Thành Tây.
Hoắc Duật Hy đứng trước căn phòng tổng thống của một khách sạn cao cấp, phía bên trong có ông chủ mảnh đất mà Tư Cảnh Hàn tranh giành.
Cô là bị hắn bán cho người này.
Cô không biết tiếp theo sẽ làm thế nào, đương nhiên xuất phát từ nội tâm cô không chấp nhận việc phải phục vụ một người đàn ông lạ mặt nào nữa, cô rất muốn quay đầu bỏ chạy nhưng bây giờ đi theo bên cạnh cô là hai tên vệ sĩ lực lưỡng, còn cô chỉ là một cô gái mềm yếu, có hung hăng đến đâu cũng không phản kháng lại bọn họ.
Nhưng không lẽ cô cứ phải dấn mình vào trong đơn giản như thế hay sao?
Nếu trước kia Tư Cảnh Hàn giữ đúng ước định với Tề Thiếu Khanh thì cơ hồ bây giờ người bên trong chính là anh rồi và cô đã không chần chừ gì nữa mà xông vào bên trong, chạy đến ôm lấy anh, trú bão.
Chỉ là người đàn ông đáng hận kia đến bước cuối cùng vẫn không muốn buông tha cho cô, thà rằng đem cô ném cho một người lạ mặt cũng không muốn trả cô lại cho Tề Thiếu Khanh.
Hắn thật tàn độc!
Không biết, anh Thiếu Khanh có biết chuyện này hay chưa, anh ấy đã biết cô bị bán đến chỗ này mà đến cứu cô hay không?
Anh Thiếu Khanh của cô sẽ đến sao...
Thấy Hoắc Duật Hy cứ đứng mãi bên ngoài mà không chịu vào trong, một người trong hai vệ sĩ đi theo hối thúc: "Tiểu thư, xin hãy nhanh vào trong, tổng tài của chúng tôi đang đợi."
Cô hoàn hồn nâng mắt nhìn anh ta. Người kia cũng nhìn cô, và ánh mắt không cho phép cô kháng cự.
Cô lại nhìn cánh cửa trước mặt, chớp mắt một cái nâng tay lên vốn dĩ đã sắp chạm vào nắm khóa thì đột ngột chuyển hướng sang ôm bụng, khó nhọc nói: "Tôi... tôi hơi căng thẳng nên thấy dạ dày có chút đau, có thể hay không chờ tôi vào nhà vệ sinh một lát?"
"Chuyện này..." Hai vệ sĩ bán tín bán nghi, chần chừ nhìn cô.
Hoắc Duật Hy càng tỏ vẻ khó chịu: "Chẳng lẽ các anh muốn tổng tài của mình vừa gặp người anh ta cần thì người kia đã chạy tọt vào nhà vệ sinh? Hơn nữa nếu không tin các anh có thể đứng bên ngoài nhà vệ sinh để chờ mà, tôi cũng chăng thể đi đâu."
Hai vệ sĩ dù không tin tưởng nhưng vẫn đồng ý, "Được rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta đi thôi." Giống như lời cô nói bọn họ cẩn thận quan sát thì cô muốn chạy cũng chỉ là lực bất tòng tấm.
Dọc đường đi Hoắc Duật Hy tỏ ra rất hợp tác, thậm chí còn nhờ vệ sĩ cầm cái áo lông cừu giúp mình rồi mới vào trong.
Lúc này nhà vệ sinh cũng chẳng có ai ngoài một người lao công đang lau sàn, bởi vì mỗi phòng của khách sạn đều có phòng tắm riêng nên ít có khách sẽ ghé qua nhà vệ sinh chung.
Theo thông lệ, Hoắc Duật Hy đi đến trước bồn rửa tay xả nước, tiếng nước ào ào che mất âm thanh.
Người lau dọn lại đem giẻ lau sang chỗ của cô, vừa đẩy vừa nói: "Tiểu thư, sàn trơn, cẩn thận ngã."
Hoắc Duật Hy lại đáp: "Tôi mang giày đế bằng, không ngã."
Người lao công bây giờ mới ngẩn mặt, nhìn Hoắc Duật Hy, mỉm cười.
Hai vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn đồng hồ đã năm phút trôi qua vẫn không thấy động tĩnh thì hơi sốt ruột, một người ra ám thị, người kia liền muốn đẩy cửa vào trong xem.
Nhưng tay vừa mới vặn nắm cửa thì bên trong người lau dọn nhà vệ sinh cũng đẩy cửa đi ra, thấy hai người đàn ông định đi vào lập tức bảo: "Xin lỗi, chắc hai vị có sự nhầm lẫn, nhà vệ sinh nam ở phòng bên cạnh ạ."
Hai vệ sĩ thoáng dừng động tác, hỏi: "Cô có thấy người phụ nữ nào bên trong không?"
"Có ạ, cô ấy lúc nãy vô tình làm nước bắn lên quần áo nên đang hong khô." Nói xong câu này, người dọn vệ sinh mới lục ᴆục xếp lại dụng cụ lau dọn rồi đẩy xe chuyên dụng của mình rời đi.
Hai vệ sĩ thoáng qua yên tâm, tiếp tục đứng đợi.
"Vù vù vù."
Chiếc xe đẩy dụng cụ lao dọn của người lao công càng đi nhanh hơn, đến ngoặc rẽ thì hoàn toàn bỏ lại đó.
"Píp píp píp."
Hoắc Duật Hy tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đỏ ửng thở gắp, lập tức ra sức ấn thang máy xuống tầng trệt.
Ở bên đây, hai vệ sĩ đứng đợi bỗng có một người sực nhớ ra điều gì đó, nói vội với người kia: "Rõ ràng là nhân viên lau dọn vì sao lại đi về hướng thang máy chuyên dụng cho khách Vip?"
"Không hay, chúng ta mắc bẫy rồi." Người kia lập tức ngộ ra, gọi vào bộ đàm thông báo cho chặn người lại.
Hoắc Duật Hy xuống được tầng trệt, lúc trong thang máy cô đã cởi bộ đồ bảo hộ của người lau dọn ra, ngược lại lúc này cô mặc cũng không phải là chiếc váy màu xanh lam lúc đến đây, thay vào đó là thân váy màu đỏ dài đến gối. Tất cả là người của Mục Đương yểm trợ cho cô.
Nhân lúc này ở đại sảnh khách sạn đông người không ai chú ý đến ai, cô vội rảo bước ra phía cửa chính, bàn tay vì căng thẳng mà móng tay đều cắm chặt vào trong, trắng bệch.
Phía trước chỉ còn khoảng hai mươi mét là có thể thoát thân, cô lại càng tăng tốc.
"Bịch bịch bịch."
"Bộp."
Hoắc Duật Hy ngã nhào sau cú va vào một người nào đó, nhưng rất may được một sức lực lớn kéo lại, tiếp theo cô đập mũi vào lòng иgự¢ của một người đàn ông cao lớn. Còn chưa kịp hoàn hồn lại bị hai người khác kéo ra.
