Mặc gia.
Sau khi dùng bữa trưa cùng Mặc lão gia và Mặc khu nhân thì Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ rời đi, việc đầu tiên Mặc phu nhân làm gọi cho thằng con trai trời đánh.
Bên kia rất lâu Mặc Lạc Phàm mới có động tĩnh: [Alo... Ai đó, có biết giờ này là giờ nào hay không mà còn gọi cho ông?]
Mặc phu nhân có thể nghe được tiếng ngáp kéo dài lê thê của anh, bà gắt vào máy: "Vâng, đáng ra giờ này mẹ của anh không nên gọi cho anh ấy nhỉ?"
Bên kia im lặng hai giây sau đó lập tức có phản ứng: [Mom, giờ này mẹ điện cho con làm gì thế hả?]
"Còn là thể nào, ba của anh muốn anh về đây tiếp chút chuyện."
[Mẹ đừng gạt con, lão ba lần nào con trở về mà không đòi đánh gãy chân con. Còn lâu con mới mò về cho lão ba đánh!]
"Cái thằng con mất nết này lại còn bất hiếu này, mày nói đúng lắm, nếu mày còn dám mò về đây thì ba mày đây nhất định đánh cho mày thành cái đầu lợn, dẹp luôn cái bệnh viện của mày biết không?"
Từ giọng điệu này cho thấy chắc chắn là lão ba của mình nghe được mình và mẹ nói chuyện rồi - Mặc Lạc Phàm chắc mẩm là thế.
[Lão đầu, sao ba lại hung dữ với con vậy hả? Con không phải con ruột của ba à?]
"Ngoài hai chị của mày là con ruột của tao thì còn mày là đứa tao nhặt được ở sọt rác ấy!"
Mặc Lạc Phàm cào cào tóc ngồi thẳng dậy, sốc chăn khỏi người hơi tức tức: [Thế mà người bên ngoài đều nói con trông y hệt ba ấy, ba nói thế nào đây?]
"Đúng thế, đây cũng là điều đáng để tao đau buồn nhất cuộc đời. Thế nào lại sinh ra một thằng mất dạy như mày, cả ba mẹ mày cả năm mày cũng không gọi lấy một lần, đúng là gia môn bất hạnh!"
[Lão đầu... Ba lại có thể nói như vậy? Có lần nào con trở lại Canada mà không về nhà đâu? Chính là ba đấy, xem con như rác ném ra ngoài sân.]
"A, a... Mày còn dám trả treo à? Mày có tin ngày mai thì cái bệnh viện quỷ quái của mày đóng cửa không?"
Mặc phu nhân từ lúc bị chồng ςướק mất điện thoại để giáo điều với thằng con trời đánh thì chưa lần nào bà có thể mở miệng chen vào giữa cha con hai người kia, chỉ qua điện thoại mà đã gay gắt như vậy nếu mà thằng con trời đánh ngồi ở đây thật thì nhất định ông già sẽ lại dùng chổi lông gà đánh nó bay ra sân cho mà xem.
Thế nhưng thể nào hai người kia cứ nói mãi như thế bà cũng không chờ nổi, dứt khoát đứng dậy đi đến chỗ Mặc Lạc Thương.
"Cái thằng mất nết, mày..."
"Ông già, trả đây."
Mặc Lạc Thương nhìn điện thoại trong tay bị giật đi mà chưa kịp nói xong cũng hơi tức tức, tuy vậy ông không nói gì nữa mà ngồi xuống ghế tự chăm trà cho mình, bực dộc uống vào. Mặc phu nhân nhìn chồng, che loa điện thoại đi, bảo: "Đã bảo ông phải giữ bình tĩnh nói chuyện chính sự, thế nào vừa cầm điện thoại là cùng nó đấu khẩu thế?"
"Bà nói với nó liệu hồn vào, nếu không tôi nhất định khiến nó trở thành tên ăn mài lăn ra giữ cửa. Con với cái, thấy không, con người ta nói chuyện gia giáo lễ phép, còn nó bằng tuổi con người ta mà suốt ngày lêu lỏng, phá của, báo cha, báo mẹ!"
Bên này dĩ nhiên Mặc Lạc Phàm nghe rõ hết những gì ba mình nói, theo như những hiểu biết quá đổi của anh về lão ba thì đem anh đi so sánh như vậy nhất định là mấy tên bạn thân đã tới nhà.
[Mom, mẹ nói Lạc Tư Vũ hay Tề Thiếu Khanh tới nhà gặp lão ba thế?]
Mặc phu nhân cười nhưng không mang ý vui: "Ha, anh cũng hay quá con nhỉ? Thông báo cho anh biết, không phải là một đứa mà là cả hai, trước sau cùng đến!"
[Cái gì?]
"Thế nào, không ngờ đến sao? Ha, con nhé, không hiểu vì sao con nhà người ta lớn lên vừa cao ráo lại còn biết mấy đẹp trai, còn anh nhé, thế nào mẹ anh nhìn mặt thật chán muốn ૮ɦếƭ."
[Đương nhiên rồi, mẹ nhìn lão ba mấy chục năm, con thế nào lại giống ông ấy nên mẹ trông thấy phiên bản đời cũ được tái bản lại thì không chán mới lạ.] Mặc Lạc Phàm nhún vai nói như chân lý.
"Đúng thế đó con ạ, mỗi lần nhìn con mà mẹ lại chán cái mặt của lão ba con..." Mặc phu nhân nói đến đây thì khựng lại, cảm nhận được có chút bất ổn từ phía sau, bà vừa quay lại đã thấy trong mắt chồng mình là hai tên lửa đạn đạo tầm cao, biết đã bị con trai trời đánh đưa vào bẫy, lập tức nổi giận:
"Cái thằng bất hiếu này lại dám lừa cả mẹ anh à?! Nói cho anh biết nhé chuyện của anh, hai thân già này sẽ không can thiệp bất cứ điều gì, lần sau anh mò cái mặt về đây đừng trách sao không ai đón tiếp! Tút tút tút..."
Mặc Lạc Phàm nhìn điện thoại đã tắt thì cười ranh mãnh, lần này thì Mom mi nhất định no đòn với lão ba cho mà xem. Lão ba trước nhất chính là lo lắng bản thân mau già để vợ nhà chán chê, hôn nay bà xã thân yêu lại đích thân nói ra đại kỵ đó... Chậc chậc...
Nhưng mà theo như Mặc phu nhân của lão ba nói thì chuyện ở Canada xem như lão ba sẽ không đứng về phía ai cả, định đoạt tất cả đều do thực lực của Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn phân định. Nhưng như thế cũng tốt, thế nào cũng là chuyện riêng của ba nhà Hoắc - Tư - Tề, họ Mặc của anh trung lập cũng là giữ mối hòa hảo.
"Phịch."
Anh lần nữa ngã vào giường, thật sự đang ngủ ngon mà bị cắt ngang quả là tụt hứng quá đi. Liếc nhìn đồng hồ một cái, mới có một giờ sáng thôi càng làm anh buồn ba mẹ mình thật biết gọi đúng giờ.
Tuy vậy nhưng anh không định ngủ liền nữa mà đứng dậy. Không biết giờ này tên gia hỏa Nam Nam kia đã ngủ hay chưa, hoặc là đang còn lén anh thức thâu đêm đọc tiểu thuyết. Phải qua xem một cái mới được. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Nghĩ như vậy Mặc Lạc Phàm liền đứng lên, đi dép lê ra ngoài.
Phòng của cô cách anh một cái cầu thang, quẹo một đường là đến.
"Ha... hay quá đi!"
Vừa vặn nắm cửa ghé mắt vào nhìn, anh lập tức thấy bên trong căn phòng đầy gấu nhồi bông thân thể nhỏ bé, tròn tròn của Nam Nam không ngừng lăn qua lăn lại, trong tay còn cầm quyển sách dày cộp. Ấy vậy mà đèn phòng đã vặn lu như lúc ngủ, chắc chắn là để đề phòng anh đột ngột xông vào cô còn có đường mà chuẩn bị.
"Soạt soạt."
"Đâu rồi nhỉ?" Nam Nam mò mò vào tủ đầu giường tìm kiếm, một lúc sau cô lấy ra một hộp chocolate đen, lấy một viên tháo giấy bạc, không cần nhìn đã ăn liên tục hai miếng.
