"Hắn điên rồi có phải hay không?" Đó là câu nói đầu tiên mà Mặc Lạc Phàm rống vào mặt Lạc Tư Vũ khi biết chuyện Hàn Nguyệt đã bày đầy hoa pháo hỷ sự.
"Ngồi xuống đi." Sắc mặt của Lạc Tư Vũ chẳng khá hơn, bảo Mặc Lạc Phàm giữ bình tĩnh nhưng hắn cũng sa sầm:
"Mình cũng mới biết tin này từ đồn đại bên ngoài. Bây giờ hắn đang nghĩ cái gì chẳng ai rõ cả, cứ như tên điên làm chuyện mình thấy thích thú là được."
Mặc Lạc Phàm hằn học: "Hắn đâu?"
"Ra ngoài ăn cơm trưa với Hoàng Tịch Liên rồi." Lạc Tư Vũ không mặn không nhạt đáp.
Phòng làm việc của làm việc của Tư Cảnh Hàn lắp đầy hệ thống điều hòa nhưng Mặc Lạc Phàm lúc này vẫn thấy ngột ngạt, khách thì đã đến đầy mặt còn chủ nhân lại mất tâm, cứ như nhà hoang vô chủ.
Lạc Tư Vũ thấy Mặc Lạc Phàm cứ khó chịu mặt mày thì hỏi: "Chẳng phải trước đây cậu ủng hộ hắn lắm sao, bây giờ cớ gì lại tỏ thái độ này."
Nhắc đến Mặc Lạc Phàm đã không nhịn nổi, chỉ chỉ vào mặt bàn: "Mình ủng hộ hắn thoát ra khỏi bi thương chứ không phải làm việc một cách điên rồ như vậy, cậu phải hiểu Tề gia và Tiểu Hy vừa mới đám cưới thôi."
"Bên cạnh cậu ấy vẫn còn một Hoàng Tịch Liên."
"Không đời nào." Mặc Lạc Phàm chắc nịch khẳng định: "Cái vòng tay bằng gỗ, cái vòng tay bằng gỗ đó chưa từng lộ diện bên cạnh Hoàng Tịch Liên, nên không thể có khả năng. Hơn nữa nếu thật sự hắn có ý gì với Hoàng Tịch Liên thì đã không sớm hôm công khai cùng cô ấy ra vào."
"Cậu không nghĩ hắn dùng hôn lễ này để làm mồi câu sao?" Lạc Tư Vũ đưa ra thêm một giả thuyết.
Không thể loại trừ khả năng này, "Nhưng hà cớ gì lại phải kết hôn?" Mặc Lạc Phàm không hiểu.
Lạc Tư Vũ cười không nghe ra hương vị gì: "Nếu có thể hiểu được suy nghĩ của hắn như trước đây thì mình đã không để cậu đến đây la ó om sòm."
"Nhưng rốt cuộc hắn muốn cưới ai cơ chứ? Cái tên mặt trắng ૮ɦếƭ tiệt đó!"
"Cạch." Cửa phòng bị đẩy ra, Tư Cảnh Hàn cầm áo khoác đi vào nghe đúng câu này của Mặc Lạc Phàm thì trầm giọng hỏi: "Có gì không hài lòng sao?"
Mặc Lạc Phàm trước ngó nghiêng xuôi dọc, không thấy Hoàng Tịch Liên đi theo phía sau liền chạy vội đến bàn làm việc của Tư Cảnh Hàn, ngồi lên, chống hai tay nghiêng người về phía hắn:
"Cậu muốn lấy ai hả?"
Tư Cảnh Hàn không mấy động tâm với câu hỏi của Mặc Lạc Phàm, đưa tay lấy một văn kiện trên cùng lật ra xem rồi nhạt giọng:
"Cũng không phải là cậu cưới, biết làm gì?"
"Tư Cảnh Hàn, cậu nói vậy là có ý gì? Không còn xem ai trong mắt nữa phải không?" Mặc Lạc Phàm tức điên lên, còn dám nói vậy?
Người đàn ông ngồi trên bàn làm việc vẫn thản nhiên như nước, sắc mặt rất gợi đòn: "Sớm muộn gì cậu cũng biết."
"Mình muốn biết bây giờ, muốn biết ngay!" Mặc Lạc Phàm lớn tiếng quát.
Tư Cảnh Hàn thở dài, lật văn kiện sang trang thứ hai, từ tốn đáp: "Bảo Bối của mình còn biết nghe lời hơn cậu bây giờ đó."
"Tư Cảnh Hàn, tên Tiểu Bạch Kiểm thối tha này còn dám so sánh như vậy, Lạc Tư Vũ cậu thấy không, lúc trước mình là ngu ngốc mới bỏ Tề gia mà theo cậu ta!"
Lạc Tư Vũ ngồi ở đằng kia không giấu được nụ cười, nói với Mặc Lạc Phàm: "Chi bằng cậu đanh đá như vậy mắng hắn thì hỏi xem khi nào chúng ta mới biết cô dâu là ai."
Không đợi Mặc Lạc Phàm hỏi mình như gợi ý của Lạc Tư Vũ, Tư Cảnh Hàn đã nhanh gọn đáp: "Ba ngày trở lại."
"Hở, vậy tại sao phải ba ngày nữa mới được biết?" Mặc Lạc Phàm thắc mắc.
Tư Cảnh Hàn cầm 乃út ký tên nhưng vẫn lưu loát trả lời: "Tạo bất ngờ."
"Tạo bất ngờ cho bọn mình à?"
"Không."
"Vậy cho ai?"
"Cho cô dâu."
____________
Cả tuần nay Tề Thiếu Khanh đã tính đến chuyện đưa Hoắc Duật Hy trở lại Mỹ để gặp mặt ba mẹ, dự tính ra qua mùa đông này họ cũng nên có một lễ cưới chính thức.
Nhưng mà không hiểu sao từ ngày kết hôn đến nay Hoắc Duật Hy luôn thấy bồn chồn không yên, đặc biệt là đêm tân hôn Tề Thiếu Khanh lại ra ngoài đến sáng mới trở về, lúc đó cô từ trên tầng đi xuống bắt gặp anh từ bên ngoài bước vào cũng rất đỗi ngạc nhiên.
Mặc dù anh nói công ty có nhiều chuyện phải ra ngoài sớm nhưng cô vẫn luôn có cảm giác anh giấu chuyện gì đó không nói ra. Nhưng rốt cuộc vẫn không hiểu đó là chuyện gì, cả Trí Quân cũng rất kín miệng.
Còn một chuyện nữa cần phải sắp xếp, đó là công việc của cô trong thời gian sắp tới.
Chuyện trở lại làn giải trí không quá khả thi khi cô trở thành thiếu phu nhân của Tề gia, hơn nữa sản nghiệp của họ Tề rộng mở như vậy thì có lẽ dù sớm hay muộn cô cũng phải theo Tề Thiếu Khanh đến công ty. Ý của anh cũng khá rõ ràng, sau khi sắp xếp được chuyện hôn lễ với hai bên cha mẹ thì sẽ để Hoắc Duật Hy danh chính ngôn thuận bước vào Tề thị, đối với chuyện này cô cũng chưa từng phản đối.
Cho nên trước khi mọi việc ổn thõa thì Hoắc Duật Hy có cả một thời gian lớn nhàn rỗi ở biệt thự Nam Thương, ngày ngày ở dạo chơi sau đó thì tự tay làm cơm đợi Tề Thiếu Khanh trở về.
Đến hôm nay đã là một tuần, cuộc sống của hai người mới cưới như cô và anh vẫn diễn ra êm đềm và tốt đẹp, nhưng cũng là bởi vì quá êm đềm như vậy mới thật lạ lùng, dường như có một khoảng cách ngăn hai người ra, chẳng ai chủ động tiến lên.
Không phải Hoắc Duật Hy thấy ngột ngạt nhưng thật sự có chút nói không nên lời, mỗi lần nhìn thấy Tề Thiếu Khanh trở về và nở nụ cười ôn nhu trái tim cô lúc đó như thắt lại.
Bởi vì anh quá tốt với cô, tốt tính đến nổi cô thấy tội lỗi, và mỗi đêm đến giờ đi ngủ, anh chủ động về phòng của mình cô lại thấy anh có một sự cam chịu phi thường.
Cam chịu lấy một người phụ nữ không là của anh trọn vẹn, cam chịu lấy một người phụ nữ không thể yêu anh.
Hoắc Duật Hy cúi nhìn bóng của mình phản chiếu trong mặt nước, thở một tiếng thê lương.
Phải, là không thể yêu.
Cho nên, khi nói ra lời đề nghị kết hôn với anh cô đã khóc, cô giận bản thân mình đã lợi dụng tình yêu của anh - người đàn ông thật lòng với cô.
Thứ cô muốn khi kết hôn là gì?
Là được ở lại Trung Quốc.
Lòng cô muốn đâu phải trở về thiên đường của mình mà là quay lại thế giới kia, moi cho ra trái tim loài ác quỷ.
"Nhóc con, nghĩ gì mà thừ người ra vậy?"
Không biết từ lúc nào Tề Thiếu Khanh đã đứng bên cạnh, câu hỏi này của anh làm Hoắc Duật Hy giật nảy mình suýt nữa thì tung xuống hồ nước, cũng may là anh đưa tay ra bắt lấy eo của cô kịp thời.
Hoắc Duật Hy lập tức thay đổi thái độ, phùng má quay lại nhìn anh: "Tề Thiếu Khanh, anh cố ý phải không?"
"Không có." Tề Thiếu Khanh mím môi, lắc đầu.
Đương nhiên Hoắc Duật Hy nhìn ra ý bỡn cợt trong đáy mắt của anh, vào một buổi chiều mùa đông nắng vừa ấm trong thật thoải mái vô cùng.
