"Tiểu Duật Hy, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ? Không phải em đã tính với cậu ta rồi sao, còn nói anh lừa đảo thì thật là oan quá!"
Hoắc Duật Hy nhìn Mạc Lạc Phàm rồi chu môi, nghĩ đến chuyện không lấy lại được tiền mà còn thiếu thêm một phần nợ khác nữa, lòng cô ủ dột không thôi, muốn trút ra nhưng không biết trút thế nào. Nhìn thấy mặt mài của anh lúc nào cũng phơi phới liền thấy chướng mắt mà chỉa mũi nhọn, thế thôi!
"Em không biết, rõ ràng tiền khám bệnh ở Á Lạc Tư cũng đâu có đắc như vậy. Một vạn? Anh chỉ tiêm một mũi thuốc đã lấy một vạn, anh định Gi*t người hay cứu người vậy?"
Mạc Lạc Phàm thở dài, nhưng bộ dạng rất thông dong tìm chỗ ngồi xuống, anh cũng cầm một trái táo khác lên, cắn một cái, nhai nhai rồi tặc lưỡi bảo: "Thật ra tiền thuốc thì chẳng bao nhiêu, nhưng tiền khám là thì phải hơi đắc đấy! Tiểu Bạch của em là được đỉnh đỉnh đại danh "thiên tài y học" như anh trị sốt đấy, dù thế nào cũng là sử dụng cái chức danh bỏng tay này rồi, cái giá như thế, không đắc đâu."
Hoắc Duật Hy nhíu mi tâm: "Chẳng phải lúc trước anh nói người của A Tư đưa tới đều miễn phí sao?"
Mạc Lạc Phàm nghe vậy thì cười ngoắt ngoéo, anh nhai gần được nửa trái táo mới thấy trái táo này thật ngon, nhìn Tiểu Duật Hy đau lòng như vậy thật là buồn cười mà!
"Haiz, đúng là như vậy. Nhưng lần này em xem, là em đến tìm anh chứ không phải là A Tư đem đến, anh lấy tiền là đúng rồi, phải không?" Anh lại cười hì hì thêm hai tiếng vô cùng vô tội và đáng yêu, răng nanh trắng tinh nhe ra đẹp trai đến lạ thường, nhưng, trong mắt Hoắc Duật Hy rất là đáng ghét!
"Anh..." Cô tức giận, ném luôn nửa trái táo đang cắn dở của mình vào người Mạc Lạc Phàm, anh nhanh lẹ tránh né, bắt được nó, đặt trở lại bàn làm Hoắc Duật Hy tức đến nỗi thở không ra hơi.
"Được rồi, đừng mặc cả. Của cậu ta lấy bao nhiêu sẽ có ngày tôi lấy lại cho em gấp 10 lần." Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy đỏ mặt tía tai như vậy thì đưa tay ra giữ cô lại, lên giọng trấn an, một mặc khác nhìn Mạc Lạc Phàm tỏ ý bảo anh bớt nói lại.
Nhưng mà Mạc Lạc Phàm là dạng người "điếc thì không sợ súng", anh vuốt lại mái tóc hơi xoăn của mình, cũng nhìn Tư Cảnh Hàn khêu khích: "Còn phải xem cơ duyên của cậu đến đâu. Chỉ sợ một ngày nào đó, chẳng những cậu không lấy được gì mà còn chẳng có chút ý thức nằm trên bàn mổ của mình thì thật không hay."
Một câu nói cứ ngỡ như đùa nhưng bất giác Hoắc Duật Hy phải dựng tóc gáy, cô vô thức đảo mắt nhìn sang Tư Cảnh Hàn, dường như câu nói kia của Mạc Lạc Phàm vô cùng chân thực. Nhưng người đàn ông ngồi cạnh cô lại rất bình thản, thậm chí đôi môi mỏng còn cong lên một vòng cung nhẹ nhàng, vô cùng đẹp mắt. Hành động nhiều nhất bây giờ là cánh tay của hắn ở bên eo cô khẽ thu lại, kéo cô sát về phía mình hơn, rồi cúi nhìn mà hỏi:
"Thế nào, khiến tôi trở nên như vậy chắc cũng chỉ có em hả, bé Duật?"
