Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 91

Tác giả: Niếp Niếp

Trở về địa ngục

Hai ngày nay ở biệt thự Hàn Nguyệt, Hoắc Duật Hy đều không nói không rằng, nhưng cơm đến giờ vẫn ăn, lúc nhàm chán vẫn ra ngoài hậu viên đi dạo.
Tư Cảnh Hàn đứng trên ban công tầng ba nhìn bóng dáng cô đi đi lại lại quanh hồ nước cũng đủ biết tinh thần của cô tốt đến mức nào, cách đấu tranh của cô không tiêu cực bằng cách tuyệt thực hay tự ђàภђ ђạ bản thân mình, chí ít bộ dáng này của cô là dưỡng sức để chờ thời cơ chạy trốn.
Trời đang có tuyết rơi lác đác, Hoắc Duật Hy mặc cái áo lông cừu gần như sắp lẫn vào màu trắng xóa, sân golf địa hình lưu lại chi chít dấu chân của cô. Hôm nay là chủ nhật, buổi chiều Tư Cảnh Hàn ở nhà vì thế cô đã mượn cớ ra đây, dù lạnh nhưng cũng không muốn vào trong nhà để chạm mặt với hắn.
Hầu nữ đi theo phía sau nhìn đồng hồ đã đến giờ trà chiều, bước lên nói khẽ, Hoắc Duật Hy đứng dậy từ bãi tuyết mới đắp lên, nhìn xung quanh cho đến khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cô không dừng lại mà nhìn đi chỗ khác, nhạt giọng:
"Vào trong thôi."
Trà chiều được sắp xếp ở vườn hoa, tuy bây giờ là mùa đông nhưng được trồng trong nhà kính bằng kỹ thuật tiên tiến nhất nên vườn hoa ở đây vẫn đẹp ngỡ ngàng.
Hoắc Duật Hy ngồi xuống không lâu thì Tư Cảnh Hàn từ trên tầng đi xuống, hắn mặc một bộ quần áo ở nhà đơn điệu mà sữa đậm hơn da vẻ của hắn một chút, trông hắn lúc này y hệt một thiếu niên của gia đình.
Hắn luôn trẻ như vậy, dù mấy năm nay trôi đi nhưng chưa bao giờ người ta thấy hắn già đi, chỉ có trong đáy mắt màu lam là tăng thêm nét thâm trầm, từng trãi. So với Tề Thiếu Khanh có vẻ hắn non nớt hơn, không như anh ấy thành thục, chững chạc, hắn lúc nào cũng xinh đẹp như một con 乃úp bê.
Người hầu bày điểm tâm lên bàn rồi rời đi, chỉ có Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đối diện nhau im lặng không chuyện trò.
Lúc lâu Tư Cảnh Hàn mới bỏ trái cherry trên phần bánh ngọt của mình vào đĩa của Hoắc Duật Hy, cô đang múc bánh thì dừng tay, lấy quả cherry đó bỏ sang một bên rồi gọi hầu nữ mang cho mình một tô đầy cherry, từ từ ăn như một cách chống đối.
Tư Cảnh Hàn không nói gì, Hoắc Duật Hy là người lên tiếng trước: "Khi nào anh thả tôi đi?"
Nghe thế người đàn ông nâng mắt nhìn cô, trầm giọng: "Em vẫn chưa thôi ý định rời đi à?"
"Anh Thiếu Khanh chắc đã về nước rồi, dù anh muốn hay không thì tôi vẫn là vợ của anh ấy."
Tư Cảnh Hàn không đính chính lời của cô, mở điện thoại vào một tệp hình rồi đặt xuống trước mặt Hoắc Duật Hy: "Giấy đăng ký kết hôn này là thật, em đã tin tôi chưa? Nếu em khăng khăng trở về bên cạnh Tề Thiếu Khanh thì tôi có quyền kiện anh ta đấy!"
"Đồ đê tiện!"
Hoắc Duật Hy không nhịn được hằn học phun ra câu này, ngược lại Tư Cảnh Hàn mỉm cười nhàn nhạ tựa lưng vào ghế quan sát cô đầy thích thú.
"Dù sao trên pháp luật em cũng là hôn phối của tôi, có phải hay không nên tôn trọng chồng mình một chút."
"Anh không thấy lời này rất nực cười sao?"
Tư Cảnh Hàn không cho là vậy, hắn từ tốn giải thích: "Em không nghĩ đến chuyện nếu gả cho Tề Thiếu Khanh thì em rất thiệt thòi sao, em mượn tay anh ta để đối phó tôi thì tại sao không trở thành vợ của tôi thì có rất nhiều cách để em trả thù đấy, nếu như tôi có mệnh hệ gì thì toàn bộ tài sản tôi đứng tên đều do em thừa kế, hoặc là nếu em kiện ra tòa muốn ly hôn thì một số tài sản chung tôi vẫn phải chia cho em mà."
Hoắc Duật Hy hừ lạnh: "Anh nghĩ tôi là con ngốc sao, nếu như dễ dàng như vậy thì anh đã không phải là ông chủ Tư thị rồi." Cô ăn hết phần bánh thì đặt đĩa xuống, lấy khăn lau khóe miệng, rất không vui:
"Cả hôn thú anh còn giả làm được thì thủ tục ly hôn không phải chỉ là chuyện cỏn con à? Nhưng mà Tư Cảnh Hàn, anh làm giả được thì anh Thiếu Khanh cũng có cách, anh muốn kiện, anh Thiếu Khanh chắc chắn hầu được."
Cho dù Hoắc Duật Hy nói đến thế thì Tư Cảnh Hàn vẫn giữ được ý cười, hắn đứng dậy đi về phía cô, thoải mái chống hai tay lên ghế để vây cô trong phạm vi của mình:
"Tôi cho em một cơ hội, bây giờ chắc rằng Tề Thiếu Khanh đã giăng thiên la địa võng khắp nơi, chỉ chờ em rời khỏi đây sẽ lập tức hành động. Chúng ta cược đi, nếu như tối nay tôi cho em đến trung tâm thương mại bất kể thế nào em thoát được khỏi sự giám sát của người tôi phái theo, hoặc là dọc đường Tề Thiếu Khanh cứu được em thì tôi sẽ buông tha, không ૮ưỡɳɠ éρ em nữa. Còn bằng ngược lại, em phải cam tâm tình nguyện gả cho tôi."
Hô hấp của Hoắc Duật Hy vì lời nói của Tư Cảnh Hàn mà thoáng dao động, trân trối nhìn hắn để xem có bao nhiêu phần trăm là sự thật, Tư Cảnh Hàn vẫn cười, thấy cô mãi nhìn mình thì cúi xuống hôn lên cánh mũi của cô. Hoắc Duật Hy đẩy hắn ra nhưng không được, kế đó là từng chút một Tư Cảnh Hàn đã nắm bắt được thế chủ động, đem cô hôn đến tình mê ý loạn mới buông ra.
Hắn vẫn giữ động tác ôm lấy cô và cưng nựng như một vật sủng, trời sinh tự tin tuyệt đối cất giọng: "Thấy không, tiếng nói cơ thể của em luôn hướng về tôi, thì làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho được."
_________
Buổi tối hôm đó Tư Cảnh Hàn thật sự để Hoắc Duật Hy đến trung tâm thương mại.
Đúng như hắn dự tính cô vừa ra khỏi biệt thự Hàn Nguyệt không lâu thì đã có xe áp sát, không cần nghĩ cũng biết đó là người của Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy đứng ngồi không yên trong khi tài xế phía trước vẫn bình tĩnh chạy, anh ta không phải Tiểu Vương mà là một đặc công của tổ chức Tư Cảnh Hàn phái theo, vì vậy trong bất cứ tình huống nào anh ta cũng cứng rắn tinh thần tuyệt đối.
"Không hay." Đột nhiên người kia lại kêu khẽ một tiếng, kế đó là tiếng súng thất thanh vang trên sa lộ.
Hoắc Duật Hy chưa rõ chuyện thì anh ta cất giọng trấn an: "Tiểu thư không sao đâu, chiếc xe này được bọc thép và lắp kính chống đạn."
Tài xế đồng thời ấn chân ga, một tay lần mò tìm tới súng lục của mình, luồn tay ra ngoài cửa sổ bắn trả, một mặt anh ta nói gấp vào bộ đàm: "Thiếu chủ, là người của Mục Đương, Tề gia còn chưa đến!"
"Kít!!!"
"Poong Poong Poong!"
Tiếng thắng xe và từng làn đạn bắn vào bánh xe rồi va xuống mặt đường trở thành một chuỗi âm thanh hỗn tạp.
Đặc công này Tư Cảnh Hàn phái theo rất tinh nhuệ, dù cho là kỹ năng lái xe lách qua các đoạn co hiểm thì anh ta vẫn giữ được tốc độ cao, dù chỉ nhìn qua kính chiếu hậu nhưng chưa phát súng nào là bắn hỏng, thậm chí phía sau có mấy chiếc xe đuổi theo đã bị anh bắn thủng lốp hết hai chiếc.
Hoắc Duật Hy dựa vào tình hình âm thanh mà phán đoán bên ngoài đang hỗn loạn thế nào, nhưng trong đáy mắt của cô bình tĩnh đến lạ thường, cũng chưa có phát đạn nào bắn xuyên qua cửa kính, toàn bộ đều nhầm vào lốp xe để xe của cô dừng lại.
"Tiểu thư đừng sợ hãi, thiếu chủ rất nhanh sẽ cho người tới." Tài xế phía trước tiếp tục lên tiếng trấn an, chỉ cần vào được nội thành thì cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc, có thể kéo dài thời gian chờ người đến chi viện.
Thế nhưng ngoài dự liệu, vào đến nội thành nhưng người của Mục Đương vẫn bám theo, bọn họ thu hồi súng lục chuyển sang áp lấy xe nhầm mục đích buộc tài xế chở Hoắc Duật Hy phải dừng lại.
Vì trong nội thành nên số lượng xe qua lại gia tăng, các con đường cũng trở nên tấp nập không tránh khỏi va chạm được với những xe khác, đúng lúc nằm vào thế nan giải thì từ đâu hai luồng xe đối đầu khác cũng xuất hiện.
Một là của Tề Thiếu Khanh, một là chi viện của Tề Thiếu Khanh, cứ như thế kết hợp với nhóm người của Mục Đương tạo thành thế rượt đuổi lấy chiếc xe con của Hoắc Duật Hy.
Người chở Hoắc Duật Hy đương nhiên muốn bắt liên lạc với Tư Cảnh Hàn, nhưng bây giờ chỉ cần dừng xe thì người của Mục Đương lập tức chặn lấy, hoặc là người của Tề Thiếu Khanh sẽ đón đầu, anh ta chỉ còn cách đánh vào hẻm nhỏ một chiều, mà đặc công có sở trường là đánh lẻ, nên không lạ gì anh ta chọn cách như thế vừa có thể đưa Hoắc Duật Hy xuống xe ẩn nấp mà cũng không thể bị công kích đón đầu.
