"Cậu biết rồi?" Mặc Lạc Phàm hơi bất ngờ, hỏi lại.
Động tác cầm đũa của Tư Cảnh Hàn vẫn rất tao nhã, đôi mi của hắn thanh tĩnh quạt một cái: "Chẳng phải Tề Thiếu Khanh đã nói cậu ta không can thiệp vào chuyện của Na Mộc Lệ, nên tất nhiên là chuyện này vừa xong, cậu ta cũng trở mặt tiếp tục cho người dò tìm Mộc Tích. Hôm nay chuyện họp báo của Na Mộc Lệ đã đánh dấu hồi kết của scandal, nên hẳn là cậu ta cũng đã hành động."
Mặc Lạc Phàm thấy hơi nóng bức dù vị trí bàn ăn được một chiếc cửa sổ sát mặt đất thông gió. "Mấy hôm nay cậu đã liệu tính được việc này rồi sao?"
Tư Cảnh Hàn gật đầu, Mặc Lạc Phàm chỉ thấy chóp mũi của hắn, hôm nay hắn cúi đầu nhiều hơn là đưa mắt nhìn anh kiêu ngạo. Anh không thích cảm giác như vậy chút nào.
Con người ta sợ điều gì?
Có lẽ, chuyện không nhận ra tình cảm của mình dành cho ai thì rất đáng sợ, nhưng đã nhận ra tình cảm vậy mà biết mình không được yêu người đó lại càng đáng sợ hơn.
Người ta thà rằng không hiểu bản thân mình, không cần biết mình phải làm gì đôi khi còn vui vẻ hơn việc quá hiểu mình, hiểu rõ hơn việc mình cần phả làm dù điều đó khiến tâm can phải dằn xé... vẫn phải làm.
"Cậu định trở lại Canada không? Lâu rồi cũng không có gặp người ta, lần trước mình đi có khóc với mình rồi dặn mình nói với cậu rằng nhớ cậu nhiều lắm." Lúc sau, Mặc Lạc Phàm mới nói.
Trong mắt của Tư Cảnh Hàn tràn ra một tia ấm áp, hắn cũng nhớ người kia, Bảo Bối của hắn.
Tuy vậy hắn lại từ chối lời để nghị của Mặc Lạc Phàm. "Không cần đâu, chẳng phải còn bọn Bạch Tứ chơi cùng sao?"
"Cậu muốn ở lại cùng Tiểu Duật Hy thêm ít lâu à?" Mặc Lạc Phàm nói đúng trọng điểm. Tư Cảnh Hàn không khẳng định nhưng cũng không phủ nhận.
Mặc Lạc Phàm cũng biết rõ câu trả lời là gì nên anh không nói gì nữa, không khí trong phòng ăn có chút ngưng trọng.
"Bịch bịch bịch."
Lúc này ở cầu thang âm thanh giậm chân ngày một lớn, Mặc Lạc Phàm nhìn ra thì thấy Hoắc Duật Hy đi xuống. Anh lập tức đổi vẻ tươi cười kêu lên:
"Tiểu Duật Hy, em xuống ăn cơm à?" Dù nói thế nhưng không quên quay sang nói nhỏ với Tư Cảnh Hàn: "Thấy không, đói bụng là tự động mà xuống thôi. Con gái là thế đấy, không được chiều quá, cũng không được cứng nhắc quá!"
"Hí hí... Tiểu Duật Hy em... Uể, sao dạo này trông em múp míp thế?! Mới có một tuần không gặp mà, Tiểu Bạch đúng là nuôi em tốt ghê..." Lời anh nói càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất sau ánh mắt đang bốc cháy của Hoắc Duật Hy.
Cô đùng đùng quay đi, Mặc Lạc Phàm vội chạy theo: "Tiểu Duật Hy, anh xin lỗi, là anh lỡ lời không phải anh cố tình nói như vậy đâu mà, chỉ tại... Chỉ tại..."
"Chỉ tại em béo lắm chứ gì?!" Cô gần như gào lên.
Thảo nào Tư Cảnh Hàn bảo trông cô xấu muốn ૮ɦếƭ! Thì ra cô sắp biến thành con khủng long, ngay cả Mặc Lạc Phàm cũng phê bình đến nơi.
"Loảng xoảng" Cô xô thẳng cái tô lên bàn ăn, bực dọc đẩy ghế ra ngồi xuống.
Mặc Lạc Phàm thấy vậy cũng ngồi theo, anh nhìn Tư Cảnh Hàn không phản ứng gì cả thì nuốt nước bọt.
"Không đâu, anh chỉ đùa thôi. Tiểu Duật Hy, em vẫn rất thon gọn và xinh đẹp mà..." Mặc Lạc Phàm vừa nói vừa khóc thầm trong lòng, vừa mới dạy dỗ tên Tiểu Bạch kia xong bản thân lại tự đi đâm đầu vào ổ kiến lửa, xem bộ dạng của Hoắc Duật Hy thì điệu này khó mà dỗ.
"Cạch cạch cạch."
Hoắc Duật Hy dầm muỗng cơm đánh vào tô, cô đã tự xới cho mình nửa tô đầy cơm, mặc lời nói của Mặc Lạc Phàm nài nỉ, cô chỉ xúc thức ăn và cơm cho vào miệng. Mỗi cái nhai và nuốt xuống đều như nghiến răng nghiến lợi nhai nát Mặc Lạc Phàm.
Cô cũng nhìn đến Tư Cảnh Hàn, chính hắn chê cô xấu muốn ૮ɦếƭ, cô ghét hắn còn hơn Mặc Lạc Phàm cơ.
"Lách cách!"
Tư Cảnh Hàn vừa dời đũa vào đĩa rau xào Hoắc Duật Hy đã đẩy muỗng tới, xô đũa của hắn ra. Sau đó lấy cả đĩa rau cho vào cái tô của mình.
Mặc Lạc Phàm nuốt nước bọt, sau đó trước mặt anh là cảnh Hoắc Duật Hy giành lấy cả bàn thức ăn, chỉ cần Tư Cảnh Hàn muốn gắp món nào cô đều đem tất cả đĩa thức ăn đó hoặc là cho vào tô của mình, hoặc là dời cái đĩa đến chỗ mình.
Dù vậy Tư Cảnh Hàn không hề tức giận cũng không nói gì, cô muốn thì tùy cô nhưng điều này càng làm cô thêm tức tối!
Đến khi trước mặt Tư Cảnh Hàn không còn đĩa thức ăn nào nữa thì hắn buông đũa, động tác mềm mại dùng khăn ăn lau khóe miệng rồi đứng dậy.
Hoắc Duật Hy nhìn theo bóng lưng của hắn, kết quả cô đập muống xuống bàn, hướng về phía Tư Cảnh Hàn lớn tiếng:
"Tôi thì xấu chỗ nào?!"
Bước chân của Tư Cảnh Hàn dừng lại, hắn xoay lại nhìn cô, nhìn vào mắt cô rồi thản nhiên:
"Em không xấu, nhưng tính khí thì vô cùng tệ. Bình thường bị chiều hư, không có ai trong nhà tôi không nói, nhưng ngay cả có khách đến nhà cũng giở thói trẻ con, dạy em lần nào em cũng chẳng chịu nghe. Nên em trong mắt tôi càng ngày càng xấu, sau này chắc cũng chẳng thể gả chồng."
Thái độ khinh thường của Tư Cảnh Hàn vừa làm Hoắc Duật Hy tức giận nhưng cũng vừa xấu hổ, cô nhìn đến Mặc Lạc Phàm trên bàn câm lặng như hến, pha vào mắt anh là nét kinh ngạc khi thấy được vẻ ngang ngược của mình đối với Tư Cảnh Hàn.
Anh không ngờ bình thường Tư Cảnh Hàn bảo cô hư anh không tin, nhưng bây giờ xem ra lời hắn nói ắt có đạo lý và nguyên do.
Mặt và tai Hoắc Duật Hy đều đỏ lên, cô đẩy ghế ra, sải bước đến cạnh Tư Cảnh Hàn, ngẩn đầu đổ lỗi: "Tôi ghét anh! Ai cần anh dạy, anh là anh ba hay anh trai của tôi sao? Tôi mới không thèm... A..."
Cô còn chưa nói xong cả cơ thể đã bị một lực đạo lớn túm lấy, cô nghĩ sẽ rơi vào lòng иgự¢ rộng lớn của người kia hoặc sẽ được hắn bế xốc ngang lên như mọi khi, nhưng không, Tư Cảnh Hàn xách cô như vắt một cái áo ngang khủy tay, đi lên lầu.
Mặc Lạc Phàm nhìn theo bóng hai người khuất dần đến không dám chớp mắt, đúng là rất khó hiểu mối quan hệ giữa hai người này, trong xa cách có thân mật, trong thân mật lại có lạ lẫm, không thân quen nhưng lại tự nhiên đến lạ lùng.
Nhưng bản chất của việc này là không ai đem sự tồn tại của anh cho vào mắt, đến cuối cùng cả phòng ăn anh như một tên tự kỷ.
"Huỵch." Hoắc Duật Hy rơi xuống giường nhưng không đau, có lẽ là do cố kỵ vết thương của cô nên hắn không dám thẳng quay quăng xuống.
Cửa phòng sập một tiếng đóng lại, cô lòm còm bò dậy.
"Đừng để có Mặc Lạc Phàm mà tôi buộc phải ra tay dạy dỗ lại em."
"Anh đánh tôi à? Thì đánh đi, anh còn sợ ai sao?" Cô vô lý đùng đùng thách thức.
"..." Tư Cảnh Hàn liếc nhìn cô, hắn nhíu mày thật chặt, cố gắng không xúc động mà thô lỗ với cô, dẫu sao hắn vẫn không mong mình làm cô đau. Tuy vậy vẫn bực bội tháo cúc áo sơ mi trên cùng nới rộng cổ áo.
"Em nghe lời một chút sẽ ૮ɦếƭ sao? Vừa nói đến em thì cứ như con nhím xù lông lên, em nhu thuận một chút tôi sẽ nổi cáu với em sao?"
Hoắc Duật Hy khịt mũi, cô là một đứa trẻ không ngoan, trong mắt hắn vì sao cô không lớn lên được vậy? Cô muốn đâu phải là sự dỗ dành của hắn, mà cô muốn hắn lắng nghe điều cô nói.
"Tôi không có xấu, tôi cũng có tai, cũng nghe hiểu tiếng người mà. Anh bảo tôi lễ phép một chút sao anh không xem thái độ của anh đối với tôi là gì, anh có phải trưởng bối của tôi đâu mà cứ như một ông già cổ hủ ấy! Lúc nào cũng cao ngạo, không cho người khác biết mình nghĩ gì. Anh có biết đi bên cạnh anh tôi chẳng khác gì con nhóc ngốc nghếch không?"
Tư Cảnh Hàn không ngờ cô sẽ nói thế, trước giờ hắn cũng không nghĩ trong lòng cô đang phẫn uất điều này. Nhưng hắn nghĩ thế giới của cô chỉ cần trong sáng như thế là tốt lắm, không cần hiểu được những điều hắn nghĩ, những chuyện xấu xa hắn làm, một ngày nào đó khi tách khỏi hắn rồi cô sẽ không bị nhuốm bẩn.
Nhưng cô cũng cần lớn lên một chút, trưởng thành thêm một chút, độc lập thêm một chút thì mới không bị người ta bắt nạt. Những tên đàn ông khác mới không có cơ hội khi dễ cô, cô sẽ gặp được người đàn ông tốt.
Cuối cùng lại sinh ra mâu thuẫn giữa cách hắn đối xử với cô. Hắn mâu thuẫn khi nghĩ cô càng trưởng thành rồi thì cô sẽ nhanh hơn bay khỏi chiếc Ⱡồ₦g son của hắn, hắn sẽ rất không vui, hắn cũng chán ghét khi nghĩ đến cô sẽ gả chồng cho một người đàn ông nào đó. Hắn lại muốn cô còn bé nhỏ, ngây thơ rủ cánh trong lòng hắn, chỉ chờ hắn mang đi chứ cô không bay đi đâu được.
Nên đôi lúc hắn lại chiều chuộng cô như một vị công chúa, biến cô thành một người bướng bỉnh, nhưng không ngờ trong nháy mắt cô có thể bướng bỉnh đến thế này đây! Đều là do hắn.
Phẫn uất của cô cũng do hắn, tính cách khi nóng khi lạnh của cô bây giờ cũng một phần do hắn tạo nên, nghĩ đến đây hắn đành dịu giọng lại:
"Em không cần làm người lớn, cứ làm một tiểu thư ngoan ngoãn để người khác yêu thương là được rồi."
"Không muốn!" Cô tỏ ý phản nghịch.
Hắn đi đến, từ trên giường ôm lấy cô: "Được rồi, không làm con nhóc nên đừng hở chút là cáu giận. Phải biết kìm chế, phải biết lắng nghe thì người khác mới xem em là người hiểu chuyện được."
Chung qui hắn không muốn đoạn thời gian này của hai người không vui, dỗ dành cô một chút cũng không đến nỗi.
Hoắc Duật Hy không giãy giụa, nhưng cô vẫn ức lắm, khẳng định: "Tôi không xấu tính!"
"Được, không xấu tính, nếu em ngoan hơn." Tư Cảnh Hàn nhổm cô đứng hẳn lên giường, hắn dễ tính đến lạ thường khiến cô cũng biết điều mà không làm quá trớn.
Hắn đang nhượng bộ, cô cũng nên nhượng bộ.
Lùi một bước biển rộng trời cao.
"Tôi không phải muốn cáu giận với anh, chỉ vì anh bảo tôi xấu. Không có phụ nữ nào thích nghe đàn ông chê mình xấu." Cô cũng vậy.
Tư Cảnh Hàn bật cười, hôn lên mũi cô: "Được, là tôi sai. Em không xấu." Rất hiếm khi hắn chủ động chịu nhận sai.
"Nhưng Mặc Lạc Phàm chê tôi béo."
"Là hắn sai."
"Nhưng tôi rất không vui, vẫn canh cánh trong lòng."
"Được, tôi sẽ trừng trị hắn."
"Nhưng tôi cũng thấy tôi béo, tôi trông xấu tôi sẽ không vui."
Tư Cảnh Hàn khựng lại không trả lời ngay, Hoắc Duật Hy nghiên đầu nhìn hắn chờ hắn trả lời thế nào.
"Không sao, tôi trông vẫn đẹp là được." Rốt cuộc, Tư Cảnh Hàn nhẹ nhàng bảo một câu này, ngắn gọn nhưng mang đủ tất cả những hàm ý khiến lòng Hoắc Duật Hy như nở hoa.
"Thế nào, hài lòng chưa?" Thấy cô cười nụ một mình Tư Cảnh Hàn biết mình đã nói đúng ý nên cười nhạt hỏi.
Hoắc Duật Hy chu môi, dựa vào người hắn đứng bên mép giường, tỏ ra dễ dỗ: "Tạm được."
"Bướng bỉnh!" Tư Cảnh Hàn chau mày điểm vào mũi cô, mắng khẽ.