Sự tình diễn ra trong tích tắc làm cô không sau phản ứng kịp.
"Cô làm gì vậy, cư nhiên dám lao vào người của tổng tài chúng tôi. Có biết đây là ai không?"
Hoắc Duật Hy lờ mờ nâng mắt lên nhìn, phát hiện trước mắt là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, hắn có một đôi mắt sâu tối và đôi môi mỏng ma mị, sắc vóc không thua kém gì Tư Cảnh Hàn hay Tề Thiếu Khanh, thậm chí còn rất quen mắt, nhưng cô không nhớ là đã gặp ở đâu, chỉ biết bây giờ hai vệ sĩ của hắn đang tóm chặt lấy mình cứ như là phạm nhân.
Người kia cũng thoáng nhìn qua Hoắc Duật Hy. Khuôn mặt cô thật diễm lệ, đôi mắt đặc biệt lại có thần, thân hình quyến rũ không bị che lắp bởi chiếc váy màu đỏ huyết, đặc biệt là vẻ đề phòng đầy sắc thái khiến người kia không nhịn được mỉm cười, phẩy tay bảo vệ sĩ không cần khẩn trương. Khẽ cất giọng trầm khàn đầy nội lực:
"Vị tiểu thư này cô đi đâu lại vội như thế?"
Hoắc Duật Hy bắt được tín hiệu lập tức nói: "Thật xin lỗi anh, nhưng tôi đang vội, có thể hay không cho tôi rời đi bây giờ?"
"Ồ, trong cô có vẻ khá sợ hãi, có chuyện gì bất tiện ở đây sao?"
Hoắc Duật Hy gật đầu: "Đúng vậy, thưa anh, có một nhóm người xấu muốn bắt tôi, vì vậy xin anh hãy để tôi đi hoặc giúp tôi tránh họ một lát. Tôi rất biết ơn." Cô giống như đang một mình trôi nổi giữa đại dương, vừa nhìn thấy được thứ gì giúp mình không bị chìm xuống thì không ngần ngại giơ tay ra tóm lấy.
Người đàn ông trước mặt này tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng từ khí chất có thể biết được đây không phải là một kẻ bình thường, là người có khả năng giúp được cô vào lúc này.
"Người ở bên kia!" Đúng lúc hai vệ sĩ đi theo cô cũng đã tìm đến nơi, thấy cô đứng ở đó liền vội chạy qua.
Càng thêm phần hốt hoảng, Hoắc Duật Hy muốn giãy ra khỏi hai vệ sĩ của người đàn ông kia để bỏ chạy nhưng hắn lại trấn an: "Cô gái, không cần sợ, chúng ta đều là người quen mà."
"Sao cơ?" Hoắc Duật Hy không hiểu, chỉ thấy người đàn ông kia tiến lên nói với hai người vừa đuổi đến.
"Chuyện tổng tài của các cậu lại làm phiền tôi lần nữa, hãy về nói với cậu ta lần này xem như nợ tôi thêm một khoản."
Nói rồi, người hắn ra hiệu bảo vệ sĩ của mình đem Hoắc Duật Hy lên giao cho hai người kia trong sự ngỡ ngàng tột độ của cô. Khi chưa hiểu hết thì đã rơi vào trạng thái bị bắt giữ. Cô tức giận rống lên:
"Anh với bọn họ là đồng bọn?!" Cô còn không tin cho đến khi người đàn ông kia quyến rũ mỉm cười, vỗ nhè nhẹ lên má của cô, nói khẽ:
"Tiểu thịt tươi, đáng lẽ em là của tôi rồi."
Hoắc Duật Hy không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng mà trước mắt cô đã bị người ta kéo ngược lại trở vào thang máy. Trong sự bàn tán của những người khách ở đại sảnh, cô chỉ mắng được mỗi câu:
"Đồ khốn!"
Cửa thang máy đã khép lại.
Dù vùng vẫy cỡ nào thì giờ đây Hoắc Duật Hy đã phải đứng ở cửa căn phòng tổng thống trước đó mình đến và không còn ai đến cứu cô được nữa.
Thời khắc này đối với cô mà nói căng thẳng hơn bao giờ hết, tất cả mọi dự định và tính toán ban đầu chỉ vì một tên đàn ông xa lạ xuất hiện chắn ngang mà trở thành công cốc.
Đúng là không thể cam tâm!
Nhưng bây giờ cô phải làm sao đây, dù có viện ra thêm lý do gì thì hai tên vệ sĩ kia cũng chẳng còn tin nữa.
Nhắc đến, bọn họ lại giục: "Tiểu thư, mời cô vào trong, nếu không vào chúng tôi đành dùng biện pháp mạnh." Kèm theo đó cũng là một lời hù dọa không thể xem nhẹ.
Cô đành nuốt nước bọt vặn nắm cửa, cảm thấy chỉ còn nước tùy cơ ứng biến mà tiến vào trong. Một phen liều ૮ɦếƭ, đến thể nào cô cũng có một thân phận cao quý, đây chính là lúc phải dùng đến nó.
"Cạch."
Cánh cửa sập lại một tiếng khe khẽ nhưng cũng đủ làm cô hết hồn, e dè cuộn chặt lại nắm tay, cô nhẹ nhàng đi vào phòng tiếp khách, thông báo:
"Tôi đến rồi."
Một mảng im lặng.
Nhìn một lượt cả khu vực rộng lớn, chỗ nào bày trí cũng đẹp đến lóa mắt nhưng chẳng thấy ai, cô nghi hoặc tiến sâu vào bên trong hơn, gọi thêm lần nữa.
"Tôi đến rồi."
Đáp lại cô vẫn là sự yên tĩnh, mà điều này càng làm cô lo lắng hơn, thật sự muốn nhân cơ hội này xông ra bên ngoài bỏ trốn, chỉ là nghĩ đến hai tên vệ sĩ còn đứng đó thì đành bỏ cuộc.
Lại nhìn quanh căn phòng một lần nữa, thử đánh mắt về những cánh cửa sổ sát mặt đất được làm bằng kính trong suốt cô mới biết giờ này đường phố bên dưới đã lên đèn, dòng xe cộ bện chặt vào nhau như tơ nhện, có đủ màu loại màu sắc dập dìu hướng về phía bến cảng sầm uất mà chỉ nhìn từ độ cao này mới có thể thấy được vẻ mĩ lệ đó.
Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán cho phòng tổng thống của một khách sạn 7 sao.
Nhưng lúc này đâu phải là lúc thích hợp để cô ngắm cảnh, mà quan trọng tiếp theo cô phải ứng phó thế nào với người đàn ông kia.
Từ những gì quan sát được thì phòng ngủ chắc là ở phía bên trong, sau bức bình phong thêu tranh tứ bình.
Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí và tự tin cô mới dám bước qua đó.
Trong phòng ngủ, chiếc giường kingsize đầy quý tộc vẫn thẳng thớm, ngăn nắp đâu vào đấy chưa có dấu hiệu đã chạm qua, tất cả đều tỉ mỉ ngăn nắp y hệt bên ngoài phòng khách khiến cho cô phát nộ, rốt cuộc người đàn ông kia đang ở đâu, vì sao không lộ diện, cứ phải để cô đứng đợi?