Từ lúc tiếng súng ngưng lại Hoắc Duật Hy luôn tập trung nhìn vào kính chiếu hậu, toàn là xe bọc thép làm rền dậy tất cả những chỗ chạy qua. Cô không phân biệt được bên nào là bạn bên nào là địch, chỉ thấy một khối những chiếc xe nối đuôi nhau chạy sau mình.
Người chở cô thật sự rất chuyên nghiệp cắt đuôi, khi vào khu hẻm thì liên tục đánh lái, anh ta nhìn bản đồ không sai lệch một bước tính toán nào, đến khi phía sau không còn thấy chiếc xe nào nữa thì lập tức dừng lại, kéo Hoắc Duật Hy ra ngoài.
Tuy vậy mấy người đuổi theo phía sau cũng không phải là tay mơ, mới đó đã phát hiện ra, chạy đến đường cùng xe ô tô không thể vào nữa thì cũng xuống xe, đuổi theo.
Mười mấy nhóm người nhỏ lẻ, không làm sao chắc chắn được ông chủ đứng phía sau là ai, Hoắc Duật Hy chỉ biết chạy theo đặc công đang dắt tay mình.
Tay chân cô cũng khá nhanh nhẹn, tuy không leo trèo giỏi qua các chướng ngại vật như anh ta nhưng cũng có thể nói là không tốn quá nhiều thời gian.
Có mấy lần bọn người của Mục Đương rượt đuổi đến nơi, cô biết thế là bởi vì họ trực tiếp dùng súng tấn công, nếu là người của Tề Thiếu Khanh sẽ không khi nào như vậy, vì người của anh không dám làm tổn thương cô.
Nhưng dù là cỗ máy cũng sẽ đến lúc cạn kiệt nhiên liệu, cho nên một người bình thường như Hoắc Duật Hy chạy mấy vòng đã sắp đi không nổi nữa, đặc công kia cũng biết được, nên lợi dụng lúc nấp vào được một hẻm khuất, anh ta rút con dao Phần Lan phòng thân đưa cho Hoắc Duật Hy, dặn dò:
"Tiểu thư ở đây đừng đi đâu cả, nếu như là người của thiếu chủ đến thì sẽ có ám hiệu như thế này." Anh ta nói nhỏ vào tai cô, "Còn nữa, vạn nhất bất đắc dĩ thì cô hãy theo người của Tề gia, tuyệt đối không được lọt vào tay của Mục Đương, biết không?"
Hoắc Duật Hy trong hơi gió mệt nhọc gật đầu, tuy rằng cô không biết vì sao anh ta lại dặn dò như thế, dặn dò cô có thể tìm đến Tề Thiếu Khanh - người đối đầu với Tư Cảnh Hàn mà không phải nhất nhất chờ đến người của hắn xuất hiện mới được lên tiếng.
Phải chăng lúc nãy nói qua bộ đàm Tư Cảnh Hàn đã dặn như vậy?
Khi thấy đặc công kia rút súng lục ra, Hoắc Duật Hy không nghĩ thêm nữa, khẽ hỏi: "Anh định đi đâu?"
"Tôi phải ra ngoài để đánh lạc hướng bọn người kia, thiếu chủ đã bắt được tín hiệu rất nhanh sẽ đến. Cô yên tâm."
Người kia chỉ ngắn gọn nói vậy đã đạp hai bước nhảy qua đóng hàng hóa chất cao trước mặt mà rời đi một cách nhẹ nhàng.
Hoắc Duật Hy nghe lời anh ta đứng yên tại chỗ cầm chắc con dao trên tay, cả nhúc nhích cũng không có.
Nhưng người kia chưa đi bao lâu thì một âm thanh lạ từ phía sau làm cô giật mình.
"Ai?" Cô chưa kịp quay lại thì một bàn tay bịt chặt lấy miệng cô, nhanh nhẹn tước lấy con dao cô đang cằm rồi kéo nhanh vào hẻm tối.
Hoắc Duật Hy ban đầu giãy giụa nhưng người kia đã lên tiếng:
"Hoắc tiểu thư, đừng giẫy, chúng tôi là do lão đại phái đến."
Người đang chế ngự Hoắc Duật Hy chỉ nói một câu như vậy thì cô lập tức ngừng chống trả, hắn ta cũng buông cô ra.
Ở một ngõ hẻm tối tâm với mùi gây của rác rưởi làm người ta cảm thấy thật buồn nôn, hắn ta tốt tính đưa cho Hoắc Duật Hy một cái khăn, cô không hề từ chối, nhận lấy
"Có chuyện gì?" Cô khó chịu lên tiếng trước, cả mặt của hắn cũng không nhìn đến. Người kia không vì vậy mà tức giận, rất rõ ràng:
"Lão đại không nói gì cả mà đưa cho cô thứ này, những gì cần nói đã viết ở đây, khi nào cần liên lạc thì tự động sẽ có người bắt tín hiệu với tiểu thư."
Hắn chỉ nói như vậy đã muốn rời đi, dắt Hoắc Duật Hy trở lại chỗ trước đó hắn đứng trong bóng tối nói khẽ: "Đi về phía trước năm mươi mét, bên trái là người của Tư Cảnh Hàn, bên phải là người của Tề Thiếu Khanh."
Sau tiếng nói đó thì không còn thấy tâm hơi của người đàn ông kia nữa, Hoắc Duật Hy cúi xuống nhét mẩu giấy nhỏ của hắn vừa đưa vào gót giày.
Vẻ mặt cô lúc này bình thản hơn bao giờ hết, không lo lắng, không sợ hãi. Chờ thêm một lúc thì đưa tay làm đầu tóc ra vẻ rối bù, nhịp thở thoáng đã hỗn loạn, mệt nhọc như vừa trải qua một cuộc rượt đuổi, cứ thế chạy ra khỏi khu hẻm nhỏ, hướng phía bên trái chạy đến.
Khi cô vừa lấp ló nhìn ra, rất nhanh đã có người phát hiện, kêu một tiếng: Tôn chủ, người ở bên này.
Hoắc Duật Hy quay người bỏ chạy, nhưng chẳng mấy bước đã bị người của Tư Cảnh Hàn tóm lấy, kéo về chiếc xe bọc phép đậu ở giữa các chiếc xe khác.
Rất nhanh khi đã bắt được người, một đoàn dài những chiếc xe bọc thép rời đi gây ra không ít ồn ào, lúc người của Tề Thiếu Khanh đến nơi thì không còn kịp, Hoắc Duật Hy mất tăm theo dòng xe cộ mà Tư Cảnh Hàn đưa tới, trong khi bọn người của Mục Đương không biết đã rời đi tự lúc nào.
Trí Quân ở trong xe ngồi bên cạnh Tề Thiếu Khanh, thấy anh mãi lặng yên nhìn theo con đường đã trở lại nhịp thở bình thường cho rằng tâm trạng anh không tốt nên khẽ cất giọng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
"Tổng tài, chúng ta có thể đuổi theo."
Tề Thiếu Khanh thoáng động đậy, đôi mắt màu trà rời khỏi sự trầm tư, chớp mắt một cái, bình thản cất giọng nhàn nhạt: "Không cần, chúng ta trở về thôi."
____________
Tư Cảnh Hàn ở trên xe ôm lấy Hoắc Duật Hy đang sợ xanh cả mặt, gấp gáp thở dốc thì khẽ giọng dỗ:
"Không sao rồi, có tôi ở đây rồi bọn người đó sẽ không làm gì được em nữa."
Hoắc Duật Hy sau khi bình ổn lại thì muốn giãy ra khỏi người hắn, nhíu chặt mi tâm đầy ghét bỏ: "Người tôi cần tránh xa nhất đáng lẽ là anh mới phải."
Tư Cảnh Hàn không giận còn cười: "Đúng vậy, đúng vậy, nhưng em xem chẳng phải chúng ta vẫn rất có duyên sao, cuối cùng em vẫn phải về bên tôi thôi."
"Ác ma, tránh xa tôi ra!" Hoắc Duật Hy thét lên, muốn đẩy cửa xe ngang nhiên phóng xuống mặt đường, đương nhiên là Tư Cảnh Hàn không cho phép, hắn nắm chặt lấy eo cô, quát khẽ:
"Em muốn ૮ɦếƭ lắm sao?"
"Đúng vậy, thà rằng tôi ૮ɦếƭ đi còn hơn phải trở về bên cạnh loài ác ma như anh, tại sao anh không cút đi hả?" Hoắc Duật Hy thật sự điên cuồng, kịch liệt giẫy giụa buộc lòng Tư Cảnh Hàn phải mạnh tay giữ lấy tay chân của cô.
Đau điếng, Hoắc Duật Hy mới thôi không ồn ào, thở phì phì nhìn Tư Cảnh Hàn đầy uất ức là oán giận, ngược lại hắn nở một nụ cười vô cùng tà ác, kề sát môi cô: "Tôi đã cho em cơ hội rồi, là chính tạo hóa bắt em trở về bên cạnh tôi chứ không phải là do tôi ép buộc. Hoắc Duật Hy, em nên chấp nhận đi."
"Khốn kiếp, nếu không phải anh giở trò thì tôi đã cùng anh Thiếu Khanh ở chung một chỗ rồi, hạn người không có liêm sỉ như anh sao lại đáng ghét như vậy chứ?" Cô toan đạp vào người Tư Cảnh Hàn nhưng bị hắn bắt lấy, tài xế Tiểu Vương không nhìn về phía sau nhưng nhận được ám thị gõ hai tiếng lên thành xe thì lập tức ấn nút, một màn chắn ngăn chiếc xe thương vụ thành hai nửa, Hoắc Duật Hy cùng Tư Cảnh Hàn ngã về phía sau.
"Anh muốn làm gì?" Cô đề phòng nhìn động tác tháo thắt lưng của hắn, có một dự cảm chẳng lành mách bảo cô tai họa sắp giáng xuống.
Tư Cảnh Hàn rất dửng dưng, đem thắt lưng của mình khóa cổ tay của Hoắc Duật Hy lại, kéo hai chân của cô về phía người dưới của mình, tư thế hù dọa làm cô run lên.
Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô gái thì mỉm cười hài lòng, bắt lấy một bàn tay của cô đặt ở khóa quần của mình, giọng nói trêu chọc:
"Hôm nay đã chính thức đánh dấu Tề Thiếu Khanh thua trận, em và anh ta không còn cơ hội nào nữa rồi. Bây giờ cũng nên ăn mừng cho hôn lễ của chúng ta thôi, mợ chủ của Vong."
"Anh đừng nằm mơ." Hoắc Duật Hy rụt tay lại nhưng Tư Cảnh Hàn không cho phép, hắn áp người xuống, nhắc nhở: "Cá cược này em đã thua thì phải chấp nhận lấy tôi, dù muốn hay không cũng phải lấy."
"Ở dưới thánh đường tôi đã thề với chúa, mẹ của anh theo đạo thiên chúa, chẳng lẽ anh..." Hoắc Duật Hy chỉ nói được nửa vời đã bị Tư Cảnh Hàn cắt ngang, hắn mang theo nụ cười u ám làm người ta không rét mà run:
"Thế thì để chúa trừng phạt cả hai chúng ta đi, dù có đau khổ cũng ở chung một chỗ, dù có ૮ɦếƭ cũng được cạnh nhau."
"Đồ điên!"