"Ọt ọt ọt..."
Trong lúc này, tiếng sôi bụng phá vỡ mọi màu sắc ngọt ngào trong căn phòng, Hoắc Duật Hy xấu hổ vội đẩy Tư Cảnh Hàn ra rồi chui vào chăn trốn.
Cô biết hắn đang cười, cô càng mất mặt: "Anh không được cười!"
Tư Cảnh Hàn nén lại đường cong trên môi, khom người nắm lấy chăn của cô: "Tôi không cười, em ra đây đi. Thay đồ rồi tôi dẫn em ra ngoài ăn."
"Không."
"Chẳng lẽ ngay cả ăn xong được đi chơi cũng không muốn?" Hắn đưa ra lời đề nghị hấp dẫn.
Tai Hoắc Duật Hy dỏng lên nghe ngóng đến hai từ đi chơi thì lập tức bật dậy.
"Thật?"
"Thật, em muốn đi đâu liền đi chỗ đó. Từ đây đến tối đều tùy em quyết định." Tư Cảnh Hàn khẳng định, trong hắn đứng bên mép giường giờ đây cứ như một vị thần.
Hoắc Duật Hy suýt nhảy lên hoan hô thành tiếng, gần cả tuần rồi bị nhốt trong biệt thự, cô sắp khô héo luôn rồi.
"Tôi xong ngay!" Nói xong, không đợi Tư Cảnh Hàn phản ứng cô đã lao vào phòng thay đồ để lại từng tiếng cười ca hát vụn vặt.
Tư Cảnh Hàn cũng cười nhìn theo bóng lưng líu lo của cô biến mất sau cánh cửa, vậy mà nét cười của hắn duy trì không lâu đã tắt hẳn chỉ còn trơ lại sự mất mát và trống vắng.
Chắc đây sẽ là kỷ niệm vui cuối cùng của hai người.
Của Tư Cảnh Hàn chân chính với Hoắc Duật Hy.
Lần đầu cũng là lần cuối...
__________
Lúc Hoắc Duật Hy đi xuống đã không thấy Mặc Lạc Phàm ở đâu nửa, cô nghĩ anh đã về rồi, còn Tư Cảnh Hàn thì đang ngồi trên sa lon vô cùng quý phái.
Thấy cô, hắn lên tiếng: "Đã xong?"
"Ừ."
Cô không mặc gì cầu kỳ, chỉ có một áo thun cổ chữ V màu lam và một quần sooc ngắn kẻ sọc ca rô trắng đen, có hai dây đay đeo chéo sau lưng, chân đi giày thể thao màu trắng. Sau lưng còn đeo theo một cái ba lô màu cũng màu trắng nhỏ nhắn, trông cô như học sinh tiểu học, theo như cách ăn mặc này thì Tư Cảnh Hàn chắc chắn cô không định mới nơi tử tế.
Nghĩ như vậy nhưng hắn không nói gì, chỉ cầm tây trang lên nói: Đi thôi, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài.
"Này..."
Cô gọi với theo, hắn không hiểu quay đầu lại: "Chuyện gì?"
"Anh định mặc như thế này để ra ngoài chơi sao?" Cô đi đến chỉ vào áo sơ mi và quần âu chỉnh tề trên người hắn, còn có cả giày da, cô lắc lắc đầu.
Tư Cảnh Hàn cũng nhìn một lượt, quả thật cách ăn mặc của hai người thuộc hai vùng phủ sóng khác nhau. Nhưng ý của cô là muốn hắn đổi sang mặc loại đồ cá tính giống cô khiến lòng hắn không được thoải mái.
Hắn không phải Tử Mặc, hắn là Tư Cảnh Hàn, nhưng chỉ cần hắn mặc vào những thứ đồ kia thì sẽ trông rất giống Tử Mặc, đối với cô chẳng khác nào người kia một lần nữa sống lại đứng trước mặt cô. Không phải hắn.
Hắn khó chịu việc bản thân bị cô biến thành thế thân một người đàn ông khác, dù rằng chính người đó là do hắn tạo ra. Hắn ganh ghét với chính bản thân của mình trong quá khứ!
Thấy hắn chau mày Hoắc Duật Hy cũng không dám đề nghĩ nữa nhưng có chút mất hứng, rù rì nói: "Nếu anh không thích thì thôi vậy."
Nhưng Tư Cảnh Hàn cũng không muốn lần đi chơi này làm cô không vui. Nhìn đến đôi mắt buồn rười rượi của cô, hắn do dự một chút, Ϧóþ bụng đi trở vào nhà lên tầng.
Hoắc Duật Hy khó hiểu nhìn theo, sau đó cũng chạy theo lên tầng.
Tư Cảnh Hàn đã vào phòng thay đồ.
Cô ngồi xuống mép giường, thử chờ đợi. Đại khái không quá lâu, cửa đã mở ra kèm theo một người khuôn mặt chuẩn thanh niên mặt trắng với bộ đồ dã ngoại điển hình.
Tư Cảnh Hàn mặc một thun cùng kiểu với cô màu tro, áo jacket bên ngoài màu đen, tay áo được kéo xoắn đến khủy tay, một quần bò màu đen bó lấy đôi chân dài miên man và vòng ba vốn liếng đầy đặn.
Hắn muốn thay giày da sang một đôi boot cổ cao màu đen, Hoắc Duật Hy nhìn theo, đôi mắt dừng ở đế của đôi boot, nó khá cao. Độ 5 cm, vậy có nghĩa là hắn lại còn cao hơn cô đến từng ấy, ban đầu chỉ đứng ngấp nghé hơn đầu vai bây giờ có thể chỉ đứng tới иgự¢ mất.
Một đôi đũa lệch.
Vừa nghĩ đến đây cô đã bật dậy, chạy lật đật mang đến một đôi giày thể thao rồi đẩy đôi boot sang một bên, ngồi xổm xuống chỉ chỉ: "Mang cái này đi." Một đôi dày thể thao đế bằng.
Tư Cảnh Hàn nghi hoặc nhìn cô, cô cũng ngước mắt nhìn hắn, nhiệt tình nói lần nữa:
"Mang cái này đi, cũng kiểu với tôi."
"Ừ." Nghe đến việc cùng kiểu với cô Tư Cảnh Hàn lập tức đồng ý.
Hoắc Duật Hy vui vẻ nhìn hắn cột dây giày, xong xuôi cô đứng dậy xông xáo đi ra nhưng hắn lại kéo tay cô lại.
Cô không hiểu nhìn hắn, hắn nhìn cô trong giây lát có chút khó khăn mở miệng:
"Đừng thấy tôi mặc thế này mà nghĩ là Tử Mặc. Tôi không phải hắn."
"Vừa nhìn đã biết không phải, trông anh chẳng phải người tốt lành gì." Cô không cần suy nghĩ đã nói được một câu tự nhiên không thể tự nhiên hơn. Cô còn chưa kịp quay ngoắt đi thì Tư Cảnh Hàn lại kéo về, đôi mày kiếm nhíu chặt:
"Không muốn đi chơi nữa?"
"Cái đó thì không." Cô lắc đầu.
"Vậy còn dám chọc giận tôi?" Hình như cô còn không nhìn sắc mặt của hắn để mà nói chuyện nữa.
Hoắc Duật Hy ngoáy mũi giày vào nhau rồi nghiêng đầu túm lấy tay của hắn, "Nếu anh muốn bắt tôi ở nhà thì lúc nãy đã không chịu lên đây thay quần áo rồi. Nào, tránh mất thời gian, đi thôi!"
Nói xong, Tư Cảnh Hàn bị cô kéo xềnh xệch đi ra ngoài, hôm nay là cô làm chủ.
Hai người vừa xuống tầng đúng lúc Hàn thúc cũng từ vườn hoa trở vào. Thúc ấy nhìn một lượt quần áo của Hoắc Duật Hy, đặc biệt là Tư Cảnh Hàn thì không giấu được sự kinh ngạc trong lòng: "Thiếu chủ, tiểu thư hai người đây là..."
"Chúng con là định đi chơi, buổi chiều không cần đợi cơm đâu." Hoắc Duật Hy nhanh nhẹn nói trước.
Hàn thúc lập tức hiểu ý: "Hóa ra là vậy, thúc biết rồi, chỉ vì trong thiếu chủ có hơi khác nên mới hỏi."
Hoắc Duật Hy cười hì hì: "Có sao? Con trông hắn vẫn độc tài lắm đấy thôi."
"Được rồi, đừng tùy tiện đùa cợt, đi thôi." Tư Cảnh Hàn không vui nhắc nhở, Hoắc Duật Hy lập tức hiểu chuyện không nói khích nữa vội vã chào Hàn thúc.
"Vậy chúng con đi trước." Tư Cảnh Hàn theo lễ cũng chào thúc ấy một tiếng.
"Được, đi chơi vui vẻ." Hàn thúc mỉm cười, vẫy tay với Hoắc Duật Hy, khi bóng hai người khuất dần ông mới hạ tay xuống, trên khuôn mặt già nua với những vết chân chim sâu hoáy nổi lên một tia tiếc thương không rõ nguyên do.
Đi xuống ga ra của biệt thự, việc đầu tiên là Hoắc Duật Hy chọn một chiếc xe vừa ý, nhưng vốn dĩ không cần nghĩ nhiều cô đã chỉ vào chiếc Maybach Exelero mà cô nhiều lần làm hại, cô là muốn lái xe này đi chơi.
"Đi chơi trong thành phố thôi chạy siêu xe làm gì, em không sợ người ta chú ý?"
Cô cười đáp: "Hôm nay tôi chính là muốn khoe đồ xịn trong nhà cho thiên hạ biết mình có tiền đấy." Sau đó tự động chạy đến mở cửa ngồi vào vị trí ghế phụ, hí hửng vỗ vỗ ghế ý tứ bảo Tư Cảnh Hàn nhanh lên. Bộ dạng này y hệt Mặc Lạc Phàm.
Hắn thấy nét gian trá trên môi cô thì lắc lắc đầu, nhưng còn may là cô không đề nghị bản thân lái xe chở hắn đi. Như thế này có khi đã là tốt lắm rồi.
Hắn vừa lên xe Hoắc Duật Hy đã thắt xong dây an toàn, còn tốt bụng cài hộ luôn cho hắn.
Tư Cảnh Hàn ghét bỏ đẩy tay cô ra, hắn không thích bộ dạng nịnh hót giả tạo của cô lúc này. Cô lúc nào cũng sống thật với chính cá tính của mình trông thuận mắt hơn nhiều.
Chỉ vì cô được lợi nên mới tốt với hắn, hắn lại càng không thích hơn.
Bị hắn đẩy ra nhưng Hoắc Duật Hy không giận còn cười, chỉ chỉ về phía trước bảo:
"Xuất phát thôi!"
Tư Cảnh Hàn bất động không chịu nhấn chân ga.
Hoắc Duật Hy chờ mãi không thấy xe chuyện động gì cả thì lập lại lần nữa: "Xuất phát thôi."
Tư Cảnh Hàn nhìn về phía trước không nhúc nhích.
"Sao thế? Sao không chạy xe đi."
Hắn không trả lời, chỉ nhìn phía trước, Hoắc Duật Hy khó hiểu chòm người qua nhìn hắn:
"Sao vậy... Á..."
Đột nhiên Tư Cảnh Hàn nhấn mạnh chân ga chiếc xe lao về phía trước, theo quán tính Hoắc Duật Hy lập tức đổ người về phía sau, cả khuôn mặt đập vào иgự¢ của hắn, từ mũi truyền đến một trận ê ẩm thẳng lên gáy.
Bị đau cô gào lên điên tiết: "Tên hỗn đản này anh có biết lái xe không vậy?!"
Tư Cảnh Hàn xem sự đau đớn của cô như không, thản nhiên trả lời: "Em đập vào người tôi, tôi không kêu đau em còn tức giận cái gì?"
"Anh cố ý? Anh cố ý có phải không?"
"Không có."
"Vậy sao đột nhiên anh lại nhấn chân ga?"
"Chẳng phải em hối thúc tôi sao?"
Cố ý! Cố ý! Rõ ràng là cố ý! Tên đàn ông này muốn chơi cô. Không ngờ đằng sau vẻ mặt lạnh lùng kia hắn lại có bộ mặt phúc hắc đáng ghét như vậy. Dám làm trò này trêu cô?!
"Đồ hỗn đản!" Cô bức bách đến mấy phun ra vẫn chỉ được mỗi câu này, xoa xoa mũi lườm hắn.
Tôi trù anh có ngày đi đường vấp té rách da mặt, cho khuôn mặt trắng của anh để lại vài lỗ rỗ không dám ra ngoài!
Cô phỉ nhổ mười tám đời tổ tông nhà hắn. Phỉ nhổ một nghìn lần đến khi hả dạ mới thôi.
Tư Cảnh Hàn không cần nhìn cũng biết cô im lặng là đang suy nghĩ đến những chuyện chẳng tốt đẹp gì, nhưng tâm tình của hắn lúc này khá tốt nên nhếch môi: "Người ta nói phụ nữ mở miệng ra chẳng nói được câu nào tử tế như em thì ăn gì cũng rất dễ tăng cân, quả nhiên là đúng."
Tóc gáy của Hoắc Duật Hy nghe đến đây đều sửng dựng cả lên: "Anh nói ai béo? Mắt nào của anh thấy tôi béo?!"
Tư Cảnh Hàn không phủ nhận việc mình đang chăm chọc cô, hắn xếch đôi mày, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc quay sang nhìn cô: "Không cần nhìn, nhưng xúc giác của tôi rất tốt, buổi tối cảm nhận một chút, dễ khó thế nào tôi còn không biết em mập hay ốm sao?"
"Tư Cảnh Hàn, anh không được nói nữa!" Hoắc Duật Hy xấu hổ gào lên, có cỗ xúc động muốn nhào đến bụm miệng hắn lại rồi sau đó tay không mà xé rách cái miệng ngọc ngà nhưng chẳng nói được lời đứng đắn nào của hắn.
Dù vậy người còn lại giữ tâm trạng thoải mái không nghĩ có gì là bất ổn, hắn đưa tay phải ôm lấy cô, tay trái vẫn vững vàng cầm lái, khu vực ngoại thành vô cùng thoáng đãng, hắn mở luôn mui xe khiến gió thổi tung mái tóc của hai người, ánh nắng chiếu vào càng thêm rực rỡ làn da trắng mịn và từng chi tiết tinh xảo trên khuôn mặt.
"Em không cho tôi nói, nghĩa là nói trúng tim đen rồi sao?" Bất giác Tư Cảnh Hàn lại hỏi.
"Không có! Không có." Hoắc Duật Hy kịch liệt phủ nhận.
"Ừ. Không có." Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng bên môi vẫn treo nụ cười khiến cô thấy chói mắt, lại muốn nhe răng ra cắn hắn nhưng Tư Cảnh Hàn phản ứng kịp: "Em còn dám cắn thì thật sự sẽ giống lời tôi nói, trở thành phụ nữ tạo nghiệt sẽ ăn gì cũng béo."
