Hoắc Duật Hy chu môi, lắc lắc ngón tay: "Anh đừng lãng sang chuyện khác, hôm nay nếu bàn bạc không được việc nhân sự thì chúng ta chỉ nói đến đây thôi."
Thái độ kiên quyết của cô đến Tề Thiếu Khanh cũng phải chịu thua, anh gật đầu, bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, theo ý của em còn không chịu sao?"
"Thế thì còn nghe tạm được. Cơ mà sao anh trở về nhà sớm quá vậy, ở công ty hẳn là không rảnh rang đến vậy đâu."
Nhắc đến chuyện này Tề Thiếu Khanh mới nhớ đến mục đích trở về đây, anh kéo cô ngồi trở lại ghế, lúc này lại có người hầu đem cà phê ra mời anh. Chờ người đó đi rồi, anh mới nói:
"Tiểu Hy, chuyện của em mấy năm nay đối với Hoắc gia luôn là khúc mắt, tuy rằng anh vẫn luôn giúp em giữ kín bí mật này nhưng cuối cùng em cũng thấy đó, Tiểu Thiên đã sớm tìm ra manh mối em ở cùng người đàn ông kia, bấy lâu nay nó đợi chính là muốn đem em trở về. Bởi vì nếu em còn không trở về Hoắc gia thì sớm muộn gì các bác và các chú của em cũng sẽ sinh nghi mà tìm đến đến, việc em từng ở cùng Tư Cảnh Hàn cũng sẽ bại lộ."
Hoắc Duật Hy đương nhiên hiểu chứ, đêm qua khi đưa cô đi, anh đã hỏi cô có muốn trở về Hoắc gia hay không chắc hẳn cũng là vì lý do này. Tiểu Thiên đã tìm đến chỗ anh đòi người.
Cô không quá do dự, rất tự nhiên đáp lại anh: "Đương nhiên là em sẽ trở về, nhưng là phải đợi đến khi em gặp Mộc Tích, còn phải làm rõ một số chuyện nữa."
"Ý này của em là..."
Cô cười khổ: "Em nghĩ tạm thời trong vài ngày tới thì sẽ thu xếp không kịp, vẫn là nên đợi ít hôm nữa, nếu Tiểu Thiên nó muốn gặp em thì cứ đến đây. Còn về chuyện trở lại Mĩ... Dù sao năm năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy em cũng chưa biết đối diện với ba mẹ như thế nào."
"Được rồi, anh đã hiểu. Vẫn là nên cho em một ít thời gian để thích ứng với cuộc sống mới." Tề Thiếu Khanh cầm tay của cô, an ủi, không nói quá nhiều, càng không rặng hỏi.
Nhưng anh cũng nói thêm: "Nhưng là sắp tới ở chỗ này với anh, anh vẫn mong em có tâm sự gì vẫn nên nói ra, giữa chúng ta... anh vẫn không muốn có quá nhiều khoảng cách."
"Cái này là anh đang muốn thừa nước ᴆục thả câu sao?" Hoắc Duật Hy nổi ý cười chồm người phía trước, nhìn anh.
Thật ra Tề Thiếu Khanh cũng không muốn giấu giếm, rất phóng khoáng trả lời: "Tiểu Hy, em nên nhớ một việc, ban đầu hôn sự của em chính là với anh. Chân chính em công khai muốn ở lại nhà riêng của anh, đối với anh chính là ngầm thừa nhận cho anh tiến thêm một bước. Em đã rõ?"
"Có lý lẽ nào em nói như vậy?!" Hoắc Duật Hy đỏ mặt phản bác, "Em nghĩ anh là chính nhân quân tử mới ở nhờ vài hôm thôi."
Tề Thiếu Khanh không vội, rất bình thản ứng phó với cô, anh nói mang nét cười tuấn lãng: "Đáng tiếc suy nghĩ của em không giống suy nghĩ của anh. Hơn hết đối với người mình yêu thích anh không phải là chính nhân quân tử, thứ hai đối với việc trong lòng em có tâm sự riêng hay không, anh vẫn muốn em phải quên đi tất cả. Cho nên, anh không hề ngại chuyện công kích theo đuổi dù em đang rất đau lòng vì... những chuyện trước đó."
Hoắc Duật Hy thật sự không nói nên lời, cô hơi cụp mắt vì không dám nhìn vào mắt của anh, thật sự lời anh nói câu nào cũng xoáy đúng trọng tâm làm từng mạch máu của cô phải run lên căng thẳng.
"Anh nói thế này làm sao có thể trả lời thế nào nữa?"
"Cho nên là em phải chấp nhận thôi." Tề Thiếu Khanh hài lòng mỉm cười, ánh mắt không quên liếc nhìn về cái vòng gỗ của cô, rồi hỏi một cách băng quơ:
"Tiểu Hy, chiếc vòng tay này từ đâu em có?"
"Anh nói cái này sao?" Cô đưa tay trái lên, chỉ vào cái vòng gõ.
"Ừm... nó khá giống với sản phẩm vừa mới lên sàn của bên tổng bộ Tề thị, em mua gần đây sao?"
Hoắc Duật Hy cho rằng Tề Thiếu Khanh đang đề cập đến việc có người sao chép thiết kế sản phẩm của tập đoàn nên thành thật nói:
"Anh Thiếu Khanh yên tâm, cái này chỉ trông giống thôi, tuyệt đối không phải là bản sao của sản phẩm mới mà anh đề cập đầu, thứ này là sinh nhật 19 tuổi, em được... một người bạn tặng."
Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn nói dối dù rằng anh vừa nói không muốn giữa hai người có quá nhiều khoảng cách. Chỉ là, cô bây giờ không muốn nhắc đến tên của người đàn ông đó.
"Bạn?" Tề Thiếu Khanh đầy nghi hoặc nhìn cô, anh đánh giá thêm một lần nữa. "Là bạn nào? Ý anh là trông nó có vẻ rất đắc, hẳn là bạn rất thân mới sẵn sàng tặng đi."
Hoắc Duật Hy cười gượng, "Cái này... em cũng không rõ, đó là lần đầu người đó đón sinh nhật với em, còn người đó có xem em là bạn thân không thì đến giờ em cũng không biết, đến mãi ba, bốn năm trước thì không còn liên lạc gì rồi." Nói rồi cô lại thở dài.
Tề Thiếu Khanh gật đầu tỏ ý đã hiểu. "Được rồi không đề cập chuyện này nữa, chẳng phải nói muốn em quên hết chuyện quá khứ sao. Nếu như không còn liên lạc nữa thì xem như giữ nó làm kỹ niệm cuối cùng đi."
Nghe anh nói, Hoắc Duật Hy cúi nhìn chiếc vòng nằm trên tay, bàn tay không tự chủ sờ lên mặt cỏ bốn lá, chỉ là đầu ngón tay vừa chạm đến viên đá quý đã cảm thấy lạnh băng.
Thấy động tác này của cô Tề Thiếu Khanh trong lòng lướt qua một cảm giác khó nói nên lời, có chút ảm đạm, mà nhiều hơn là buồn bã.
Đôi mắt màu trà thâm thúy lặng nhìn sang bên kia bờ sông, gió đông heo hút thổi qua mang theo cái se se lạnh làm người ta thấy nao nao về một trận mưa xuân.
Là người đó chủ động đưa cho cô, vừa gặp mặt đã chủ đích chọn cô mà tặng đi?
Anh không ngờ, vạn nhất cũng không ngờ "hắn" sẽ làm như vậy, ngay từ đầu đã có lựa chọn.
Trong giây lát này, anh bỗng chốc không biết nên làm gì cho đúng đây?
____________Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Buổi tối, Tề Thiếu Khanh không trở lại biệt thự, anh bảo Trí Quân lái xe đưa mình đến DJ.
Dọc đường đi mấy lần nhìn về phía sau, cuối cùng Trí Quân kết luận anh muốn đi uống rượu, bởi vì trong lịch trình không hề có cuộc hẹn nào tối nay.
Cô nghĩ vậy có chút không hài lòng, nghi hoặc hỏi anh:
"Hoắc Duật Hy hiện tại ở chỗ của anh rồi còn muốn tìm rượu làm bạn?"
Tề Thiếu Khanh khoác tay lên ghế, tây trang bên ngoài sớm đã cởi vắt sang một bên, anh nhàn nhạt đáp: "Tiểu Hy bây giờ vẫn còn khoảng cách đối với người khác, tôi trở về chỉ càng khiến cô ấy thêm rối rắm, chờ cô ấy ngủ rồi trở về có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy là anh còn phải đợi thêm ít lâu nữa?"
Tề Thiếu Khanh cười nhạt, gật đầu: "Có thể nói là thế, tuy rằng đã công khai tiến công, nhưng vẫn nên tiết chế, có câu "Dục tốc bất đạt" - Tham lợi nhỏ thì sự không thành."
Trí Quân đã hiểu được phần nào, nhưng bản thân cô vẫn không tán đồng với ý định của anh: "Nhưng anh vẫn có thể tìm chỗ khác mà, vì sao nhất định phải đến hội quán?"
Đề cập đến chuyện này, anh lại cười, có chút khó xử: "Quan trọng là ở chỗ đó có thể nhanh chóng gây cho người khác nhiều niềm vui."
Đánh tay lái sang phải, sau khi chân ga đã vững vàng, Trí Quân liếc về phía sau để quan sát ý tứ trong mắt của anh là muốn hàm chỉ ý gì.