"Tôi sẽ cho em biết thế nào mới thực sự là điên!"
Tư Cảnh Hàn dứt lời Hoắc Duật Hy chỉ thấy đất trời quay cuồng đảo lộn, kế đó người cô như bị xé làm hai, làm cảm giác đau đớn quen thuộc, mon men theo hơi thở là nồng đậm Dụς ∀ọηg của đàn ông.
Hắn lật người cô nằm sấp, như một dã thú điên cuồng tấn công, bạo loạn những vị trí nhạy cảm, trên chiếc xe lúc này cứ như một cái giường nằm đủ cho hắn bày chiêu trò bỡn cợt.
Hoắc Duật Hy cắn chặt đôi môi không cho phép bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào, Tư Cảnh Hàn lại Ϧóþ lấy cằm của cô rồi gặm nhấm hương thơm ngọt ngào đầy thích thú, hắn cười như một kẻ tình lữ mê mồi phóng túng, nhưng cái miệng độc ác chẳng tha cho ai:
"Cái miệng dưới này ʍúŧ giỏi thật đấy, đừng nói với tôi là Tề Thiếu Khanh còn vì tôi mà giữ thân trong sạch đấy."
Móng tay của Hoắc Duật Hy gần như khảm vào ghế, nỗi đau đớn lan tràn khắp nơi, đôi mắt cô chứa đầy căm giận, nhưng mà Tư Cảnh Hàn không cho phép cô nhìn hắn bằng ánh mắt đó, thật sự thâm tình hôn lên đuôi mắt của cô.
Khi Hoắc Duật Hy không nhìn thấy được gì cả trở nên rất hoang mang, trong hơi thở của cô chỉ còn lại mùi hương trên cơ thể hắn, là mùi thơm nhẹ nhàng hòa lẫn vào mùi cơ thể đê mê, cô không nhịn được há miệng thở dốc, từng quảng, từng quảng đứt nghẹn.
"Ưm..."
Hoắc Duật Hy nhíu chặt đôi mi, ở nơi bụng đột ngột đau đớn hơn bao giờ, thật sự rất không ổn khiến cô kêu thành tiếng.
Tư Cảnh Hàn giữ nguyên động tác, Dụς ∀ọηg điên cuồng tìm đường vào sâu để ђàภђ ђạ đối phương, một chiêu trò quái ác và phi nhân tính.
"Bịch"
Hoắc Duật Hy lại lăn trên chiếc giường kingsize, kế đó cô lật ngược để thõa mãn thú tính của người đàn ông ở phía sau. Bị đưa vào phòng ngủ bằng cách nào cô không biết, đã bao lâu ở trong tình trạng này cô cũng không nhớ được chỉ thấy đau đớn và mịt mờ.
"Đừng khóc, Hoắc Duật Hy..." Tư Cảnh Hàn mỉm cười nhưng cười thật chua chát, hắn gấp gáp hôn lên giọt nước mắt chực lăn xuống của cô.
Hắn không hiểu vì sao bản thân phải làm cô đau đớn đến như vậy, nhưng hắn vẫn làm, thấy cô vì đau mà rơi lệ hắn thấy thật xót xa nhưng đồng thời một cảm giác thống khoái khiến hắn càng mạnh tay.
Hắn dỗ dành nhưng động tác của hắn càng thô lỗ, nước mắt cô rơi càng nhiều hắn càng thấy thõa mãn.
Bởi chúng rơi xuống là vì hắn, không phải dành cho bất cứ kẻ nào khác, kẻ cả đó là giọt nước mắt của đau đớn hay thống hận đều mang chủ quyền của hắn, đều liên quan đến hắn.
"A..." Hoắc Duật Hy thét lên, đôi môi run lên vì đau đớn kịch liệt.
Tư Cảnh Hàn cũng mỉm cười đau đớn nhưng cô không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, chỉ thấy tứ chi rã rời, và những vết cắn ʍúŧ trên người trở nên râm ran tê dại.
Hắn lại tìm đến đôi môi anh đào vì hắn thô lỗ mà trở nên rách nát, hắn giỏi trong những trò hôn sâu và duy trì được Dụς ∀ọηg một cách vững vàng.
"Đừng khóc, thêm chút nữa là ổn rồi."
Rất nhanh nữa sẽ ổn thôi.
Nên hãy cho hắn tận hưởng thêm đi những phút giây hòa với cô làm một.
Cho hắn nếm lại lần nữa vị ngọt mật tình, là ái ân là sa đọa là đê mê, là cảm giác nuốt cô vào lòng đầy thõa mãn.
Một cảm giác chiếm hữu tuyệt đối, cô chỉ trao cho hắn chứ không có thêm một ai.
Để cho hắn thõa mãn đắm chìm trước khi đi vào địa ngục.
"Sẽ ổn thôi."
Hắn luôn nói ổn nhưng thật ra đối với Hoắc Duật Hy chẳng ổn chút nào, cô bị dày vò đến hừng sáng mới được buông tha, Tư Cảnh Hàn phá lệ không đi làm mà ôm cô ngủ.
Cứ như vậy thật tốt đẹp ở chung một chỗ, đôi lúc Tư Cảnh Hàn nghĩ hay là cứ thế này rồi ૮ɦếƭ đi cũng tốt, chỉ phóng hỏa đốt một ngọn lửa thì hai người sẽ không thể tách ra được nữa.
Đôi bàn tay của hắn trượt dọc trên tấm lưng trần của cô, càng nghĩ lại càng hưng phấn, đôi lúc véo thật mạnh vào da thịt của đối phương như cách để cảm nhận sự tồn tại này là chân thật.
Chỉ cần ở bên cạnh cô, hắn sẽ không mơ thấy những giấc mơ khủng khi*p, chỉ cần ở cạnh cô thì hắn sẽ không bị bị dằn vặt bởi những tiếng khóc của trẻ con.
Như thế này thật tốt, nếu có thể thì hãy cứ ૮ɦếƭ đi.
Tư Cảnh Hàn mãn nguyện nhắm mắt lại, trên đôi mi còn mang ý cười, hắn ôm Hoắc Duật Hy thật chặt, như thể chỉ cần nới lỏng tay cô sẽ lập tức biến mất.
"Bịch bịch bịch."
Tiếng bước chân của trẻ con.
"Tiểu Bao, đừng chạy..."
Nhóc con tên Tiểu Bao vẫn thoăn thoắt đôi chân, cố chạy về phía trước theo đôi chân của cô gái trước mắt.
"Hu u u... Mommy, mommy ở lại với Tiểu Bao." Nhóc con đưa tay vẫy vẫy, gọi theo một cách bất lực nhưng thể nào cũng không đuổi kịp người kia.
Người đàn ông có dung nhan tuấn tú đi đến, bế nhóc lên, nhìn về phía cô gái kia rồi lại nhìn Tiểu Bao, hôn lên má của nhóc nhưng không dỗ dành.
"Ba ba, Tiểu Bao muốn mommy, vì sao Tiểu Bao không có mommy?" Tiểu Bao quay lại nhìn ba mình, uất ức nói.
"Tiểu Bao đừng khóc, đó không phải là mommy của con." Người đàn ông với ánh mắt màu lam y hệt với Tiểu Bao trầm giọng.
Tiểu Bạch đưa tay ngắn ngủi quệt nước mắt, đôi môi chúm chím chu lên, vểnh ngón tay thắc mắc: "Thế mommy của Tiểu Bao ở đâu?"
"Mommy của con..." Người đàn ông thoáng ngập ngừng, đôi mắt nổi lên nét tang thương. Tiểu Bạch chờ mãi không thấy ba ba trả lời lại hối thúc: "Đúng đúng... Mommy của Tiểu Bao ấy, ở đâu thế?"
"Mommy... phải ở cùng chú xinh trai rồi." Ba ba của Tiểu Bao thật thấp giọng nói.
"Chú xinh trai?" Tiểu Bao ngờ ngợ nhớ đến hình dáng của chú xinh trai của mình rồi cười khúc khích thích thú, nói một câu không có ý nghĩa: "Chú xinh trai rất xinh trai."
"Đúng vậy." Ba ba của Tiểu Bao vẫn rất nhẫn nại.
Tiểu Bao cười rạng rỡ hơn nói với ba mình: "Tiểu Bao rất thích chú ấy. Có phải mommy ở cùng chú ấy cũng là vì chú ấy rất xinh không?"
Nụ cười của ba ba Tiểu Bao không còn đông đầy nữa nhưng vẫn ừ với nhóc.
Thế nhưng Tiểu Bao chưa tận hứng vẫn còn thắc mắc, đôi mắt to tròn linh động nhìn ngón tay cụt ngủn của mình:
"Thế... tại sao mommy không ở cùng Tiểu Bao? Không ở cùng ba ba? Ba ba cũng xinh đẹp mà."
Ba ba của Tiểu Bao im lặng một lúc, nhìn con trai béo tròn trong lòng vô hạn đáng yêu thì nở nụ cười đau đớn hôn lên cái bánh bao đầy thịt, nói khẽ: "Ma ma không thích ba ba."
Tiểu Bao chỉ nhớ được nụ cười này của ba ba, sau đó nữa thì tất cả đều mờ mịt, không còn thấy ba nữa. Nhưng trên lưng nhóc bắt đầu thấy đau đớn, thời gian, ký ức và quá khứ đảo lộn trật tự, Tiểu Bao không nhìn rõ được hình dạng của bất cứ thứ gì, chỉ còn những tiếng thét hối hả.
"Tiểu Bao, chạy đi!"
"Hu hu hu, ba ba... mommy ơi..."
"Tiểu Bao, đi đi!"
"Tư Cảnh Uyên, tao nhất định bắt con trai mày trở thành tế phẩm cúng mộ Diệc Hân, tao sẽ bắt mày mở to mắt mà nhìn cho rõ nhà họ Hoắc lọt da nó như thế nào!"
"Tiểu Bao, chạy đi! A..."
"Đừng!"
Tư Cảnh Hàn giật mình bật dậy.
Đôi mắt hắn trừng to đầy hoảng hốt, trên trán và trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, giọng nói khàn đi vì cơn ác mộng.
Trái tim của hắn thình thịch đánh rất lâu cũng không thoát khỏi kinh hoàng, bất giác nhìn xung quanh, hắn cực lực tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Duật Hy nhưng không thấy cô ở đâu cả, khuôn mặt trắng bóc trở nên xanh mét.
Cô ở đâu?
Cô đi đâu rồi?!
Mồ hôi trên trán hắn vì khẩn trương càng đỗ xuống thêm nhiều, hắn mặc kệ bản thân có mặc quần áo hay không lao xuống giường, vừa nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm lập tức đạp cửa xong vào.
Hoắc Duật Hy giật mình quay lại, nhưng còn chưa nhìn được là ai đã bị người vồ lấy, kẹp trong người đến không thở được.
"Đồ điên này, mau buông tôi ra."
"Bịch bịch bịch." Cô dùng hết sức đánh vào người của Tư Cảnh Hàn nhưng chăng ăn thua, đôi tay hắn như một cái gọng kìm giữ lấy cô, không thể thoát được.
"Đau quá, buông ra... ưm... ưm... buông."