Mặc Lạc Phàm đau đầu, bảo thế này làm sao cô không liên tục múp míp ra. Bình thường liên tục kêu khóc than vãn với anh, hóa ra không phải tại ai cả, đều do bản tính tham ăn của cô mà thôi.
"Hứ, nam chính người ta thế này còn may ra lấy được cô gái tốt." Tiếng nói của cô thu hút sự chú ý của Mặc Lạc Phàm, anh ghé tai lắng nghe tiếp.
"Chứ như viện trưởng vừa hưng bạo vừa tư bản, độc tài thế kia thì già tới tuổi này vẫn còn ế là đúng!"
"..."
"Đáng đời lắm, cho anh ế suốt đời luôn. Ăn anh này, nhai anh này!" Nam Nam vừa nói vừa ngấu nghiến miếng chocolate trong tay, thật sự xem nó là Mặc Lạc Phàm mà nhai nát!
"Rầm!"
"Nam Cẩn Du!!!"
Đột ngột cửa phòng bị đá ra, Nam Nam hoảng hồn nhảy dựng lên quăng luôn quyển sách trên tay về phía trước, nhìn thấy người đứng bên ngoài là Mặc Lạc Phàm mặt cô liền tái mét, chỉ còn lắp bắp kêu được vài tiếng: "Viện... viện trưởng... A nha..."
"Hôm nay em ૮ɦếƭ chắc rồi!!!"
"A..."
Tiếng kêu thất thanh của Nam Nam đã báo hiệu một ngày mai nào đó có ௱ôЛƓ nhưng không thể ngồi.
____________
Biệt thự Hàn Nguyệt.
Hoắc Duật Hy lăn vòng liền ngã xuống giường, nếu không nhờ sàn nhà có lót thảm thì chắc chắn cô sẽ rất thê thảm. Tuy vậy, sự đau đớn vẫn lan ra khắp tứ chi nhưng không phải do việc cô rơi xuống đất.
"Xuýt..." Cô ảo não rít lên khi vừa khom người bò lại lên giường, hai đùi cứ như bị bẻ ngược lại, rồi cho xe ngựa chạy qua giẫm đạp vậy.
"Cầm thú!"
Cô vừa nghiền chữ này trong miệng vừa quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn vẫn còn mê mệt ngủ, tấm chăn không che phủ hết thân thể thon dài mà để lộ mảng lưng trần rộng lớn với vết sẹo hẹp dài đi chéo từ vai đến eo. Hắn nửa úp mặt vào gối, nét mũi cao vì thế càng thêm nổi bật, đặc biệt vẫn là đôi mi dày và cong ✓út lấy nền gối trắng thì càng làm nó thêm rõ nét.
Hoắc Duật Hy lại sờ sờ lên mặt của mình, cô không hiểu vì sao lại có loại đàn ông yêu nghiệt còn đẹp hơn cả phụ nữ như vậy.
"Bộp bộp."
"Gian thương, tỉnh lại đi..." Cô vỗ vỗ lên khuôn mặt của hắn gọi, cốt yếu để phá đám. Cô không thích bản thân bị chịu thiệt đau đớn gần ૮ɦếƭ mà người kia lại thoải mái ngủ hăng say.
"Tư Cảnh Hàn... Anh tỉnh lại. Sáu giờ rồi, anh không đi làm sao?" Khi hắn không có động tĩnh, cô tiếp tục dùng sức.
Bị làm phiền, người kia trở mình nhưng không mở mắt. Hoắc Duật Hy không bỏ cuộc, trườn người theo, "Này, tỉnh dậy đi."
Lần này Tư Cảnh Hàn khó chịu thật, hắn nâng mắt phượng nhìn cô một cái thì đẩy đẩy má cô sang một bên: "Đừng quậy, rửa mặt rồi xuống ăn sáng trước đi."
Thấy hắn đã tỉnh, cô càng hứng thú hơn: "Anh thua tôi một ván rồi nha."
Mi tâm của Tư Cảnh Hàn hơi nhíu lại, cô không vì thế mà ngại nhắc lại cho hắn nhớ: "Lúc tối tôi không có cầu anh, cho nên anh thua rồi. Phải theo họ của tôi!"
Bây giờ hắn đã hiểu ý của cô nói, nhưng không quá quan tâm, nhắm mắt tịnh dưỡng tiếp: "Không nghịch ngợm nữa, tự xuống giường tìm đồ ăn sáng đi."
"Tư Cảnh Hàn, anh là muốn ăn gian nữa sao?" Hoắc Duật Hy không chịu, lay lay cánh tay của hắn. Thật sự là không ngủ được với cô, Tư Cảnh Hàn đành xốc chăn uể oải ngồi dậy, cả người còn mang hương vị nhàn nhạt của cuộc hoan ái đêm qua, đặc biệt trên lòng иgự¢ tinh tráng và xướng quai xanh là vô số những dấu răng và dấu hôn vẫn đủ làm người ta tim đập chân run.
Tuy nhiên chỉ có Hoắc Duật Hy là thản nhiên, cô chăm chú nhìn hắn không nghi kỵ. Tư Cảnh Hàn duỗi bàn tay trái xinh đẹp của mình nâng cằm của cô lên, yêu mị nói: "Đúng là tôi có nói không làm cho em cầu, tôi không mang họ Tư. Nhưng tôi cũng chưa từng nói sẽ theo họ em, bé Duật nhỏ à."
"Đồ gian thương." Hoắc Duật Hy lập tức thốt lên nhưng Tư Cảnh Hàn lại làm động tác suỵt, gõ gõ ngón tay trỏ lên môi của cô: "Không nhớ tôi nói gì sao, phụ nữ quá độc miệng thì ăn gì cũng sẽ tăng cân. Chuyện này đêm qua, chúng ta khó khăn như thế nào em cũng rõ rồi, hm?"
Âm đuôi này của hắn làm da đầu của cô phải run lên, thế nào chỉ cần nghe được sự trầm thấp này lòng của cô tự khắc nhộn nhạo nhớ lại đêm qua hắn thế nào ở trên người mình cầu yêu vô độ, lúc đó nóng bỏng thế nào cô còn lưu lại đây - trên cơ thể cô sự nhức nhối lan tràn.
"A... Đồ lưu manh!"
Đột ngột, không biết từ đâu cô lại có đủ sức bật dậy rồi chạy một mạch vào phòng tắm, để lại trên giường Tư Cảnh Hàn còn bất ngờ khi tắm chăn cô xốc một cái cũng phủ lên đầu của hắn.
"..."
Sáng nay, không giống như bình thường, Tư Cảnh Hàn không hề tỏ ý vội đến công ty. Hắn thậm chí ngồi trong bàn ăn chờ Hoắc Duật Hy ngấu nghiến chậm rãi và đầy đủ phần ăn cần thiết, đến bữa trưa phải nấu mang đến công ty cũng không cần làm nữa khiến cô thấy lạ vô cùng.
"Hôm nay buổi trưa anh có tiệc xã giao sao?"
"Không có."
"Vậy sao không mang theo bữa trưa vậy?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cô vừa nhai món xà lách trộn vừa hỏi thì nhíu mày, lấy khăn giấy giúp cô lau khóe miệng dính nước sốt rồi nói: "Ăn chán mấy món của em rồi, muốn đổi khẩu vị."
Hoắc Duật Hy nghe xong có chút mất hứng: "Thế sao không chán sớm một chút để tôi còn khỏe thân?" Ăn cho lắm rồi bây giờ lại chê bai à? Vậy chừng nào hắn mới chơi chán cô đây?
Tư Cảnh Hàn không đáp, chỉ cúi đầu uống cốc sữa trong tay. Nghĩ đến mấy món chán chường sẽ phải ăn vào trưa nay, rồi lại nghĩ đến phần cơm mà Hoắc Duật Hy đáng lẽ sẽ nấu cho hắn, trong lòng có chút mất mát.
Hàn thúc đứng một bên cũng không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại đổi ý không cho tiểu thư nấu bữa trưa nữa, tuy nhiên ông có thể tinh tường thấy được sự tiếc nuối vừa thoáng qua đôi mắt màu lam kia.
Bàn ăn lại trở về trạng thái yên tĩnh đến khi nhớ đến một điểm nào đó, Tư Cảnh Hàn lại lấy từ trong túi tây trang ra một mẫu giấy nhỏ cẩn thẩn đưa cho Hàn thúc: "Mấy ngày tới thúc bảo nhà bếp tranh thủ mua mấy thứ này về biệt thự giúp con."
