Có tiếng ô tô lướt qua, chốc chốc chim non trên cành lại đớt đát kêu lãnh lót.
Ánh nắng từ lúc rơi trên hàng mi đến khi nhuộm sáng cả căn phòng, làm ấm áp mọi ngóc ngách.
Khung cảnh xác xơ, có chút hỗn loạn, quần áo vung vãi trên sàn nhà không phân biệt được là của ai, ga trải giường nhăn nhúm từng đoàn, cái chăn một góc rơi xuống đất, làm người ta cứ tưởng bước vào một bãi trường vừa xảy ra hỗn chiến kịch liệt.
Hoắc Duật Hy khẽ hô một tiếng thì giật mình mở mắt nhưng lập tức mặt cô liền vo lại thành một nắm.
"A...."
Đau rát, sưng trướng như bị xé làm hai, thắt lưng mỏi nhừ, hai chân run rẩy vô lực. Cảm giác được trên eo có một sức nặng Hoắc Duật Hy nhìn sang thì thấy Tử Mặc đang vùi mặt vào tóc của cô, rất yên tĩnh ngủ.
Nhìn khuôn cằm thập phần tinh xảo của hắn, Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán. Thật không ngờ lần đầu của cô lại cam tâm tình nguyện trao cho một tên Tiểu Bạch Kiểm, chỉ có điều cho đến bây giờ, khi tỉnh táo hẳn cô vẫn không hối hận, ngược lại cũng có chút vui sướng, mãn nguyện.
Chỉ có điều bây giờ hậu quả của việc sa ngã, hư hỏng kia là cô đau muốn ૮ɦếƭ đi sống lại.
"Tiểu Bạch thối tha, đáng ghét!" Hoắc Duật Hy áp mặt ở trong иgự¢ của hắn không ngừng mắng, đấm tay trắng nõn đập đập vào vai của Tử Mặc. Nhưng mà, người kia vẫn bất động không có phản ứng, hơi thở tuyệt nhiên thong thả, ngủ rất trầm.
Hoắc Duật Hy lắng nghe nhịp tim của hắn, vừa vững vừa ổn, mạnh mẽ và đập chậm hơn hơn bình thường.
Sao vậy nhỉ?
Hoắc Duật Hy thật tò mò về tất cả trên người Tử Mặc, nhưng cuối cùng con quỷ nghịch ngợm trong người cũng thức giấc, cô nở nụ cười gian trá, hơi dịch đầu ra sau đó nghiêng mặt hướng về cổ của hắn, nhìn yết hầu khêu gợi Hoắc Duật Hy chu môi thổi khí.
Dường như cảm thấy nhột, Tử Mặc hơi chuyển động cơ thể tránh né, Hoắc Duật Hy thấy vậy càng thích chí, sấn tới nhe răng nanh cắn cắn lên hầu kết vừa chuyển động.
"Hư...ngủ ngủ, mệt...mệt quá." Trong vô thức Tử Mặc khẽ lẩm bẩm mấy tiếng, giống như trẻ sơ sinh chép chép khuôn miệng xinh đẹp. Hoắc Duật Hy tận mắt chứng kiến cảnh này tâm tình liền sôi trào, không thấy thì cô sẽ không tin, nhưng khi tường tận đến chân thực thế này đúng là khiến cô mê như điếu đổ.
"Xấu xa, anh mà cũng biết mệt sao?" Tối qua cứ nhào nặn cô thành đủ loại tư thế còn rất hưng phấn, điên cuồng như thú dữ xổng chuồng. Đau như vậy mà mấy người phụ nữ kia không biết tại sao lại thích như vậy, dùng thật nhiều tiền bao nuôi hắn.
Tử Mặc lim dim mở mắt, theo bản năng đã kêu nhỏ: "Tiểu Duật Hy..."
Hoắc Duật Hy cố nhịn đau ôm cổ của hắn, dịu dàng hôn lên cánh mũi mịn màng kia, "Tiểu Bạch, chúng ta hẹn hò được không?"
Tử Mặc ngẩn ngơ mở to mắt, sau đó gật đầu thật mạnh, cũng ôm lấy tấm lưng trần của cô, khóe môi không nhịn được cong lên một nụ cười, chạm đáy mắt.
Mười lăm phút sau.
"Tiểu Duật Hy, ổn không vậy? Có vẻ rất đau."
Hoắc Duật Hy cảm thấy bụng dưới quả thật ngày càng đau âm ĩ, cô vốn tưởng sẽ giống trong mấy quyển tiểu thuyết một lúc sẽ khỏi nhưng mà thực tế lại rất khác lạ.
Tử Mặc vội xốc chăn lên, Hoắc Duật Hy đau đến sắc mặt trắng bệch, đâu còn để chuyện hai người có mặt quần áo hay chưa. Cô nằm nghiêng một bên, Tử Mặc nhìn ga giường vốn có vài vết bẩn do hoan ái và do ấn ký đêm qua để lại, nhưng bây giờ từ đùi của Hoắc Duật Hy lại chảy dọc ra tơ máu cùng ít ái dịch lưu lại đêm qua.
Sao vẫn còn chảy máu, Tử Mặc sợ hãi ra mặt, "Tiểu Duật Hy, chúng ta đi bệnh viện đi."
Nói xong hắn liền vọt vào nhà tắm, rất nhanh quay trở ra với bộ dạng ướt sũng, đưa tay vơ vội khăn lau người hắn liền đi đến gom quần áo của mình trên sàn mặc vào ngay trước mặt Hoắc Duật Hy. Cô nào lo được nhiều như vậy, chật vật ngồi dậy, Tử Mặc đi đến tủ quần áo của Hoắc Duật Hy, tìm một chiếc váy dễ mặc nhất, rồi đem khăn lông đã giặt sạch lau người cho cô mới mặc váy vào.
Sau đó không nói mấy lời liền ôm Hoắc Duật Hy lao xuống lầu, bắt xe đến bệnh viện.
Khởi đầu năm thứ nhất.
"Vợ chồng các cậu vui chơi cũng phải biết điểm dừng?! Nhất là cậu, làm chồng người ta mà không biết chừng mực, có biết làm như vậy sẽ tổn thương đến cơ thể của cô ấy hay không?" Vị bác sĩ nữ nâng giọng giáo dục tư tưởng, chỉ tay vào Tử Mặc.
Hoắc Duật Hy không nói gì, rất xấu hổ núp ở một bên.