Tư Cảnh Hàn vội vã đặt cô lên bồn rửa mặt, ưu thế chiều cao giúp hắn chuẩn xác chiếm lấy môi của cô, nụ hôn điên cuồng mà vật vả, đầy khát khao chiếm hữu. Lúc lâu hắn mới tách ra nhưng chuyển sang bưng lấy mặt của cô, gắt gao tuyên bố:
"Em là của tôi, không được rời xa tôi, sau này dù một giây, một phút cũng không được."
Hoắc Duật Hy rốt cuộc cũng chịu đứng yên, mặc cho hắn phát điên hôn mình, cô không hiểu nguyên nhân tại sao hắn đột nhiên kích động chỉ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ hắn kịch liệt phập phồng và trái tim luôn bình ổn đập dữ dội, giẫy nẩy như sợ hãi.
Tư Cảnh Hàn sau một hồi siết chặt đã trở nên bình tĩnh nhưng vẫn chưa buông cô gái trong lòng ra, chỉ có giọng nói thoáng qua nhẹ nhàng và lãng tránh chuyện vừa rồi:
"Tối qua em vất vả rồi, có muốn ngủ thêm chút không?"
"Không cần." Hoắc Duật Hy muốn lùi lại, bây giờ đã hơn 10 giờ sáng, ngủ cô cũng đã ngủ đủ rồi, chỉ thấy đói bụng mà thôi, hơn nữa: "Anh mặc quần áo vào được không?"
Tư Cảnh Hàn được cô nhắc nhở chủ động đứng xa ra một khoảng, sau cơn kích động thì hắn đã khôi phục vẻ thản nhiên bình thường, ngược lại buông câu bông đùa: "Thế này không đẹp sao?"
Hoắc Duật Hy nhíu mạnh chân mày, quay đi nhìn hướng khác: "Không có liêm sỉ."
"Hừ." Tư Cảnh Hàn cười gợi cảm, đương nhiên là hắn biết mình có một vóc dáng đầy vốn liếng, Hoắc Duật Hy lúc trước ở cạnh Tử Mặc không phải ૮ɦếƭ mê, ૮ɦếƭ mệt sao? Hắn điểm ngón tay lên tráng cô, cưng nựng mà ra vẻ hống hách, kiêu hãnh khoe dáng: "Khẩu thị tâm phi."
Hoắc Duật Hy khó chịu nhưng không chống đối mà nhìn hắn không vui, Tư Cảnh Hàn cũng chẳng rảnh rỗi vui đùa, hắn kéo cô đến phòng thay quần áo, bắt chọn cho mình một bộ đồ, mặc vào rồi đem nhau xuống nhà bếp.
"Em nấu."
Vừa buông cô ra, Tư Cảnh Hàn đã ra lệnh.
Đã lâu rồi hắn không ăn món cô nấu, hơn hai tuần và sắp ba tuần luôn nhĩ ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong chờ, cứ như một con cừu vô hại khác hoàn toàn với vẻ cuồng dã khi còn trong phòng ngủ.
Dù rằng không tình nguyện nhưng Hoắc Duật Hy vẫn phải lê cơ thể đau nhức đi nấu nếu không với tính cách của Tư Cảnh Hàn nhất định sẽ để cô đến ૮ɦếƭ đói.
"Tôi ăn mì." Hắn ngồi trên bàn không làm gì cả còn đòi hỏi, Hoắc Duật Hy lườm lườm tên đàn ông xấu xa, chẳng biết nổi hứng gì lại làm khó làm dễ cô.
Trong bếp chẳng có ai cả, chỉ có cô làm việc và hắn ngồi nhìn dáng đi xập xệ của cô, đôi lúc hắn lại nhắc nhở nhanh lên như một tên tư bản với bản chất giàu có nhờ bóc lột giá trị thặng dư từ công nhân.
Hoắc Duật Hy chẳng biết hắn có đói hay không nhưng cô muốn trả đũa, lúc nấu nước dùng cô lần mò tìm lọ bột ớt, mục đích rất đơn giản là phá khẩu vị của hắn, hắn không ăn được cay.
Nghĩ đến điểm này Hoắc Duật Hy vui vẻ mở nắp lọ bột ớt, muốn đổ vào nồi nước dùng thì ở phía sau Tư Cảnh Hàn đã nhạy cảm hắc hơi một cái rồi cảnh cáo: "Một muỗng bột ớt, một giờ lên giường, em thử bỏ vào?"
Hoắc Duật Hy nhanh tay thắng gấp mới không cho bột ớt vào, ai ngờ Tư Cảnh Hàn từ đâu đi lại ôm cô từ phía sau, đẩy tay một cái bột ớt từ lọ rơi xuống nồi nước dùng. Cô giật mình hãi hùng còn hắn cười thích thú:
"Bắt quả tang rồi nhé, em thì ra thích cùng tôi ở chung một chỗ như vậy."
"Tư Cảnh Hàn, anh..." Hoắc Duật Hy tức giận nói không nên lời, thật muốn nhúng hắn vào nồi nước dùng rồi lọt da mới hả dạ.
Tư Cảnh Hàn càng khiêu khích nhiều hơn, hắn tỳ cằm lên vai cô, bên tai thổi khí: "Tôi không ăn được vị cay, em cho bột ớt vào rồi thì phải bồi thường tôi bằng món khác."
"Tôi không rảnh, anh cũng không rảnh mà phải không, đã quá giờ đi làm rồi Tư tổng à."
"Không sao, Lạc Tư Vũ rất giỏi, một người làm bằng hai, không có tôi, nhân viên vẫn no đủ. Ngược lại em không cho tôi ăn, tôi sẽ đói. Em sẽ phạm tội bạo ngược gia đình."
Hoắc Duật Hy hít sâu một hơi mới không nổi đóa, làm ra vẻ tươi cười gượng gạo hỏi hắn: "Vậy xin hỏi anh muốn ăn gì?"
"Ăn em." Tư Cảnh Hàn lập tức nói và thành công chọc giận Hoắc Duật Hy, cô trút cả lọ bột ớt vào nồi khiến mũi của hai người ngửi thôi cũng cay xè.
"Vậy anh chờ mà ૮ɦếƭ đói đi!"
Nói xong cô tắt bếp, đẩy Tư Cảnh Hàn ra, đi đến tủ lạnh lấy một phần bánh ngọt ra ngồi xuống bàn ăn chống đói.
Người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn cô giận dỗi thì mỉm cười, "Em hận tôi đến nổi muốn đem tôi ra lăng trì thì cũng phải nuôi cho tôi có nhiều thịt một chút mới róc thịt được chứ, sao lại thiếu kiên nhẫn vậy?"
"Tôi không muốn lãng phí thời gian với loại người như anh nữa."
"Vậy là không nấu nữa sao?"
"Không nấu." Hoắc Duật Hy dứt khoát, Tư Cảnh Hàn cũng chẳng đắn đo: "Vậy tôi nấu. Nhưng mà em đừng hối hận đấy."
Hoắc Duật Hy hừ một tiếng tỏ ra khinh bỉ, chẳng thèm nhìn. Tư Cảnh Hàn lựa món rất đơn giản là bánh mì sandwich, hắn tìm lấy bánh mì từ ngăn bếp bỏ vào lò nướng trước. Kế đến lấy dăm bông, rau xà lách, cà chua, và cuối cùng là hai quả trứng.
"Xèo!"
"Bụp bụp bụp!"
Hoắc Duật Hy đang ăn bánh yên lành thì âm thanh từ chảo dầu làm cô giật bắn, kế đến là cảnh tượng khủng khi*p khi Tư Cảnh Hàn bỏ hai cái trứng vào, lửa áp luôn vào chảo cháy ngùn ngụt.
Tư Cảnh Hàn đứng né sang một bên, lấy một cái vung che khuôn mặt đẹp trai lại, lần mò tìm thêm hai que thịt lạp ném vào chảo.
"Bụp bụp bụp!"
Không hiểu trong chảo dầu hắn để cái gì mà dầu mở liên tục bắn tung tóe, Hoắc Duật Hy ở xa phải nhảy dựng lên còn Tư Cảnh Hàn vẫn tươi cười nhìn cô đang sợ hãi.
Kế đó là lò nướng bóc mùi của bánh mì cháy khét, Tư Cảnh Hàn đi qua ấn nút tắt lấy bánh mì ra nhưng đã quá muộn, nó xém đen tự bao giờ. Bên đây chảo chiên trứng của hắn cũng giở thói xấu, thực phẩm trong chảo đen như nhọ nồi văng ra ngoài khiến Hoắc Duật Hy có cảm tưởng sắp cháy bếp đến nơi nếu cô không ngăn lại.
"Tắt ngay, anh tắt bếp ngay!" Cô hét lên, chỉ vào Tư Cảnh Hàn.
Hắn gật gù làm theo, đưa cánh tay dài tắt bếp.
Trong chảo dầu mỡ bắn thêm vài lần nữa mới dừng lại kết thúc màn trình diễn kinh hoàng của hắn.
Hoắc Duật Hy đi qua nhìn vào, tức đến điên lên: "Sao anh bỏ xà lách vào chiên với trứng?"
"Lúc rửa xong loay hoay tìm đồ đựng thì rơi vào."
Hoắc Duật Hy không còn gì để nói, chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng mà cô thật muốn đấm cho hắn một cái.
"Thật không nhìn ra anh là kẻ thiếu nội hàm như vậy." Hoắc Duật Hy nói trong bất lực.
Tư Cảnh Hàn nhún vai phủi trách nhiệm: "Lúc nãy tôi đã bảo em đừng hối hận, ai bảo em không nấu cho tôi."
Hoắc Duật Hy sau khi bỏ cái chảo cháy đen vào bồn nước thì bắt một nồi nước khác lên bếp, quay lại hỏi hằn học Tư Cảnh Hàn một câu: "Muốn ăn?"
Hắn gật đầu.
"Biết giặt khăn chứ?"
Hắn gật đầu.
"Tốt, đem một cái khăn vắt ráo nước qua giúp tôi được không?"
Tư Cảnh Hàn đi làm ngay, lúc trở lại Hoắc Duật Hy giật lấy cái khăn lau dọn mặt bếp, bực dọc: "Tôi rất cảm ơn nếu anh biết nhặt rau."
Tư Cảnh Hàn không từ chối, bộ dạng mặc tạp dề của hắn cũng rất ra dáng, nhưng Hoắc Duật Hy liếc một cái nhìn hắn đứng cạnh rổ rau thì ngao ngán lắc đầu, không khác gì Tử Mặc ngày trước thì khinh bỉ nói khẽ:
"Tốt mã rã đám."
Đêm đô thị.
Mục Đương không ở thành phố K nhưng mọi tình hình đều có thể nắm rõ nhờ điệp vụ, tinh thần của ông ta đang cực kỳ tốt khi nghe bọn thuộc hạ báo cáo thông tin.
"Thằng oắt con đó đúng là liều lĩnh, muốn dùng một hôn lễ để qua mắt ta."
"Vậy lão đại, chúng ta có hành động không?" Tên thuộc hạ hỏi.
"Đương nhiên."