Quả thật Hoắc Duật Hy đã khựng lại, không dám căn nữa, nghĩ đến lời hắn nói mắt cô đỏ lên: "Chẳng có ai nói cả, rõ ràng là anh bịa đặt. Bình phẩm cân nặng của phụ nữ là tội ác đó anh có biết không? Tôi ghét anh!"
Thấy cô sắp tức giận thật Tư Cảnh Hàn mới thôi không nhạo nữa, có chút dỗ dành thu chặt cánh tay phải đem eo cô ôm sát vào người hơn: "Được rồi, không cần giận, tôi chỉ nói thế để em không bướng bỉnh nữa thôi. Em không có là được rồi, xem như tôi không đúng."
"Tôi ghét anh!"
"Được, ghét tôi một chút cũng được. Lúc về nhà đừng ghét nửa là được rồi." Hắn dễ dãi nói, nhưng cũng tự chừa đường lui cho mình.
"Đồ tư bản, đến dỗ dành người khác cũng biết tính toán sao? Làm gì có chuyện lúc này ghét mà lúc khác hết ghét được?!"
Tư Cảnh Hàn mỉm cười: "Tôi quy định là được."
"Đồ gian thương." Hoắc Duật Hy lại nói nhưng Tư Cảnh Hàn không trả lời, chỉ cười bắt mắt để nâng niu trên môi ánh nắng buổi chiều vàng ươm.
Gió cuốn vào mái tóc của hắn đưa đẩy những hương thơm thuộc về riêng hắn, bất giác làm Hoắc Duật Hy có cảm giác muốn dựa dẫm vào.
"Đồ bá đạo ngông cuồng, tự luyến! Hôn quân!" Tuy vậy cô vẫn không quên lên giọng.
"Không sao, tùy em nghĩ. Nhưng độc miệng thế này mới giống em chứ! Phải không?"
"Tư Cảnh Hàn!"
"Hôm nay em gọi tôi hơi nhiều lần rồi đó, cho dù muốn khắc ghi vào tim cũng không cần gọi nhiều thế đâu."
Tư Cảnh Hàn cười, khi hắn nhìn sang cô đôi mi dài như cánh quạt lại phẩy một cái để lộ cái bóng có hình cong ✓út. Một vẻ dụ hoặc Gi*t ૮ɦếƭ con mồi si trong nháy mắt, giống như nọc độc của rắn chỉ cần cắn một vết đã đích xác Ϧóþ ૮ɦếƭ từng mạch máu của nạn nhân.
Hoắc Duật Hy không thích bản thân bị những hành động lơ đãng này của hắn làm chi phối tình cảm, cô không vui đẩy hắn ra, cau mày: "Hôm nay anh nói đùa hơi nhiều rồi đấy!"
"Hừ." Tư Cảnh Hàn nhìn về phía trước, ý tứ trả lời: "Em hiểu tôi vậy sao, còn biết lời nào của tôi là thật, lời nào là đùa?"
"Tôi không hiểu anh, cũng không biết lời của anh khi nào là thật khi nào là giả? Nhưng chắc chắn lời vừa rồi của anh không thật." Nói xong cô dùng ngón tay cái quệt mũi, từ trong ba lô tìm một chiếc kính râm màu đen to bự, hóng hách đeo lên, làm nửa khuôn mặt bị che khuất chỉ còn thấy đôi môi đỏ nhuận và cái cằm nhọn hoắt kiêu căng.
Nhưng đối với Tư Cảnh Hàn, lời nào là thật lời nào là giả, chỉ có mình hắn nhấm nháp hương vị tàn dư
Không chỉ dừng lại ở đó, cô tiếp tục lục lội để tìm thêm một vật nữa, Tư Cảnh Hàn nhìn qua rồi đánh mắt trở lại tay lái thầm nghĩ chắc hẳn không phải là chuyện liên quan đến hắn.
Nhưng bất ngờ cô lại kéo vai của hắn về phía mình, "Có chuyện gì vậy?" Hắn hơi nghiêng đầu về phía cô.
"Cạch."
"Xong rồi, tiếp tục lái đi." Cô lại đẩy hắn ra.
Tư Cảnh Hàn nhìn vào khoảng cảnh vật màu tối trong mắt thì chau mày lại, đưa tay chỉnh kính râm cô mới đeo cho mình, hắn nói trong tiếng gió mạnh:
"Không ngờ em còn chuẩn bị cả thứ này."
"Tất nhiên." Hơn hết đem theo để chắn lại đôi mắt yêu nghiệt của hắn, không thể để hắn mê hoặc người lương thiện được, đặc biệt là mấy cô gái ngây thơ ở chợ đêm.
Tư Cảnh Hàn không biết ý nghĩ này của cô, hắn chỉ có cảm giác lúc này quần áo cùng đồ phối trên người của cô và hắn rất giống một cặp đôi nên hắn không từ chối bất cứ ý nghĩ nào của cô.
"Em muốn đến chỗ nào trước?"
"Chẳng phải anh bảo đi ăn trước sao?"
"Vậy em muốn ăn ở đâu?"
Hoắc Duật Hy chỉ đợi hắn nói câu này thôi, cô lập tức trả lời: "Quán ăn của ông bà chủ ở đường Giang Lang, cạnh bờ sống ấy."
Tư Cảnh Hàn nhíu mày lắc đầu: "Ở đó thức ăn nhiều dầu mỡ lắm." Hắn nghĩ đến quán ăn bình dân có cây ngô đồng lớn ở cạnh bờ sông ấy thì không vui, lúc trước khi hắn còn là Tử Mặc thường đến đó với cô, thức ăn rất ngon, phong cảnh lại đẹp có thể nhìn thấy những tòa nhà chọc trời phía bên kia sông và bến cảng sầm uất luôn nhộn nhịp, tấp nập người nên lúc nào cũng đông, đặc biệt là dịp xế chiều đến tối, hơn cả gần khu chợ đêm nên càng đắc khách hơn.
"Ớ, chẳng phải anh nói từ đây đến tối đều do tôi quyết định sao?" Hoắc Duật Hy phân bua.
"Ngoại trừ chuyện này."
"Nhưng tôi cứ muốn ăn ở đó, lâu lắm rồi tôi không có ăn ở đó, mùi vị thế nào cũng sắp quên luôn rồi."
"Thế thì quên luôn đi."
"Anh vô lý!" Cô bất mãn nhìn hắn, "Vì sao chứ, chỗ đó có gì mà không tốt, thức ăn dầu mỡ khi nào, lúc trước anh ăn chẳng phải còn khen ngon sao?"
Nhắc đến hai chữ "lúc trước", mặt Tư Cảnh Hàn càng đanh lại, giọng hắn trở lạnh, tuy không rõ ràng nhưng vẫn nghe ra lãnh ý: "Tôi không phải Tử Mặc để cùng em ôn lại chuyện cũ."
Hoắc Duật Hy im bặt, cô nhận ra từ lúc ở biệt thự đến giờ chỉ cần nhắc những việc có liên quan đến Tử Mặc hắn sẽ lập tức trở mặt. Hắn là đang lo sợ cô nhận nhầm bản thân trở thành Tử Mặc sao?
Nên hắn không vui, nên hắn viện lý do không chịu đến quán ăn đó?
Hóa ra Tư Cảnh Hàn cũng biết khó chịu vì chính bản thân mình sao?
Cô cười thầm trong lòng, nếu đã là cái gai trong mắt của hắn thì cô không ngại đào nó lên cho hắn tức ૮ɦếƭ luôn: "Thế theo lời anh nói ăn chỗ khác cũng được, nhưng buổi tối phải vào chợ đêm ăn que xiên nướng, chơi đập chuột, gấp thú, nhảy dance, lái ô tô mô hình..."
Mặt Tư Cảnh Hàn càng xám lại, thẳng thừng gạt ngang: "Không được, những chỗ đó phức tạp lắm."
"Nhưng mấy năm trước chúng ta đi cũng có làm sao đâu?"
"Tôi không thích."
Hoắc Duật Hy bày ra dáng vẻ đã hiểu, nhún vai: "Được rồi, đến công viên thì thế nào, ở đó có khu vui chơi cũng có nhiều trò để chơi lắm."
Vẫn là một địa điểm mang nhiều kỷ niệm với Tử Mặc nên Tư Cảnh Hàn lắc đầu: "Không, sẽ có người nhắm đến chúng ta."
"Vậy thì chúng ta về nhà đi."
Tư Cảnh Hàn ngạc nhiên quay sang hỏi: "Tại sao?"
"Chỗ có thể đi đều bị anh từ chối hết rồi còn đi chơi thế nào?"
Thấy cô tụt hứng nhìn ra ngoài cửa sổ Tư Cảnh Hàn mới ý thức được những chỗ cô có hứng thú đều bị hắn gạt bỏ hết, còn những chỗ hắn muốn đi cô chắc chắn không có hứng.
Bây giờ thì hắn có chút hối hận việc đồng ý cho cô tự quyết những chỗ đi chơi, nhưng cũng không thể trở lời: "Nếu em không nhắc đến chuyện trước đây thì tôi còn có thể suy nghĩ."
"Thật sao?" Mắt của cô lại sáng lên, quay lại nhìn hắn một lượt ý tứ trong đôi mắt của hắn nhưng chỉ có một mảng đen to đùng của cái kính râm.
Tư Cảnh Hàn nhìn lại về phía trước, giọng hắn có chút chuyên chế: "Đúng vậy, nếu em không nhắc thì có thể. Nhưng nếu em còn nhắc đến lúc trước thì tôi lập tức cho em xuống xe đi bộ."
"Thành giao!" Cô hét lên vui vẻ, hắn hôm nay quá dễ để bàn chuyện làm ăn đi. Xem ra hắn nói sẽ theo ý cô là thật, cô còn không biết tận dụng sẽ hoang phí biết bao nhiêu.
Kể từ lúc đó trên suốt chặng đường Hoắc Duật Hy không ngừng nói những chuyện vui vẻ, đặc biệt không hề động đến một chữ trước đây, tuy không đâu vào đâu nhưng vẫn làm tâm tình của Tư Cảnh Hàn trở lại tốt hơn, hắn cho xe theo ý cô đến quán ăn cạnh bờ sông kia, tìm một chỗ rồi đậu xe vào bãi đỗ công cộng ngay làn phân cách đường lộ hai chiều.
Tuy nói dễ dàng như vậy nhưng làm lại chẳng dễ chút nào, chuyện một người lái siêu xe đến quán ăn bình dân đã tạo nên một làn sóng tò mò và phấn khích để người xung quanh bàn tán. Mà đằng này địa điểm đỗ xe lại ngay giữa đường chẳng khác nào mở thêm một show trình diễn, cũng vì chiếc xe của Tư Cảnh Hàn mà đội giữ xe phải cử ra người đặc biệt trông giữ chiếc xe, vì nếu có mất mát gì họ cũng đền không nổi.
Nói đến việc để người khác bàn tán thì không chỉ riêng chủ đề chiếc xe đắc giá mà quan trọng là chủ nhân của chiếc xe hạng sang kia còn có dáng vẻ bắt mắt còn hơn cả nó, nam cao lớn, tuấn tú phi phàm, nữ nhỏ nhắn, xinh đẹp, sành điệu. Dù rằng cả hai đều bị che khuất nửa khuôn mặt bởi kính râm nhưng chắc mẩm phải đẹp như vậy.
Dù có hàng trăm ánh mắt nhìn mình nhưng Hoắc Duật Hy chẳng thấy ngại ngùng chút nào, cô chọn một góc đưa lưng về phía những người khách còn lại, vừa đến nơi cô liền ngồi sà xuống, gọi một chập mười món khác nhau.
Tư Cảnh Hàn đi phía sau thấy thế thì vuốt mũi, ngồi xuống ghế nói nhỏ với cô: "Em thấy bản thân còn chưa đủ nổi bật à, lại dám gọi một lượt mười món?"
"Anh là phú cường mà, còn keo kiệt với tôi mấy món sao?" Cô không đồng tình với cách nghĩ của hắn.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên không có ý đó nên hắn lựa chọn không nói nữa, nhưng kết quả đem ra một bàn thức ăn toàn đồ cay khiến hắn suýt dựng đứng lên.
Từng chỗ tế bào trong cơ thể vừa ngửi được mùi ớt bắt đầu đập phá, chúng khóc than những màu sắc bắt mắt kia làm chúng thở không được, mà đau đớn lên.
"Phụ nữ không ngoan, em cố tình chơi tôi?"
Hoắc Duật Hy gắp thức ăn lua vào miệng mấy cái liền mới chép chép uống nước ngọt trong ly: "Tôi chơi anh cái gì cơ?"
"Vì sao toàn là đồ cay?"
"Anh không ăn được sao?"
Tư Cảnh Hàn khó chịu gật đầu.
"Ô hay, vậy mà tôi cứ tưởng anh khác Tử Mặc, anh ấy không ăn được đồ cay, còn anh thì ăn được chứ!" Cô mỉa mai nói. "Xin lỗi nha, tôi không biết, ai bảo anh nói không được đem Tử Mặc ra hoài niệm."
Lần đầu tiên Tư Cảnh Hàn biết cảm giác bị chơi xỏ mà phải cứng họng là gì, hắn nhìn chằm chằm Hoắc Duật Hy, cô vẫn thản nhiên ăn ngon lành.
Lát sau ăn được một đĩa mực nướng cay, cô mới ngẩn đầu lên bổ sung: "Nếu như anh nói thì xem ra anh cũng muốn ăn với tôi sao?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cô nhưng không trả lời. Cô càng cười tươi hơn: "Vậy mà tôi cứ tưởng anh ăn ở biệt thự đủ rồi nên chỉ gọi cho bản thân mình thôi. Còn nếu như anh cũng muốn ăn thì bây giờ gọi tiếp vậy."
"Bà chủ!" Dứt lời cô lập tức kêu lên, bà chủ gần đó quay sang vừa nhìn thấy Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn liền cười tươi hơn: "Ra là cô cậu, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp ra nha, lại còn trở thành phú hào lái cả siêu xe, thế nào bây giờ ra trường kiếm việc làm rất tốt sao?"
Bà chủ không ngừng hỏi, Hoắc Duật Hy lại càng không từ chối trả lời mà viện ra một lượt các câu chuyện không thật để phô trương vì sao giàu có đến thế, Tư Cảnh Hàn ngồi đối diện chờ hai người kia nói chuyện đến khi uống hết cốc nước lọc vẫn chưa xong.
"Còn nữa nha, chính là cậu trai này, lần trước cái gì mà Tư thị tổng tài lộ mặt làm rùm beng một trận, tôi vừa nhìn thấy còn giật nảy mình tưởng là cậu đấy. Không ngờ trên đời lại có người trông giống nhau như vậy, ha ha ha..."