"Anh không vui?"
"Cũng không hẳn, nhưng quả thật có chút suy tư. Cô biết không, dạo trước tôi có gặp một người, mà vừa trông thấy đã rất yêu thích, so với Tiểu Hy..." Nói đến đây anh hơi ngừng lại, sau đó thì không nói tiếp nữa, để lại một phần cho Trí Quân tự suy diễn.
Cô thật sự bất ngờ khi nghe anh nói như vậy, còn có người khiến anh yêu thích ngoài Hoắc Duật Hy sao? Anh không hay tỏ rõ tình cảm của mình như vậy bao giờ, trừ phi chuyện này thật sự chạm đến lòng anh rồi.
Cô còn muốn hỏi thêm nhưng đã đến nơi, trước cửa hội quán lớn nhất thành phố đầy lộng lẫy, cô đành đem tất cả nghi vấn cất vào trong lòng mở cửa xe cho anh.
Tề Thiếu Khanh nhìn hội quán trước mắt, có chút suy nghĩ rồi nói: "Hôm nay cô về trước đi, không cần đợi tôi, lát nữa tôi sẽ gọi người ở biệt thự đến đón."
Trí Quân không nói gì, anh nghĩ là cô đã hiểu ý cho nên xoay người vào trong, một bên mở ví tìm thẻ thành viên của mình đưa cho hai người kiểm soát thành viên ở cửa.
Trí Quân ngồi ở trên xe nhìn về hướng đó, chỉ còn thấy bóng dáng người quản lý từ trong bước ra không ngừng khúm núm đi bên cạnh, nói cười với anh đầy nịnh nọt.
Hôm nay khác hẳn mọi khi, Tề Thiếu Khanh không tìm một phòng bao yên tĩnh để nhắm rượu mà ngược đường vào phòng bar ở tầng trệt nơi có sàn nhảy với nhạc xập xình, inh ỏi.
Đương nhiên anh không hòa vào đám người trụy lạc điên cuồng tìm thú vui, đầu tiên nhất vẫn tìm đến quầy rượu.
Lúc này chỗ quầy rượu cũng khá đông người, anh vừa đến lập tức thu hút khi ít ánh nhìn của những người khác, không phải chỉ vì khuôn mặt điển trai quá nổi bật mà hơn hết là khí chất vương giả đầy kiêu hãnh chỉ một lớp quần âu, áo sơ mi trắng không sao che giấu được hết.
Anh đã cởi hai cúc sơ mi trên cùng, tay áo cũng xoắn lên tới khuỷu tay, dù không thể hòa hợp tuyệt đối vào đám đông có mặt nhưng ít nhất như bây giờ cũng đem lại cho anh sự thoải mái, mà cũng chẳng ai mặc tây trang đi làm phẳng phiu, cà vạt chỉnh tề, giày da sáng bóng đi vào chỗ này để xem người khác nhảy nhót.
Anh mới vừa ngồi xuống, rượu còn chưa kịp đem ra đã có vài cô gái chủ động đến bắt chuyện.
Với tính cách thông thường của anh sẽ nhẹ nhàng từ chối, nhưng hôm nay phá lệ lại mỉm cười lắng nghe người kia nói hết lời. Hình như thấy có cơ hội, không biết từ đâu lại có thêm mấy nàng vây tới, đem anh trở thành tiêu điểm để săn.
"Chậc chậc chậc, mấy cô em của tôi ơi, đừng để bị lừa, mau tránh xa đi ông chú này đi, người này nhìn vậy nhưng đã đáng tuổi ông chú của mấy em hết rồi đấy, cũng đã có vợ con đuề huề, còn là sư tử hà đông, có khi một chốc nữa sẽ tới đây ngay nha."
Một bartender cất lời trêu ghẹo, dạt đám phụ nữ kia ra để thức uống vừa pha chế xong xuống trước mặt Tề Thiếu Khanh, rồi nháy mắt với anh một cái đầy hư hỏng.
Mấy cô gái kia không tin, "Kenji, anh mới là lừa gạt, trong anh ấy còn chưa có một nếp nhăn."
Bartender kia nhún nhún vai, "Tùy các em, không tin có thể hỏi thử."
Tề Thiếu Khanh vẫn không nói gì, chỉ cười cười đón lấy thức uống, thử một ngụm chờ đến khi vị cay xè nơi đầu lưỡi biến thành vị ngọt thanh mới nâng mắt nhìn những thiếu nữ kia:
"Các bạn nhỏ, tôi còn 10 tháng nữa thì sẽ thưởng thức trung thu lần thứ 40. Có hai con nhưng chúng cũng còn khá nhỏ, một đứa chỉ vừa vào cấp ba, còn một đứa du học tầm năm hai, nếu các em không ngại muốn làm quen thì tôi vẫn có thể nói với bà nhà cho các em số điện thoại, thế nào?"
"Cái gì?!" Mấy cô gái nghe Tề Thiếu Khanh nói xong thì sửng sốt không nói nên lời, còn anh vẫn điềm nhiên như nước nâng thức uống của mình lên nhấp môi tiếp.
"Xem kìa, các em vẫn không tin à?" Bartender gọi là Kenji lắc lắc dụng cụ pha chế trong tay, nói tiếp: "Nếu không tin có thể kêu chú ấy cho các em xem chứng minh thư, để coi lời tôi nói có phải là thật hay không?"
Mấy cô gái kia lại nhìn sang Tề Thiếu Khanh, vậy mà anh đưa tay tìm ví của mình thật, lấy ra chứng minh muốn hướng về bọn họ. Thấy anh khẳng định như vậy mấy cô gái kia không cần xem đã lập tức xua tay, nói mấy tiếc nuối rồi nhanh chân chuồn đi mất để lại trên môi tên Bartender kia một nụ cười đầy khoái trá.
Anh ấy vỗ tay Tề Thiếu Khanh, bảo: "Chậc chậc chậc, chú nhìn xem, già đến nổi mấy cô em gái đều bỏ chạy hết rồi."
Tề Thiếu Khanh cũng cười, lắc lắc đầu: "Cũng vì cậu mà mình mất giá đến mười trung thu, lại còn là hàng đã qua sử dụng."
"Ủa, chứ không phải vậy sao? Cậu nhìn xem, mấy cô nhóc kia khoảng chừng lớn nhất cũng chỉ 20, có khi nhỏ hơn là 18, 19 tuổi không chừng. Còn cậu, năm nay không phải ba mươi rồi sau, khoảng cách lớn như vậy không phải là ông chú của người ta thì là cái gì?"
"Ừ. Cho là như vậy, thế còn việc mình đã có vợ con đuề huề thì cậu giải thích thế nào?"
Nghe anh hỏi câu này, bartender lập tức dừng động tác, chống tay lên quầy rồi sáp lại gần anh hơn: "Vợ con thì không nói, nhưng hẳn cũng chẳng phải hàng còn "Virgin" gì..."
Tề Thiếu Khanh tránh ra, đẩy anh ấy đi, không khẳng định cũng không thừa nhận: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Bartender kia càng thêm kinh ngạc: "Vậy mà mình nghe nói dạo trước cậu có theo đuổi một cô gái, cùng Tư Hàn tranh giành, rốt cuộc là thế nào?"
Lúc này Tề Thiếu Khanh nâng mi nhìn anh ấy: "Cậu ở đây một ngày kiếm được bao nhiều tiền?"
Tên bartender kia nghi hoặc nhìn anh, "Sao thế, gia, không phải cậu muốn làm gì mình chứ?" Suy nghĩ một chút, anh ấy lại bổ sung: "Nhưng khách quý của tôi ơi, cậu đừng manh động, ở đây không bán được mấy chai rượu đâu, cậu làm gì thì tháng này mình nhịn đói mất."
"Không bán được vài chai rượu..." Tề Thiếu Khanh khẽ lập lại, rồi tức khắc bổ sung: "Nhưng thu thập vào không ít thông tin. Lớn và nhỏ, chính thức và không chính thức, tuyệt mật và không tuyệt mật đều nắm rõ, so với mấy chai rượu đó, không phải vài tiếng thì thầm của cậu còn có giá trị hơn sao?"
"Ha ha ha..." Tên bartender cười phá lên, nụ cười của anh ấy vô cùng sáng láng nhưng đôi mắt đầy nét thâm trầm, nhạc ở đây rất ồn ào nên không ai nghe được cuộc đối thoại của hai người, anh ấy vì thế vô cùng thoải mái trả lời với Tề Thiếu Khanh:
"Gia à, nghề tay trái thường kiếm được nhiều tiền hơn nghề tay phải mà, kẻ bán thông tin như mình cũng xem như là thất đức, nên mấy lần "các cậu" ghế qua mình có tính tiền ai đâu. Thế mà lại còn không hài lòng muốn bắt bẻ kẻ nghèo như mình sao?"
Tề Thiếu Khanh phát phát tay, "Là do cậu tự chuốc lấy, so với Mặc Lạc Phàm đều như nhau, không thông cảm được."
"Haiz... Mới nói thương giới là chốn vô tình bởi vì mấy người kinh doanh như cậu quá bạc bẽo đi. Nhưng mà thật sự hôm nay đến đây không phải chỉ để tìm mình nói chuyện thiên hạ chứ, trong cậu lạ lắm nha, thất tình à?" Bartender chống tay lên bàn, kề mặt sát vào mặt Tề Thiếu Khanh, quan sát.