Hàn thúc nhìn sơ một thì nghi hoặc tiếng: "Thiếu chủ, cái này..." Ông lại nhìn sang Hoắc Duật Hy một chút, cô thấy vậy tò mò ngó sang xem: "Cái gì vậy?"
"Em làm gì thế, không còn biết chuẩn mực gì nữa sao? Trong bữa ăn lại quay qua quay lại như đứa trẻ thế?" Tư Cảnh Hàn không hài lòng đẩy cô ra nhưng vẫn đủ cho cô thấy được mấy chữ trong mẫu giấy.
"Quả mơ, táo xanh, cherry, nho đen, việt quất, bạch quả, hạt dẻ, quả ốc chó... Này, toàn những thứ tôi thích cơ." Cô sáng mắt vui vẻ kêu lên.
Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lại lạnh nhạt tặng cho một câu: "Ai cho em ăn?"
Mặt Hoắc Duật Hy liền xụ xuống, lầm bầm: "Bạo quân!"
Hàn thúc cười nhẹ, đưa cho hầu nữ một bên, tuy nhiên ông lại dặn dò mua thêm ít món mà Tư Cảnh Hàn chưa liệt kê hết, dựa vào thực đơn này ông cũng hiểu được đôi chút ý tứ của Tư Cảnh Hàn.
Xong xuôi hết thảy, Hoắc Duật Hy theo Tư Cảnh Hàn lên xe hướng thẳng đến công ty, Hàn thúc trong đại sảnh nhìn đến khi chiếc xe mất hút ở cổng chính mới lui vào trong.
Ở gần đó ngoài cổng biệt thự, có một chiếc xe màu đen cũng vừa kịp khởi động.
"Lão đại, Hoắc Duật Hy không có nói dối chúng ta, Tư Cảnh Hàn hoàn toàn không biết cô ta đã gặp ngài."
[Tốt lắm, trở về đi.]
"Vâng."
Mục Đương tắt máy, thân thể ông ta nặng nề dựa vào chiếc ghế phía sau, trong bóng tối ánh mắt ông ta vẫn đầy nham hiểm.
Hoắc Duật Hy từng hỏi ông ta là ai mà biết được tường tận những chuyện năm xưa, ông ta liền biết cô không phải là người dễ điều khiển. "Con nhóc thông minh lắm, nhưng cô cũng sẽ bị chính thông minh của mình hại mà thôi. Hừ hừ hừ..."
Tiếng cười trầm của Mục Đương trong bóng tối càng thêm rùng rợn, đôi mắt ông ta càng thêm u ám, nâng điếu xì gà trên tay rít thêm một hơi.
Quá khứ của Tư Cảnh Hàn cho đến bây giờ, Hoắc Duật Hy vẫn chỉ biết mới có một nữa. Nhưng một nữa còn lại này, ông ta sẽ không bao giờ cho cô biết... Bởi vì chỉ có như vậy cô mới giúp ông ta lật đổ Tư Cảnh Hàn!
Tư Cảnh Uyên, để tao xem con trai của mày làm sao vượt qua kiếp nạn lần này. Thù trong giặc ngoài, tao không tin là nó có ba đầu sáu tay.
Phải, Mục Đương ông ta có mối hận thù cùng Tư Cảnh Hàn không phải chỉ vì tranh đoạt quyền vị ở giới hắc đạo, hay đơn thuần là vì trả thù cho đứa con trai Mạc Quyết đã ૮ɦếƭ của mình. Thâm căn cố đế của chuyện này chính bởi vì ông ta có một mối cừu hận không đội trời chung với ba của hắn - Tư Cảnh Uyên.
Nỗi hận này khiến mấy mươi năm nay không đêm nào ông ta được yên giấc, mỗi khi nghĩ đến sự tồn tại của Tư Cảnh Hàn thì lòng ông ta càng thêm sôi sục, dù giá nào ông ta cũng phải diệt trừ cho được hắn, khiến cho nhà họ Tư tuyệt tử tuyệt tôn!
Bằng bất cứ giá nào!
______________
Trí Quân lái xe phía sau xe của Lạc Tư Vũ, theo thông tin hiện có thì cứ mỗi buổi chiều thứ bảy hắn lại thường rời phòng làm việc rồi lái xe ra khỏi nội thành, nhưng mỗi khi người của cô cho theo hắn ra khỏi nội thành không lâu đều bị cắt đuôi, hết lần này đến lần khác đều như vậy. Việc này khiến cô và Tề Thiếu Khanh nghi ngờ hắn là đến để tìm Mộc Tích.
Hôm nay cô đích thân ra trận, thể nào cũng muốn xem người đàn ông này muốn làm gì tiếp theo.
Đã rời nội thành được 5 km, xe phía trước vẫn không có định tĩnh gì khác thường, dường như hắn chưa phát hiện có người bám theo phía sau. Trí Quân mỉm cười tiếp tục chạy thêm một đoạn đường khá xa nữa cho đến khi Lạc Tư Vũ chịu dừng xe trước một khu nhà trung cư.
Cô thấy làm lạ, vì sao lại là chung cư mà không phải một nơi riêng tư. Lạc Tư Vũ xuống xe, trên tay còn cầm theo một túi thức ăn nhanh. Hắn vừa vào trong cô cũng thuận tiện đi phía sau, thang máy của hắn lên tầng 10, cô lại ấn thang máy bên cạnh.
Trong thang máy của cô không có mấy người, cũng không ai dừng lại giữa chừng, nhưng vừa mở cửa ra, dọc theo hành lang các phía cô không thấy bóng dáng của Lạc Tư Vũ đâu nữa. Thử đi về phía trước tìm kiếm, nhưng một lượt ngoài những người sống ở đây qua lại hành lang thì chẳng thấy hắn đâu.
Vừa đúng lúc có một cặp đôi trẻ tuổi đi đến, cô bèn thử dò hỏi:
"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng các bạn có thấy một người đàn ông cao tầm này, mặc tây trang... còn rất đẹp trai không?"
Cậu con trai người châu Âu khẽ suy nghĩ rồi gật đầu, đáp bằng thứ âm chuẩn dễ nghe: "Anh ta rẽ lối bên này."
"Cảm ơn." Trí Quân theo hướng mà cậu trai kia chỉ, rẽ thêm một ngoặc hành lang. Nhưng cô càng đi càng xa lại chẳng thấy ai, cho đến phòng cuối cùng vẫn không thấy.
Nhưng cũng đúng thôi, có khi hắn đã vào một phòng nào đó gần đây, cô tốt hơn vẫn nên ôm cây đợi thỏ. Nghĩ thế cô sẵn sàng đứng nép vào một góc, kiên nhẫn đứng trên đôi giày cao gót chờ đợi.
Đáng tiếc Lạc Tư Vũ không phải là con thỏ đê cho cô chờ, đến khoảng hai tiếng trôi qua mọi thứ vẫn chỉ là công cốc. Đôi chân cô đã mỏi nhừ sắp không đứng được nữa nên đành tiếc nuối quay trở ra, luyến tiếc ấn thang máy xuống tầng trệt.
Ban đầu đi vào cô không định nhìn ai nhưng đến khi thấy dưới chân là một đôi giày da sáng bóng thì thoáng giật mình ngẩn đầu lên, không biết từ khi nào Lạc Tư Vũ đã ở sẵn bên trong, thấy cô nhìn mình hắn mỉm cười thật nhạt: "Thật trùng hợp."
Đương nhiên cả hai người đều biết đây không phải là một sự trùng hợp nào cả, mà là một người chạy, một người đuổi. Mặc nhiên phần thắng thế có vẻ đang thuộc về Lạc Tư Vũ, hắn là công khai dẫn dụ Trí Quân vào chuyện ngày hôm nay, bắt cô chạy một vòng quay về vị trí ban đầu.
Bây giờ nhìn thấy hắn ở đây thì cô bắt đầu nghi ngờ tất cả những chuyện vừa rồi cô có thể bám theo hắn là do hắn cố tình, đến đây để cắt đuôi của cô cũng là do hắn. Quả nhiên luôn cao chiêu.
Đáp lại nụ cười nhạt của hắn, cô càng thêm lạnh lùng: "Không trùng hợp."
Lạc Tư Vũ cũng không nghĩ cô sẽ trực tiếp như vậy vạch ra sự thật, cố nhiên trong lòng hắn sinh ra một chút hứng thú mà trước giờ hắn không hay làm với người xa lạ: "Tề gia biết cô đến đây không?"