"Sau này sinh hoạt vợ chồng không được dùng sức đến thô lỗ như vậy biết không?"
Tử Mặc gật gật đầu.
"Lần này không sao, chỉ bị xuất huyết nhẹ, nhưng lần sau còn như vậy ảnh hưởng đến țử çɥñğ nội mạc của cô ấy, rất có thể sẽ bị viêm nhiễm. Nếu nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến quá trình thụ thai, không sinh được em bé đến lúc đó cậu có chịu trách nhiệm nổi không?"
Tử Mặc lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
Vị bác sĩ kia nhìn hắn rồi lại nhìn Hoắc Duật Hy liền chắc mẩm tên chồng mới cưới này rất kém kinh nghiệm, cũng thông cảm cho cô gái này. Có chồng nhìn thật đẹp trai nhưng đem đầu tiên lại thê thảm thế này, ban đầu mang Hoắc Duật Hy đến đây bà cứ tưởng là nạn nhân vừa bị cường bạo, môi bị cắn rách, cả người cũng đầy vết bầm sưng tím và dấu răng, có hiện tượng sung huyết vùng kín, cũng may xương khớp không bị ảnh hưởng gì.
Bác sĩ nữ giáo dục tư tưởng cho Tử và Hoắc Duật Hy thêm một chút nữa thì phẩy tay cho về. Tử Mặc sốt sắng nghe lời căn dặn của mấy y tá về mấy loại thuốc của Hoắc Duật Hy.
"Đây là thuốc của vợ anh." Cô y tá đỏ mặt nhìn Tử Mặc nói.
Tử Mặc gật đầu, đưa tay phải ra nhận lấy phần thuốc.
Một cô ý tá khác lúc này vội đi vào, "Thật xin lỗi, đơn thuốc lúc nãy đã bị sai ngày tháng nên làm phiền anh ký lại giúp chúng tôi."
"Được." Tử Mặc đi đến chỗ cô y tá kia, tay còn lại rảnh rỗi liền cầm 乃út linh hoạt ký.
Sau đó theo hướng dẫn của bác sĩ nên chăm sóc Hoắc Duật Hy thế nào thì bế lên, ra về.
_________
"Tiểu Duật Hy, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Hoắc Duật Hy được Tử Mặc ngồi trên sofa ôm trong lòng, ủy khuất đau đớn gì đó nửa điểm cũng không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại rất hưởng thụ lòng иgự¢ ấm áp của hắn, mùi hương nam tính đặc trưng cũng giống như một loại mĩ vị, từng chút một thưởng thức thế nào cũng thấy không đủ.
Nhưng sực nhớ đến một sự kiện nào đó, Hoắc Duật Hy ngẩn đầu lên nhìn Tử Mặc nói: "Tiểu Bạch, vòng gỗ của anh đâu?"
"Vòng gỗ?" Tử Mặc hơi ngẩn người, sau đó sờ sờ túi lấy ra Ϧóþ da, kéo nhẹ chiếc vòng gỗ ra đưa cho Hoắc Duật Hy.
"Tiểu Bạch luôn đem theo bên người sao?"
"Ừm." Tử Mặc gật đầu, nhìn vào chiếc vòng tay mà Hoắc Duật Hy đang vân vê, trong mắt của hắn xẹt qua mấy phần cảm xúc không rõ ràng.
"Đeo cho Tiểu Duật Hy đi!" Hoắc Duật Hy đưa tay lên cho hắn, chu môi nói.
Tử Mặc nghi hoặc nhìn cô, Hoắc Duật Hy thấy hắn không đeo cho mình thì giải thích: "Chẳng phải đã nói sẽ tin Tiểu Bạch sao, vì thế vòng tay này Tiểu Bạch tặng tất nhiên Tiểu Duật Hy nhất định phải lấy rồi."
Tử Mặc không nhịn được hơi cong khóe môi, nhận lấy chiếc vòng, đeo cho Hoắc Duật Hy: "Vòng tay này trên đời chỉ có một, là của gia đình Tiểu Bạch nhiều đời để lại...à, xong rồi này."
Hoắc Duật Hy không chú ý đến đoạn nói đứt quảng kia, thích thú nhìn vào chiếc vòng nằm vừa khít trên tay.
Quả thật là rất đẹp.
"Tiểu Bạch, đồ quý thế này mà cho Tiểu Duật Hy thật sao?"
"Tất nhiên, bởi vì Tiểu Duật Hy rất đặc biệt với Tiểu Bạch."
"Thế...thế người phụ nữ ở Nhà hàng - khách sạn King là ai? Không phải muốn nghi ngờ Tiểu Bạch, nhưng mà...nhưng mà..."
"Là người muốn bao nuôi Tiểu Bạch."
"Hả? Thật hả? Vậy...vậy Tiểu Bạch với người ta..."
"Tiểu Bạch sớm bị người ta ăn sạch rồi." Tử Mặc nhẹ tênh nói, nhưng lọt vào tai Hoắc Duật Hy giống như quả tạ nặng nề đánh vào trái tim, cô không nói gì nữa, không còn tâm trạng nhìn ngắm chiếc vòng nữa.
Tử Mặc nén cười, hắng giọng: "Tiểu Duật Hy, có muốn uống chút sữa không?"
"Không."
"Vậy hả? Vậy có muốn ăn chút gì không?"
"Không."
"Ừ, vậy Tiểu Bạch đi ăn trước. Có chút đói rồi, Tiểu Duật Hy ngồi đây nghỉ ngơi nhé." Hắn nói xong, chực muốn đứng lên, Hoắc Duật Hy nghe xong liền há hốc miệng, nhìn hắn nhưng Tử Mặc giả vờ như không hiểu ý tứ của cô, tuyệt nhiên không năn nỉ thêm lời nào.
"Hức, Tiểu Bạch xấu xa."
Hoắc Duật Hy không nhịn được ai oán kêu lên, Tử Mặc phì cười, hai tay ôm má của Hoắc Duật Hy: "Ừ, xấu xa lắm nên Tiểu Duật Hy mới sống ૮ɦếƭ không buông Tiểu Bạch ra phải không?"
