Nam Thương biệt thự.
Chiều tà, mặt trời chỉ còn lại mấy vết sắc khí hồng hào cuối cùng của một ngày dài.
Giờ này những con ma tham ăn cũng đã cạn kiệt năng lượng bắt đầu mò đi tìm mồi. Hoắc Duật Hy chính là điển hình.
Cô nằm chễm chệ trên giường đến lúc này cũng đã ngứa tay ngứa chân, không chịu nổi nữa bèn mò xuống nhà tìm điểm tâm ăn trước khi giờ cơm tối đến. Ở chỗ Hàn Nguyệt cũng thế, cô thường ăn lót dạ mới duy trì nổi đến lúc được ăn bữa chính, so với trước kia thì quả thực khẩu phần ăn của cô tăng lên rất nhiều, càng về sau càng không thể thiếu, nên là thói quen này dù có đi đến đâu cũng không thay đổi được.
"Bịch bịch bịch."
Vậy mà hôm nay sao giờ này biệt thự lại yên ắng quá nhỉ, người hầu đâu hết rồi? Sao không ai ra chào cô rồi hỏi cô đói chưa như hôm trước?
Duy chỉ có tiếng xèo xèo của thực phẩm lăn trong chảo khiến cô yên tâm phần nào, vẫn còn có người ở đây nấu ăn, chắc những người khác phải ra ngoài làm cái gì rồi nên cô không thấy. Tạm bỏ qua chuyện này, trước tiên cô vẫn là nên đi vào nhà bếp tìm xem đầu bếp đang nấu món gì mà thơm thế nhỉ?
"Mọi người đang nấu món gì mà... Á...?"
Hoắc Duật Hy lập tức khựng lại, khi thấy thân ảnh cao lớn trong bếp thật quen mắt, cô tưởng mình nhìn lầm nên dụi dụi mắt, kết quả nhìn thêm lần nữa người đang đeo tạp dề vẫn là Tề Thiếu Khanh.
Lần này thì kinh hãi thành tiếng, lùi dép lại hai bước, trừng mắt thở gấp.
So với sự sửng sốt của cô thì anh lại rất điềm nhiên, đều tay động tác, còn nói: "Tiểu Hy, qua đó lấy cho anh chai dầu hào."
"Vâng... Vâng." Hoắc Duật Hy gật gù đi tới, lấy chai dầu hào đưa cho Tề Thiếu Khanh, không quên ngó vào xem anh đang làm gì. Hương thơm đó lập tức sọc lên mũi làm kích thích vị giác của cô, nuốt ực một tiếng, cô chần chừ:
"Anh... anh còn biết nấu ăn sao?"
Cô hỏi như vậy Tề Thiếu Khanh liền hiểu suy nghĩ của cô đôi với mình trước đây là như thế nào, anh tự cho có cao ngạo, đưa tay hơi vặn nhỏ lửa lại, rồi nói:
"Nếu nói về nấu nướng anh tuy có chút không sánh bằng đầu bếp Michelin nhưng mà so với Tiểu Hy của anh thì vẫn cao hơn mấy bậc đó."
Hoắc Duật Hy bị khi dễ, hơi sùng lên, vỗ vai của anh: "Tề Thiếu Khanh, thật sự trước đâu em không nhận ra vẻ ôn nhu của anh thì là giả mạo, mà anh thật sự rất giống Mặc Lạc Phàm a..."
Lời của cô còn chưa nói hết thì trong miệng đã ngập vị thức ăn.
Sau đó là cảm giác sửng sốt nói không nên lời trừng trừng mắt nhìn về phía Tề Thiếu Khanh, anh nhướng mày: "Có phải hay không nói không nên lời, tay nghề của anh em thật sự không với tới?"
Hoắc Duật Hy câm nín, nuốt xuống miếng thịt nhưng bên môi vẫn còn luyến tiếc hương vị của nó, liếm liếm khóe môi cô không thèm nói với anh nữa, cúi xuống gắp thêm một miếng khác bỏ vào miệng.
Anh cũng không cản cô ăn vụng, chuyên tâm xào rau của mình nhưng vẫn buông câu nói đùa:
"Nên là Tiểu Hy, đối với hình tượng một người đàn ông như anh thật sự rất xứng đáng để em lấy làm chồng, còn không tranh thủ cơ hội thì sau này mấy món ngon này em sẽ không còn được ăn nữa đâu."
"Hừ, em mới không ngốc bị anh gạt, nấu được mấy món thì có gì đáng tự hào đó, có phải mình anh nấu được đâu?"
"Vậy nói xem, những người dàn ông em quen biết ai nấu ngon hơn anh? Mặc Lạc Phàm? Lạc Tư Vũ? "
"Em..."
"Hôm nay sao anh về sớm quá vậy?" Hoắc Duật Hy nhanh như chớp chuyển đề tài, đến cả Tề Thiếu Khanh nhanh nhạy cũng không theo kịp tiết tấu của cô, âu đó hiểu ra thì bật cười, lắc lắc đầu. Tuy vậy vẫn trả lời: "Ngày mai là cuối tuần nên không cần dồn công việc, mà đặc biệt về sớm để phục vụ cho tiểu thư nhỏ của anh."
Hoắc Duật Hy ăn hết nửa đĩa thịt thì hài lòng đặt xuống, đi tìm nước uống.
"Thật không nhìn ra, công tử ăn trắng mặt trơn như anh cũng biết vào bếp cầm xẻng, cái này mà đăng lên weibo nhất định em liền trở thành tài khoản đăng tin hot nhất." Ý cô muốn hỏi vì sao anh lại biết nấu ăn.
Không biết Tề Thiếu Khanh có hiểu hay không nhưng lại trả lời theo hướng khác: "Nếu em không ngại người ta nghĩ em và anh sớm hôm ra vào cùng một căn nhà sẽ có mối quan hệ gì thì cứ tự nhiên, anh cũng không mất vốn, ngược lại còn thật thích thú."
Hoắc Duật Hy đặt cộp ly nước xuống, xoay người nhìn về phía anh chuyển đề tài lần nữa: "Lúc trước chúng ta cũng từng ở chung sao em không biết anh còn có tài nghệ này?"
Tề Thiếu Khanh đang thái dưa chuột, anh lia dao mà cứ như vẽ một đường lượn sóng, kết quả chẳng bao lâu những lát dưa bằng nhau đã nằm yên trên đĩa. Dù rằng có vẻ chuyên tâm nhưng anh không bỏ sót câu hỏi nào của Hoắc Duật Hy:
"Lúc đó mới về Trung Quốc không bao lâu, lại gặp được em trong hoàn cảnh đó, anh hoàn toàn không có thời gian để làm những việc này. Hơn nữa, lúc đó anh có thể hiện nét hoàn hảo này thì em cũng đâu cảm nhận được, chi bằng sau này từ từ để em khám phá anh còn có nhiều ưu điểm khác mà em chưa biết sẽ khơi gợi hứng thú hơn."
"Hừ, chỉ được cái miệng ngọt ngào." Hoắc Duật Hy tản lờ, sau đó thì hai người không nói lời gì với nhau nữa, anh chuyên tâm nấu nướng, cô thảnh thơi cũng không muốn đi đến giúp mà lặng nhìn bóng lưng phía sau của anh.
Không biết thế nào lại đi đến chỗ của anh, nhìn đôi vai anh cao rộng đến nổi trán mình không chạm tới thì nhón lên, câu lấy:
"Nói nhiều như vậy không phải muốn em thành vợ của anh sao? Thế nào phải đắn đo, em chưa từng nói là không thể."