"Tôi đến rồi." Cô lập lại thêm một lần nữa, sự ẩn nhẩn làm cái căng thẳng trong nháy mắt gia tăng, khẩn trương điều chỉnh hô hấp, cô nói tiếp: "Tôi đến rồi, anh mãi không chịu xuất hiện thì có xem là để tôi đi không?"
Không ai đáp lại cô.
"Anh Lăng, anh giữ im lặng thì xem như đồng ý rồi nhé, rất cảm ơn, tôi xin phép."
Hoắc Duật Hy tự mình độc thoại, nói xong liền xoay người muốn chạy đi.
"Rào rào rào." Thế mà đúng lúc này từ toilet lại có tiếng nước chảy báo hiệu sự hiện diện của một người khác đang ở trong phòng làm Hoắc Duật Hy khựng lại.
Qua âm thanh rì rào, cuối cùng người đàn ông mà cô tìm kiếm cũng cất giọng nói trầm thấp, nhưng vì tiếng nước hơi lớn nên cô không phân biệt được âm vực.
"Có vẻ em rất vội. Muốn trốn đến vậy sao?"
Đương nhiên.
Hoắc Duật Hy vốn dĩ đã thốt ra tiếng nhưng vẫn còn giữ lại được, cô vờ cười: "Anh Lăng, nếu tôi ưng thuận thì vừa rồi đã không để hai vệ sĩ của anh chạy đi tìm rồi."
Người đàn ông bên trong cũng cười nhẹ, tiếng nước vẫn chảy, anh nói: "Nói thế thì không phải tôi đã làm phật ý người đẹp sao?"
"Thật không dám nhận một tiếng mỹ nhân. Nhưng mà anh Lăng, mặt tôi tuy có chút ưa nhìn thế nhưng cũng không còn là một cô gái trẻ trung, ngây thơ nữa. Đã là phụ nữ qua cái tuổi thanh xuân. Mà anh Lăng đây là người lắm tiền nhiều của, hà tất gì phải tốn một khoản lớn vì một bà thím như tôi?"
Hoắc Duật Hy rất biết lựa lời, một mặt thừa nhận giá trị nhan sắc của bản thân, mặt khác lại chối từ việc phải dây dưa cùng người đàn ông phía trong khiến anh cười rộ.
"Đáng tiếc... tiểu bạch thỏ tôi đã ăn qua rất nhiều rồi, bây giờ lại có cảm giác muốn trở về với người đã chững chạc, mà như em vừa tự giới thiệu thì phù hợp không gì sánh bằng."
Gần như sắp phát rồ, Hoắc Duật Hy không ngờ người đàn ông này lại cho mình nhảy vào hố, cô dứt khoát không vòng vo nữa, ngạo kiều đáp:
"Anh Lăng, tôi không biết giữa anh và Tư Cảnh Hàn đã thõa thuận điều gì, nhưng mà so việc anh được hưởng lợi từ hắn thì tôi có thể giúp anh tìm được chỗ làm ăn khác còn tốt hơn."
Nghe cô nói, người đàn ông tỏ vẻ hứng thú, "Còn có thể tốt thế sao?"
"Đúng vậy, tôi có một người bạn, anh ấy ở chốn thương có thể anh đã quen biết, chỉ cần anh thông báo cho anh ấy biết tôi đang ở đây thì nhất định anh ấy sẽ đến."
"Vậy em nói xem, người bạn của em là ai, có đáng để tôi tin không?"
"Đương nhiên." Hoắc Duật Hy chắc nịch khẳng định, "Tề gia của hiện tại - Tề Thiếu Khanh chính là người bạn đó của tôi. Anh ấy nhất định sẽ đến tìm tôi."
Trong nhà tắm tiếng cười của người đàn ông ngày một rõ hơn, nhưng Hoắc Duật Hy không hiểu ý tứ của anh, cứ nghĩ rằng anh không tin lời của mình, cô lại nói tiếp:
"Lăng tổng anh đừng chê cười, tuy rằng tôi đến đây với danh nghĩa của một tình nhân được kim chủ bao nuôi, nhưng quả thật Tề gia chính là bạn của tôi."
"Mỹ nhân, tiền để chuộc em không phải con số nhỏ, cho dù em là bạn của Tề gia thật thì với khoản "chi phí" lớn như vậy..."
Nhắc đến đây Hoắc Duật Hy liền chen ngang, "Chỉ cần anh ấy đến liền có cách giải quyết, anh ấy không trả, người nhà của tôi sẽ trả."
"Người nhà?"
"Đúng vậy. Lăng tổng, thật xấu hổ khi phải nói ra điều này, nhưng vào tình thế này tôi cũng không muốn giấu giếm." Nói đoạn, cô khẽ thở dài một tiếng mới hướng người bên trong nói:
"Không biết Tư Cảnh Hàn đã nói qua với anh hay chưa nhưng trên thực tế thì tôi là người của Hoắc gia dòng tộc, hiện tại người sẽ thừa kế Hoắc thị cũng là em trai ruột của tôi - Hoắc Duật Thiên. Vì một vài lý do cá nhân nên tôi và Tư Cảnh Hàn mới có một mối quan hệ không rõ ràng cũng như anh đã thấy."
Bên trong thoáng qua im lặng, hình như muốn đánh giá trong lời nói của cô là thật hay giả. Bên ngoài, tuy không biểu hiện ra nhưng Hoắc Duật Hy đã khẩn trương đến đổ mồ hôi trộm, len lén liếc về phía cửa nhà tắm vẫn còn chưa mở ra.
Một thoáng do dự đã kết thúc, người đàn ông bên trong đã có đáp án riêng cho mình, anh tự nhìn bản thân trong gương lại mỉm cười:
"Mỹ nhân, em nói với tôi những điều này có phải hay không đang đánh cược? Nhỡ như tôi và Hoắc gia của em có mâu thuẫn riêng thì thế nào, đến lúc đó há chẳng phải em rơi vào tay của tôi thì càng tốt sao?"
"Anh..."
Hoắc Duật Hy không ngờ còn có thể như vậy, thế mà cô lại quên mất ở chốn thương trường có lắm kẻ đối đầu với Hoắc gia, mà bây giờ cô lại tự công khai thân phận với một người không biết là thù hay bạn.
Đúng là ngốc!
Mặc nhiên, nỗi lo sợ này cô vẫn không để lộ qua bên ngoài, mang dáng vẻ tự tin tuyệt đối để đáp lại người đàn ông:
"Cứ cho lời Lăng tổng nói là thật, nhưng mà tôi cũng phải nhắc nhở anh một điều. Tư Cảnh Hàn có thể điều khiển được tôi là vì trong tay hắn có một con ác chủ bài. Nhưng Lăng tổng, chúng ta không quen biết, anh chưa có sự chuẩn bị nào cả lại muốn tay không cầm lấy một củ khoai nóng, chưa biết có ăn được hay không nhưng bị bỏng là cái chắc. Tôi tin rằng với một người thông minh như Lăng tổng hẳn là biết cân nhắc nặng nhẹ."