"..." Một hai ba mặt Hoắc Duật Hy liền đỏ bừng, muốn xô hắn ra nhưng bị người kia đoán được ý đồ, nắm lấy tay của cô áp lên иgự¢ trái của mình, "Nói dối đó, người phụ nữ đó là giảng viên ở trường đại của Tiểu Bạch. Cô ấy lớn lên ở châu Âu nên cách xả giao có chút thoải mái. Hôm trước Tiểu Bạch hoàn thành bài báo cáo góp vào dự án nghiên cứu của trường nên lúc tổ chúc ăn mừng được mời đến đó, còn thẻ tín dụng là tiền được thưởng chuyển khoảng. Do hôm trước Tiểu Bạch mất hết thẻ tín dụng, cũng chưa làm lại nên nhà trường đã làm giúp rồi trực tiếp chuyển vào."
Hoắc Duật Hy nhìn hắn không chớp mắt, Tử Mặc nhếch mày: "Tóm lại, Tiểu Bạch rất học rất tốt cũng rất có năng lực mới được hậu đãi như vậy. Nên Tiểu Duật Hy đừng hiểu lầm rồi nổi ghen giận Tiểu Bạch lần nữa nhé."
"Ba hoa, bóc phét." Hoắc Duật Hy định thần, đấm vào иgự¢ của hắn. Tử Mặc ôm иgự¢ cười, chễm chệ chống cằm lên đầu gối đang cong lại của Hoắc Duật Hy nhìn cô tựa lưng vào gối, hắn lại thong thả nói: "Còn cô gái làm cho Tiểu Duật Hy ăn không ngon, ngủ không yên mà Tiểu Bạch gọi là Tiểu Tinh Linh đó là em họ của Tiểu Bạch. Suốt ngày tìm việc phá phách người khác, gặp ai cũng bảo Tiểu Bạch là bạn trai của nó."
Nhìn Hoắc Duật Hy nghi hoặc, Tử Mặc hắn giọng: "Thật ra Tiểu Bạch từng nói dối, ở nhà Tiểu Bạch vẫn còn một số họ hàng thân thuộc. Nhưng mà, đối với Tiểu Bạch thân cô thế cô, họ lại là những người có tiền chẳng muốn nhận mối quan hệ này, thế nên có cũng như không tồn tại. Duy chỉ có Tiểu Tinh Linh kia là người đối xử tốt với Tiểu Bạch nhất, giúp Tiểu Bạch rất nhiều, hôm trước nó vừa về Trung Quốc đã tìm Tiểu Bạch đòi ăn, đòi chơi. Nhưng nếu không phải Tiểu Duật Hy ghen hóa mụ mị mới không nhận ra trong nó rất giống Tiểu Bạch."
Tử Mặc lại cúi nhìn Hoắc Duật Hy đang mê mẩn nghe hắn diễn đạt, sau đó nhận ra hắn lại trêu chọc mình mới xù lông, phồng má muốn cung tay lên đánh hắn. Tử Mặc cười lớn khiến Hoắc Duật Hy thẹn quá hóa giận: "Vậy tại sao lúc đó hỏi anh, anh lại thừa nhận Tiểu Tinh Linh là bạn gái của anh chứ?"
Tử Mặc hất cằm, quay mặt đi cũng vểnh môi lên nói: "Vì giận lẫy mới nói vậy."
"Tiểu Bạch đáng ghét, đồ lừa đảo! Tại sao anh có thể đáng ghét như vậy hả?"
"Tiểu Bạch không đáng ghét, ai bảo Tiểu Duật Hy không nghe người ta giải thích đã nổi giận. Còn nữa, Tề Thiếu Khanh kia là ai mà Tiểu Duật Hy đòi đi gặp hắn chứ?" Tử Mặc ngược lại chất vấn cô, Hoắc Duật Hy đảo mắt trắng dã, ỡm ờ một lúc thì gân cổ lên.
"Chỉ nói vậy để dọa Tiểu Bạch thôi, người ta có đi gặp Tề Thiếu Khanh khi nào đâu chứ. Hơn nữa do Tiểu Bạch lén lút đi làm thêm không cho Tiểu Duật Hy biết mới khiến người ta hiểu lầm đó!"
Nhắc đến Tề Thiếu Khanh, Hoắc Duật Hy lại đau đầu. Làm sao để giải quyết đây, chơi bời với Tiểu Bạch thì thích thật nhưng mà hậu quả bây giờ chính là lâm vào khốn cảnh.
Nhưng mà cô mặc kệ, miễn sao có thể ở cùng Tiểu Bạch thì cô sẽ bất chấp tất cả.
____________
[Tề Thiếu Khanh, hiện tại đối với Hoắc gia mà nói anh là đối tượng tốt nhất để kết giao. Nhưng hiện tại tôi còn quá nhỏ, chưa nghĩ sẽ xây dựng một mối quan hệ nào khác ngoài sự nghiệp.]
"Anh có thể chờ em. Chỉ vài năm, không lâu."
[Anh là người đàn ông ưu tú, sẽ không cảm thấy lãng phí tuổi trẻ của mình sao?]
"Duật Hy, chỉ cần là em, anh sẽ đợi được. Anh hứa, sẽ không đến tìm em, làm phiền em, chỉ cần em nhớ còn có một người đang đợi em là được rồi."
[Tề Thiếu Khanh, anh thật ngốc, tôi không phải người tốt như anh nghĩ.]
"Trong mắt anh, người tốt hay xấu cũng không quan trọng bằng em. Được rồi, em đi học đi, anh có chút việc cần giải quyết, tạm biệt."
[Tạm biệt.]
Tề Thiếu Khanh cúp máy, nhấc điện thoại bàn đang không ngừng kêu trên bàn làm việc.
"Có chuyện gì?"
[Tổng bộ xảy ra vấn đề, chủ tịch vừa nhập viện, ngài ấy yêu cầu Tổng tài trở về ứng nhiệm củng cố ngay lập tức.]
"..."
____________
"Tiểu Hy, cậu làm gì mà uống nhanh quá vậy?"
"Tiểu Bạch...Tiểu Bạch sắp đi làm về rồi, mình phải về nhà nấu cơm cho anh ấy." Hoắc Duật Hy lùa ly nước vào bụng, gấp gáp nói.
Mộc Tích thở dài chống cằm nhìn Hoắc Duật Hy hết uống lại nuốt nửa cái bánh ngọt trong vòng hai cái cắn.
Tiểu Bạch kia cô đã gặp qua hai lần, ừ thì đẹp trai không chịu nổi, có vẻ đối xử với Hoắc Duật Hy vô cùng tốt, nhưng mà độ mê mẩn của cô nhóc này dành cho anh chàng kia ngày càng không kiểm soát được.