Lời nói này của Hoắc Duật Hy vốn dĩ vô cùng hấp dẫn nhưng Tề Thiếu Khanh bây giờ vẫn thản nhiên trang trí thức ăn của mình. Thấy anh không phản ứng còn đưa tay lấy cọ vẽ một đường đẹp mắt lên cái đĩa trắng thì Hoắc Duật Hy nhíu mày lại, oằn người ra trước nhìn nét mặt của anh:
"Anh sao thế?"
"Có chút không vui." Tề Thiếu Khanh rất tự nhiên trả lời cho cô biết cảm nhận của mình.
Hoắc Duật Hy không hiểu lắm, anh lại nói tiếp: "Có những chuyện đùa được những cũng có một số chuyện thì không, giả dụ như hôn nhân, tình yêu vậy, anh không thích một lời nói qua loa, cái anh muốn là em nói được phải làm được thôi."
Hoắc Duật Hy đã hiểu, cô hơi thu mình lại, trở về vị trí phía sau lưng anh. Ở khoảng cách gần thế này cô mới biết thì ra anh rất giống Tư Cảnh Hàn, cả người đều phát ra một mùi hương đặc trưng, vừa thoáng mát vừa thơm dịu dàng.
Cô không đủ cao để nhìn thấy vầng trán nửa nghiêng của anh, tất cả chỉ còn lại một bờ vai vững chãi, rộng lớn, nhìn cao hơn là hai chóp tai căng tròn trông thôi cũng thấy đẹp mắt, tóc anh gọn gàng cắt sát lên trên để lại rõ ràng cái cổ sạch sẽ, thoáng đãng mà gợi cảm.
Nét đặc trưng khác khiến anh khác hẳn ở Tư Cảnh Hàn là ở chỗ sắc vóc điển hình nam tính. Bộ đồ thường phục ở nhà không sao che lắp hết những khối cơ bắp khỏe mạnh, vững chắc, cứ theo mỗi nhịp hít thở của anh nó lại ẩn hiện đem đến cho phái nữ một loại không mộ không nhỏ.
Tư Cảnh Hàn không phải vậy, bề ngoài tuy rằng cao lớn nhưng trông hắn hơi mảnh khảnh, cũng không có những khối cơ bắp lực lưỡng, đồ sộ như vận động viên hay người tập thể hình kinh điển, mà hắn có là những đường nét rắn rỏi phân các vòng cơ thành những khuôn ngăn nắp, rõ ràng, gồ ghề trong vô cùng bắt mắt khiến người khác có cảm giác muốn sờ vào ngay lập tức.
Nói tóm lại, giữa Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh nôm na hiểu chính là một người có thịt và một người ít thịt một chút.
Hoắc Duật Hy tự nhận bản thân đối với cái đẹp trước giờ khả năng phản kháng là có hạn, huống hồ gì vây quanh cô đều là tuyệt sắc nam nhân, Tề Thiếu Khanh cũng vậy, Mặc Lạc Phàm cũng vậy, Lạc Tư Vũ và "hắn" đều như vậy.
"Bộp."
"Em làm gì vậy?" Tề Thiếu Khanh giật mình quay lại nhìn cô.
Hoắc Duật Hy úp mặt vào lưng của anh, tay không ngừng sờ soạn ở phía trước иgự¢, trước bụng của người ta, cho đến khi cảm thấy thõa mãn thì hừ hừ giọng mũi nói:
"Nếu anh là anh trai của em, em nghĩ sẽ rao bán được anh với giá rất cao. Nếu anh là em trai của em thì em sẽ để giống như Tiểu Thiên vậy, ai dám đến lấy em liền tặng đi. Nhưng mà, nếu anh là chồng của em thì cả đời em chỉ để nuôi trong nhà, người ngoài đừng mong nghĩ đến."
Nói đến đây cô lại dừng một chút, đôi mi nhắm chặt thử ngửi hương thơm trên cơ thể của anh rồi mỉm cười.
Một đoạn ký ức lại lướt qua.
Bé Duật... Em là của riêng tôi...
Cô nhớ ánh mắt màu lam của hắn, cả người hắn duy chỉ có đôi mắt từng chút chân thực khắc họa thành hình trong tâm trí của cô, rồi từ đôi mắt cô mới nhìn thấy tất cả dáng vẻ thuộc về người đàn ông đó.
Hắn lúc này lại chẳng giống anh.
Anh cố bảo vệ cô hắn thì cố tình thương tổn.
Anh tốt bụng trong khi hắn luôn tàn nhẫn.
Anh ấm áp hắn lại lạnh lùng.
Anh là bạch mã hoàng tử hắn lại là chúa tể bóng đêm.
Anh muốn tạo dựng cho cô một thế giới thì hắn hủy hoại cuộc đời cô bằng đủ cách ngang tàn.
Mà quan trọng nhất, anh yêu cô còn hắn thì không.
Hắn và anh khác nhau như vậy đó, còn nữa hắn chẳng biết dịu dàng, không nói được câu nào tử tế, độc miệng, tính khí thì tồi tệ, nóng lạnh thất thường, dị lập, cũng chẳng biết nấu ăn, còn thuận tay trái, ngồi ăn cơm cùng ai quá gần sẽ ᴆụng vào đũa của người đó. Cô nổi cáu hắn chẳng biết dỗ dành, cô đau hắn gọi bác sĩ đến rồi đứng ngoài cửa ngó vào, cô khóc hắn mắng đáng đời, cô tụ tập vui chơi hắn nổi giận, cô cãi lại hắn sẽ phát điên, cô không phục tùng thì hắn tìm cách cưỡng chế.
Một con người có vô vàn khuyết điểm như hắn, vậy mà trên người cũng có mùi hương đặc trưng thanh mát, sạch sẽ như Tề Thiếu Khanh.
Cô không hiểu lắm về mùi hương đó, loại mùi hương có thể mê hoặc giác quan của người khác, câu dẫn lý trí và đốn hạ trái tim.
Mùi hương đó cô biết trên người của Tử Mặc không có, nó chỉ thuộc riêng về Tư Cảnh Hàn...
Cô càng thu chặt vòng tay, dụi dụi vào lưng của Tề Thiếu Khanh, hít mấy hơi nữa mới cam tâm cất giọng thì thầm:
"Tề Thiếu Khanh, chúng ta kết hôn đi."
"Bộp."
Cây viết trên tay của Tư Cảnh Hàn một lần nữa rơi xuống.
Bàn tay phải không sao khống chế được sức lực mà run lên, cả việc cầm 乃út cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ.
Đây là lần thứ ba hắn lập lại động tác này khi cơn đau phát tác, nhưng thất bại vẫn là thất bại.
Hắn chán ghét phải dùng thuốc giảm đau, chán ghét phải lệ thuộc vào một điều gì đó lắm rồi. Càng sợ cái cảm giác không thể sống nếu thiếu đi một cái gì.
"Mao Lập Tát, vào đây." Gọi vào bộ đàm gọi người, hắn có chút bực bội đứng dậy.
Mao Lập Tát xuất hiện nhanh như vận tốc ánh sáng, cứ như đang canh ngoài cửa chỉ cần bên trong động một cái anh liền xông vào.
"Tổng tài, anh kêu tôi."
"Qua đó, nhặt cây 乃út lên."
"..." Dù không hiểu lắm nhưng nhìn đến cây 乃út bằng bạc nằm lăn lốc trên sàn anh vẫn đi tới nhặt lên.
"Ném qua đây."
"Hả?"
"Ném qua đây!"
"Ồ." Kêu một tiếng, Mao Lập Tát liền phi một cước, cây 乃út như có thần, thẳng một đường lao về phía Tư Cảnh Hàn như mũi giáo.
"Vụt!"
Với phản xạ có điều kiện, Tư Cảnh Hàn giơ tay phải lên đoán lấy.
"Phặt."
"Tạch tạch tạch."
Cây 乃út cuối cùng vẫn không thay đổi được số phận phải nằm lại trên sàn.
Tư Cảnh Hàn không bắt được nó...