"Không cần anh biết."
"Thế không trùng hợp mà cô nói có nghĩ là cô cố tình đến đây?"
"Chuyện này tôi không có nghĩa vụ trả lời với anh." Gionjg của cô càng thêm lạnh.
Trong thang máy chỉ có hai người, việc Trí Quân thẳng thừng từ chối trả lời câu hỏi của Lạc Tư Vũ không khiến cho ai phải thắc mắc, lạ lẫm mà chú ý, và cũng vì thế tạo cơ hội cho Lạc Tư Vũ dồn cô về một góc thang máy. Trí Quân giật mình khi bị người đàn ông ép tới, hắn còn chống hai tay bên vai của cô. Là người có thân thủ tốt cô đương nhiên không dễ dàng cho hắn khống chế, nhưng sức lực của đàn ông và phụ nữ có chênh lệch, hơn cả Lạc Tư Vũ không phải chỉ thuộc dạng linh hoạt bình thường, hắn là Nhị gia của Vong, nói về thân thủ thì hắn không hề thua kém Tư Cảnh Hàn, thậm chí một số kỹ năng còn chiếm phần ưu thế.
Bị chế trụ bằng khoảng cách gần cô có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt điển trai của người kia, cả hơi thở mang theo mùi hương cơ thể đặc trưng cũng xong vào khoang mũi, nhưng cô không đỏ mặt càng không có ý tránh đi, mà còn vô cùng khắc nghiệt nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen như đá hắc diệu của hắn.
Lúc này Lạc Tư Vũ cũng không mang ý cười như lúc nãy, trên đôi môi tràn đầy nghiêm nghị và uy quyền: "Phụ nữ nhỏ, đôi lúc thông minh quá sẽ hại chính cô mà thôi. Chung quy dám theo tôi đến đây thì gan cô không hề nhỏ, nhưng mà cô cũng thấy giữa đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt, nếu không muốn chịu thiệt thì tốt nhất đừng chơi trò mèo vờn chuột, đặc biệt là chơi với tôi!"
Trí Quân nghe lời cảnh cáo của hắn nhưng cô không hề hoảng, ngược lại còn mang theo ý khiêu khích đáp trả: "Thế tôi chơi không lại, thì Nhị gia sẽ làm gì tôi?"
Đôi mắt hẹp dài của Lạc Tư Vũ híp lại nhìn người phụ nữ không sợ ૮ɦếƭ trước mặt, vẫn dùng vẻ nguy hiểm không cho người khác thở đó, nói: "Bắt cô phải làm những thứ mà cô ghét nhất, sợ nhất!"
Hết câu hắn làm như không có gì, đứng thẳng, xem sự tồn tại của Trí Quân là không khí rồi từ tốn chỉnh lại tây trang của mình. Cô được giải thoát cũng đứng thẳng người, tuy nhiên trong ánh mắt mang theo một tư vị khác không nói nên lời nhìn về phía Lạc Tư Vũ. Cô chỉ nhìn được đến đầu vai của hắn, phải chịu ngẩn cổ mới thấy được mái tóc đen dày vào nếp gọn gàng kia.
Cửa thang máy lúc này tự mở ra, Lạc Tư Vũ dẫn đầu ra trước, hắn bước đi không có sự chần chừ nhưng để lại một câu: "Nếu muốn gì thì bảo Tề gia đích thân xuất hiện, còn nếu chỉ có những người như cô đánh trận thì chuyện này mãi mãi chỉ dừng lại ở đây thôi."
Đến khi thân ảnh của hắn khuất hẳn Trí Quân mới lấy lại hô hấp. Nhưng không phải vì cô sợ hãi hay lo lắng khi thấy biểu cảm vô cảm này của hắn. Thật ra, hắn như vậy cô hoàn toàn không bất ngờ, điều làm cô nhất thời bị động chính là chiếc đồng hồ dây cót hắn đeo trên tay.
Một vật cũ kĩ, đáng để hoài niệm...
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ đến đây đã đứng thẳng lưng thêm chút nữa, mở ví tìm khăn mùi xoa chán ghét vẫy vẫy xung quanh cơ thể cho tiêu tán đi hơi thở của người đàn ông. Một chút cô cũng không muốn liên quan và dính líu đến hắn, vẫy khăn một lúc đến khi đã thấy ổn nhưng cô không cất chiếc khăn trở vào mà chẳng hề luyến tiếc vứt luôn vật mình yêu thích nhất vào thùng rác gần đó rồi kiêu hãnh giẫm gót rời đi.
Cuộc gặp gỡ thoáng qua như chưa từng xảy ra, cô không thấy và cũng chẳng biết gì. Chỉ có chiếc khăn vất vưởng nằm ở đó, lạnh lùng...
Phòng làm việc của Tư Cảnh Hàn mấy ngày nay tần suất bước vào của Mao Lập Tát trở nên nhiều hơn hẳn.
Không phải vì chuyện ở công ty đột ngột tăng lên mà là vì một nguyên nhân quái đản nào đó mà anh không rõ tên. Cũng như bây giờ trong phòng làm việc tổng tài, Tư Cảnh Hàn lại giao cho anh thêm một văn bản nữa:
"Cậu đem đi sửa lại hoàn chỉnh rồi gửi đến các bộ phận khác cho tôi, chiều nay sẽ họp sớm."
Lời của cấp trên anh nào dám dị nghị: "Vâng ạ, tôi sẽ làm ngay. Nhưng mà..." Anh quay sang nhìn về phía Hoắc Duật Hy đang mở tạp chí thời trang và máy vi tính chỉ để xem hàng trên Taobao thì thắc mắc. Vì sao cô đang thảnh thơi và chuyện này cũng nhẹ nhàng như vậy nhưng tổng tài không để cô làm, lại bắt người bận túi bụi như anh chạy đôn, chạy đáo? Bất hợp lý quá rồi.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên biết Hoắc Duật Hy đang làm gì, nhưng hắn không có ý thay đổi: "Cậu cứ làm cho tôi, hoặc bảo Mạc Doanh sang giúp cũng được."
"Không được đâu. Mạc Doanh một lát phải cùng tôi xuống tầng mua chút đồ rồi." Mặc dù không biết có chuyện gì nhưng nghe đến Mạc Doanh phải đi làm việc thì Hoắc Duật Hy liền lên tiếng.
Tư Cảnh Hàn nhìn Mao Lập Tát: "Thế thì cậu tăng ca bữa trưa vậy."
"..." Mao Lập Tát nghe xong lập tức chao đảo, còn có thể là loại chuyện vô lý thế sao, anh không nhịn được kêu một tiếng: "Tổng tài?"
"Ừ, cậu ra ngoài đi." Ai ngờ Tư Cảnh Hàn vẫn vô cảm, không hề nhìn đến ý kháng cự trên mặt anh, phân phó.
"Vâng..." Dù là nói vậy nhưng trong thâm tâm của Mao Lập Tát có biết bao đấu tranh, rõ ràng tổng tài và cô nhóc kia không giận thì sao lại có chuyện lạ lùng như vậy chứ?
Tổng tài mặt lạnh này là muốn chiều hư cô nhóc kia sao? Rõ ràng đều là thư ký như nhau nhưng tại sao anh phải tăng ca còn cô nhóc kia lại được ngồi không mua hàng qua mạng chứ? Chẳng những thế mà bạn của cô nhóc kia là Mạc Doanh đáng ghét cũng được thảnh thơi lây, chỉ vì anh không biết đi mua đồ với phụ nữ nên mới phải tăng ca sao?
Tại sao? Anh đã làm sai chỗ nào mà phải chịu nghiệt ngã như vậy chứ?
"Cạch."
Thấy cánh cửa đóng lại lúc này Hoắc Duật Hy mới nâng mắt lên nhìn Tư Cảnh Hàn, chính cô cũng cảm thấy lạ vì sao mấy ngày nay hắn lại cho cô thư thái đến như vậy. Mặc nhiên Mao Lập Tát làm không hết việc, còn cô thì suốt ngày ngồi một chỗ lên Taobao, không sinh sự với hắn cũng là một niềm vui rồi.
"Hoắc Duật Hy, qua đây." Hắn đột nhiên gọi, cô bèn đứng lên đi đến. Chỉ là còn chưa sà xuống ngồi đã bưng cốc sữa trên bàn của hắn tự nhiên uống một hơi. "Chuyện gì?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cô đặt cái cốc rỗng trên tay xuống đôi môi thoáng cong lên một đường: "Lại đói?"