"Tiểu Hy, cậu thật sự sống với Tử Mặc như vậy sao?"
"Hả, sao cậu lại hỏi vậy? Chẳng phải cũng đã ba tháng như vậy rồi sao?"
"Cậu mê người ta thật rồi cậu có biết không?"
Hoắc Duật Hy ăn nốt phần bánh ngọt còn lại, sau đó cầm túi đứng lên: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhỡ. Chỉ là mình cũng không phải không nhận ra điều đó."
Bỏ lại một câu như vậy, Hoắc Duật Hy nháy mắt với Mộc Tích rồi lập tức rời đi.
Mộc Tích: "..."
________
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ơi...Tiểu Duật Hy về rồi nè."
Hoắc Duật Hy vui vẻ đẩy cửa đi vào đã thấy Tử Mặc nằm úp trên sofa, cô đi đến hắn mới lười nhác ngẩn đầu lên.
"Tiểu Duật Hy ơi, Tiểu Bạch đói quá!"
"Được, Tiểu Bạch chờ một chút. Hôm nay lại nấu thức ăn ngon cho anh."
Tử Mặc gật đầu, sau đó tiếp tục nằm bẹp xuống sofa chờ được ăn.
Hoắc Duật Hy ở trong lúi húi trong bếp, cất giọng gọi: "Tiểu Bạch, anh biết làm nước chấm không, vào đây một chút."
"Thôi, không biết làm đâu." Tử Mặc nằm ôm gối lười nói.
Hoắc Duật Hy lẩm bẩm, đúng là vô dụng, cái gì cũng không biết nấu. Đàn ông của người ta trong tiểu thuyết không phải đều nấu ngon đến kinh hồn sao? Còn tên mặt trắng cô nói thì chuẩn vô dụng.
"Tiểu Duật Hy, xong chưa vậy?"
Không biết từ đâu Tử Mặc đã đứng một bên, ôm gối nhìn thức ăn đang kêu trong nồi.
"Qua đó đứng đi, chuẩn bị ăn rồi. Không được lộn xộn."
"Hư..." Tử Mặc than một tiếng rồi ôm gối đi đến bàn ăn, đá một cái ghế ra ngồi xuống.
Một lúc sau.
"Tiểu Bạch sao anh ít quá vậy? Chẳng phải kêu đói sao?"
"Tiểu Bạch no rồi."
"Sao có thể, Tiểu Duật Hy chưa no nữa." Hoắc Duật Hy gắp một con tôm đưa lên nhai, chớp mắt hỏi.
"Không phải Tiểu Bạch ăn ít, tại Hoắc Duật Hy là con heo nhỏ không sợ béo ăn nhiều thôi." Tử Mặc đưa tay xoa tóc trấn an Hoắc Duật Hy, chắn chắn rằng hắn không hề ăn ít.
"..."
_________
"Tiểu Duật Hy."
"Cái gì?" Hoắc Duật Hy ủ rũ chống cằm tính tính tháng này cô đã tiêu mất bao tiền, làm sao dám ăn vặt nữa đây?
"Nhìn xem đây là cái gì?" Tử Mặc ngồi xuống, tay trái bùng một cái, trên ngón ngón tay xinh đẹp, mảnh khảnh xòe ra trước mặt Hoắc Duật Hy một số tiền mới cảo. "Hôm nay Tiểu Bạch mới nhận được tiền lương tháng này nè!"
Hoắc Duật Hy mắt sáng rỡ, "Tiểu Bạch giỏi quá, cuối tháng này chúng ta giàu to rồi." Cô ngoác miệng cười muốn chụp lấy sấp tiền nhưng người kia liền giơ cao lên.
"Dễ như vậy liền giàu sao?" Tử Mặc nhếch mày, cho Hoắc Duật Hy một ánh mắt. Cô liền sáp tới, ôm cổ hắn hôn một cái thật kêu lên má của hắn: "Giàu được mà, giàu được mà!"
Tử Mặc bật cười kéo cô lại, cắn mấy cái lên đôi môi đỏ mọng sau đó mới đưa tiền cho cô, Hoắc Duật Hy nhanh tay đếm, càng đếm thì cười càng nhiều, đưa lên hôn mấy cái tham lam.
Tiền thì Hoắc gia cho cô thật nhiều, nhưng tiền của cô và Tiểu Bạch kiếm được lại mang đến một hương vị khác hoàn toàn. Cô thà rằng sống kiên dè, khuôn ép bằng số tiền của sinh viên kiếm được cũng xem là một loại hưởng thụ vui vẻ còn hơn chơi bời vô vị bằng số tiền không giới hạn của Hoắc gia.
Tất cả đều vì Tiểu Bạch, khiến cô cảm thấy ngọt ngào trong loại chật vật này.
Hoắc Duật Hy và Tử Mặc buổi chiều liền vui vẻ dẫn nhau ra khu vui chơi nhưng trước tiên đã ghé một quán ăn sinh viên nhỏ ở cạnh bờ sông.
"Này này, bên này, bên này." Hoắc Duật Hy nắm tay Tử Mặc nhanh chân chạy đến một chỗ bàn ghế còn trống, ngồi xuống.
"Bà chủ, cho một phần đồ cuốn, một phần thịt xiên."
"Tới ngay."
Một người phụ việc nhanh chóng đem tới phần thức ăn bắt mắt, đặt xuống.
Hoắc Duật Hy cầm xiên thịt vui vẻ cắn mấy miếng liền, Tử Mặc một bên đưa tay bắt đồ cuốn, cuộn mấy cái rồi đút cho Hoắc Duật Hy.
"Ngon không?"
"Ngo..on...nhắm." Hoắc Duật Hy ú ớ nói, một miệng thức ăn khiến cô không còn dáng vẻ hay hình tượng những người của công chúng.
Tử Mặc giật lại cuốn thức ăn, bỏ vào miệng nửa cuốn còn lại, "Tiểu Duật Hy ăn hết rồi, Tiểu Bạch chưa ăn nữa."
"Anh cao lớn như vậy còn ăn làm gì cho lắm."
"Không phải Tiểu Bạch muốn ăn, chỉ tại sợ Tiểu Duật Hy vốn đã lùn hơn, béo hơn Tiểu Bạch, bây giờ còn ăn nhiều như vậy, sau này còn xấu hơn Tiểu Bạch thì tội lắm."
"..."
Ăn uống no say, vui chơi thõa thích, hai người lại ghé ngang siêu thị gần đó.