Anh đẩy anh ấy ra lần nữa, "Cậu hỏi để làm gì, để bán tin này cho ai sao?"
"Đúng nha." Bartender vỗ hai tay vào nhau, "Chính xác là vô cùng đắc giá, nếu thật sự cậu đang thất tình, mà còn là tranh giành với Tư Cảnh Hàn thì còn gì bằng, đến lúc đó không cần mình nói, cậu có thể tưởng tượng khi giới truyền thông hay tin thì sẽ thế nào mà."
"Chưa đầy mười phút cậu đã nhắc Tư Cảnh Hàn hai lần, hắn có ghé qua đây sao?" Tề Thiếu Khanh không trực tiếp trả lời, ngược lại đặt câu hỏi với tên Bartender mà anh gọi là bạn đó.
"Ừ, chính là có ghé qua bê một chai..."
"A...!!! Angel đến rồi! Angel đến rồi!"
"Mau, qua đó mau!"
Đột ngột đám người đang điên cuồng trong nhạc đều dừng lại, những người đang ngồi uống rượu lại hét la phấn và ồ ạt chạy về phía sàn nhảy, quay quần lại quay vũ đài, phía bên trên không còn những cô gái mặc bikini uốn lượng trên cột nữa mà thay vào đó là một khoảng trống chờ người đến.
Bên này chỗ của Tề Thiếu Khanh nhanh như chớp đã không còn ai, ngoài anh ra thì những người khác đều đã đến sàn nhảy, cả bartender đang nói chuyện của anh cũng hướng mắt về sàn nhảy rồi cảm thán: "Cô ấy lại đến rồi."
"Cô ấy là ai?" Tề Thiếu Khanh không hiểu.
"Chỗ mình gần đây có một khách nữ rất bí ấn, cô ấy đến chỗ này không phải để uống rượu mà là thuê sàn nhảy. Nhưng quan trọng ở một chỗ, những vũ điệu của cô ấy thể hiện không một cô gái nào trên sàn nhảy ở đây có thể sánh bằng, đại khái sự quyến rũ và gợi cảm đó vô cùng thoát tục, có thể độc ૮ɦếƭ đàn ông, phá hoại giác quan của phụ nữ!"
Nhìn về sàn nhảy, có một lối đi đã được tạo ra và che chắn bởi bảo vệ của quán bar, chỉ chờ cô gái kia xuất hiện.
Bartender nói tiếp: "Chỉ là cô ấy không thường đến đây, mỗi khi xuất hiện lại vô cùng thần bí, chưa từng có ai khác có thể đến gần, lúc đến cũng như lúc đi nhanh chóng không dấu vết. Càng không để lại một thông tin liên quan nào ngoài màn biễu diễn, cho nên mọi người ở đây đều gọi là Dark Angel."
Tiếng nhạc đã bắt đầu thay đổi, DJ ở phía trên cũng bắt đầu thay đổi tư thế.
Như một làn sóng khi cô gái được gọi là Angel kia đặt bước chân vào sàn nhảy, rầm rộ những tiếng reo hò cổ vũ. Tề Thiếu Khanh khẽ đưa tầm nhìn của mình đi xa hơn về phía đó, ánh đèn hình như đã cố tình vặn tối xuống, lập lòe chói lóa làm ngũ quan của Angel ẩn sâu không nhìn ra được dung mạo chân thực, chỉ có hình dán hồ điệp trên má trái của cô ấy là phát quang rõ rệt nhất.
Anh vốn dĩ không mấy hứng thú với chuyện này, chỉ là nhìn một cái rồi lại đem tầm mắt dời đi, nhưng khi vừa liếc ngang lại vô tình chạm phải ánh mắt của cô ấy, rất nhanh, trong một giây phút lơ đãng rồi tản lờ đi, chính anh và cô gái kia còn không bắt được tín hiệu gì của nhau nhưng đôi mắt của cô ấy lại vô tình in thành hình trong trí nhớ của anh.
Angel phía bên đây vẫn không để ý được đến ai, chỉ việc mình tự tin bước lên sàn nhảy, cô mặc chiếc quần bò bó sát cơ thể, chiếc áo đen ngắn cùng màu cũng ôm gọn bờ vai.
Không giống những cô gái múa cột khác, cô không hề ăn mặc lộ liễu mà ngược lại cũng giống như biệt hiệu người khác đặt cho cô, phong cách ăn mặc cũng khiến cơ thể trở thành một điều bí ẩn, kích thích trí tò mò với thứ duy nhất lộ ra là phần eo thon gầy chưa đầy một vòng ôm.
Nhạc lên, cô cũng không chần chừ phô bày những vũ điệu ૮ɦếƭ người. Những người múa cột ở đây có thể làm say đàn ông vì cơ thể gợi cảm, còn cô làm ૮ɦếƭ đàn ông vì vũ điệu hơn cả ѕєχy, vừa bí ẩn vừa bốc lửa, hai thứ này có vẻ đối lập nhau hoàn toàn nhưng lại được cô ấy tập hợp trên người một cách thuần thục.
Bartender thấy Tề Thiếu Khanh chưa gì đã không nhìn nữa thì hỏi: "Sao vậy?"
Anh lắc đầu, "Không làm sao cả, đến không phải xem nhảy múa, chỉ cần uống rượu của cậu là đủ vui rồi."
"Ai nha, tôi có nên lấy làm sung sướng vì câu nói này của Tề gia không đây ông trời ơi. Lần đầu mới thấy có người không đếm xỉa Angel mà mê mẩn rượu của tôi đấy, được lắm, đêm nay cứ uống thỏa thích, mình mời cậu gia à."
"Được, thế thì mình không từ chối." Tề Thiếu Khanh vừa nói câu đó, vốn còn muốn cầm ly lên rót chai rượu mà Bartender kia vừa mới đem ra thì từ trên sàn nhảy lại truyền đến tiếng xôn xao.
Giữa tiếng nhạc hoang dại còn đang hừng hực sôi nổi thì từ phía dưới có một cô gái khác đột ngột xông lên sàn nhảy, tóm lấy cổ tay Angel hét lớn:
"Tịch, chạy mau..."
Thế là Angel lập tức dừng động tác, không nói không rằng cùng cô gái kia hối hả xuống phía dưới sàn nhảy, trong sự hộ tống của bảo vệ chạy mất hút.
Những người đang chứng kiến từ kinh ngạc chuyển sang sửng sờ, tiếc nuối đuổi theo nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, tiếp đó là có một nhóm người lạ mặt từ ngoài cửa tiến vào ăn mặc vô cùng chỉnh tề có vẻ như là vệ sĩ, họ nhìn về phía sàn nhảy trống trơn thì lập tức đổi hướng cũng đuổi ra ngoài.
Tề Thiếu Khanh và Bartender vốn yên phận cũng có chút bất ngờ, những người có mặt ở sàn nhảy cũng đành quay lại vị trí cũ, chung quy họ đến đây cũng chỉ để vui chơi, gặp được Angel là một may mắn, nhưng cô đi rồi có luyến tiếc cũng không nên làm cuộc vui gián đoạn.
Thế là chỗ quầy rượu lại đầy người, giữa những tiếng ồn và và người đi kẻ lại bỗng "bịch" một tiếng, đã có người va phải Tề Thiếu Khanh, theo quán tính người kia ngã tới anh liền vươn tay ra đón kéo về phía mình.
Còn nghĩ đó là ai khác muốn hướng mình làm quen, nhưng khi nhìn một cái anh không khỏi sửng sốt, nhíu mày: "Trí Quân?"
Trí Quân sau khi định hình thì thoát khỏi vòng tay của anh, đứng thẳng, nghiêm chỉnh nói: "Vừa rồi cảm ơn anh, tổng tài."
"Sao cô lại ở đây?" Không phải anh đã bảo cô về trước rồi sao?
"Bởi vì tôi không yên tâm cho nên ở lại." Nói rồi cô lại liếc về phía quầy chỗ anh, xem xét tình hình, sau đó lại nhìn bartender đang tần ngần nhìn mình, hỏi: "Tổng tài của tôi đã uống bao nhiêu rồi?"
"Một ly Cognac, một chai này nữa." Anh ấy chỉ chỉ vào chai rượu bên cạnh ly của Tề Thiếu Khanh, nói.
Trí Quân thoáng hài lòng: "Được rồi, thanh toán ở chỗ nào tôi thanh toán trước?"
Bartender chỉ cho Trí Quân, cô rời đi, anh ấy liền quay sang hỏi Tề Thiếu Khanh: "Cô ấy là thư ký của cậu hay bảo mẫu mà mẹ của cậu thuê về vậy? Thật là sắc bén quá luôn, còn có thể quản thúc việc cậu uống bao nhiêu rượu nữa, thật là quá "hấp dẫn" đi!"
Tề Thiếu Khanh nhìn theo bóng lưng của Trí Quân, môi anh hơi rướn lên: "Quản thúc được mình thì liên quan gì đến hấp dẫn?"
"Chính là mị lực tiềm tàng đấy, chẳng những xinh đẹp mà còn rất quyền lực, đúng gu của mình."
"Dẹp ý nghĩ đó đi, không với tới được đâu." Tề Thiếu Khanh vươn tay tìm ly của mình, uống tiếp.
