Cô gái không hiểu được lời của Tư Cảnh Hàn mang dụng ý gì, thấy hắn đứng lên muốn rời đi thì hốt hoảng đi theo phía sau, cứ như một cái đuôi ngoan ngoãn, hắn cũng chẳng nói gì cứ như thế ra ngoài.
Hoắc Duật Hy vào phòng ngủ, mang theo tâm trạng của một ly khách chuẩn bị rời xa chỗ này mà nhìn một lượt những bố cục và trang trí cô từng thấy thân thuộc nhất.
Bao nhiêu năm qua, ở nơi này chính là cái tổ của cô, ngay cả Tư Cảnh Hàn còn chưa lưu lại nhiều bằng cô lưu lại. Vậy mà bây giờ, nhìn lại một cái mới chợt nhận ra dù có thân thuộc đến đâu thì cô cũng chỉ như một khách trọ, rồi cũng có ngày phải rời đi, và người khách kế tiếp sẽ thay thế cô ở trong căn phòng này, mặc tình thay đổi tất cả, đem hết thảy những thứ liên quan đến cô vứt vào một cái xó xỉnh nào đó mà người ta thấy vừa lòng.
Cả người đàn ông trong căn nhà này cũng vậy, người ta được quyền sử dụng, người ta được quyền hưởng thụ ân sủng của vị quân vương.
Người ta cũng được những cái gì mà cô từng có.
Tất cả những cái này cô không tiếc, mà tiếc là khoảng thời gian thanh xuân đã bị tiêu hao, mòn mỏi, đánh đổi tới cuối cùng chẳng được gì ngoài việc trơ mắt nhìn người đàn ông từng cùng mình đầu ấp tay gối dẫn một người đàn bà khác trở về để thế vào vị trí của chính mình.
"Hừ." Cô cười hừ mai mỉa, chẳng biết là dành cho ai nhưng tự đáy lòng dâng lên một loại cảm giác cay đắng, cả ai oán và căm hờn.
Cô đánh mắt nhìn về phía đôi nam nữ dưới sân golf cạnh cánh rừng ngô đồng phủ đầy tuyết, một cuộc tản mạn sau những ngày mịt mù khiến con người trở nên khoan khoái, nhìn thấy cô gái kia đi theo phía sau Tư Cảnh Hàn không ngừng thích thú dòm ngó cô lại thấy cô ta thật đáng thương không hề biết phía trước mình chính là ác quỷ. Thương hại cô ta không biết rằng một ngày nào đó bản thân cũng bị bán đi như cô bây giờ, bán cho một ai đó, với cái giá nào đó nhưng vẫn không biết là mình đã bị lừa.
Dường như có tâm linh tương thông hoặc cảm nhận được ánh mắt của người khác nhìn mình, đúng lúc này Tư Cảnh Hàn cũng nâng tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ ở tầng ba, đương nhiên hắn thấy Hoắc Duật Hy đang hướng về phía mình bằng một đôi mắt khó hiểu.
Nhưng hắn cũng không dừng lại quá lâu đã nhìn đi nơi khác, hướng về phía hồ nước trong vườn ngô đồng phẳng lặng.
Cô gái đi theo phía sau không theo kịp bước chân của hắn, lắc nhắc chạy theo gọi với: "Tư tổng, anh đợi em với... Á..."
Chỉ là đường còn rất trơn, cô ta lại mang giày cao gót nên chẳng được mấy bước đã ngã chúi về phía trước, đúng lúc bắt được cánh tay của Tư Cảnh Hàn mới không ngã nhoài trên đất.
Ở trên này Hoắc Duật Hy chứng kiến với góc độ mang ý nghĩa khác hoàn toàn sự tình đang diễn ra, mà cô chỉ thấy là Tư Cảnh Hàn đem cô ta kéo vào lòng, còn tấm lưng rộng lớn của hắn thì che chở cho cô gái kia.
Cô không nhìn nữa, cũng chẳng muốn nhìn mà trở vào phòng thay quần áo, chọn cho mình một chiếc váy màu lam biển, trễ иgự¢ và khoét sâu phần lưng.
Cô không hay mặc như vậy, mà mỗi lần cô mặc như vậy đi ra ngoài lập tức Tư Cảnh Hàn sẽ không vui. Nhưng hôm nay chắc hắn chẳng còn tâm tư nào mà để ý đến, vì bên cạnh hắn đã có người khác rồi.
Vào phòng tắm mở nước, sau khi đã chọn được nhiệt độ vừa phải cô từ từ cởi xuống những món quần áo trên người. Đôi chân mềm mại chạm vào làn nước ấm như vòng tay ấp ôm của người đàn ông cuốn lấy cô, rồi cô đắm mình trong đó, từng chút cảm nhận sự dịu dàng.
Nhỏ một chút tinh dầu vào nước, cô lại tự mình lót một chiếc khăn trên thành bồn tắm, ngả đầu vào đó nhắm mắt tận hưởng.
Mùi hương của tinh dầu thoang thoảng len vào từng tế bào trên cơ thể cô, chen vào khoang mũi, đến Ⱡồ₦g иgự¢ rồi dừng lại ở đấy. Một mùi hương quen thuộc mà cô có thể bắt gặp trên riêng cơ thể Tư Cảnh Hàn. Trong nhà tắm này không có phân biệt dầu tắm, dầu gội của nam hay nữ, ngoại trừ sữa rửa mặt và mặt nạ đắp mặt thì tất cả còn lại cô và Tư Cảnh Hàn đều dùng chung một loại, ngay cả nước hoa cũng thế.
Cho nên, bây giờ ở đây cũng chẳng khác gì mấy so với lúc ở trong lòng hắn, họa chăng chỉ khác ở một điểm chính là không ngửi được mùi cơ thể đặc trưng của hắn hòa vào mùi tinh dầu sau khi tắm mà thôi.
Khi cảm thấy đã hoài niệm đủ hương vị mình cần Hoắc Duật Hy chậm rãi đứng dậy, xả sạch cơ thể với nước, đưa tay với lấy chiếc khăn tấm quấn quanh người rồi vào phòng thay quần áo, lấy chiếc váy màu lam đã chọn mặc vào.
Động tác nào cũng nhẹ nhàng nhưng không chút lưu luyến mà vô cùng dứt khoát, cứ như đã được lập trình sẵn.
Ngồi trước bàn trang điểm, ngoại trừ chai tinh dầu dưỡng ẩm dùng trước khi đi ngủ thì những loại mỹ phẩm còn lại hầu như thứ nào cũng chưa dùng được một nữa. Bởi vì cô rất ít khi trang điểm, mà Tư Cảnh Hàn cũng không thích cô dùng son phấn quá đậm, cứ như thế mà thuận theo thói quen của cô và sở thích của hắn, những thứ có trên bàn cũng chỉ để trưng bày.
Nhưng hôm nay cô lần nữa phá lệ, trong vô số những thứ bày biện trên đó cô chọn những loại phấn và son có màu tối là chủ đạo. Từng chút, từng chút trang điểm cho khuôn mặt một cách sắc nét nhất.
Trang điểm xong, cô nhìn mình trong gương đến thất thần.
Sau khi trang điểm, dung mạo của cô không phải đẹp tươi sáng như thiên thần, cũng không nhu mì, uyển chuyển như tiên nữ, mà là thập phần sắc sảo, quyến rũ, mị hoặc như yêu cơ Đát Kỷ.
Cô chớp đôi mi thêm lần nữa, tất cả đã chuẩn bị xong, nhưng trong phút này đây, bỗng dưng cô không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Chỉ một lát, cô sẽ rời chỗ này đến thành Tây, dùng dung mạo xinh đẹp này để làm quà cống phẩm cho một người đàn ông xa lạ cô chỉ thấy qua một lần, mà đến cả dung mạo của hắn ta cô cũng không còn nhớ ra làm sao nữa.
Trong căn biệt thự rộng lớn này, đồ dùng của cô rất nhiều, có cái chỉ rẻ bằng giá của một cái ly cô tha từ chợ đêm về, nhưng cũng có cái người ta làm hết cuộc đời cũng chưa từng dám mơ tưởng tới.
Thế mà lúc phải rời đi cô lại không thể mang theo bất cứ thứ nào, mà cũng chẳng biết nên mang theo thứ nào.
Bất quá tất cả những thứ này đều liên quan đến đoạn thời gian cô chung sống với Tư Cảnh Hàn, nếu đã là ra đi, rời bỏ thế giới của hắn thì hẳn là nên buông bỏ tất cả, mang theo chỉ khiến cho cô nhớ lại chuỗi ngày tối tăm cô đầy căm hận.
"Rột."
Hoắc Duật Hy cúi đầu, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ phía dưới bàn trang điểm. Nhưng còn có một món đồ không phải của Tư Cảnh Hàn cô có thể mang theo, nó đang nằm ở đây, trong ngăn tủ này, cô đã cất giữ vô cùng cẩn thận.
Chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương Tiểu Bạch tặng cô lần sinh nhật 19 tuổi, cũng là lần đầu hắn đón sinh nhật với cô. Lúc đó hai người giận nhau, cô cho rằng hắn được đàn bà bao dưỡng...