"Đúng vậy, lúc chúng con ra ngoài người khác cũng thường bảo vậy." Hoắc Duật Hy cũng hùa theo, cô nhìn mái tóc Tư Cảnh Hàn bị gió thổi hơi bù xù khác với tạo hình tóc vuốt ngược thẳng thớm, vào nếp trên tivi trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
Nhắc đến chuyện giống nhau như đúc này bà chủ lại cùng Hoắc Duật Hy cười một trận dài. Tư Cảnh Hàn đợi không nổi nữa đành đưa tay ho khẽ.
Cũng may bà chủ phát hiện điểm lạ thường trên nét mặt của, lập tức vỗ trán kêu lên, "Ấy ૮ɦếƭ, tôi nhiều chuyện quá, thế cô cậu muốn gọi thêm món gì để tôi mang ra." Hoắc Duật Hy cũng vờ ngây thơ hỏi hắn: "Thế nào, anh muốn ăn cái gì?"
Tư Cảnh Hàn không thèm nhìn cô, cầm thực đơn lên chỉ cho bà chủ xem, ngoài ra không nói thêm lời nào.
Cô nhướng mày đắc thắng, xem anh còn hóng hách được không, đói ૮ɦếƭ anh đi!
Lúc bà chủ lần nữa mang thức ăn ra thì Tư Cảnh Hàn vẫn mặt lạnh với cô, suốt buổi ăn hắn không nhìn đến cô một lần khiến cô chột dạ, tốt bụng gắp thức ăn để vào bát của hắn nhưng hắn lại hất đũa của cô ra.
Xem ra là hắn giận thật.
Cô suy nghĩ có khi nào mình đùa quá quá trớn rồi không?
Dù sao hai người đi chơi cũng không nên tạo ra không khí xa cách nặng nhẹ thế này mà. Hắn cũng đã cố chiều cô nhiều rồi, cô cũng không nên đối với sự nhẫn nại của hắn mà chấp nhất trẻ con như vậy.
Vẫn là cô chịu thõa hiệp năn nỉ trước vậy.
"Tư Cảnh Hàn, thức ăn có hợp khẩu vị không?"
Hắn lặng thin.
"Có cần tôi gọi thêm nước cho anh không?"
Không trả lời.
"Hay là ăn xong chúng ta không vào chợ đêm nữa, đến một địa điểm mà anh chọn nha?"
Làm lơ.
Hoắc Duật Hy chu môi, nghĩ nghĩ thế nào không biết mà bóc một cái càng cua lớn, tách lấy phần thịt trắng không để bị dính phần gia vị cay, lần này không để vào bát của Tư Cảnh Hàn mà trực tiếp đưa đến bên môi của hắn.
"Xin lỗi mà... Đừng mặt nặng mày nhẹ nữa, xem như vừa rồi là tôi không hiểu chuyện ha?"
"..." Tư Cảnh Hàn nhìn miếng thịt cua sát bên miệng mình, đôi môi mấp máy hơi run lên, hắn né đi.
"Hư... Đi mà, anh đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân giở trò mà." Hoắc Duật Hy càng đáng thương cầu xin, giọng nũng nịu hết mức: "Chẳng lẽ anh định giận tôi thật, thế đi chơi còn ý nghĩa gì nữa? Thà rằng tôi đi về còn hơn."
Đôi mắt phượng của người đàn ông đánh một cái do dự, cô thấy thế liền thừa thế xông lên: "Này, một miếng thôi, liền vui lên mà."
Nhìn dáng vẻ cực nhọc của cô chòm về phía mình, bàn tay trái cầm đũa của Tư Cảnh Hàn lặng lẽ xiết lại, thấy trong đôi mắt của cô đầy hi vọng và thành khẩn, hắn lại liếc nhìn miếng thịt cua trắng tươi, bàn tay lặng lẽ thả lỏng ra, hắn mở miệng ăn miếng thịt cua lớn kia.
Hắn chịu ăn vào, Hoắc Duật Hy lập tức nở nụ cười tươi rói nhưng vẫn vờ không hài lòng: "Sao nhìn anh ăn chẳng ngon miệng gì vậy, gượng ép lắm sao?"
"Ừ." Người kia nhạt mạt nói, sau khi nuốt xuống thì bổ sung: "Dễ dàng tha thứ cho em như vậy có chút không hài lòng."
"Hứ, không tha lỗi cho tôi là quỷ hẹp hòi." Cô ngạo kiều phản bác.
_____________
Mặc Lạc Phàm về đến nhà đã nghe tiếng lục lọi từ trên tầng truyền đến, ban đầu anh nghĩ là có trộm nhưng lại thấy bất hợp lý, có Nam Nam ở nhà thì có trộm làm thế nào?
Hả? Chẳng lẽ bọn họ làm gì Nam Nam rồi mới trộm đồ sao?
Nghĩ đến đây anh hoảng cả lên xông lên tầng, om sòm gọi: "Nam Nam! Nam Nam!"
"Ầm."
Cửa bị đá ra, bên trong không có tên trộm nào chỉ có Nam Nam hết hồn nhảy cẫng lên, sau khi thấy người vào là Mặc Lạc Phàm thì không nói gì nữa, cúi xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Mặc Lạc Phàm thấy cô cho quần áo vào va li thì càng bất ngờ, gấp gáp đi đến: "Em làm sao vậy, sao lại dọn đồ thế?"
"Tôi sẽ chuyển đi! Chuyển đi ngay lập tức!"
"Soạt soạt soạt!"
"Sao lại chuyển đi? Tại sao hả?" Mặc Lạc Phàm hỏi dồn, chặn tay ngăn hành động của cô lại, có chuyện gì mà cô nhóc này lại vỡ lẽ sống ૮ɦếƭ đòi đi thế này?
Nam Nam giật cánh tay ra khỏi anh, ánh mắt đỏ hoe: "Hứ, tôi không thèm ở đây nữa. Bạn nữ của viện trưởng sắp dọn qua đây rồi, tôi còn không đi sẽ bị người ta dùng chổi quét ra cửa mất!"
"Sao cơ?" Mặc Lạc Phàm càng không hiểu làm sao? "Bạn nữ nào?" Anh có phụ nữ nào chuyển đến đây đâu?
Nam Nam chỉ xuống tầng: "Còn không phải, anh đừng gạt Nam Nam, có một cô gái gọi đến, nói giọng ngọt ngào bảo: Phàm, tối nay em qua nhà hầu hạ anh nha!"
Mặc Lạc Phàm nhảy dựng lên, lắc đầu liên tục: "Tôi không có, Nam Nam em nhất định phải tin viện trưởng, tôi không có!" Anh liên tục thề thốt nhưng quan trọng Nam Nam không tin tưởng lời của anh.
"Hứ, anh còn định gạt anh, người ta gọi đúng vào điện thoại ở nhà, kêu luôn cả tên anh, còn không phải? Tôi có ngốc mới tin! Tôi phải đi!" Càng nói cô càng quyết liệt hơn, đẩy anh đang vùng vằng ngã ngửa xuống giường, bản thân giận đùng đùng tiếp tục gom đồ bỏ vào va li.
Nam Nam cô tuy ngốc một chút, nghèo một chút nhưng cũng có cảm giác, cũng thấy tự ái và khó chịu. Cô càng không hiểu sao viện trưởng của cô lại có thể là người như thế, một mặt nói với cô đủ điều tốt đẹp, sau lưng lại làm chuyện xấu xa.
Ồ, hay thật? Cô sắp khóc rồi đây này! Càng nghĩ càng ấm ức, nhưng mà không biết lý do để mình ấm ức là gì. Cô có là gì của viện trưởng đâu, ồ, đúng thật, cô được thuê đến đây để làm việc nhà và trông cửa lúc anh ta đi vắng mà. Cô cốc phải là cái gì!
"Tôi sẽ đi, đi ngay lập tức cho anh xem, hức!"
Mặc Lạc Phàm khóc không ra nước mắt, thế này là thế nào? Anh lại chọc đến ông trời con nào rồi mà bị hại đến cửa nhà gà bay chó chạy thế này.
Anh nhớ rõ ràng anh không chọc đến tiểu tổ tông nào mà?
Nếu có thì ông trời nhỏ đó ơi mau mau nói cho anh biết anh đã phạm tội gì đi...
"Nam Nam, đừng đi mà..."
"Hắt xì!" Đây là lần thứ ba Hoắc Duật Hy hắt xì, Tư Cảnh Hàn thấy thế lấy khăn tay đưa cho cô.
"Không biết tên khốn nào nhắc tôi thế không biết, đang ăn ngon lại bị làm phiền." Cô vừa nhận khăn tay vừa ai oán.
"Không được nói tục." Tư Cảnh Hàn nhắc nhở, cô không nói nữa, nhưng vẫn âm thầm phỉ nhổ kẻ khiến mình hắt xì.
Tư Cảnh Hàn thầm nghĩ đến Mặc Lạc Phàm, chẳng phải Hoắc Duật Hy không vừa ý tên đó chê bai cô múp míp sao, một thủ thuật nhỏ chắc bây giờ đã khiến tên đó vò đầu bức tóc kêu than ở nhà.
Điểm yếu của Mặc Lạc Phàm là Nam Nam, mà điểm yếu của Nam Nam là đủ rất ngốc và dễ tin người.
"Xong chưa, chúng ta đi." Thấy Hoắc Duật Hy ăn không vào nữa hắn bèn đề nghị.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, đứng lên. Cô mang hắn đến đây đúng là còn nhiều chỗ chưa đi lắm, nói thế nào cũng nên tranh thủ thời gian một chút.
"Đây là hóa đơn." Bà chủ tươi cười đưa cho Hoắc Duật Hy, cô lại nhét vào tay Tư Cảnh Hàn, "Này, tính tiền đi."
Tư Cảnh Hàn gật đầu, sờ vào túi quần, rất lạ là không có ví, hắn lại sờ vào trong áo, cũng không có.
Đôi mày kiếm hơi nhíu lại, sờ kỹ thêm một lần nữa phát hiện cũng bằng không. Lúc này chợt nhớ ra lúc thay quần áo hắn không có lấy ví từ tây trang ra. Cho nên bây giờ, trên người hắn một xu cũng không có!
"Sao thế?" Hoắc Duật Hy thấy hắn đứng mãi không chịu mở ví nên bước tới hỏi nhỏ. Thấy Tư Cảnh Hàn đứng cứng ngắc không trả lời thì sực nhớ:
"À, anh không đem có tiền mặt à. Vậy quẹt thẻ đi, bà chủ, ở đây có máy phải không?" Cô vui vẻ quay sang hỏi bà chủ.
"À, có có, cậu vào trong là được."
Mặt Tư Cảnh Hàn đen lại, túm lấy Hoắc Duật Hy kéo sang một bên, đè giọng thấp không thể thấp hơn, thậm chí có điểm dè dặt vào khó khăn: "Tôi... không mang ví theo, em có tiền không?"
"Sao sao?" Cô nghĩ mình nghe nhầm.
Tư Cảnh Hàn hơi bực, rít từng chữ qua kẽ răng: "Không đem tiền!"
!!!
Hoắc Duật Hy trợn mắt quan sát sắc mặt Tư Cảnh Hàn càng thêm tồi tệ, cô biết hắn không phải là đang đùa với mình. Chuyện này khiến cho cô ૮ɦếƭ đứng tại chỗ không nói nên lời, cứ đứng nhìn hắn trân trối đến nỗi Tư Cảnh Hàn phát đỏ mặt.
Giọng hắn có chút gấp: "Em có đem không?"
"A..." Cô sửng sốt kêu một tiếng rồi nói vào tai hắn: "Không... không có. Tôi tưởng anh đem nên không có mang gì cả."
"Thế... phải làm thế nào? Trong ba lô của em không mang thật sao?"
Hoắc Duật Hy gật gật đầu, trong đôi mắt từng tia sáng kì dị bắn ra liên hồi. Tư Cảnh Hàn chau mày suy nghĩ, "Em có mang điện thoại không?"
"Ồ, để tôi xem." Cô mở ba lô ra lục lọi một hồi rồi kêu: "Trời ơi, không có, anh cũng không mang à?"
Tư Cảnh Hàn gật đầu, lần đầu trong đời hắn gặp loại tình huống này, không biết nên cảm thấy buồn bực hay buồn cười đây.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?" Cũng là lần đầu hắn không thể tự mình giải quyết chuyện cỏn con này mà chờ ý kiến của Hoắc Duật Hy.
"Còn thế nào nữa, trên người có vật gì giá trị thì mau cởi ra để lại làm tin, sau đó về nhà lấy tiền đến chuộc." Cô rất dễ dàng đưa ra cách ứng phó, sau đó nhìn Tư Cảnh Hàn một lượt lại nhún vai: "Anh thấy đó trên người tôi thì không có đeo thứ gì rồi, nên anh chịu thiệt một chút... cởi nó để lại." Cô chỉ chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của hắn.
"Không được." Hắn lập tức từ chối.
"Thế ૮ởเ φµầɳ áo ra cũng được."
"Càng không thể!"
"Thế thì ở lại rửa bát trừ nợ, hứ!" Cô thẳng thừng đẩy hắn ra. "Nhưng nói rồi, tôi bị thương còn chưa khỏi hẳn nên tôi sẽ không làm cùng anh đâu, anh tự mà giải quyết đi." Nói xong cô còn sờ sờ lên miếng băng dán trên mặt, lúc nãy bà chủ hỏi cô làm thế nào bị thế này cô chưa nói là do lỗi của hắn làm ra đâu, khiến cô đi chơi mà còn chịu vẻ xấu xí y hệt con vịt rừng.
"Em..."
"Sao thế, có chuyện gì sao?" Bà chủ thấy hai người đứng một bên to nhỏ mãi thì lên tiếng quan tâm.
Hoắc Duật Hy cười sáng lạng bảo: "Không sao, bà chủ phiền bà chờ một chút nữa."
"Được được, cô cậu cứ thông thả." Bà chủ niềm nở đáp, dĩ nhiên bà không nghĩ hai người ăn mặc đẹp đẽ, đi xế hộp cao cấp lại không có tiền mà ăn quịt mình.
Tư Cảnh Hàn bị hối thúc đương nhiên gấp, hắn đưa cánh tay dài kéo Hoắc Duật Hy quay lại, cô tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Cái gì đây?"
"Cách khác được không?"
"Anh nghĩ còn cách khác sao? Haiz... tôi là phụ nữ, nhiều lắm sĩ diện không bằng đàn ông các anh, chuyện xấu hổ này sẽ nhanh qua đi, nhưng là anh có quên được không, đời nào Tư tổng đi ăn mà lại không có tiền trả, xấu hổ ૮ɦếƭ được. Nên anh mau mau, tháo nó ra, đưa đây cho tôi, đảm bảo sẽ hái ra tiền ngay!" Cô lại vỗ vỗ lên bàn tay xinh đẹp của hắn, thúc giục.
Ai ngờ Tư Cảnh Hàn sau một hồi chần chừ đã tháo chiếc nhẫn ra thật, đưa cho cô.
Mắt của Hoắc Duật Hy lập tức sáng lên: "Như thế này có phải ngoan không, anh yên tâm giá của chiếc nhẫn này chắn chắn sẽ xứng với nó."
"Em không phải nói chỉ cầm làm tin thôi sao?"