Cả một tiểu sảo như vậy hắn cũng không làm được.
Mao Lập Tát thấy thế thì hoảng hồn, trợn mắt hết nhìn cây 乃út rồi lại nhìn Tư Cảnh Hàn, không sao diễn tả được nổi kinh hãi trong lòng.
Tư Cảnh Hàn dừng động tác tay trên không trung mấy giây rồi thôi đành buông xuống, trở lại ghế làm việc.
Mao Lập Tát quan sát vẻ mặt nặng nề của hắn thì chẳng dám thở mạnh, lặng thin như khúc gỗ đứng đó. Dù sao mà nói thì đối với một người đàn ông có lòng tự tôn như Tư Cảnh Hàn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này.
Nếu hắn chỉ là tổng tài của Tư thị thì không nói, nhưng cái này mấu chốt ở chỗ hắn là Thượng nhân của tổ chức Vong, đã từng đặc huấn nghiêm ngặt ở Italy trong khoảng thời gian dài, để ngồi lên vị trí ngày hôm nay hắn đã phải đạp lên bao nhiêu người để chứng tỏ bản thân mới là kẻ dẫn đầu.
Bọn người là lang sói, chỉ cúi đầu phục tùng một mình "con đầu đàn", nếu bạn không chứng minh được mình là người dẫn đầu thì bọn họ sẽ tìm cách chứng minh lại với bạn.
Tư Cảnh Hàn trước giờ với khả năng nghiệp vụ cho đến phản xạ tự nhiên đều vượt trội hơn người khác, mọi phán đoán của hắn hầu như chưa từng để lệch cự ly nào, cho nên biết bao nhiêu kẻ e dè không dám vượt qua, cho nên bao nhiêu kẻ dù không hài lòng vẫn ngậm đắng nuốt cay nhìn hắn đứng lên vị trí cao nhất.
Nhưng hôm nay, Tư Cảnh Hàn không còn là một con người hoàn hảo nữa, bàn tay phải hắn có vấn đề, thì hắn còn tư cách gì để trăm kẻ phục tùng, vạn người sùng kính.
Mao Lập Tát lạnh toát sống lưng khi nghĩ đến việc này bị bại lộ trước giới hắc đạo thì sẽ như thế nào. Đặc công của hắn không giống mafia, vốn không bàn đến nghĩa khí, cũng không luận về chiến công, chỉ độc tôn cái hoàn hảo và sự thành công của nhiệm vụ được giao.
Bọn họ chính là kẻ Gi*t người thuê, vì tiền mà làm nhiệm vụ, vì lợi ích mà phục tùng, đi lại giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ cũng như đi trên một sợi dây làm xiếc, cho nên người dẫn đầu tuyệt đối không được có sai lầm.
So với sự lo lắng của Mao Lập Tát đang nghĩ thì từ lúc Tư Cảnh Hàn trở lại bàn làm việc vẫn đâm chiêu suy nghĩ, trong đầu hắn các phép toán liên tục được viết ra cho đến khi tìm được một kết quả chính xác nhất.
Loại trừ tất cả những sai số và khả năng khách quan, thì theo khả năng phản xạ tự vệ của hắn là trong 20 viên nhất định sẽ trúng một viên.
Nhất định sẽ trúng một viên sao?
Vậy nếu như hắn bảo vệ thêm một người thì sẽ hạ thấp xuống còn 10 viên sẽ trúng một viên.
Mà một viên đó hoặc là trúng người hắn bảo vệ, hoặc là ghim vào người của hắn.
Tư Cảnh Hàn lại nhìn bàn tay phải của mình, nó đã không còn run rẩy như lúc nãy nữa, nhưng cảm giác hữu lực như lúc trước cũng không còn.
Mao Lập Tát thấy Tư Cảnh Hàn mím môi không nói gì thì nghĩ hắn đang trăn trở việc không bắt trúng cây 乃út bi nên khẽ giọng: "Tổng tài..."
"Không phải nói Nam Tam chủ tịch đề nghị tôi làm bạn nhảy của con gái ông ấy vào tối mai sao, cậu nhận lời đi, hôm đó đưa tôi đến bữa tiệc sớm một chút."
"Hả?" Cái gì cơ, anh không nghe lầm chứ? Tư Cảnh Hàn đang đề cập cái chuyện không liên quan đến bố cục hiện giờ ấy nhỉ?
"Còn ngây ra đó làm gì?" Tư Cảnh Hàn không hài lòng nâng mắt, trong thấy trợ lý của mình vẫn còn ngờ nghệch thì quăng cho ấy một sấp giấy: "Làm việc không tập trung như vậy thì nhận thêm về phòng một ít nữa để tập luyện đi."
"Hả? Tổng tài..."
"Đi." Tư Cảnh Hàn nghiêm nghị ra lệnh đuổi Mao Lập Tát đi mất, anh liếc liếc một chút nữa mới cam tâm sập cửa lại.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Tư Cảnh Hàn.
Hắn lặng lẽ ngồi ở đó một chút thì lôi báo thuốc lá ra, tìm một bậc lửa rồi chăm một điếu.
Khói thuốc cứ thế như dải lụa trắng bung mình lên không trung, hắn đưa khẽ lên môi rít một hơi. Đôi mắt nhìn theo khói thuốc mà chìm vào một khoảng tĩnh lặng.
Trong vô thức đó, đưa tay vào ngăn tủ lấy lọ thuốc giảm đau mà Mặc Lạc Phàm đã kê cho mình ra, đưa lên tầm mắt, hắn phải nhìn rất lâu, rất lâu mới đặt nó xuống bàn.
Trong thuốc có thành phần morphin.
Lại là một loại phụ thuộc.
*Note: Thuốc phiện, còn có tên là nha phiến, á phiện... Đó là nhựa khô lấy ở quả chưa chín của cây thuốc phiện. Trong thuốc phiện có morphin, công dụng chính là giảm đau, gây ngủ. Hiện nay, morphin vẫn là át chủ bài trong việc giảm đau do ung thư.*
Từ lúc nào hắn đã trở thành một thứ lệ thuộc vào cái không phải là mình, hắn không còn phục tùng cho một mình bản thân hắn nữa. Lúc trước hắn chỉ phụ thuộc vào hắn thôi, chẳng điều gì có thể chi phối được hắn, hắn bước lên đỉnh cao quyền lực không hề vướng bận điều gì, bởi hắn hoàn mĩ, bởi hắn không có điểm yếu, hắn là chân lý của sức mạnh.
Nhưng bây giờ...
Hắn đã yếu kém hơn so với hắn lúc trước, và trong tương lai hắn còn thể thua sút hơn bản thân của hiện tại.
Hắn nghĩ đến Hoắc Duật Hy, rồi lại nghĩ đến Tề Thiếu Khanh.
Ngày mai nhất định cô sẽ theo đi dự tiệc, với tính cách của Tề Thiếu Khanh thì nhất định không dễ dàng buông tha, với tính cách của Hoắc Duật Hy thì sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cho nên hai người nhất định sẽ gặp nhau, hắn và cô nhất định là vậy.
Thế mà hắn còn không biết hai người có thể nhanh tái ngộ đến vậy, chỉ chưa đầy bốn ngày nữa mà.
Nhanh đến nỗi bốn ngày này đối với hắn bầu trời cứ như trải qua bốn trung thu sắp khuất lặn. Chỉ cần nhắm mắt lại, nằm trong căn phòng đó của hai người, hắn lại nghe tiếng của cô nức nở.
Hắn không phân biệt được đó là lúc cô đang tức tửi khóc vì uất ức, hay là tiếng ngâm nga khi cơn sóng tình dạt dào choáng ngợp lý trí.
Cuối cùng chỉ còn sót lại vài tiếng...
Tư Cảnh Hàn, anh đáng ghét...