Hoắc Duật Hy không hiểu, chớp vội đôi mi rồi đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn ra, "Anh nói điên cái gì vậy? Chuyện như vậy mà còn đùa được sao?"
"Đùa? Tôi nghĩ bé Duật của tôi nên biết những lời tôi nói chưa bao giờ là đùa cả?"
Biểu cảm của trên mặt Hoắc Duật Hy đong lại, Tư Cảnh Hàn vẫn nhìn cô, chăm chú. Kết quả cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, có ba người nhưng chỉ có hai người nhìn nhau, vô cùng kỳ quái.
"Trời ơi, ngược ૮ɦếƭ tôi rồi. Bé Duật? Ha ha ha..." Mạc Lạc Phàm cười phá lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc. "Tiểu Bạch à, cậu cũng đúng là sến quá đi, mình thật không chịu nổi rồi a." Anh nói xong còn suýt xoa đôi tay, bao nhiêu lông óc cũng sắp dựng lên cả rồi.
Đối với lời chế nhạo của anh, Tư Cảnh Hàn thì không thấy có điểm gì là kỳ lạ, hắn ôm Hoắc Duật Hy một cách cưng nựng, đáp: "Bé Duật, là cho mình gọi, là cho cô ấy nghe, không cần cậu hay người khác nghe xong rồi nghĩ quá nhiều."
Biểu cảm trên môi của Mặc Lạc Phàm méo xệch, trừng trừng mắt với Tư Cảnh Hàn rồi hạ giọng đuổi khách: "Khám cũng khám xong rồi, thuốc cũng đã lấy, cậu có thể đem bé Duật về rồi." Đúng là đồ bệnh mãn tính!
Tư Cảnh Hàn vốn cũng không quá quyến với chỗ này của anh, lập tức dắt tay Hoắc Duật Hy đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhưng trước khi hai người ra khỏi phòng, anh không quên nói vọng theo: "Đúng rồi Tiểu Duật Hy, anh tìm được một chỗ nấu nhiều món bằng chân gà rất ngon. Khi nào rảnh thì alo cho anh..." Nói xong câu này anh còn không quên nháy mắt với Hoắc Duật Hy một cái, so với sự mừng rỡ của cô thì người đàn ông bên cạnh lại thoáng nhăn mặt. Bởi vì hắn cho rằng mấy món ăn vặt đó toàn là thức ăn rác, không tốt cho sức khỏe. Khi còn sống ở biệt thự của cô, hắn đã cố gắng nhẫn nại lắm mới không dắt tay cô bỏ chạy, còn bây giờ, trở về cuộc sống bình thường của mình, hắn tuyệt đối không để lịch sử khủng khi*p kia tái diễn.
"Mặc Lạc Phàm!"
"Hử, Tiểu Bạch, cậu gọi mình à?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ đến vô hại của anh, Tư Cảnh Hàn chỉ để lại một câu hết sức lạnh lùng: "Nếu cậu dám, thì đừng bước chân vào Hàn Nguyệt nữa!"
Hắn nói xong thì túm Hoắc Duật Hy đi như túm một con gà nhỏ, mặc cho cô giãy giụa, "Này, anh không ăn thì để người khác ăn, tại sao lại cấm anh ấy hả?"
Khuôn mặt Tư Cảnh Hàn vẫn lạnh ngắt, đôi mắt lặng và lạnh như nước, hắn nhìn cô với ý tứ nếu cô còn nói thêm tiếng nữa thì hậu quả tự biết.
Năm nay, Hoắc Duật Hy cô cũng 24 tuổi rồi, sinh nhật 25 hình như cũng không còn xa nữa nhưng tính cách trẻ con, hám tiền lại háu ăn vặt này vẫn chưa sửa được. Mặc khác, bên cạnh cô còn có Mặc Lạc Phàm tiếp tay, mà bình thường Lạc Tư Vũ có vẻ ít nói nhưng trong suốt ba, bốn năm qua, hắn cũng không ít lần dung túng cho cô, nhất là đoạn thời gian cô mang thai, chỉ cần một tiếng lập tức hai người đàn ông này sẽ đáp ứng món ăn cô muốn, miễn sao không có hại với phụ nữ có thai.