Tử Mặc đẩy xe kéo nhìn ngó xung quanh, đưa tay cầm mấy thứ đồ quan sát.
Hoắc Duật Hy nhanh tay gom mấy món đồ cần dùng bỏ vào xe, lúc đi ngang qua một kệ hàng đồ dùng nam giới đủ màu sắc, cô hơi khựng lại, ngập ngừng đưa tay cầm mấy hộp lên.
Sau đó lại ngập ngừng đặt xuống, đưa tay lựa chọn một kích cỡ khác mà lưng cũng toát mồ hôi trộm.
"Tiểu Duật Hy, làm chuyện xấu hả?"
Tử Mặc đột ngột xuất hiện nhìn Hoắc Duật Hy lắm la lắm lét thì cười nói. Không Hoắc Duật Hy thật sự hoảng hốt kêu lên, những người xung quanh đều nhìn về phía cô.
Tử Mặc nhìn mấy cái hộp trong tay Hoắc Duật Hy thì tai của hắn bất giác cũng đỏ lên, sau đó hắng giọng đưa tay lấy mấy cái hộp kia bỏ vào giỏ hàng, rồi đưa tay kéo Hoắc Duật Hy áp mặt cô vào trong иgự¢ của mình mới đi tiếp.
Hoắc Duật Hy cũng xấu hổ hai tay ôm chặt eo hắn, vùi mặt trong иgự¢ rộng lớn thoang thoảng mùi hương cơ thể thanh sạch, quyến rũ mười phần.
Cô nhịn không được bật cười khúc khích, Tử Mặc nhìn cô gái nhỏ nhắn vừa xấu hổ lại thích chí hắn cười thầm sau đó nói:
"Thật ra chuyện tốn sức lực như vậy người ta không muốn làm nhiều đâu, chỉ tại thấy Tiểu Duật Hy thích như vậy Tiểu Bạch mới cố gắng hy sinh một chút vậy."
"..."
Ký ức như những mảnh ghép, bắt đầu vụn vặt nứt tách....
Mở đầu năm thứ hai.
"Tiểu Bạch, nhanh lên nhanh lên."
Ở trung tâm thương mại, Hoắc Duật Hy kéo Tử Mặc đi vun ✓út.
"Cái này, cái này lấy hết cho tôi." Cô lấy mấy cái áo ướm lên người Tử Mặc liền nói với cô nhân viên.
Hôm nay có giảm giá lớn, không mua thật tiếc.
Tên gia hỏa này đúng là cái giá treo đồ di động, mặc cái nào cũng đẹp, thật là...
"Tiểu Bạch, tập trung!" Hoắc Duật Hy kêu lên, đấm lên иgự¢ Tử Mặc khi thấy hắn để tâm hồn ở đâu đâu.
"Này, cô qua đây, áo này lấy mỗi cái một màu. Quần âu này, lấy ba cái, giày bên đó đem qua đây theo số này lấy cho anh ấy vài mẫu."
"Tiểu Duật Hy ơi, mệt quá, thử hết nổi rồi. Chúng ta về đi."
"Không được, mới ba tiếng thôi, mệt cái gì mà mệt."
"Nhưng mà mua nhiều lắm rồi. Tiểu Bạch mặc không hết."
"Để dành Tiểu Duật Hy mặc, cũng có bỏ đi đâu." Hoắc Duật Hy nhắm mắt nói đại. Sau đó suy nghĩ một chút lại gọi nhân viên đến: "Tất cả giày của anh ấy đều lấy màu trắng hết nhé. Lấy một mẫu giày da thôi, còn lại hãy lấy giày thể thao."
"Vâng!" Cô nhân vui vui vẻ gật đầu.
"Tiểu Bạch, qua đây."
Tử Mặc ủ rũ đi tới: "Hay là Tiểu Duật Hy lựa đồ cho mình đi, đừng mua cho Tiểu Bạch nữa."
"Không được, anh dễ lựa đồ hơn." Hoắc Duật Hy nói xong lại lấy một cái áo khác nhón chân đo tới đo lui trên người Tử Mặc, tặc lưỡi đắn đo.
"Tiểu Bạch, vào trong thử một chút đi."
Tử Mặc nhìn chiếc áo, hơi chần chừ, Hoắc Duật Hy hối thúc mãi hắn mới ảo não vào trong phòng thay đồ.
Lúc hai người đi thang cuốn xuống tầng trệt vô tình thấy một nhóm người mặc tây đen hết sức trật tự từ thang máy chuyên dụng bước ra ngoài, dẫn đầu là Tư Cảnh Hàn, có vẻ đi rất vội.
Hoắc Duật Hy không mấy để ý, Tử Mặc đứng một bên cũng không biểu lộ cảm xúc gì.
"Này, chống eo làm dáng à?" Hoắc Duật Hy kéo cánh tay trái trên eo của hắn xuống, cô phát hiện tên mặt trắng này rất hay đặt tay trên eo hoặc đút vào túi quần, tay phải nắm tay cô thì tay trái sẽ làm ra tư thế như vậy.
Nhìn rất chướng mắt!
Suốt ngày rãi hoa, thả phấn khắp nơi!
"Tiểu Bạch mệt quá, Tiểu Duật Hy thấp quá, dựa không được nên Tiểu Bạch đành tự dựa vào bản thân mình thôi." Tử Mặc nhún vai, đưa tay xoa đầu lấy làm tiếc cho Hoắc Duật Hy.
"Tiểu Bạch Kiểm!!!" Hoắc Duật Hy gào lên, muốn xông đến đánh Tử Mặc.
Lập tức hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía cô, Tử Mặc lập tức kéo cô về phía mình.
"Nhìn xem bên đó, chồng của cô gái kia thật tốt, vừa đẹp trai lại tốt tính, cô gái kia có vẻ rất hung dữ nhưng cậu ta lại dung túng như vậy."
"Nhưng mà bọn họ đẹp đôi thật nha, có khi nào là minh tinh không?"
"Cũng có thể, hai người họ chưa hẳn là vợ chồng đâu. Nhìn xem, đâu thấy nhẫn cưới."
"Ai ai quy định vợ chồng thì phải đeo nhẫn cưới đâu."
Một nhóm mấy người không ngừng bàn tán, Hoắc Duật Hy và Tử Mặc để tránh phiền phức cho Hoắc Duật Hy liền chuồn lẹ, nếu bị chụp hình để Mạch Phỉ Quân thấy được cô lén lút yêu đương nhất định đập cô ૮ɦếƭ tươi.