"Rõ ràng là cố ý mà, có ai như anh không lại đem vợ của mình ra đùa bỡn như vậy không?" Cô đập đập vào cánh tay của anh, Tề Thiếu Khanh không có ý tránh né, mặc cho cô tùy hứng.
"Anh biết tội rồi, vợ à em có thể khoan hòng khai ân hay không?" Thật sự trong cô cáu giận thế này rất dễ thương khiến giọng anh càng trở nên mềm mại.
"Còn lâu, anh có biết nếu lúc nãy em rơi xuống thật thì ૮ɦếƭ cóng đến nơi không? Anh định mưu sát em à, em không có tài sản gì để lại đâu đấy!"
"Được rồi, được rồi, đợi mùa đông nào đó khi em đã trở thành tỷ phú anh mới đẩy em xuống ha."
"Anh..." Hoắc Duật Hy lườm lườm, đẩy người đàn ông mang nụ cười đầy gợi đòn kia ra, ai ngờ theo quán tính cô cũng ngã về phía sau.
Tề Thiếu Khanh kịp trở tay muốn kéo cô lại nhưng kết quả là hai người đều rơi ùm xuống hồ.
Lần này thật sự là ૮ɦếƭ cóng như lời Hoắc Duật Hy đã nói, lúc Tề Thiếu Khanh kéo cô lên còn uống thêm mấy ngụm nước.
"Tiểu Hy, có sao không?" Anh lo lắng hỏi.
"Tất cả đều tại anh đấy Tề Thiếu Khanh, còn không mau đỡ quý phi em lên bờ." Hoắc Duật Hy thở được liền vểnh cái mũi đỏ hồng của mình lên, muốn trèo lên hồ lập tức ai ngờ bị Tề Thiếu Khanh kéo lại.
Cô không hiểu nhìn anh: "Lại chuyện gì, quý phi sắp bị cảm đây này. Mau đỡ em lên."
Tề Thiếu Khanh nhìn cô thật sâu, dung nhan kinh diễm và thân hình là một cổ mềm mại, giọng anh có chút khàn đi, ở trong nước càng thêm gợi cảm: "Chúng ta kết hôn một tuần rồi hay là tiến thêm một bước đi. Em hôn anh một cái thì anh kéo em lên liền." Không biết là thật hay giả anh nói câu này.
"Anh muốn thừa nước ᴆục thả câu?" Hoắc Duật Hy trừng mắt, không tin được.
Tề Thiếu Khanh đứng ở trong nước gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Đại khái là như vậy?"
"Nếu em không hôn anh, chẳng lẽ anh thật sự để em bị cảm lạnh?"
"Hai chúng ta cùng bị cảm mới phải, đến lúc đó có rất nhiều chuyện để làm chung."
Hoắc Duật Hy càng không ngờ Tề Thiếu Khanh sẽ nói đến được như vậy, cô há miệng thở dốc nhìn anh không thôi.
"Thế nào, mau qua đây, còn lên bờ."
"Anh..."
"Nếu không thì một lát có hầu nữ ra đây thấy em và anh đều ở dưới nước, em nghĩ họ sẽ nghĩ cái gì?"
"Tề Thiếu Khanh." Hoắc Duật Hy gọi cả tên họ của anh, người kia vẫn chờ đắc lợi, buộc lòng cô phải quay sang anh, anh lập tức đưa tay đỡ lấy eo của cô.
Hoắc Duật Hy đỏ mặt nhích lại gần anh thêm tý, thêm tý, rồi thêm tý nữa cho đến khi môi cô sắp chạm vào môi anh.
"Thiếu gia..."
Không ngờ hầu nữ lại đúng lúc xuất hiện thật, đương nhiên là khi thấy cảnh tượng ở dưới hồ nước hầu nữ kia đã bị kinh sợ, nói được nửa chừng thì khựng lại.
Cả Tề Thiếu Khanh và Hoắc Duật Hy đồng thời quay sang nhìn cô ấy, để ý thấy trong tay hầu nữ là chiếc điện thoại đang nổ chuông thì buông đối phương ra. Hoắc Duật Hy xấu hổ bấu lên thành hồ bơi, muốn trèo lên, Tề Thiếu Khanh thấy thế cũng giúp cô, sau đó tự bản thân cũng trèo lên đi đến chỗ hầu nữ nhận lấy điện thoại.
Cuộc gọi này là do đích thân Thân Hạo Khiêm gọi đến, có vẻ là một cuộc gọi dài nên Tề Thiếu Khanh ra hiệu cho hầu nữ dìu Hoắc Duật Hy vào trong thay đồ trước.
Hoắc Duật Hy rất hiểu chuyện không nói thêm lời nào đã đi vào trong, ở đây sắc mặt của Tề Thiếu Khanh rất nhanh chóng sa sầm.
"Rốt cuộc là vì sau có sự cố này, nhà Hoàng Nam rút vốn là có ý gì cậu cho người điều ra kỹ cho tôi, ngày mai tôi sẽ mở cuộc họp trấn an mấy lão cổ đông."
[Tổng tài, lần này có vẻ mấy lão già kia không để yên đâu, mấy năm nay cậu trở về Trung Quốc thâu tóm không ít quyền lực của bọn họ, vốn đã không vừa mắt cậu lâu rồi, lần này có khi sẽ làm ầm động chạm tới tổng bộ.] Thân Hạo Khiêm tốt bụng nhắc nhở.
Tề Thiếu Khanh nhíu mày, đương nhiên anh hiểu điều này rất rõ: "Rốt cuộc Hoàng Tịch Liên có nếu nguyên nhân vì sao rút vốn hay không?"
[Lần này là đích thân Nam Tam chủ tịch ra mặt, Hoàng Tịch Liên không hề tiếp điện thoại. Họ đồng ý bồi thường tổn thất như những thõa thuận trong hợp đồng nhưng mà tổng tài, so với khoản bồi thường đó thì công ty của chúng ta không thể điều kịp vốn, sớm hay muộn cũng phải chờ nguồn chi từ tổng bộ để cân bằng lại.]
Tề Thiếu Khanh khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, so với nhiệt độ ngoài trời còn thấp hơn: "Tôi hiểu rồi, cậu tạm thời dàn sếp các lão già kia qua hôm nay, ngày mai tôi sẽ đến chỗ Nam Tam chủ tịch."
Cúp máy, Tề Thiếu Khanh trở lại phòng của mình thay quần áo rồi gọi cho Trí Quân, cô ấy rất nhanh bắt máy: "Ngày mai cô không cần đến công ty, chuẩn bị sớm cùng tôi đến nhà Hoàng Nam."
[Được, tôi hiểu rồi, nhưng mà...] Trí Quân hơi do dự.
"Có chuyện gì sao?" Tề Thiếu Khanh nhận thấy điểm lạ liền hỏi, Trí Quân cũng không giấu: [Chuyện là lần trước Hoàng tiểu thư có để lại số điện thoại cá nhân cho anh, hình như cô ấy đã sớm biết được việc này.]
Nghe vậy, sắc mặt của Tề Thiếu Khanh càng thêm âm trầm, anh đưa tay chống hông nhìn ra cửa sổ, trong đầu khẽ mắng một câu rồi nói: "Đưa số điện thoại của Hoàng Tịch Liên cho tôi."
Giống như ở trong trạng thái lúc nào cũng chờ đợi cuộc gọi từ anh, Tề Thiếu Khanh chưa kịp đưa máy lên tai Hoàng Tịch Liên đã nhận cuộc gọi, giọng nói nhão sắp vắt ra được nước:
"Cục cưng..."
"Tôi không có nhiều thời gian với cô, nói đi, cô muốn gì?" Anh cắt đứt hết mọi tâm tư đùa vui của cô.
"[Hư hư hư...] Bên kia vờ nũng nịu: [Em nào có tâm có gì chứ, chỉ vì quá thích Tư Cảnh Hàn nên bỏ chút tâm tư, tiền bạc ra góp sức cho anh ấy thôi. Anh đấy nhé, em đã bồi thường rồi, còn cáu giận người ta à?]
"Hoàng Tịch Liên, cô đừng giả ngây thơ." Giọng của Tề Thiếu Khanh cực lạnh, "Tư Cảnh Hàn nếu biết bản thân đang được một người phụ nữ nâng đỡ thì chưa chắc đã vui vẻ như cô tưởng đâu."
Dường như đã có liệu trước hết tất cả, Hoàng Tịch Liên trở giọng mềm mại hơn: [Em đâu cần anh ấy vui vẻ với em, càng không cần anh ấy yêu em mà. Tất cả là do em tự nguyện, anh không cần nhắc nhở.]
Tề Thiếu Khanh không đáp nữa nhưng Hoàng Tịch Liên có thể nghe thấy nhịp thở trong giận dữ của anh ấy.
Cô không ngại bổ sung thêm: [À, đúng rồi, theo như em được biết thì anh và Hoắc Duật Hy chưa đăng ký hết hôn thì phải, chắc là sắp có chuyện vui để xem rồi.]
Nhắc đến đây một cỗ sa sầm xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của Tề Thiếu Khanh, đúng vậy, anh và Hoắc Duật Hy còn chưa đăng ký kết hôn, nhưng tại sao Hoàng Tịch Liên lại biết?
Tuy nhiên lúc này quan trọng không phải nguyên nhân vì sao cô biết mà là cô có ý gì với lời vừa rồi.
Anh không khỏi cảnh cáo: "Hoàng Tịch Liên, chuyện không liên quan đến cô thì đừng chen vào, nếu không một ngày tổn thất chưa chắc tiền của cô có thể vá lấp vào được."
[Không không.] Hoàng Tịch Liên ở đầu kia phủ nhận: "Chuyện anh có đăng ký kết hôn với Hoắc Duật Hy hay không thì chẳng liên quan đến em, em đâu có cách gì chen vào, cho dù muốn tự mình đi đăng ký kết hôn thì đối tượng của em cũng phải là đàn ông chứ! Nên anh yên tâm, không có chuyện em tự đi đăng ký kết hôn với Hoắc Duật Hy đâu.]