Thả Hoắc Duật Hy trở lại xe, cô liền xoay người tìm một chỗ ngồi nhìn ra cửa. Người đàn ông bên cạnh mấy lần muốn ôm lấy cô nhưng đều bị đẩy ra, đến khi hắn chẳng còn kiêng nhẫn mà không để ý đến cô nữa.
Tiểu Vương không hiểu vì sao từ trong bệnh viện bước ra không khí ban đầu khi đến đây đã bị đảo xoay, hình như tâm tình của tiểu thư không tốt lắm, thiếu chủ thì vẫn nhẫn nại như trước nhưng cũng không phải vui vẻ gì.
Nhưng không sao, miễn hai người đừng trở mặt cãi nhau là phúc, là phúc rồi!
Đến khoảng 11 giờ rưỡi thì đến được Tư thị, theo thang máy chuyên dụng Hoắc Duật Hy ôm ca táp bấm nút lên tầng cao nhất. Trong thang máy chỉ có Tư Cảnh Hàn và cô, nền kim loại sáng bóng phản chiếu rõ ràng hình dáng của hắn, và hắn đang nhìn cô, một cách quan minh chính đại, không hề tránh né, giống như đang tra xét về thái độ của cô lúc còn trên xe khiến hắn không được hài lòng.
Toàn thân của cô giống như đang có một tia X - quang rọi qua, không chừa bất cứ chân tơ kẻ tóc nào, có cảm giác như đứng ngồi trong lửa. Mặc dù không làm bất cứ điều gì trái lương tâm, nhưng bị nhìn như vậy lại là một loại áp lực khó diễn tả. Đôi mắt của hắn, là thứ lợi hại nhất có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô, chỉ cần một ánh của hắn đảo về phía nào, cô dường như lại phải uốn mình chạy theo.
"Ting"
Rất may mắn, đúng lúc này cửa thang máy như ૮ɦếƭ lặng lại hồi sinh mà mở ra, Hoắc Duật Hy vui mừng khôn xiết đưa tay ra, động tác cung kính như mời ông chủ.
Tư Cảnh Hàn liếc nhìn cô một lần nữa, tuy vậy hắn không nói gì mà sải bước dài về phòng làm việc. Hoắc Duật Hy đi đằng sau vô cùng ung dung ngắm nhìn sự chênh lệch chiều cao của cô và hắn, nói thế nào không có giày cao gót, cô chỉ còn là một tiểu Xì Trum bên cạnh Tư Cảnh Hàn.
"Cốc cốc cốc"
Ngồi vào bàn làm việc không bao lâu đã có người mang hồ sơ đến, Hoắc Duật Hy nhận lấy, trước tiên xem có phải hồ sơ khẩn cần ký gấp hay không, nếu không thì đem trở về bàn làm việc của mình xem qua, phân loại rồi mới đưa cho hắn.
Xem đến mấy tập hồ sơ cuối cùng cũng không có gì khác lạ, định chuyển qua cho Tư Cảnh Hàn nhưng một bức ảnh bắt mắt tác động mạnh mẽ đến thị giác, khiến cô phải khựng lại.
Trong này, có một bản hồ sơ của Na Mộc Lệ, thông tin liên quan đại khái chính là việc ủy quyền cho cô ta làm người phát ngôn của Tư thị. Từ trình độ tốt nghiệp, lý lịch cá nhân cũng như độ nổi tiếng đều phù hợp tới xuất sắc với vị trí này.
Ý này của Tư Cảnh Hàn là bù cho cô ta một món quà to gấp ba so với việc bị cắt vai bộ phim ở đài truyền hình phải đóng máy sao?
Đúng là biết cách chiều lòng mỹ nhân, một khi hồng nhan mà nổi giận, cho dù là quân vương cũng phải kiêng dè!
