Ánh mặt trời ngày càng nghiên về tận cùng, giống như thứ ánh dương yếu ớt kia là thứ công lý cuối cùng thuộc về ban ngày cũng đã ૮ɦếƭ, sẽ bị nuốt trọn bởi màn đêm u tối, ma mị đầy tội lỗi.
Ánh nắng chiếu vào bóng lưng khiến khuôn mặt người đàn ông chìm trong nửa tối, chỉ lộ ra một góc với dung nhan tuyệt hảo.
Bóng lưng hắn chiếu dài trên nền đất, những người đứng bên cạnh đều chỉnh tề tây trang, giày da cẩn thận. Tất cả đều tỏ ra cung kính, nể sợ, phục tùng vị chúa tể ngồi trên ghế.
Người đàn ông ngồi trên ghế ngược lại, hắn mang một đôi giày thể thao màu trắng, quần jean đen ôm sát đôi chân thon dài, áo sơ mi trắng tinh. Đôi mắt đã bị che khuất bởi một chiếc kính râm màu đen, chỉ để lộ một góc mày kiếm nhỏ nhưng cũng thật lạnh lùng.
"Mạc Quyết, chắc ngươi không ngờ chính vụ ám toán kia chính là một trong những bước dồn chính bản thân mình vào bước đường ngày hôm nay."
Mạc Quyết phẫn nộ gằn lên, đôi mắt của hắn hằn lên những tơ máu đáng sợ. "Ta chính là không ngờ, Tư Cảnh Hàn không phải hắn!"
Người đàn ông đứng cạnh bên chiếc ghế nghe vậy thì nở nụ cười cũng không kém phần lạnh lẽo, hắn cũng mặc tây trang đen thẳng tấp từ trên xuống dưới, cũng giày da cũng sáng bóng chút bụi bẩn.
Trên khuôn mặt cương nghị bị che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ bằng bạc tinh xảo, hắn bỗng đưa tay lên chiếc mặt nạ, từ từ tháo xuống.
Đồng tử màu đen đồng mực yên tĩnh không chút gợn sóng, khuôn mặt tỉ mỉ, tinh tế như điêu khắc lộ diện dưới nắng chiều yên ã. Cất giọng âm trầm: "Tư Cảnh Hàn, vốn dĩ không phải ta, ta càng không phải Yue - Thượng nhân của tổ chức "Vong". Bấy lâu nay, nội gián như ngươi chẳng lẽ không nhận ra ta là Lạc Tư Vũ bên cạnh Thượng nhân?"
"Vậy sao? Hừ hừ hừ..." Mạc Quyết cười rùng rợn, một khắc lập tức vọt tới trước mặt người đàn ông đang ngồi trên ghế.
"✓út"
Hắn phóng một con dao Phần Lan cực nhỏ tới giữa trán người đàn ông ngồi trên ghế.
Người đàn ông ngồi trên ghế nhếch môi một cách lãnh khốc, ngón tay trái gảy một cái cằm một góc của chiếc kính râm đẩy con dao ám khí kia rồi khẽ nghiêng người một chút, con dao liền sượt qua mái tóc đen dày của hắn, tiếp tục hung hãn lao đến cửa sổ.
"Xoảng" một tiếng, kính cửa sổ nứt ra đổ xuống mặt sàn.
Nhưng đột nhiên hàng từ ngoài cửa sổ một nhóm người áo đen đột ngột xông vào, đặt súng ở sau đầu của Tư Cảnh Hàn.
Mạc Quyết cười cuồng loạn, hận ý lan tràn nơi đáy mắt, hắn gằn lênh uy Hi*p những cận vệ của Tư Cảnh Hàn đang muốn tiến lên: "Không được động đậy."
Những người kia quả thật không dám manh động, duy chỉ có Tư Cảnh Hàn và người đàn ông đeo mặt nạ bạc vẫn bình thản.
Mạc Quyết lại đắc thắng cười man rợ: "Tư Cảnh Hàn, tất cả đều nằm trong tầm tay của ta, hừ...ẩn nắp dưới bộ dạng này lừa ta cũng không sao, chỉ cần cuối cùng các người đều phải ૮ɦếƭ là được!"
"૮ɦếƭ? Ta bây giờ cũng chưa nghĩ đến."
"Ngươi không ngờ sẽ có ngày hôm nay chứ gì?"
"Đúng vậy, ta thật không ngờ có ngày ngươi lại ngu ngốc như vậy." Người đàn ông ngồi trên ghế gật gật đầu rồi nhẹ tênh nói, ngón tay của người cầm súng chỉ vào đầu Tư Cảnh Hàn còn chưa kịp chạm vào chạm vào cò súng, thì "đoàng" một tiếng, hắn liền gục xuống.
Mạc Quyết chưa kịp hiểu được sự việc thì một nhóm lính đặc công đã bao bây cả căn phòng, chuẩn sát dùng ám khí hạ sát những tên áo đen vừa tiến vào một cách dễ dàng.