"Không, tôi đổi ý rồi, tôi phải mua lại nó, tiền trao cháo múc." Vừa nói xong cô đã xoay người lần nữa mở ba lô, từ trong ví con lấy ra một cái thẻ đen xoay xoay để vào tay Tư Cảnh Hàn. "Đây, tiền của anh đây."
Xem nào, mua được cái nhẫn bằng chính tiền của hắn có phải hời quá rồi không. Cô đúng là thông minh mới không khai ra mình có đem cả khối tài sản, bây giờ mới mua được vật tốt với giá hời.
"Anh nói xem, có phải... Ối... Anh làm gì thế, sao lại giật nhẫn của tôi, tôi đã mua rồi mà, trả đây."
Cô muốn xông tới nhưng Tư Cảnh Hàn chỉ giơ một sải tay đã giữ cô cách mình một khoảng xa, cầm trong tay cái thẻ đen và chiếc nhẫn, hắn lạnh giọng: "Không ngờ chỉ muốn thử em, nhưng kết quả em lại dám lừa tôi thật. Con nhóc hư hỏng này, sau này có tin tôi đóng băng hết thẻ ngân hàng đã cho em không?"
Hoắc Duật Hy biết mình đã bị hắn lừa đảo ngược lại, đã tự khai ra bản thân có đem tiền nên ấm ức vô cùng, cô đẩy cánh tay hắn ra: "Hứ, không bán thì thôi, hà cớ gì đóng băng thẻ của tôi, trả thẻ đây." Cô hùng hổ nói, vươn tay.
Tư Cảnh Hàn mặt lạnh quay đi, không hơi sức trả lời cô nữa mà thẳng gót tiến về phía trong quán ăn để tính tiền, bỏ cô ở đây giậm chân đá gót, không ngừng mắng hắn là đồ đại gian thương! Đại lừa đảo! Tuy vậy hắn cũng chẳng hề hấn gì mà quay lại lắng nghe cô mắng.
Cô gái ở quầy tính tiền vừa thấy Tư Cảnh Hàn liền nhận ra hắn, lập tức nở nụ cười như hoa: "Anh đẹp trai, lâu rồi không gặp, càng ngày càng đẹp trai nha. Thế nào, cô gái đi cùng anh đâu?"
"Ở bên ngoài." Tư Cảnh Hàn ngắn gọn trả lời, có điều không lạnh lùng như bình thường, dù sao người quen hắn trước đây điều nghĩ hắn là Tử Mặc. Tuy là vậy cô gái kia cũng thấy so với trước đây người này hình như khác đi mấy phần.
Nhận lấy thẻ đen từ tay Tư Cảnh Hàn cô gái càng thêm tò mò và kinh ngạc, không ngờ chỉ mấy năm mà người này lại còn dùng đến thẻ đen. Vừa đẹp trai vừa có tiền đúng là khiến người ta không rời mắt. Trong quán lúc này có rất nhiều người đã quay lại về phía bên này quầy tính tiền, đặc biệt là mấy cô gái trẻ, thậm chí có cả sinh viên nam. Ngoại trừ dáng vẻ quá bắt mắt của hắn thì còn vì lý do đây là bộ phận người hay dùng mạng thông tin và báo mạng nhất nên dễ dàng người đang đứng ở quầy tính tiền kia có dáng vẻ rất giống Tư Cảnh Hàn - cái tên được nhắc đến nhiều nhất hiện nay trên phương tiện đại chúng.
Cô gái ở quầy tính tiền cũng nhìn Tư Cảnh Hàn thêm vài lần bèn dè dặt nói: "Trông anh thật giống Tư Cảnh Hàn, ban đầu còn tưởng là một người." Cô gái kia nói y hệt bà chủ của mình.
Tư Cảnh Hàn không thay đổi thái độ, nhàn nhạt đáp: "Là người giống người thôi."
"A... cũng phải, trước đây anh còn là sinh viên tới lui chỗ này thì ngài ấy đang làm tổng tài rồi, sao có thể là một chứ!"
Bây giờ loáng thoáng nghe cô gái kia nói thế những người còn lại trong quán mới bán tin bán nghi trở lại cuộc trò chuyện của mình, nhưng vẫn có không ít cô gái nhìn mãi về phía Tư Cảnh Hàn với đôi mắt say mê, si dại.
"Cô đổi giúp tôi đổi ra một ít tiền mặt... và vài đồng xu nữa." Mặc kệ những ánh nhìn kia, hắn chỉ dặn dò cô gái ở quầy tính tiền mà không nhìn đi đâu một lần nào cả.
"Vâng."
Cô gái kia lại thao tác thêm vài lần nửa mới gửi trả thẻ cùng một ít tiền mặt cho hắn: "Của anh đây."
Tư Cảnh Hàn đưa tay ra nhận lấy, cô gái nhìn cánh tay trắng nõn của hắn một cái, lập tức nói: "Anh đẹp trai, hình như cánh tay của anh phát ban đỏ thì phải. Có sao không?"
Tư Cảnh Hàn nhìn cánh tay của mình đôi mắt lướt qua một tia bất thường nhưng vẫn bình thản trả lời, "Không sao, chỉ là côn trùng cắn thôi." Sau khi để tiền vào túi, hắn lặng lẽ kéo tay áo khoác xuống che khuất cổ tay rồi lập tức trở ra ngoài để lại sự tiếc nuối khôn nguôi trong mắt nhiều người, khi mà chưa ngắm đủ cảnh đẹp mà chưa chi cảnh đẹp đã vội chạy mất.
Hoắc Duật Hy thấy Tư Cảnh Hàn đi ra, theo phản xạ cô chạy đến: "Sao lâu thế, thẻ của tôi đâu?"
Vẫn là bộ dạng tham tiền đó khiến Tư Cảnh Hàn không hài lòng: "Lần sau còn dám nghịch ngợm như vậy không?"
"Không đâu, mau trả đây." Cô nhìn giáo dác để coi hắn để thẻ đen ở đâu rồi.
"Đây là thẻ của tôi." Tư Cảnh Hàn lùi lại một bước, tránh né tầm nhìn của cô.
"Nhưng anh đã cho tôi rồi, nên nó là của tôi mới đúng." Cô cãi lý, gần như cả người sắp quắp lên người hắn để lấy lại cái thẻ, vì ở chỗ đông người nên Tư Cảnh Hàn cũng không thể trêu cô thêm đành đưa thẻ cho cô nhưng không nói việc hắn đổi lấy tiền mặt giữ trong người.
Lấy lại được bảo bối, Hoắc Duật Hy muốn hôn nó mấy cái liền, nén lại xúc động cô ôm nó bằng hai tay, đề phòng nhìn Tư Cảnh Hàn: "Nói cho anh biết, hôm nay đi chơi là tôi đây bao anh, đừng có mà lớn giọng bắt nạt tôi!"
"Vậy một lát em tự bắt taxi về đi." Nói đoạn, Tư Cảnh Hàn muốn đi về xe mình thật khiến Hoắc Duật Hy hoảng lên kéo áo hắn lại, Tư Cảnh Hàn lập tức đẩy cô ra, lấy áo che cổ lại.
Hoắc Duật Hy tưởng hắn giận thật, gấp gáp nói: "Này, anh về thì tôi đi chơi với ai, tôi không nói chuyện với thái độ kiêu căng đó nữa, anh đừng về."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô không nói gì, cô ra sức gật đầu tỏ vẻ mình nói là thật. Hắn vẫn không nói gì nhưng đi theo hướng ngược lại với bãi đỗ xe, là phía của công viên.
Hoắc Duật Hy biết hắn chịu đi tiếp nên nhanh chân chạy theo sau lưng hắn.
Ở công viên có một khu vui chơi rất lớn, có cả mấy trò chơi mà chợ đêm không có, Hoắc Duật Hy đến đây cứ như chuột gặp gạo, chạy nhảy khắp nơi, thấy trò nào liền chơi trò ấy.
Tư Cảnh Hàn đi theo cô bị cô kéo vào chơi mấy trò cảm giác mạnh, dù sợ độ cao cô vẫn cứ khăng khăng đi cho được tàu lượn siêu tốc, tàu điện trên cao, tháp rơi tự do, vòng quay khổng lồ… lần này cũng như những lần trước cô vẫn la hét tán loạn và cười sặc sụa khiến hắn không phân biệt là cô sợ hay đang thích thú.
"Em vừa mới ăn xong chơi mấy trò đó không thấy khó chịu sao?"
Cô lắc đầu, xoắn tay áo chuẩn bị vào chỗ đập chuột.
"Cũng mệt rồi, có khát không, tôi mua nước cho em."
"Được, có tiền lẻ ở trong ba lô ấy, anh tự lấy ra đi." Cô không để tâm lắm gật đầu, chủ yếu là quan sát con chuột đang thụp ló trước mặt để đập trúng nó.
"Vậy đứng ở đây chơi, đừng chạy đi đâu đó, tôi quay lại ngay."
"Biết rồi."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô một lần rồi mới rời đi.
"Bộp bộp bộp."
"૮ɦếƭ này! ૮ɦếƭ này! Tư Cảnh Hàn ૮ɦếƭ này! Đập cho anh ૮ɦếƭ này!" Ở đây Hoắc Duật Hy vừa đập vừa mắng thõa thích, lòng thoải mái không sao diễn tả được.
Nhà vệ sinh công cộng.
"Rào rào rào."
Từ dạ dày truyền đến những trận co thắt liên tục khiến Tư Cảnh Hàn cúi mặt không ngừng nôn thóc nôn tháo vào thùng rác.
Hắn nặng nhọc cất bước ra ngoài, đến bồn rửa tay xả nước hết công suất để rửa mặt và súc miệng.
Vết ban đỏ đã lan ra gần đến bàn tay, rất may trên mặt vẫn chưa sao?
Vừa mới nhả nước ra, muốn lấy khăn tay ra lau nhưng chưa lấy được lại phải nôn thêm một trận khiến dạ dày cũng muốn nhào ra ngoài.
Lúc trở ra từ nhà vệ sinh mặt hắn đã trắng bệch không càng sắc huyết, khó khăn đi đến hộp điện thoại công cộng, hắn dùng tiền xu đổi được ở quán ăn bỏ vào, rồi ấn số gọi đi. Bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng của hắn cất lên nghe rất khàn: "Cậu tới đâu rồi?"
[Mình vào khu vui chơi rồi, cậu đang ở đâu?]
"Ở hộp điện thoại số ba."
[Trời ạ, cậu điên thật rồi, nhưng ăn không nhiều thật không đó?]
"Thật, bớt càu nhàu, qua nhanh đi... nếu không cô ấy sẽ đi tìm."
[A, thấy rồi, tới ngay.] Mặc Lạc Phàm vừa cầm điện thoại vừa ôm hòm thuốc hối hả chạy về phía hộp điện thoại bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở đây Tư Cảnh Hàn chống trán nhìn thấy bóng dáng anh đang lật đật mò qua, đôi môi mỏng nhếch lên một chút, nhưng mồ hôi lạnh trên trán của hắn vẫn không ngừng rỉ ra.
Mặc Lạc Phàm đi đến kéo Tư Cảnh Hàn từ trong hộp điện thoại ra, hai người ngồi ở dãy ghế dưới gốc cây.
Mặc Lạc Phàm kéo cánh tay áo của hắn lên xem, dựa vào lượng ban đỏ xuất hiện anh nhíu chặt mày:
"Quái, sao nghiêm trọng thế này? Cậu nói ăn ít mà, chẳng lẽ cậu ra gió?"
"Ừ." Là lúc nãy đi tàu lượn với Hoắc Duật Hy.
Mặc Lạc Phàm dựng phắt dậy, giận đến phát run chỉ vào mặt Tư Cảnh Hàn: "Cậu giỡn với mình à, có phải lần đầu cậu bị dị ứng đâu mà không biết bản thân ra gió lớn sẽ phát ban nặng thêm? Cậu đang là muốn chọc cho bản thân sớm nhập viện sao?"
"Mình không yếu ớt như vậy." Tư Cảnh Hàn xoa xoa thái dương bị Mặc Lạc Phàm cằn nhằn đến đau nhức.
Không phải nói đây là lần đầu cũng là lần cuối sao, bây giờ một lượt không làm hết thì có khi sau này cũng không bao giờ có thêm cơ hội cùng cô làm được nữa.
"Ha, không yếu ớt, vậy mà khi đi đặc huấn ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, tháng đầu tiên đã vào bệnh viện quân khu bốn lần vì những lý do không đâu. Có muốn mình nhắc lại không?" Mặc Lạc Phàm xoáy độc ánh mắt về gương mặt trắng bóc của Tư Cảnh Hàn, anh nhận ra bản thân so với tên này còn tốt hơn nhiều, dù anh bình thường cà lơ phơ phất nhưng khởi đầu của anh không đến nổi thê thảm như hắn - một tên bại trận!
Tư Cảnh Hàn không trả lời anh nữa mà mở miệng thở dốc, anh thấy thế thì lầm bầm mắng nhiếc rồi kéo hộp thuốc của mình ra, kê thuốc.
"Này, uống cái này vào trước." Dù sao anh hối hả chạy đến đây cũng là để cứu người mà, không thể vì tức giận mà bỏ hắn ૮ɦếƭ được.
Tư Cảnh Hàn nhận lấy thuốc, mở nắp chai nước khoáng anh chuẩn bị sẵn uống mấy ngụm liền. Mặc Lạc Phàm nhìn khí sắc trên mặt hắn lại than thở nhưng khí thế đã giảm hẳn sự hung hăng: "Cậu đúng là tự tìm đường ૮ɦếƭ, biết là thuốc độc mà cũng dám nuốt vào sao?"
Tư Cảnh Hàn vẫn không trả lời, hắn không đủ hơi sức để cùng anh tán gẫu. Thế nên vẫn chỉ có mình Mặc Lạc Phàm độc thoại: "Cậu giống học sinh tiểu học lắm rồi đấy, chỉ đi chơi thôi mà cũng phải đem luôn đội ngũ y tế đi theo phòng bị, ngay cả bản thân mình nên ăn cái gì, không nên ăn cái gì cũng không biết, đúng là tùy hứng, giống Tiểu Duật Hy lắm rồi. Nhưng cái này không nói, cậu tùy tiện lại kéo luôn mình vào, cậu có biết không Tư Cảnh Hàn, mình đang ở nhà giải quyết chuyện Nam Nam bỏ nhà ra đi đấy, chưa xong đâu vào đâu đã giật một giật hai chạy ra đây tìm cậu, có khi bây giờ quay về Nam Nam kia đã cắn đứt dây thừng bỏ chạy mấy rồi, cậu nói có tội nghiệp mình không, cậu có đền được tên Nam Nam khác cho mình không?"
Tư Cảnh Hàn vẫn lặng thin, Mặc Lạc Phàm lại nói: "Nhưng sao cậu lại dùng điện thoại công cộng vậy, điện thoại đâu?"
"Không có đem." Bây giờ hắn mới trả lời.