Hoắc Duật Hy ngồi thêm 15 phút vẫn không có động tác khác, một mực nghĩ đến hành động lần này của Tư Cảnh Hàn đối với Na Mộc Lệ là có dụng ý gì. Cô nghĩ mãi, cũng chỉ được một lý do như vậy, mà càng là như vậy thì càng thấy hậm hực. Thêm 15 phút nữa thì có tin nhắn thông báo từ điện thoại, xem xong cô bảo:
"Người ở biệt thự tới rồi, tôi xuống lấy thức ăn!"
Bỏ lại đúng một câu, cô đẩy cửa đi ra ngoài để lại một đóng hỗn loạn trên bàn làm việc.
Ngay cả việc cô tỏ thái độ cũng rõ ràng như vậy rồi nhưng người đàn ông vẫn không lên tiếng, sau khi liếc về phía tập hồ sơ để trên bàn của Hoắc Duật Hy thì tiếp tục công việc đang dang dở, không chút để tâm.
Có quá nhiều chuyện đối với Hoắc Duật Hy càng rõ ràng thì sẽ càng khó chịu, trước đây hắn và Na Mộc Lệ mờ ám ra sao cô cũng không quá để tâm, nhưng gần đây ngày một nhiều người biết tới chuyện này thì tâm của cô cũng sắp không trụ vững nữa. Sớm muộn gì ở Tư thị cũng sẽ chạm mặt với cô ta, dường như người đàn ông kia đang cố tình sắp đặt như vậy để cô ta danh chính ngôn thuận ở cạnh mình.
Muốn gặp nhau sao?
Ngay cả ý này cô cũng nhìn ra rồi, bên ngoài thị phi không bơi xới chuyện Na Mộc Lệ mất một vai diễn nhưng lại được thăng chức thành người phát ngôn cho Tư thị thì cũng là phí công đi săn tin. Không đồn thổi, không kêu ca rình rang lại không phải là bản chất của truyền thông.
Lấy được thức ăn, Hoắc Duật Hy trở lại phòng làm việc, có vẻ Tư Cảnh Hàn không định ăn ngay, hoặc có lẽ hắn không muốn ăn vì ăn sáng chưa lâu. Còn cô thì cũng chẳng có khẩu vị gì nên cứ phó mặc để đó. Giờ nghỉ trưa đến rất nhanh, cô đã được rảnh rang nhưng thân là ông chủ, Tư Cảnh Hàn hầu như không dừng 乃út, hắn đã nghỉ mất một ngày rưỡi, công việc cần làm đã cao hơn cô mấy cái đầu, mà hắn cũng liệt vào dạng cuồng công việc, có khi ăn trưa chẳng bao lâu hắn lại ngồi vào bàn giải quyết tiếp, hôm nay cũng không phải là một ngày ngoại lệ.
Nhưng có một điểm ở hắn khác hẳn những người làm kinh doanh khác, chính là hắn rất hạn chế đi xã giao, hầu hết đều là Lạc Tư Vũ tham dự. Cô nghĩ như vậy bởi vì mỗi khi hắn ở lại Hàn Nguyệt, dù về khuya đến đâu thì không lần nào cô ngửi ra được bất cứ mùi rượu hay nước hoa nào từ quần áo của hắn.
Mặc dù cũng có thể chỉ là suy đoán từ một phía của cô. Nhưng theo kinh nghiệm cho biết, lúc trước khi chưa tháo xuống lớp mặt nạ trước công chúng, hắn đã không đi xã giao quá nhiều, bây giờ công khai thân phận, thì các cuộc họp mặt đều trở nên rất bí ẩn, kín tiếng. Chủ yếu là không muốn để quá nhiều người biết khuôn mặt này của hắn có bao nhiêu kinh diễm.
Vậy mà lần này thì khác hẳn rồi, chưa biết Na Mộc Lệ kia là ai đối với hắn, nhưng ngay cả tên của hắn cũng được gán ghép với cô ta rồi hắn vẫn không có chút phản ứng.
"Xoạch" Hoắc Duật Hy để văn kiện trên tay xuống: "Anh định bằng cách này đưa người của mình vào Tư thị?"