Tư thị một năm trước đầu tư, thế nào Hoắc Duật Hy cô lại phát triển sự nghiệp như diều gặp gió, cùng Mộc Tích trở thành gương mặt thương hiệu của một số show trình diễn có tiến. Cũng coi như đánh dấu được một chút tên tuổi.
Mỗi lần được nhận cát xê, cuối tuần liền ngoác miệng tung tăng dẫn Tử Mặc đi chơi khắp nơi, mua sắm thật nhiều đồ cho hắn.
Cuộc sống có vẻ bình thường nhưng chính là vui như vậy.
Ha ha ha....
__________
Hôm nay Hoắc Duật Hy không cần đến trường, Tử Mặc cũng vậy.
Hai người mặc hai bộ quần chấm bi màu hồng nền trắng sữa y hệt nhau, ngồi trên sofa ăn trái cây, xem ti vi.
Tử Mặc nửa nằm dựa vào gối, Hoắc Duật Hy thì dựa vào lòng của hắn vừa nhai chẹp chẹp vừa chuyển kênh không ngừng.
"Theo thông tin mới nhất nhất của truyền thông, tổng tài tập đoàn Tư thị bị ám toán trên đường rời khỏi trung tâm thương mại Skill King thuộc tập đoàn Tư thị.
Rất may, cuộc tấn công bất thành, giới chức trách thành phố K đang ra sức điều tra rõ nguyên nhân và truy bắt lực lượng gây ra vụ mưu sát trên. Sau đây..."
"Píp" Hoắc Duật Hy tắt tivi, miếng táo trong miệng cũng vì kinh ngạc mà rơi ra.
"Tiểu Bạch, theo thời gian chẳng phải là chính hôm trước chúng ta gặp Tư Cảnh Hàn sao?"
Tử Mặc gật đầu: "Chính là lúc đó."
Hoắc Duật Hy vỗ иgự¢, ôm Tử Mặc cứng ngắc: "Cũng may chúng ta không đi chung đường với anh ta, nếu không thì nguy rồi. Xã hội bây giờ thật loạn, người như Tư Cảnh Hàn cũng bị đe dọa, sau này ra đường Tiểu Bạch nhất định phải cẩn thận, biết không?"
"Tiểu Duật Hy đang lo cho Tiểu Bạch hả?"
"Tất nhiên, xã hội bây giờ đảo loạn hết rồi. Bọn người xấu ngày càng vô pháp vô thiên, không xem pháp luật ra gì cả!"
Tử Mặc gật gù, chu môi nói: "Đúng vại a, người xấu bây giờ đầy rẫy, còn rất dẻo miệng lừa lọc rồi bắt người ta về nhà ăn luôn vào bụng, rồi bắt nuôi người ta không cho chạy ra đường!"
Hoắc Duật Hy sau mấy giây mới phát hiện ra hắn vừa xuyên tạc ý tứ của cô. "Tiểu Bạch đáng ghét, anh nói ai lừa lọc hả? Rõ ràng anh mới là kẻ xấu!"
"Tiểu Bạch có nói Tiểu Duật Hy sao? A, vậy là Tiểu Duật Hy tự thừa nhận mình là kẻ xấu, trái phép bắt Tiểu Bạch về nhà mà không có thông qua pháp luật."
Hoắc Duật Hy nguýt hắn, "Hứ, như vậy thì sao? Tiểu Bạch không cam lòng à? Muốn tìm nhà mới à? Không có cửa đâu, người vào tay quan là của quan. Nếu Tiểu Bạch có suy nghĩ không yên phận thì ૮ɦếƭ với Tiểu Duật Hy! Biết chưa?!"
Bị cô Ϧóþ chặt cằm, Tử Mặc kêu đau vội gật gật tỏ vẻ đã biết, nhất định không dám. "Tiểu Bạch có ૮ɦếƭ cũng là con ma xinh đẹp của Tiểu Duật Hy được không?"
Hoắc Duật Hy buông tay ra, mỉm cười hài lòng.
Miễn là xinh đẹp, dù là ma cũng tạm chấp nhận được đi.
"Tiểu Bạch, chán quá, tivi không có gì xem hết." Hoắc Duật Hy bật rồi lại tắt tivi, hôm nay trời mưa không đi chơi được, ở nhà thế này cô sẽ nổi mốc luôn cho xem.
Tử Mặc đang đọc sách, hắn đeo một cặp kính to tròn hệt của Nobita mà Hoắc Duật Hy mua cho. Nghe cô nói vậy thì gấp sách lại, tháo kính xuống, nhìn ngoài trời mưa rơi lách tách đến thảm sầu.
"Thế Tiểu Duật Hy muốn Tiểu Bạch làm gì?"
Hoắc Duật Hy suy nghĩ, đưa tay ôm con thú bông hình gấu trúc mập mạp vào lòng, học theo bộ dạng của Tử Mặc cũng chu môi suy nghĩ.
"Đúng nha, Tiểu Duật Hy chưa nghe Tiểu Bạch hát bao giờ cả! Tiểu Bạch hát đi."
"Hát sao?" Tử Mặc ái ngại lập lại, thoáng qua một chút bất đắc dĩ.
Mỗi lần Hoắc Duật Hy đi tập tụ với bạn bè, ở phòng bao trong hội quán không ít bạn bè là nam giới của cô hát rất hay. Nhưng toàn là bạn trai của người ta, trông cũng rất ngưỡng mộ.
Nhìn Hoắc Duật Hy thoáng qua nét ủ dột cùng thất vọng, Tử Mặc có chút không đành lòng.
"Được rồi, Tiểu Bạch hát cho Tiểu Duật Hy nghe, chịu không?"
"Thật sao?"
Tử Mặc gật đầu.
"Thôi, không muốn thì Tiểu Duật Hy không ép, có khi cất giọng vịt cồ lên thì làm Tiểu Bạch xấu hổ, tội nghiệp." Hoắc Duật Hy được hời làm giá, chề môi.
"À, vậy cảm ơn Tiểu Duật Hy, Tiểu Bạch không hát nữa."
Không ngờ Tử Mặc làm thật, cô vội ngồi dậy: "Thôi thôi, Tiểu Duật Hy nghĩ lại rồi, muốn nghe Tiểu Bạch hát, dù thế nào cũng muốn nghe."