"Ồ."
"Dạo này vẫn hay như vậy?"
"Ừ." Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ cô nặng ra thêm.
Cô nhìn xuống hai chân mình chồng lên hai chân của hắn, cũng chưa đến nổi che khuất hết chân của hắn mà, diện tích bề mặt vẫn rất tốt, là rất thon gọn ấy chứ!
Tư Cảnh Hàn ôm lấy eo của cô, trên đùi hắn là một khối thịt nặng trịch nhưng làm hắn có chút thoái mái, tâm tình khá tốt không khỏi liên tưởng nghĩ đến chuyện cô chạy ra ngoài trung tâm thương mại khóc đến thương tâm như không chấp nhận được rồi còn nôn mửa, bây giờ lại hay mau đói, điều này buộc miệng hắn phải hỏi: "Em là đang... không giấu tôi chuyện gì chứ?"
"Không. Nhưng sao anh lại hỏi như vậy, gọi tôi qua đây là vì chuyện này à?" Cô rất thản nhiên đáp, không hề do dự hay suy nghĩ bất cứ điều gì. Chuyện này làm Tư Cảnh Hàn có chút nghi hoặc nhưng hắn không để thái độ đó lộ ra bên ngoài:
"Không phải, gọi em qua đây là muốn nhờ một việc."
"Nhờ? Là việc công hay việc cá nhân? Nếu là việc công tôi rất sẵn lòng, nhưng ngược lại là việc tư thì đề nghị Tư tổng trả thêm lương."
Thái độ này của cô làm Tư Cảnh Hàn thở dài trong lòng: "Có cần tính toán đến thế không?"
"Cần. Theo mức lương cơ bản hiện tại của tôi thì..."
"Là việc công." Để cắt ngang chuyện cô quy đổi tiền lương thì Tư Cảnh Hàn chỉ có cách này.
"Ồ, thế thì bắt đầu đi." Hoắc Duật Hy giả vờ vui vẻ nhìn hắn.
Tư Cảnh Hàn chỉ vào màn hình máy tính, "Em xem, thích cái nào?"
Trong màn hình là các bộ trang sức vừa lên sàn của N&H (NieHen) - Tư thị, chúng sẽ dành cho phiên chợ đấu giá sắp tới ở Ma Cao.
Dù chỉ qua hình ảnh nhưng ánh sáng từ những món đồ vật kia cũng đủ làm Hoắc Duật Hy lóa mắt, cô nuốt nước bọt muốn đưa tay lên sờ đôi hoa tai có mặt hình giọt nước bằng kim cương xanh, nhưng đúng lúc này lại nghe được giọng nói đáng ghét của Tư Cảnh Hàn: "Không cần thèm thuồng, không phải cho em đâu."
Lập tức, cảm xúc của Hoắc Duật Hy tuột dốc không phanh, cô quay lại trừng trừng mắt nhìn hắn. Tư Cảnh Hàn không lạ gì thái độ này của cô: "Sắp tới sẽ gặp một đối tác người châu Âu, vợ ông ta rất thích các sản phẩm của N&H, em là phụ nữ, dẫu sao mắt nhìn cũng có điểm tương đồng."
"Nên anh bắt tôi chọn giúp?"
"Ừ."
"Biết ngay anh sẽ không tự dưng tốt tính thế mà." Cô làu bàu, lần nữa nhìn vào màn hình, nhắm mắt chỉ đại một bộ trang sức khác. "Cái này đi."
"Màu tím?"
"Ừ, màu tím nhìn sẽ quý tộc, huyền bí và tao nhã. Tặng đi cũng như mang ý đang khen tặng khí chất của người ta."
Lời của cô nói rất có lý, Tư Cảnh Hàn cũng phải gật đầu, hắn tin cô nhưng vẫn muốn trêu, chỉ vào bộ trang sức có đôi hoa tai cô muốn: "Tôi thấy bộ màu xanh dương này cũng không tệ."
"Không được!" Hoắc Duật Hy trực tiếp phản bác.
"Lý do?"
"Không thuận mắt."
Tư Cảnh Hàn cười nhạt: "Thế sao? Vậy mà tôi nghĩ em rất thích ấy chứ mới không chọn nó cho người khác."
Vẫn là một câu nói bắn vào tim đen của cô, nhưng mà sự ngang bướng của cô không vì thế mà lắng xuống: "Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng thứ tôi giúp anh nhìn chắc chắn không lầm."
"Tôi cũng muốn nói với em, 3 triệu trong tài khoản của em mua không nổi món hoa tai này đâu, không cần mơ mộng." Vừa nói người đàn ông xấu xa vừa vỗ vỗ lên ௱ôЛƓ cô, khinh thường làm cô tức điên lên, muốn vung đấm đấm con con của mình lên nhưng đã bị hắn bắt được, đôi mắt nhìn cô cũng đầy cảnh cáo: "Nhắc nhở em điều gì đã quên rồi sao? Phải biết phép tắc."
Hoắc Duật Hy đành bực dộc thu lại nắm tay, "Đúng là làm ơn mắc oán."
Tư Cảnh Hàn để cô dựa lưng vào иgự¢ của mình, biết cô không vui lúc này hắn cũng đành thay đổi thái độ nhẹ nhàng hơn, điều này Mặc Lạc Phàm đã có dặn phụ nữ vào giai đoạn này cảm xúc sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của người nhỏ kia. Cho nên hắn nhường cô cũng không quá đáng: "Không phải chỉ nhắc một câu thôi sao, mất hứng cái gì?"
Đôi giày da kiểu nữ của Hoắc Duật Hy đung đưa một chút, cô nhích người qua lại trên đùi hắn không yên: "Ai bảo anh hung dữ với tôi."
"Tôi không có."
"Nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của anh trừng tôi rất đáng sợ! Hơn nữa, anh là tôi sao mà anh biết được bản thân vừa rồi hung dữ thế nào?"
"Được rôi, được rồi, là do tôi, em không cần kể lể nữa." Tốt nhất vẫn là nên chặng đầu để cô không vạch ra một tràn tố tội dài lê thê, hắn biết bụng dạ cô luôn hẹp hòi với những người từng đắc tội với mình, cực kỳ tiểu thư!
Hoắc Duật Hy nghe thế thì đảo mắt, dù sao hắn cũng là cấp trên của cô, bây giờ lại chịu ngã theo phía cô cũng là tốt lắm rồi, cô cũng nên theo ý của hắn bớt lời lại một chút vậy. "Nhưng mà ngày mai tôi phải đến chỗ Mặc Lạc Phàm chơi với Nam Nam một chuyến, anh không được ngăn cản."
Ngày mai là chủ nhật, buổi chiều này hắn cũng bận, dù sao cô cũng chỉ đến chỗ Mặc Lạc Phàm, không cần quá lo lắng, hơn nữa hắn cũng muốn làm một chút việc riêng trong phòng ngủ, cô không ở đó sẽ tốt hơn.
"Được rồi, chiều đó bảo Tiểu Vương chở em đi. Nhưng mà nhớ phải về trước bữa tối."
Mặc dù đã được đồng ý nhưng điều Hoắc Duật Hy vẫn chưa biểu lộ hết hết mong muốn, cô đột ngột biến thành con rắn không xương sống dán lên người ta, đưa đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp nhìn hắn.
Tư Cảnh Hàn nhìn nụ cười quyến rũ trên môi cô có chút dị ứng nghiêng đầu đi: "Chuyện gì nữa?"
"Đại gia..."
"Ăn nói đàng hoàng, nếu không về chỗ ngồi."
Tư Cảnh Hàn quả thật là người không biết thương hoa tiếc ngọc, hắn cứ thích cô trở thành con nhím luôn xù lông ấy!
"Tôi thấy trong gara biệt thự hình như mới có thêm một chiếc Rolls-Royce, trông nó đẹp quá nhỉ? Chắc anh mới đặt hàng hàng riêng hả?"
"Thì sao?"
"Ừ thì... Lần trước tôi có nói với Mặc Lạc Phàm ý... Nếu như, nếu như..." Nói đến đây cô lại nâng khuôn mặt đáng thương lên, chớp chớp mi nhìn hắn dụ hoặc. Da đầu của Tư Cảnh Hàn cũng vì vậy run lên, hắn nâng tay đẩy mặt cô sang một bên: "Em định dùng bộ dạng này để thuyết phục tôi?"