Hắn biết đấy, cô là một loại Mα túч.
Hỏi hắn mê mẩn không?
Có.
Hỏi hắn có thích không?
Thích.
Hỏi hắn có yêu không?
Hắn đã có người hắn thương nhất rồi.
Vậy hắn muốn có cô không?
Cũng vậy, hắn đã có người hắn thương nhất rồi.
"Khi yêu em, ngoại trừ ngoại tình, điều gì anh cũng biết."
______Tề Thiếu Khanh______
(Tề gia)
========================
Đúng như kế hoạch đã chuẩn bị sẵn, so với những quan khách khác thì người đến nhà Hoàng Nam sớm hơn là Tư Cảnh Hàn.
Hoàng Nam Tam trông thấy hắn thì mừng vui khôn xiết không ngừng dò hỏi đủ điều, đối với Tư Cảnh Hàn kể từ lúc Hoàng Tịch Liên bật thốt cái tên này ra ông dường như đã nhận định đây là con rể của mình.
Làm sao có thể để vuột một cơ hội ngàn vàn như thế, làm sao có thể để phù sa này chảy vào ruộng người khác được chứ, hơn hết Tư Cảnh Hàn chính là còn độc thân, không cần tranh giành với ai, chỉ cần tranh thủ cơ hội thôi.
"Tiểu Hàn, con xem hôm nay có phải hay không đã làm phiền con rất nhiều?" Hoàng Nam Tam thân mật hỏi Tư Cảnh Hàn dù vậy vẫn không giấu được ý cười bên môi.
Tư Cảnh Hàn đi bên cạnh ông, trông y hệt một cậu con trai đứng bên ba mình, cả lễ nghi đến động tác đều nhất mực kính cẩn và lễ phép, mỗi khi ông nói đến vấn đề nào đó hắn hơi khẽ cúi đầu, giống như bây giờ ông cụ hỏi hắn rất từ tốn đáp:
"Không đâu, Nam Tam chủ tịch đã nghĩ nhiều, đối với việc được làm bạn nhảy của Hoàng tiểu thư là một vinh hạnh của Cảnh Hàn."
Đương nhiên Hoàng Nam Tam nghe xong rất vui vẻ nhưng vẫn bảo: "Ấy, sao lại gọi ta là Nam Tam chủ tịch, đều là người nhà cả, mau mau gọi một tiếng bác trai xem."
Mao Lập Tát đi ở phía sau thì âm thầm tỏ thái độ. Cái gì đều là người một nhà, rõ ràng là cố tình gạ gẫm tổng tài nhà anh. Rất may là anh sống ૮ɦếƭ cũng đòi theo Tư Cảnh Hàn đến đây, nếu không thì có khi hắn bị người ta dụ dỗ mà ăn thịt mất rồi.
Phải nói rằng tuy bề ngoài anh muốn làm công tác vận động Tư Cảnh Hàn đi xem mắt nhưng thật chất vẫn có lòng ủng hộ Hoắc Duật Hy không biết tốt xấu.
Anh thấy mình thật quái lạ, sao bên trong nghĩ một đằng bên ngoài lại làm một nẻo ấy nhỉ?
Tư Cảnh Hàn đi phía trước, không từ chối nguyện ý của Hoàng Nam Tam, gọi ông cụ một tiếng "bác trai" thật. Phải nói điều này đã làm ông cụ cười không khép miệng lại được.
"Như vậy mới được chứ hả, ha ha ha... À, còn một chuyện nữa, chính là đứa con gái Tiểu Tịch của bác, tuổi đời nó còn trẻ, có nhiều thứ chưa chính chắn được như con, có dịp thì giúp bác chăm sóc nó một chút nhé."
Nhắc người cứ y như rằng người liền tới, từ xa tiếng bước chân "Bình bịch" truyền tới lập tức làm ông cụ hết vui.
Bên này, Mẫn Mẫn vẫn đang xoay sở với Hoàng Tịch Liên nhưng không được gì mà chỉ còn nước than thở.
"Tiểu thư, đi từ từ thôi, ngã bây giờ."
"Anh ta đã tới rồi sao? Ở đâu, ở đâu, mau cho tôi nhìn xem."
Hoàng Tịch Liên ôm váy đi xuống kiếm tìm khắp nơi vẫn, đúng lúc thấy ba của mình thì nhanh chân chạy qua. Mẫn Mẫn cũng cầm khăn tay chạy theo, gọi với: "Tiểu thư..."
Hoàng Nam Tam đứng trân trối nhìn con gái bảo bối của mình ăn mặc như một công chúa, trang điểm xinh đẹp như thần tiên, chỉ có điều bộ dạng cứ y như phù thủy chuẩn bị làm chuẩn xấu thì đột nhiên, sau bao nhiêu năm luôn tự tin bây giờ lại cảm thấy có chút mất mặt, giả vờ ho khẽ một dẫn Tư Cảnh Hàn lãng đi. Tiếc là chậm một bước, Hoàng Tịch Liên đã đuổi đến nơi, còn hô lớn một tiếng ba.
"Người đâu ba nhỉ?"
Mẫn Mẫn vừa kịp lúc phi đến, cố nén tiếng thở nhọc rồi cúi đầu chào lão gia, sau đó đứng nép vào người Hoàng Tịch Liên nói khẽ: "Tiểu thư, chị nói gì vậy, người chị cần đứng phía sau lão gia đấy."
Hoàng Tịch Liên lần nữa nâng mắt lên nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt như biển rộng của Tư Cảnh Hàn thì nhíu mày lại.
Hoàng Nam Tam thấy con gái mình cứ mãi nhìn chòng chọc vào người ta thì hơi ngại, xoay người lại cười trừ với Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Hàn, con xem ông già này nói không sai, đây là con gái Tịch Liên của bác, nó có chút bạo dạn hơn người khác, mong con đừng chê cười."
Tư Cảnh Hàn cười nhẹ tỏ ý không sao, lần nữa đưa tầm mắt nhìn về phía Hoàng Tịch Liên đứng ở đó luôn nhìn mình bằng con mắt khám phá.
Lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ như vậy, không hề biết kiêng dè, so với Hoắc Duật Hy dù có lúc háo sắc thích nhìn ngắm đàn ông đẹp nhưng cô vẫn biết kìm hãm, còn cô gái này, cứ y nhìn muốn lột xuống lớp quần áo của người khác mà chiêm nghiệm.
Mao Lập Tát đứng một bên cũng tranh thủ quan sát, không vui cho lắm khi Hoàng Tịch Liên cứ nhìn Tư Cảnh Hàn mãi, phụ nữ gì mà chẳng biết tiết chế, chẳng lẽ vừa nhìn một cái liền mê đắm nhan sắc của tổng tài anh chăng? Ôi, không được như thế đâu.
Tuy rằng anh thừa nhận con gái của Nam Tam chủ tịch này đúng là tuyệt thế mỹ nhân, ngoài khuôn mặt góc cạnh sắc sảo nửa công nửa thụ cho đến thân hình nóng bỏng không thua Hoắc Duật Hy ở điểm nào, thì cô ấy còn thắng thế Hoắc Duật Hy ở một điểm là chiều cao vượt trội, ít nhất phải cao hơn 1,78m. Đặc biệt hơn, chính là đôi mắt đa tình có nốt ruồi đen dưới mắt tạo ra sức thu hút cực lớn với người khác dù là lần đầu tiên gặp mặt.
Không hay rồi, đối thủ nặng ký như vậy Hoắc Duật Hy phải làm sao đây?
Xem kìa, cô ấy đang nhìn tổng tài mà hắn cũng không từ chối nhìn lại kia.
Đứng ở góc độ của Hoàng Tịch Liên sau khi nhìn kỹ người đàn ông trước mặt thì rút ra một kết luận.