Bất giác, Hoắc Duật Hy lại cười một tiếng không nghe ra hương vị gì.
Chiếc vòng gỗ, cô đeo lên tay, giữa những mảnh gỗ hình cỏ ba lá là một mảnh gỗ 4 lá làm chủ đạo, ôm lấy cổ tay thon gầy, trắng nõn. Ở trung tâm mảnh gỗ 4 lá ấy được khảm kim loại trắng, đính phía trên là viên đá quý cô chưa biết tên đang sáng lấp lánh màu xanh lam. Vừa vặn với màu sắc của chiếc váy cô mặc hôm nay.
Cô mỉm cười hài lòng với tay lấy đôi giày đế bằng cùng màu đặt sẵn trên kệ, đi vào chân rồi đứng dậy, một lần nữa nhìn căn phòng mình đã lưu lại hơn ba năm, từ lúc mang thai bảo bảo cho đến bây giờ, bé con đã rời khỏi đây và tới bây giờ cũng đến lượt momy của nó rời khỏi.
Cứ thế, có một kết thúc thật sự.
"Cạch."
Ngay khoảnh khắc Hoắc Duật Hy đang ngẩn nhìn thì cửa phòng bị ai đó đẩy ra, cô quay lại thì thấy cô gái Tư Cảnh Hàn đưa về đang đứng ở đó. Cô ta dường như cũng giật mình khi thấy bên trong là Hoắc Duật Hy, hoặc cũng có thể bởi vì dung mạo của cô hiện tại quá đỗi mê hoặc khiến cô ta nhìn đến không kịp phản ứng.
Trái lại Hoắc Duật Hy không mấy đoái hoài đến cô ta, tiếp tục ngắm nhìn căn phòng xinh đẹp của mình như thưởng thức một bức tranh tuyệt mĩ, bên tai cô như nghe được âm thanh nức nỡ của những đêm tình quyến luyến trên chiếc giường kingsize rộng lớn, có cả tiếng cô khóc thét oán than như một tù binh bị đày đọa bởi bản tính hoang dã của người đàn ông.
Căn phòng này chứa đầy cảm xúc mà cả cô và Tư Cảnh Hàn chẳng bao giờ để lộ ra bên ngoài, nó là thứ duy nhất biết cô và hắn có những loại mật ngữ cơ thể riêng nào, cũng là thứ duy nhất biết tại lý do gì mà cô chấp nhận đi đến bước đường ngày hôm nay.
Cô gái kia thấy Hoắc Duật Hy cứ thất thần đứng mãi ở một chỗ không thèm nhìn đến mình thì hơi xấu hổ, khẽ lên tiếng:
"Tôi đến để thay quần áo." Vừa nói cô ta lại muốn tiến vào, Hoắc Duật Hy lập tức quay phắt sang nhìn bước chân của cô ta sắp chạm vào ngạch cửa.
Cô gái kia hốt hoảng không dám tiến thêm bước nữa bởi đôi mắt như hàn băng của Hoắc Duật Hy. Còn cô lại nâng mắt nhìn cô ta, đánh giá vì sao chiếc váy mà cô ta đang mặc lại xốc xếch, lấm lem đến nông nổi kia. Cuối cùng lạnh lùng cười khinh bỉ.
Cô gái kia thấy cô cười như thế thì khó chịu, đặc biệt là khi cảm thấy bản thân bị yếu thế hơn so với một phụ nữ khác ngay đang ở ngay trong chính căn nhà của người mình yêu thích.
Lúc nãy trên đường lên đây cô ta đã hỏi hầu nữ đại khái mối quan hệ giữa Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn, biết được cô chính là tình địch của mình thì cô ta không làm sao mà đứng yên một chỗ, cứ như mỗi lần nghĩ đến Hoắc Duật Hy thì có nỗi bất an lại dâng lên, đặc biệt là cô với dáng vẻ xinh đẹp câu hồn như bây giờ làm cô ta lo sợ Tư Cảnh Hàn sẽ không nhìn đến cô ta mất.
Cô ta bèn bạo gan đánh liều:
"Chị Duật Hy phải không, tôi là Lam Ân, sau này sẽ ở lại đây với Tư tổng. Anh ấy cũng đã cho tôi chọn phòng này nên là cảm phiền chị có thể ra ngoài không?"
Hoắc Duật Hy nghe xong thì nụ cười trên môi lại càng đậm nét, cô uyển chuyển đi đến cửa, chắn ở trước mặt cô ta, dù đã mang giày cao gót nhưng cô gái kia vẫn chỉ vừa vặn đứng bằng Hoắc Duật Hy đi chân không, huống hồ giờ đã là vào nhà phải cởi giày ra cho nên lợi thế chiều cao cô ta hoàn toàn thua thiệt.
"Là Lam Ân sao?" Hoắc Duật Hy vừa hỏi vừa nhấc tay nâng cằm cô ta lên, tỉ mỉ quan sát như đánh giá một món đồ vật lạ mắt: "Cô làm nghề này bao lâu rồi? Dáng vẻ sợ sệt thế này xem ra là mới đến, hẳn tiểu công chúa ở vùng tỉnh lên đây mà."
"Chị nói gì vậy? Tôi không hiểu gì hết!" Lam Ân chột dạ đẩy cánh tay của Hoắc Duật Hy ra, muốn chen vào trong. "Phiền chị ra ngoài, nếu không tôi sẽ nói với Tư tổng chị cản trở tôi."
"Soạt."
Nhưng cô ta chưa bước được mấy bước thì cánh tay đã truyền đến một cơn đau tê buốt, Hoắc Duật Hy kéo ngược cô ta ra cửa, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, cứ như con dao rạch lên mặt Lam Ân. Một tay của cô Ϧóþ chặt lấy cằm của cô ta, lạnh băng nói:
"Cô biết đây là phòng của ai không mà cũng dám tiến vào? Làm ô uế căn phòng của tôi thì cô đừng mong yên thân biết không, chỉ là một con mèo non mà cũng muốn ra oai với tôi? Đừng nghĩ có Tư Cảnh Hàn đem về đây thì cô là đệ nhất phu nhân."
Hoắc Duật Hy lại hừ một tiếng, móng tay của cô bấu sâu vào má của Lam Ân khiến cô ta run lẩy bẩy, muốn giãy ra nhưng không làm sao chống lại sức của cô.
"Nói cho cô biết, dù hôm nay tôi có ở trên đây lột da cô ra thì người đàn ông của cô cũng chưa dám làm gì tôi đâu. Nếu không tin... cô cứ thử bước vào trong này xem."
Nói đến đây cô buông Lam Ân ra, cô ta choáng váng lùi lại mấy bước, sợ đến đôi mắt đỏ hoe, uất ức nhìn Hoắc Duật Hy: "Chị... chị đừng nghĩ như thế thì hù dọa được tôi, tôi mới không tin chị muốn làm gì thì làm! Nếu Tư tổng thật sự cưng chiều chị như vậy thì đã không đưa tôi về đây rồi, hơn nữa chẳng phải người hầu đều nói chị sắp bị đem đi chỗ khác rồi sao, Tư tổng mới không cần chị nữa!"
"Bịch bịch bịch."
"Á... Chị muốn làm gì, mau buông tôi ra! Cứu với, người đâu mau cứu với..."
Lam Ân bị Hoắc Duật Hy đè nằm cheo leo trên thanh chắn cầu thang trước cửa phòng, cứ như rằng chỉ cần lơi một chút cô ta sẽ thật sự rơi xuống.
"Vậy cô có muốn thử không, cùng với tôi đánh cược đi, nếu Tư Cảnh Hàn lên đây mà nổi giận với tôi thì cô thắng, còn bằng ngược lại hắn không nói gì thì tôi liền cho cô rơi tự do từ tầng ba này xuống. Thế nào?"
Cô nhếch môi đầy thách thức, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy kiêu ngạo và tự tin, cứ y như rằng những lời cô nói ra hoàn toàn là sự thật khiến Lam Ân càng thêm kinh hãi.
Cô ta liếc mắt nhìn về phía sau một chút lập tức thấy choáng váng, từ trên này tầng ba biệt thự rơi xuống không mất nữa cái mạng thì cũng bị tàn phế, huống hồ người phụ nữ trước mặt cô ta có vẻ không phải chỉ đơn thuần hù dọa.
Cổ họng Lam Ân bỗng chốc đặc khản, nghe ra tiếng trống иgự¢ đập thình thịch, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy, sắp phát khóc đến nơi.
Hoắc Duật Hy càng thích thú, cô hơi nới lỏng bàn tay, Lam Ân lập tức chới với về phía sau, có cảm giác mất hết trọng lực khiến cô ta thét lên thảm thiết:
"Á...! Cứu mạng! Cứu mạng người đâu, cứu với!"
Tư Cảnh Hàn đúng lúc này cùng hai người hầu từ tầng hai đi lên, thấy đúng cảnh Hoắc Duật Hy ép Lam Ân sắp ngã cầu thang thì lạnh giọng quát: "Có chuyện gì?"