Nói xong cô còn buông tiếng cười khẽ.
Không cần phải nói tiếp nhưng Tề Thiếu Khanh đã đủ hiểu ý của Hoàng Tịch Liên, cô không đăng ký kết hôn với Hoắc Duật Hy được vì là phụ nữ, nhưng nếu một người đàn ông khác mà đặc biệt là người đàn ông lắm quyền lực như "hắn" thì lại dư thừa khả năng.
Nắm đấm trên tay Tề Thiếu Khanh xiết lại thành quyền, vạn nhất hắn điên rồi phải không mới làm ra chuyện này! Cái tên đó rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ?!
Nhưng là anh chỉ mới nghe lời nói từ một phía của Hoàng Tịch Liên, khả năng rất thấp Tư Cảnh Hàn sẽ đem chuyện hệ trọng này nói với cô, nhất là khi hai người họ chỉ mới biết nhau trong thời gian ngắn, tâm tư của Tư Cảnh Hàn cẩn mật thế nào, trước giờ luôn không cho phụ nữ can dự vào chuyện của mình, Hoàng Tịch Liên này mới gặp thì lại càng không nên.
Vì thế anh tỏ thái độ khá xem thường, "Cô Hoàng ý đây là nhắc nhở tôi mau chóng đăng ký kết hôn với Tiểu Hy sao? Cô ngoài miệng nói không cần tình yêu của Tư Cảnh Hàn nhưng thật chất lại lo sợ hắn dụng tâm lên người Tiểu Hy, nên chỉ cần Tiểu Hy hợp pháp trở thành vợ của tôi thì cô không cần lo nữa?"
Nghe xong, bên kia Hoàng Tịch Liên lập tức cười ha ha: [Đúng là theo lẽ thường phụ nữ ai cũng vậy, nhưng mà Tề gia nói xem, nếu tôi có dụng tâm tầm thường kia thì đã không bỏ nhiều vốn ra như vậy để cản chân anh rồi. Nói tóm lại, chỗ của tôi luôn đón chào Tề gia, chỉ cần anh quay đầu để cho Cảnh Hàn của tôi đạt được điều anh ấy muốn thì tương lai tất cả đều rộng mở với anh.]
"Dùng chuyện công để làm chuyện tư? Hoàng Tịch Liên cô nghĩ đàn ông ở thương trường chúng tôi là trai bao ở quán bar cho người chỉ biết tiêu tiền như cô gọi đến?]
[Em có nói vậy sao?] Hoàng Tịch Liên lại chuyển giọng về vẻ ngọt ngào, nhưng rất bất hợp tác còn pha chút hống hách cô cùng, điều này chứng thực cô có ý nghĩ kia, xem mình là duy ngã độc tôn, trong thiên hạ ai cũng phải quỳ dưới tiền tài của cô.
Tề Thiếu Khanh dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại bằng một lời cảnh cáo: "Ở thương trường cô chưa đủ trình để nói chuyện với tôi, ở đời tư cá nhân cô càng không có tư cách xen vào."
Anh vừa ném điện thoại xuống giường thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Hoắc Duật Hy đến, cô bưng đến cho anh một cốc nước rừng giữ nhiệt.
Nhìn ra nét không vui trên mi tâm của anh lúc mới cúp điện thoại, cô khẽ hỏi anh có chuyện không vui sao?
Anh lắc đầu: "Cũng không hẳn là không vui, ở công ty có chuyện, chắc là phải về tổng bộ một chuyến."
Hoắc Duật Hy đã hiểu, nhưng mà cô vẫn còn một trăn trở: "Lâu như vậy rồi Mộc Tích vẫn chưa về nước được sao?"
Nhắc đến Mộc Tích vẫn còn đang Mộc Tích, Tề Thiếu Khanh thấy có lỗi vô cùng với Hoắc Duật Hy, không ngờ bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô lại biến thành một vụ mất tích, cả Tư Cảnh Hàn cũng không sao tìm ra được người.
"Tiểu Hy, em tin anh không?"
"Anh Thiếu Khanh, sao anh lại đột nhiên hỏi em như vậy, đương nhiên là em tin anh rồi."
Tề Thiếu Khanh mỉm cười kéo lấy Hoắc Duật Hy ôm vào lòng của mình, vỗ vỗ lên đầu cô: "Được rồi, nếu như đã tin anh thì anh không giấu em nữa, Tiểu Hy, Mộc Tích vào trước hôn lễ của chúng ta đã mất tích rồi."
Anh cảm nhận được thân thể của Hoắc Duật Hy run lên, anh vội trấn an: "Không sao đâu, anh đã cho người toàn lực đi tìm, rất nhanh sẽ có tin tức, em yên tâm."
"Tối đêm đó em có nhìn thấy một cô gái rất giống Mộc Tích đi vào hội quán kia. Anh nói cái hội quán đó là của Tư Cảnh Hàn, có khi nào..." Hoắc Duật Hy nghĩ đến chuyện này thì không khỏi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Tư Cảnh Hàn, vốn dĩ trước kia hắn đã giữ Mộc Tích suốt mấy năm.
Tề Thiếu Khanh không cho là vậy: "Mộc Tích đã không còn tác dụng gì với hắn nữa rồi."
"Vậy có thể là ai?" Hoắc Duật Hy mím môi lại, suy nghĩ đến Mục Đương, chẳng lẽ ông ta giữ Mộc Tích để uy Hi*p cô?
Nếu như vậy thì sớm đã cảnh cáo với cô rồi chứ, đằng này đã một tuần ông ta vẫn chưa có liên lạc gì.
"Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, mi tâm nhăn nhó lại hết rồi." Tề Thiếu Khanh ấn ngón tay lên giữa trán Hoắc Duật Hy, xoa xoa một cách cưng chiều. "Anh biết em rất lo cho Mộc Tích nhưng mà hiện tại dù ủ rũ thế nào chuyện của cô ấy vẫn không khá hơn, quan trọng là em phải giữ tinh thần như vậy anh mới yên tâm mà làm việc được."
Hoắc Duật Hy thở dài một hơi hứa với anh sẽ không nghĩ lung tung nữa, nhân tiện vào sắp xếp cho anh một số đồ đạc lỡ như phải gấp gáp trở về tổng bộ cũng không mất thời gian.
Ban đầu chỉ là dự tính thôi nhưng không ngờ ngày hôm sau Tề Thiếu Khanh đã phải bay một chuyến đi nước ngoài thật.
Các cổ đông không để yên vì liên tục mảnh đất ở thành Tây vô cớ sang tên cho Tư thị vừa qua chưa bao lâu, bây giờ lại phải đối mặt với cục diện Hoàng Nam cắt vốn, là người chịu trách nhiệm Tề thị ở Trung Quốc đương nhiên Tề Thiếu Khanh phải có lời giải thích thõa đáng, lần này tổng bộ triệu tập anh về thật chất là ý của các cổ đông không vừa mắt anh, nhân cơ hội này muốn thị oai một trận.
Mà cũng vì nguyên nhân Hoàng Nam cắt vốn Tề thị chuyển sang Tư thị đã gây ra một mâu thuẫn không nhỏ, quá rõ ràng tạo ra một thế đối đầu giữa hai con rồng kinh tế, mà Hoàng Nam chính là xúc tác chiến tranh.
Hoắc Duật Hy để điện thoại xuống, hai ngày nay mở tin thị chính lên đều đề cập đến vấn đề này, bây giờ Tề Thiếu Khanh còn chưa rõ ngày trở lại trong khi đó Tư Cảnh Hàn và Hoàng Nam gia liên tục ăn mừng cứ như một cú đấm vào mặt kẻ đang bại trận, càng đấm càng đau.
"Tài xế, anh cho tôi dừng ở đây đi." Cô thở dài đẩy cửa xe, vào trung tâm thương mại đi lại một lát có lẽ sẽ khiến cô bớt nhàm chán hơn là ở mãi trong biệt thự.
"Phu nhân khi nào thì tôi có thể quay lại đón cô?" Tài xế hỏi.
"Tầm 2 giờ nữa."
Khi xe tài xế rời đi Hoắc Duật Hy mới vào bên trong trung tâm thương mại, chủ đích cô đến đây không vì mua thứ gì hết, bởi vì trước đó Tề Thiếu Khanh đã chu đáo chuẩn bị cho cô hết rồi.
Theo thói quen trước đó, cô đi đến khu ẩm thực, chọn đại một món bánh ngọt ngồi vào bàn, từ chỗ này nhìn xuống có thể thấy đủ loại phong cảnh sầm uất của thành phố. Cũng như ở Tư thị, chỗ này của Tề Thiếu Khanh lúc nào cũng để chất lượng phục vụ lên hàng đầu, và lệ phí khách hàng phải chi trả cũng đạt đến ngưỡng đỏ mắt.
Cô dùng thẻ của mình cà một lần mà phải đứt cả ruột, sau đó thì chỉ ngắm chứ không dám động tay vào cái nào nữa.
Không như lúc trước, mỗi lần cô đến trung tâm thương mại như cá gặp nước, bò gặp cỏ, chuột gặp gạo, lúc đó mỗi lần nghe tiếng "píp" từ quầy thu ngân mà cô thấy thư thả hẳn ra, bởi vì thẻ cô dùng đâu phải là thẻ của cô, tiền cô dùng cũng không phải là tiền của cô.
Phải chăng là một loại hoài niệm?
Hai giờ đồng hồ cũng đã trôi qua, theo lời nhắn Hoắc Duật Hy trở xuống tầng trệt để chờ tài xế đến đón.
Vốn dĩ cô chỉ ngồi ở trong đại sảnh nhưng vì bên ngoài trời tình cờ đỗ tuyết khiến cô không nhịn được bước ra, đứng ven lộ cái nghịch mấy bông tuyết đang rơi xuống.