"Lời này của em là đang uy Hi*p tôi sao?"
"Xin lỗi, nhưng tôi chỉ nói sự thật."
Người đàn ông tỏ ra tiếc nuối: "Quả thật hoa hồng đẹp thì sẽ có gai, huống hồ lại là người thông minh sẽ càng khó điều khiển." Dừng mấy giây, anh mới tiếp tục, nhưng giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn: "Nhưng mà tôi lại có bản tính thích chinh phục, càng là thứ gì khó khăn lại càng muốn có được, đặc biệt là phụ nữ không nghe lời."
Nói đến đây anh tắt vòi nước, trong phòng lập tức không còn âm thanh nào cả. Hoắc Duật Hy hoảng hồn, khẽ lùi một bước, trái tim không hiểu sao sắp vọt ra cổ họng, theo bản năng xoay người bỏ chạy.
"Bịch."
Thế mà cô còn chưa chạy tới cửa phòng ngủ người kia ở phía sau đã vồ đến, thoáng một cái ép cô úp mặt vào tường.
"Buông ra!"
Cô thét nhưng người ở phía sau không hề lay chuyển ý định, hai tay rộng lớn chóng vào tường vây lấy cô, bóng của anh đã che hết ánh đèn, làm cô không dịch người hay xoay đầu đi đâu được.
"Lăng Túc Thiên, anh đừng hàm hồ, có gì chúng ta từ từ thương lượng."
"Hừ." Anh khẽ hừ một tiếng, không nói gì nâng tay sờ lên mặt của cô, theo bản năng cô liền rụt đầu lại, tay anh lại đuổi theo.
Cô giãy, anh khống chế. Bàn tay còn lại cũng theo đó vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Gần như theo phản xạ có điều kiện, Hoắc Duật Hy dựng lông măng lên, kéo lấy cánh tay trước mặt, cắn mạnh.
Người kia không ngờ nên chẳng giật tay ra kịp, đành kêu đau một tiếng, nhưng không theo lý thuyết dự tính của cô, anh không đẩy cô ra mà chỉ nói:
"Nhóc con, không cần hung dữ vậy đâu. Chuộc em về rất tốn tiền, còn bị cắn mất một miếng thịt, anh lỗ rồi."
Miệng của Hoắc Duật Hy ngập trong tay áo trắng, cô bây giờ cảm thấy có một mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi, cứ thế lan thẳng vào tận иgự¢.
Cả giọng nói này nữa, quen thuộc đến nỗi không thể nào quen hơn, trong bất thình lình thần kinh của cô hoạt động đến tối đa, lập tức nhả miệng ra, quay phắt lại.
"Anh Thiếu Khanh?!!!"
_____________
Xe của Tiểu Vương vẫn còn dừng bên đường, bên cạnh đại lộ trước khách sạn.
Ánh mắt luôn dõi theo lối ra của đại sảnh, thật sự hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Chỉ là chờ lâu như vậy, rốt cuộc sự thật vẫn là sự thật.
"Anh Thiếu Khanh, thực không ngờ người bên trong lại là anh."
"Còn anh thực không ngờ, chỉ muốn đùa với em một cái đã phải đỗ máu, Tiểu Hy, em hung hăng quá rồi."
"Hư... Làm sao em biết được, đều tại anh làm em hoảng sợ, anh có biết lúc đó em căng thẳng đến thế nào không? Tề Thiếu Khanh, trước kia anh không có thích đùa như vậy..."
Hoắc Duật Hy vừa khóc vừa cười, vội lau nước mắt nước mũi, không biết là vui mừng hay còn hoảng sợ mà bám díu lấy tay của Tề Thiếu Khanh. Anh không nói lời dỗ dành cô, mà dùng hành động thực tế, một tay ôm lấy cô, một tay khác lại cầm áo khoác trùm lên người của cô để tránh phóng viên săn ảnh.
Chỉ là người khác không nhận nhưng Tiểu Vương làm sao không nhận ra được chứ, anh nhìn một lượt Tề Thiếu Khanh và cô gái trong иgự¢ anh thì khẽ thở dài.
Chẳng có bất ngờ hay không thể tin, anh rất thản nhiên như đã biết trước tất cả. Thoáng nghĩ đến một người nào đó trong lòng càng thêm khó chịu. Dường như không nhìn thêm được nữa, anh cắn răng xoay cổ tay, đánh lái rời đi.
Tiểu thư, tạm biệt.
Tề Thiếu Khanh mở cửa xe, Hoắc Duật Hy lập tức nhanh chân chui vào phía trong. Anh cũng thuận thế theo ngồi vào bên cạnh, bây giờ mới thu lại tây trang của mình, vắt sang một bên.
Anh không vội cho tài xế lái xe mà quay sang hỏi ý kiến của Hoắc Duật Hy, "Em muốn tới nơi nào trước, trở về Hoắc gia hay tìm Tiểu Thiên? Hoặc là tạm thời về biệt thự của anh?"
Hoắc Duật Hy không tốn nhiều thời gian đắn đo đã chọn về chỗ của anh trước.
Anh nghe thế, mỉm cười: "Về chỗ của anh thì không có giấy bảo hành lúc trả cho bác trai Hoắc mặc hàng vẫn còn nguyên vẹn đâu đấy."
Lần này đến lượt Hoắc Duật Hy cười, nhưng không đáp câu này của anh mà hỏi một câu khác:
"Cơ mà em vẫn còn một thắc mắc, vậy người em gặp ở tầng trệt lúc nãy là ai? Vì sao trông rất quen mắt."
"Em nói xem?" Anh nhướng mày.
Hoắc Duật Hy thoáng qua suy nghĩ, đột nhiên một cái tên tự động bật ra:
"Lăng Túc Thiên!"
"Không ngờ sao?" Anh lại hỏi.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, "Có nằm mơ cũng không ngờ. Lần trước có gặp qua một lần, nhưng lúc đó trong phòng bar hơi tối nên không thấy rõ dung mạo, sau đó Tư Cảnh Hàn cho em về nghỉ trước..."
Nói đến đây, Hoắc Duật Hy đột nhiên nín bặt, vậy mà trong vô thức cô lại nhắc đến tên của người đàn ông kia.
Tề Thiếu Khanh rất tinh ý nhận ra điểm này, anh biết trong lòng của Hoắc Duật Hy bây giờ không được thoải mái nên chuyển chủ đề:
"À, đúng rồi Tiểu Hy, anh còn một chuyện chưa nói với em."
"Còn có chuyện gì sao anh Thiếu Khanh?"
"Là chuyện của Mộc Tích."
Nhắc đến Mộc Tích, sự chú ý của Hoắc Duật Hy liền bị phân tán, cô có phần gấp gáp: "Mộc Tích, cậu ấy thế nào rồi?"