Rốt cuộc vẫn là cô nhịn không được mở lời trước, chọc đến những cấm kỵ của hai người, đó chính là cuộc sống cá nhân của mỗi người. Không đúng, cuộc sống cá nhân của cô thì do hắn quản, còn cuộc sống riêng của hắn cô không được nhúng tay. Hôm nay, cô lại phá vỡ giới hạn đó, muốn đi vào thế giới của hắn, muốn biết rốt cuộc ở trong đó có bộ dạng gì.
"Em nói tôi nên trả lời thế nào?" Tư Cảnh Hàn không quá bất ngờ với câu hỏi của cô, khoảng mấy giây sau thì hắn đáp lại cô bằng một câu hỏi.
Hoắc Duật Hy mím môi nhìn ra vẻ thản nhiên trên đôi mày kiếm của hắn, cô đi đến bàn làm việc của hắn, chỉ tay vào tập hồ sơ: "Na Mộc Lệ, anh hủy vai diễn của cô ta ở bộ phim kia, chấp nhận đến bù tất cả tổn thất. Nhưng Na Mộc Lệ bẻ mặt không quá ba ngày, lại có tin anh và cô ta qua lại, chuyện này chưa lắng xuống, bây giờ anh hậu thuẫn để cô ta làm người phát ngôn cho Tư thị. Một tổn thật nhỏ, nhưng được bù bằng một món quà lớn, quả là cao tay!"
Người đàn ông nghe cô nói xong thì tay trái đặt 乃út xuống, tay phải cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, nâng mắt nhìn cô: "Có gì không hợp lý sao?"
Từng ngón tay của Hoắc Duật Hy xiếc lại. Ý này của hắn là thừa nhận đang lấy chuyện công xử lý chuyện cá nhân sao?
"Anh làm như vậy có thấy bản thân đang lợi dụng quyền hạn công việc để giải quyết chuyện cá nhân không?"
"Em đang dùng tư cách gì để chất vấn tôi? Là một thư ký riêng nói chuyện với cấp trên hay một người tình đang nổi giận vì một người tình khác nữa ở gần tôi được sủng ái?" Hắn nheo đôi mắt lại, nó càng thêm hẹp dài, hàng mi càng thêm dày rậm, nhìn Hoắc Duật Hy đứng trước mặt mình ồn ào mà không tìm được lý do nói cho thõa đáng, phiến môi mỏng của hắn cong lên, làm cô hơi chột dạ.
Vẫn là chột dạ, như sắp bị nói trúng tim đen.
Tư Cảnh Hàn đột ngột giơ cánh tay dài, kéo lấy cô về phía mình, để cô gọn gàng ngồi trong lòng: "Thế nào? Lúc nãy là tức giận hay là ghen? Hay cả hai?"
"Không có." Cô đanh giọng phủ nhận.
Bất ngờ, hắn xoay vai cô lại, hơi cúi đầu như chuồn chuồn đạp nước hôn lên cánh mũi của cô, để lại một hương thơm đặc trưng lởn vởn bên má, và tóc. Giọng của hắn lúc này vô cùng dễ ra, vừa trầm lại ấm, đầy từ tính và nhẫn nại:
"Chuyện Na Mộc Lệ trở thành người phát ngôn cho Tư thị không phải do tôi chỉ thị mà do bộ phận quản lý phát ngôn và truyền thông họp mặt rồi đưa quyết định. Nếu cô ta thật sự có khả năng và phù hợp với vị trí này thì không có lý do gì Tư thị phải từ chối và tìm một người khác hơn."
Hoắc Duật Hy tỏ vẻ bán tín bán nghi nhìn hắn, nhưng nghĩ lại hắn cũng không có lý do gì phải nói dối cô. Cho dù bây giờ hắn nói là lấy chuyện công để giải quyết việc riêng, ưu tiên cho Na Mộc Lệ thì cô có thể làm gì? Cô khó chịu hay tức giận đã ảnh hưởng gì đến hắn đâu mà hắn phải cố tình nói dối để lấy lòng. Hơn nữa Hoắc Duật Hy cô tự lượng sức bản thân sẽ không tài nào chuyện nực cười như vậy xảy ra.
Thế nên, chuyện này là thật. Na Mộc Lệ có nhan sắc, lại có tiếng nói vững vàng trong làn giải trí, đương nhiên cũng có năng lực với công việc này, phù hợp với yêu cầu của Tư thị cũng là hiển nhiên.