Mục Đương lăn lăn hai viên châu trong tay, đôi môi mỉm cười quỷ dị:
"Theo lý mà nói Tư Cảnh Hàn cẩn trọng như vậy đối với vị hôn thê của mình sẽ không thể nào ngang nhiên công bố hôn sự chất chính là giăng một cái bẫy bắt cá."
Tên thuộc hạ không hiểu: "Nếu đã như vậy chúng ta vẫn đến không phải là tự chui đầu vào rọ sao?"
"Hừ hừ hừ..." Mục Đương cười có chút kích động, nhìn tên thuộc hạ với vẻ thương hại: "Không phải ta đã nói là theo lẽ thường đó sao, nhưng Tư Cảnh Hàn kia hành động không phải là theo cách chúng ta suy nghĩ, hắn không bao giờ chọn con đường dễ mà luôn tìm lối khó không ai dám đi."
Tên thuộc hạ biết mình đã nhiều lời nên im lặng nghe chủ nhận nói tiếp, Mục Đương vắt chân lên bàn, nhàn nhạ tìm đến khói thuốc, ông ta nhìn khói thuốc tung bay, đôi mắt lão thành híp lại đầy sâu lạnh.
"Tư Cảnh Hàn đúng là tính không sai bước nào, một mặt khua chiêng đánh trống thông báo hôn kỳ để tất cả kẻ thù đều rục rịch, nhưng một mặt khác vì lo sợ đây là cái cái bẫy hắn giăng ra nên chẳng kẻ nào dám đánh liều, nhắm đến cô dâu của hắn, há chẳng phải như thế thì có thể an toàn vượt cạn đưa hôn phối của mình thoát khỏi vòng vây mà còn hoàn thành được lễ cưới sao?"
Tên thuộc hạ cho rằng Mục Đương nói không sai, nhưng mà vẫn còn nghi vấn: "Tư Cảnh Hàn luôn thận trọng, cho dù hắn bày kế trong kế nhưng mà làm sao chúng ta chắc chắn được hắn không phòng bị?"
Mục Đương gạt tàn thuốc, gật đầu: "Đương nhiên, thằng ranh con đó không bao giờ có chuyện gác xuống νũ кнí mà ăn mừng. Chỉ có điều, trăm kế ngàn kế, có một mặt nó vẫn còn chưa hiểu, tâm tư của nó đã bị ta sớm nhìn thấy."
"Lão đại, ý của ngài là..."
Mục Đương nhếch mép, nghĩ đến Hoắc Duật Hy vẫn luôn chìm trong hận thù mà lão ta đã kể cho cô biết không khỏi cười ngạo mạn đầy đắc chí.
Khi nhìn vào Tư Cảnh Hàn người ta sẽ không biết hắn yêu ai, ghét ai, nhìn vào cách đối xử chỉ thấy hắn tàn nhẫn, vô tình với những quân cờ hắn xếp vào thế trận.
Dù là tốt hay quân hậu, chỉ đều dùng để bảo vệ ngai vua, quân tốt cũng có thể hóa quân hậu khi đến lúc thích hợp, chứ chưa bao giờ thấy hắn thật lòng với bất cứ một người đàn bà nào.
Ông ta đã từng nghĩ như vậy, đặc biệt là Hoắc Duật Hy - người thuộc thế gia mà Tư Cảnh Hàn mang hận sâu sắc thì hắn lại càng tàn nhẫn, không lạ gì khi hắn có thù ắt báo, và không lạ gì hắn đối xử vô tình nhất với Hoắc Duật Hy, thực sự xem cô là quân cờ lúc nào cũng có thể dùng để bán đi khiến Hoắc gia chịu đau đớn.
Nhưng ông ta đã lầm, Tư Cảnh Hàn thà rằng tự tay làm người hắn yêu thương đau đớn chứ không cho người khác làm tổn thương, hắn dùng cách cực đoan nhất để bảo vệ thứ vốn liếng của mình, thà rằng để người đó hận mình còn hơn bị làm hại bởi kẻ thù của hắn.
"Cái vòng tay bằng gỗ Hoắc Duật Hy đeo là chi bảo mà dâu trưởng của họ Tư mới được đeo. Ngươi nói xem Tư Cảnh Hàn có ý gì với Hoắc Duật Hy?" Rất lâu sau Mục Đương mới nhìn tên thuộc hạ, trầm giọng.
Hắn ta thoáng qua bất ngờ nhưng nhanh chóng nhớ đến một diễn cảnh trước đó, không khỏi nhắc nhở Mục Đương: "Lần trước hắn cũng dùng Na Mộc Lệ để làm bia đỡ đạn cho Hoắc Duật Hy, huống hồ gì Hoắc Duật Hy đã nói bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ hắn luôn gọi là Bảo Bối. Có thể hắn muốn Hoắc Duật Hy đeo chiếc vòng đó chỉ vì muốn che mắt chúng ta."
"Không." Mục Đương nâng giọng chắc chắn: "Thứ Tư Cảnh Hàn muốn chính là không để chúng ta nhận ra người hắn muốn bảo vệ, cho nên có vô số lớp tình nhân vây quanh hắn, Tư Cảnh Hàn cũng biến Hoắc Duật Hy trở thành tình nhân để chúng ta hiểu nhầm rằng cô ta không phải và chính con nhóc kia cũng không biết mình mới chính là Bảo Bối của hắn!"
Trước khi đưa ra kết luận này ông ta đã thăm dò qua ý của Lạc Tư Vũ, dù hắn không nói đích danh nhưng đã ngầm ám thị người quan trọng trong mắt Tư Cảnh Hàn chỉ có con nhóc Hoắc Duật Hy, ông ta tin lời Lạc Tư Vũ nói là sự thật bởi vì ông ta cũng biết Tư Cảnh Hàn vốn không còn người thân, nên ngoài Hoắc Duật Hy ra còn ai có thể là Bảo Bối của hắn?
Tên thuộc hạ im lặng một lúc, đưa ra giả thuyết cuối cùng: "Nhỡ như Tư Cảnh Hàn nói cho Hoắc Duật Hy biết chuyện này thì sao? Có khi nào Hoắc Duật Hy phản bội chúng ta mà cùng hắn ở chung một chỗ?"
"Không đời nào, Tư Cảnh Hàn giữ bí mật này lâu như vậy chính là muốn giấu Hoắc Duật Hy, hắn không muốn cô ta phải vì mình thọ tội với Hoắc gia vì đã yêu nhầm kẻ địch." Mục Đương rít thêm một hơi thuốc:
"Hoắc Duật Hy ở lại bên cạnh Tư Cảnh Hàn là vì khiến hắn phải động lòng giở bỏ lớp phòng bị với cô ta. Để cô ta hiểu lầm nghĩ rằng bây giờ Tư Cảnh Hàn mới bắt đầu có tình cảm với mình lại càng tốt, loại phụ nữ như Hoắc Duật Hy sống trong hào môn có thể ngay thơ vô lo vô nghĩ, nhưng một khi đóng ấn hận thù thì còn thâm độc hơn bất cứ dạng phụ nữ nào. Thậm chí có thể lợi dụng tình yêu của đối phương mà quay lại cắn cho hắn một vết chí tử, tuyệt tình còn hơn loài nhện cái ăn chồng."
Ông ta cười thêm man rợ, gạt tàn thuốc trong tay, nhởn nhơ nói thêm: "Huống hồ gì ở trước mặt cô ta Tư Cảnh Hàn đã để đứa trẻ sơ sinh kia trở thành bia đỡ đạn cho mình, Hoắc Duật Hy cho dù yêu hắn bao nhiêu cũng đã không còn như lúc thiếu thời nữa. Bây giờ cô ta lại oán hờn trong mối hận gia tộc, dù Tư Cảnh Hàn có nói gì cô ta cũng chưa chắc lọt tai chứ đừng nói đến chuyện động lòng."
Tư Cảnh Hàn kia trăm tính ngàn tính, rốt cuộc chẳng ngờ được rằng người hắn muốn bảo vệ nhất mới là người chân chính phản bội hắn.
Hắn càng sợ Hoắc Duật Hy rơi vào tay của ông ta thì giờ đây cô lại cùng ông ta đứng chung một chiến tuyến quay ngược lại đối phó hắn, đúng là bi ai, bi ai thật mà.
Bắt Hoắc Duật Hy để uy Hi*p Tư Cảnh Hàn đã là một cách tốt, nhưng sẽ còn tốt hơn khi mượn tay cô trừ khử hắn, độ thành công lại càng cao.
Tư Cảnh Uyên chắc không ngờ rằng con trai của hắn sắp sửa bại trận trong tay người họ Hoắc, tất cả vì một chữ tình.
Ha, ha ha ha...
"Cho người theo chân Tư Cảnh Hàn, thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch." Mục Đương dứt khoát ra lệnh, ánh mắt trở nên thâm hiểm hơn bao giờ, tên thuộc hạ vâng một tiếng lập tức rời đi.
Ông ta sau đó không chần chừ ấn một số gọi đến, khi đầu dây bên kia kết nối ông ta chỉ nói duy nhất một câu: "Nhị gia, vòng chơi cuối cùng đã khởi động, thắng hay bại cũng nhờ một tay cậu góp sức."
___________
Biệt thự Hàn Nguyệt.
Nói Tư Cảnh Hàn điên thật rồi không phải không có căn cứ, suốt mấy ngày nay không khi nào hắn để Hoắc Duật Hy lọt ra khỏi tầm mắt, thậm chí lén lút đem cô đến phòng làm việc, lúc đi họp hay ra ngoài không thể đem cô theo thì nhốt riêng ở trong phòng nghỉ cá nhân. Lúc trở về lại đem ra bày trò trêu chọc như một thú vui tiêu khiển.
Hoắc Duật Hy chân chính cảm nhận được mình bị biến thành sủng vật, lúc nào cũng được chủ nhân ôm bên mình để vuốt ve, chơi đùa. Hắn rất cưng nựng cô, luôn dịu dàng đối xử tốt với cô nếu không nhắc đến những trò giam lỏng biến thái.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hắn lấy lại dáng vẻ này để đối xử với cô, cô nhớ lần cuối cùng hắn đối xử tốt với cô thế này đó là trước chuyến đi đến Phượng Hoàng cổ trấn. Nhưng lúc đó hắn cũng không hành động kỳ quặc như bây giờ, không phải là lúc nào nhìn cô cũng bằng ánh mắt săm săm không chớp mắt.
Nghĩ đến đây đôi môi của cô vẽ một vòng cung thật khẽ.
Đó là ánh nhìn lo được lo mất.
"Huỵch."
Nụ cười trên môi Hoắc Duật Hy lập tức bị dập tắt khi đột ngột bị người khác từ phía sau đẩy ngã lên giường, cô biết quá rõ đó là anh nên bực mình nâng giọng:
"Anh lại lên cơn gì nữa đây?"
Tư Cảnh Hàn nằm sấp lên lưng của cô, nghe cô mắng thì thích thú 乃úng vào cái mũi đang thở khì khì bất mãn, trêu đùa nói:
"Giờ này đã khuya rồi, tôi thấy em không đi ngủ mà tần ngần đứng trước giường nên nghĩ em đang chờ tôi về."