"Em đừng vội." Tề Thiếu Khanh chỉnh lại vị trí ngồi cho cô rồi từ tốn nói: "Mộc Tích hiện không có ở trong nước, anh biết em rất muốn gặp cô ấy nhưng có lẽ phải mất thêm ít lâu nữa."
"Có chuyện gì với cậu ấy sao?"
"Ừ, nhưng từ từ anh sẽ giải thích cho em hiểu mọi chuyện. Còn bây giờ thì đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi, khi nào trở lại biệt thự anh sẽ kêu em."
"Nhưng mà..."
"Tiểu Hy ngoan." Anh vẫn nhẹ nhàng nhưng không cho từ chối. "Mặc dù có nhiều chuyện em muốn hỏi anh bây giờ, nhưng em có thể nhìn bản thân trong gương lấm lem, tiều tụy đến cỡ nào rồi, nghe lời anh, ngủ một chút đi, sau khi điều chỉnh tâm tình ổn định, đến lúc đó anh tự khắc nói cho em nghe."
Hoắc Duật Hy cắn cắn môi, nhìn nụ cười nhẹ của anh rồi gật đầu, chọn một tư thế thoải mái rồi hơi nghiêng đầu dựa lên vai anh, cứ như vậy mà nhắm mắt lại.
Tề Thiếu Khanh rất hài lòng, nhìn ra bên ngoài một lần nữa rồi phát tay cho tài xế khởi động xe.
Chiếc xe không chần chừ lăn bánh, một đường thẳng tấp trên đại lộ rời đi. Ánh mắt của anh lại nhìn về phía kính chiếu hậu, xa xa dưới hàng cây gần khách sạn nọ, một thân ảnh cao gầy vẫn đứng lẳng lặng dõi theo.
Anh biết, từ lâu đã biết, hắn sẽ đến, cho nên mới không cho xe đi ngay, bởi vì anh muốn hắn nhìn thấy.
Để hắn nhìn thấy cô rời đi trong lòng cô có bao nhiêu mãn nguyện.
[Alo? Alo? Tư tổng, anh vẫn còn nghe tôi nói chứ?]
"... tôi vẫn nghe."
Nghe đáp, đầu dây bên kia tỏ vẻ than thở:
[Thế nào mặt mũi Lăng Túc Thiên tôi nhìn lại kém đến nổi "sủng vật" của anh không nhận ra? Đã vậy làm chân sai vặt cho hai người các anh cũng chẳng vui vẻ gì, không ngờ cô nhóc kia lại cả gan đến như vậy, nếu hôm nay ở đại sảnh tôi không bắt được, thì có khi đã lọt vào tay người khác rồi.]
"Lăng tổng, cảm ơn anh, sau này có dịp tôi sẽ mời anh một bữa." Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt đáp, ánh mắt vẫn dõi nhìn chiếc xe đang tìm cách lạc vào đám đông.
[Cái này thì không cần.] Lăng Túc Thiên từ chối.
[Nhưng mà Tư tổng, thứ lỗi cho Túc Thiên mạo muội hỏi một câu?] Không đợi Tư Cảnh Hàn trả lời, hắn nói tiếp: [Vì sao anh phải hao tâm tổn trí nhờ tôi làm người trung gian, trực tiếp cùng Tề gia trao đổi có phải thuận tiện hơn không? Chẳng lẽ Hoắc Duật Hy kia đôi với anh có điểm gì đặc biệt?]
Bên đây Tư Cảnh Hàn rất thản nhiên, không quá chậm đã trả lời như thật: "Lăng tổng nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ ở thương giới cũng biết qua giữa nhà họ Tư tôi với Tề gia và Hoắc gia từ lâu nguội lạnh, dù không để lộ ra ngoài nhưng từ lâu đã ngầm tranh chấp lẫn nhau. Chỉ là muốn lợi dụng chuyện lần này để chèn ép Tề gia tốn một khoảng gấp đôi để thõa lòng riêng của tôi đó thôi."
Bên kia thoáng chần chừ, từ cách trả lời của Tư Cảnh Hàn đã hiểu đại khái vấn đề nằm ở đâu, hắn đã không muốn nói Lăng Túc Thiên này cũng chẳng nên rặng hỏi.
[Nếu là vậy thật thì xem ra tôi đã nhiều chuyện thật rồi, Tư tổng, anh biết không, hiếm có dịp tôi lại được làm con sâu chuộc lợi mà dễ dàng như vậy, tạm thời muốn tìm chỗ ăn mừng một chút, cho nên không làm phiền anh nữa, tôi cúp máy trước đây.]
"Được, tạm biệt."
Khi cuộc gọi kết thúc cũng là lúc Tư Cảnh Hàn không còn nhìn thấy chiếc xe mình dõi theo nữa, con kình ngư đã theo dòng nước xanh thẩm rời đi mất, hắn ở đây một mình trơ trọi.
Người đi ven đường dắt díu lấy nhau để tránh cái lạnh, còn hắn lại ngẩn ngơ đứng dưới trời tuyết với bộ đồ trắng sữa ở nhà mỏng manh, có người cười chỉ trỏ, có người lại lắc lắc đầu rồi cũng vội dời bước đi.
Không ai chịu được cái lạnh lẽo.
Nhưng ai nấy đều thật lạnh lùng.
Từ năm ba tuổi, lần đầu nếm được vị của hoa tuyết hắn đã biết nó lạnh, nhưng đến năm bảy tuổi thì mới biết lòng người bạc bẽo hơn còn lạnh lẽo hơn.
Hắn đã sớm quen rồi với việc mỗi ngày phải dưới nhà ga đợi người đến, bão tuyết trắng xóa che mất thân hình nhỏ bé, gầy gò. Thế mà người qua kẻ lại không ai nhìn đến, hắn vẫn phải đợi, trên tay cầm chiếc hộp nhỏ, để chờ tàu đến.
Lúc đó hắn có một mình thật sự thấy tủi thân, nhưng đôi mắt đỏ hoe còn chưa lần nào khóc, hình như lúc đó còn quá nhỏ để hắn thấu hiểu vì sao lại như vậy, cho đến khi hiểu chuyện rồi mới biết đó là nỗi sợ hãi của một kẻ cô độc, là một tên hành khất thiếu thốn tình cảm đang kiếm tìm chút yêu thương, vậy mà giữa những người sống với nhau bằng tình cảm, họ yêu rất nhiều người nhưng không bao giờ bố thí tình thương.
Bây giờ thì cũng vậy, nhưng hắn đã quen rồi, không thấy tủi hờn hay căm giận một ai, còn cái lạnh của mùa đông cứ thế lan tràn.
Những đôi tình lữ vẫn lướt qua trước mắt hắn, cập kè má, sát vai hôn.
Hắn lại sinh lòng hâm mộ, lại nhìn chăm chú, từng ánh mắt, từng cử chỉ người ta thân mật, ấm áp. Mà bên má hắn, môi hắn, trên đôi vai và trước lòng иgự¢ chỉ có hoa tuyết lượn lờ.