Nhìn thấy Tư Cảnh Hàn, Lam Ân như tìm được cứu cánh, khóc run lên kêu cứu: "Tư tổng, Tư tổng anh mau kêu chị ta buông ra, em ngã xuống mất... Hu hu..."
Hoắc Duật Hy không nhìn nhưng biết người đang đứng ở cầu thang tầng hai là ai, cô nói nhỏ vào tai Lam Ân: "Xem kìa, người tình của cô sắp đến rồi, chúng ta mau cược một ván đi, xem hắn có đang tức giận không?"
"Không, cứu với... Hoắc Duật Hy, chị buông ra... Á!!!"
Lam Ân càng nói, Hoắc Duật Hy càng nới lỏng tay: "Buông tay như thế này sao? Là cô bảo tôi buông đó nha..."
"Á... Không phải... Hu hu hu..." Lam Ân càng khóc thảm thiết, có cảm giác sắp rơi xuống thật. Ngay lúc này, Tư Cảnh Hàn mới lên tiếng lần nữa, giọng hắn thật lạnh:
"Hoắc Duật Hy, buông ra!"
Hoắc Duật Hy chớp mắt, nhìn Lam Ân, dừng mấy giây rồi thật sự nghe lời hắn buông tay ra, cô ta được một trận nhào lộn quay cuồng, sau tiếng "Bịch bịch" thì rơi phịch xuống, không biết mình còn sống hay không. Đến khi hoàn hồn mới biết mình đang ngã sóng soài trên mặt đất.
Lam Ân nằm bên cạnh chân Hoắc Duật Hy ngoi ngóp thở như một con cá dưới biển bị mắc cạn trên bờ, trông vô cùng thảm hại. Còn Hoắc Duật Hy thì thong thả đứng thẳng lưng, đôi chân thon dài lộ dưới ánh sáng trắng muốt đầy kiều diễm, cô hơi nâng tà váy vân vê, nhân lúc Tư Cảnh Hàn còn chưa lên tới thì mị hoặc nói khẽ với Lam Ân:
"Gan nhỏ như thế thì nên biết điều một chút, phải xem xét nặng nhẹ rồi hãy vươn oai. Phụ nữ bước vào căn nhà này có lẽ không ít, nhưng ở lại được thì tôi chưa từng nhìn thấy một ai. Đặc biệt là căn phòng này, cô muốn ngủ bên trong thì về tu luyện thêm vài kiếp nữa, may ra mới có thể vào để giúp tôi dọn phòng."
"Chị..." Lam Ân ngẩn mặt lên, đôi mắt ngân ngấn nước vừa sợ hãi vừa căm phẫn, muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn thốt không nên lời.
Trong bí bách bị Hoắc Duật Hy nhìn giễu cợt, cô ta đứng dậy với chiếc váy xốc xếch chạy xuống lầu, nhào vào Tư Cảnh Hàn, khóc nấc lên chỉ lên tầng trên chỗ Hoắc Duật Hy còn đứng đó: "Tư tổng... Hoắc Duật Hy chị ta ức Hi*p em, suýt nữa thì đã đẩy em ngã xuống cầu thang rồi. Anh cũng thấy đó, chỉ một chút nữa thôi, hu hu hu..."
Cô ta còn muốn bắt lấy cánh tay của Tư Cảnh Hàn nhưng hắn vừa thấy bụi bẩn lắm lem trên người cô ta nên hơi lùi lại, hướng mắt nhìn mấy hầu nữ bên cạnh: "Vì sao không ngăn cản?"
Hầu nữ nghe hỏi thoáng khó xử, "Thiếu chủ, chuyện này... chuyện này chúng tôi cũng không rõ nữa, vì là phòng của thiếu chủ nên chúng tôi không dám tùy tiện lên trên. Chỉ biết thông báo cho thiếu chủ thôi, không ngờ lúc đến đây thì đã thế này rồi."
Lam Ân thoáng kinh ngạc, thảo nào cô ta la khản cả cổ nhưng chẳng thấy ai lên cả thì ra là vì lý do này. Nhưng cho dù là vậy cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Hoắc Duật Hy, rất rõ ràng là cô cậy thế ức Hi*p cô ta, Tư Cảnh Hàn cũng thấy rõ chẳng lẽ hắn không nói gì thật sao?
"Tư tổng, em chỉ muốn mượn phòng để thay quần áo, thế mà Hoắc Duật Hy chị ấy lại vô cớ nổi giận còn muốn hãm hại em. Anh xem, mặt em và tay chân đều bị bầm lên hết rồi, nếu không phải chị ấy làm thì có lý nào lại như vậy. Em chỉ mới đến đây lần đầu đã ra nông nổi này, không biết một lúc nữa nếu không có anh thì còn thê thảm đến nào? Hư hư hư..."
Tư Cảnh Hàn nghe Lam Ân nói xong thì ngẩn nhìn Hoắc Duật Hy ở bậc thang tầng ba cũng đang nhìn về phía mình, nhưng cô không hề hoảng hốt hay vội giải thích phân trần, mà rất lạnh lùng xoay bóng lưng đi vào trong.
Lam Ân thấy Hoắc Duật Hy đã xoay người bỏ đi mà Tư Cảnh Hàn không nói gì, ngay cả một nét tức giận cũng không có, cô ta khóc càng thêm thê lương, ai nghe cũng thấy đau lòng, nhất là đôi mắt vô tội ngây thơ ngập nước càng dễ khiến người khác thấy động lòng. Tư Cảnh Hàn không biết có động lòng hay không, chỉ có tiếng nói vẫn nhàn nhạt không ấm không lạnh:
"Theo người hầu lựa chỗ khác thay quần áo đi."
"Tư tổng?" Lam Ân ngạc nhiên không hiểu.
"Tôi không muốn lập lại lần thứ hai."
Người hầu thấy vậy vội tiến lên đỡ lấy cô ta, khẽ nói: "Cô Lam Ân, xin hãy đi theo tôi."
Lam Ân không tình nguyện nhưng vẫn phải rời đi, trong khi đó Tư Cảnh Hàn nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt thì tiến lên, mang theo chút lạnh lẽo đứng trước cửa phòng.
Hắn đưa tay đặt lên nắm cửa, chỉ cần vặn một cái liền có thể đẩy ra mà nhìn thấy Hoắc Duật Hy.
Chỉ là đứng ở đó mãi, mấy phút trôi qua động tác của hắn vẫn không lay chuyển, cứ như vậy nhìn về phía hoa văn trên cánh cửa bằng gỗ.
Hoắc Duật Hy ở bên trong cũng chỉ đứng ở chỗ cánh cửa đó, tựa lưng vào nó thản nhiên nhìn căn phòng, chẳng đặt chân vào trong nữa. Không biết có cảm giác được người ở phía bên ngoài không, cô vẫn cứ đứng ở đó.
Khi nói với Lam Ân những lời đó chính cô còn không nghĩ bản thân có thể nói được một cách chân thật và tự tin đến vậy.
Mà sự thật thì cô cũng đâu biết đến rốt cuộc thái độ của Tư Cảnh Hàn sẽ thế nào, chẳng qua là đánh liều để trêu tức cô ta mà thôi. Giống như Lam Ân đã nói nếu hắn thật sự dung túng cô như vậy thì làm gì có chuyện cô sắp bị hắn bán đi, chỉ khi cô là sủng vật sa cơ nên hắn mới đưa cô ta trở về thay vào vị trí của cô đấy chứ.
Vậy mà, lúc nãy cô lại tự tin đến thế, cứ như bị dồn vào đường cùng thì không còn tiếc rẻ thứ gì nữa. Cô đã nghĩ, nếu chuyện vừa rồi làm Tư Cảnh Hàn thật sự nổi giận quay lại đối phó với cô thì cùng lắm Lam Ân được một trận hả hê, còn cô, cùng lắm lại tự chuốc vào thân thêm một nỗi chua chát.
Nhưng chung quy, những thứ vừa đề cập không còn chút giá trị vào vào lúc này.
Hoắc Duật Hy vẫn tựa lưng vào cửa, còn Tư Cảnh Hàn đứng bên ngoài vẫn cầm khóa cửa. Cứ thế hai người cách nhau chưa được một bước chân nhưng cứ như đã chia hai nữa bầu trời, dù ở gần nhau đến mấy cũng không cảm nhận được đối phương.
Đến cuối cùng, Tư Cảnh Hàn đã buông lỏng bàn tay, dời bước không vào căn phòng kia nữa.
Người ta nói chính là như vậy.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Đến đây là đủ rồi.
_____________
12/4/2019
Chương 90 - 1: Không duyên.
Cô gái không hiểu được lời của Tư Cảnh Hàn mang dụng ý gì, thấy hắn đứng lên muốn rời đi thì hốt hoảng đi theo phía sau, cứ như một cái đuôi ngoan ngoãn, hắn cũng chẳng nói gì cứ như thế ra ngoài.