Thành phố K không biết trong mắt người khác lúc nào là đẹp nhất nhưng đối với cô mỗi khi nó khoác lên cái áo màu trắng bông thì còn xinh đẹp hơn cả mùa thu nhuốm sắc quan san.
Một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại trước mặt Hoắc Duật Hy, ban đầu cô không quan tâm chỉ nghĩ là người qua đường nhưng khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông bước ra đi về phía cô thì động tác hứng hoa tuyết của cô dừng lại, cảnh giác nhìn anh ta.
Người kia đầu tiên cúi đầu hành lễ, sau đó đưa tay về phía chiếc xe đang mở cửa, từ tốn nói: "Hoắc tiểu thư, Tôn chủ nói dạo chơi mấy ngày cô cũng nên về biệt thự rồi."
Nghe đến hai từ "Tôn chủ" đôi vai Hoắc Duật Hy liền run lên, ánh mắt qua giận dữ, một tràn ký ức kinh hãi ùa về, đêm lạnh lùng đó hắn muốn hủy hoại cô bằng tay một kẻ khác, hai người đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, oán thù chồng chất đến nỗi không đội trời chung, nên hắn có ý gì đây khi sai người đến đây đưa cô đi?
Cô mím môi nghĩ: Tề Thiếu Khanh bây giờ đã ra nước ngoài, Tư Cảnh Hàn lập tức cho người đến đối phó với cô, chẳng lẽ hắn muốn gây bất lợi cho anh ấy?
"Các người cút đi!" Cô vội vàng xoay người muốn trở vào trung tâm thương mại nhưng người đàn ông kia không có ý cho cô bỏ chạy, lập tức có thêm hai vệ sĩ khác tiến lên đưa cô vào trong xe.
Hoắc Duật Hy bị đưa đến biệt thự Hàn Nguyệt - nơi mà cô không thể thân thuộc hơn, từ ngày hôm đó đến bây giờ chưa đầy một tháng nhưng cứ ngữ đã tiễn biệt mấy thu.
Suốt dọc đường đi cô không hề kháng nghị nữa bởi vì cô thừa hiểu vô dụng mà thôi, Tư Cảnh Hàn nếu đã muốn đưa cô đi thì có dư thừa khả năng làm cho cô ngoan ngoãn, cô không còn lạ gì với thủ đoạn của hắn.
Những người đưa cô lên xe sau đó cũng chẳng hé răng nửa lời cho đến khi cánh cổng của biệt thự mở rộng, chiếc xe chạy vào sân chính họ mới lên tiếng:
"Tiểu thư, mời cô vào trong."
Hoắc Duật Hy xuống xe, không phải cô không nhận ra điểm lạ khi đến đây nhưng mà trái tim thật sự kinh hoàng khi nhìn thấy chữ hỷ dán ở cửa chính biệt thự.
Tư Cảnh Hàn muốn kết hôn?
Hắn như thế nào lại muốn kết hôn? Hắn đang muốn giở trò gì đây?
Chỉ có chắc chắn một điều đó là đưa cô đến đây hắn không có ý tốt đẹp!
Kể từ đêm hôm đó không khi nào cô được ngủ yên, cứ mỗi khi nhắm mắt lại cảnh tượng kinh hoàng kia lại trở về trong tâm thức. Bên tai cô nghe rõ mồn một nụ cười lạnh buốt của hắn, đôi mắt vô nhân tính và phiến môi bạc tình làm cả người cô tê buốt tâm tư.
Cô hận!
Chưa bao giờ cô quên nụ cười nham nhở của tên họ Mã, bàn tay ghê tởm của hắn chạm vào người cô, cái hơi thở thật buồn nôn của hắn phả trên vai cô, bản tính biến thái thích chà đạp phụ nữ của hắn làm cho vai cô lưu lại một dấu vết nhơ nhuốc suốt mấy ngày liền không thể rửa sạch, tất cả dơ bẩn đó đều do Tư Cảnh Hàn ban cho, nếu Tề Thiếu Khanh không xuất hiện đúng lúc thì cô đã vỡ nát trong tủi nhục rồi!
Cô hận hắn tán tận lương tâm, cô hận hắn đẩy cô vào đường cùng tuyệt lộ, những đau đớn đó là hắn cố tình để tổn thương cô, cô nhất định phải trả lại gấp bội!
Hoắc Duật Hy ngẩn nhìn căn biệt thự xa hoa, hai bên cửa chính hầu nữ vẫn đang đứng chờ. Cô từng bước, từng bước tiền vào cứ như một kẻ lữ hành xa lạ, là khách không quen của chốn này. Tình cảm cô dành cho nó đã thu hồi kể từ khi người đàn ông kia bỏ mặc quay gót rời đi.
Đêm hôm đó cô đã khóc rất nhiều, khóc cho chút ký ức tốt đẹp còn lại giữ hắn và cô vụn vỡ, những lời hứa cùng với môi hôn trở thành phù vân trong kiếp này. Khóc cho cô ngây thơ mù quáng, tin vào ân tình giữa hắn và cô, khóc cho hy vọng núc cười của cô thật mau tàn úa, lúc tuyệt vọng nhất lại gọi cái tên Tư Cảnh Hàn mà không biết rằng bất hạnh của cô chính là do hắn ban cho.
Rồi cô không còn khóc nữa, trái tim cô mỗi khi nhắc đến Tư Cảnh Hàn đã không còn thấy đau, chỉ có cơn ác mộng hắn ban cho là từng đêm gieo rắc khiến cô giật mình thức dậy trong bàng hoàng, ngoài ra không còn gì nữa cả...
Hoắc Duật Hy lãnh cảm nhìn một hầu nữ, cất giọng xa cách: "Rốt cuộc hắn muốn gì?"
Hầu nữ nhanh nhẹn đáp: "Tiểu thư thiếu chủ có dặn để bọn em đưa chị đi xem bày trí hôn lễ như thế này có hài lòng không, còn đến tối thiếu chủ mới về."
Mi tâm của Hoắc Duật Hy vì lời nói này của hầu nữ mà nhíu lại thật chặt: "Hắn ta có ý gì, bày trí hôn lễ có vừa mắt hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Hầu nữ lắc đầu, nói thật: "Thiếu chủ chỉ căn dặn như vậy, ngoài ra bọn em không biết gì thêm."
Trong lòng của Hoắc Duật Hy dâng lên không ít căm phẫn, vì sao bắt cô phải chỉnh chu cho hôn lễ của hắn, hay là hắn lại muốn bày trò tổn thương cô.
Hắn muốn cô cảm thấy thế nào khi phải tự mình chuẩn bị cho hôn lễ của hắn và người khác? Hắn muốn cho cô thấy so với cô đáng bị hắn bán đi thì cô dâu của hắn được cưng chiều đến thế nào? Hắn muốn cô đau khổ hay ganh tỵ?
Hừ, nhưng dù hắn muốn thế nào tất cả đã không còn quan trọng, bởi vì những việc hắn muốn làm đã không còn ảnh hưởng đến cảm giác của cô.
Hoắc Duật Hy lựa chọn ngồi xuống, không làm gì cả ngồi ở đó, rất bất hợp tác.
Nhưng rốt cuộc cô dâu của hắn là ai?
"Tiểu thư, hay là chúng ta đi nhìn thử một lần." Hầu nữ thấy cô mãi ngồi đó thì khẽ lên tiếng.
"Tôi chẳng có nghĩa vụ nào để làm như thế."
"Nhưng mà..." Hầu nữ thoáng qua lo lắng, Tư Cảnh Hàn đã căn dặn rồi, họ rất sợ làm hắn không vui.
"Không cần nói thêm, thái độ của tôi biểu hiện rất rõ rồi."
Hầu nữ không thể làm gì hơn, cũng không ai dám ૮ưỡɳɠ éρ Hoắc Duật Hy, có một người chạy đi thông báo với cận vệ, sau đó thì gọi cho Tư Cảnh Hàn.
Hoắc Duật Hy không biết Tư Cảnh Hàn đã nói gì với bọn họ nhưng từ đó không ai nhắc đến việc kia lời nào nữa, mặt khác đem đồ ăn vặt ra cho cô, những thứ mà cô thích đều bày ra cả, giống như trước đây còn ở biệt thự, cứ nhàm chán thì cô sẽ như con mèo lười nằm ở phòng khách xem tivi, ăn vặt chờ Tư Cảnh Hàn về gây sự.
Nhưng tất cả cô đều không chạm vào, cả một buổi chiều chỉ ngồi đó không nói lời nào. Đối với cô những thứ xảy ra trong căn biệt thự này không nên lưu luyến bất cứ thứ gì nữa, cho dù là thói quen khó thay đổi cũng không nên nhắc lại lần nào.
Đến tối muộn, cuối cùng Tư Cảnh Hàn cũng trở về.
Hắn đã trở về - người đàn ông của căn biệt thự bí ẩn, mang theo hơi lạnh hơn cả những bông tuyết ngoài kia.
Chiếc xe thương vụ dừng lại, Hoắc Duật Hy quay nhìn ra phía sân chính, chỉ thấy dưới ánh sáng của cột đèn hắc lên bóng dáng cao ngất của hắn, kéo dài cái bóng cô độc ra tận vài mét.
Đôi mi cô khẽ động đậy, trong lòng không dậy sóng nhưng cũng chẳng đứng yên, rốt cuộc cảm giác bây giờ là thế nào cô cũng không rõ.
Ngược lại người đàn ông kia nghe hầu nữ báo cáo vẫn thản nhiên, ngũ quan mềm mại như nước, phong thái một mực tao nhã như chẳng có chuyện lớn gì, hắn bước vào sảnh chính và đưa tây trang cho cận vệ cất sang một bên, nhìn đến Hoắc Duật Hy ngồi trong phòng khách cũng đang nhìn mình thì mỉm cười thật khẽ, một nụ cười kinh diễm điên đảo thần hồn, một đôi mắt trầm tĩnh khiến người ta không khỏi suýt xoa, chỉ là tất cả đều mang tư tâm kẻ khác không thể nhìn thấu.