"Ừm... được không?"
"Nếu tôi không chịu thì em tiếp tục dùng biểu cảm này."
"Đúng vậy, tôi là rất có thành ý... Nha..."
Tư Cảnh Hàn nghe cô kéo dài âm tiết cuối cùng mà mặt hắn xanh lại, nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn gượng ép: "Thành giao." Mặc dù hắn không biết cô định làm gì chiếc xe của mình, nhưng mà hắn thật sự không chịu nổi biểu cảm này của cô thêm quá lâu nữa.
Được cho phép, lập tức Hoắc Duật Hy nhảy dựng lên, không chút luyến tiếc rời khỏi người của Tư Cảnh Hàn, thái độ thay đổi 180° nhìn hắn: "Thế thì tôi đi tìm Mạc Doanh đây, không làm phiền anh làm việc nữa. Tạm biệt."
"Xoạch."
Tư Cảnh Hàn nhìn bóng dáng của cô khuất ở cửa ra vào, trong lòng hắn dâng lên một trận ê ẩm.
Trong mắt cô, hắn chỉ đáng để chuộc lợi thế sao? Vì sao lại có người phụ nữ không biết tiếc rẻ gì hắn thế này? Chẳng lẽ cô không hiểu lấy được lòng của hắn thì thứ cô muốn hắn đều có thể cho sao?
"Píp píp píp."
[Tổng tài, tôi nghe.] Mao Lập Tát hớn hở bắt máy, có phải hay không tổng tài muốn bàn giao lại ít tài liệu cho Hoắc Duật Hy?
"Cậu qua đây lấy thêm ít tài liệu về phòng giải quyết."
[...]
Mỗi khi Tư Cảnh Hàn nói thế Mao Lập Tát đều hiểu một ít thật ra chính là một đống.
_______________
Sau lần thất bại dưới tay Lạc Tư Vũ, Trí Quân cũng thu mình ít lộ diện hơn, mặc khác tăng cường người dò la các nơi hoạt động thường xuyên của Tư Cảnh Hàn.
"Thất bại lần trước làm cô khó chịu sao?"
"Không phải khó chịu mà có chút không cam tâm."
Tề Thiếu Khanh nghe cô đáp thì cười nhẹ, anh từ sô fa đứng lên đi đến cửa sổ muốn tìm thuốc hút. Nhưng được nửa đường thì dừng lại, đổi hướng đi đến quầy bar trong phòng lấy một chai rượu rồi đổ ra ly mới lần nửa đi đến cửa sổ.
"Lạc Tư Vũ không phải người dễ qua mặt, tôi tin cô cũng biết điều này, đã là thế vì sao còn tự dằn vặt bản thân?"
"Tôi nghĩ là bản thân đã rất hiểu anh ta, nhưng không ngờ, anh ta còn có những mặt mà tôi chưa từng biết." Trí Quân không nhìn về phía anh mà ấy mắt mờ mịt nhớ đến ngày hôm đó trong thang máy.
Tề Thiếu Khanh nâng ly đến bên môi, nhấp một ngụm nhỏ mới khẽ khàng nói: "Trí Quân, cô theo tôi cũng mấy năm rồi nhưng chưa từng mắc sai lầm nào. Cho đến hôm nay tôi vẫn rất hài lòng về sự cẩn trọng của cô, nên đừng vì phút chốc mà sự tự chủ bao lâu nay lại mất đi, hấp tấp luôn làm người ta vấp ngã."
Bây giờ thì Trí Quân nhìn về phía anh: "Vậy nên đến bây giờ dù thời cơ đã chín mùi, anh vẫn chờ sao?"
Chiếc ly trên tay của Tề Thiếu Khanh hơi lắc lư, loại chất lỏng màu sẫm tím sóng sánh lấp lánh. Anh ý vị trả lời: "Trí Quân, chuyện này không giống chuyện của cô đang gặp phải. Nhưng mà tôi đã đích thân đến đây thì chứng tỏ tôi không còn ngồi đợi nữa rồi. Tuy nhiên dù đích đến ở phía trước tôi vẫn không muốn lơ là bất cứ điều gì, bao nhiêu năm tôi đều kiên nhân, chỉ mất thêm một đoạn thời gian chờ đợi thì có là bao. Hơn cả muốn chơi với Tư Cảnh Hàn, tuyệt đối không nên vội, vì hắn là người thích dùng cách đánh nhanh để áp đảo đối phương. Nên theo kiểu này chúng ta chơi không lại hắn đâu."
Trí Quân không trả lời, chỉ nhìn bóng lưng cao vời vợi của anh chắn mất tầm của ánh sáng, bây giờ thì cô cảm giác được ánh sáng chỉ là lớp vỏ anh dùng để che chắn trước mặt, nhưng phía sau anh lại là một nửa bầu trời khác đầy đen tối. Và anh dùng nữa bầu trời không ánh sáng này để nuôi dưỡng nội tâm, cùng với Tư Cảnh Hàn đứng trên hai đầu chiến tuyến, hắn có thể là ác quỷ, nhưng anh tuyệt đối chẳng phải là thiên thần.
Qua rất lâu sau, khi ly rượu trên tay của Tề Thiếu Khanh đã cạn, Trí Quân mới nói: "Tôi hiểu rồi, lần sau tôi sẽ tiết chế."
Anh xoay người lại, nhìn cô: "Rất tốt, nhưng sau này nếu không cần thiết thì cô nên hạn chế gặp Lạc Tư Vũ đi. Cậu ta đã muốn mời tôi thì tôi cũng không nên thất lễ."
"Vâng."
_____________
Buổi chiều chủ nhật này ở Hàn Nguyệt vắng tiếng của Hoắc Duật Hy liền trở nên tĩnh lặng hơn hẳn.
Tư Cảnh Hàn trở về đã là 4 giờ chiều, hắn chào Hàn thúc một tiếng thì lên tầng vào phòng thay quần áo. Sau khi mặc vào một bộ quần áo ở nhà thoải mái với áo T-shirt màu lam và quần dài màu trắng hắn không định xuống tầng mà ở lại trong phòng.
Trong tay trang cũ lấy ra một chiếc hộp trang sức màu nhung, hắn mở ra xem một lần thì mỉm cười thật nhẹ. Đây là đôi bông tay hôm trước Hoắc Duật Hy nhìn trúng, chiều nay hắn lặng lẽ đặt vào trang điểm của cô, không biết sau khi cô thấy được thì sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?
Chắc chắn lại há hốc mồm rồi nhảy dựng lên vui thích vì có được món hời.
Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại làm như vậy, tạo cho cô một sự bất ngờ để nhìn thấy nụ cười của cô sao? Hắn cũng không biết nữa, chỉ là trong thâm tâm hắn rất mong chờ nhìn lúc cô mở chiếc hộp này ra.
Nhưng mà hắn nên lấy lý do gì để tặng cô đây? Trước đây không hề có trường hợp như vậy xảy ra, bởi vì chỉ cần cô thích thì cứ tự mình mua, nhưng nhìn lại cô cũng không mua được mấy món. Chủ yếu đồ trang sức mà cô có được là do theo thông lệ mỗi khi dự tiệc cùng hắn thì Hàn thúc sẽ chuẩn bị mà thôi. Còn hắn, ngoại trừ lần sinh nhật năm đó thì chưa tận tay tặng cô thêm bất cứ thứ nào.
Bây giờ đột nhiên lại tặng cho cô món đồ này, không biết cô có nghĩ hắn đột nhiên dung túng mà nghi ngờ không? Cốt yếu là vì cái kia... có thể cô mang bảo bảo, hắn cũng xem như tặng cái này làm lễ vật cho cô.
Ban đầu hắn còn cho rằng cô không nói cho hắn biết vì cô hận hẳn nên không muốn sinh đứa trẻ, vậy mà mấy hôm nay chẳng những không đòi đến bệnh viện hay trốn ra ngoài một mình mà ngược lại cô còn ăn uống rất tốt, làm hắn không khỏi nghĩ đến cô là đang chấp nhận việc này. Chỉ là cô không chịu nói thật cho hắn biết khiến hắn có chút lưỡng lự không biết phải nói sao cho thích hợp.