Hoắc Duật Hy vào phòng ngủ, mang theo tâm trạng của một ly khách chuẩn bị rời xa chỗ này mà nhìn một lượt những bố cục và trang trí cô từng thấy thân thuộc nhất.
Bao nhiêu năm qua, ở nơi này chính là cái tổ của cô, ngay cả Tư Cảnh Hàn còn chưa lưu lại nhiều bằng cô lưu lại. Vậy mà bây giờ, nhìn lại một cái mới chợt nhận ra dù có thân thuộc đến đâu thì cô cũng chỉ như một khách trọ, rồi cũng có ngày phải rời đi, và người khách kế tiếp sẽ thay thế cô ở trong căn phòng này, mặc tình thay đổi tất cả, đem hết thảy những thứ liên quan đến cô vứt vào một cái xó xỉnh nào đó mà người ta thấy vừa lòng.
Cả người đàn ông trong căn nhà này cũng vậy, người ta được quyền sử dụng, người ta được quyền hưởng thụ ân sủng của vị quân vương.
Người ta cũng được những cái gì mà cô từng có.
Tất cả những cái này cô không tiếc, mà tiếc là khoảng thời gian thanh xuân đã bị tiêu hao, mòn mỏi, đánh đổi tới cuối cùng chẳng được gì ngoài việc trơ mắt nhìn người đàn ông từng cùng mình đầu ấp tay gối dẫn một người đàn bà khác trở về để thế vào vị trí của chính mình.
"Hừ." Cô cười hừ mai mỉa, chẳng biết là dành cho ai nhưng tự đáy lòng dâng lên một loại cảm giác cay đắng, cả ai oán và căm hờn.
Cô đánh mắt nhìn về phía đôi nam nữ dưới sân golf cạnh cánh rừng ngô đồng phủ đầy tuyết, một cuộc tản mạn sau những ngày mịt mù khiến con người trở nên khoan khoái, nhìn thấy cô gái kia đi theo phía sau Tư Cảnh Hàn không ngừng thích thú dòm ngó cô lại thấy cô ta thật đáng thương không hề biết phía trước mình chính là ác quỷ. Thương hại cô ta không biết rằng một ngày nào đó bản thân cũng bị bán đi như cô bây giờ, bán cho một ai đó, với cái giá nào đó nhưng vẫn không biết là mình đã bị lừa.
Dường như có tâm linh tương thông hoặc cảm nhận được ánh mắt của người khác nhìn mình, đúng lúc này Tư Cảnh Hàn cũng nâng tầm mắt nhìn về phía phòng ngủ ở tầng ba, đương nhiên hắn thấy Hoắc Duật Hy đang hướng về phía mình bằng một đôi mắt khó hiểu.
Nhưng hắn cũng không dừng lại quá lâu đã nhìn đi nơi khác, hướng về phía hồ nước trong vườn ngô đồng phẳng lặng.
Cô gái đi theo phía sau không theo kịp bước chân của hắn, lắc nhắc chạy theo gọi với: "Tư tổng, anh đợi em với... Á..."
Chỉ là đường còn rất trơn, cô ta lại mang giày cao gót nên chẳng được mấy bước đã ngã chúi về phía trước, đúng lúc bắt được cánh tay của Tư Cảnh Hàn mới không ngã nhoài trên đất.
Ở trên này Hoắc Duật Hy chứng kiến với góc độ mang ý nghĩa khác hoàn toàn sự tình đang diễn ra, mà cô chỉ thấy là Tư Cảnh Hàn đem cô ta kéo vào lòng, còn tấm lưng rộng lớn của hắn thì che chở cho cô gái kia.
Cô không nhìn nữa, cũng chẳng muốn nhìn mà trở vào phòng thay quần áo, chọn cho mình một chiếc váy màu lam biển, trễ иgự¢ và khoét sâu phần lưng.
Cô không hay mặc như vậy, mà mỗi lần cô mặc như vậy đi ra ngoài lập tức Tư Cảnh Hàn sẽ không vui. Nhưng hôm nay chắc hắn chẳng còn tâm tư nào mà để ý đến, vì bên cạnh hắn đã có người khác rồi.
Vào phòng tắm mở nước, sau khi đã chọn được nhiệt độ vừa phải cô từ từ cởi xuống những món quần áo trên người. Đôi chân mềm mại chạm vào làn nước ấm như vòng tay ấp ôm của người đàn ông cuốn lấy cô, rồi cô đắm mình trong đó, từng chút cảm nhận sự dịu dàng.
Nhỏ một chút tinh dầu vào nước, cô lại tự mình lót một chiếc khăn trên thành bồn tắm, ngả đầu vào đó nhắm mắt tận hưởng.
Mùi hương của tinh dầu thoang thoảng len vào từng tế bào trên cơ thể cô, chen vào khoang mũi, đến Ⱡồ₦g иgự¢ rồi dừng lại ở đấy. Một mùi hương quen thuộc mà cô có thể bắt gặp trên riêng cơ thể Tư Cảnh Hàn. Trong nhà tắm này không có phân biệt dầu tắm, dầu gội của nam hay nữ, ngoại trừ sữa rửa mặt và mặt nạ đắp mặt thì tất cả còn lại cô và Tư Cảnh Hàn đều dùng chung một loại, ngay cả nước hoa cũng thế.
Cho nên, bây giờ ở đây cũng chẳng khác gì mấy so với lúc ở trong lòng hắn, họa chăng chỉ khác ở một điểm chính là không ngửi được mùi cơ thể đặc trưng của hắn hòa vào mùi tinh dầu sau khi tắm mà thôi.
Khi cảm thấy đã hoài niệm đủ hương vị mình cần Hoắc Duật Hy chậm rãi đứng dậy, xả sạch cơ thể với nước, đưa tay với lấy chiếc khăn tấm quấn quanh người rồi vào phòng thay quần áo, lấy chiếc váy màu lam đã chọn mặc vào.
Động tác nào cũng nhẹ nhàng nhưng không chút lưu luyến mà vô cùng dứt khoát, cứ như đã được lập trình sẵn.
Ngồi trước bàn trang điểm, ngoại trừ chai tinh dầu dưỡng ẩm dùng trước khi đi ngủ thì những loại mỹ phẩm còn lại hầu như thứ nào cũng chưa dùng được một nữa. Bởi vì cô rất ít khi trang điểm, mà Tư Cảnh Hàn cũng không thích cô dùng son phấn quá đậm, cứ như thế mà thuận theo thói quen của cô và sở thích của hắn, những thứ có trên bàn cũng chỉ để trưng bày.
Nhưng hôm nay cô lần nữa phá lệ, trong vô số những thứ bày biện trên đó cô chọn những loại phấn và son có màu tối là chủ đạo. Từng chút, từng chút trang điểm cho khuôn mặt một cách sắc nét nhất.
Trang điểm xong, cô nhìn mình trong gương đến thất thần.
Sau khi trang điểm, dung mạo của cô không phải đẹp tươi sáng như thiên thần, cũng không nhu mì, uyển chuyển như tiên nữ, mà là thập phần sắc sảo, quyến rũ, mị hoặc như yêu cơ Đát Kỷ.
Cô chớp đôi mi thêm lần nữa, tất cả đã chuẩn bị xong, nhưng trong phút này đây, bỗng dưng cô không biết phải làm gì tiếp theo nữa.
Chỉ một lát, cô sẽ rời chỗ này đến thành Tây, dùng dung mạo xinh đẹp này để làm quà cống phẩm cho một người đàn ông xa lạ cô chỉ thấy qua một lần, mà đến cả dung mạo của hắn ta cô cũng không còn nhớ ra làm sao nữa.
Trong căn biệt thự rộng lớn này, đồ dùng của cô rất nhiều, có cái chỉ rẻ bằng giá của một cái ly cô tha từ chợ đêm về, nhưng cũng có cái người ta làm hết cuộc đời cũng chưa từng dám mơ tưởng tới.
Thế mà lúc phải rời đi cô lại không thể mang theo bất cứ thứ nào, mà cũng chẳng biết nên mang theo thứ nào.
Bất quá tất cả những thứ này đều liên quan đến đoạn thời gian cô chung sống với Tư Cảnh Hàn, nếu đã là ra đi, rời bỏ thế giới của hắn thì hẳn là nên buông bỏ tất cả, mang theo chỉ khiến cho cô nhớ lại chuỗi ngày tối tăm cô đầy căm hận.
"Rột."
Hoắc Duật Hy cúi đầu, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ phía dưới bàn trang điểm. Nhưng còn có một món đồ không phải của Tư Cảnh Hàn cô có thể mang theo, nó đang nằm ở đây, trong ngăn tủ này, cô đã cất giữ vô cùng cẩn thận.
Chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương Tiểu Bạch tặng cô lần sinh nhật 19 tuổi, cũng là lần đầu hắn đón sinh nhật với cô. Lúc đó hai người giận nhau, cô cho rằng hắn được đàn bà bao dưỡng...
Bất giác, Hoắc Duật Hy lại cười một tiếng không nghe ra hương vị gì.