Người này nhìn xa phong độ, lịch lãm, nhưng nhìn gần thì còn đẹp hơn phụ nữ.
So với nuốt rồi đặc trưng cô luôn tự hào trên mắt phải của mình thì nốt ruồi son trên mắt trái của hắn còn có sức sát thương ghê gớm hơn nhiều, cô chưa từng thấy người đàn ông nào hay người phụ nữ nào có đôi mắt đẹp như vậy.
Đúng là một cực phẩm!
Chỉ là...
"Anh thật sự là Tư Cảnh Hàn sao?" Cô dõng dạc hỏi.
Mẫn Mẫn đứng một bên lập tức hết hồn, thì thầm: "Tiểu thư, không phải chứ, chỉ mới có hai ngày mà chị đã quên mặt nguời ta rồi sao?"
Hoàng Tịch Liên không phản ứng nhiều, chỉ đợi câu trả lời từ người đàn ông đối diện.
Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt: "Đúng vậy, Hoàng tiểu thư, hân hạnh được gặp."
"Những người cùng anh đến đây hôm trước, hôm nay có trở lại không?"
"Tiểu thư, chị hỏi cái gì kì lạ vậy?" Mẫn Mẫn hoảng sợ kéo kéo áo của tiểu thư mình nhưng cô ấy lại giật ra, "Bớt lắm lời lại, chị không hỏi em."
Tư Cảnh Hàn dù không hiểu ý của Hoàng Tịch Liên nhưng vẫn trả lời: "Có."
Hoàng Nam Tam nhìn cái khung cảnh chào hỏi lạ lùng giữa con gái mình và người nó đã nhận định thì không còn gì để diễn đạt, cuối cùng mắng khẽ: "Tịch Liên, con làm gì vậy hả, từ nãy đến giờ còn không chào hỏi Tiểu Hàn một tiếng, thất lễ biết không?"
Dường như đối với lời nhắc nhở của ba mình Hoàng Tịch Liên không có quá nhiều hứng thú mà chủ động đi đến bên cạnh Tư Cảnh Hàn khoác lấy tay của hắn.
"Tiểu Hàn? Gọi thân mật như vậy hẳn là ba rất thích anh ta đi, được rồi nếu đã là vậy thì cứ chọn người này cũng không tệ."
"Tiểu Liên, con nói gì vậy hả?"
Vậy mà Hoàng Tịch Liên chỉ nhìn một mình Tư Cảnh Hàn, rồi lại hơi đứng xa ra, xoay một vòng cho tà váy màu tím của mình xõa bung trên nền tuyết, mới hỏi: "Tư Cảnh Hàn, anh nói xem, trông tôi đẹp không?"
Hoàng Nam Tam cảm thấy không xong rồi, hơi lùi lại hai bước, Mẫn Mẫn hoảng hốt lập tức chạy đến đỡ ông: "Lão gia, lão gia người phải bình tĩnh, phải tập quen thôi..."
Tư Cảnh Hàn cũng khá bất ngờ đối với hành động của Hoàng Tịch Liên, còn cô thì vẫn mỉm cười nhìn hắn.
"Hoàng tiểu thư không cần nghi hoặc, cô rất đẹp."
"A, thật vậy sao? Tốt quá rồi." Hoàng Tịch Liên lại đi đến bên cạnh hắn, câu lấy cánh tay dài kia, rồi ngẩn cổ bảo: "Tư Cảnh Hàn, tôi thích anh rồi đấy, đừng gọi tôi là Hoàng tiểu thư gì đó rất phiền phức, tôi tên là Hoàng Tịch Liên. Chào anh."
Mẫn Mẫn đến đây thì đầy bất lực, dắt ông cụ tránh sang một bên để thở, nếu không ông sẽ còn gặp vài cú sốc nữa vì tính khí quá cởi mở của tiểu thư.
Cả Mao Lập Tát cũng đứng hình, lại còn có thể công khai như vậy câu dẫn tổng tài của anh a, phụ nữ này lắm tiền nhưng cũng thật thiếu ngăn nắp nha, cứ như một nữ hán tử thích làm đẹp vậy.
Anh có cần tiến lên giải cứu tổng tài không nhỉ, nhở như người phụ nữ kia ở gần quá sẽ khiến hắn dị ứng với nước hoa hay một loại phấn son nào đó trên người cô ấy mà ngất xỉu cũng nên?
"Tổng tài..."
Nghe gọi, Tư Cảnh Hàn quay lại nhìn trợ lý, Hoàng Tịch Liên cũng nhìn anh.
"Đây là ai?"
"Tôi, là trợ lý của Tổng tài Tư thị - Mao Lập Tát." Mao Lập Tát vô cùng tự hào nói.
"A... Hiểu rồi, ra là bảo mẫu. Tối nay cho tôi mượn Tư Cảnh Hàn nhé, à, sau này cũng có thể sẽ thường xuyên mượn, nên là tới lúc đó anh không cần thắc mắc nữa nhé."
"Hoàng tiểu thư, tổng tài của chúng tôi trước giờ..."
"Được rồi, cậu qua đó ngồi nghỉ đi." Đột nhiên Tư Cảnh Hàn lại giơ tay ngăn cản lời của Mao Lập Tát, cùng Hoàng Tịch Liên đi về phía Hoàng Nam Tam khiến anh bàng hoàng không thôi.
Thế mà tổng tài lại không bài xích hành động gần gũi của Hoàng Tịch Liên sao?
Trước giờ hắn đâu phải như vậy.
Anh không chịu như vậy đâu!
Cho dù không thích Hoàng Tịch Liên đến đâu thì cuối cùng Mao Lập Tát cũng không thay đổi được việc Tư Cảnh Hàn cùng cô ấy sẽ trở thành một cặp bạn nhảy vào tối nay.
Bữa tiệc đã bắt đầu, số khách được mời cũng đã gần đông đủ.
Hoàng Nam Tam thật sự rất bận rộn để tiếp hết những người đến mừng thọ. Rất may là Tư Cảnh Hàn có mặt đúng lúc để giúp ông ứng phó, nhưng số lượng người thắc mắc vì sao hắn lại thay nhà Hoàng Nam tiếp khách thì không ngừng tăng lên, thậm chí đã có người tinh ý đánh hơi được nguyên nhân là tới từ đâu khi Hoàng Tịch Liên thường xuyên đứng cạnh hắn.
Giữa lúc tiếng xì xào bàn tán đang dâng cao thì từ ngoài cổng đoàn xe của các nhân vật đáng được mong đợi nhất cũng đã xuất hiện.
Cùng một lúc người đại diện còn lại của Tư thị và Tề thị tiến vào sân, các vệ sĩ khẩn trương tiến lên, bằng cách kính cẩn nhất mở cửa xe.
Lạc Tư Vũ dẫn theo Mạc Doanh, Thân Hạo Khiêm đi cùng Trí Quân và cuối cùng chính là Tề Thiếu Khanh dắt tay Hoắc Duật Hy.
Sáu người nhìn nhau một lượt rồi cùng nhau hướng về phía sảnh tiệc nơi có chủ nhân dinh thự đang đứng - Hoàng Nam Tam.
Ở bên trong cũng được một trận xì xào rầm rộ, đua nhau nhìn về phía sáu người về mới đến với ánh mắt mong chờ.
Hoàng Nam Tam cũng không ngoại lệ, dẫu rằng đã gặp vào hai ngày trước nhưng lúc này ông vẫn tỏ vẻ như lần đầu hội ngộ, tiến nhanh về phía trước.
Tư Cảnh Hàn và Hoàng Tịch Liên đi phía sau, cứ như người trong nhà đến để chào hỏi khách, mỗi người một vẻ nhưng đều có lòng riêng.
Cuối cùng thì mặt cũng chạm mặt, Tề Thiếu Khanh dẫn đầu đi trước, một thân tây trang trắng đĩnh đạc hành lễ.