Tư Cảnh Hàn ngồi trên giường cầm chiếc hộp màu nhung kia rất lâu. Hắn không ngừng suy nghĩ phải làm sao lấy lý do, hắn làm chủ Tư thị lâu như vậy cũng chưa từng rơi vào tình huống như thế này, một tình huống cỏn con nhưng hắn không sao giải quyết được, đúng thật là buồn cười. Quà cũng đã mua về rồi, mua một cách vô thức, cũng vì một lý do hắn không rõ ràng mà quyết định tặng đi, làm việc mơ hồ như vậy là tối kỵ của hắn, nhưng lại vì một ánh mắt khao khát trong chốc lát của Hoắc Duật Hy mà làm thật, dường như gần đây cảm xúc của cô đang chi phối hắn ngày càng nhiều thêm.
Tư Cảnh Hàn đứng lên, đi về phía bàn trang điểm đối diện giường ngủ.
Hắn đã nghĩ rồi, và không có lý do nào thõa đáng cả. Nhưng hắn muốn tặng thì cứ tặng thôi, vì sao cứ phải giải thích với cô ngốc đó? Nói với cô chỉ làm hắn thêm bận tâm và tức giận mỗi khi cô bướng bỉnh không chịu hiểu chuyện.
Ngăn tủ ở bàn trang điểm của Hoắc Duật Hy không khóa nên Tư Cảnh Hàn có thể dễ dàng mở ra, ban đầu chỉ định để chiếc hộp trong tay mình vào nhưng khi thấy những vật bên trong thì người lãnh cảm như hắn lại nảy sinh chút hứng thú dừng lại xem thêm một chút.
Bên trong không để quá nhiều thứ, chỉ vài món trang sức thông thường cô hay dùng, có cả một ít mỹ phẩm, nước hoa và một chiếc hộp nhỏ màu đen cẩn thận đặt ở một góc.
Tư Cảnh Hàn nhìn ra chai nước hoa bên trong đó y hệt chai nước hoa hắn đã dùng được một ít thì bỗng dưng biến mất, hỏi cô thì cô bảo đã làm vỡ. Bởi vì bình thường cô cùng hắn dùng chung một chai nên hắn nghĩ là thật và bảo đổi sang một chai khác, nhưng hóa ra là cô đem giấu nó ở đây. Hắn không hiểu ý này của cô là gì, nhưng chắc lại đem đi làm chuyện xấu sau lưng hắn.
Bên dưới chai nước hoa có một chiếc khăn, thử cầm lên mới biết đó cũng là của mình khiến hắn bất ngờ hơn, rồi sau đó nhìn kĩ lại một lượt bên trong, hóa ra trong ngăn tủ này gần một nửa đều là đồ của cô âm thầm lấy từ hắn. Trước đây, không bao giờ động vào bàn trang điểm của cô, nhưng hôm nay mở ra hắn mới biết sự tinh nghịch bên trong con người cô đạt tới mức độ nào. Đến nổi hắn mất nhiều đồ như vậy mà chẳng hề hay biết gì.
Cười khổ một tiếng, hắn xếp lại cẩn thận những thứ đã lấy ra về chỗ cũ, cuối cùng chỉ còn chiếc hộp màu đen ở góc kia là chưa ᴆụng đến. Tuy chưa biết bên trong là thứ gì nhưng hắn có thể cảm giác mãnh liệt được đó là một vật rất quan trọng với cô.
Hắn dịch bàn tay nâng nó lên, đôi mắt phượng thoáng qua chút suy nghĩ rồi mở hộp.
"Cạch."
Một mùi hương tao nhã, nhẹ nhàng nhưng trầm lắng lập tức xộc lên mũi, cuốn theo tất cả ký ức một lượt ùa về, giẫm nát thời gian và không gian đã qua đến với tâm trí của hắn.
Bên trong, là một thứ khiến lòng của hắn phải bị động.
Ra là vậy... món đồ mà bấy lâu nay hắn chưa từng nhìn thấy thêm lần nào nữa thì ra nằm ở đây, từng nghĩ cô đã ném nó vào thùng rác hoặc bất cứ đâu mà cô tiện tay nhưng hôm nay mới biết nó vẫn còn nguyên vẹn và được giữ tỉ mỉ đến như vậy. Như một bảo vật không thể để ai thấy được.
Chiếc vòng tay bằng gỗ trầm hương hắn tặng cô vào sinh nhật 19 tuổi.
Tư Cảnh Hàn cầm chiếc vòng tay lên, nó được buộc cùng một sợi dây màu lam, có vài chữ nhỏ được viết lên đó, chỉ liếc qua một lần hắn cũng có thể nhìn thấy được hai chữ "Tiểu Bạch" chối mắt.
Hắn hiểu rồi, cô trân trọng chiếc vòng tay này như vậy chỉ bởi vì cô nghĩ đây là Tử Mặc tặng cho mình, món đồ duy nhất còn liên quan đến Tử Mặc, đại diện cho sự tồn tại của Tử Mặc chứ không phải là thứ đồ thuộc về Tư Cảnh Hàn. Nó không có bất kỳ liên hệ đến hắn, lúc đó cầm vật này cuộc đời của cô ba chữ Tư Cảnh Hàn không là gì cả...
Nhưng cô nào biết lúc đó cầm vật này trong tay hắn là nhân danh ai đến hướng đến cô trao gửi... Chắc cô không biết, và sau này, rồi mãi mãi cũng không biết được.
Trong bất chợt, khi thấy cô vẫn còn giữ chiếc vòng tay này cùng tên một người đàn ông khác trong ngăn tủ, hắn có cảm cô ngoại tình, hắn bị cô cắm sừng rất nghiêm trọng, chẳng khác nào cô còn dây dưa với người khác ngay trong chính căn phòng của hắn.
Đặt chiếc vòng vào chiếc hộp, hắn muốn đóng ngăn tủ này lại thật mau, nhưng "bộp" một tiếng, hình như có thứ gì bên trong lại ngã xuống. Bất đắc dĩ hắn lại đưa tay sâu vào trong tìm kiếm, lúc cầm được một lọ vitamin hắn cũng không nghĩ nhiều đặt lại chỗ cũ rồi để chiếc hộp màu đen về phía trước nó nhưng, vì sao cô lại để một lọ vitamin ở nơi này?
Không phải chỉ là vitamin sao, tại sao phải để trong ngăn kéo của bàn trang điểm mà còn là vị trí bình thường không nhìn thấy?
Lần nữa lấy lọ vitamin ấy ra, hắn nhanh chóng mở nắp, đưa lên mũi.
Một thoáng tĩnh lặng... tất cả tập trung vào bóng dáng của người đứng bên bàn trang điểm đó.
"Cạch... Cạch cạch cạch cạch..."
Cái nắp trên ngón tay của Tư Cảnh Hàn vô thức rơi xuống, một chuỗi âm thanh phá vỡ không gian yên tĩnh và một bầu trời... của một người...
Hắn nhắm nghiền đôi mắt, đôi mi khép chặt run khẽ, trong khoang mũi còn nhạy bén được mùi hương trong chiếc lọ đó. Hắn là lính đặc chủng cho nên luôn nhanh nhạy đối với mùi vị mà mình đã từng ngửi qua...
"Phịch"
Ngồi nhoài xuống ghế, bàn tay mảnh dẻ, trắng trẻo xiết chặt lại khiến hình dạng của chiếc lọ phải méo mó, gân xanh trên tay lộ rõ, run rẩy. Mùi vị này hắn đã ngửi qua khi còn là Tử Mặc, cũng rất sợ Hoắc Duật Hy phải uống loại thuốc này vì nó không tốt cho sức khỏe, bởi nó đâu phải là vitamin...
Khuôn mặt hắn từ lúc nào đã xanh mét, từng nét biểu cảm trên đó cũng cứng lại, đau đớn. Gần như không còn một chút khí huyết khiến nó trở nên trắng bóc, và đôi môi mím chặt đến tái nhợt, trong mắt hắn vô thức đã nhuốm đầy một loại bi thương mà hắn chưa từng dám để lộ.
Dường như cả hô hấp thôi cũng rất khó khăn, hắn phải hít vào một hơi thật sâu để không làm ra một hành động cuồng dại nào đó.
A... Hóa ra là do hắn đã hiểu nhầm... đã hiểu nhầm...
Thì ra là do hắn tự mình đa tình rồi trở thành con người đa sầu, đa cảm, mất luôn khả năng phán đoán, cứ như một tên ngốc lao vào một sự suy đoán không có căn cứ, tự lấy đó làm vui, hao tâm tổn sức suy nghĩ thật nhiều, từng đêm ưu tư làm sao cho toàn vẹn, nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó lại lén lút đem nó ra trộm vui, trộm mừng...