Hoắc Duật Hy có thể tinh tường ngửi thấy mùi hương thuần túy thuộc về riêng hắn, đó là mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng dễ chịu, là một cỗ huyền bí khiến người khác phải tò mò, hắn vẫn đẹp như thế, dưới ánh sáng hắn cứ đẹp như một biểu tượng giữa bóng tối và ánh sáng, đầy mê hoặc.
Bàn tay Hoắc Duật Hy xiết lại, khi Tư Cảnh Hàn có ý định dời chân về chỗ cô thì lập tức cô đưa con dao gọt trái cây lên hướng về phía hắn, nhắc nhở: "Đừng qua đây."
Bước chân của hắn quả nhiên dừng lại, nhưng nét mềm mại bên môi vẫn không mất đi, rất thư thả ngồi xuống phía đối diện, chân trái vắt lên chân phải quyền uy như một vương tử: "Bé Duật của tôi vẫn hung hăng thế sao?"
Một tiếng "bé Duật" thân thuộc nhưng vào giờ khắc này đối với Hoắc Duật Hy rất chói tai, cô hừ lạnh: "Lúc anh để tôi lại phòng bao kia chẳng hay đã không còn nhớ đến cái tên gọi này, Tư Cảnh Hàn, đừng nói lời buồn nôn nữa."
"Xem ra em rất khó chịu khi trở về nhà nhỉ?"
"Nhà? Anh có liêm sỉ một chút đi, tôi và anh đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, vốn đã chẳng còn chút ân tình nào nữa, biệt thự này của anh không có chút nào quan hệ nào với tôi." Hoắc Duật Hy không có chút kiên nhẫn nào để bỡn cợt cùng hắn, họa chăng là mong hắn mau lộ ra bản chất thật.
Tư Cảnh Hàn không vội: "Nhưng mà tôi vẫn xem em là công chúa..."
"Phụ nữ Tư Cảnh Hàn này đã bán đi thì không có chuyện thu về. Câu nói này anh vẫn còn nhớ không?" Hoắc Duật Hy cắt ngang, cô cười hừ một tiếng, ngồi xuống ghế, để con dao lên bàn: "Anh sẽ không đãng trí tới nỗi không nhớ được lời mình đã nói chứ?"
"Không quên." Tư Cảnh Hàn khẳng định.
"Vậy thì mong rằng Tư tổng hãy thu hồi những lời nói ghê tởm vừa rồi, tôi đã là phụ nữ có chồng không thích hợp để nói những lời vui đùa vô vị."
Tư Cảnh Hàn thoáng im lặng, nhưng ánh mắt chưa giây phút nào rời khỏi khuôn mặt của cô, đã một tuần rồi hắn không nhìn thấy, đúng là cô chưa bao giờ làm hắn thất vọng, dù hắn tổn thương cô đến thế nào thì mỗi lần gặp lại cô đều giữ được vẻ tươi tắn, không tiểu tụy, không đau lòng, là một minh chứng rõ ràng cho việc hắn chẳng có chút ảnh hương nào đến cuộc đời của cô, là một người dưng qua đường mà tình cảm của cô không bao giờ biến động.
Hắn thật sự không biết nên cảm thấy thành công hay thất bại đây?
Đương nhiên những suy nghĩ này không bao giờ hắn để lộ ra ngoài, nụ cười như sương chiều bảng lảng vẫn làm người khác không khỏi hoang mang, ít nhất nó làm Hoắc Duât Hy trong lòng bồn chồn không yên.
"Chồng của em là ai nhỉ? Sao tôi không biết." Hắn hỏi với vẻ bất ngờ, hoặc như vừa nghe một câu chuyện buồn cười từ cô.
"Thôi đi Tư Cảnh Hàn, anh đừng giả vờ nữa, nếu như anh còn không nói rốt cuộc đưa tôi đến đây vì cớ gì thì xin lỗi, tôi về đây." Hoắc Duật Hy chực đứng lên nhưng có hai vệ sĩ ngăn hành động của cô lại, còn người đàn ông kia vẫn im lặng như đang xem kịch khiến cô không khỏi tức giận muốn cằm con dao gọt trái cây lên nhưng không thành.
Lần này là Tư Cảnh Hàn đích thân tiến tới, áp chế không cho cô cử động, đem cả người cô gói gọn trên đùi của mình rồi cùng nhau ngồi trên ghế, hắn cúi đầu nói khẽ bên tai cô: "Tôi có nói cho em đi sao, nhà của em chính là nơi này còn muốn đi đâu nữa?"
"Tư Cảnh Hàn, anh có điên không, tôi lấy Tề Thiếu Khanh rồi, anh đưa tôi đến đây là giữ người trái pháp luật đó!" Hoắc Duật Hy cố gắng giẫy giụa nhưng thế chế trụ của người đàn ông quả thật rất chắc chắn khiến cô không tránh đi đâu được.
Tư Cảnh Hàn hết sức bình thản, từ tốn nói: "Giấy kết hôn em còn chưa ký thì có thể trở thành vợ của ai, bé Duật không hiểu biết rồi."
"Rốt cuộc anh muốn gì chứ, mau thả tôi ra, tôi đã không còn là sở hữu của anh!" Hoắc Duật Hy càng thêm phẫn nộ, gào lên.
"Đúng vậy, nên tôi mới cố gắng để em lần nữa trở thành của tôi đấy." Không bất cứ lời nói nào của Hoắc Duật Hy có thể làm tâm tư của hắn lay chuyển.
Hoắc Duật Hy thực không nhẫn nại nổi, cố chống cự: "Không đời nào."
"Sao lại không thể? Cách tốt nhất đầu tiên vẫn là để thân thể em nghe lời nhỉ?" Tư Cảnh Hàn càng thêm càng rỡ hơn, ở phòng khách trước mặt bao nhiêu người lại đưa tay luồn vào váy của cô, mặt của Hoắc Duật Hy lập tức xanh lại nhưng người kia càng thêm ác ý di chuyển lên trên.
Trong lúc cấp bách cô chực cắn lấy lưỡi của mình để uy Hi*p, quả nhiên Tư Cảnh Hàn còn chưa muốn cô mất mạng liền đưa tay ngăn cản, kết quả sau đó vô cùng thảm thương, ngón cái tay trái của hắn dập nát bởi răng của cô.
Hắn không nén được cơn giận, quát lớn: "Cô có điên không?!"
Thoát thân rồi Hoắc Duật Hy không ngại ngần gì nữa, rất mạnh miệng cười đắc ý, bên môi còn vương vị máu: "Đối phó với hạng người như anh không điên thì chỉ có nước chịu thiệt, sao hả, đau rồi?"
Đôi mắt màu lam của Tư Cảnh Hàn nheo lại, nguy hiểm nhìn về phía cô, rất không khách sáo bắt lấy cổ tay của cô kéo về phía mình, đôi môi chuẩn xác chiếm lấy hương vị ngọt ngào của cô gái.
Hắn không để cô có cơ hội nào để kháng nghị, cả môi cô cũng bị hắn gặm cắn đến đau đớn, một loại giận dữ và phát tiết khiến nụ hôn của hắn trở nên điên cuồng, Hoắc Duật Hy vì không thở được mà cả khuôn mặt cũng đỏ nghẹn, liên tục đấm mạnh vào vai hắn nhưng chẳng ăn thua.
Chẳng dừng lại ở đó, hắn còn xốc váy của cô lên, không phải chỉ có cô kinh hãi mà tất cả người hầu ở đó đều hoảng hốt, không dám nhìn nhưng không thể ngăn cản tai nghe thấy những âm thanh trầm ᴆục của môi hôn ái muội.
Làm sao Hoắc Duật Hy có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ xảy ra với mình, còn trước mặt bao nhiêu người, Tư Cảnh Hàn hắn thật sự điên rồi sao?
"Bịch"
Cuối cùng ngay vào lúc cô tuyệt vọng nhất thì một cái thúc gối vào cánh tay phải của Tư Cảnh Hàn đã làm hắn khựng lại, bàn tay của hắn tự động nới lỏng cho phép cô có thể lùi về phía sau thoát khỏi nanh vuốt.
Kế đó cô thấy Tư Cảnh Hàn bất động rất lâu, trên trán của hắn còn đổ trộm mồ hôi lạnh, tựa như đang tận hưởng một cơn đau đang gặm nhắm, nhưng hoàn cảnh không cho phép cô để ý nhiều thêm nữa bởi vì kế đây cô có thể chịu thêm một cơn thịnh nộ long trời.
Đột nhiên Tư Cảnh Hàn lại cười trầm khiến cô giật mình, hắn nâng đôi mắt âm hàn nhìn chỗ quần áo xộc xệch của cô, châm biếm: "Tề Thiếu Khanh ở trên giường nhiệt tình thế nào mà cô phải liều ૮ɦếƭ giữ tiết hạnh cho hắn, chẳng phải trước kia cùng tôi lên giường cô luôn thống khoái lắm sao?"
"Câm miệng! Những lời đê tiện như vậy anh cũng có thể nói ra?" Hoắc Duật Hy hận không thể may miệng hắn lại ngay lập tức.
"Những gì là sự thật cô luôn gọi là đê tiện, thế những lớp vỏ bọc giả tạo đẹp đẽ thì thanh cao à? Hoắc Duật Hy cô cũng chỉ là cái giẻ rách bị hết người này đến người khác dùng qua..."
"Chát!"
Một âm thanh sắc bén cắt đứt lời nói của Tư Cảnh Hàn.
Những tình cảnh mất kiểm soát liên tục xảy ra khiến người khác không khỏi kinh hoàng.