"Anh bớt tự luyến đi được không?" Hoắc Duật Hy xù lông muốn ngồi dậy nhưng tên kia thật rất nặng, cô không lay chuyển được chân tay, bị hắn đè sắp thành miếng bánh tráng, hắn không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
"Anh nặng ૮ɦếƭ được, ngồi dậy đi."
"Lúc trước em còn bảo tôi gầy." Tư Cảnh Hàn gợi nhắc làm Hoắc Duật Hy chực nghĩ đến dáng vẻ phất phơ của Tử Mặc, lúc nào cũng kênh kiệu với vẻ ngoài thước tha, mảnh khảnh mà chỉ vào mũi của cô bảo rằng cô quá nặng so với chiều cao khiêm tốn của mình.
Hoắc Duật Hy yên chí chịu thiệt: "Chuyện lúc trước tôi cái gì còn không nhớ, đừng nhắc lại được không, mau tránh ra, cả người toàn mùi rượu, thối ૮ɦếƭ đi được."
"Hửm?" Nghe câu cuối của Hoắc Duật Hy, Tư Cảnh Hàn thôi không cười nữa, ghé sát mặt mình với mặt cô, hỏi: "Mũi em thính thật, tôi chỉ uống có một ly cũng nghe ra được."
"Một ly?" Hoắc Duật Hy khinh bỉ, "Một ly nhưng nhích người một chút toàn hơi rượu, anh nghĩ tôi ngốc?"
"Tôi không nói dối em."
"Tôi không tin anh."
Tư Cảnh Hàn bật cười, lật người cô lại nằm song song với mình: "Sao vậy, tại sao phải quan tâm tôi uống nhiều uống ít?"
"Ai quan tâm anh?"
"Em."
Hoắc Duật Hy tức đến đỏ bừng khuôn mặt, cáu gắt: "Tôi mặc kệ anh, tránh ra, tôi muốn đi ngủ."
Tư Cảnh Hàn rất thoải mái ôm chầm lấy cô: "Thật tốt, mấy hôm trước còn chẳng nói với tôi câu nào, bây giờ thì lanh miệng hơn hẳn."
Thế là Hoắc Duật Hy không nói gì nữa để trái ý hắn, cũng chẳng sao, kế đó hắn bế cô lên, thản nhiên quyết định: "Tắm cho tôi đi rồi chúng ta đi ngủ."
"Không."
"Tôi không cho em từ chối."
Một khi Tư Cảnh Hàn muốn thì có đủ mọi lý lẽ hoặc không dùng đến lý lẽ để bắt buộc người khác làm theo ý muốn của bản thân. Hoắc Duật Hy bị hắn thả ngồi lên bồn tắm hận không thể nhào đến cắn một phát cho hắn rách cái vẻ mặt đắc ý kia.
Đương nhiên nhìn ra thái độ của cô cho nên Tư Cảnh Hàn càng thêm cố ý, đứng sững ở đó bắt đầu cởi từng món quần áo xuống như trình diễn một tiết mục đặc sắc khiến người khác lóa mắt. Hoắc Duật Hy căm hận nhìn tránh đi hướng khác, nhưng dư quang ánh mắt vẫn thấy được một phần da thịt trắng như ngà voi của tên nam nhân khốn kiếp.
Hắn cởi xong thì vào bồn ngồi quay lưng với cô, nước trong bồn trào xuống sàn một ít do thể tích đột ngột tăng lên, hắn thư thả nằm ngả đầu dựa lên đùi cô, hai tay gác lên hai bên thành bồn, nhạt giọng ra lệnh: "Bà Tư có thể massage rồi."
Hoắc Duật Hy nhìn kẻ đang gác đầu lên đùi mình một cách phẫn nộ, không làm. Hắn chờ một lúc không thấy cô cử động nên nhạt giọng bảo: "Nếu em không biết làm thì chúng ta đổi vị trí cho nhau, tôi làm mẫu giúp em, chẳng những massage đầu mà còn minh họa cho em cách tắm uyên ương."
Thật chất là một lời uy Hi*p buộc Hoắc Duật Hy không thể không làm, cô hít một hơi thật sâu mới không giật tóc của hắn xuống, kiềm chế đến cực độ làm theo lời hắn.
Tư Cảnh Hàn cảm nhận được lực đạo hai bên thái dương thì khẽ mỉm cười, môi mi dày vẫn luôn nhắm chặt thoáng run run theo nhịp thở, ngũ quan buông lỏng thư giản theo động tác của Hoắc Duật Hy.
Hiếm khi hắn để lộ vẻ mặt này, đặc biệt với người bên ngoài thì đừng mong thấy được nụ cười của hắn, có chăng đi nữa cũng là cái nhếch mép đầy khinh bỉ và lạnh lẽo.
Bây giờ hắn lại để lộ vẻ dễ chịu đến lạ thường, cứ như đang ngủ vậy. Nhưng Hoắc Duật Hy biết hắn không đời nào ngủ, trong đầu hắn giờ này chắc chắn đang nghĩ tiếp theo nên giở trò gì với cô, mấy ngày nay luôn như vậy.
Quả nhiên không bao lâu sau Tư Cảnh Hàn đã mở mắt, khẽ khàng: "Cúi xuống tôi nói cái này."
Hoắc Duật Hy đề phòng, không chịu cúi xuống, Tư Cảnh Hàn lập tức bắt lấy cánh tay của cô kéo ngã về một bên.
"Rào!"
Nước trong bồn tắm trào ra ngoài và Hoắc Duật Hy ướt ngoi ngóp quơ quào trong nước cố tìm cách giữ thăng bằng sau cú ngã.
Tư Cảnh Hàn cười ra tiếng ngồi dậy, kéo cô ngồi lên bụng của mình, vuốt nước trên mặt của cô rồi âu yếm hôn: "Chỉ còn vài ngày thôi đã kết hôn rồi, em có mong chờ không, tôi lại thấy lâu quá đấy."
Hoắc Duật Hy thở chẳng ra hơi nào nghe nổi ý của Tư Cảnh Hàn lúc này, khá là tức giận đấm vào иgự¢ của hắn: "Anh có thôi đi không?"
Ngược lại Tư Cảnh Hàn càng quá đáng hơn tiếp tục hôn cô, băng quơ nói một câu: "Cô dâu của tôi lại bất hợp tác thế này có khi nào giở trò gì trong hôn lễ không nhỉ?"
Hoắc Duật Hy nghe vậy trái tim thoáng đánh thịch một tiếng nhưng vẫn đủ bản lĩnh trả lời: "Anh đừng nghĩ ai cũng đê tiện như mình."
"A... vậy là em cam tâm tình nguyện lấy tôi sao?" Tư Cảnh Hàn như ngộ ra một chân lý, đôi mày kiếm thoáng nhếch lên.
"Đừng mơ!"
Hoắc Duật Hy thở phì phò, bộ dạng giống như chỉ cần Tư Cảnh Hàn chạm vào môi cô thì sẽ lập tức đầu rơi máu chảy, nếu không sợ cứ chạm vào thử.
"Chuẩn bị cắn người?" Đọc được tâm tư của cô hắn trêu chọc chạm vào cái má hây hây đỏ lên vì giận, hỏi.
Hoắc Duật Hy gạt ngang, cực kỳ bất hợp tác.
Tư Cảnh Hàn nheo mắt lại, Ϧóþ lấy cằm của cô định vị không cho quay đầu đi chỗ khác.
"Ư..." Hoắc Duật Hy kêu lên thảm thiết.
Cái mũi bị người kia cắn một cái phải kêu thành tiếng, Tư Cảnh Hàn lợi dụng cô vì đau mất phòng bị chiếm thế thượng phong, tiếp xúc được với đôi môi căng mộng mà không bị vồ cho một cú như chuẩn của Hoắc Duật Hy. Còn cô chỉ cảm thấy đầu óc sắp thiếu oxy đến không xong rồi, chẳng còn tý sức lực nào mềm nhũn như một vũng nước xuân.
Tư Cảnh Hàn hôn đến khi cô ૮ɦếƭ đi sống lại mới buông ra, ôm trong lòng cô đã không còn giãy giụa hắn mới hài lòng bắt đầu màn tắm uyên ương đầy sinh động bằng cách tìm đến dây áo của cô kéo xuống, và kết thúc là khi cô cầu xin tha thứ.
Người đàn ông cực kỳ tốt tính, khi nghe cô nức nở cầu xin liền ôm cô đứng dậy từ bồn tắm, tìm lấy cái khăn lông lớn bọc cô lại rồi thả lên giường như cục bông nhỏ. Bản thân hắn cũng tự tìm cho mình một cái khăn khác, trước tiên lau khô cơ thể, tiếp theo lấy máy sấy, sấy khô tóc cho cả hai.
Nhiệt độ hôm nay rất kém, bên ngoài hồ nước đã bị đóng băng nên hắn không mở cửa sổ như thói quen, trong phòng cũng được bật đều hòa cho Hoắc Duật Hy sưởi ấm.
Cô bây giờ nằm trong chiếc chăn bùi nhùi chỉ ló mặt ra, cực kỳ tỏ ra phong thái hoàng hậu chờ người khác chăm sóc, bởi vì một nguyên nhân là cô không còn đủ sức lực để cử động nữa rồi.
Tư Cảnh Hàn mấy ngày trước hôn lễ cực kỳ ít công việc, tối đến về nhà cũng không phải xử lý văn kiện ở thư phòng như trước kia, hắn quay lại phòng tắm dọn dẹp chiến trường của hai người một lúc đã quay trở lại, theo cô lên giường đi ngủ.
Đúng lúc thấy Hoắc Duật Hy mở mắt nhìn mình như con mèo sắp ngủ gục nhưng vẫn cố canh giữ, hắn cười nhẹ trấn an: "Ngủ đi, tôi chẳng làm gì em mà."
Hoắc Duật Hy không biết có tin hay không mắt nhắm mắt mở đề phòng, đột nhiên hắn luồn vào trong đắp cùng cái chăn với cô, da thịt chạm nhau, ấm áp lan ra, cô giật mình choàng mở mắt nhưng Tư Cảnh Hàn lấy tay che lại tầm nhìn của cô: "Yên tâm, khoảng thời gian này tôi sẽ không háu ăn, tốt đẹp gì cũng nên dành cho tân hôn mà."
Cơ thể đang căng cứng của Hoắc Duật Hy nghe vậy mới thả lỏng, Tư Cảnh Hàn thuận thế vòng tay qua eo cô kéo về phía mình, có vẻ ấm áp nên Hoắc Duật Hy không từ chối, trên người hắn có một mùi hương quyến rũ càng làm tinh thần cô thêm dễ chịu, một lúc sau đã ngủ mất, còn chủ động dang tay ôm lấy lò sưởi to đùng.
Tư Cảnh Hàn nghe hơi thở đều đều của cô phả trước иgự¢ mình đầy thông thả và yên tâm nhưng hắn không cười như những đêm về trước, mà bây giờ chỉ thấy đau đớn.
Một nỗi đau không tên, khi hắn biết quá nhiều sự thật.
Đó cũng là một loại tàn nhẫn.
_________
Ngày hôm sau.
Hôm nay Tư Cảnh Hàn đưa Hoắc Duật Hy đi thử áo cưới, không phải là studio ở trung tâm thành phố mà hắn đưa cô sang tận thành phố N để chọn mẫu thiết kế của một người bạn.