"Nam Tam chủ tịch, đại thọ vạn cát."
Hoàng Nam Tam làm sao để anh hành lễ quá lâu, rất ưng ý tiến lên đỡ lấy: "Thiếu Khanh, cậu quá lời rồi, lâu như vậy mới có một buổi tiệc tổ chức ở trong nước, người nhà không đông đủ để tiếp chu đáo, mong cậu đừng phiền lòng lão già này hả?"
"Cha, nói nhiều như vậy làm gì, người nhà của cha không phải chỉ có mình con sao?" Hoàng Tịch Liên cũng bước lên, khoác lấy tay của cha mình, không đồng tình nói.
Lập tức sắc mặt của ông cụ có chút thay đổi, vỗ tay của cô: "Con nhóc này nói gì vậy hả, thật là thất lễ với khách, còn không mau chào hỏi?"
Hoàng Tịch Liên bị mắng đương nhiên là thấy không vui, đưa mắt liếc nhìn sáu người trước mắt, lại nhìn đến Hoắc Duật Hy đứng bên cạnh Tề Thiếu Khanh rồi lạnh lùng.
"Không giới thiệu, làm sao con biết đây là ai?"
Hoàng Nam Tam hết cách với đứa con gái này, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười nhìn Tề Thiếu Khanh: "Thật ngại quá, Tịch Liên không biết cách ăn nói, Thiếu Khanh cậu bỏ qua cho. Nhưng mà vị ở bên cạnh đây là...?"
Được nhắc đến, Hoắc Duật Hy hiểu chuyện tiến lên, làn váy nhịp nhàng chuyển động theo bước chân của cô, đôi môi anh đào căng mộng nở nụ cười đầy thiện ý: "Nam Tam chủ tịch, đại thọ vạn cát. Tôi gọi Hoắc Duật Hy, là bạn của Tề gia, rất hân hạnh được gặp ngài." Sau đó lại quay sang nhìn Hoàng Tịch Liên: "Hoàng tiểu thư, hân hạnh."
Đương nhiên bên cạnh Hoàng Tịch Liên chính là Tư Cảnh Hàn, đúng lúc cô nâng mắt lên thì hắn cũng nhìn xuống, chỉ là trong đó không mang ý sắc thái nào. Cô vẫn giữ nguyên nụ cười khách khí ấy, cứ như người dưng lần đầu gặp, không quen, không biết: "Tư tổng, hân hạnh."
Vì đây là người của Tề Thiếu Khanh nên Hoàng Nam Tam cũng không thể lơ là, rất nhiệt tình bảo: "Không cần khách sáo, không cần khách sáo, nếu là bạn của Thiếu Khanh đều xem như là người quen. Chỉ là một cô nương xinh đẹp như vậy chỉ là bạn của cậu thôi sao Thiếu Khanh?"
Tề Thiếu Khanh đứng ở một bên lập tức tiếp lời, nhưng mang đầy ý vị: "Nam Tam chủ tịch, câu hỏi này khiến Thiếu Khanh thật có chút khó xử. Nhưng chắc rằng vẫn là hơn bạn bè."
Hoàng Nam Tam sảng khoái cười rộ, vỗ vỗ lên vai của Tề Thiếu Khanh, nói khẽ: "Hôm trước quả nhiên lão già này đã làm chuyện dư thừa rồi, hả?"
Nghe vậy, anh cũng cười nhẹ, rồi nhìn khẽ qua Hoắc Duật Hy, dịu dàng nắm lấy tay của cô, hơi lùi lại nhường chỗ cho Lạc Tư Vũ và Thân Hạo Khiêm chúc thọ.
Tưởng chừng mọi thứ đều thật suôn sẻ và dễ dàng nhưng từ khi chạm mặt, sóng ngầm đã sớm diễn ra.
Chỗ của Lạc Tư Vũ, Mạc Doanh, Thân Hạo Khiêm và Trí Quân không sao, nhưng phía sau bốn người còn lại vẫn không ngừng nội chiến.
Sau khi chào hỏi khách khứa xong, Hoàng Tịch Liên khoác cánh tay của Tư Cảnh Hàn, tiến đến chỗ của Tề Thiếu Khanh và Hoắc Duật Hy đang đứng tách biệt ở một góc, không biết họ nói gì mà ánh mắt của Tề Thiếu Khanh lại rất ôn nhu, còn đưa tay vuốt tóc của Hoắc Duật Hy.
Hoàng Tịch Liên đi đến, vẫn điềm nhiên nở nụ cười nhưng không mang nhiệt ý:
"Chào anh, Tề tổng, tôi là Hoàng Tịch Liên, người bên cạnh tôi chắc anh cũng biết rồi nên không cần nói nhiều nhỉ?" Bây giờ thì cô mới ngỏ lời chào hỏi.
Nhìn đôi vào đôi mắt của Hoàng Tịch Liên, Tề Thiếu Khanh liền ấn định suy nghĩ của mình trước đây là đúng đắn, người phục vụ điểm tâm hôm trước chính là cô. Anh thoáng giơ tay hướng về phía cô, ôn hòa nói: "Hoàng tiểu thư, hân hạnh."
Vậy mà Hoàng Tịch Liên lại thẳng thừng gạt tay của anh ra, "Cái này thì khỏi." Ngược lại đưa tay về phía Hoắc Duật Hy, có chút kênh kiệu: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, làm quen được không?"
Hoắc Duật Hy đương nhiên nhìn ra thái độ bất hợp tác của người phụ nữ trước mặt, ngay cả anh Thiếu Khanh cô ấy cũng không để vào mắt, xem ra là một cô công chúa ngạo kiều.
Nhưng không sao, cô cũng là một công chúa mà, chẳng lý do gì phải sợ hãi.
"Hoàng tiểu thư, hân hạnh."
Hoàng Tịch Liên lập tức bắt lấy tay của cô, trông có vẻ bình thường nhưng chỉ có Hoắc Duật Hy mới hiểu được khí lực cô ấy dụng lên người mình.
Tư Cảnh Hàn suốt dọc đường vẫn chưa nói gì, ánh mắt chỉ thản nhiên quan sát. Đương nhiên hắn nhìn ra hành động của Hoàng Tịch Liên đối với Hoắc Duật Hy là cố ý nhưng không có phản ứng, mà người phản ứng là Tề Thiếu Khanh.
Anh tiến lên, tách Hoắc Duật Hy, nắm gọn bàn tay bị Hoàng Tịch Liên vây lấy trong lòng bàn tay của mình.
Hoàng Tịch Liên bấy giờ mới nâng mắt lên nhìn anh, anh vẫn dùng đôi mắt lạnh lẽo của buổi chiều hôm đó nhìn cô, mặc dù giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: "Hoàng tiểu thư, phụ nữ bàn tay mềm yếu, chỉ để nâng niu, không dùng để giao lưu."
Hoàng Tịch Liên vô thức nuốt nước bọt lùi lại, câu lấy cánh tay của Tư Cảnh Hàn làm tin: "Nếu có động tác của tôi làm Tề gia không hài lòng thì mong anh bỏ qua cho, Hoắc tiểu thư cũng mong cô đừng để ý, tôi trước giờ cởi mở, quen biết hôm nay cũng xem như bạn bè rồi nên không kìm chế được vui mừng. Tư Cảnh Hàn, anh nói phải không?"
Cô đánh mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh, dù rằng rất nhanh hắn đáp lại cô bằng ánh mắt nhưng trước đó Hoàng Tịch Liên đã phát hiện tầm mắt của Tư Cảnh Hàn đang đặt trên người Hoắc Duật Hy. Nghĩ lại điểm này, mi tâm cô hơi nhíu lại.