Tên Bartender vẫn không hiểu: "Tại sao vậy?"
"Cô ấy từng là con dâu của Vũ Văn gia."
"..."
______________
Biệt thự Hàn Nguyệt.
Cả trên xuống dưới biệt thự vừa vướng phải một trận đại hồng thủy thịnh nộ của Tư Cảnh Hàn, khi hắn xoay người lên phòng ngủ thì tất cả mọi người dường như cũng đã rớt mất trái tim xuống đất, toàn thân nhũn ra không hơi sức.
Thứ nhất, chậu lan hồ điệp mà mấy hôm nay hắn vẫn chăm bón đã rụng gần hết nụ.
Thứ hai, có người hầu vào phòng ngủ của hắn dọn dẹp không biết được thói quen của hắn nên đã điều chỉnh lại mấy món đồ trên bàn trang điểm chưa được ngay ngắn.
Và một điều cuối cùng mới là thảm họa, làm bùng nổ cơn giận của hắn chính là một hầu nữ đã làm vỡ cái tô mà Hoắc Duật Hy dùng để ăn cơm mỗi khi hắn vắng nhà cô phải ăn một mình, vì không muốn bày ra cả bàn nguội lạnh, cô thường dồn vào một tô rồi ngồi ngấu nghiến trước tivi.
Cô tưởng hắn không biết, nhưng vẫn là hắn biết rất rõ thế nào mới là thói quen của cô.
Sau cơn giận, Tư Cảnh Hàn vào trong phòng ngủ, lục ᴆục từ nãy giờ bên bàn trang điểm của Hoắc Duật Hy để sắp xếp lại từng món một, vậy mà xếp xong, hắn lại phát hiện không chỗ không đúng, bèn kéo ra xếp lại lần nữa.
Xếp đến khi nóng mắt, vẫn không giống trước kia, hắn có chút bực bội lôi điện thoại ra. Tìm vào đoạn thu hình mà camera từng thu được, xem xem là như thế nào.
Thế mà tìm mãi không có, hắn dứt khoát đứng lên, ném điện thoại sang một bên, đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, cứ nghĩ là đã bỏ cuộc nhưng ai ngờ hắn lại nhẫn nại đến lạ thường, ngồi vào lại vị trí kia, đem ra sắp tiếp.
Lúc nãy khi tắm hắn đã nghĩ rất kỹ rồi, trong trí nhớ cũng mường tượng đầy đủ, cho nên vừa bước liền bắt tay vào việc, để từng hình ảnh tái hiện lại chân thực nhất.
Cuối cùng trong tích tắc, hắn cũng gần hoàn thành xong tất cả, chỉ cần đặt chai nước hoa đặt vào đúng vị trí nữa là hoàn tất.
Nhưng ai ngờ, tay phải vừa cầm lấy nó, thì một cơn đau buốt không tên từ đâu ập đến khiến cho bàn tay mảnh khảnh vốn hữu lực trở nên run rẩy, chai nước hoa chỉ còn một chút là đặt được vào vị trí của mình trong khoảnh khắc này lại rơi xuống đất.
"Choang!" một tiếng thanh thúy, rồi vỡ tan.
"..."
Mùi hương thơm mát lập tức choáng lấy căn phòng, đem toàn bộ không khí hòa tan, chui vào lòng иgự¢ cửa hắn.
Bàn tay phải của Tư Cảnh Hàn vẫn run lên, khuôn mặt nhợt nhạt đi vì đau đớn.
Hắn lập tức ngồi xuống, nhặt nhạnh mấy mẩu vỡ kia tựa như muốn vớt vát lại chút tàn dư nào đó, chỉ là thứ đồ kia vỡ tan rồi không cách nào vãn hồi được, chỉ có mùi hương vang vọng lại thôi, hắn không thể nào nắm bắt được nữa.
Trong lúc này hắn lại ngẩn người, chợt nhận ra điều này cũng y hệt như mối quan hệ của hắn và Hoắc Duật Hy, vỡ tan rồi thì chỉ còn lại những tàn dư của mỗi chuỗi thành quách từng kiên cố trong quá khứ.
Cô đi rồi, tất cả chỉ còn là những kỷ niệm, y hệt mùi hương động lại của chai nước hoa đắc tiền, vỡ tan rồi chỉ để lại những dư âm ngọt ngào hòa vào hơi thở làm kẻ khác đê mê nhưng chẳng bao giờ chạm đến được nữa. Sự hữu hình đã biến thành một thể vô hình, mùi hương càng ngọt ngào, kỷ niệm càng đẹp thì càng dễ làm con người ta khổ đau mỗi khi chợt nghĩ đến.
Hắn đứng lên, thôi không nhặt nữa, chỉ cố hít vào Ⱡồ₦g иgự¢ chút hương thơm đương còn nồng đậm.
Cuộc đời hắn có quá nhiều cái cần phải nắm giữ, lúc đôi tay hắn còn đủ sức thì có thể núm níu tất cả, nhưng nếu, đến một lúc nào đó hắn không còn đủ sức, đôi tay hắn run rẩy cũng như bây giờ thì phải làm sao?
Những thứ hắn từng cố tham lam bảo vệ, gìn giữ không phải sẽ bị tước đi sao?
Nên hắn đành phải tập buông bỏ, bỏ đi một số thứ vốn là của mình nhưng không thể thuộc về mình. Hắn không thể vì một viên kẹo đường mà bỏ lỡ cả giang sơn.
Hắn luôn căn dặn bản thân mình phải như vậy, cho nên hắn mới phải lạnh lùng.
"Phịch."
Tư Cảnh Hàn nằm ngửa ra giường, cả căn phòng rộng lớn yên lặng như tờ mang theo nỗi tịch liêu của màn đêm đang dần cắn nuốt tất cả.
Trời lại lạnh hơn nữa khi càng về khuya, nhưng trên trán của hắn lúc này lại vã mồ hôi trộm. Cơn đau buốt ở cánh tay làm hắn lười phản ứng, nhưng hắn không tìm kiếm lọ thuốc giảm đau của mình, bởi vì sự dằn vặt về thể xác này chí ít có thể làm phân tán đi những giày vò khác nằm ở tận đáy lòng.
Hắn biết cảm giác này là gì, hắn quá rõ tình cảm bản thân của mình. Và bởi vì quá hiểu rõ mà còn phải cố tình làm trái mới thấy đau đớn.
Phải chi hắn ngốc nghếch như những cậu trai mới lớn bước vào đường đời, hoặc mù quáng không nhận ra mình đặt tâm tư trên người ai thì có lẽ sẽ không khổ sở đến như vậy.
"Hừ..." Hắn xoay người, ôm lấy cánh tay, nỗi đau xuyên vào cốt tủy như muốn đòi mạng, chỉ có một vết bé nhỏ như vậy mà khiến hắn phải chịu giày vò suốt mấy năm qua đúng là báo ứng.
Nằm thêm được ít lâu dường như ý thức của hắn đã bị hòa tan bởi cơn đau, đôi mắt dần nặng xuống.
"Rừm... Rừm..."
Đúng lúc mọi thứ vẫn lặng lẽ như đã ngủ yên thì cái điện thoại bị hắn ném sang một bên lại run lên.
Lần mò theo âm thanh không rõ ràng đó, hắn có chút phiền não ấn nghe:
"Thế nào?"
Bên kia là Mao Lập Tát, vừa nghe tổng tài của mình dùng giọng điệu này để trả lời thì nhão giọng nói: [Tổng tài, anh đừng quên ngày mai có một buổi gặp với Nam Tam chủ tịch đó. Tôi cầu xin anh, dù có chuyện gì cũng đừng ngủ quên mà đến muộn nhé, tôi sẽ không biết đi đâu tìm người thế vào vị trí đó đâu.]
"Ừ."
Nghe người kia trả lời nhạt như nước lã làm Mao Lập Tát càng trở nên nên lo lắng, gần như than khóc: [Tổng tài, anh đừng như vậy mà. Ngày mai có cả bên Tề thị đến nữa, cạnh tranh gây gắt như vậy mà anh còn không tới thì chúng ta sẽ thua triệt để mất.]
"Cậu phiền quá, làm bao nhiêu đó việc còn chưa đủ, muốn tăng ca tiếp sao?"
Mao Lập Tát khóc ròng, nhưng vẫn cố gắng: "Tổng tài, tuyệt đối không thể, nếu còn tăng ca nữa tôi nhất định sẽ chầu trời mất. Tôi chỉ muốn nhắc thế thôi, nếu anh không muốn nghe thì tôi cúp máy đây. Nhưng mà tôi sẽ qua đón anh đúng giờ, tạm biệt.]
Anh đã cúp máy thật, không biết người kia có nghe vào tai hay không nhưng sự nỗ lực của một trợ lý như anh đến thế là cùng, anh cũng không thể mặt dày dọn đồ sang biệt thự của hắn ở mà đúng không?
Một người luôn mẫu mực trong công việc như hắn hẳn là sẽ không làm ai thất vọng đi.
Cơ mà... Nếu anh tin tưởng tổng tài của mình đến thế thì lúc nãy đã không gọi đó điện nhắc nhở rồi. Nếu là trước đây, khi Hoắc Duật Hy còn chưa rời đi thì có lẽ mọi việc sẽ là như vậy, Tư Cảnh Hàn xem công việc là tín ngưỡng, giờ giấc là luật pháp, người khác còn chưa tới công ty thì hắn đã làm được nữa giờ đồng hồ.