Tên vừa gục ૮ɦếƭ bên chân Tư Cảnh Hàn làm một ít máu bắn lên giày của hắn, mày kiếm liền lạnh lẽo nhíu lại rồi u ám cất giọng.
"Ta muốn đôi mắt của tất cả nhìn thấy mặt thật của ta, lưỡi và mười đầu ngón tay của bọn chúng."
"Dạ." Đám thuộc đồng loạt trả lời răm rắp.
Mạc Quyết kinh hoảng nhìn về phía những người kia, lại nhìn sang Tư Cảnh Hàn ngồi trên ghế.
Người đàn ông nhìn con mồi bất lực quỳ dưới chân mình, không có chút thương hại hay nhân từ nào qua ánh mắt. Ánh mắt hắn đơn thuần như một viên pha lê vụn vỡ xinh đẹp, chỉ để trưng bày và ngắm nhìn đẹp đẽ, ngoài ra cũng chỉ có sự lạnh băng vô hồn.
"Mạc Quyết, một trong những đại kỵ của ta là bị người khác phản bội. Nhưng người chính là cố tình mắc phải, khiến ta thất vọng vô cùng."
"Tư Cảnh Hàn, ngươi muốn làm gì?" Mạc Quyết sợ hãi nói.
Người đàn ông ngồi trên ghế cười có chút khát máu. "Đừng sợ. Ta chỉ theo quy tắc muốn gân chân của ngươi thôi."
Mạc Quyết cả kinh muốn lùi lại, nhưng một đặc công của Tư Cảnh Hàn đã tiến lên, thành thạo lấy trong người ra cũng là một con dao Phần Lan. Một người khác chế trụ Mạc Quyết, kéo chân hắn mở lòng bàn chân ra.
"Tư Cảnh Hàn, ngươi....ngươi không được...A a a...."
Tiếng thét thảm thiết vang lên xé toạc nắng chiều ấm áp.
Hai đặc công rút gân chân của một người đang sống sờ sờ nhưng vẫn không biến sắc, vô tâm vô phế, không tri giác.
Người đàn ông ngồi trên ghế có đôi mắt màu u linh đang thưởng thức một màn rút gân, tưới máu trước mặt kia chính là chủ nhân của bọn họ, là ác quỷ của thế giới ngầm, lãnh khốc và tàn nhẫn, không tính người.
Yue - Tôn chủ của "Vong" cũng là ông hoàng của thương giới Tư Cảnh Hàn thế nhưng lại ẩn mình dưới lớp vỏ vô hại đến yếu ớt.
Lớp vỏ bọc kia nhìn sao cũng thật xinh đẹp nhưng khi bóc ra rồi cũng chỉ còn trơ trọi loài quỷ dữ khát máu. Đối với kẻ thù ở thế giới ngầm chưa từng nhân từ, đối với kình địch thương trường cũng chưa từng màn qua nhân tính.
Đôi chân của Hoắc Duật Hy nhũn ra, đưa tay cắn chặt để không phát ra âm thanh kêu khóc.
Có chuyện gì đã xảy ra thế này?!!!
Người đàn ông ngồi trên ghế có đôi mắt hẹp dài màu lam biển cả, ánh mắt ấy trước kia biết nói, biết cười, chứa đựng cả thế giới trong đó, cuốn luôn tình yêu của cô vào vô tận. Nhưng cũng là đôi mắt màu biển xanh ấy, tại giờ khắc này Hoắc Duật Hy cô đứng bên ngoài cửa cũng chưa từng nhìn thấy một nét tình cảm nào trong đó.
Tiểu Bạch...
Tiểu Bạch của cô lại có thể là một người tàn nhẫn như vậy?
Tiểu Bạch mà cô nhặt được ở hộp đêm lại có thể là Tư Cảnh Hàn.
Dưới lớp áo sinh viên trong sạch, tươi đẹp tuổi thanh xuân, hắn lại là loài ác quỷ.
Vậy một năm qua, tất cả đều là giả dối? Không là trùng hợp cũng chẳng phải tự nhiên mà là một âm mưu đã được sắp xếp?
Thật sự hắn có mục đích gì khi tiếp cận cô, hắn nhất định biết cô là người của Hoắc gia mới ẩn nhẫn giả ngây giả ngốc, ngụy trang cho mình dưới cái tên Tử Mặc, trở thành Tiểu Bạch Kiểm do chính cô bao nuôi, thâu tóm trọn tâm tư đứa con gái của chính kình địch của mình.
Hoắc Duật Hy khi*p sợ, lòng dạ người vì sao thâm sâu khó lường như vậy? Cô thật sự không dám tưởng tượng tiếp mục đích cuối cùng mà hắn tiếp cận cô là gì, hắn muốn có được từ cô là điều gì, nhưng cô chắc chắn tình cảm mà Tử Mặc dành cho Hoắc Duật Hy không trong sạch, hoặc chưa bao giờ chân thực.