Mặc Lạc Phàm ồ một tiếng hiểu ra, xem đồng hồ đủ năm phút anh lại kéo cánh tay của Tư Cảnh Hàn lên xem. Đổi thái độ, ra giọng bác sĩ:
"Ăn không nhiều, vậy là bao nhiêu?"
"Khoảng một muỗng."
Mặc Lạc Phàm gật gật đầu, lại mượn thế mắng: "Đúng là ngốc. Nhưng mà Tiểu Duật Hy vẫn không biết cậu bị dị ứng thịt cua sao?"
Tư Cảnh Hàn lắc đầu.
"Ha, cũng hay thật, không biết làm sao trước đây cậu qua mặt được cô ấy nữa."
Tư Cảnh Hàn lại không trả lời, đương nhiên có một lý do để hắn giấu cô chuyện này.
Lúc trước, khi cô đi ăn hải sản luôn nói: Tới nữa nếu lấy tôi nhất định lấy một người có chung sở thích ăn uống với tôi, đi ăn phải biết bốc vỏ tôm, tách thịt cua cho tôi thế này này. Không được quá kén ăn, ăn chua không được mà ăn cay cũng chẳng xong. Giống như anh vậy đó Tiểu Bạch, là rớt chắc rồi.
Cũng từ đó ngoại trừ việc hắn không ăn được đồ cay bị cô phát hiện thì hắn không nói thêm bất cứ loại thức ăn nào mà mình ăn không được cho cô biết. Hắn sợ bị chấm rớt.
Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật buồn cười. Tất cả là do hắn nghĩ nhiều rồi, bởi vì khi hắn đã là Tư Cảnh Hàn thì cho dù thế nào hắn cũng phải bị rớt thôi.
Đến thêm mười lăm phút sau, cảm thấy bản thân đã tốt hơn hắn mới đứng dậy, hỏi Mặc Lạc Phàm: "Nước của Hoắc Duật Hy đâu?"
Mặc Lạc Phàm đưa cho hắn, cũng là anh giúp hắn mua, quả nhiên người tận lực nhất để cho hắn và Tiểu Duật Hy đi chơi vui vẻ chỉ có Mặc Lạc Phàm anh thôi.
Biết Tư Cảnh Hàn phải đi, anh bèn dặn dò thêm lần nữa: "Nhớ một giờ sau uống thêm một liều nữa, tránh ra gió mạnh, tuyệt đối phải làm."
"Ừ, mình sẽ chú ý. Hôm nay có lỗi với cậu rồi." Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ vào lưng anh, thật lòng nói.
"Không cần áy náy cũng không cần cảm ơn, chỉ cần cậu cho người điều tra giúp mình tên độc ác nào không có mắt gây họa bên ngoài rồi đổ vỏ lên đầu mình, làm mình bị Nam Nam cạch mặt rồi." Nói đến đây lông tóc của anh lại dựng lên căm phẫn.
Tư Cảnh Hàn đi được năm bước thì dừng lại, nhìn về phía anh: "Hình như cậu hiểu lầm rồi, mình xin lỗi không phải vì chuyện phiền cậu đem thuốc đến."
"Vậy vì cái gì?" Mặc Lạc Phàm khó hiểu nhìn hắn nghi hắn.
Tư Cảnh Hàn không vòng vo chỉ ngắn gọn nói một câu: "Tên độc ác không có mắt mà cậu nói, là mình."
Mặc Lạc Phàm ૮ɦếƭ đứng, cả cơ thể cứng đờ nhìn bóng lưng thẳng tít tắp của Tư Cảnh Hàn biến mất mới gầm lên: "Tư Cảnh Hàn! Tôi từ mặt cậu!"
____________
Khi Tư Cảnh Hàn tìm được Hoắc Duật Hy cô đang ở chỗ máy gắp thú, hắn nhíu mày đi đến, cô vẫn chưa quay sang mà chăm chú nhìn vào rơ moóc. Hắn trầm giọng trách:
"Đã bảo em không được chạy lung tung rồi, sao lại không ngoan thế hả?"
"Ai bảo anh đi lâu thế." Cô cộc tính đáp.
"Nhóc con này, em lại cãi lời?" Tư Cảnh Hàn không hài lòng kéo tay cô cô, nhưng cô giật mạnh lại, không trả lời nữa mà nhấn nút hạ rơ le xuống, "Hơ, lại trượt rồi."
Tư Cảnh Hàn không vui khi cô xem mình bằng không, hắn lần kéo vai của cô quay về phía mình chuẩn bị mắng một trận. Nhưng cô vừa quay sang, lúc ngẩn đầu lên trên mặt đã toàn là nước mắt làm hắn có chút hoảng hốt, mi tâm nhíu thật chặt tiến sát lại, hỏi: "Em làm sao thế? Có chuyện gì rồi? Đau ở đâu sao, là tôi mạnh tay làm vết thương của em bị đau?"
"Hu hu hu..." Hoắc Duật Hy nhào vào иgự¢ của Tư Cảnh Hàn, khóc lớn chỉ vào cái máy gắp thú: "Lừa đảo, cái máy kia là đồ lừa đảo. Nó đã nuốt hết tiền xu của tôi rồi vẫn không cho tôi gắp được con nào cả, chắn chắn là hệ thống của cái máy kia có vấn đề lừa đảo người chơi. Hu hu hu..."
Tư Cảnh Hàn bất động, không ngờ cô lại khóc vì một lý do ngớ ngẩn như vậy khiến hắn vừa tức giận vừa buồn cười. Những người chơi xung quanh bắt đầu chú ý nhìn về phía của hai người không ngừng xì xào, Tư Cảnh Hàn hơi nghiêng mặt đi, đại khái là dùng kính râm che đi nửa khuôn mặt. Kể từ lúc bị săn trúng ảnh cùng với Tề Thiếu Khanh thì nhiều người biết đến hắn hơn, hắn không thể quá tự do đi lại nơi đông người như trước được.
"Sao thế? Cô gái kia sao thế?" Người kia hỏi.
"Hình như làm nũng với anh chàng kia thôi, tôi thấy cô ấy đứng đây gấp thú rất lâu rồi cũng có sao đâu. Anh chàng kia vừa lại đã khóc đến long trời lở đất. Haiz..." Người nọ nói.
"Chắc vậy, chậc, đúng là được cưng chiều đến hư, xem kìa khóc đến bù lu bù loa. Có người yêu đẹp trai lại nhẫn nại đến thế thì không hư sao được..." Người kia trả lời.
"Phải nha, nếu như tôi là cô gái kia, có được anh chàng cao lớn đẹp trai như vậy quan tâm, không khóc đến long trời lỡ đất để anh ấy dỗ thì cũng phải té cho ngã bông gân rồi bắt anh ấy cõng, hí hí hí..." Người nọ cười.
"Bồ háo sắc vừa thôi, hí hí..." Người kia xấu hổ.
Không ít người bàn tán về diện mạo của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy, cũng bình phẩm luôn về hành động của cô khiến cô có chút xấu hổ giấu mặt đi.
"Thấy không, còn vì chuyện vặt vảnh này mà khóc ở chỗ đông người như vậy, xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, còn không mau giấu mặt đi." Tư Cảnh Hàn trêu.
Hoắc Duật Hy hừ giọng mũi, lau lau nước mắt vào áo của hắn cho bỏ ghét, Tư Cảnh Hàn chỉ cười không nói gì, càng không đẩy cô ra, dù rằng phía sau phong áo ban đỏ vì nước mắt của cô mà trở nên trầm trọng hơn. Hắn là một người bị chứng dị ứng rất nghiêm trọng, đặc biệt là khi nổi ban rồi mà còn gặp chất bẩn xúc tác.
Những người xung quanh vẫn liếc nhìn về phía bên này hai người đang đứng, trong nhóm 4 năm người có một cô gái tinh ý nói với người bên cạnh: "Cậu có thấy anh chàng kia trong rất quen không? Hình như đã từng thấy qua ở đâu đó."
"Phải không?"
"Đúng vậy, đúng rồi... rất giống Tư Cảnh Hàn." Cô gái kia suýt kêu lên nhưng may còn che miệng lại kịp, thở dốc nói nhỏ vào tai của cô bạn bên cạnh. Người kia cũng trợn tròn mắt lần nữa nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, bán tín bán nghi: "Có thể không, cậu càng nói càng trong thấy giống, nhất là khuôn cằm ấy."
"Đúng vậy, chỉ có điều trên các trang thông tin không có tiết lộ chiều cao của Tư Cảnh Hàn nên không biết đại khái anh ấy cao lớn bao nhiêu, nhưng dáng vẻ trong tấm ảnh trông sơ qua thì giống y hệt với anh chàng này luôn ấy."
Cô bạn kia cũng nhìn Tư Cảnh Hàn, nhưng mà nghĩ nghĩ rồi lại phản bác: "Nhưng không thể, người như Tư Cảnh Hàn làm sao có thể xuất hiện ở những chỗ như thế này, lại còn ăn mặc đơn giản như sinh viên chúng ta được chứ, có lẽ chỉ vì người giống người thôi. Bây giờ cũng đâu hiếm chuyện thanh niên thích ăn mặc, trang điểm giống người nổi tiếng để thu hút sự chú ý. Biết đâu người này cũng thế thôi, chủ yếu đến đây chụp hình đăng lên mạng xã hội để câu lượt view không chừng."
"Cậu nói cũng có lý, nhưng mà trông thật sự rất giống, cũng rất bắt mắt nha." Cô bạn kia vẫn luyến tiếc nói.
"Đi thôi, đừng hóng chuyện nữa, người ta nhìn chúng ta luôn rồi kìa." Người nọ đành kéo bạn của mình đi. "Đi nhanh, đừng nhìn nữa, đẹp đến đâu cũng không phải của cậu đâu."
"Hư..."
Trở lại với Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy bên này.
"Được rồi, không phải buồn vì mất hết xu sao, tôi giúp em lấy lại thú bông còn trị giá hơn số xu đó."
"Tôi không muốn, tôi phải tự gắp mới được. Anh chỉ tôi gắp thế nào mới bắt được đi." Cô chu môi ủy khuất nhưng còn đòi hỏi.
Tư Cảnh Hàn nhíu mày muốn mở miệng từ chối nhưng thấy nước mắt trên mi của cô trực trào hắn đành thôi.
"Qua đây." Tư Cảnh Hàn miễn cưỡng nói, làm gì có bí quyết nào, là do kỹ năng phán đoán trực quan của mỗi người tốt đến đâu thôi. Đúng như lời cô nói, cái máy gắp thú này quả thật đều có vấn đề nhưng nếu người có kinh nghiệm muốn thì vẫn có cách sử dụng được nó.
Hoắc Duật Hy chạy đến trước cần điều khiển, Tư Cảnh Hàn ở phía sau nắm lấy tay phải của cô, hai người đã sẵn sàng, chưa bao giờ hắn thấy Hoắc Duật Hy chú tấm làm một việc nào đến thế, hắn thầm thở dài, tay bắt di chuyển.
"Như thế này... được rồi, em nhấn đi."
"Thế này à?"
"Ừ... À không, qua đây."
"Đến đây à, tôi thấy được rồi đấy, nhấn nha."
"Không, chưa được đâu, qua đây chút đi..."
"Nhấn nha?"
"Khoan, không phải thế, đến đây... em ngốc quá!" Một lát sau Tư Cảnh Hàn phải mất kiên nhẫn mà mắng cô ra tiếng.
"Tôi không ngốc!"
"Cạch."
"Xoạch."
"Hơ, trượt rồi."
Cô nhìn cái sọt trống không, lại nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô khẽ than: "Tôi đã bảo không được hấp tấp rồi mà."
"Hư... tôi đúng là vô dụng. Tôi biết ngay anh sẽ chê tôi mà..."
"Không phải." Tư Cảnh Hàn giải thích, hắn thấy nước mắt cô nhiễu xuống, trong lòng có chút xót xa thoáng qua. "Tôi không phải muốn chê em đâu, đừng khóc, lại đây nào, làm thêm lần nữa."
Hoắc Duật Hy miễn cưỡng đi lại. Đưa tay cầm cần điều khiển.
"Không phải như thế, khi tôi nói em đừng vội, đừng run tay, làm lệch rơ moóc. Phải như thế này, sau đó buông tay, rồi... làm lại đi."
Lần này cô làm y hệt hắn nói.
"Cạch."
"Xoạch."
"A... Được rồi, được rồi này." Hoắc Duật Hy vừa thấy con thú bông liền vui đến nổi nhảy dựng lên, kết quả đầu của cô đập mạnh vào cằm của Tư Cảnh Hàn khiến hắn phải đau kêu ra tiếng.
Lúc cô lấy con thú hình cún quay lên thấy hắn đang ôm mặt thì mới ý thức có chuyện gì, giả vờ cô tội đi đến hỏi thăm: "Anh có sao không? Tôi không có ý, xin lỗi."
"Ừ." Dù vậy nhưng Tư Cảnh Hàn vẫn đau đến khó nói nên câu hoàn chỉnh, cô gái này đúng là ngịch ngợm.
Hoắc Duật Hy biết hắn đau thật, trong lòng hơi áy náy đi đến đưa tay sờ sờ cái cằm nhọn của hắn, "Hết đau này, hết đau này! Hôn xong cấm đau này!"
Cô đọc mấy lời ngớ ngẩn xong lại nhón chân lên hôn lên vết đỏ thật, dù chỉ là thoáng qua cũng khiến Tư Cảnh Hàn chấn động. Hắn không nghĩ sẽ có lúc cô chủ động làm ra động tác như với mình, trước đây không phải có mưu mô cũng là do hắn bí bách. Cho nên lúc này hắn thật có chút bị động theo hành động của cô mà chịu dẫn dắt.
"Thế nào? Hết đau chưa?"
"Hừ." Tư Cảnh Hàn không nhịn được cười một tiếng, một nụ cười có nét lạ lùng so với bình thường, hắn ừ một tiếng có chút thõa mãn.
Vì không muốn làm cô mất hứng nên hắn đành dẫn cô quay lại máy gắp, cho cô gắp thêm vài con nữa, nhưng chủ yếu là có hắn thì cô sẽ gắp được, còn một khi hắn buông tay cô ra thì đều vuột cả.
Tuy vậy, kết quả vẫn giúp cô ôm được rất nhiều con vật khác nhau, hai tay cũng ôm không hết nên Tư Cảnh Hàn phải cầm nước bồi cho cô uống, cô uống xong thì chép miệng: "Sao lúc nãy anh đi lâu quá vậy?"
Tư Cảnh Hàn thu lại ly nước, thản nhiên đáp: "Chỗ bán hơi đông nên phải xếp hàng."
"Ồ, chỗ đó vẫn đắc giống như trước đây nhỉ." Cô thoải mái ôm gấu bông đi về phía trước, tấm tắc.
"Ừ." Tư Cảnh Hàn ngắn gọn đáp, sau đó bổ sung: "Tiếp theo em muốn đi đâu?"