Vậy mà anh theo hắn bao nhiêu lâu, lần đầu trong đời theo lời Lạc Tư Vũ đến Hàn Nguyệt đón hắn đi làm thì hắn còn chưa rời giường nữa huống hồ là chuẩn bị cho việc đến công ty. Lúc đó anh thật sự kinh ngạc đến không biết làm sao, chỉ biết gọi cho Lạc Tư Vũ giải vây.
Nhưng đó chỉ là chuyện của một sớm một chiều, lần đó chỉ là trễ một cuộc họp tổng bộ của công ty, nhưng nếu việc này còn tái diễn thêm vài lần nữa thì không biết hậu quả tiếp theo sẽ là thế nào. Lạc Tư Vũ đâu phải ba đầu sáu tay, có thể ứng phó được với vài người trong công ty nhưng cũng không thể phân thân vừa đi gặp người này ở thành Tây mà vừa bàn chuyện với người khác ở Đông ngoại thành.
Cho nên tóm lại một điều, đồng hồ sinh học của Tư Cảnh Hàn không thể bị sai lệch thêm lần nào nữa!
Nghĩ một mạch, Mao Lập Tát vẫn không tránh được thở dài, tự lầm bầm.
Nếu biết trước ở đây phải khổ sở như vậy thì anh đã thế vào chỗ của Ngự Khinh cho rồi.
Cơ mà cũng không được, nếu thế thì Mạc Doanh phải làm sao?
____________
Bên đây hội quán DJ vào lúc gần vào nữa khuya vẫn còn lắm nhộn nhịp, tuy vậy Tề Thiếu Khanh vì có mặt Trí Quân nên không tiện để cô ở lại đợi mình đành từ giã tên bạn làm Bartender về trước.
Không biết có phải anh uống nhiều hay do tâm tình không được tốt ảnh hưởng nên bây giờ đã ngà ngà say.
Trí Quân đỡ lấy anh, một tay dạt đường, một tay còn lại khoác lấy vai của anh, thân mình hơi vươn ra để anh tỳ lên, nhưng thật sự với thân hình cao lớn lực lưỡng đó của anh, nếu hoàn toàn dựa vào chắc chắn sẽ đè bẹp dí cô trên đất.
Đường đi ra khá khó khăn, số khách di chuyển nhiều hơn cô mong đợi, nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy so với mấy người đang chen chút nhau đi, bước chân của cô hình như nhanh hơn rất nhiều, còn nhanh hơn lúc cô tự đi một mình.
Nguyên nhân dĩ nhiên là do Tề Thiếu Khanh lợi dụng vóc người đĩnh đạc di chuyển vô cùng nhanh gọn, kéo Trí Quân ở trong phạm vi của mình đi hầu như không để cô phải chạm phải ai.
Cho đến khi ra khỏi cửa hội quán, Trí Quân còn chưa ý thức được là ai dẫn ai đi, có mấy lần cô còn kêu Tề Thiếu Khanh phải cẩn thận từ từ, anh chỉ mím môi cười mỉm không nói gì.
Bây giờ thì đã thông thoáng, anh mới khẽ nói: "Được rồi, đến đây không cần lo cho tôi nữa, cô đi lấy xe đi."
"Anh ổn thật chứ tổng tài, hay là vẫn vào trong ngồi, ngoài này nhiệt độ xuống thấp quá." Trí Quân vẫn lo lắng không yên.
"Không sao, chỉ đứng một lát, không nhiễm lạnh đâu."
"Vâng, tổng tài, vậy anh chờ tôi một lát." Nói rồi cô tháo hai lớp khăn choàng trên cổ mình xuống, quàng lên cho anh, chăm lo y hệt như bảo mẫu, từng ly từng tý một.
Tề Thiếu Khanh không nhịn được cười ra tiếng, cô gái này là quá tận tâm với công việc rồi, tôn thờ đến mức không sai sót một phân, lại vô tình xem anh như một đứa trẻ không biết tự chăm sóc cho mình. Mới vừa rồi, anh không có say đến mức bí tỉ, mà cô cứ ngỡ anh không thể tự mình bước đi, thật là...
"Được rồi, được rồi, quàng cho tôi một cái được rồi, cô giữ lại một cái đi."
Trí Quân hơi nhíu mày, nhưng cũng nghe lời anh giữ lại cho bản thân một cái khăn, nhưng tay vẫn không quên chỉnh chu lại cái khăn cho anh.
Tề Thiếu Khanh không phản đối, đứng thẳng chờ cô thao tác, nếu không thì chắc cô không rời đi lấy xe mất.
"Được rồi, anh ở đây, tôi sẽ..."
"Tề gia, thật đúng lúc lại gặp anh ở đây."
Bất thình lình, Lạc Tư Vũ không biết từ đâu xuất hiện, hắn từ trong bước ra lại đứng ngay phía sau lưng của Trí Quân. Tuy rằng cách xa một đoạn chừng 10 mét, nhưng bất giác nghe tiếng của hắn cô lại thoáng giật mình.
Lúc này, Tề Thiếu Khanh cũng ngẩn đầu nhìn về phía đối diện, thấy Lạc Tư Vũ dẫn theo vài người thì cười nhẹ: "Phó tổng Lạc, cũng đến chỗ này tìm vui à?"
Lạc Tư Vũ phẩy phẩy tay cho nhóm người kia rời đi trước, rồi từng bước tiến tới chỗ của anh nơi Trí Quân đang úp mặt vào cái khăn quàng trên cổ Tề Thiếu Khanh và đưa lưng về phía hắn.
Nhìn sơ lượt từ trên xuống dưới, hắn đầu tiên đã nhận ra đây là Trí Quân, lại nhìn đến Tề Thiếu Khanh rồi nhạt giọng châm biếm: "Đúng vậy, tôi không được may mắn như Tề gia có rất nhiều cô gái chủ động vay quanh, đành tự mình tìm đến chốn đào hoa vậy."
Làm sao Tề Thiếu Khanh và Trí Quân không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn. Trí Quân một dạng muốn lùi về phía sau một bước để giữ khoảng cách với Tề Thiếu Khanh nhưng anh lại ngăn cản, kéo cô lại, bảo: "Còn chưa làm xong, cô cứ tiếp tục đi."
Nói xong anh mới nâng mắt lên nhìn Lạc Tư Vũ, đôi mắt màu trà trong vắt không hề giống một người vừa uống nhiều rượu, "Cậu nói sai rồi, phụ nữ không chỉ vây quanh tôi, mà cả cậu và Tư Cảnh Hàn đều như vậy. Chỉ có điều, tôi khác hai người ở một chỗ: chính là tôi biết trân trọng, còn các người không biết nắm giữ mà thôi."
Không biết thế nào mà câu nói này của anh lập tức làm Lạc Tư Vũ thay đổi sắc mặt, có lẽ hắn cũng đã uống không ít, trong giọng nói cũng khàn hơn bình thường ít nhiều: "Cách anh nắm giữ phụ nữ là cùng lúc chăm sóc không để rơi rớt người nào?"
Tề Thiếu Khanh lắc đầu, "Không phải, tôi chỉ chăm sóc những người mà tôi cần quan tâm thôi, sẽ không mù quáng như cậu, chỉ có một người phụ nữ cũng không biết giữ làm thế nào."
Lạc Tư Vũ hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Trí Quân nhỏ bé đứng bên cạnh Tề Thiếu Khanh, cô rất nghe lời anh ấy, đang tiếp tục sửa lại cái khăn, mà động tác này vốn chẳng lằng nhằng gì nhưng đã lập đi lập lại nãy giờ.
"Vốn nghĩ Tề gia có được Hoắc Duật Hy sẽ biết giữ mình với người khác, nhưng hình như tôi đã sai lầm, cô ấy có vẻ không quan tâm đến anh cho lắm, cho nên anh mới còn cần hơi ấm của bảo mẫu bên cạnh."
Trí Quân nãy giờ nghe hắn nói chuyện đã thấy chói tai, nói đến đây lại càng làm cô không vui, hiển nhiên có Tề Thiếu Khanh ở đây cô cũng không vì thế mà kiên dè, dứt khoát xoay người lại nhìn Lạc Tư Vũ:
"Nhị gia, tôi chu đáo với tổng tài của mình khiến anh không hài lòng? A... Tôi biết rồi, có phải hay không anh đang ghen với tôi được chăm sóc tổng tài, còn anh ngày đêm mong nhớ anh ấy nhưng không thể nào thân cận?"
Lời này của cô vừa nói ra Tề Thiếu Khanh lập tức bật cười, có chút hứng thú nhìn Lạc Tư Vũ. Cố nhiên hắn không vui, đôi đồng tử đen như đá hắc dịu xoáy lấy Trí Quân:
"Phụ nữ nhỏ, đừng mượn oai hùm làm bậy, cẩn thận lời mình nói một chút."
Có Tề Thiếu Khanh ở đây cô còn sợ hắn sẽ dám làm gì mình sao? Ngược lại còn lấn thêm một bước, "Không sao, không sao, dù tôi nói trúng rồi anh cũng không cần thẹn quá hóa giận. Anh có thể từ chỗ Tư Cảnh Hàn đầu quân cho Tề thị chúng tôi mà, đến lúc đó tôi sẵn sàng nhường vị trí của mình hiện tại lại cho anh không nửa câu oán thán, anh cũng lập tức được sớm hôm thấy được người mình muốn thấy rồi."