Nhưng nực cười thay, cuối cùng đó chỉ là hiểu nhầm. Và từ lúc nào một con người đa nghi như hắn lại suy nghĩ sơ sài như vậy, nhìn thấy cô nôn thì cho rằng là thai nghén, thấy cô mau đói, liên tục tăng cân thì cho rằng là do người còn lại chiếm vị trí làm tổ mà bỏ qua các khâu xác nhận còn lại, đinh ninh điều mình nghĩ là thật, hắn là quá tin tự hay đang mù quáng?
Tư Cảnh Hàn cười ra tiếng, tiếng cười như cỏ mọc hoang, lan tràn vô phương hướng và không vì mục đích nào cả. Trong căn phòng vắng lặng nụ cười của hắn nghe như khô khốc, gượng gạo và khó khăn, như một con thú nhỏ bị thường nằm ở góc tường thổn thức kêu với.
Lòng иgự¢ hắn, vị trí trái tim đang kịch liệt phập phòng, cảm giác đau đớn là có thật, không phải chỉ là một sự hoa mỹ dùng để miêu tả cho tâm trạng bất ngờ hay sửng sốt không chấp nhận được. Mà chính cái đau khi ngửi ra loại thuốc trong chiếc lọ này, hắn mất chỉ một nhịp đập, nhưng quặn thắt từ giây phút đó đã trỗi dậy và cho đến bây giờ thì những thành quách cũng đã hoang tàn... Tất cả, trở lại những chuỗi ngày xơ xác và héo hon, và hắn, và tương lai sau này nữa, hắn hiểu rồi, bên mình sẽ không có thêm bóng dáng một ai.
Bởi vì cô từ đầu đã không cho hai người cơ hội có thêm một mối liên hệ, là do hắn cạn nghĩ mới cho rằng cô vẫn còn phụ thuộc lắm vào mình, chỉ cần hắn chịu mở ra hy vọng thì hai người sẽ có hy vọng mà quên cái điều hắn hay tự nhắc mình, rằng cô đâu đặt hy vọng gì lên người hắn, tương lai của cô đâu cần hắn. Cô yêu Tử Mặc, yêu tự do và giải thoát.
Vậy mà hắn lại dùng một lý do kém cõi để tự qua mặt mình, chắc lòng hắn đang muốn gieo thêm một niềm hy vọng viễn vong nào đó. Sự tự chủ của hắn bao giờ cũng rất tốt, thật ra nếu muốn làm rõ chân tướng thì từ lâu hắn đã có phương pháp cho cô kiểm tra rồi, là do hắn không muốn minh bạch tất cả bởi vì hắn sợ mình thất vọng. Thâm căn cố đế, tận cùng của những tâm niệm, ý thức của hắn lại mong điều này có thể xảy ra: giữa hắn và cô có thêm một sự ràng buộc.
Hắn biết, mong muốn này của hắn mang đầy ích kỷ. Lúc trước ép cô xóa đi tất cả, bây giờ cũng chính là hắn nhưng lại hy vọng cô cho hắn thêm một điều tốt đẹp mà mình từng chối từ bằng cách tàn nhẫn nhất.
Và hắn cũng biết rằng chuyện này trong tình huống của hai người là nghiêm cấm, điều hắn cần làm là phải dùng mọi phương thức để tránh cho hắn và cô có thêm sự ràng buộc liên quan, thế mà cuối cùng hắn vẫn hay cố tình làm ngơ mỗi khi gần gũi với cô, đây há chẳng phải là cố tình phạm quy sao?
Có lẽ, lòng hắn đã mâu thuẫn ngay từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc.
Đôi môi của hắn bây giờ thoáng run rẩy, hắn cười không được nữa, trong mắt hoang sơ và đầy mờ mịt, sâu hun hút những cõi sương mù. Cổ họng hắn thấy đau và không sao hô hấp thông thuận được, tức khí ở Ⱡồ₦g иgự¢ chèn ép lên trái tim, giày xéo nó tưởng như sẽ ૮ɦếƭ, vậy mà hắn còn tưởng rằng linh hồn của trái tim mình đã đặt ở một nơi khác, dù bất cứ giá nào nó cũng không thấy đau. Cơ mà bây giờ, nó lại đau và còn đau âm ĩ... Hắn phải làm sao đây...?
Đột ngột cánh tay phải của hắn bỗng tê rần, và nó cũng đang bắt đầu run lên lẩy bẩy. Hắn giữ chặt lấy nó, cúi mặt thở dốc, mồ hôi trên trán trong tích tắc rịn ra. Đau đớn về thể xác là thế, vẫn không bằng bi thương mang trong lòng.
Thế nhưng, những cảm giác thống khổ này là do hắn tự chuốc lấy, hắn có thể trách được ai, càng không có tư cách trách cô. Bởi vì cô không hề dối gạt bất cứ lời nào, chỉ do hắn hiểu lầm rồi tự vui sướng, đến lúc này cũng tự mình gặm nhấm tàn dư.
Hắn cũng không có tư cách trách cô vì sao lại lén giấu hắn dùng loại thuốc này, tất cả năm xưa một tay hắn tạo dựng, một màn máu tanh đánh đổi cả đứa trẻ mình để ép cô đi vào đường cùng, là do hắn bất chấp thủ đoạn, là do hắn nói hắn không cần đứa trẻ, cho nên cô bây giờ làm theo ý hắn rồi thì có gì là sai. Hắn còn không mau vui mừng, đến đây ai oán cái gì nữa?
Cô giúp hắn cắt đứt tất cả các mối liên hệ, không bắt hắn phải vì cô ràng buộc thêm bất cứ điều gì, chỉ đợi đến ngày phán quyết, hai người cứ như thế trở về với thế giới của mình, từ đó không thấy lại nhau lần nữa bao giờ. Không níu, không nợ, cũng không cần nói thêm lời tạm biệt nào nữa cả. Thế đó, em đi em không đau đớn, tôi ở lại, tôi chẳng phải căm hờn.
Điều hắn muốn là đây. Và hắn buộc lòng phải vui mừng.
Hãy mau cất đi những đau lòng vặt vảnh, hắn chán ghét loại cảm giác này, đứng trên đỉnh của kim tự tháp điều hắn cần chính vứt bỏ trái tim, nhốt linh hồn của mình vào chiếc hộp, ác quỷ như hắn không cần tình cảm, và tình yêu hắn không thể dành cho người phụ nữ Hoắc Duật Hy này. Vì cô sẽ làm người ta đau khổ, ở bên cạnh hắn cô chính là vướng bận, hắn nên hiểu rằng có cô thì hắn sẽ không có Bảo Bối, cũng không còn giữ được ngai cao của mình.
Hắn có thể mất đi tất cả, duy chỉ có Bảo Bối là không! Đến cả cô cũng không có quyền chạm vào Bảo Bối của hắn, Bảo Bối từ trước, bây giờ, và sau này nữa chỉ của mình hắn mà thôi!
"Cạch."
Tư Cảnh Hàn lưu loát đóng ngăn kéo lại, hắn để tất cả về vị trí cũ, nhưng không mang trái tim của mình trở về trong lòng иgự¢ này. Và ban đầu nó cũng chẳng nằm ở đây, trái tim loài ác quỷ không bao giờ ở trong lòng иgự¢ bởi khi hiến mình cho tội lỗi, ác quỷ đã đánh rơi mất linh hồn.
Hắn sẽ không cần nghĩ ngợi thêm đều gì nữa, theo tất cả những lựa chọn trước đây thả mình về phía trước, dù đau dù khổ, không kêu than và không oán hận, một mình gặm nhắm vị tàn dư giữa tĩnh lặng và cô đơn. Tất cả đều đã quay về vị trí cũ như trước lúc hắn bước vào căn phòng này, thời gian dành cho những ngày tháng yên bình cuối cùng của hai người cũng đã hết, không nên chần chừ hay lưỡng lự, hắn bước ra ngoài và mang theo quyết định của ngày sau ly biệt.
Trời chiều hôm nay âm u, tĩnh mịch, vòm cây ngô đồng đỏ rực giờ đây cũng đã rụng hết lá và đang chìm vào ngỏ tối hắt hiu, đêm xuống, ánh đèn càng thêm sáng, chỉ có hy vọng đã tắt mất từ lâu...