Người ta có tình nhân bầu bạn. Hắn có hoa tuyết làm tri âm.
Người ta yêu nhau vì ấm áp. Hắn yêu hoa tuyết bởi vẻ lạnh lùng.
Người ta khóc vì tình yêu bội bạc. Hắn cười vì hoa tuyết chỉ một lòng si.
Hóa ra phượng hoàng đã không đến, ngô đồng cây đông trơ trọi lá, cành đành ôm tuyết sưởi ấm lòng.
Ai yêu ai cũng được, hết yêu ai cũng chẳng phiền lòng, chỉ biết đến cuối cùng có hoa tuyết là yêu hắn đến vĩnh hằng.
Đôi dép lê của Tư Cảnh Hàn đành xoay gót, hắn chớp đôi mi dài một cái, bên trên một bông hoa trắng xóa đang đậu lại liền rơi xuống.
Cuối cùng thì nó cũng mất hút, Hoắc Duật Hy lén nhìn ra ngoài cửa sổ, cái hoa tuyết nhỏ mà cô vẫn dõi theo từ nãy đến giờ trên kinh ô tô đã bị nhưng bụi tuyết khác chồng lên, bây giờ thì tuyết rơi đến kín cả đường, không còn phân biệt được cái nào rơi xuống trước, cái nào rơi xuống sau.
Trời đông lại hay bất thường như thế, lòng cô lúc này lại trống vắng đến không thích ứng kịp, lúc này xe phải dừng đèn đỏ, mà ven đường gần đó một quán cà phê 24 giờ đang phát một bài hát với ca từ lặng lẽ.
Giai điệu cô chỉ mới nghe lần đầu, nhưng cớ gì lòng cô lại bất giác chạy theo nó, đi mất không theo một định hướng nào cả, lạc về những vùng ký ức xa xôi.
Rồi xe chạy tiếp, để lại khoảng xa tiếng hát đang tắt dần, ca từ rất dài nhưng cuối cùng cô vẫn nhớ được đôi lời, khẽ nhẩm theo một lần nữa, mà lòng lại đau rất đau...
Ngày đông chí, quân vương thả ta về chốn cũ, cởi gông xiềng nơi chân ta,
Lại lấy cây đàn gỗ ngô đồng, mải miết gảy khúc nhạc lần nữa.
Người ngâm nga nửa khúc tình ca còn lại,
Tiếng hát run rẩy, xen lẫn tiếng nghẹn ngào.
Tận cùng của nỗi đau, chỉ còn lại sự im lặng.
Sau bao năm như vậy, rốt cuộc cũng đã nhìn rõ diện mạo của tình yêu.
Nếu biết tình yêu của chúng ta nở ra sẽ là hoa tuyết, sớm đến nhưng cũng vội biến tan thì em đã không yêu anh bằng trái tim ấm nóng, vì càng được sưởi ấm, tuyết sẽ càng vội tan, em giữ anh trong lòng, anh khinh thường đi mất.
Người em yêu nhất, sayonara*.
*Sayonara: Một lớp từ của người Nhật, mang ý nghĩa lời chào. Nhưng người Nhật cũng rất ít khi dùng từ “Sayonara”, bởi từ này có một nghĩa ẩn đó là hai người sẽ không gặp lại trong một thời gian dài hoặc thậm chí tương đương với từ “vĩnh biệt” trong một số trường hợp.
__________
[Ông đã hài lòng?]
"Nhị gia, cậu nói gì, tôi thật sự chưa hiểu lắm?" Ở một chỗ khác Mục Đương khẽ xoay ghế, hứng thú lên tiếng.
[Hoắc Duật Hy đã rời khỏi Hàn Nguyệt, mang theo mối cừu hận với Tư Cảnh Hàn, đó là tất cả những gì ông cần tôi làm để chứng minh lòng thành muốn hợp tác.]
Mục Đương rít một hơi thuốc, thật sự vui vẻ: "Chậc chậc chậc, Nhị gia, nói bắt cậu tỏ thành ý tôi thật sự không dám nhận, ban đầu đề nghị cũng chỉ nghĩ là đùa thôi, không ngờ đến cuối cùng..." Nói đến đây, ông ta lại cười rộ, nụ cười khàn khàn của một lão già tuổi trung niên nhưng không mang theo chút đôn hậu nào mà đầy nham hiểm.
Dường như người ở phía đầu dây bên kia không muốn nhiều lời, trực tiếp cắt ngang:
[Đối với ông tôi không có quá nhiều hứng thú, vẫn như lời trước đó đã nói, được giá thì tôi sẽ chấp thuận.]
Không lạ với thái độ này của đối phương, tâm tình của Mục Đương vẫn rất tốt, ông ta lăn lăn hai viên châu âm dương trong tay tạo ra âm thanh cọt kẹt, rồi ngã giá: "Nếu Nhị gia đã nói vậy tôi cũng không làm mất thời gian. Vẫn theo đề nghị trước đó, chỉ cần cậu có thể giúp tôi lấy được ghế chủ thượng của "Vong" thì một nửa giang sơn sẽ là của cậu. Tôi không nói hai lời."
[Được, thành giao.] Người kia vô cùng dứt khoát. Dừng một chút, lại nói:
[Mục lão đại, Tư Cảnh Hàn trước nay không vị tình thân, trở thành nội gián của Vong một khi bị phát hiện kết cục thế nào ông cũng đã biết. Lần trước để ông toàn mạng rời đi đã gây ra uẩn khúc lớn, cho nên muốn cùng ông hợp tác chẳng khác nào kề cổ bên nanh cọp, con đường ૮ɦếƭ gần hơn con đường sống, nhưng tôi vẫn giúp ông, hẳn là ý của tôi nói đến đây ông đã rõ ràng?]
"Đương nhiên, đương nhiên." Mục Đương cười nhẹ: "Họ Mục tôi trước giờ được biết Nhị gia hễ đã hứa làm chuyện gì thì chưa bao giờ thất tín, cho nên vừa nghe cậu đồng ý liền thấy vui mừng trong lòng. Mong rằng sau này chính thức hợp tác, hành sự sẽ càng thuận lợi."
[Được, tạm thời giữ liên lạc như thế. Bây giờ tôi không tiện nói nhiều, khi cần thiết tự nhiên sẽ tìm đến ông.]
Nói xong, người kia trực tiếp ngắt máy.
Mục Đương cũng đặt điện thoại xuống, hai viên châu âm dương trên tay vẫn xoay đều đều theo nhịp, nụ cười của ông ta càng thêm ác liệt.
Tư Cảnh Hàn, ba của mày còn không thoát được, mày nghĩ rằng bản thân có thể tài giỏi hơn sao?
Ở phía dưới, hai nữ nhân đang ra sức Ϧóþ chân cho ông ta không hiểu làm sao, trong lòng có chút khi*p sợ nhưng cố che giấu vào trong, chỉ sợ làm chủ nhân phật ý.
Đột ngột ông ta ám thị cho một người đứng dậy, cô gái kia nghe lời từ dưới tiến lên, bị ông ta kéo vào lòng nhưng chẳng hề phản kháng.