"Vậy anh định sẽ cho thông qua?"
"Hôm qua cô ta đã đến nhận việc rồi, còn có thể chưa thông qua sao? Văn kiện này chỉ là báo cáo về tiến trình đó, em muốn khó chịu cũng không còn kịp."
"Tôi không có khó chịu."
Tuy nói thế Hoắc Duật Hy nhưng cô lại hơi nhích người đổi vị trí, cô nhìn hắn, cũng không nói gì thêm. Bởi vì nếu nói ra rất giống như cô đang để ý hắn rồi để ý luôn những người ở cạnh hắn, mà cô tuyệt đối không để chuyện mình động tâm với người đàn ông này xảy ra!
Tư Cảnh Hàn thấy cô không nói gì, đôi tay mềm nâng lên giữ lấy cằm của cô: "Thật sự không để ý?"
Cô đẩy ra cánh tay của hắn ra.
Thật sự muốn không để ý, nhưng nghĩ lại như thế sẽ thiệt cho mình, có khi nào vì cô lặng thinh mà hắn còn mắt nhắm mắt mở để Na Mộc Lệ tự tung tự tác thêm ở chỗ này nữa không?
Cô xoay người nhìn về phía hắn, chỉ nhìn được tới chữ Z bằng vàng trên cổ áo bên trái của hắn, đưa tay lên vân vê, có chút suy nghĩ về quyền lợi của mình. Cô là con gái Hoắc gia, dẫu thế nào ra đường cũng không muốn phần thiệt về mình, mà cho dù không phải là người của Hoắc gia, chỉ cần là phụ nữ, luôn mang tâm thế không muốn thua thiệt người phụ nữ khác.
Qua rất lâu, rốt cuộc cô cũng lên tiếng: "Tôi thật để ý người rình này của anh vì một chuyện, anh có biết hôm đó trước khi anh trở lại Cảnh Giang, người tình của anh đã nói gì với tôi không?"
"Đã nói gì?" Tư Cảnh Hàn không ngăn lại hành động chơi đùa của cô trên cổ áo, rất nhẫn nại giữ cô trong lòng.
"Cô ta nói...ai có mang giọt máu của anh thì xem như kẻ đó thắng." Nói đến đây Hoắc Duật Hy dừng lại, nhưng không nhìn vào biểu cảm của hắn mà hơi chu môi: "Tôi hỏi cô ta rằng cô ta có mang rồi sao? Ha, cô ta lại vặn hỏi ngược tôi: nếu cô ta nói có thì sao?"
Động tác vuốt ve của Tư Cảnh Hàn di chuyển đến eo của Hoắc Duật Hy, bây giờ là giờ nghỉ trưa, sẽ không có bất cứ ai thình lình xuất hiện nên cô cũng rất yên tâm ở yên một chỗ.
"Anh không thắc mắc tôi trả lời cô ta thế nào sao?"
Đôi môi của người đàn ông đã mân mê đến hõm cổ của cô, hít hà mùi hương thanh mát chỉ thuộc về một mình người phụ nữ này. Hắn trả lời trong mơ hồ, không rõ ràng lắm: "Em trả lời thế nào?"
Hoắc Duật Hy cũng luồn tay vào mái tóc của hắn, lúc này hắn cúi đầu nên cô chỉ thấy được mái tóc đen dày mềm mại. Ở bên tai của hắn, Hoắc Duật Hy áp sát đôi môi căng mọng, từng chữ, từng chữ dịu êm rót vào:
"Tôi nói: nếu như cô ta thật sự có thai đứa trẻ của anh, tôi nhất định khiến nó không thể chào đời."
Một bản hòa tấu êm đẹp ngắt quãng bởi lạc phím trùng dây, cũng giống như không khí yên bình hiện tại có thể vì lời nói của cô mà chuyển xấu đi, trở nên dữ dội sóng ngầm.
Nhưng Hoắc Duật Hy đã sai, vốn nghĩ Tư Cảnh Hàn cuối cùng sẽ có phản ứng, nhưng cô nói hết câu động tác của hắn vẫn như cũ, vô cùng thưởng thức những gì mình đang làm, giống như hoàn toàn không để tâm đến lời cô và Na Mộc Lệ đã nói.