Chiếc vòng gỗ, cô đeo lên tay, giữa những mảnh gỗ hình cỏ ba lá là một mảnh gỗ 4 lá làm chủ đạo, ôm lấy cổ tay thon gầy, trắng nõn. Ở trung tâm mảnh gỗ 4 lá ấy được khảm kim loại trắng, đính phía trên là viên đá quý cô chưa biết tên đang sáng lấp lánh màu xanh lam. Vừa vặn với màu sắc của chiếc váy cô mặc hôm nay.
Cô mỉm cười hài lòng với tay lấy đôi giày đế bằng cùng màu đặt sẵn trên kệ, đi vào chân rồi đứng dậy, một lần nữa nhìn căn phòng mình đã lưu lại hơn ba năm, từ lúc mang thai bảo bảo cho đến bây giờ, bé con đã rời khỏi đây và tới bây giờ cũng đến lượt momy của nó rời khỏi.
Cứ thế, có một kết thúc thật sự.
"Cạch."
Ngay khoảnh khắc Hoắc Duật Hy đang ngẩn nhìn thì cửa phòng bị ai đó đẩy ra, cô quay lại thì thấy cô gái Tư Cảnh Hàn đưa về đang đứng ở đó. Cô ta dường như cũng giật mình khi thấy bên trong là Hoắc Duật Hy, hoặc cũng có thể bởi vì dung mạo của cô hiện tại quá đỗi mê hoặc khiến cô ta nhìn đến không kịp phản ứng.
Trái lại Hoắc Duật Hy không mấy đoái hoài đến cô ta, tiếp tục ngắm nhìn căn phòng xinh đẹp của mình như thưởng thức một bức tranh tuyệt mĩ, bên tai cô như nghe được âm thanh nức nỡ của những đêm tình quyến luyến trên chiếc giường kingsize rộng lớn, có cả tiếng cô khóc thét oán than như một tù binh bị đày đọa bởi bản tính hoang dã của người đàn ông.
Căn phòng này chứa đầy cảm xúc mà cả cô và Tư Cảnh Hàn chẳng bao giờ để lộ ra bên ngoài, nó là thứ duy nhất biết cô và hắn có những loại mật ngữ cơ thể riêng nào, cũng là thứ duy nhất biết tại lý do gì mà cô chấp nhận đi đến bước đường ngày hôm nay.
Cô gái kia thấy Hoắc Duật Hy cứ thất thần đứng mãi ở một chỗ không thèm nhìn đến mình thì hơi xấu hổ, khẽ lên tiếng:
"Tôi đến để thay quần áo." Vừa nói cô ta lại muốn tiến vào, Hoắc Duật Hy lập tức quay phắt sang nhìn bước chân của cô ta sắp chạm vào ngạch cửa.
Cô gái kia hốt hoảng không dám tiến thêm bước nữa bởi đôi mắt như hàn băng của Hoắc Duật Hy. Còn cô lại nâng mắt nhìn cô ta, đánh giá vì sao chiếc váy mà cô ta đang mặc lại xốc xếch, lấm lem đến nông nổi kia. Cuối cùng lạnh lùng cười khinh bỉ.
Cô gái kia thấy cô cười như thế thì khó chịu, đặc biệt là khi cảm thấy bản thân bị yếu thế hơn so với một phụ nữ khác ngay đang ở ngay trong chính căn nhà của người mình yêu thích.
Lúc nãy trên đường lên đây cô ta đã hỏi hầu nữ đại khái mối quan hệ giữa Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn, biết được cô chính là tình địch của mình thì cô ta không làm sao mà đứng yên một chỗ, cứ như mỗi lần nghĩ đến Hoắc Duật Hy thì có nỗi bất an lại dâng lên, đặc biệt là cô với dáng vẻ xinh đẹp câu hồn như bây giờ làm cô ta lo sợ Tư Cảnh Hàn sẽ không nhìn đến cô ta mất.
Cô ta bèn bạo gan đánh liều:
"Chị Duật Hy phải không, tôi là Lam Ân, sau này sẽ ở lại đây với Tư tổng. Anh ấy cũng đã cho tôi chọn phòng này nên là cảm phiền chị có thể ra ngoài không?"
Hoắc Duật Hy nghe xong thì nụ cười trên môi lại càng đậm nét, cô uyển chuyển đi đến cửa, chắn ở trước mặt cô ta, dù đã mang giày cao gót nhưng cô gái kia vẫn chỉ vừa vặn đứng bằng Hoắc Duật Hy đi chân không, huống hồ giờ đã là vào nhà phải cởi giày ra cho nên lợi thế chiều cao cô ta hoàn toàn thua thiệt.
"Là Lam Ân sao?" Hoắc Duật Hy vừa hỏi vừa nhấc tay nâng cằm cô ta lên, tỉ mỉ quan sát như đánh giá một món đồ vật lạ mắt: "Cô làm nghề này bao lâu rồi? Dáng vẻ sợ sệt thế này xem ra là mới đến, hẳn tiểu công chúa ở vùng tỉnh lên đây mà."
"Chị nói gì vậy? Tôi không hiểu gì hết!" Lam Ân chột dạ đẩy cánh tay của Hoắc Duật Hy ra, muốn chen vào trong. "Phiền chị ra ngoài, nếu không tôi sẽ nói với Tư tổng chị cản trở tôi."
"Soạt."
Nhưng cô ta chưa bước được mấy bước thì cánh tay đã truyền đến một cơn đau tê buốt, Hoắc Duật Hy kéo ngược cô ta ra cửa, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, cứ như con dao rạch lên mặt Lam Ân. Một tay của cô Ϧóþ chặt lấy cằm của cô ta, lạnh băng nói:
"Cô biết đây là phòng của ai không mà cũng dám tiến vào? Làm ô uế căn phòng của tôi thì cô đừng mong yên thân biết không, chỉ là một con mèo non mà cũng muốn ra oai với tôi? Đừng nghĩ có Tư Cảnh Hàn đem về đây thì cô là đệ nhất phu nhân."
Hoắc Duật Hy lại hừ một tiếng, móng tay của cô bấu sâu vào má của Lam Ân khiến cô ta run lẩy bẩy, muốn giãy ra nhưng không làm sao chống lại sức của cô.
"Nói cho cô biết, dù hôm nay tôi có ở trên đây lột da cô ra thì người đàn ông của cô cũng chưa dám làm gì tôi đâu. Nếu không tin... cô cứ thử bước vào trong này xem."
Nói đến đây cô buông Lam Ân ra, cô ta choáng váng lùi lại mấy bước, sợ đến đôi mắt đỏ hoe, uất ức nhìn Hoắc Duật Hy: "Chị... chị đừng nghĩ như thế thì hù dọa được tôi, tôi mới không tin chị muốn làm gì thì làm! Nếu Tư tổng thật sự cưng chiều chị như vậy thì đã không đưa tôi về đây rồi, hơn nữa chẳng phải người hầu đều nói chị sắp bị đem đi chỗ khác rồi sao, Tư tổng mới không cần chị nữa!"
"Bịch bịch bịch."
"Á... Chị muốn làm gì, mau buông tôi ra! Cứu với, người đâu mau cứu với..."
Lam Ân bị Hoắc Duật Hy đè nằm cheo leo trên thanh chắn cầu thang trước cửa phòng, cứ như rằng chỉ cần lơi một chút cô ta sẽ thật sự rơi xuống.
"Vậy cô có muốn thử không, cùng với tôi đánh cược đi, nếu Tư Cảnh Hàn lên đây mà nổi giận với tôi thì cô thắng, còn bằng ngược lại hắn không nói gì thì tôi liền cho cô rơi tự do từ tầng ba này xuống. Thế nào?"
Cô nhếch môi đầy thách thức, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy kiêu ngạo và tự tin, cứ y như rằng những lời cô nói ra hoàn toàn là sự thật khiến Lam Ân càng thêm kinh hãi.
Cô ta liếc mắt nhìn về phía sau một chút lập tức thấy choáng váng, từ trên này tầng ba biệt thự rơi xuống không mất nữa cái mạng thì cũng bị tàn phế, huống hồ người phụ nữ trước mặt cô ta có vẻ không phải chỉ đơn thuần hù dọa.
Cổ họng Lam Ân bỗng chốc đặc khản, nghe ra tiếng trống иgự¢ đập thình thịch, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy, sắp phát khóc đến nơi.
Hoắc Duật Hy càng thích thú, cô hơi nới lỏng bàn tay, Lam Ân lập tức chới với về phía sau, có cảm giác mất hết trọng lực khiến cô ta thét lên thảm thiết:
"Á...! Cứu mạng! Cứu mạng người đâu, cứu với!"
Tư Cảnh Hàn đúng lúc này cùng hai người hầu từ tầng hai đi lên, thấy đúng cảnh Hoắc Duật Hy ép Lam Ân sắp ngã cầu thang thì lạnh giọng quát: "Có chuyện gì?"
Nhìn thấy Tư Cảnh Hàn, Lam Ân như tìm được cứu cánh, khóc run lên kêu cứu: "Tư tổng, Tư tổng anh mau kêu chị ta buông ra, em ngã xuống mất... Hu hu..."