Hoắc Duật Hy biết nhà thiết kế này, anh ta gọi là Dylan, nhà thiết kế có tay với các giải thưởng quốc tế dày đặc.
Tư Cảnh Hàn quả nhiên có chuẩn bị rất chu đáo, so với sự gấp gáp của cô và Tề Thiếu Khanh lần trước thì hắn như chuẩn bị sẵn lâu rồi, tuy không nhiều nhưng ba mẫu áo cưới đều là mẫu mới chưa nhầm lẫn vào đâu.
Dylan vừa thấy Tư Cảnh Hàn đến thì cực kỳ nhiệt tình, anh ta là người có giới tính thứ ba lại chăm chút cẩn thận cho nhan sắc bản thân nên dù thế nào cũng trong rất ưa nhìn. Không biết có phải vì Tư Cảnh Hàn hay không mà chỉ mới lần đầu gặp cô, anh ta vẫn tỏ ra như rất thân thiết, kéo cô nhập cuộc ngay từ lúc ngồi xuống ghế cho đến khi bước vào phòng thay đồ.
Trời sinh phụ nữ nhọc nhằn trong chọn lựa quần áo cho phù hợp với sắc vóc của mình thì đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông như Tư Cảnh Hàn hoàn toàn ngược lại, hắn vừa mặc vào bộ nào thì cứ y như rằng người ta đã dựa vào so đo của hắn để mà may ra, nên là chẳng mất thời gian, hắn đã có được bộ đồ cưới ưng ý trong khi Hoắc Duật Hy vẫn đang loay hoay trong phòng thay đồ để mặc lên cái váy rườm rà.
Nhưng Tư Cảnh Hàn dáng vẻ đẹp đẽ mặc thế nào cũng được, thế thì váy cưới thì sao, số đo ở đâu ra để nhà thiết kế may cho cô nhỉ?
Quái lạ.
Đến khi cô mặc xong xuôi bước ra vẫn còn nghi ngờ, cứ nghĩ rằng Tư Cảnh Hàn sẽ đứng sẵn ở đó nhưng mà cô liếc mấy cái vẫn chẳng thấy tâm hơi hắn đâu, mi tâm không khỏi nhíu lại.
"Tư Cảnh Hàn ở đâu?" Cô hỏi Dylan trong khi anh ta đang mê mẩn nhìn cô không chớp mắt, giọng nói ổng ẹo lanh lảnh thật lòng khen ngợi:
"Trời ơi, lóa mắt tôi rồi, sao có thể đẹp thế này cơ chứ!"
Hoắc Duật Hy ngượng ngập đành cười trừ ánh mắt vẫn tìm kiếm, trong lòng lại ở đây chẳng có ai quen thuộc thế mà Tư Cảnh Hàn cư nhiên để cô một mình thử đồ không biết đi đâu, có phải hay không đã hơi vô tâm, vô ý?
Dylan thấy Hoắc Duật Hy cứ đảo mắt nhìn mãi thì che miệng cười, bảo: "Tư tổng lúc nãy nghe điện thoại nên ra ngoài hậu viên rồi, chắc lúc nữa sẽ vào ấy mà, cô đừng lo lắng."
"Tôi không có lo."
"Ơ, chứ không phải sợ chồng cô đẹp trai quá mức nên bị chị em phụ nữ ở đây ăn thịt mất sao, hi hi hi."
Hoắc Duật Hy ngập ngừng không khẳng định cũng không phản bác, Dylan thấy thế cứ cho là cô ngại nên kéo cô ngồi xuống ghế chờ Tư Cảnh Hàn trở vào, trong thời gian này anh ta cho chuyên viên trang điểm dặm lại phấn cho cô, chủ đích để kẻ lắm tiền kia thấy hài lòng khi quay lại.
Thế mà bất ngờ hơn cô ngồi xuống chưa bao lâu thì bên ngoài có người đi vào.
"Này, em đừng nghịch ngợm quá, Tề gia nổi đóa thì lại không hay." Là giọng của Mặc Lạc Phàm, Hoắc Duật Hy ngạc nhiên quay lại, đúng là anh ấy mà chẳng những thế đi bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc sành điệu, chẳng ai khác là Hoàng Tịch Liên.
Hoàng Tịch Liên tinh mắt thấy Hoắc Duật Hy đầu tiên, cười tươi được nước bước nhanh đến trong sự ngỡ ngàng của cô.
Dylan thấy Hoàng Tịch Liên không tỏ ra xa lạ mà còn cười vui vẻ: "Cục cưng hôm nay đến chơi sao?"
Hoàng Tịch Liên lắc lắc ngón tay rồi đánh cằm về phía cô gái đang mặc áo cô dâu, bảo: "Cục cưng đến vì cô ấy."
"Hai người có quen sao?" Dylan ngạc nhiên hết nhìn Hoàng Tịch Liên lại nhìn Hoắc Duật Hy, còn Hoàng Tịch Liên đã ngồi bẹp xuống cạnh Hoắc Duật Hy, rất tự nhiên giới thiệu: "Đương nhiên, cô ấy là cô dâu của người em thích mà."
Dylan há hốc mồm chẳng hiểu làm sao, nhìn đến Hoắc Duật Hy cũng chẳng nói gì cứ như ám chỉ lời Hoàng Tịch Liên không sai cứ như được mở rộng tầm mắt, anh ta là lần đầu nghe được hai người có cái loại quan hệ không vui này lại vì đối phương mà đến chỗ thử áo cưới để cười nói đấy.
Anh ta biết Hoàng Tịch Liên đã rất lâu, khi cô còn hoạt động trình diễn ở trong nước cho tới Victoria"s Secret, cô là cục cưng của nhiều nhà thiết kế nổi tiếng với số lượng đại diện cho hàng trăm mẫu thiết kế mới. Thời đại hoàng kim của cô có thể nói là lên đến đỉnh điểm thì đột nhiên cô rời khỏi Victoria"s Secret, lúc đó anh ta chẳng hiểu cô đang nghĩ gì dù biết rằng cô có một gia thế đồ sộ thì cũng không nên vì lẽ đó mà bỏ lỡ hào quang.
Nếu ban đầu đã có thể từ bỏ cung vàng để thực tế đọ sức thì cớ gì cho đến bước này lại buông tay. Lúc đó anh ta không hiểu, bây giờ lại càng không hiểu, xem ra loại con gái luôn tự tin và ngạo kiều như Hoàng Tịch Liên có lối suy nghĩ cũng thật cá biệt, anh ta chỉ biết cười chứ không nói được câu nào thêm.
Phía Hoắc Duật Hy có Hoàng Tịch Liên cũng không tỏ vẻ khó chịu, mà điều cô chú ý hơn là Mặc Lạc Phàm sao lại có mặt ở đây.
Anh ấy thấy cô nhìn mình thì xua tay, vuốt vuốt mũi.
"Em gái lấy chồng anh không thể theo chụp một tấm ảnh cưới sao?"
Hoắc Duật Hy như hiểu ra gì đó: "Tư Cảnh Hàn gọi anh đến à?"
Không chỉ có cô mà cả Dylan cũng nhíu mày nhìn Mặc Lạc Phàm, cứ như đang tìm tòi lục địa, anh ta đang suy nghĩ người đàn ông đẹp trai vừa xuất hiện này có lai lịch to bự thế nào cả Tư Cảnh Hàn phải gọi đến để chụp vào bộ ảnh cưới của mình.
Mặc Lạc Phàm chẳng quan tâm ánh nhìn của người khác đi lại ngồi xuống vị trí trống còn lại bên cạnh Hoắc Duật Hy, "Không phải hắn nói mà là Lạc Tư Vũ cho anh biết."
"Vậy A Tư không đến sao?"
"À, một lát hắn họp xong sẽ đến sau." Mặc Lạc Phàm rõ ràng nói, nhưng cứ thấy Dylan nhìn mình mãi thì mất tự nhiên, gắt lên với anh ta: "Anh nhìn cái gì, trước giờ chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?"
"Ô hô!" Dylan đột nhiên vỗ tay kêu một tiếng, hình như đã nhận ra điều gì đó, anh ta sà xuống dựa vào Mặc Lạc Phàm: "Cậu là Mặc Lạc Phàm phải không - đại phá gia chi tử Mặc gia mà cục cưng hay nhắc tới phải không? Dựa vào giọng điệu này thì y hệt với mô tả rồi. Không ngờ lại bảnh bao đến vậy."
Mặc Lạc Phàm nghe đến cụm từ "phá gia chi tử" thì ngay lập tức quay phắt sang nhìn Hoàng Tịch Liên đang giả vờ lảng tránh cầm miếng cam trên bàn bỏ vào miệng, anh rít lên: "Hoàng Tịch Liên, giỏi lắm, uổng công anh xem em là bạn chí cốt còn đưa em đến đây!"
Hoàng Tịch Liên giả vờ ngây thơ cười trừ trong rất gợi đòn, Mặc Lạc Phàm tức đến giậm chân nhưng không thể làm gì, chỉ có Hoắc Duật Hy là chẳng hiểu làm sao, khá bất ngờ khi mối quan hệ của Hoàng Tịch Liên và Mặc Lạc Phàm lại thân thiết đến vậy.
Nhưng Hoàng Tịch Liên đến đây là có ý gì cô vẫn chưa hiểu lắm, xét về góc độ bạn bè thì cô và cô ấy không thân thiết, xét về quan hệ giữa cô ấy và Tư Cảnh Hàn thì hôn lễ này đáng lẽ cô ấy càng không nên xuất hiện, thế mà cuối cùng lại vui vẻ cùng Mặc Lạc Phàm đến đây, không biết là có dụng ý nào khác không?
"Ơ, Tiểu Bạch đâu Tiểu Duật Hy nhỉ?" Mặc Lạc Phàm nhìn xung quanh chẳng thấy tên bạn thân đâu cả nên tò mò hỏi.
Dylan lần nữa giải thích Tư Cảnh Hàn đang đi nghe đi điện thoại, Mặc Lạc Phàm ừ với anh ta không mấy thân thiện rồi quay ngoắt sang Hoắc Duật Hy bàn chuyện một lát sẽ chụp hình trong tư thế nào, có thể nói còn hào hứng hơn chú rể.
Hoắc Duật Hy không thể không nói: "Anh có phải hơi thiên vị không, lần trước em và anh Thiếu Khanh chụp ảnh cưới anh còn không đến, bây giờ lại hào hứng đến vậy, các anh
Nụ cười của Mặc Lạc Phàm đông lại, có chút khó xử xẹt qua ánh mắt nhưng anh vẫn gượng gạo cười: "Cái này thật sự là anh có lỗi với Tề gia, nhưng mà Tiểu Duật Hy thân mến, dù em kết hôn với ai anh cũng mong em được hạnh phúc, Tiểu Bạch tuy có chút hung dữ nhưng anh tin hắn sau này sẽ không tổn hại em đâu."
"Đúng vậy." Hoàng Tịch Liên thêm dầu vào lửa, nâng Tư Cảnh Hàn lên: "Người tôi thích không thể nào làm tôi thất vọng đâu, anh ấy chắc chắn sẽ là người chồng tốt."