Không khó cho việc Hoắc Duật Hy nghĩ ra một địa điểm để đi đến, cô đã chuẩn bị sẵn cả một bụng rồi: "Giờ này chợ đêm còn chưa náo nhiệt, đi cũng không vui. Hay là chúng ta đến quảng trường đi, chỗ đó có khu đền thờ vừa mới trùng tu tấp nập khách lắm, với cả gần đến trung thu rồi, chắc là đông lắm đây, chắc vui lắm luôn."
"Em đi chùa không muốn cầu nguyện lại cầu đông vui?" Tư Cảnh Hàn thật hết cách với cô.
Hoắc Duật Hy cười tít mắt: "Thì chẳng phải chỗ đó dùng để ban phúc lành sao, nếu tôi đến đó cảm thấy vui vẻ sẽ cười nhiều hơn, mà một nụ cười bằng mười than thuốc bổ, như vậy là ban phúc cho tôi rồi."
Dù nói thế nào thì cuối cùng hai người vẫn băng qua một quãng trường dài để đến được chỗ kia, Tư Cảnh Hàn cũng bội phục Hoắc Duật Hy chạy nhảy như vậy mà không thấy mệt, đến nơi cô đã chạy rào rào đi tìm nơi thú vị, nhưng ở nơi thiêng liêng như vậy làm gì có chuyện quá hứng thú để cô vui đùa. Cô lại đành thôi, đi bên cạnh hắn để được đút uống nước.
Sảnh chính toàn mùi nhan trầm và những làn khói nghi ngút, quả thật có rất nhiều người, đa số là tín đồ đến dâng lễ, một bộ phận đang quỳ trên thềm hành lễ, một bộ phận khác đứng chờ đến lượt mình thắp hương. Đương nhiên cũng có những du khách đến đây tham quan hoặc người bản địa đến để tìm chỗ ngắm nghía như Hoắc Duật Hy, tạo ra cảnh đông đúc như ở hội Tết.
Tư Cảnh Hàn không bước vào, hắn đứng bên ngoài đợi cô.
Đến khi chơi chán Hoắc Duật Hy tự động mò ra, hút nước trong ly hắn đang cầm, uống xong cô phẩy tay đi tiếp, không quên ngoái đầu lại hỏi: "Này, sao anh không vào trong?"
Tư Cảnh Hàn theo chân cô đi dọc trên dãy hành lang dài để đến một khu thờ cúng khác, nghe cô hỏi hắn cười nhạt: "Người như tôi không phù hợp đến những chỗ như vậy, dù là dùng thân phận làm ăn ở bạch đạo hay tranh giành trong hắc đạo thì cũng không phù hợp."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng sực nhớ ra, rồi lại ồ thêm tiếng nữa: "Thế anh có tin vào phật không? Tôi thấy người ác chừng nào lại hay mê tín chừng ấy đó, sợ tuyệt tử, sợ ૮ɦếƭ yểu..."
Điều này càng làm Tư Cảnh Hàn cười đậm nét hơn: "Nói thế nào cho em rõ nhỉ? Mẹ tôi là người theo đạo thiên chúa."
"A... ra là vậy, thế lúc nhỏ mẹ anh có hay đưa anh đến nhà thờ để rửa tội không?" Lần đầu Tư Cảnh Hàn nhắc đến mẹ của hắn nên Hoắc Duật Hy rất tò mò, thậm chí cả gia đình hắn đến giờ cô cũng chẳng biết gì nên không nén nổi cảm giác hiếu kỳ đến ૮ɦếƭ đó.
Nhắc đến đây, khóe môi Tư Cảnh Hàn hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ hửng hờ: "Không."
"Tại sao?"
"Vì lúc nhỏ tôi không ngoan. Giống như em bây giờ vậy, không nghe lời nên bị cho ở nhà cả năm."
"Tư Cảnh Hàn, anh lại trêu tôi."
Hoắc Duật Hy muốn vung nắm đấm con con lên người hắn nhưng bị người kia bắt lại: "Em quên ở thánh địa không địa tạo nghiệt rồi sao?"
"Hứ." Cô là tin thật nên giật tay lại, cũng không dám phỉ nhổ hắn vì cô thật sự sợ mình mạo phạm đến bề linh thiêng.
Đi thêm một lát nữa thì đến hậu viện phía sau ngôi nhà thờ chính, nhưng chưa vào điện lễ của nhà thờ thứ hai Hoắc Duật Hy đã nhắm đến phía đám đông ở hành lang cuối dãy.
Cô kéo Tư Cảnh Hàn chạy nhanh đến, bảo hắn dùng chiều cao lợi thế ngó vào.
"Là xem chỉ tay thôi."
"Cái gì là xem chỉ tay thôi, mau, chúng ta cũng xem một chút." Hoắc Duật Hy không bằng lòng với thái độ của hắn.
"Không phải chỉ nói cho em nghe mấy lời tốt đẹp sao? Có gì đáng xem." Tư Cảnh Hàn càng khinh thường nói.
Hoắc Duật Hy lập tức hoảng hốt kéo hắn sang một bên: "Suỵt, cho dù anh không tin cũng không được nói như vậy trước mặt người khác biết không. Nhưng nói thế nào thì hôm nay tôi cũng phải xem cho bằng được, anh xem mặc anh, tôi tin, anh không tin, mặc anh."
Thế là Hoắc Duật Hy chen vào đứng xếp hàng, Tư Cảnh Hàn thấy cô và những người khác chen lấn, tay chân va chạm nhau lung tung thì không vui, cũng nép người vào đứng sau lưng cô, che chắn khỏi những người khác.
"Anh trai cao lớn gì ơi, có thể khom người thấp một chút không, tôi không nhìn thấy gì cả."
Hắn đứng không bao lâu, đã có người kêu.
"Phải đó, anh chàng đẹp trai này, cậu có thể nhường cụ già này đứng trước không."
Tư Cảnh Hàn cứ như con chim hạc đứng giữa bầy gà, số người réo gọi hắn ngày càng tăng lên. Có điều chỉ cần là người già hắn đều nhường chỗ, kéo Hoắc Duật Hy đứng ra phía sau, kết quả nhường hết một lượt hai người đã đứng vào vị trí chờ cuối cùng.
"Anh có biết chen không vậy hả, sao anh đề nghị anh cũng nhường hết là sao?" Hoắc Duật Hy bất mãn kêu lên.
Hắn thản nhiên đáp: "Ở thánh địa không được hung hăng, cũng không được cáu giận, nhường chỗ là tích đức."
"Anh..." Hoắc Duật Hy vung cánh tay chỉ vào hắn nhưng không nói được gì.
"Tôi không biết, người ta phàn nàn là anh, là chiều cao lố lăng của anh, nên anh cứ đứng mà xếp hàng, tôi chen vào là được." Cô lần nữa muốn xông vào nhưng bị Tư Cảnh Hàn kéo áo giật ngược lại, hắn nhíu mày: "Đừng vào đó, sẽ có người lợi dụng móc túi, trong ba lô của em đem không ít tài sản. Mất rồi, tôi không đền cho đâu."
"Ách..." Cái này hắn nói cũng đúng, cô vẫn là nên bảo vệ cái thẻ đen có cả khối tiền kia.
Cuối cùng cô vì tài sản đành thu liễm cùng Tư Cảnh Hàn đứng một bên dựa vào cột đứng chờ, phải qua rất lâu người mới vãn bớt, lúc này cũng đã ngã về chập tối.
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy bước lên, người ở bàn xem chỉ tay là một người ông lão đã già, đeo một chiếc kính lão trông rất cũ, khuôn mặt ông có những nếp nhăn già nua, còn già hơn Hàn thúc. Nhưng lại mang nét thâm trầm, cổ kính và sâu sắc.
"Cô gái, cô muốn xem gì?" Ông cất giọng ồm ồm trầm thấp của người có tuổi nhưng đôn hậu.
Hoắc Duật Hy ngẫm nghĩ một lát sau đó cười bảo: "Xem tương lai đi, tương lai của cháu thế nào, có xinh đẹp, có giàu không? Có lấy được chồng đẹp trai không?"
Ông lão bật cười, những người còn lại cũng bật cười, chỉ có Tư Cảnh Hàn là nhíu mày.
"Được được, cô viết tử vi của mình ra đây, rồi đưa tay cho lão xem nào."
"Được, chờ một chút." Hoắc Duật Hy lập tức nhận lấy 乃út viết vào giấy, lúc này ông lão hơi ngẩn lên nhìn, lần này thì nhìn kỹ mặt của Tư Cảnh Hàn, đôi mắt già cõi càng thêm suy tư, ông thâm thúy hỏi:
"Cậu trai trẻ này, có muốn xem một chút luôn không?"
Tư Cảnh Hàn không cần suy nghĩ đã lắc đầu nhưng Hoắc Duật Hy quay lại nhìn hắn bảo: "Chờ lâu như vậy mà không xem sao, xem một quẻ thử xem. Biết đâu sau này anh lấy được một con khủng long làm vợ thì sau, nhân có hội này xin cải số."
Những người khách khác lại thêm một trận cười.
Tư Cảnh Hàn vẫn lắc đầu, nhưng Hoắc Duật Hy mặc kệ, dựa theo những hiểu biết về bát tự của Tử Mặc viết ra: "Đây là của hắn, ông xem xem sau này hắn thế nào?"
"Cô gái, lão không nhận xem quẻ nếu không được sự đồng ý của người khác, hơn nữa cậu trai đi cạnh cô là người đặc biệt, không phải chỉ xem bát tự là được."
Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, chỉ nhìn mặt mà đã biết hắn đặc biệt rồi sao? Quả nhiên là rất lợi hại.
"Thế ông xem giúp, cháu sau này như thế nào." Cô vội đưa tay ra.
Ông lão xem quẻ nắm lấy bàn tay phải của cô, nhìn không bao lâu thì gật đầu: "Cô gái, cô yên tâm, tương lai của cô về sau tuy có trắc trở, nhưng về sau sẽ được bình an thuận lợi vượt qua, các nhân thiên tướng, cô có mệnh phú quý, dù trước kia hay sau này thì điều này cũng không thay đổi. Là đại phú đại quý."
"Thật sao?" Hoắc Duật Hy mừng rỡ kêu lên, cô không quên cười hì hì nhìn Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô cười bất đắc dĩ.
Ông lão xem chỉ tay lại nói: "Còn một điều nữa, là những điều cô mong muốn sau này đều sẽ thực hiện được, bất kể đó là gì." Một câu nói đầy ý tứ nhưng Hoắc Duật Hy không phát hiện ra điểm nào bất thường, cô cảm ơn ông lão đã xem giúp mình, muốn biếu cho ông một số tiền nhưng ông từ chối.
"Cô gái, tiền này của cô tôi không lấy được, cô cứ giữ lại. Xem như là tôi xem giúp cô."
"Hả, vậy sao? Nhưng thật ngại quá, cháu vẫn mong ông nhận lấy nếu không cháu sẽ thấy khó xử lắm."
Hoắc Duật Hy vùng vằng mãi ông lão mới nhận lấy.
Cô xem chỉ tay xong thì cùng Tư Cảnh Hàn đứng sang một bên nhường chỗ cho người khác, hắn biết cô còn muốn vào trong trong điện xem người khác bái phật nữa nên cầm lấy ba lô cho cô, nhàn nhạt dặn: "Bây giờ vào trong không được phá phách lung tung, tranh thủ ra đây còn đến chợ đêm để về nhà đúng giờ, không được thức khuya để đi chơi."
"Biết rồi, anh dặn tôi mãi có câu này ý." Cô lách người ra khỏi ba lô, cởi luôn áo khoác ngoài cho hắn. Chỉ cầm điện thoại vào bên trong bằng tốc độ nhanh nhất.
Tư Cảnh Hàn vẫn đứng góc cột chờ, bây giờ hàng quán của ông lão cũng vắng khách, trên hành lang ngoại trừ khách ra vào đại điện chỉ còn ông lão và hắn bất động.
Ông lão tranh thủ dọn dẹp lại 乃út và giấy, hành động chậm rãi nhưng chắc chắn, Tư Cảnh Hàn cũng không cố kỵ quan sát.
"Cậu trai trẻ, cậu qua đây giúp lão dọn nhấc cái bàn ra phía sau một chút đi." Không phải là một câu hỏi mà là một lời đề nghị mang ý lệnh không thể từ chối.
Đặc biệt Tư Cảnh Hàn cũng không có ý định từ chối mà đi đến, giúp ông.
Lúc hắn nhấc chiếc bàn đi ông lão cũng di chuyển theo, nhìn nét mặt nghiêng của hắn ông thở dài tiếc nuối: "Cậu trai này, tôi khuyên cậu một câu, mệnh của cô gái kia khắc với cậu, tốt hơn hết nên sớm tách ra nếu không... Cũng có một ngày cậu bị cô ấy hại ૮ɦếƭ."
Động tác của Tư Cảnh Hàn khựng lại, nhưng không quá lâu hắn lại đi tiếp đến vị trí ông lão chỉ, lúc để cái bàn xuống mới rồi, hắn chỉnh lại ngay ngắn mới nhìn ông lão.
"Tôi không muốn xem."
"Nhưng tôi đã nhận tiền của cậu rồi thì phải nói." Ông lão bật cười đáp.
Tư Cảnh Hàn không hiểu, ông lão lại bảo: "Là lúc nãy, cô gái đó đưa tiền của cậu cho tôi."
Bây giờ thì Tư Cảnh Hàn đã hiểu lý do ban đầu ông không nhận tiền của Hoắc Duật Hy, cũng không ngờ ông lại là một người thâm thúy như vậy. Hắn mỉm cười bước đến gần, tự động ngồi xuống ghế đối diện với ông.
Ông lão biết Tư Cảnh Hàn là đang chờ mình nói tiếp nên điểm tĩnh cất giọng: "Cậu trai, cậu là người mạng Kim, cô gái bên cạnh cậu mạng Hỏa, ngũ hành tương khắc trong đó có Hỏa khắc Kim, định trước không thể ở chung một chỗ. Huống hồ chuyện đời trước nặng nề đặt lên vai của cậu, muốn vẹn cả đôi đường e là vô phương, để không ai phải khổ sở thì vẫn nên sớm sớm tách ra, mỗi người một ngã, không níu, không nợ..."
"Nếu tôi muốn cải mệnh thì sao?" Bất giác Tư Cảnh Hàn lại hỏi một câu mà trước giờ chưa bao giờ hắn dám nghĩ đến, chỉ là bất chợt thốt ra mà chính bản thân hắn cũng bất ngờ.
Ông lão nhìn vào đôi mắt màu lam của Tư Cảnh Hàn, rồi tự nhiên mở bàn tay trái của hắn ra. Ông lắc lắc đầu:
"Nếu cậu cứ khư khư giữ cô ấy bên mình thì thật sự chỉ còn cách mạng đổi mạng, trở thành một con người mới, nếu cậu vượt qua coi như cậu thành công. Nhưng mà trước mùa xuân năm nay vận khí của cô gái kia cực thịnh còn cậu lại suy vi, tôi nghĩ biến cố lớn nhất của cậu chính vào thời gian này, e là rất khó vượt qua. Nên hơn hết, tôi thật lòng khuyên cậu hãy tách ra đi, cậu vẫn còn phải chăm lo cho một người nữa mà."