Rốt cuộc trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì chứ, cô thật sự không đoán được nữa rồi? Đã nói như vậy mà còn không có phản ứng sao?
Nhưng quả thật lúc đó cô đã không nhịn được trước thái độ tự đắc của Na Mộc Lệ mà nói như thế với cô ta. Khỏi phải nói cô ta tức giận đến run rẩy, nhưng nhiều hơn vẫn là đề phòng sợ hãi với vẻ mặt rất là "man rợ" của cô lúc bấy giờ.
Ban đầu cũng không nghĩ có ngày sẽ đem chuyện này nói cho Tư Cảnh Hàn nghe, vì như vậy giống như cô đang ghen tức.
Chỉ là, cuối cùng cô vẫn nói ra đó thôi.
"Tư Cảnh Hàn, rốt cuộc anh có cần đứa trẻ của cô ta hay không?" Cô không nhẫn nại được nữa, đẩy đẩy hắn ra, rất muốn biết câu trả lời.
Người đàn ông cũng dừng hành động của mình, hắn ngồi thẳng dậy, Hoắc Duật Hy ngồi nghiêng một bên nhưng cố xoay người nhìn về phía hắn để quan sát biểu cảm trong đôi mắt xanh như đại dương kia, lúc này nó không u tối nhưng rất xa xôi và không sao nhìn thấy đáy. Hắn đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc bên má của cô, cô buộc tóc đuôi ngựa, rất gọn gàng và ngăn nắp như bộ quần áo công sở cô đang mặc trên người.
Đôi giày da màu đen cô mang hơi đung đưa, không thể chạm tới sàn do chân cô còn quá ngắn so với chân của hắn. Quan sát cô lâu như vậy, hắn mới trầm giọng lên tiếng, âm vực vô cùng thấp nhưng không pha chút giận dữ nào:
"Tôi đã từng nói với em thế nào? Nếu đã chọn không yêu thì đừng làm những chuyện khiến người khác nghĩ rằng em đang ghen nữa."
Hoắc Duật Hy không lên tiếng, chờ hắn nói tiếp.
"Lời này tôi nói ra vẫn mong là em làm được. Nhưng xem ra vật nhỏ của tôi được nuông chiều quá mức đến sinh hư mà không sợ gì, em nói, em không sợ tôi biết được ý nghĩ này của em sẽ nổi giận sao?"
"Vậy anh sẽ tức giận sao? Vì người phụ nữ đó và đứa trẻ kia?" Hoắc Duật Hy tiếp lời, hỏi chính hắn.
Tư Cảnh Hàn hơi cong khóe môi, vẫn là một câu hỏi: "Em nghĩ thế nào?"
"Tôi làm sao biết được trong lòng anh nghĩ gì."
"Bé Duật, đừng nói vậy, em không ngốc hơn nữa còn rất thông minh." Hắn đem cô áp vào cạnh bàn, ép cô phải nhìn vào đôi mắt của mình mà soi rọi nội tâm của cô:
"Em dám đánh cược nói cho tôi lời em đã nói với Na Mộc Lệ thì chẳng khác gì một tính hiệu cảnh báo tôi, rằng em cũng không muốn đứa trẻ của cô ta chào đời. Em muốn thử, hoặc là tôi đã biết chuyện cô ta có thai nên mới cố tình lấp lửng tất cả hành vi sai trái của cô ta trong thời gian qua trước giới truyền thông, nếu thật là như vậy, chuyện này em không mất gì, còn biết thêm được thông tin mà ứng phó với cô ta. Nhưng ngược lại, nếu tôi chưa biết, có nghĩa là tin vui như vậy mà Na Mộc Lệ không dám nói với tôi đầu tiên, đồng nghĩa, chính cô ta cũng sợ tôi biết được cô ta có thai, và tôi từ đầu đã không chấp nhận có người mang thai giọt máu của mình, nên sẽ buộc cô ta bỏ đứa nhỏ. Mà một khi em đem chuyện này kể với tôi thì tôi sẽ tự động ra tay đối phó, em không cần ra tay, vẫn có thể đạt được mục đích."