Trên tay Hoắc Duật Hy còn cảm nhận được đau đớn khi da thịt chạm vào nhau. Người hầu sợ đến không dám thở mạnh, có cảm tưởng còn khủng khi*p hơn đến ngày tận thế.
Thật rất lâu trôi qua cả phòng khách ngập tràn trong yên lặng, không có âm thanh nào ngoài tiếng thở.
"Ra ngoài đi."
Sau cùng chỉ có âm thanh lạnh ngắt này của Tư Cảnh Hàn phá vỡ im lặng, người hầu nối đuôi nhau không mang theo tiếng động chạy vội ra ngoài, có người còn sắp té ngã vì hãi hùng nhưng vẫn thục mạng bò ra.
Lại có người dám tát tai thiếu chủ?! Đúng là chán sống rồi.
Khi trong biệt thự chỉ còn lại hai người, Hoắc Duật hy chợt thấy lạnh lẽo hơn bao giờ, trước khi cô rời khỏi chỗ này trở về bên cạnh Tề Thiếu Khanh cũng từng có một đêm như vậy, một đêm mà Tư Cảnh Hàn mặc tình thác loạn, chà đạp, giày xéo thân thể cô. Hôm nay cô một lần nữa phạm vào tối kỵ của hắn thì làm sao có chuyện sống yên.
"Đánh như vậy đã hả giận?"
Hoắc Duật Hy giật mình ngẩn nhìn người đàn ông, nhưng hắn đã đứng lên, một ngón tay đang sờ và phần má ửng đỏ, da của hắn nhạy cảm không khác gì da vẻ của con gái, dấu năm ngón tay rõ ràng in thành hình trên làn da trắng bóc.
Tuy vậy không có cơn thịnh nộ như suy tưởng, không có tiếng quát tháo và hành động điên cuồng.
Hắn không nhắc thêm bất cứ lời nào về chuyện vừa xảy ra, không biết hắn đang nghĩ gì mà hắn cũng không nhìn cô chỉ nhìn cả căn biệt thự đã được trang trí thành một hỷ đường, lúc lâu sau mới cất giọng nhàn nhạt:
"Nghe nói em không chịu đi xem cách bố trí lễ cho hôn lễ của tôi."
Hoắc Duật Hy thật không hiểu hắn đang suy nghĩ điều gì khi đổi chủ đề nhanh đến như vậy, sự tức giận vừa rồi đã biến đi đâu? Cô vừa đánh hắn nhưng trong giọng nói của hắn không mang theo bất cứ giận dữ nào?
Tại sao vậy?
Hắn như lúc này thật khiến cô không hiểu được điều gì mà dự liệu.
Dường như chờ mãi nhưng Hoắc Duật Hy không đáp, Tư Cảnh Hàn mới xoay người lại chăm chú nhìn cô: "Tôi đã cất công chuẩn bị rất lâu, chi bằng chúng ta cùng nhau đi xem."
"Tư Cảnh Hàn, anh không thấy mệt à, tôi thì muốn trở về nhà rồi đó, anh hiểu không?"
"Em không trở về được, Hoắc Duật Hy em phải ở lại chỗ này." Tư Cảnh Hàn nghiêm nghị nói, và một nhận định chắc chắn, cả đôi mắt của hắn cũng khiến người khác phải tin tưởng.
Hoắc Duật Hy phát rồ: "Anh không còn quyền đó."
"Tôi có."
Tư Cảnh Hàn chắc nịch như vậy khiến cô dâng lên dự cảm chẳng lành, nhìn hắn cứ như nhìn một người từ ngoài hành tinh đến, cuối cùng khó khăn nói thành lời: "Anh có ý gì?"
Tư Cảnh Hàn nhìn ra nét lo sợ của cô thì cười khẽ, hơi bước tới, cúi đầu мơи тяớи đôi môi căng mộng đã vì hành vi thô lỗ của hắn lúc nãy mà sưng lên trông như quả cà chua đến độ chín. Thật sự có nỗi lòng muốn cúi xuống gặm nhấm và giọng của hắn lại mềm như lúc mới bước vào:
"Chồng của em trên pháp luật không phải là... Tề Thiếu Khanh."
Hoắc Duật Hy hít vào một hơi thật sâu để tiêu hóa ý vị trong lời nói của Tư Cảnh Hàn, đôi mắt to tròn không ngừng chuyển động từ giật mình cho tới kinh hoảng.
Tư Cảnh Hàn chắc cũng đã đoán được Hoắc Duật Hy nhận ra ý của mình cho nên cười càng thâm trầm hơn:
"Không cần ngạc nhiên, tình cảm của chúng ta trước kia mặn nồng, có thêm một chút ràng buộc cũng không hẳn là sai."
"Kẻ điên này, rốt cục anh muốn làm gì mới để yên cho tôi? Chúng ta có gì để liên quan đến nhau nữa hả?!" Hoắc Duật Hy dữ dằn lớn tiếng, thật sự không chịu nổi đả kích.
"Đừng kích động, bé Duật của tôi. Em hãy nhìn xem, hôn lễ này tôi chuẩn bị có bao nhiêu chu đáo, tất cả đều vì em, tại sao không tận hưởng một chút, hở?" Tư Cảnh Hàn dịu dàng nói, ánh mắt đa tình nhìn Hoắc Duật Hy nhưng càng như vậy cô càng thấy lạnh lẽo, cứ ý hệt như cảm giác đứng trước ánh mắt của một con rắn độc đầy nham hiểm.
"Anh lại muốn đem tôi ra làm vật thế thân?"
Bỗng nhiên Hoắc Duật Hy nói một câu này, trong hoang mang và giận dữ cô chợt nhận ra đây thật chất là một màn kịch có sắp đặt của Tư Cảnh Hàn.
Làm sao hắn có thể dự dưng muốn kết hôn với cô, trừ phi hắn muốn che mắt người ngoài để bảo vệ cô dâu đích thực!
Tư Cảnh Hàn không nói chỉ cười, nụ cười trào phúng khiến người khác không sao thâm dò ra ý của hắn.
Hoắc Duật Hy nóng mắt chờ đến khi hắn dừng hẳn ý cợt nhã, có một chút sợ hãi xẹt qua lòng cô.
"Vì sao em không nghĩ tôi đã yêu em rồi nên xa em tôi sẽ không chịu nổi, hửm?" Tư Cảnh Hàn ôm lấy người cô, hắn cúi đầu vùi mặt vào cổ của cô, thì thầm: "Hoắc Duật Hy, sao em không nghĩ tôi hối hận rồi không muốn đẩy em đi, như thế có phải tốt hơn không nhỉ?"
Lời nói và động tác của Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy run rẩy, nhưng không phải vì động tâm mà là một cỗ bài xích nổi lên khiến cô đẩy mạnh Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn ra.
"Nếu cô dâu của anh là cái người tên Bảo Bối thì tôi không còn gì để nói cả, một tên điên như anh còn có chuyện gì không thể nghĩ ra. Yêu tôi, anh cho rằng Hoắc Duật Hy này là kẻ bại não hay sao?"
Tư Cảnh Hàn cũng thôi ý định ôm lấy cô lần nữa, hắn nhàn nhã khoác tay lên ghế như ngầm thừa nhận những gì cô vừa nói đều là thật, hắn cũng chẳng còn muốn diễn trò.
Quả nhiên sau đó hắn đã đổi giọng, một giọng nói vô nhân tính: "Xem ra em cũng thông minh lên không ít, nhưng mà dù có như thế thì cũng không thể giúp em thoát khỏi chỗ này đâu. Tề Thiếu Khanh trở về tổng bộ e rằng phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, em cho là anh ta có cứu được em hay không? Tốt nhất vẫn nên ở đây mà an phận, tôi sẽ đối với em thật tốt."
"Tư Cảnh Hàn, anh không sợ Hoắc gia của tôi đến để đòi người hay sao?" Đôi mày của Hoắc Duật Hy chau lại.
Tư Cảnh Hàn vuốt đuôi mắt một cái, rất tự tin mà nói: "Họ có gan đến đây thì tôi xin mời, Hoắc Duật Hy có lẽ em không biết nhưng giao dịch giữa họ Hoắc các em và ba của tôi đã quyết định một khi em nằm trong tay tôi thì có lên trời họ cũng không bước vào lãnh thổ của nhà họ Tư."
Hoắc Duật Hy không lớn tiếng nữa, giọng của cô cũng lạnh lùng y hệt hắn: "Vì sao anh nhất định phải nhấm đến tôi, hôn lễ này thật chất có ích gì với anh? Anh làm chuyện này không thấy vô nghĩa sao?"
"Không. Vì trong mắt tôi chỉ có em mà thôi. Tôi muốn lấy em."
Lời nào Tư Cảnh Hàn thốt ra cũng thật ngọt ngào nhưng Hoắc Duật Hy hoàn toàn không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Càng không nhìn ra mục đích của hắn là thế nào.
Tư Cảnh Hàn lại nói tiếp: "Hơn nữa Hoắc Duật Hy, có một chỗ em hiểu sai rồi, hôn lễ này là tôi chân chính dành cho em và tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cho em lý do vì sao cả. Bởi vì trên pháp luật em đã trở thành của tôi, hôn lễ này thuận theo đó mà tiến hành, Tề Thiếu Khanh chẳng qua là lấy đi một món đồ đã có chủ, nên bây giờ anh ta cũng phải trả lại mà thôi."
"Anh điên rồi, anh điên thật rồi!" Hoắc Duật Hy đứng phắt dậy, nhìn tên đàn ông kia, không có lời nào để diễn tả.
Hắn nói là giả hay thật, nếu đúng như lời hắn nói, hắn thật sự muốn cưới cô chứ không phải Bảo Bối của hắn thì càng điên rồ hơn, hắn yêu người khác nhưng lại nhất quyết tốn sức ςướק lấy cô, hắn là đang nghĩ cái gì?