"Đừng nghĩ nhiều, Tề gia trước giờ luôn không chấp nhặt tiểu tiết, em là có lòng thôi." Hắn cuối cùng đã đáp như vậy, rồi nhìn đến Tề Thiếu Khanh, chờ đáp án của anh.
Tề Thiếu Khanh cũng không muốn làm rách lớp vỏ hiện tại, khẽ kéo Hoắc Duật Hy vào lòng, tay trái đặt lên eo của cô, nhàn nhạt: "Tư tổng nói rất phải, tiểu tiết đối với tôi không quan trọng, mà quan trọng là trong mắt người đối diện có chấp nhặt tiểu tiết hay không?"
Tư Cảnh Hàn hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn xuống Hoàng Tịch Liên, "Có những người lúc trước sẽ vì tiểu tiết để ý rất nhiều, nhưng đến một giai đoạn nào đó có một điều thích thú hơn xuất hiện làm họ không còn tâm trạng để ý đến những cái vặt vảnh đó nữa."
Hắn nói rồi cũng nâng tay, đỡ sau lưng của Hoàng Tịch Liên. Cô không hiểu ý này của hắn đại biểu cho điều gì nhưng cũng không từ chối, ngược lại hơi nương vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn kia, hứng thú nhìn ngắm Hoắc Duật Hy.
Hoắc Duật Hy không tránh né ánh mắt của cô ấy, rồi từ tầm nhìn đó lại hướng về phía cánh tay mà Tư Cảnh Hàn đang khoác trên lưng Hoàng Tịch Liên, nhìn bộ lễ phục trên người hắn chu đáo chỉnh tề, bên ngoài tây trang đen, bên trong sơ mi trắng, cái nơ ở giữa cổ cùng màu càng tăng thêm phần quý tộc.
Môi cô khẽ nhếch lên, quay lại nhìn Tề Thiếu Khanh bên cạnh, không biết hữu tình hay vô tình mà đưa tay chỉnh lại cái khăn xếp trên túi trước иgự¢ anh, động tác dịu dàng, cẩn thận mà thân mật.
"Dù gặp bạn cũ thì một lát cũng phải uống ít thôi, sáng mai còn phải đi làm sớm."
Không thể chối cải, ánh mắt của Tư Cảnh Hàn vội chạy theo động tác của cô, rồi lại lại ở giữa иgự¢ Tề Thiếu Khanh.
Dù rằng mới bắt đầu Hoàng Tịch Liên còn chưa hiểu gì, nhưng qua hai ba lần liên tục đánh giá, cô chắc rằng giữa ba người bọn họ có chỗ không rõ ràng.
Nhưng cũng dễ thôi, đối với cô mà nói, người ở bên cạnh mình nhưng lại chú ý đến người phụ nữ khác lại là một điều tồi tệ, của cô thì chính là của cô, thà rằng không có chứ đừng hòng cô san sẻ cho một ai!
Bây giờ thì phía của Hoàng Nam Tam có tiếng gọi nhắc nhở, Hoàng Tịch Liên phải trở lại chỗ của ông, Tư Cảnh Hàn cũng theo cô xoay người. Trong ánh mắt lãnh đạm của Hoắc Duật Hy rời đi mà không chút luyến lưu.
Hoàng Tịch Liên vẫn ôm cánh tay của hắn, chiếc váy hở lưng càng làm dáng của cô lung linh, không hiểu vì sao đi được mấy bước nữa cô ấy lại đưa tay lên kéo mặt của Tư Cảnh Hàn ra, hắn hơi cúi xuống, cô ấy cũng hơi ngẩn mặt lên.
Đến đây thì Hoắc Duật Hy không nhìn nữa, đánh mắt đi chỗ khác.
Tề Thiếu Khanh cũng trông theo, rồi hỏi Hoắc Duật Hy: "Hắn hôn người khác, em sẽ có cảm giác sao?"
"Ừ." Cô rất dứt khoát, nhưng khi đôi đồng tử của Tề Thiếu Khanh thoáng dao động thì cô lại bổ sung thêm: "Em cảm thấy buồn nôn."
"..." Anh đã hiểu, chẳng thể nói gì thêm, bởi vì trong đôi mắt của cô lúc này hoàn toàn trong suốt, thản nhiên đến vô hồn.
"Đi, chúng ta qua bên đó, Nam Tam chủ tịch lên phát biểu rồi."
Vốn dĩ tiếng tâm lắm tiền nhiều của đã vang xa, nay chỉ một buổi tiệc gọi là đơn sơ nhưng Hoàng Nam Tam đã khiến người khác phải lóa mắt. Cứ như một vị vua sung túc thích hưởng thụ, tất cả bày trí đến thức ăn đều mang dáng dấp của cung đình, nhìn cảnh này đột nhiên có cảm tưởng ông chính là phú hộ Thẩm Vạn Tam của ngày trước.
Thật ra mà nói ở điểm này Tư Cảnh Hàn đã khá quen thuộc, ở chỗ của hắn từng tới lui những ông chủ giàu có như thế này không hiếm nhưng để đạt đến mức độ vung tiền hào phóng như Hoàng Nam Tam thì chưa thấy ai vượt qua.
Có lẽ gần đi đến cái tuổi thập thất cổ lai hy này đối với ông tài tiền sắp hóa thành phù du, so với việc số tiền ông bỏ ra thì khoảng lợi nhuận thu vào mỗi ngày sắp sửa tăng dần lên theo cấp số nhân rồi.
Không cần nói quá nhiều nhưng người bên ngoài cũng hiểu, gia tài của nhà Hoàng Nam đồ sộ, nhưng đổi ngược lại người trong dòng tộc cũng không ngừng đấu đá lẫn nhau. Hoàng Nam Tam dù có kiếm nhiều hơn nữa thì chỉ có một đứa con gái, so với việc để cô đi đấu đá với những người thân nhưng còn thua người dưng đó thì gia tài hiện có của ông đủ để cô tiêu mười đời cũng chưa hết.
Nên việc hưởng thụ đối với ông cụ hiện giờ mới là thiết thực nhất.
"Tiểu Liên, lúc nãy con làm gì đó?" Vừa phát biểu xong, Hoàng Nam Tam liền đi đến chỗ con gái của mình và Tư Cảnh Hàn đang đứng, lúc nãy ông vừa liếc một cái đã thấy đúng cảnh cô bấu má của người ta. Không biết đã ăn gan hùm, mật gấu gì mà chỗ đông người cũng không biết giữ hình tượng.
Hoàng Tịch Liên đưa tay đỡ lấy ba của mình, lắc lắc, than thở: "Người ta nào có làm gì đâu, chẳng phải là muốn bồi dưỡng thêm chút tình cảm với anh ấy theo nguyện ý của ba sao?"
"..." Hoàng Nam Tam cứng đờ thân thể, nhìn con gái của mình trừng trừng. Cho dù đại ý của ông đúng là như thế thật, nhưng nó cũng không cần nói thẳng thừng ra như vậy trước mặt người ta chứ?
Lại nhìn sang Tư Cảnh Hàn, xem kìa, khuôn mặt lạnh nhạt này của hắn là thế nào, con nhóc này lại chọc cái gì đến người ta chăng?
"Tiểu Hàn, con xem đó, con nhóc này ăn nói không có chừng mực, con đừng quá quan tâm lời của nó, dẫu sao hôm nay đến là vì bác, không phải vì nó, hả?"
Được ông cụ nhắc đến Tư Cảnh Hàn lập tức thay đổi sắc mặt, đôi môi nhẹ nhàng cong lên: "Bác trai, đừng trách Tịch Liên, cô ấy cởi mở như vậy thật khiến người ta thấy dễ gần, cũng rất thoải mái, không phải là khuyết điểm gì cả."