Ông lão nói hết, cũng nhắc đến người hắn phải chăm lo nhưng Tư Cảnh Hàn không tỏ ra lo lắng, thậm chí trên đôi môi mỏng còn cong lên một đường đẹp mắt: "Tôi không tin vào ông trời, nên rất muốn thách thức số mệnh một lần."
Ông lão thở dài, "Tôi ở trước của đức phật không phải người xem quẻ giải hạn cho khách, là nhà chùa tốt bụng cho tôi một chỗ kiếm chén cơm nên tôi càng không bao giờ nói dối với bất cứ ai xem chỉ tay."
Ông lão dường như phải ngẫm nghĩ rất nhiều trước quyết định của mình, mấy lần ông nhìn Tư Cảnh Hàn nhưng lại phân vân, hắn cũng không vội mà rất nhẫn nại chờ ông.
Thêm một lúc ông lão mới trầm giọng nói thật khẽ:
"Trước giờ người xem bối như tôi cấm kỵ nhất là tiết lộ thiên cơ nhưng cậu trai, cậu thật sự rất đặc biệt, mấy mươi năm nay tôi chưa từng thấy người mang chỉ tay nào lạ như cậu nên không muốn giấu. Cô gái bên cạnh cậu chỉ sợ không phải là hại ૮ɦếƭ cậu mà là trực tiếp muốn Gi*t cậu. Lúc nãy khi tôi xem chỉ tay cho ấy, tôi nói những điều cô ấy mong muốn đều thực hiện được, tất nhiên bao gồm cả việc này."
Tư Cảnh Hàn cười nhạt, "Thế sao? Nhưng tôi vẫn tin tưởng cô ấy sẽ không nỡ." Chỉ là trong mắt hắn không phải là một sự tự tin tuyệt đối như trước đây, thay vào đó là chút tĩnh mịch, vô định khiến người khác không biết hắn đang nghĩ điều gì.
Ông lão vẫn muốn thuyết phục, cầm tay phải của hắn vỗ vỗ lên chiếc nhẫn Bạch Xích: "Nam tả nữ hữu, cậu lại đeo chiếc nhẫn này lên tay phải chẳng khác nào tặng con dao cho cô ấy để cô ấy ghim vào bản thân mình. Nhìn xem, cậu giữ quá nhiều quyền lực trong tay nhưng lại trao bản thân mình cho một người khác, điều này sẽ liên lụy đến rất nhiều người khác nữa. Nên cùng cô ấy tách ra không phải chỉ vì bản thân của cậu, mà còn vì đại cục, cậu nên biết cân nhắc. Đời trước gieo nhân, đời sau chịu oan nghiệt, chuyện này cậu phải hiểu, cũng nên chấp nhận. Đừng nghịch ý tạo hóa."
Tư Cảnh Hàn không đáp gì, hắn nhìn vào đôi tay của mình, một trái một phải, nắm lấy nhau thì trông rất hợp nhưng xem kỹ rồi lại chẳng giống nhau.
Lúc Hoắc Duật Hy đi ra Tư Cảnh Hàn đã đứng sẵn ở góc cột cũ, thái độ không có vẻ gì khác so với lúc cô đi vào. Theo thói quen từ đằng xa cô đã hỏi hắn:
"Chờ lâu không?"
"Ừ."
Tư Cảnh Hàn đáp nhưng lời này khiến cô chẳng hài lòng, khịt mũi: "Có nửa giờ mà cũng kêu lâu sao? Anh đúng là thiếu kiên nhẫn. Nhưng mà không tính toán với anh, tôi đói quá, qua chợ đêm kiếm gì đó cho vào bụng đã."
Tư Cảnh Hàn đeo lại cho cô cái kính đen, không nhìn về phía ông lão xem chỉ tay lần nào nữa, dẫn trước đi ngược theo hướng đã đến đây. "Không nên ăn quá nhiều, về biệt thự..."
"Vậy tôi thà về biệt thự ăn còn hơn." Hoắc Duật Hy bướng bỉnh cắt ngang lời tỏ vẻ trách móc nhắc nhở: "Thế mà anh nói do tôi làm chủ, nhưng đi đến đâu không cấm cản cũng dặn dò, không cho ăn lại bảo uống ít, đi chơi mà chẳng khác gì đi nhà trẻ ấy."
"Được được, tùy em ăn, đừng tỏ vẻ buồn bã nữa. Nhưng lần này là lần cuối."
"Hí hí, thật thế?" Cô hỏi vậy nhưng vốn chẳng cần đáp án, lập tức trở mặt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu gọi. "Hôm nay anh tốt thật đó. Anh yên tâm, ăn xong tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa, sẽ rất ngoan nghe lời anh, chịu không?"
Tư Cảnh Hàn không trả lời vì hắn biết lời cô nói vừa rồi chẳng câu nào là thật.
Một chuyến đi chơi dài đối với Hoắc Duật Hy bao giờ cũng mang theo nhiều điều hứng khởi và không bao giờ tận hứng, bất giác đã hơn 9 giờ tối, cô phải trở lại biệt thự cho kịp trước 10 giờ.
Dọc đường ra khỏi chợ đêm, Tư Cảnh Hàn có cho cô ăn thêm một cây kem, cũng là đặc ân cuối cùng của ngày hôm nay.
Trời đêm hơi lạnh, hắn lại vì những vết ban đỏ mà không thể ϲởí áօ cho cô nên trực tiếp ôm cô trong иgự¢ đi về phía trước cũng như bao cặp đôi khác, bóng dáng hai người hòa vào dòng người lổm nhổm.
Đi được một đoạn, Tư Cảnh Hàn khẽ hỏi: "Hôm nay vui không?"
"Ừm." Hoắc Duật Hy gật đầu một cái thật mạnh.
Tư Cảnh Hàn cũng cười, hôm nay là ngày hắn cười nhiều nhất trong những năm qua, cũng là ngày hắn trông thấy Hoắc Duật Hy cười nhiều nhất kể từ xảy ra tai biến khủng khi*p ba năm về trước.
Dẫn cô đi qua cây cầu đi bộ để đến chỗ để xe giữa con lộ hai chiều, Tư Cảnh Hàn không đi quá nhanh mà rất chậm rãi để cô có cơ hội ngắm nghía thêm phong cảnh. Cây cầu đi bộ này là nơi tập trung rất nhiều cặp tình lữ lúc về đêm, chợ đêm cũng vì gần nó mà tấp nập lại thêm tấp nập.
Hắn và cô dừng lại ở giữa cầu, một địa điểm lý tưởng để hóng gió và ngắm cảnh. Trước đây mỗi ngày nghỉ hai người thường đến đây, cũng từng như những cặp tình nhân bình thường ôm nhau hôn say sưa.
Chỉ là bây giờ những cặp tình nhân xung quanh đang hôn nhau, cô và hắn chỉ liếc nhìn chứ không giống như trước kia hôn nhau một lần nào nữa.
Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của cô còn chứa đựng sự tiếc nuối, nhưng chính hắn cũng không thể làm gì cho cô, không thể dùng vai trò của Tử Mặc để âu yếm cô, và cô chắc cũng không muốn. Bây giờ hắn chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi: "Em còn muốn đi chỗ nào nữa không, hôm nay về trễ một chút cũng được."
Hoắc Duật Hy lập tức gật đầu nhưng cô không nói muốn đến chỗ nào cả, Tư Cảnh Hàn thấy lạ bèn ôm lấy cô: "Sao thế, sao không nói muốn đi chỗ nào?"
"Chắc không đi được đâu, chỗ kia xa lắm." Cô thở dài tiếc nuối, dựa đầu vào vai hắn, chu môi.
Hiếm khi cô nói mà không đi liền Tư Cảnh Hàn càng thêm nghi hoặc: "Xa? Là chỗ nào?"
"Phượng Hoàng cổ trấn ấy, tôi chưa đến lần nào, bây giờ rất muốn đi."
Chỗ kia cách đây đến hơn hai trăm kilomet, quả thật lực bất tòng tâm, ngày mai hắn còn phải mở họp báo sớm, cho dù bây giờ đến được đó thì cô chưa kịp chơi đã phải quay về.
"Nhưng không sao đâu. Lần sau có dịp chúng ta lại đi, được không?" Bất chợt cô ngẩn đầu nhìn hắn mong chờ hỏi. Như sợ hắn nghe không rõ cô nói thêm: "Lần sau chúng ta sẽ dành cả tuần để đến đó luôn nhé?"
Tư Cảnh Hàn mãi yên lặng, hắn nhìn cô chăm chú khiến cô có chút bất an, sợ hắn không đồng ý cho mình đi chơi, cô túm chặt áo của hắn kéo xuống: "Sao vậy? Sao anh không nói gì, rốt cuộc có đồng ý hay không? Tôi hứa tôi sẽ nghe lời mà, thật đó, sẽ ngoan hơn hôm nay nhiều..."
Cổ họng của Tư Cảnh Hàn bất giác đặc nghẹn, hắn không nói được lời nào, chỉ nhìn cô thật sâu như muốn ghi nhớ kỹ biểu cảm của này của cô vào trí nhớ, ngay lúc cô không ngờ đến hắn dang cánh tay ôm lấy cô bằng cả cơ thể.
Hoắc Duật Hy không hiểu hắn bị làm sao, cô muốn đẩy đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn kia ra nhưng Tư Cảnh Hàn không cho cô nhúc nhích, hắn phải vất khom lưng mới đứng bằng cô, đầu vùi vào cổ của cô hít một hơi thật sâu, rất lâu rất lâu mới cất tiếng thì thầm, rất nhỏ:
"Được, lần sau có cơ hội... Chúng ta nhất định đến đó, nhất định. Không được thất hứa."
Nhưng hai người còn có lần sau nữa sao?
Hắn trước đây chỉ nghĩ bản thân mình và cô ở chung một chỗ là rất khó khăn, nhưng không ngờ đến thời điểm hiện tại ai cũng nói cô và hắn ở chung một chỗ là không thể nào, là vô phương hòa hợp buộc hắn phải tách ra.
Hắn cũng biết cô không yêu hắn, ở bên hắn cô cũng không hạnh phúc, huống hồ cô cũng mong thoát khỏi hắn từ giây phút biết hắn không phải Tử Mặc mà cô yêu thương rồi.
Lúc đó hắn vừa chạm tay vào cô, cô đã thét lên kinh hãi thế nào hắn còn nhớ rõ, vừa nhìn thấy thế giới thật của hắn cô đã kinh tởm đến cực cùng, mà con người thật của hắn lại bước ra từ những bãi chiến trường tàn khốc nhất và dùng máu của người khác tắm rửa cho ngai vàng của mình.
Trong mắt cô hắn không khác gì một hôn quân, bạo chúa. So với thế giới sống của hắn cô càng kinh tởm con người của hắn hơn.
Nhưng chẳng phải đây là điều hắn muốn sao, hắn từng chút cho cô thấy được thế giới đen tối của mình, để cô thấy được tội ác của hắn...
Vốn dĩ không cần ông lão xem chỉ tay kia nói, hắn cũng nghĩ hắn sẽ không giữ cô trong thế giới đen tối của mình, tuy vậy trong thâm tâm của hắn vẫn có một tia hy vọng quay đầu, đôi lúc hắn sẽ muốn đổi ý. Nhưng bây giờ thì hết rồi, những lời kia của ông lão chẳng khác nào một dao chặt đứt con đường lui của hắn, nhắc nhở hắn thật chất cô và hắn là hai con đường song song, giống như thời gian và không gian, lúc nào cũng được nhắc cùng nhau nhưng không bao giờ gặp nhau.
Hắn sẽ phải để cô đi, để trở về quĩ đạo cuộc sống của mình.
Hắn ở lại, riêng mình trở về thế giới u tối lạnh lẽo của bản thân.
Ánh sáng của cô là thần Mặt Trời. Còn ánh sáng của hắn là thần Mặt Trăng.
Cứ thế mà chẳng bao giờ gặp lại nhau trong cuộc đời này.
Vậy có bao giờ ai hỏi, suốt những năm qua hắn ngang tàn chiếm giữ cô lại bên cạnh là để làm gì? Hắn khư khư giữ cô bên mình để làm gì rồi một ngày hắn trả cô về với thế giới mà hắn không bao giờ đặt chân vào nữa.
Ồ, hắn thấy mình thật buồn cười, thâm tâm hắn không muốn để cô rời bỏ hắn nhưng con người hắn lại phải làm những chuyện tàn nhẫn để đẩy cô đi xa khỏi mình.
Rốt cuộc những dự tính của hắn đều sắp hoàn thành rồi, hắn nên vui sao... Một lần nữa trở thành kẻ chiến thắng nhưng chẳng bao giờ được yêu thương.
Hắn yêu ai, thương ai? Lòng hắn đã biết, từ lâu đã biết...
Hoắc Duật Hy không hiểu vì sao cái ôm này của Tư Cảnh Hàn lại có cảm giác rất lạ, cứ như càng xiết chặt thì cô lại thấy khoảng cách giữa hai người ngày một xa hơn. Nhưng cô đang vui vì hắn đồng ý, cô nghĩ đến kế hoạch đó trong tương lai, sẽ vui hơn hôm nay, cô dắt một tên ngơ ngác, mù tịt về du lịch như hắn đi chơi...
"Đã hứa rồi... cả anh cũng không được thất hứa. Nếu không sẽ làm con vịt suốt đời." Mũi của cô úp vào vai của hắn nên nói chẳng mấy rõ rằng nhưng vẫn đủ cho người khác nghe ra ý cười vui.
Tư Cảnh Hàn không đáp, người hắn hạ thấp hơn, cả thân hình cao lớn che khuất tầm mắt của cô, bây giờ cô chỉ nhìn thấy được chút ít phong cảnh phía sau lưng hắn, giữa chốn đô thị phồn hoa và xung quanh những cặp tình lữ khác chắc là đang hôn nhau. Lần đầu tiên cô nghĩ ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn cũng không đến nỗi nào.
"Này, mỏi vai quá. Chúng ta về chưa?"
"Được rồi, về thôi."
"Tôi nghĩ cho anh mượn tạm bờ vai một lúc cũng được, nhưng anh phải cho tôi ăn thêm..."
"Miễn bàn."
"Này, sao anh keo kiệt thế hả, tôi mới là người giữ tiền mà!"
"Ngày mai đóng băng hết tài khoản của em."
"Này, không được. Tư Cảnh Hàn, anh đứng lại, không được đi nhanh như vậy a."
Đoạn dốc của cây cầu cô cũng đuổi kịp hắn, người đàn ông mở bàn tay rộng lớn bao lấy tay cô, che chở cô khỏi sự lạnh lẽo đang phủ vây thành phố. Bóng dáng hai người hắn tay thật chặt nhỏ dần dưới những ngọn đèn đường rồi khuất hẳn.
Sóng gió từ lâu đã nổi lên, ẩn sau bầu trời bình yên... bây giờ ngày một gần hơn.