Hoắc Duật Hy không nhìn nhưng biết người đang đứng ở cầu thang tầng hai là ai, cô nói nhỏ vào tai Lam Ân: "Xem kìa, người tình của cô sắp đến rồi, chúng ta mau cược một ván đi, xem hắn có đang tức giận không?"
"Không, cứu với... Hoắc Duật Hy, chị buông ra... Á!!!"
Lam Ân càng nói, Hoắc Duật Hy càng nới lỏng tay: "Buông tay như thế này sao? Là cô bảo tôi buông đó nha..."
"Á... Không phải... Hu hu hu..." Lam Ân càng khóc thảm thiết, có cảm giác sắp rơi xuống thật. Ngay lúc này, Tư Cảnh Hàn mới lên tiếng lần nữa, giọng hắn thật lạnh:
"Hoắc Duật Hy, buông ra!"
Hoắc Duật Hy chớp mắt, nhìn Lam Ân, dừng mấy giây rồi thật sự nghe lời hắn buông tay ra, cô ta được một trận nhào lộn quay cuồng, sau tiếng "Bịch bịch" thì rơi phịch xuống, không biết mình còn sống hay không. Đến khi hoàn hồn mới biết mình đang ngã sóng soài trên mặt đất.
Lam Ân nằm bên cạnh chân Hoắc Duật Hy ngoi ngóp thở như một con cá dưới biển bị mắc cạn trên bờ, trông vô cùng thảm hại. Còn Hoắc Duật Hy thì thong thả đứng thẳng lưng, đôi chân thon dài lộ dưới ánh sáng trắng muốt đầy kiều diễm, cô hơi nâng tà váy vân vê, nhân lúc Tư Cảnh Hàn còn chưa lên tới thì mị hoặc nói khẽ với Lam Ân:
"Gan nhỏ như thế thì nên biết điều một chút, phải xem xét nặng nhẹ rồi hãy vươn oai. Phụ nữ bước vào căn nhà này có lẽ không ít, nhưng ở lại được thì tôi chưa từng nhìn thấy một ai. Đặc biệt là căn phòng này, cô muốn ngủ bên trong thì về tu luyện thêm vài kiếp nữa, may ra mới có thể vào để giúp tôi dọn phòng."
"Chị..." Lam Ân ngẩn mặt lên, đôi mắt ngân ngấn nước vừa sợ hãi vừa căm phẫn, muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn thốt không nên lời.
Trong bí bách bị Hoắc Duật Hy nhìn giễu cợt, cô ta đứng dậy với chiếc váy xốc xếch chạy xuống lầu, nhào vào Tư Cảnh Hàn, khóc nấc lên chỉ lên tầng trên chỗ Hoắc Duật Hy còn đứng đó: "Tư tổng... Hoắc Duật Hy chị ta ức Hi*p em, suýt nữa thì đã đẩy em ngã xuống cầu thang rồi. Anh cũng thấy đó, chỉ một chút nữa thôi, hu hu hu..."
Cô ta còn muốn bắt lấy cánh tay của Tư Cảnh Hàn nhưng hắn vừa thấy bụi bẩn lắm lem trên người cô ta nên hơi lùi lại, hướng mắt nhìn mấy hầu nữ bên cạnh: "Vì sao không ngăn cản?"
Hầu nữ nghe hỏi thoáng khó xử, "Thiếu chủ, chuyện này... chuyện này chúng tôi cũng không rõ nữa, vì là phòng của thiếu chủ nên chúng tôi không dám tùy tiện lên trên. Chỉ biết thông báo cho thiếu chủ thôi, không ngờ lúc đến đây thì đã thế này rồi."
Lam Ân thoáng kinh ngạc, thảo nào cô ta la khản cả cổ nhưng chẳng thấy ai lên cả thì ra là vì lý do này. Nhưng cho dù là vậy cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Hoắc Duật Hy, rất rõ ràng là cô cậy thế ức Hi*p cô ta, Tư Cảnh Hàn cũng thấy rõ chẳng lẽ hắn không nói gì thật sao?
"Tư tổng, em chỉ muốn mượn phòng để thay quần áo, thế mà Hoắc Duật Hy chị ấy lại vô cớ nổi giận còn muốn hãm hại em. Anh xem, mặt em và tay chân đều bị bầm lên hết rồi, nếu không phải chị ấy làm thì có lý nào lại như vậy. Em chỉ mới đến đây lần đầu đã ra nông nổi này, không biết một lúc nữa nếu không có anh thì còn thê thảm đến nào? Hư hư hư..."
Tư Cảnh Hàn nghe Lam Ân nói xong thì ngẩn nhìn Hoắc Duật Hy ở bậc thang tầng ba cũng đang nhìn về phía mình, nhưng cô không hề hoảng hốt hay vội giải thích phân trần, mà rất lạnh lùng xoay bóng lưng đi vào trong.
Lam Ân thấy Hoắc Duật Hy đã xoay người bỏ đi mà Tư Cảnh Hàn không nói gì, ngay cả một nét tức giận cũng không có, cô ta khóc càng thêm thê lương, ai nghe cũng thấy đau lòng, nhất là đôi mắt vô tội ngây thơ ngập nước càng dễ khiến người khác thấy động lòng. Tư Cảnh Hàn không biết có động lòng hay không, chỉ có tiếng nói vẫn nhàn nhạt không ấm không lạnh:
"Theo người hầu lựa chỗ khác thay quần áo đi."
"Tư tổng?" Lam Ân ngạc nhiên không hiểu.
"Tôi không muốn lập lại lần thứ hai."
Người hầu thấy vậy vội tiến lên đỡ lấy cô ta, khẽ nói: "Cô Lam Ân, xin hãy đi theo tôi."
Lam Ân không tình nguyện nhưng vẫn phải rời đi, trong khi đó Tư Cảnh Hàn nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt thì tiến lên, mang theo chút lạnh lẽo đứng trước cửa phòng.
Hắn đưa tay đặt lên nắm cửa, chỉ cần vặn một cái liền có thể đẩy ra mà nhìn thấy Hoắc Duật Hy.
Chỉ là đứng ở đó mãi, mấy phút trôi qua động tác của hắn vẫn không lay chuyển, cứ như vậy nhìn về phía hoa văn trên cánh cửa bằng gỗ.
Hoắc Duật Hy ở bên trong cũng chỉ đứng ở chỗ cánh cửa đó, tựa lưng vào nó thản nhiên nhìn căn phòng, chẳng đặt chân vào trong nữa. Không biết có cảm giác được người ở phía bên ngoài không, cô vẫn cứ đứng ở đó.
Khi nói với Lam Ân những lời đó chính cô còn không nghĩ bản thân có thể nói được một cách chân thật và tự tin đến vậy.
Mà sự thật thì cô cũng đâu biết đến rốt cuộc thái độ của Tư Cảnh Hàn sẽ thế nào, chẳng qua là đánh liều để trêu tức cô ta mà thôi. Giống như Lam Ân đã nói nếu hắn thật sự dung túng cô như vậy thì làm gì có chuyện cô sắp bị hắn bán đi, chỉ khi cô là sủng vật sa cơ nên hắn mới đưa cô ta trở về thay vào vị trí của cô đấy chứ.
Vậy mà, lúc nãy cô lại tự tin đến thế, cứ như bị dồn vào đường cùng thì không còn tiếc rẻ thứ gì nữa. Cô đã nghĩ, nếu chuyện vừa rồi làm Tư Cảnh Hàn thật sự nổi giận quay lại đối phó với cô thì cùng lắm Lam Ân được một trận hả hê, còn cô, cùng lắm lại tự chuốc vào thân thêm một nỗi chua chát.
Nhưng chung quy, những thứ vừa đề cập không còn chút giá trị vào vào lúc này.
Hoắc Duật Hy vẫn tựa lưng vào cửa, còn Tư Cảnh Hàn đứng bên ngoài vẫn cầm khóa cửa. Cứ thế hai người cách nhau chưa được một bước chân nhưng cứ như đã chia hai nữa bầu trời, dù ở gần nhau đến mấy cũng không cảm nhận được đối phương.
Đến cuối cùng, Tư Cảnh Hàn đã buông lỏng bàn tay, dời bước không vào căn phòng kia nữa.
Người ta nói chính là như vậy.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.
Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Đến đây là đủ rồi.
Vì đường đến thành Tây mất khá nhiều thời gian cho nên để đúng với giao ước, Tiểu Vương đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ Hoắc Duật Hy xuống là có thể rời đi.
Không để anh đợi lâu, sau khi trở lại phòng khoảng nữa giờ cô đã mang theo một áo lông cừu bước ra.
Tiểu Vương đứng ở phòng khách thấy cô chậm rãi đi xuống thì muốn kêu một tiếng tiểu thư nhưng lại có chút khó xử không nói nên lời, đành đánh ánh mắt đi chỗ khác.
Tư Cảnh Hàn và Lam Ân cũng từ ngoài sân bước vào, thấy Hoắc Duật Hy ở đây cô ta thoáng đứng sát vào hắn hơn, trong mắt có chút uất ức chưa thể trút đi đâu được.
Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới có dịp quan sát kỹ Hoắc Duật Hy, chiếc váy cúp иgự¢ thiếu thốn vải vóc của cô dường như sắp chống đỡ không nổi đôi bồng đào căng tròn nở nang khiến chúng xô đẩy vào nhau tạo nên một đường rãnh sâu hun hút mê người.
Cô vừa xoay người một cái nói với Tiểu Vương lời gì đó thì cả tấm lưng trắng trẻo với hang bướm bướm rõ ràng thắt lại ở vùng eo khêu gợi lại đập vào mặt hắn.
Lam Ân đứng bên cạnh ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn, sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, chỉ có trong ánh mắt đã lạnh thêm vài phần. Cô ta có hơi bực mình khẽ kéo tay của hắn, nhưng khi nói với hắn vẫn thật ngọt ngào, cũng đủ lớn cho cả người trong phòng khách đều nghe được: "Tư tổng, không phải anh nói sẽ cùng em dùng trà chiều ở hậu viện sao? Chúng ta đi thôi."
Hoắc Duật Hy quay lại, khẽ nhìn Lam Ân không hài lòng, dường như cô ta đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cô với Tiểu Vương. Lam Ân đứng sau vai Tư Cảnh Hàn cũng nhân cơ hội Tư Cảnh Hàn không thấy nét mặt của cô ta liền trừng lại với Hoắc Duật Hy, nghênh ngang tự đắc vì biết cô sắp phải rời đi.
Thế là sau này ở cái biệt thự xa hoa này cô ta sẽ trở thành duy ngã độc tôn.
Tiểu Vương thấy thế có chút bất mãn, anh đánh mắt nhìn Tư Cảnh Hàn, còn hắn không nói gì đứng ở đó nhìn Hoắc Duật Hy. Cô không nâng mắt nhìn hắn, chỉ khoác áo lông cừu của mình lên, cũng chẳng nói chẳng rằng, trong sự chứng kiến của cặp tình lữ kia rời đi.
Cô đi, tiến về phía trước, ngang qua Tư Cảnh Hàn, khoảnh khắc đôi vai của hai người song song cũng chỉ dừng lại trong một giây ngắn ngủi, rồi hững hờ lướt qua nhau đem hai thế giới đặt để vào hai chân trời riêng.
Cô biết khi rời khỏi căn phòng này là từ nay cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, là từ nay không còn bất cứ liên hệ nào với nhau, hắn là con trai Tư Cảnh Uyên, cô là hậu thế người nhà họ Hoắc, cứ như giao ước khi trước không được đặt chân vào địa phận của đối phương, bằng không, ૮ɦếƭ không oán tiếc.
Bất giác cô lại nghe được mùi hương thoang thoảng trên cơ thể hắn, đúng là loại nước hoa cô cùng trên người, nhưng vì sao lại khác biệt đến thế, khác biệt đến nỗi cô có thể phân biệt được mùi hương đó thuộc về hắn, hai người lẽ nào đã thấm nhuần đến từng hơi thở?
Cô không biết nữa, chỉ biết...
Cô đi, trong hận sầu, chua chát.
Khi cô đi hắn sánh vai cùng một người đàn bà khác làm khúc tống biệt một người dưng, là người dưng này cùng từng hắn ngày đêm kề cận, là người dưng này ở một đêm tối trời tĩnh mịch nào đps hắn từng hứa, hắn sẽ bảo vệ thật nhiều.
Lúc đó hắn nói: Hoắc Duật Hy, sau này sẽ không có trường hợp như vậy nữa đâu.
Em chịu không?
Em tin tôi không?
Cô trả lời: Không cần tôi tin hay không, quan trọng là anh nói thì anh nên làm được trước đi. Hơn nữa, tôi làm sao biết lời anh đang nói có phải là trêu đùa tôi hay không, dẫn tôi sập bẫy của anh rồi cười cợt.
Lúc trước chỉ là nói như vậy nhưng không ngờ đã ứng nghiệm vào sau này, lời nói đó hắn không làm được, mà điều hắn làm được chính là cho người đàn bà mới của mình đứng đó thị uy với cô, cùng hắn cười tình để cho cô thấy bọn họ đang mặn nồng đến thế nào, để cô thấy nếu mình còn không đi sẽ có bao nhiêu tủi hổ khi trong căn nhà này cô còn chẳng có nữa một cái hư danh.
Cuối cùng cũng đã đi hết quãng đường dài bằng căn phòng, ở cửa chính biệt thự cô ngẩn mặt nhìn hoa tuyết trên trời như tán lệ bung mình vùi thây vào lòng đất, cô tiếc cho hoa tuyết, chỉ vì nó đẹp nhưng quá dễ vỡ tan nên đành chịu kiếp lạnh lùng.
Cũng như tình yêu thì đẹp, nhưng dễ chịu tổn thương nên từ đây đành thôi không yêu ai nữa. Đối với cô, cuộc đời này có một Tử Mặc là quá đủ rồi.
Tiểu Duật Hy, tôi đẹp không?
Hoắc Duật Hy nhớ đến câu hỏi này thì khẽ nhắm mắt lại, đôi môi mỉm cười.
Thì ra Tử Mặc... anh cũng đẹp như hoa tuyết vậy, từ ba năm trước đã tan biến khỏi cuộc đời em mất rồi.
"Tiểu Vương, chúng ta đi thôi."
Không phải là một cuộc chia ly đầy nước mắt, không phải là một kết thúc ồn ào đầy dằn xé, theo phương thức lặng lẽ nhất, để khóa lại những hồi ức đẹp đẽ.
Sau lưng Tư Cảnh Hàn, bên ngoài sân trời lại vẫn mặc tình đổ tuyết, hắn không dõi theo bóng lưng của cô. Chỉ có bên má, cánh môi và khoang mũi là còn động lại mùi hương quen thuộc nào đó, rồi nó len lỏi vào trong lòng иgự¢, Ϧóþ lấy trái tim hắn.
Hắn không hề thấy đau, cả người tản lờ cảm giác vào tiếng động cơ ô tô. Hắn lắng tai nghe, tiếng chiếc xe xoay bánh cũng gây ra tiếng vang lớn đối với hắn bây giờ, sau đó, tiếng động cơ kia ngày càng xa, rồi biến mất vào không trung, mùi hương của cái lạnh mùa đông kéo ập đến, đóng băng cả căn phòng này.
Trong tầm mắt của hắn, lúc cô đi ngang qua một cái chớp mắt cũng không có, không chần chừ, càng không lưu luyến.
Cô đi rồi.
Hắn vẫn đứng ở đó, nhìn từng bậc cầu thang, càng lên cao như thấy được hình ảnh Hoắc Duật Hy mới ngày nào chạy loạn, đạp dép lê kêu bình bịch vì trễ làm mang ca táp đi theo sau lưng hắn.
Cuối cùng thì không còn âm thanh nào nữa, tiếng dép lê cũng biến mất, chỉ còn cơn gió đông lạnh lùng lướt qua hàng cây ngô đồng dập vào trái tim người ly khách và kẻ tống biệt.
Thế mà thoáng cái, năm năm gặp gỡ, một khắc đã phải chia lìa...
Lam Ân không còn nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe chở Hoắc Duật Hy đâu nữa thì vui vẻ quay lại nhìn Tư Cảnh Hàn, nói với hắn:
"Bây giờ trời đã đổ tuyết rồi hẳn là không dùng trà ở hậu viện nữa. Hay là em vào bếp làm điểm tâm cho anh nha?"
Nghe đến hai từ "điểm tâm" bất giác Tư Cảnh Hàn đã có phản ứng, hắn lại đưa tay lên bụng, hầu kết chuyển động một cái, đôi mắt màu lam đột nhiên được thắp sáng quay lại đi thẳng vào phòng bếp.
Lam Ân không hiểu gì vội chạy theo.
Người hầu ở phía trong đang lau chùi thấy Tư Cảnh Hàn bước vào thì hốt hoảng cúi chào, hắn không đáp, theo thói quen đi đến một góc bếp, mở cái Ⱡồ₦g bàn nhỏ ra xem.
Hầu nữ ở phía sau vội nói, "Thiếu chủ nếu muốn dùng trà chiều bây giờ chúng tôi lập tức dâng điểm tâm lên, còn chỗ thức ăn này lúc sáng tiểu thư lúc sáng tự mình nấu vẫn còn thừa một phần."
Lam Ân nghe vậy lập tức nói: "Đúng vậy Tư tổng, thức ăn này đã cũ rồi để em nấu cho anh cái khác nhé?" Sau đó cô ta quay sang nhìn hầu nữ: "Còn nữa, cái này sao các cô không đổ đi đi, để đây thật bất tiện."
Hầu nữ vốn không định trả lời Lam Ân nhưng thấy Tư Cảnh Hàn cũng nhìn mình nên giải thích: "Mấy ngày trước bởi vì tiểu thư cũng nấu thừa như vậy có hầu nữ mang bỏ đi nên khiến chị ấy không vui, chị ấy bảo nếu còn thừa sẽ dùng luôn vào buổi chiều, nên là..."