"Cô..."
"Nhưng mà tôi cũng phải nhắc anh một điều, tổng tài tôi tuy bề ngoài ôn hòa, đối với tình cảm của ai cũng không nỡ làm tổn thương, nhưng là tình cảm của anh ấy dành cho Hoắc Duật Hy vô cùng kiên định, anh muốn vượt qua cô ấy e là phải cố gắng hơn nhiều. Cho nên hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của tôi, chỗ làm của Tề thị không thua kém gì Tư Cảnh Hàn đã cho anh, mà anh cũng tránh được cảnh chăm sóc cho người đàn ông khác mà vẫn tưởng nhớ đến tổng tài của chúng tôi."
Trí Quân lưu loát nói thêm khiến Lạc Tư Vũ sắp tức giận thật, hắn trước kia không bao giờ như vậy, càng không vì vài lời khiêu khích của người khác mà trở nên mất bình tĩnh. Vậy mà mỗi lần gần đây cơ hồ nhìn thấy Trí Quân, hắn đều dễ nổi điên, mất luôn cả nhẫn nại của người giám hộ tổ chức Vong nên có.
Đôi bàn tay của hắn trong vô thức xiết lại, không để hơi men làm chi phối quá nhiều cảm xúc, ngược lại quay sang nhìn Tề Thiếu Khanh: "Anh mất nhiều thời gian như vậy là để đào tạo ra loại người thế này?"
"Cậu không hài lòng sao?"
"Có gì mà hài lòng hay không, người là do anh quản thúc, mượn được oai như vậy cũng là chiều chuộng không ít đi. Chỉ mong có thể như Tề gia đã nói, biết thế nào là chăm sóc tốt cho những người anh quan tâm, đừng để Hoắc Duật Hy vừa đi đã liền trở lại, chỗ chúng tôi không thích hợp để cô ấy tới lui nữa rồi."
Nói rồi hắn bỏ đi nhưng không quên nhìn Trí Quân thêm một lần nữa, trong đôi mắt có thêm chút u ám khiến người ta bất an.
Khi bóng lưng của hắn khuất trong chiếc xe thương vụ thì Trí Quân mới nhìn Tề Thiếu Khanh, cúi đầu: "Cảm ơn tổng tài, lúc nãy do tôi tùy hứng, lôi anh vào cuộc rồi."
"Không sao, không sao." Tề Thiếu Khanh phát tay, có chút thoải mái nói: "Hắn say rồi, say thật rồi." Nghĩ đến lúc nãy dáng vẻ tức giận của Lạc Tư Vũ, anh liền cười ra tiếng, rồi thoáng nhìn qua Trí Quân:
"Nhưng mà Trí Quân, tôi thật không nhìn ra có lúc cô cũng biết nói chuyện khiến người khác dựng tóc lên như vậy đấy."
Trí Quân có chút xấu hổ, nhưng rất nhanh nghiêm chỉnh đứng thẳng: "Tổng tài, anh đừng trêu chọc, trễ lắm rồi tôi lấy xe đưa anh về."
"Được, cô đi đi."
Nghe thế, Trí Quân lập tức rời đi, nhìn theo bước chân của cô, Tề Thiếu Khanh lại cười nhẹ, đến cuối cùng thì biến thành tiếng thở dài tiếc nuối.
Một cô gái vốn rất hồn nhiên, lạc quan, bây giờ lại biến thành người khuôn mẫu như thế đúng là tội nghiệp.
Thanh xuân của cô còn chưa qua mà đã chịu nhiều tai biến, cuối cùng thời gian đi mất, tâm hồn cô cũng như sa mạc trơ trọi chẳng còn lại gì.
Nhà Vũ Văn kia thật sự quá tàn nhẫn rồi.
Rất may là mẹ của anh không đứng về phía bọn họ, nếu không anh thật không biết phải cư xử làm sao cho phải phép mỗi khi nhắc tới chuyện này.
______________
Nam Thương biệt thự.
Tề Thiếu Khanh vào tới ga ra biệt thự vừa đúng 12 giờ, tuy là nói Trí Quân đưa anh về nhưng trên thực tế sau khi tiễn cô ấy vào chung cư an toàn anh mới tự mình lái xe về biệt thự.
Lúc này, người hầu đều được nghỉ cả, anh không có thói quen để người khác đợi chờ phục vụ mình.
Cho nên khi trở về trên dưới Nam Thương đều phủ đầy tĩnh lặng và lạnh lẽo. Anh thấy cũng bình thường, trước đây vẫn như vậy, sớm khuya một mình anh đi về, chẳng có ai bầu bạn. Bây giờ có Hoắc Duật Hy, anh càng không muốn làm phiền cô.
Phòng ngủ cô chọn ở cuối dãy đối diện với phòng của anh, theo thông lệ có lẽ sẽ qua xem tình hình của cô một chút nhưng vì mùi rượu trên người, anh muốn đi tắm trước.
Vậy mà vừa mở cửa phòng định tiến vào trong thì từ phía phòng ngủ của Hoắc Duật Hy lại truyền đến động tĩnh thu hút sự chú ý của anh, quay sang nhìn đã thấy cô đứng ở đó nhìn mình.
Anh có chút ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hy, sao em còn chưa đi ngủ?"
"Em chờ anh."
"Chờ anh?"
Cô gật gật đầu xác nhận, Tề Thiếu Khanh càng không hiểu làm sao thì cô đã tiến về phía bên này, "Sao anh về trễ thế? Em không nghĩ bình thường anh tăng ca lại muộn như vậy. Anh có uống rượu sao?"
"Lúc nãy có uống một ít, bình thường cũng không trễ như vậy, hôm nay vì có gặp người bạn nên nói chuyện hơi lâu."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, sau đó thì giữa hai người ngập ngừng vài giây chưa biết nói gì tiếp theo.
"Em chờ anh là có chuyện gì muốn nói sao?" Vẫn là Tề Thiếu Khanh phá vỡ không khí cứng nhắc ấy.
Hoắc Duật Hy chớp mắt, nhìn anh thêm một lần nữa rồi đưa tay vuốt vuốt tóc: "Cũng không có gì, chỉ vì cả biệt thự lớn như vậy chỉ có một mình khiến em có chút không quen."
"Em sợ sao?" Tề Thiếu Khanh mím môi hỏi.
Hoắc Duật Hy lập tức phủ nhận, đỏ mặt: "Không có, còn lâu em mới sợ."
"A..." Anh ngờ ngợ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, sau này anh xã giao bên ngoài buổi tối không về em một mình có thể xoay sở thì anh không cần lo nữa."
"Hả? Cái gì cơ? Cả đêm không về?" Hoắc Duật Hy như không tin vào điều mình vừa nghe, anh vậy mà không hiểu ý của cô sao?
"Có chuyện gì thế Tiểu Hy?"
"Không... Không có gì..." Cô xua tay, nói có chút khó khăn: "Nếu anh bận thì không cần lo lắng cho em đâu, em vẫn rất tốt. Cũng đã trễ rồi em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, em về phòng trước đây."
Tề Thiếu Khanh nhìn cô xoay người trong dáng vẻ không tình nguyện thì cười thành tiếng, bước lên hai bước kéo cô lại.
"Nhóc con, sợ ma thì nói sợ ma, anh cũng chẳng cười em mà."
Bị nói trúng tim đen Hoắc Duật Hy dường như nhảy dựng lên: "Anh nói ai, em mới không có."
"Em có."
"Không có!"
"Trước đây khi thu mua chỗ đất này để xay biệt thự, nơi này từng là bãi tha ma của thành phố."
"Ga... Cứu tôi với!!!" Hoắc Duật Hy dựng hết lông măng hét lên.
Tề Thiếu Khanh cười càng thêm đậm, ôm lấy cô: "Được rồi, được rồi, đừng sợ, trêu em thôi, chỉ là muốn em nói thật một chút đó mà."
"Tề Thiếu Khanh, anh..." Hoắc Duật Hy thẹn quá hóa giận nói không nên lời, trừng trừng nhìn anh.
Anh càng thêm tự đắc: "Thế nào? Bà cô nhỏ hung hăng cũng biết sợ ma quỷ à?"
"Anh thật xấu tính!" Cô giận dỗi đẩy anh ra. "Lại còn là con ma mem toàn thân đầy rượu, thối ૮ɦếƭ được."
Nghe cô nói vậy, Tề Thiếu Khanh càng giữ chặt cô hơn, đem mặt cô ghì trong lòng của mình: "Nhóc con, đừng mạnh miệng, anh buổi tối sẽ không giống anh ban ngày đâu, thịt em còn rất thơm đó!"
"Thế thì thế nào, buông em ra, ngộp ૮ɦếƭ rồi." Hoắc Duật Hy đưa tay đập loạn lên cánh tay của anh, nhưng bị tóm lại, Tề Thiếu Khanh rất biết cách trêu người, vỗ vỗ lên đầu của cô:
"Cho nên anh không ngại dùng vài động tác khiến em khóc lóc cầu xin đâu."
"Em mới không tin anh dám!" Hoắc Duật Hy gân cổ lên, không sợ ૮ɦếƭ giãy giụa.
"Được lắm, vậy đừng trách anh không nhắc nhở em."