"Đúng đúng." Mặc Lạc Phàm hùa theo.
"Nếu không phải vì hắn thì em đã sống hạnh phúc cùng anh Thiếu Khanh rồi, chẳng lẽ hai người cho rằng anh ấy không phải người chồng tốt."
"Đương nhiên không, chẳng tên đàn ông tốt nào vào đêm tân hôn... A..." Hoàng Tịch Liên nói được nữa chừng thì kêu lên đau đớn, Hoắc Duật Hy nghi ngờ nhìn cô ấy, bên này Mặc Lạc Phàm lập tức cười hì hì, kéo sự chú ý của Hoắc Duật Hy sang phía mình.
"Tiểu Duật Hy thông cảm, anh quen Tịch Tịch đã lâu, cô ấy hay vội đánh giá người khác thế thôi chứ không có ý gì đâu, huống hồ vừa mới gặp Tề gia có mấy lần mà chẳng lần nào vui vẻ nên Tịch Tịch không có thiện cảm với cậu ấy lắm."
"Ồ, đúng thế, đúng thế." Hoàng Tịch Liên được thang leo xuống, kịp thời không nói những lời sau đó ra ngoài.
Hoắc Duật Hy bán tín bán nghi, nhưng vì Dylan chờ mãi chưa thấy Tư Cảnh Hàn trở lại nên đưa cô vào trong thay đổi cái áo cưới thứ hai, sẵn dịp của Hoàng Tịch Liên và Mặc Lạc Phàm ở đây, giúp chú rể đánh giá cũng không tồi.
Khi cô vừa đi Mặc Lạc Phàm lập tức sáp lại ngồi với Hoàng Tịch Liên, dạy dỗ: "Anh đã dặn em rồi, chuyện lần đó Tề gia vẫn còn điên tiết lắm, nếu mà phanh phui ra cậu ấy biết anh có liên quan trong chuyện này thì chắc chắn sẽ Ϧóþ ૮ɦếƭ anh. Nên số ảnh đó em chỉ nên dùng đối phó riêng với cậu ấy thôi, tuyệt đối không thể để người khác biết."
"Em biết rồi." Hoàng Tịch Liên rất nghe lời đồng ý.
Mặc Lạc Phàm ngả lưng vào ghế, giang hai tay ra hai bên chiếm lấy không gian nhìn về phía những chiếc váy cưới tỏ vẻ ngao ngán, "Không ngờ lúc đầu chỉ muốn ngăn cản tiến trình hôn nhân của Tề gia và Tiểu Duật Hy thôi, kết quả bây giờ tên Tiểu Bạch lại đùng một cái biến thành hôn lễ của hắn và vợ người ta, không biết là chúng ta đã thành công hay thất bại nữa."
"Lúc hay tin em cũng rất bất ngờ đấy, người em thích mà cơ mà lại sắp lấy vợ rồi, em thất tình thế nào lão ba cũng bày trò gán ghép khác." Hoàng Tịch Liên nhún vai, cũng chán trườn ra mặt nhưng chẳng có chút đau lòng nào.
Trong khi cô và Mặc Lạc Phàm còn đang than ngắn thở dài thì Lạc Tư Vũ đến.
Dylan loay hoay ở trong lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến nữa thì nhảy dựng đi ra: "Lạc phó tổng, sao lại đến muộn vậy, trời ơi, qua đây, qua đây ngồi."
Lạc Tư Vũ nét mặt lạnh lùng gật đầu, đi đến đến chỗ Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên ngồi xuống phía đối diện, hỏi:
"Tiểu Hy đang thay đồ sao?"
Mặc Lạc Phàm gật đầu, nhắm mắt tịnh dưỡng, chỉ có Hoàng Tịch Liên là tự rót nước mời Lạc Tư Vũ, cũng bổ sung thêm: "Cảnh Hàn ra ngoài nghe điện thoại chưa vào?"
"Vậy Tề gia đâu?" Lạc Tư Vũ nhận nước từ Hoàng Tịch Liên, hỏi lại.
Cả Mặc Lạc Phàm và Hoàng Tịch Liên đồng thời ngạc nhiên hỏi: "Tề gia/Tề Thiếu Khanh có đến sao?"
Lạc Tư Vũ ngẩn ra: "Lúc tôi đến đã thấy xe của Tề gia đậu bên ngoài rồi."
Cả ba người đồng thời thấy không ổn, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài hậu viên.
Ngoài hậu viên.
"Bịch!"
"Bụp bụp bụp!"
Tư Cảnh Hàn ngã lăn trên tuyết, kế đó Tề Thiếu Khanh xông tới nắm lấy cổ áo của hắn đấm liên tục mấy cái.
Hắn cũng không nhịn, quật anh xuống, đánh trả.
Hai người đàn ông cao lớn, dưới tiết trời có tuyết rơi đã quăng bỏ tây trang sang một bên, đừng nói là cà vạt mà cả cúc áo trước иgự¢ cũng bung mất hai ba cái.
"Mẹ nó, hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một trận!" Tề Thiếu Khanh quát lên, chiếm thế thượng phong lần nữa quật Tư Cảnh Hàn xuống dưới.
Cả hai người đều không dùng thân thủ học được mà chân chính đánh nhau như hai kẻ phàm phu thông thường, dựa vào sức mạnh của nắm đấm, không có chiêu thức, kẻ mạnh liền thắng được.
Tư Cảnh Hàn ban đầu còn chống trả đánh lại anh, nhưng sau đó thì nằm im để anh mặc tình trút giận, có thể hắn không muốn chống trả hoặc là đánh lại nên cứ nằm đấy phòng thủ, chỉ có một mình Tề Thiếu Khanh tấn công.
"Bụp bụp bụp!"
"Mẹ nó, đồ ngốc nghếch, tưởng nằm như vậy thì tôi sẽ tha cho cậu à? Mơ đi!" Tề Thiếu Khanh càng tức giận hơn khi Tư Cảnh Hàn không phản kháng, đòn nào của anh cũng đủ làm người bình thường bị nội thương, thật sự không chút nương tay.
"Bụp!"
"Nhường đi! Nhường đến ૮ɦếƭ đi!"
"Bụp bụp!"
"So với sự nhu nhược lúc nhỏ thì bây giờ cậu chẳng khá hơn là bao, muốn ςướק đồ của tôi, đúng là gan to bằng trời!"
Tề Thiếu Khanh vừa đánh vừa mắng, ánh mắt luôn dịu dàng ôn nhu trở nên hung tợn hơn bao giờ, lúc giằng co với Tư Cảnh Hàn đều bẻ được cánh tay của hắn ra phía sau. Nhưng anh không đánh vào mặt của hắn, dù điên tiết thế nào cũng không chạm vào mặt của Tư Cảnh Hàn.
Nhóm người của Lạc Tư Vũ chạy đến thấy đúng cảnh này muốn xông vào can ngăn thì bị anh quát: "Cút đi!"
Lạc Tư Vũ còn muốn đi đến thì lập tức nhận được lời cảnh cáo: "Ai muốn bị đánh thì cứ thử bước qua."
Mặc Lạc Phàm đưa tay kéo Lạc Tư Vũ lại, anh nhìn Tề Thiếu Khanh bây giờ chắc chắn nói được làm được, hình như Lạc Tư Vũ đã hiểu được ý của anh nên không bước qua đó nữa.
Còn Hoàng Tịch Liên, cô bị dọa sợ thật rồi, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Tề Thiếu Khanh mà trái tim đánh thình thịch, cô không giống như Mặc Lạc Phàm hay Lạc Tư Vũ nhìn cảnh tượng này đã quen nên bây giờ cả cơ thể đã run lên, rõ ràng là cú đấm nào của Tề Thiếu Khanh cũng đầy hung ý, vậy mà không thể can ngăn, có khi nào đánh nhau đến ૮ɦếƭ người không?
Đây là lần đầu cô nhìn thấy anh mang dáng vẻ này, hình tượng trầm ổn, chín chắn trước đây với anh như chẳng có tí nào liên hệ nào.
Tề Thiếu Khanh mặc kệ người khác xuất hiện, vẫn thẳng thừng xuống tay.
Môi anh nhếch lên không biết là vui hay buồn, ánh mắt là một loại tưởng nhớ.
Cái trò đánh đấm này anh không lạ gì, trước kia còn đi đặc huấn chẳng phải ngày nào cũng đánh nhau với người khác sao?
Đánh nhau để giành cơm về cho Tiểu Bao.
Đánh nhau để trừng trị những tên ức Hi*p Tiểu Bao.
Đánh nhau vì Mặc Lạc Phàm mách rằng có kẻ dám làm Tiểu Bao khóc.
Đánh nhau vì cả bọn ba người Lạc Tư Vũ, Mặc Lạc Phàm và Tiểu Bao không đánh lại nhóm người khác.
Đánh nhau, chuyện anh đánh nhau trở thành cơm bữa, trong một nhóm gần cả trăm người cùng lúc đi đặc huấn, không ai là không sợ anh, vì chẳng tên nào từ thấp bé đến cao to có thể đánh lại anh, quản giáo mấy lần phát hiện sự việc phạt anh không được ăn cơm hai ngày, thế nhưng sau hai hôm đó anh vẫn tiếp tục đánh nhau như không có chuyện gì.
Chỉ cần Tiểu Bao bị ức Hi*p, lập tức anh sẽ xuất hiện trừng trị kẻ nào dám làm tổn thương nó.
"Ga...!!!"
"Bịch!"
Tề Thiếu Khanh đấm một cái cuối cùng rồi thở hồng hộc nằm vật ra tuyết, hình như đã đánh đủ, anh nằm cạnh Tư Cảnh Hàn không nhúc nhích nữa, chẳng nói chẳng rằng cũng không cho ai đến gần đỡ Tư Cảnh Hàn. Cứ như một con thú dữ canh giữ con mồi của mình.
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn lãnh đủ cơn đau, sau khi Tề Thiếu Khanh dừng tay hắn cũng chẳng đứng lên được lập tức, phải mất mấy phút sau mới có thể chống tay ngồi dậy.
Nhìn Tề Thiếu Khanh nằm đó hắn chẳng có ý đánh trả, phủi phủi tuyết trên người xuống rồi từ từ đứng lên, cứ như chuyện vừa rồi chẳng xảy ra, thật tao nhã cài lại cút áo, nhìn vào cứ nghĩ hắn mới là người đánh anh.
Cho nên... cho nên khi Hoắc Duật Hy chạy đến, nhìn thấy hắn thẳng tấp đứng đó, Tề Thiếu Khanh thì nằm vật trên tuyết, cô lập tức nhìn nhận mọi chuyện mà xông đến.
Tư Cảnh Hàn nghe tiếng bước chân quay lại thấy Hoắc Duật Hy mặc áo cưới chạy đến cứ như một công chúa thì mỉm cười, muốn đón lấy cô nhưng...
"Uỵch!"
"Tư Cảnh Hàn, đồ ác ma, anh tránh ra!" Cô đẩy mạnh hắn sang một bên rồi ngồi sụp xuống bên Tề Thiếu Khanh, hốc mắt đỏ lên chạm vào mặt anh: "Anh Thiếu Khanh, anh có sao không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc