yêu và vô phần đáng thương.
Có lẽ vì nhóc, có lẽ vì đôi chân không còn hy vọng của mình, có lẽ vì ý thức được mình đang phá hoại một gia đình hạnh phúc, có lẽ vì tình yêu của Tư Tĩnh Nghiên dành cho Tư Cảnh Uyên chưa bao giờ phai nhạt, có lẽ vì tình yêu của anh dành cho cô luôn cao thượng và luôn chọn lựa hy sinh nên khi ra đi anh không hề báo trước.
Tuổi trẻ của Tề Chính Thuần cứ như vậy trầm lặng khép lại.
Cho nên cả đời này Tiểu Bao đứng trước trời đất không nợ ai hết, chỉ nợ một mình nhà họ Tề.