Tử Mặc mỉm cười đắc ý, cho Hoắc Duật Hy một ánh mắt. Hoắc Duật Hy hiểu được ý tứ kia là gì, hầm hừ đấm vào иgự¢ của hắn, mắng cái đồ giảo quyệt. Nhưng vẫn kéo cổ của Tử Mặc xuống, hôn một cái thật kêu.
Tử Mặc được hời, mỉm cười dịu dàng, ôm Hoắc Duật Hy vào иgự¢, lưng hơi tựa vào gối.
Nhìn vào màn mưa vô định không biết điểm dừng, đôi mắt mắt màu lam phẳng lặng, đáy mắt như tan vào hư không, lại xa xăm, cất giọng hát khẽ khàng:
Muốn xóa đi bóng dáng lúc ngươi rời đi
Nhưng trong mơ vẫn nhìn thấy ngươi
Tiếng vang nhẹ nhàng xa xôi trong bóng đêm
Ta không kiềm lòng nghiêng tai lắng nghe
Từng phớt lờ ánh mắt vô tội của ngươi
Nhưng rõ ràng đã từng không thể kiềm lòng
Trong đêm tối đã quen thanh tỉnh
Ta sao lại khao khát hồi đáp của ngươi
Ta như một quân cờ
Lưỡng lự giữa ranh giới cuộc đời
Lòng ta tựa như cát chảy gió cuốn bay đi mất
Chỉ còn lại ái tình tẩy trắng này
Ta như đã đánh mất chính mình
Nhớ đến mùi hương đã thấm nhuần
Cho dù già đi ta cũng chưa từng quên
Ái tình không thể tẩy trắng này
...
Ta như đã đánh mất chính mình
Nhớ đến mùi hương đã thấm nhuần
Cho dù già đi ta cũng chưa từng quên
Ái tình không thể tẩy trắng này
Ta không thể tẩy trắng ái tình.
Tiếng hát của Tử Mặc từ lâu đã tắt, tiếng hát như tiếng thở vang nhẹ trên không, hòa vào tiếng mưa, mưa là đệm đàn, mưa như phục vụ cho hắn...
Giọng hát dễ mang đến hơi say, âm trầm từ Ⱡồ₦g иgự¢, âm thanh mê hoặc nhưng lại mang giai điệu quá đau thương, làm nhỏ máu đáy lòng vốn nguội lạnh.
"Tiểu Bạch..." Hoắc Duật Hy sau khi ngây ngẩn tỉnh lại từ lời hát của hắn, cô khẽ gọi tên hắn.
"Sao vậy, Tiểu Bạch hát không hay sao?"
"Không, Tiểu Bạch hát rất rất hay. Chỉ là sao lại hát bài hát đau lòng quá vậy?" Hoắc Duật Hy thở dài. Đây là một bài hát thuần tiếng Trung cô chưa từng nghe bao giờ, thật ra có thể nhận ra lời bài hát này là lời của hai người, giai điệu rất hay chỉ là khi cô nghe xong lại thấy day dứt, bất an không sao giải thích được.
Lời hát như lời tự thuật của hai người về một đoạn nhân duyên vốn không nên tồn tại, tình yêu kia chẳng qua cứ như vòng vây của một trận cờ. Một người đã bày ra thế trận, định sẵn người kia chính là quân cờ sẽ phải lụy thương, đau đớn...chỉ là đến cuối cùng, chính kẻ bày ra cũng đã thật lòng, nhưng dù hối hận cũng không thu hồi nước đánh đã xuống tay.
"Vậy sao?" Tử Mặc cúi nhìn Hoắc Duật Hy, cô nhìn hắn, buồn bã gật đầu.
"Nhưng Tiểu Bạch chỉ thuộc mỗi lời bài hát này thôi, xin lỗi, lại làm Tiểu Duật Hy buồn hơn rồi."
"Không sao đâu. Chỉ là bài hát thôi mà, tại Tiểu Bạch hát hay quá nên mới làm Tiểu Duật Hy nhập tâm quá thôi." Hoắc Duật Hy úp mặt vào người Tử Mặc, ôm chặt eo người ta, dụi dụi mấy cái.
"Thế mà lúc nãy có ai đó bảo người ta là giọng hát con vịt!"
"Hì hì, là Tiểu Duật Hy sai." Hoắc Duật Hy biết điều nịnh nọt, "Tiểu Bạch thật giỏi a. Hôn cái nào, moa moa."
"..."
Tử Mặc dịu dàng nhìn Hoắc Duật Hy đang tít mắt cười, ánh mắt của cô cũng thuần khiết, cũng vô tội như tinh linh lạc trong rừng hoang u linh.
Nhưng vì sao, hắn vẫn không thể chạm đến.
________
Bắt đầu thêm một đoạn ký ức...
Nằm trên giường.
Hoắc Duật Hy cùng Tử Mặc mặc đồ ngủ hình thú.

"Chân Tiểu Duật Hy đẹp không?" Cô vén một chân xinh đẹp thon thả của mình lên. Làn da mịn màng, xinh đẹp đến mê muội.
Tử Mặc gật gật đầu tán thưởng.
Hoắc Duật Hy thích chí, "Vậy chân của Tiểu Duật Hy có dài không?"
Tử Mặc cũng gật gật đầu, Hoắc Duật Hy cười đến ngây ngốc nhưng người bên cạnh nhanh chóng nằm sát lại.
"Nhưng chân của Tiểu Bạch còn dài hơn!" Tiểu Bạch nằm bên cạnh, chu môi, giơ một cái liền dài hơn ba tất, bỏ xa Hoắc Duật Hy mấy con phố.
"..."
Hoắc Duật Hy khuôn mặt nguội lạnh, kéo cái đuôi trên bộ đồ của hắn giật mấy cái, lại nắm đôi tai giả kéo ngược ra đằng sau hâm dọa.
Thật ra trông Tiểu Bạch trắng trẻo của cô mặc bộ đồ này vô cùng dễ thương, dù hơi ngắn so với hắn nhưng cũng không thể không nói, cô rất ngây ngất trước bộ dạng này của con nhà người ta.
Hoắc Duật Hy ngồi chỉnh tề, cầm quyển vở nhỏ ra, lập hai bảng biểu so sánh các chỉ số giữa cô và hắn.
"Tiểu Bạch, tên thật là gì?"
"Tử Mặc."
"Ngày sinh?"
"15/1."
"Bao nhiêu tuổi?"
"23."