Cô gái còn lại cũng biết chuyện tiếp theo phải làm, nhân lúc hai người phía trên đang quấn quýt, cô ta lại đưa cánh tay trắng nõn về phía đũng quần của Mục Đương, tìm khóa kéo.
Sau đó là một cảnh ô hợp.
Ở một nơi khác.
Trong căn phòng nửa chìm trong bóng tối, dáng vẻ của người đàn ông cũng được chia làm hai, một cái bóng mập mờ in trên tường trắng, một cái bóng còn lại đậm hơn hằn vết trên nền sàn. Còn hắn thì đang lặng nhìn trời đêm, đôi mắt đen láy như đá hắc diệu chỉ cần một chút ánh sáng chiếu vào cũng tạo nên phản quang thật đẹp.
Cuộc điện thoại vừa qua đã mang theo một bước tiến nữa cho kế hoạch của hắn, phần thưởng dành cho ván đấu cuối cùng đã ở ngay trước mặt nhưng cạm bẫy cũng thêm phần dày đặc, chỉ cần một cái chạm sơ sảy thì đừng mong quay đầu lại được.
Nhưng hắn không hề lo sợ chỉ là lại nhớ lời Tư Cảnh Hàn đã từng hỏi mình rất trịnh trọng trước đây:
Vũ, cậu sẽ không phản bội tôi chứ?
Lúc đó Tư Cảnh Hàn không phải dùng thân phận bạn bè để hỏi hắn, mà là nhân danh ông chủ của Vong để hỏi cộng sự của mình.
Hắn đã trả đáp: tồn tại trên đời, điều gì cũng có cái giá của nó, con người không có được là chưa trả tới giá mà thôi.
Đúng vậy, cho đến bây giờ vẫn như thế, Lạc Tư Vũ hắn làm việc theo giá cả mà đối phương có thể trả được, chỉ cần có cái giá phù hợp liền có được lòng trung thành.
Ngay từ đầu khi chọn hắn làm việc, Tư Cảnh Hàn hẳn đã hiểu điều này, không biết Tư Cảnh Hàn đã quên hay chưa nhưng hắn thì chẳng bao giờ quên mục đích ban đầu làm việc cho Tư Cảnh Hàn là gì.
Có lẽ những người luôn phải đau đầu đi tìm nội phản trong tổ chức đến ૮ɦếƭ cũng không ngờ kẻ đó lại chính là Nhị gia của Tổ chức. Người thân cận nhất với Tư Cảnh Hàn, cũng là anh em vào sinh ra tử với hắn.
Lạc Tư Vũ nghĩ đến đây lại nhếch môi, cả hắn cũng không ngờ được dã tâm của mình sẽ có ngày lớn đến mức này, nuốt chửng tất cả lòng tin và sự tín nhiệm.
Nhưng là... Món lợi ích muốn chi phối được hắn không hẳn phải có giá trị cao nhất, mà nó phải là thứ hắn cần, giúp hắn đạt được dã tâm của mình một cách vững chắc nhất.
Mục Đương và Tư Cảnh Hàn đều đã cho hắn một cái giá, bây giờ chỉ còn việc lựa chọn mà thôi. Là ai trong lòng hắn đã có dự toán, một chút tiểu sảo nhỏ đôi khi lại đem đến bất ngờ lớn, bí mật không phải là điều không thể nói ra, mà bí mật đối với hắn là sự việc nằm ngay trước mắt nhưng không kẻ nào ngộ được ra.
Lạc Tư Vũ nâng mắt nhìn lên bầu trời, đương nhiên bầu trời mùa đông mịt mù như sắp khóc chẳng thấy được ngôi sao nào, ngay cả ngôi Bắc Thần cũng chìm trong màu xám xịt.
Không có đế vương thì nước tất sẽ loạn, một sự thay triều đổi vị nào cũng thường gây ra tai biến lớn. Huống hồ những tai biến đó xuất phát không chỉ từ một phía mà là cả thù trong, giặc ngoài cùng nhau xâu xé, lại thêm một phần của những tên ngư ông đắc lợi tranh ᴆục khoét, đến đó dù bầu trời này có chia làm trăm mảnh cũng không đủ cho những con sói tham lam thõa mãn cơn đói.
Mà càng là lúc hỗn loạn như vậy, những kẻ muốn thống trị sẽ có cơ hội đổi ngôi.
Ánh mắt của người đàn ông trong căn phòng lờ mờ kia càng thêm tối, dường như cái bóng in trên tường của hắn đã biến thành quỷ, hòa vào bóng tối không một chút vết tích.
Hắn cười, nụ cười thống trị đêm đen.
Người khác không biết tâm tư hắn chứa đựng gì, chỉ có hắn biết ngày trở về đã không còn xa nữa.
_____________
Nam Thương biệt thự.
Biệt thự riêng của Tề Thiếu Khanh nằm trong thành phố, tuy là nằm trong nơi đất chật người đông, bất động sản đắt đỏ lên đến đỉnh điểm nhưng chỗ này của anh lại có một diện tích lớn đồ sộ, trãi dọc theo con sông vắt qua thành phố không khác gì một khu resort thu nhỏ.
Hoắc Duật Hy lần đầu tiên đến đây, bao nhiêu cảm giác kích động chỉ còn dồn lại ở một câu đánh giá như thế.
Thật sự quá hoành tráng.
Không phải lần đầu tiên cô thấy cảnh tượng đẹp đẽ, hào nhoáng thế này, nhưng là cô không cho rằng ở trong nội thành của thành phố K từ lâu chỉ còn những tòa cao ốc san sát lại còn có một chỗ thanh tĩnh như bồng lai tiên cảnh.
Bây giờ thì cô mới biết tầm nhìn của mình còn quá hạn hẹp, cứ ngỡ rằng không ngõ ngách nào trong thành phố này mà mình chưa đi qua, nhưng rốt cuộc mới biết mình đi qua chỉ là những con đường được thông thương ngắn nhất với ngoại thành có thể đến Hàn Nguyệt.
Thêm một chuyện làm cô bất ngờ nữa chính là cách vung tiền của Tề Thiếu Khanh, trước giờ quen biết anh cô luôn cho rằng anh thuộc dạng đàn ông biết tiết chế, không giống với phong cách coi tiền như rác của nhưng đại gia xem trọng cái vĩ mô, sang trọng hay quá hoa lệ, xa xỉ.
Nhưng xem ra cô đã lầm rồi, đàn ông như anh ấy không giống với phụ nữ các cô thích tính toán đến từng tiểu xảo, bọn họ ra sức cân não có thể bịp bợm nhau bằng dù cách trên thương trường chỉ vì lợi ích, nhưng trở lại cuộc sống bình thường lại thích cái hưởng thụ, hoàn toàn không cân đo những khoản chi tiêu có thể phục vụ cho nhu giải khuây của bản thân, trở nên hào phóng đến mức độ cô cho rằng đó là mù quáng!