"A... Là vậy sao? Hà hà hà, con thật rộng lượng, xem kìa, nhạc đã lên rồi, chẳng bằng hai đứa cùng nhau nhảy một bản, ông già này cũng xem như mở rộng tầm mắt."
Hoàng Tịch Liên đã khoác sẵn lên cánh tay của Tư Cảnh Hàn, nháy mắt nhìn ba mình: "Chẳng phải là muốn xem con gái của ba làm ba nở mặt với người khác thế nào sao, con vì ba nên chỉ đành nguyện ý thôi."
Nói rồi không đợi Hoàng Nam Tam phản ứng cô đã kéo tay Tư Cảnh Hàn lạc vào đám đông để lại ông cụ với tiếng thở dài bất lực.
"Này Tư Cảnh Hàn, trước đây anh đã từng nhảy với rất nhiều phụ nữ sao?" Vừa hòa được vào nhạc, Hoàng Tịch Liên đã đặt vấn đề.
Tư Cảnh Hàn đi theo cô ấy, chớp mắt một cái lại đáp không có.
Không biết đã nảy ra ý tưởng gì, nhưng Hoàng Tịch Liên đột ngột dừng bước, rồi xoay tròn một vòng nép sát vào lòng иgự¢ của người đàn ông trước mặt.
"Như vậy rất tốt, chi bằng tôi chia sẻ chút kinh nghiệm trình diễn với anh." Nói rồi cô nắm lấy một bàn tay của hắn, đặt lên eo của mình nhưng không quên kèm theo một câu:
"Tay của anh thế mà thật mềm mại, tôi đặc biệt thích rồi." Một tay còn lại cô lại đan chặt vào tay của mình, hơi hướng lên.
So với Hoắc Duật Hy thì Hoàng Tịch Liên có ưu thế chiều cao tốt hơn, cộng thêm cô đi giày cao gót nên lúc này đã đứng được tới chóp mũi của Tư Cảnh Hàn.
Đương nhiên một tay còn lại của cô rất rảnh rang để câu lấy cổ của hắn, thật sự rất lợi dụng làm trò lưu manh, ngửi ngửi mấy cái hương vị cơ thể thuộc về người đàn ông này.
Tuy vậy, mặt cô không đỏ, tim cũng chẳng rung, mà vô cùng thích thú, lại dựa sát vào người hắn thêm chút nữa.
"Bắt đầu thôi."
Tư Cảnh Hàn không nghĩ cô gái trước mặt sẽ bạo dạn đến như vậy, chủ động vây lấy hắn mà không chút e ngại nào.
Trước đây phụ chủ động đến gần hắn thường có hai trường hợp xảy ra. Hoặc là bị ánh mắt và khí thế lạnh lùng, đáng sợ của hắn dọa cho sợ hãi không nói nên lời, hoặc còn lại là bị hắn bài xích ném đi thật xa, vạn nhất chỉ có Hoắc Duật Hy và một ít người thân cận nữa là cùng hắn dung hòa được một chỗ, mà hầu hết thì không có ai thân hơn được Hoắc Duật Hy, chính là gần gũi иgự¢ kề vai ấp thế này.
Vậy mà người phụ nữ trước mặt cư nhiên không khiến hắn sinh ra loại cảm giác bài xích, mà chính cô cũng không có chút sợ hãi nào mỗi khi nhìn thẳng vào mắt của hắn, thậm chí là càng nhìn chằm chằm, cô càng thích.
Cô gái này, tuy là gặp gỡ lần đầu nhưng thật sự tạo cho người khác cảm giác rất đặc biệt.
Hoặc có lẽ vì cô có điểm nào đó gần tương đồng với Hoắc Duật Hy.
"Này, Tư Cảnh Hàn, có ai từng nói với anh rằng trông anh rất được mắt không?"
"Sao lại hỏi như vậy?
Mấy ngón tay của Hoàng Tịch Liên ở sau gáy của Tư Cảnh Hàn hơi gõ gõ theo nhịp tỏ ý suy nghĩ: "Thật ra mà nói, hôm anh đến chơi golf cùng ba tôi thì tôi đã trông thấy anh rồi, lúc đó trông anh cũng không có gì ngoài bộ dạng bảnh bao, nhưng hôm nay trong kỹ thì anh lại rất có khí soái, đặc biệt là ánh mắt đấy."
Nói đoạn, cô thở dài một phen, có chút đáng yêu ngẩn mặt nhìn Tư Cảnh Hàn, xoáy vào đôi mắt của hắn: "Thật ra tôi nghĩ trước đây bản thân là đẹp nhất rồi, nhưng kể từ khi gặp anh thì suy nghĩ này lại khác hẳn đi, nên là có thể tạm khen anh thật sự rất đẹp trai. Mà tôi vừa sinh ra đã thích cái đẹp, thể nào thì lọt vào mắt xanh của tôi cũng không tệ đi. Phải không?"
Vừa nói cô còn cười quyến rũ vỗ vỗ lên má của Tư Cảnh Hàn, sau cùng thì dời bàn tay trở về vị trí sau gáy của hắn, ngón tay tìm đường chui vào cổ áo, sờ soạng mờ ám. Tỏ ý mời mọc.
Tư Cảnh Hàn dù không bài xích đối với sự bạo dạn của Hoàng Tịch Liên nhưng đối với động tác này hắn vẫn có chừng mực, kéo đôi tay đang làm loạn của cô xuống, bên ngoài nhìn vào giống như đang chuyển động tác mà khoác lên eo của mình, nhưng thật chất là đang né tránh.
Tuy bị từ chối nhưng Hoàng Tịch Liên vẫn rất vui vẻ, tiện đà hai tay ôm eo của Tư Cảnh Hàn mà dựa sát hơn vào hắn, tỳ cằm lên đôi vai rộng lớn kia, đôi chân nhịp nhàng theo điệu nhảy đã nằm lòng.
Xem ra cũng rất có phẩm hạnh đó.
"Trước giờ tôi không thích nhất là thua cuộc, mà nói xem vừa rồi anh thật thất lễ với tôi rồi, vừa chạm vài cái đã tránh né như tránh thú dữ, thật sự làm tổn thương tâm hồn thiếu nữ người ta."
Tư Cảnh Hàn không lúng túng, cười nhạt, trong hắn ôn hòa hơn bình thường rất nhiều: "Đôi lúc phụ nữ sắc sảo còn nguy hiểm hơn dã thú rất nhiều."
"Vậy nếu đàn ông sắc sảo thì sao?"
"Thì sẽ rất dễ mến."
Hoàng Tịch Liên không nhịn được cười ra tiếng, rất phấn khích câu chặt lấy Tư Cảnh Hàn: "Tôi không biết đâu, dẫu nói thế nào tôi đã thích anh nhiều hơn rồi, có chạy đằng trời cũng đừng mong trốn thoát."
Tiện thể nói xong cô liền làm ra một động tác khiến Tư Cảnh Hàn không kịp trở tay, chính là cố tình in một dấu son lên cổ áo sơ mi trắng tinh của hắn.
"Xong rồi, coi như chúng ta tạm thời hòa một ván, lần sau lại tính cái khác."
Tư Cảnh Hàn thật không biết nói gì đành nhíu mày nhìn cô, nhưng thấy nét tinh nghịch trong đáy mắt của người đối thì không có nổi giận, khẽ nói: "Xem ra lời của Nam Tam chủ tịch dặn tôi cẩn thận với em đúng là không thừa."
"Ha ha ha, phải không? Coi bộ ba tôi cũng hiểu con gái mình lắm ý chứ?" Hoàng Tịch Liên cười vô tư ngã đầu vào vai của Tư Cảnh Hàn. Nhưng ai biết được khi cô vừa nhìn lên thì ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Một nụ cười nhếch môi đầy tà tứ lướt thẳng về phía Hoắc Duật Hy cũng đang nhìn về hướng này.