"Cô ra ngoài đi."
"Dạ?"
"Ra ngoài." Tư Cảnh Hàn lập lại lần nữa rồi lấy cái Ⱡồ₦g bàn nhỏ cũng của Hoắc Duật Hy mua để sang một bên, đem phần thức ăn kia từng món sang bàn ăn.
Biệt thự trước kia không có thói quen dùng lại thức ăn của bữa trước đó, một là vì để đảm bảo vệ sinh, thứ hai là nhầm phục vụ khẩu vị cho đa dạng. Nhưng với nếp sống của Hoắc Duật Hy, cách tiết kiệm này của cô đã được áp dụng lên người hắn thành thói quen từ lúc còn đại học, đến sau này dù trở lại cuộc sống trước lúc gặp cô nhưng hắn cũng đã thấy quen với việc ăn lại bữa rồi.
Thấy Tư Cảnh Hàn bày thức ăn từ ở đâu lên bàn, Lam Ân nghi hoặc đi đến, "Tư tổng, cái này là..."
Bị làm phiền, Tư Cảnh Hàn nâng mắt, thấy cô ta còn đứng ở chỗ kia thì nhíu mày: "Sao cô còn chưa đi?"
Lam Ân ngẩn ra, cười xấu hổ: "Tư tổng, anh nói gì mà người ta nghe không hiểu gì hết, chẳng phải em nói sẽ giúp anh làm điểm tâm sao, nên là..."
Dường như người ngồi trên bàn ăn chẳng có tâm trạng nghe cô ta nói tiếp, hắn mở điện thoại ra, ấn số gọi đi: "Đem người của cậu về được rồi."
Đầu dây bên kia mới bắt máy còn chưa biết gì đã nghe đòi trả hàng, qua mấy giây bèn lên tiếng:
[Cậu không thử một chút sao? Biết đâu sẽ vừa ý.]
Tư Cảnh Hàn dứt khoát: "Mang về." Sau đó thẳng thừng cúp máy, từ đó cũng không bận tâm có người đang đứng bên cạnh mà cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Lam Ân hóa đá, cô ta không biết có chuyện gì đã xảy ra, vì sao Tư Cảnh Hàn lại đột nhiên đối với cô ta lạnh hơn băng như vậy, chẳng phải mới lúc nãy còn rất tốt sao?
Vì sao Hoắc Duât Hy vừa đi thì thái độ của hắn đã hoàn toàn đổi khác, cứ như là biến thành mọt con người khác chi thích làm bạn với cô độc, thà một mình ngồi đó cũng không muốn ai chen vào thế giới nội tâm của mình.
"Tư tổng, anh làm sao vậy, em có chỗ nào khiến anh không hài lòng hay sao, anh nói đi, em sẽ sửa đổi mà, làm ơn đừng lạnh lùng với em như vậy..." Cô ta vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh Tư Cảnh Hàn, tha thiết khẩn cầu, vậy mà hắn cư nhiên xem cô ta là không khí, dửng dưng gắp thức ăn.
Lam Ân cấp thiết bắt lấy cánh tay của hắn, cầu mong lay chuyển: "Tư tổng... em..."
Bị cản trở động tác, Tư Cảnh Hàn liếc chỗ bàn tay của Lam Ân bát nháo câu lấy mình, rồi sắc lạnh nhìn về phía cô ta, một chút độ ấm cũng không có khiến Lam Ân hoảng hốt không nói thêm được từ nào.
Ngay lúc này, di động của cô ta lại reo lên, hầu nữ từ phòng khách mang vào cho cô ta cũng xem như cứu nguy cho cô ta một mạng. Vội vàng đứng dậy, nhận lấy điện thoại từ tay hầu nữ, nhìn thấy số gọi đến Lam Ân càng thêm khân trương ấn nghe:
"Alo, quản lý, em xin nghe."
Không biết người kia nói gì mà sắc mặt của cô ta trong phút chốc tái nhợt rồi trắng bệch, khẽ nhìn về phía Tư Cảnh Hàn rồi đáp vào điện thoại: "Quản lý, anh có phải đã nhầm lẫn ở đâu không, chuyện là em chỉ vừa đến..."
Ai ngờ, người lại dứt khoát nói với cô ta: Cô trở về được rồi.
Lam Ân hết hơi sức buông di động ra, cắn cắn môi chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu, chỉ thấy không cam tâm.
Vất vả như vậy mới được chọn trong số mấy trăm người để đưa đến bên cạnh Tư Cảnh Hàn, ngay cả một cái tay của hắn cô ta còn chưa nắm được đã phải rời đi. Có lý nào như vậy?! Chẳng phải nói hắn sẽ để cô ta ở lại biệt thự này cùng hắn bầu bạn sao? Thế nào chưa được một ngày hắn đã bảo cô ta đi, cô ta đi đâu đây? Trở lại nơi mình được đưa đến? Không, cô ta không muốn trở lại đó, rồi đám chị em từng ganh tỵ với cô ta sẽ nghĩ thế nào?!
Trước đó dù có bị người khác nói là người tình của đại gia chỉ biết làm ấm giường, thì đối với một người đủ sức hút về diện mạo lẫn danh vọng nhưng Tư Cảnh Hàn cô ta sẵn sàng chấp nhận tất cả.
Hơn nữa, Hoắc Duật Hy đã rời đi, vì sao Tư Cảnh Hàn còn không chấp nhận cô ta, có phải hay không Hoắc Duật Hy đã nói cái gì bất lợi.
"Tư tổng... xin anh hãy cho em một cơ hội, anh đừng đuổi em đi mà. Em hứa, so với Hoắc Duật Hy làm được thì em sẽ làm còn tốt hơn chị ta, nhất định không làm anh mất hứng đâu, Tư tổng... xin anh."
Thật sự là bị Lam Ân làm cho phiền nhiễu, mà hắn ghét nhất là lúc dùng bữa bị người khác làm gián đoạn, cho nên đối với sự cầu xin của cô ta càng thêm chán ghét, nhìn hẫu nữ đứng ở đó, ra hiệu.
Hầu nữ nhìn sắc mặt chủ nhân một cái liền hiểu, tiến lên kéo Lam Ân ra:
"Cô Lam Ân, xin hãy ra ngoài, đừng làm phiền thiếu chủ chúng tôi dùng bữa."
"Không, cô tránh ra." Lam Ân đẩy hầu nữ kia ra, vẫn cố nhào lại chỗ Tư Cảnh Hàn, khóc lóc: "Tư tổng, em nhất định làm anh hài lòng mà, xin hãy cho em cơ hội..."
Tư Cảnh Hàn đưa tay cầm nước nước ép trên bàn đưa lên môi, ngửi ngửi rồi uống một ngụm, bây giờ mới có tâm trạng chú ý đến Lam Ân. Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng còn lạnh hơn tuyết ngoài cửa sổ:
"Chỉ với việc cô không biết điều ở đây làm phiền, tôi đã rất không hài lòng rồi, còn muốn so với Hoắc Duật Hy, cô nghĩ bản thân có đủ cao quý?"
Nước mắt trên mặt Lam Ân nóng hổi chảy xuống, ú ớ không nói nên lời, chỉ biết kêu Tư tổng. Còn người đàn ông kia thì lạnh lùng phẩy tay ra lệnh:
"Bảo người trả lại DJ."
"Vâng."
"Không... Đừng kéo tôi đi mà, Tư tổng..."
Thế là Lam Ân bị kéo ra ngoài một cách không thương tiếc, rồi sau đó tiếng cô ta cũng mất hút theo chiếc ô tô.
Tư Cảnh Hàn đưa tay phủi phủi chỗ quần áo bị cô ta kéo lấy, nhưng suy nghĩ thêm một chút lại căn dặn hầu nữ: "Ngoại trừ phòng ngủ tầng ba, còn lại trên dưới biệt thự tẩy uế hết cho tôi."
Hầu nữ vâng một tiếng đi làm ngay, nên cả phòng bếp bây giờ chỉ còn lại một mình hắn với bàn ăn mà cô nấu để lại.
Một chút vô tâm đó của cô đối với hắn lúc này đã trở thành lần cuối cùng được ăn cơm do cô nấu, rồi sau này nữa, sẽ không bao giờ có lại được lần thứ hai.
Hắn từng nghĩ rằng bản thân cô độc một mình đã quen, cái cảnh dùng bữa chỉ có tiếng thìa và đũa đánh vào nhau đã là cố thuộc. Trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy, có ai khác hay không chẳng còn quan trọng.
Vậy mà từ khi biết cô hắn mới cảm nhận được ăn một mình là cô độc, nhưng việc không được người mình muốn ăn cùng nấu cho ăn, rồi cùng nhau ngồi ăn có vẻ còn cô độc hơn.
Tư Cảnh Hàn mỉm cười, lại cầm đũa, tay phải cầm bát, tay trái cầm đũa nhỏ nhẹ lùa vào miệng.
Hương vị thức ăn tan ra, mặn đắng.