Mà đặc biệt, đàn ông càng độc thân lại càng thích chơi lớn. Chẳng hạn như Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy có lẽ đã hơi mỏi chân cho nên bèn ngồi xuống chỗ cái bàn đặt ở song chắn cạnh bờ sông, hôm nay trời lại nắng nên cô không khoác thêm áo, chỉ mỏng manh mặc một chiếc váy màu sữa dài hơn gối liền đi dạo suốt cả giờ đồng hồ.
Cô vừa ngồi xuống không lâu, đúng lúc Tề Thiếu Khanh cũng từ bên ngoài trở về.
Cô không đi đón anh, chỉ có người phục vụ trong biệt thự đi lên nói nhỏ vào tai của anh vài câu. Không cần nghĩ cô cũng biết họ đang hướng mình ám thị với anh điều gì, bởi vì cô không cho họ đi theo phía sau như lời anh căn dặn thôi.
Cho người mang tây trang của mình đem đi, Tề Thiếu Khanh cười cười đi đến chỗ của Hoắc Duật Hy đang thẩn thơ sưởi nắng, kéo ghế ngồi xuống.
Thấy cô không nhìn mình, anh bèn giơ tay gõ gõ lên mặt bàn: "Nhóc con, em không ngoan?"
Hoắc Duật Hy vẫn không nhìn anh, có chút lười biếng ngắm bến cảng phía bên kia bờ sông xa tít tắp, rồi hững hờ đáp như nàng công chúa kiêu ngạo:
"Trước giờ em cũng không nói mình ngoan lắm."
Tề Thiếu Khanh hơi nhíu mày, nhưng vẫn mang ý cười: "Không giống trước kia, em của bây giờ bướng bỉnh hơn anh nghĩ rất nhiều, còn biết cách chọc tức người khác."
Thế này thì Hoắc Duật Hy quay ngoắt lại, đối diện với anh: "Em thì có thể bướng bỉnh đến đâu, đến cuối cùng chẳng phải cũng rơi vào bẫy của anh sao?"
Cái này khá bất đắc dĩ, Tề Thiếu Khanh thở dài: "Tiểu Hy, chẳng lẽ việc tối qua khiến em không hài lòng về anh?"
Hoắc Duật Hy dứt khoát gật đầu: "Cảm giác bị người ta đổi chác rất không tốt, mà sau đó còn bị người mình đặt nhiều niềm tin vào nhất bỡn cợt lại còn khó chịu hơn."
Cô nói vậy, anh thoáng im lặng, dường như chính bản thân cũng đang nhớ đến một điều gì đó.
Trước kia anh cũng đã từng nói với Trí Quân, cách mà anh giành lại Hoắc Duật Hy từ tay Tư Cảnh Hàn không phải là bằng cách lừa lọc nhau trên thương trường, cô không phải là vật phẩm để mua bán, thế mà cuối cùng cô trở về bên anh lại bằng một cuộc trao đổi do chính tay anh bày ra.
Chỉ là phần tâm tư này anh không để biểu lộ ra bên ngoài, mà che giấu cảm xúc thật tốt, hướng Hoắc Duật Hy thuyết phục bằng một lời lẽ khác:
"Tiểu Hy, đùa quá trớn như vậy là anh sai, em đừng lẫy nữa, cho người của anh theo em chăm sóc được không, có như vậy anh mới yên tâm."
"Thật ra em cảm thấy anh Thiếu Khanh hình như cũng không giống trước đây."
"Sao em lại nói như vậy?" Tề Thiếu Khanh không hiểu lắm.
Hoắc Duật Hy lại nói: "Hình như em phát hiện trong anh cũng có một phần người rất chuyên chế. Nhưng em đã có người trưởng thành rồi, không cần suốt ngày có người cặp kè chăm bón như trẻ con, thật sự rất mất tự do."
Tề Thiếu Khanh lập tức hiểu ngay, nói nhiều như vậy là muốn tự do bay nhảy một mình sao. Chỉ là đề nghị này của cô vẫn làm anh thấy khá bất an, bởi vì thái độ của cô bây giờ quá tốt, quá bình thản cho nên trở thành chuyện lạ lùng.
Thật sự dựa trên tâm tình của một cô gái bình thường trải qua một điều tồi tệ như khoảnh thời gian vừa qua, để hồi phục tinh thần mà nói không thể chỉ trong một hai ngày, huống hồ chỉ có một đêm.
Cho nên, cô càng không u sầu, không suy tư anh lại càng cho rằng cô để mọi chuyện trong lòng rồi từ từ gặm nhấm, chỉ sợ rằng ban ngày cô nở nụ cười với anh nhưng ban đêm lại một mình len lén khóc, nếu thật vậy, không phải anh sẽ đau lòng muốn ૮ɦếƭ sao?
Thà rằng cô cứ ở đây khóc cho long trời lở đất, hoặc phẫn nộ làm chuyện cuồng dại hủy hoại bản thân trước mặt anh thì anh còn biết ứng phó, nhưng nếu cô âm thầm lặng lẽ ђàภђ ђạ mình thì anh phải làm thế nào để kịp thời ngăn cản đây?
"Tiểu Hy, chuyện này chúng ta từ từ thương lượng sau, bây giờ anh nghĩ còn chưa thích hợp." Anh từ chối.
Hoắc Duật Hy lập tức không vui: "Thể nào Tề Thiếu Khanh, anh cũng giống những người đàn ông khác, chỉ thích hạn chế quyền lực của em?"
"Tiểu Hy, em nghe anh nói, chúng ta..."
"Em mới không thèm, hứ, em không nói với anh nữa." Hoắc Duật Hy cắt ngang, thật ương ngạnh đứng dậy, muốn quay ngoắt đi.
Tề Thiếu Khanh không ngờ cô lại nghịch ngợm đến vậy, anh cũng đứng lên, tay dài một sải đã bắt được cô kéo lại: "Nhóc con, ngoan ngoãn nào, em thật là..."
Nói được một nữa anh bỗng nhiên nín lặng, bàn tay đang giữ cánh tay của Hoắc Duật Hy cũng bất động, anh lập tức nhìn kỹ thêm một lần nữa, rồi bàng hoàng dừng tầm mắt ở trên chiếc vòng gỗ trầm hương mà Tư Cảnh Hàn đã cho cô.
Từ đâu mà cô có vật này? Tại sao cô lại có nó?!
Hoắc Duật Hy không nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc này của anh, cô còn nghĩ anh đây là muốn thuyết phục mình nên giật tay lại:
"Anh đừng dùng chiêu để dụ dỗ em, em sẽ không tin mấy lời ngọt ngào đó đâu!"
Động tác của cô đã làm Tề Thiếu Khanh sực tỉnh, trong lúc ngẩn đầu lên nhìn cô biểu tình vừa rồi đã thu vào lòng một cách thật dễ dàng, cuối cùng thì bị anh che lấp bằng một nụ cười ôn nhu, vô cùng tuấn lãng:
"Phải không? Anh dùng lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ người khác khi nào sao anh không biết nhỉ?"