Chỉ mới mấy ngày trước hắn còn tàn nhẫn đẩy cô đi, mấy ngày sau quay về hắn lại có loại hành động này, thật sự mâu thuẫn không gì hơn, cô mới không tin chuyện này không có liên quan tới Bảo Bối!
Tư Cảnh Hàn chờ cô điên cuồng mắng chửi xong thì bình thản đáp: "Đúng vậy, nhờ họ Hoắc các em ban cho tôi mới trở thành kẻ điên, cho nên em phải ở bên tôi để tôi giày vò em cả đời, để em sinh con cho tôi, để em trở thành mẹ đứa trẻ của kẻ mà em hận nhất, để bọn họ nhìn thấy điều họ lo sợ nhất cũng đã xảy ra!"
Hoắc Duật Hy gào lên: "Anh đừng mơ tưởng, tôi có ૮ɦếƭ cũng không lấy anh! Anh đã bán tôi đi thì không có tư cách quyết định cuộc đời của tôi!"
"Đừng vội nói như vậy, Hoắc Duật Hy, trước khi đưa em đến đây thì tôi đã có dư thừa biện pháp để em ngoan ngoãn ở lại rồi. Ngày mai chúng ta hãy nhìn xem chuyện kinh ngạc gì sẽ xảy ra khiến em hồi tâm chuyển ý." Tư Cảnh Hàn ý vị nói, ngón tay trỏ ngăn trước môi mình như động tác nhắc nhở cô.
Hoắc Duật Hy thoáng rùng mình, khi nhìn vào ánh mắt của hắn một nổi sợ hãi không tên từ đâu len lỏi đến, nhưng Tư Cảnh Hàn đã nhanh chóng bế lấy cô, đứng dậy:
"Nào, đừng nháo, trước tiên chúng ta lên phòng tân hôm xem xem phải bày trí giường ngủ như thế nào, suốt mấy hôm nay tôi còn chưa thay chăn gối vì sợ mất đi mùi hương của em đấy."
Bàn tay của Hoắc Duật Hy xiết lại thành quyền, ở trong lòng của Tư Cảnh Hàn phẫn hận không thể xé rách vẻ mặt nhỡn nhơ này của hắn. Nhưng là... cô hiện tại không sao chống cự lại hắn.
Mỗi nỗi bất lực hóa thành phẫn hận chiếm lấy trái tim.
Cả biệt thự chìm trong một loại không khí quỷ dị, nơi nơi đều nhuốm màu đỏ hỷ sự nhưng cô dâu lại chẳng tý nào vui vẻ.
Đúng như Tư Cảnh Hàn nói phòng ngủ trước đây của cô và hắn cũng được trang trí thành phòng tân hôn, chỉ có giường ngủ là còn trắng tinh như cũ.
Hắn thả cô xuống giường, bản thân cũng áp người lên hai chân kẹp cô lại không cho phản kháng.
Hoắc Duật Hy thở khì khì, liếc hắn nhưng bị người kia đưa tay bịt mắt lại, "Đừng nhìn tôi như vậy nếu không tôi sẽ phạm tội bây giờ đó."
"Anh định điên đến khi nào nữa, chẳng lẽ đàn bà Tề Thiếu Khanh đã từng chung động anh còn muốn đem về làm vợ?" Hoắc Duật Hy đã nghĩ rồi, nếu cô cứ gào lên thì cũng vô ích, phải dùng chiêu tâm lý nói vào điểm trọng yếu của hắn thì may còn có thể được buông tha.
Tư Cảnh Hàn đã dự đoán được cô dẻo miệng, nên hơi nghiêng đầu hôn lên khóe môi coi như một cách dụ hoặc khác: "Tề Thiếu Khanh lúc trước cũng biết em ở bên tôi sớm hôm quấn quýt, anh ta còn không ngại dùng lại đồ tôi đã dùng qua thì sao tôi phải ngại dùng đồ cũ của mình?"
"Chẳng phải anh thích sạch sẽ sao?"
"Vì em tôi có thể phá lệ."
"Tư Cảnh Hàn, tôi sẽ không tin bất cứ lời nào của anh đâu! Tề Thiếu Khanh sớm muộn gì cũng đến đây, trong tay anh không có Mộc Tích..." Nói đến lưng chừng, Hoắc Duật Hy đột nhiên khựng lại, đôi môi mím thành một đường thật chặt.
Có khi nào Mộc Tích biến mất thật sự liên quan đến hắn, hắn mới tự tin đến như vậy.
Tư Cảnh Hàn không nghe Hoắc Duật Hy nói tiếp thì nghi hoặc: "Thế nào?"
"Kẻ bại hoại như anh Mộc Tích biến mất là anh giở trò?"
"Em khẳng định là tôi?"
"Không phải anh thì còn có thể là ai, loại thủ đoạn đê tiện như vậy chỉ có anh là làm được."
Giọng nói Hoắc Duật Hy vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến nổi sau đó Tư Cảnh Hàn không đáp thêm lời nào, cô không nhìn thấy được biểu cảm của hắn lúc này, chỉ thấy bên tai là một hơi thở nóng rực.
Thân thể cô run lên, Tư Cảnh Hàn lại gặm nhắn vành tai của cô để trêu đùa, giọng hắn khàn khàn gợi cảm: "Tùy em nghĩ, nhưng mà Hoắc Duật Hy, cho dù trong tay tôi có Mộc Tích hay không cũng dư thừa khả năng để giữ em lại bên người, nếu như em không tin lời tôi nói thì có thể xem giấy đăng ký kết hôn tôi giúp em làm mà."
"Tư Cảnh Hàn!"
"Em có thể gọi tên tôi một cách dịu dàng hơn." Tư Cảnh Hàn lên giọng dạy bảo, xem cô như một cô vợ nhỏ mới cưới về còn chưa hiểu chuyện, càng không ngại nói thêm: "Nhưng em cũng đừng quá lo sợ, đối với Hoắc gia và giới làm ăn Tư Cảnh Hàn vẫn là người độc thân, còn em là cô dâu của Yue - Tôn chủ của Vong, là người phụ nữ bí ẩn nhất mà ai cũng muốn thấy mặt."
Nên là cô dâu của Tư Cảnh Hàn thật chất chưa lộ diện!
Hôn lễ này là lễ rước dâu cho Tôn chủ của Vong.
"Nên chỉ cần em trở thành người của hắc đạo thì Hoắc gia hay Tề Thiếu Khanh cũng không có quyền hạn xen vào. Em sẽ trở thành của tôi, mãi mãi là của tôi."
Một tên biến thái!
Hoắc Duật Hy đã nghĩ như vậy nhưng không nói ra, hắn bây giờ như một kẻ điên không nói lý lẽ, Không cứng được cô phải chuyển sang mềm, dùng thái độ thương lượng.
"Tôi không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nổi điên bắt tôi trở về bên cạnh anh, nhưng mà Tư Cảnh Hàn anh không thấy mâu thuẫn sao, giữa chúng ta đã đi đến bước đường cùng, cớ gì anh phải dùng cách này, Bảo Bối của anh thì sao?"
Tư Cảnh Hàn thật dửng dưng, dời tay khỏi tầm mắt của cô nhưng chuyển sang động tác nằm xuống ôm cô vào lòng, cả người hắn còn mặc áo sơ mi, tươm tất thắt lưng, chỉ có cà vạt là tháo ra ném sang một bên.
"Em không cần phải nghĩ gì cả, chỉ cần tận hưởng cảm giác sắp trở thành một cô dâu là được rồi và hãy quên hôn lễ lần trước đi."
Giọng nói của hắn mang theo hương vị của mệnh lệnh không cho phép người khác chối từ, nhưng Hoắc Duật Hy còn quá mơ hồ để phân biệt được tiếp theo mình phải làm gì, mọi thứ diễn ra quá đột ngột mà Tư Cảnh Hàn lại hành động khó hiểu vô cùng, cô phải làm sao thì mới khiến bản thân mình không bị tổn thương đây?
Tư Cảnh Hàn thấy cô im lặng, không chống trả cũng không hợp tác, hắn cứ thế không lên tiếng, nằm im ở trên giường ôm lấy cô, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc cứ như một kẻ có tâm lý khá biến thái, mần mò rồi lại gậm nhắm thậm chí dù là quần áo của cô hắn cũng không buông tha, cơi nới mà chà xát làm nó nhàu đi.
Đã bao lâu rồi hai người không gần gũi như vậy, đã bao lâu rồi hắn chưa được ngửi mùi hương thuộc về cô, cục bông mềm mại này...
Hắn không tiến xa hơn nhưng chẳng dừng lại, ʍúŧ lên vai và lên cổ của Hoắc Duật Hy cho đến khi để lại dấu hôn, cô càng khó chịu thì hắn càng thích thú, thật sự là đang dày vò, dằn vặt lẫn nhau.
___________
Phòng làm việc.
Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ lại ngồi chung một chỗ, lần này thì đã rõ ràng, Tư Cảnh Hàn cũng đã bắt người về, không còn ai thắc mắc cô dâu là ai.
Nhưng mà Mặc Lạc Phàm vẫn có câu hỏi: "Rốt cuộc cái gì đã đả kích hắn? Chẳng khi nào tự dưng hắn lại làm chuyện không tưởng như vậy."
Trong kế hoạch của bọn họ hoàn toàn không có hôn lễ này, và khi hôn lễ của Tề Thiếu Khanh và Hoắc Duật Hy thì hai người họ từ đó không còn quan hệ gì nữa. Đột ngột sau một chuyến về Canada trở lại, Tư Cảnh Hàn thế nhưng đánh lẻ hành động một mình không cho ai xen vào. Rốt cuộc là muốn làm gì đây?