Không! Không thể nào!
Hoắc Duật Hy hoảng loạn tột cùng, nước mắt rơi xuống nhỏ giọt bên khung cửa, bất lực cùng tuyệt vọng đến bi thống.
Phòng sách kia vốn là nơi cô và Tiểu Bạch cùng đùa vui hạnh phúc, bỗng chốc lại chất chồng tội ác, máu xương của những con người cô chưa từng quen biết.
Trong căn phòng mùi máu tanh nồng đậm, Mạc Quyết nằm trên sàn nhà ôm đôi chân nhầy nhụa máu, những tên thủ hạ đi theo cũng không ngoại lệ. Trong đó có không ít các nhân viên cấp cao của Tư thị, Tư Cảnh Hàn nhìn bọn người kia một cách khinh bỉ, loại hèn mọn đó thật bẩn thỉu.
"Bẩn, kêu người dọn dẹp." Tư Cảnh Hàn lạnh lùng ra lệnh. Bọn thuộc hạ lại gật đầu, nhanh chóng đi đến lôi những người kia đứng dậy.
Tư Cảnh Hàn lại nhìn sang người đàn ông trước đây vẫn luôn đeo mặt nạ bạc, nói: "Tư Vũ, cậu cho người dọn dẹp ở đây một chút."
"Được." Người đàn ông tên Tư Vũ gật đầu, hắn thấy Tư Cảnh Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, sau đó lại lấy di động ra.
Xem ra lại đến giờ phải gọi điện cho Hoắc Duật Hy rồi.
Hoắc Duật Hy ở ngoài cửa nhìn thấy nhóm đặc công muốn mang người ra ngoài thì bừng tỉnh, hoảng hốt đứng dậy.
Cô phải chạy, thoát khỏi đây lập tức.
"Reng reng reng."
Nhưng Hoắc Duật Hy chưa kịp cất bước điện thoại trong túi đã vang lên.
Lập tức Tư Cảnh Hàn ở trong phòng lập tức nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa. Cất giọng lãnh tuyệt:
"Bắt người lại!"
"Bịch bịch bịch."
Hoắc Duật Hy dùng hết sức lực muốn lao xuống cầu thang, nhưng cô vừa đến phòng khách đã có hai đặc công đứng ngây cửa chặn lại, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm.
Cô muốn nhào đi lối khác nhưng đều bị chặn lại.
Trên cầu thang phía sau lưng cô có tiếng bước chân, vững vàng nện trên sàn nhà.
Hoắc Duật Hy lùi đến chỗ bàn tiếp khách, nhận ra không có lối thoát thân, cô bất lực ngã ngồi cạnh chiếc ghế sofa.
Người trên cầu thang mặc chính là bộ quần áo cô đã chọn, đi đôi giày thể thao chính cô cho số. Nhưng vì sao Tiểu Bạch của cô thật xa lạ, không còn vẻ mặt ngây ngốc, hớn hở đến vô dụng khi trông thấy cô. Mà khuôn mặt trắng tươi, làn da nhẵn nhụi đến phiến môi mỏng thoáng hồng cũng khắc nghiệt, lãnh khốc mang hàn khí bức người.
Hắn đứng trước mắt của cô, nhìn vào đôi mắt hổ phách to tròn linh động đang sợ hãi tột cùng, như chính tinh linh lạc chốn rừng hoang nhìn mình, hắn hơi cúi người, đưa tay muốn chạm vào mặt của cô.
"Ga....tránh ra! Đừng ᴆụng vào tôi!" Hoắc Duật Hy co người, ôm đầu né tránh.
Nhưng Tiểu Bạch của cô vốn không tồn tại, lớp vỏ kia khi bóc ra rồi cũng chỉ còn lại một Tư Cảnh Hàn không quen không biết. Hắn đưa tay, bạo ngược Ϧóþ chặt cằm của cô nâng lên, "Vốn dĩ cô còn có thể sống vui vẻ thêm một đoạn thời gian nữa. Nhưng đáng tiếc cô lại tự chặt đứt đường lui của mình. Nếu đã thấy tất cả thì tôi cũng không cần giải thích. Hoắc Duật Hy...đại tiểu thư tập đoàn Hoắc thị, Tiểu Bạch của cô từ giây phút này...đã ૮ɦếƭ."
Hắn đứng thẳng người, đôi mắt màu lam được ánh nắng hắt vào liền hóa tím, lần đầu cô gặp Tiểu Bạch chính đôi mắt này, hôm nay không còn Tiểu Bạch nữa, nhưng vẫn một ánh mắt này hòa vào màn đêm đã nuốt chửng ánh dương cuối cùng.
"Tôi...là Tư Cảnh Hàn."
Đêm dần buông, ác quỷ bắt đầu sống dậy, trở thành chúa tể cai trị vạn vật dưới chân.
Hắn cũng là loài ác quỷ, giẫm nát dưới đôi chân những linh hồn buộc phải phục tùng.