Tư Cảnh Hàn dường như đọc được từng suy nghĩ trong đầu của Hoắc Duật Hy, từng chữ, từng chữ một nói ra không chút nghi vấn. Toàn là câu trần thuật, như kể chuyện, một câu chuyện đầy mưu sâu kế hiểm.
Người của Hoắc gia, cho dù là đại tiểu thư từng ngây thơ không chút bụi trần như Hoắc Duật Hy thì hắn cũng chưa từng xem thường. Hắn biết, cô không phải là người phụ nữ có thể chấp nhận và chịu đựng như những năm qua, chẳng qua chỉ là một chú báo con chưa được bọc phát sức mạnh cắn ngược lại mà thôi.
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cũng không ít lần cảnh báo hắn giam cầm cô bên người là một tai họa, làm sao hắn không biết? Để một mối họa nhỏ ở bên người không biết ngày nào bọc phát còn nguy hiểm hơn đối đầu trực diện với kình địch trên chiến trường. Mà Hoắc Duật Hy đủ thông minh và bản lãnh ẩn nhẫn ở cùng với hắn một chỗ, cho dù cô ngây thơ thì tâm tư của cô cũng không hề đơn giản như vẻ đơn thuần hám tiền thích ăn ngon đó. Thứ cô muốn không phải là hắn đền lại những năm tháng qua đi đã bị vùi nát, thứ cô muốn là cuộc sống của hắn trong tương lai thê thảm thế nào.
"Tư Cảnh Hàn, vậy anh nói đi, rốt cuộc anh cần đứa trẻ đó hay không?" Hoắc Duật Hy không phản bác nhưng cũng không nhận định lời của hắn nói có đúng hay không, cô chỉ nhìn vào mắt của hắn đòi câu trả lời.
"Em khẳng định Na Mộc Lệ có thai?"
"Không, nhưng tôi muốn biết là lựa chọn của anh nếu cô ta có thai."
Tư Cảnh Hàn không chút do dự cho cô đáp: "Không."
"Tại sao?"
"Vì đó là điều em muốn."
Hoắc Duật Hy đột nhiên nổi giận, đẩy hắn ra: "Tư Cảnh Hàn, anh đừng đùa giỡn giống như anh dung túng tôi lắm, rốt cuộc anh có đang nghiêm túc không... ưm..." Nhưng cô còn chưa nói hết thì hô hấp đã bị chặn lại, bên tai chỉ còn nghe được tiếng ong ong cùng hơi thở trầm thấp của người đàn ông.
"Hoắc Duật Hy, em nghe đây. Lời tôi nói chưa từng đùa giỡn, em nghĩ tôi bù cho cô ta một vai diễn bằng vị trí phát ngôn thì tôi có thể bù cho vai diễn của em bằng một đứa bé, chỉ bởi vì em là người phụ nữ tôi cần. Không vì lý do nào hết."
Cô nhìn vào mắt hắn, ở khoảng cách rất gần, cô vẫn không đọc được suy nghĩ của hắn. Lời nào của hắn nói mới là thật đây, vì sao câu nói nào cũng mang đầy dụng ý?
"Anh cần tôi, bởi vì tôi còn giá trị lợi dụng sao?" Không được, cô không thể bị che mắt bởi những lời nói của người đàn ông này, cô cần tỉnh táo, phải biết lượng sức mới không bị tổn thương. Bằng không một ngày nào đó ngay cả lý trí và trái tim cô đều chạy về một phía, kết cục cuối cùng vẫn là mình cô đau khổ.
"Khi sử dụng một người nào đó, tôi chưa từng nghĩ người đó sẽ có giá trị lớn đến mức bằng chính đứa bé của mình. Bởi vì, hết giá trị lợi dụng, tôi sẽ bỏ đi, nhưng đứa trẻ của mình, nếu đã chấp nhận, thì nó với tôi đồng một sinh mệnh."
Hoắc Duật Hy ngẩn người, vậy mà hắn chấp nhận bù cho cô bằng một đứa bé...