Nói rồi anh lập tức đẩy cô ra, đổi động tác ép cô dựa lưng vào tường, một bên cúi đầu chuẩn xác hướng về phía cánh môi hồng nhuận đang mấp máy thở.
Hoắc Duật Hy cũng mở to đôi đồng tử hết cỡ nhìn khuôn mặt điển trai của anh ngày càng phóng to trước mặt mình, trái tim cô vì căng thẳng sắp vọt ra khỏi miệng, anh dùng một tay bịt mắt cô lại.
Trong bóng tối cô nhận thấy hơi thở của anh mang theo hương rượu thơm thoang thoảng ngày một tiến gần, cuối cùng...
"Phù phù..."
Hoắc Duật Hy được giải phóng tầm nhìn còn chưa hiểu gì ngoài việc thấy anh thổi vào má mình hai cái.
Còn anh chờ chính là thời điểm này, cô sau khi căng vừa mở mắt nhất định không có phòng bị liền ra tay không khoan nhượng, một tay véo má, một tay Ϧóþ mũi dùng sức kéo ra.
"Á!"
Anh lại dùng sức.
"Đau ૮ɦếƭ em rồi! Mau buông ra!!!"
Hoắc Duật Hy giãy nãy cấu lấy bàn tay của anh, Tề Thiếu Khanh nhanh nhẹn di chuyển một tay túm cô lại, tay kia ra sức véo má, giọng điệu có chút trêu đùa uy Hi*p:
"Còn không cầu xin anh buông tha?"
"Em mới không thèm... A, đau thật đấy!" Cô rất bưởng bỉnh, nhưng không sao, anh vẫn có cách, cũng không mềm lòng khi cô kêu la oai oái.
"Nhóc con, ai dạy em hư đến mức này rồi, cứng đầu như vậy đúng là cần trừng trị."
"Anh không có thương em hay sao mà véo em đau đến thế này, Tề Thiếu Khanh, anh nói anh thương em toàn là giả dối!" Hoắc Duật Hy vẫn leo lẻo đôi co. Ai ngờ, người trước mặt nội công còn thậm hậu hơn cô gấp nhiều lần, anh vô cùng thản nhiên:
"Trước giờ nói yêu em thì anh thừa nhận có thật, nhưng còn thương, anh chưa nói bao giờ. Nhóc con, yêu và thương không giống nhau, nên là véo em không phải vì anh không thương mà bởi vì anh rất yêu em, hiểu không?"
Đương nhiên là cô không hiểu, với khả năng tiêu hóa kiến thức của cô thì vấn đề anh vừa đề cập vào mười phần nhưng lưu lại chưa quá hai phần.
Thấy cô vẫn mãi ngốc nghếch thì Tề Thiếu Khanh lấy làm thở dài, sức lực lại gia tăng, "Tóm lại đã biết sợ chưa?"
"Không sợ!"
"Sợ không?" Anh càng mạnh tay.
"A... Buông ra! Buông ra, biết rồi... Em biết rồi, tha cho em đi..." Cái má của cô sắp rớt ra luôn rồi, còn không cầu xin sẽ xệ tới cằm mất.
Tề Thiếu Khanh cười có chút nồng đậm, bên môi anh vẫn quẩn quanh hương rượu nhàn nhạt, đôi mắt lấp lánh ý cười càng làm tăng vẻ phong phú trên ngũ quan đẹp đẽ.
Nụ cười của anh luôn ấm áp, lời nói của anh luôn dịu dàng. Động tác của anh đối với người khác luôn dịu dàng, ôn hòa như thế.
Anh không giống Tư Cảnh Hàn, hoàn toàn trái ngược hắn, nên là lúc đối đãi với hắn hình như thái độ của anh cũng hoàn toàn khác so với cách đối đãi người khác.
Bây giờ thì anh đã buông tay ra giải thoát cho khuôn mặt sắp xệ thành bánh bao của cô, nhưng khoảng cách giữa hai người trước sau vẫn không suy suyển, gần đến nỗi đứng thêm một chút cô liền thấy tai của mình nóng ran, cả cơ thể có chút căng thẳng không biết đặt để tay chân ở đâu cho đúng.
"Em... là muốn chúng ta đứng thế này đến sáng sao?" Đột ngột, anh bật hỏi.
"Dạ?"
"Ý anh là em không định về phòng ngủ sao?"
"A..." Hoắc Duật Hy kêu một tiếng rồi lắc lắc đầu như cái trống bỏi. Tề Thiếu Khanh vẫn cười: "Vậy sao em còn chưa đi?"
"Anh thế này em không đi được."
"Anh thế nào mà em không đi được?" Anh hỏi tới.
Cô thành thật trả lời: "Anh cứ vây thế này em không đi được."
"Vậy em muốn thế nào?"
"Em muốn anh đứng thẳng."
"Nếu anh không đứng thẳng?"
"Thế thì em đành cúi người vậy." Nói xong Hoắc Duật Hy lập tức khom người chui qua cánh tay của anh, chạy về phía sau cười tinh ranh.
Cô mới không ngốc để anh dẫn đi lòng vòng.
Tề Thiếu Khanh cười bất đắc dĩ quay người lại nhìn cô gái đứng cách mình tầm hai ba mét đang đắc ý lắm thì nheo mắt: "Xem ra phụ nữ mà lanh lợi quá đàn ông bọn anh đúng là chịu thiệt."
"Thế nào, thấy khó chịu chỗ nào sao?" Hoắc Duật Hy tiến tới, nghiêng đầu hỏi.
Anh gật gật đầu, chỉ chỉ vào tim: "Nó bị em chọc có chút ngứa ngáy, không thể nào diễn kịch chiều theo ý nó thêm chút nữa sao? Nhóc con, em phũ phàng quá rồi."
Cô chu môi, cũng chỉ chỉ lên иgự¢ của anh: "Mấy lời ngọt ngào để dỗ người khác thì em không có, nó khó chịu thế nào em cũng chỉ có thể vuốt vuốt thế này thôi."
Bàn tay của cô theo lời nói nhẹ nhàng xoa xoa quanh vị trí иgự¢ trái của anh, vô cùng mềm mại nói: "Bạn nhỏ, bạn nhỏ, nỗi đau cũng nhỏ, xoa xoa liền hết!"
"Tạch."
"Hơ..." Cô khó hiểu nhìn bàn tay của mình bị Tề Thiếu Khanh giữ lại, mắt anh bây giờ vô cùng tối, tản mạn sự nguy hiểm của một chút tham vọng.
Anh không nói thêm lời nào, nếu so với trước đó động tác vô cùng chậm rãi thì bây giờ khi hôn lên má của cô lại dứt khoát vô cùng. Anh không dừng lại quá lâu, chỉ đơn giản lấy đủ thứ mình cần.
Trong khi cô còn ngơ ngác anh đã lùi về phía sau mấy bước, đôi môi mỏng mím lại có chút lạnh lùng, ẩn nhẫn: "Nếu như em còn không chạy, có khi đếm đến ba anh đã đổi ý."
Lần này thì Hoắc Duật Hy thông minh hẳn ra, anh vừa dứt lời, cô lập tức xách ௱ôЛƓ chạy mất hút để lại trong làn gió một mùi hương nhè nhẹ thơm.
Tề Thiếu Khanh cười khổ, than nhẹ rồi xoay người vào phòng.
Bên này, Hoắc Duật Hy khóa chặt cửa phòng xong liền chui vào chăn nghe ngóng, không có tiếng động bên ngoài mới thoáng thở phào.
Bất giác lại nhớ đến nụ hôn vừa rồi anh đặt trên má mình, cô khẽ nâng tay sờ lên vị trí được hôn đó, thế mà dường như vẫn còn nóng ran và còn đây nguyên vẹn sự mềm mại đến từ làn môi mỏng của anh, hơi thở mang hương rượu cũng đầy sức mạnh câu dẫn lí trí.
Anh có dư thừa mị lực để đốn ngã một trái tim của một cô gái trong khoảng thời gian tít tắc.
Hoắc Duật Hy lại ngồi dậy, sờ soạn cầm lấy cốc nước ở đầu giường uống ực mấy hơi, đem sự bình tĩnh của bản thân quay trở lại.
Cô khá sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của anh, cũng giống như Tư Cảnh Hàn anh biết dò xét tâm tư của người khác có bao phần thật giả qua ánh mắt. Vừa rồi chưa chi cô đã bối rối rồi bị anh dẫn dắt vào tiết tấu của mình, nếu không phải phản ứng nhanh nhạy tìm đường lui thì sau đó khó mà ứng phó.
Tóm lại, anh cũng là một người đàn ông nguy hiểm, tuyệt đối không phải là chỗ cô có thể chơi đùa!
"Cộc cộc cộc."
"Tiểu Hy, em còn thức chứ?"
Tiếng gọi khẽ đem Hoắc Duật Hy từ dòng hồi tưởng trở lại, đương nhiên là giọng của Tề Thiếu Khanh.
"Sắp ạ? Có chuyện gì sao anh Thiếu Khanh?"
"Lúc nãy quên nói với em, ngày kia anh được mời đến một buổi tiệc ở thành phố H, em có muốn đi cùng để thay đổi không khí không?"
"Vâng ạ, em sẽ đi cùng anh." Hoắc Duật Hy không do dự đồng ý.
"Được thế anh rất vui, để anh cho người giúp em chuẩn bị. Bây giờ em ngủ đi, muộn lắm rồi, người ta nói thức khuya má sẽ dễ xệ lắm đấy."