"Chẳng lẽ Bảo Bối nói gì với hắn?" Mặc Lạc Phàm sáp lại chỗ Lạc Tư Vũ, ngồi lên tay vịn của cái ghế bành ngã người như sắp bò lên người hắn.
Lạc Tư Vũ giơ tay đẩy mặt anh ấy sang một bên, trong lòng có chút phiền muộn, cảm giác như đã bị người tình bỏ rơi không còn xem trọng mình nữa: "Trước đây cũng không phải chưa từng nói, hắn có nổi điên như lần này đâu."
"Chẳng lẽ Tiểu Duật Hy lấy người khác hắn bị đả kích đến như vậy?"
Mặc Lạc Phàm khoác tay lên thành ghế, gần như là bao phủ Lạc Tư Vũ trong phạm vi của mình, đối với Lạc Tư Vũ thì Tư Cảnh Hàn lúc này thật khó đoán, hắn khẽ lắc đầu đầy suy tư: "Không đâu, hắn không dễ bị động đến như vậy."
"Cái nào cũng không phải vậy rốt cuộc cái nào mới đúng, tự dưng thấy tên Tiểu Bạch đó thật đáng ghét, làm anh em với hắn còn vất vả hơn đi đánh trận ngoài tiền tuyến." Mặc Lạc Phàm không nhịn được than thở, muốn dựa hẳn người vào Lạc Tư Vũ nhưng hắn không cho anh dễ dàng đạt được ý đồ mà né sang một bên. Anh chẳng thèm đeo đuổi nữa, hỏi bừa: "Mạc Doanh và Mao Lập Tát đến Canada hết rồi đúng là chán quá, cơ mà Tề gia đã về chưa nhỉ, cũng mấy ngày rồi."
Lạc Tư Vũ vắt chân lên bàn, uể oải một dạng, khá lười biếng đáp: "Chắc cũng sắp về tới rồi, hay tin Tiểu Hy bị Tư Cảnh Hàn giữ lại thì sao chịu đứng yên được."
"Vậy Hoắc Duật Thiên thì sao, thằng nhóc đó không phải dạng vừa, lần trước nhìn thấy đúng là mở rộng tầm mắt, xinh trai thật."
"Hai chuyện đó có liên quan à?" Lạc Tư Vũ nâng mắt nhìn Mặc Lạc Phàm: "Cậu không phải bị Nam Nam bẻ cong giới tính rồi chứ, con nhóc lợi hại thật."
Mặc Lạc Phàm dĩ nhiên không hài lòng lời nói vừa rồi của Lạc Tư Vũ, anh tru tréo: "Cậu mới bị bẻ cong giới tính, có đàn ông nào suốt ngày không có phụ nữ ở bên cạnh hay không, cậu mới yêu Tiểu Bạch rồi!"
Tính đanh đá này của Mặc Lạc Phàm hắn đã quá quen, không hơi sức đôi co, chỉ nói: "Hẳn rằng Tiểu Bạch của cậu đã có chiến lược đối phó mới dám điên như vậy, trước mắt chúng ta xem vẫn là chuyện hay giữa Tề gia và hắn kìa."
"Vậy Tề gia theo cậu thì cậu ấy sẽ làm gì, chẳng lẽ trơ mắt để vợ mình bị ςướק cạn đi như thế, còn mặt mũi nào nữa?"
Lạc Tư Vũ im lặng một hồi lâu, không trả lời Mặc Lạc Phàm mà quay ngược lai hỏi: "Cậu quen Hoàng Tịch liên bao lâu rồi, cô ấy là người như thế nào?"
"Sao thế, Tịch Tịch thì có liên quan gì đến chuyện này?"
"Cậu không cảm thấy chuyện Cảnh Hàn đưa Tiểu Hy đi từ chỗ Tề gia dễ dàng như vậy một phần là do Hoàng Nam gia đột nhiên rút vốn ngán chân Tề gia sao?" Lạc Tư Vũ tường tận phân tích, nếu như Tề Thiếu Khanh không phải về tổng bộ thì làm sao Hoắc Duật hy bị đưa đi mà Tư Cảnh Hàn vẫn thảnh thơi như vậy.
Bây giờ thì Mặc Lạc Phàm phần nào đã hiểu được ý của Lạc Tư Vũ, anh kêu lên đầy thích thú: "Trời ơi, thì ra là dương đông kích tây, kích thích thật đó. Thảo nào Tịch Tịch đột nhiên chuyển sang bỏ vốn vào Tề thị, thật là có đầu tư đấy, tên Tiểu Bạch không biết sinh nhầm ngôi sao gì mà lại được phụ nữ ưu ái như vậy nhỉ?"
Lạc Tư Vũ không hùa theo, hắn đứng lên, cầm lấy tây trang nhìn Mặc Lạc Phàm còn đang chễm trệ ngồi trên thành ghế bảo: "Sao chổi đấy! Nhưng mặc kệ cậu, bây giờ mình đi họp đây, nhân cơ hội hắn ở công ty cậu thử đột kích đến chỗ Tiểu Hy xem sao."
Nghe thế Mặc Lạc Phàm lập tức nhảy xuống ghế, đưa tay ra hiệu ok.
Hôm sau Tề Thiếu Khanh thật sự đã trở về, để chu toàn giải thích cho người ở tổng bộ đã khiến anh tốn không ít sức lực, gần như là bị bức sắp phát điên mới có thể quay lại Trung Quốc.
Hoắc Duật Hy bị đưa đi anh hay tin thật sự rất giận dữ nhưng không thể phủ nhận rằng ngoài sự tức giận đó anh không hề lo lắng, bởi vì anh biết Tư Cảnh Hàn nhất định không tổn thương đến cô.
Trở lại Tề thị việc đầu tiên anh làm chính là bắt thông tin với Lạc Tư Vũ, khi xác nhận Tư Cảnh Hàn muốn tổ chức hôn lễ anh hận không thể đến đấm cho hắn một đấm.
Ngỗ ngược!
Rõ ràng mọi chuyện đã đâu vào đấy nhưng tên kia lại vô cớ phá rào, hắn cho anh là cái gì có thể tự nhiên mạo phạm?
Dù sao thì cô và anh chỉ mới tổ chức lễ cưới chưa đầy một tuần, hắn lại ngang nhiên lợi dụng thân phận ở hắc đạo ςướק người của anh!
Quá quắt thật!
Tề Thiếu Khanh giận đến nổi gân xanh trên trán cũng nổi lên, dập điện thoại xuống như sắp nghiền nát nó, Trí Quân chưa từng thấy anh như vậy, cả cà vạt cũng đã ném lên bàn, trông anh hung hăng y hệt một người chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng cô cũng có phần thông cảm cho cảm xúc của anh, cô gái mà mình yêu, à không, là vợ của mình nhưng kẻ khác ngang nhiên ςướק đi để làm vợ hắn, thật chất mang tính sỉ nhục vô cùng.
"Người tôi căn dặn đã chuẩn bị sẵn sàng?" Rất lâu sau Tề Thiếu Khanh mới thốt ra câu này, anh chống trán gõ gõ ngón tay lên mặt bàn một cách sắc lạnh.
Trí Quân hoàn hồn, rồi rõ ràng đáp: "Đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh dặn dò."
Cứ ngỡ anh sẽ cho người lập tức hành động nhưng đến cùng chỉ nói: "Được rồi, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một lát."
Trí Quân hiểu ý lẳng lặng rời đi, Tề Thiếu Khanh ở trong phòng làm việc đối diện với chính bản thân mình đang không ngừng suy nghĩ.
Nếu Tư Cảnh Hàn thật sự không chấp nhận được việc Hoắc Duật Hy lấy người khác thì cái đêm hắn đến Thần Tuế đã đưa cô đi rồi chứ không chờ anh đến.
Nếu đã dứt khoát để cô hận mình triệt để thì chứng tỏ hắn đã có lựa chọn rõ ràng, làm sao có thể từ Canada trở lại thì đột nhiên đổi ý.
Bảo Bối đối với hắn mà nói quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bất lựa quyết định nào của hắn cũng đặt Bảo Bối lên đầu tiên, cho đến cả Hoắc Duật Hy còn phải đứng sau một Bảo Bối đã đủ cho thấy tình cảm của Tư Cảnh Hàn dành cho Bảo Bối sâu đậm đến mức nào, là sống ૮ɦếƭ không rời.
Một khi Mục Đương còn tồn tại thì Bảo Bối sẽ mãi là bí mật mà thượng nhân của Vong trong phương nghìn kế giấu kín. Phương thức làm việc của hắn rất rõ ràng, để bảo vệ thứ mình yêu quý khỏi kẻ thù, hoặc là hắn biến thứ đó trở thành bí mật không ai biết như Bảo Bối, hoặc là để thứ đó rời xa mình, cắt đứt mọi quan hệ thì ít ra vào lúc nguy hiểm nhất thứ hắn yêu quý mới không bị liên lụy.
Vậy mà bây giờ Hoắc Duật Hy đã trở lại thế giới của mình, Tư Cảnh Hàn đã hoàn thành một bước tiến dài mà mấy năm qua hắn hằng xây dựng thì tại sao, gần đến bước cuối cùng rồi hắn lại kéo cô trở về, còn ngang nhiên chuẩn bị công khai mối quan hệ chứ?
Càng nghĩ Tề Thiếu Khanh càng không hiểu được Tư Cảnh Hàn muốn cái gì?
Người ta nói người thân thiết với bạn chưa chắc đã là người hiểu bạn nhất, mà đối thủ của bạn mới là người hiểu bạn muốn gì.
Trước nay vẫn là như thế, và anh luôn cho là như thế, chỉ có lần này Tư Cảnh Hàn đã đi một nước cờ cứ như không có mục đích mà đánh, phá vỡ mọi nguyên tắc và phương thức, chẳng những làm kẻ địch lo sợ mà e rằng cả chính hắn và người cùng chiến tuyến cũng không chắc được phần thắng.