"Tề Thiếu Khanh, anh đáng ghét!"
Hoắc Duật Hy ném bịt cái gối đến phía cửa, không biết anh có cảm nhận được hay không, chỉ có tiếng cười là đọng lại trong đêm.
Trở mình nằm xuống, Hoắc Duật Hy cũng cười vui vẻ khẽ sờ lên má của mình.
Còn lâu mới xệ, cô không phải là con heo.
"Tư Cảnh Hàn, anh không được làm như vậy a, sẽ xệ má đấy, anh đền được sao?"
Người kia nhếch đôi mày đen nhánh một cái, khinh thường: "Trông em bình thường cũng xấu muốn ૮ɦếƭ, má có xệ hay không vẫn thế thôi."
Trong vô thức, một đoạn hội thoại này lại hiện ra trong đầu khiến cô bàng hoàng nhớ đến người đàn ông đó.
Hắn cũng từng véo má cô, cô cũng kêu, y hệt như cách mà Tề Thiếu Khanh đã làm.
Chỉ là, cô than xệ má, anh cười.
Còn hắn, cô than xệ má, thì hắn chê: vẫn xấu muốn ૮ɦếƭ.
___________
Sáng sớm Mao Lập Tát đã có mặt ở Hàn Nguyệt, nhiệm vụ của anh không gì khác là canh chừng giờ giấc của Tư Cảnh Hàn.
Mặc dù không nói ra lời nhưng từ biểu hiện của anh người khác vẫn đoán ra vài phần, Tư Cảnh Hàn tuy không nói gì nhưng thái độ có chút ghét bỏ. Mao Lập Tát vẫn mặt dày mày dạn đi theo phía sau hắn để chuẩn bị ăn sáng.
Quả là giờ giấc hôm nay của Tư Cảnh Hàn vô cùng ngăn nắp, khi anh đến hắn đang thay quần áo, bởi vì không gõ cửa mà đã tự tiện xong vào, kết quả những thứ anh cần thấy đều đã thấy hết. Nên là đây cũng là một phần nguyên nhân tổng tài lạnh nhạt với anh.
"Tổng tài, anh ăn đi." Mao Lập Tát chủ động bỏ trứng cá muối vào bát của Tư Cảnh Hàn cười nịnh nọt.
Anh nghĩ hắn sẽ vui, ai ngờ hắn lại nói lời làm anh hết vui: "Bao lâu rồi không công tác ở Nam Phi?"
"Sao cơ? Hả, trứng cá muối ngon lắm à, ha ha, đúng đó tổng tài, trứng cá muối này rất ngon..." Mao Lập Tát giả ૮ɦếƭ lùa lùa cháo vào miệng, cúi đầu không nhìn hắn lần nào nữa.
"Lạc Tư Vũ dự định cho Mạc Doanh về Canada, Lục Nguyên trở lại chỗ này thay cô ấy, tôi thấy ý này rất được." Tư Cảnh Hàn nhạt giọng, nhưng là uy Hi*p.
"Bộp." Lần này thì Mao Lập Tát thẳng thừng đập muỗng xuống bàn, chồm về phía Tư Cảnh Hàn, khóc thét:
"Tổng tài, tôi có chỗ nào đã đắc tội với anh, cùng lắm chỉ thấy một con họa mi to khỏe thôi... anh đã muốn sống ૮ɦếƭ với tôi rồi, nếu anh không hài lòng, tôi có thể cho anh xem lại mà, hà tất phải điều binh khiển tướng cho phiền phức!"
Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn anh, đôi mắt màu lam hẹp dài không nhìn ra chân tướng vui hay buồn: "Tôi đã hiểu vì sao Mạc Doanh chỉ hướng tới Ngự Khinh rồi."
"Hả? Anh nói gì cơ?" Mao Lập Tát không hiểu lắm.
"Với tính tình dễ dãi này của cậu, có lấy về cũng như thả rong ngoài đường, ai cũng có thể cho xem thì làm sao cô ấy an tâm được." Nói rồi Tư Cảnh Hàn cầm tây trang đứng dậy, lướt qua mặt của Mao Lập Tát đi mất hút.
Chỉ có anh vẫn còn tần ngần chưa kịp tiêu hóa, a một tiếng vẫn không hiểu làm sao, bèn vội vã chạy theo hỏi cho ra lẽ.
Hôm nay bởi vì Mao Lập Tát đến đón nên Tiểu Vương không cần lái xe, đổi lại người không ngừng huyên thuyên với Tư Cảnh Hàn sẽ là đệ nhất trợ lý anh đây.
Tư Cảnh Hàn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, không mang theo ưu tư hỏi: "Cuộc hẹn với Nam Tam chủ tịch vào lúc mấy giờ?"
Nói đến đây thì Mao Lập Tát có ngượng ngập, chuyện tối qua anh gọi đến nhắc hắn thức đúng giờ để gặp Nam Tam chủ tịch chỉ là viện cớ thôi. Thật ra thì...
"À, cái này... Thật ra là vào lúc ba giờ chiều nay, tại vinh gia của ông ấy. Ha ha ha, lúc đó thật thích hợp để điểm lại trà chiều nhỉ, chắc là có nhiều chuyện để nói lắm a..."
Thật ra Tư Cảnh Hàn cũng không mấy quan tâm, dường như tất cả cảm xúc của hắn đều đã bị lãng quên, trở về với con người của mình trước đây, không buồn không giận, không máu không nước mắt. Chỉ còn lại những phán đoán với công việc.
"Mừng thọ 60 của ông ấy là vào hai ngày nữa, vì sao phải có cuộc gặp hôm nay?"
Mao Lập Tát than thở: "Đương nhiên là để kén rể rồi, tổng tài anh không chú ý những người sẽ gặp hôm nay toàn nhân vật mới của thương giới hay sao, nói chuyện làm ăn nhưng mà dụng chút lòng riêng cũng là thõa đáng. Hơn nữa, anh đang cần vốn của người ta, đi một chút cũng chẳng mấy miếng thịt nào."
Nam Tam chủ tịch - Hoàng Nam Tam, người này trên đời dưới đất, tự xưng mình nghèo chẳng có gì ngoài tiền. Ông là người nắm giữ quỹ Hoàng Nam của Hoàng Nam môn, cũng là người trực tiếp hưởng 20% lợi nhuận từ hoạt động kinh doanh của tổng bộ Hoàng môn mà không cần là cổ đông lớn nhất.
Có nghĩa dù cho ông có phải là ông chủ của Hoàng Nam môn hay không thì phần lợi nhuận hàng năm của Hoàng môn vẫn phải trích ra cho ông 20%. Nói cách khác, Hoàng Nam Tam chính là một cây lắc ra tiền, ngồi không nhưng vẫn có thể hưởng lợi từ việc người trong Hoàng môn đấu đá, tranh giành lẫn nhau mà làm việc cho ông.
Bọn họ càng mang dã tâm cố gắng lập công thì hầu bao của ông lại càng nặng, cũng chính vì lý do này, ông không thích tranh giành với người trong tộc mà có hướng chuyển sang đầu tư vào những thị trường mới năng động ở khu vực Đông Á, điều này đối với ông thật nhẹ nhàng mà còn dễ sinh lợi nhuận.
"Nên là thiếu chủ, Tề gia cũng đi rồi, anh không thể ngồi yên một chỗ được. Nam Tam chủ tịch tuyệt đối là miếng mồi béo bỡ, mảnh đất ở thành Tây vừa dựng lên, cũng nên có một đột phá chứ."
Hơn nữa biết đâu anh trông ưa nhìn như vậy, dù tính khí có tệ một chút nhưng biết đâu con gái của Hoàng Nam Tam lại thích, chọn đích thị Tư Cảnh Hàn làm phò mã, đến lúc đó thì có chuyện hay rồi.
Đương nhiên lời phía sau này anh không nói ra, chỉ giấu trong lòng để còn làm chuyện xấu.
Không nói quá nhiều, buổi chiều vừa đến Mao Lập Tát đã sửa soạn tươm tất cho Tư Cảnh Hàn, từ quần là áo lượt đến đầu tóc đều nhất mực mị lực.
Lúc Mạc Doanh và Lạc Tư Vũ đẩy cửa đi vào còn giật mình nhìn hai chủ tớ trước mặt, Tư Cảnh Hàn thì ngồi bất động, còn Mao Lập Tát thì vẫn loay hoay.
Mạc Doanh từ hôm trước chuyện anh làm lơ mình thì vẫn còn lạnh lùng lắm, hừ một tiếng nguýt đi chỗ khác. Ngược lại là Lạc Tư Vũ lấy làm khó hiểu tiến lên:
"Có chuyện gì thế?"
"Còn không phải là chuẩn bị cho tổng tài tôi đi xem mắt sao?" Mao Lập Tát rất đường hoàng nói, rồi quay mắt lại nhìn Lạc Tư Vũ đứng phía sau lập tức giãy nãy lên:
"Cái gì đây, A Tư phó tổng của tôi, sao anh ăn mặc đẹp thế này, cũng muốn đi kén rễ sao? Không được, không được, anh không thể thế này, hôm nay tổng tài của tôi phải là người đẹp nhất, anh không thể sánh ngang với anh ấy được. Hay là anh ở nhà đi, đừng đi nữa, nhé?"