"23 rồi mà còn chưa tốt nghiệp à? Rõ ràng là học kém không qua nổi mấy môn liền!"
"Không có, Tiểu Bạch rất thông minh, học rất giỏi! Là do hoàn cảnh nên đi học muộn thôi!!!"
Hoắc Duật Hy khinh thường nhìn hắn gân cổ lên cãi, chẹp miệng một cái lại hỏi tiếp:
"Chiều cao?"
"1m93."
"Khụ khụ khụ..." Hoắc Duật Hy ho ra tiếng. Không ngừng mắng, ăn thứ gì mà cao ghê gớm thế, không chia được một chút à?
"Cân nặng?"
"78kg."
"Cái gì?!" Lần này Hoắc Duật Hy không nhịn được kêu lên. Người to cao thế này mà chưa được 80kg nữa, có phải quá ốm rồi không?
Hoắc Duật Hy không tin, sờ sờ người hắn.
"Không phải ai muốn làm người mẫu mà cũng béo như Tiểu Duật Hy đâu! Hứ..."
"..."
______
Nửa khuya, đang ngủ.
"Tiểu Bạch ơi, Tiểu Duật Hy muốn ăn chân gà xào ớt!"
"Hư hư hư, nhưng mà Tiểu Bạch buồn ngủ quá Tiểu Duật Hy ơi!"
"Đi mà, đi mà..."
"Hư hư hư...." Tử Mặc ngoắc ngẻo ngồi dậy, lười nhác ra giá. "Hay là một hiệp một chân gà xào ớt?"
"Thôi, không chịu đâu!"
"Không chịu? Vậy thì không mua đâu!"
Tham Ăn cúi đầu đắn đo, cuối cùng đồng ý.
Nửa tiếng sau...
"Ay da, anh ra rồi...hết một hiệp rồi, mau mua chân gà xào ớt đi."
"Tiểu Bạch có nói ra một lần là một hiệp đâu, khi nào Tiểu Bạch đi ra hoàn toàn mới tính."
Lại thâu đêm...sau khi xong...
"Tiểu Duật Hy, Tiểu Duật Hy...ăn chân gà xào ớt không, Tiểu Bạch mua cho."
"Khò khò khò..."
Nhìn Hoắc Duật Hy bên cạnh mê mệt ngủ, người nào đó cười thõa mãn cũng chọn thế thật tốt, ôm cô ngủ theo.
________
Đang thoa kem dưỡng thể, Hoắc Duật Hy nhíu mày.
Lúc leo lên giường cô chăm chú nhìn Tử Mặc bên cạnh đang đọc sách.
"Tiểu Bạch, sao da anh còn trắng hơn da con gái vậy?"
"..." Làm sao hắn biết?
"A, đứng yên đi." Hoắc Duật Hy chạy bịch bịch đi lấy viên nan tinh dầu dưỡng da, túm lấy Tử Mặc, bôi bôi xoa xoa lên da hắn.
"Tiểu Duật Hy được giới thiệu loại mỹ phẩm này nhưng không biết có tốt không? Da chúng ta đồng chỉ số, Tiểu Bạch dùng thử loại này xem có trắng hơn không? Nếu tốt hơn loại Tiểu Duật Hy đang dùng, thì Tiểu Duật Hy sẽ dùng theo."
"..."
_________
Khi lát cắt thời gian bắt đầu vụn vặt, hình ảnh sẽ bắt đầu mờ dần.
"Tiểu Bạch, Tiểu Duật Hy xin lỗi, bây giờ phải đến sân bay gấp nên không thể nấu đồ ăn sáng cho Tiểu Bạch rồi. Tiểu Bạch một lát gọi người mang thức ăn đến rồi hãy đi học." Hoắc Duật Hy ở bên giường, cúi đầu nói nhỏ vào tai Tử Mặc.
"Hư hư hư..." Tử Mặc kêu mấy tiếng, giãy giụa tỏ ý không muốn.
"Thôi, đừng quậy mà. Cố gắng mấy bữa thôi, Tiểu Duật Hy đi mười ngày sẽ về liền mà. Nào, ngồi dậy hôn một cái." Hoắc Duật Hy dụ dỗ, kéo Tử Mặc ngồi dậy từ ổ chăn. Hắn vẫn đang mặc một bộ đồ ngủ hình thỏ màu hồng nhạt, Hoắc Duật Hy kéo tai thỏ, muốn hôn nhưng Tử Mặc cúi đầu tránh né, môi hồng dẩu lên.
"Được rồi, đừng giận mà." Hoắc Duật Hy cường ngạnh nâng mặt của hắn lên, môi lên đôi môi đang phụng phịu.
Tử Mặc nhìn cô, hít mũi rồi cũng thuận theo đáp lại. Ôm eo Hoắc Duật Hy để cô ngồi lên đùi của mình.
Một lúc sau.
"Nè, không được đâu."
"Nhanh thôi."
"A...đau, anh...xấu xa, chậm một chút."
"Chính Tiểu Duật Hy vừa bảo đang gấp. Tiểu Bạch không nhanh sao được."
"..."
Sau khi Hoắc Duật Hy có thể uốn éo đứng dậy mắng Tử Mặc, hắn đã thoải mái tựa lưng vào đầu giường.
"Bại hoại!" Hoắc Duật Hy ném bộ đồ con thỏ vào người hắn, gào lên.
Tử Mặc mỉm cười, nhún vai, nửa thân trên trần trụi lộ ra vẻ biếng nhác quyến rũ, kéo tay Hoắc Duật Hy lại: "Vậy mà Tiểu Bạch cứ nghĩ Tiểu Duật Hy vẫn thích như vậy mà."
"..."
"Thôi được rồi, không đùa nữa. Tiểu Duật Hy qua đó phải biết giữ sức khỏe, không được liếc nhìn anh chàng người mẫu nào đâu đó. Tiểu Bạch đánh dấu chủ quyền rồi." Tử Mặc thấy Hoắc Duật Hy xù lông thì thu lại cợt ý, gác cằm lên vai của cô, trầm trầm dặn dò.
Hoắc Duật Hy đỏ mặt, nơi nào đó bị hắn để lại vết cắn cũng tự thấy nóng lên hừng hực.
"Lưu manh." Tuy mắng vậy nhưng vẫn không nỡ buông Tử Mặc ra, lại hôn thật sâu một lần nữa hai người mới luyến tiếc buông ra.
Hoắc Duật Hy rời đi, chuyến tham dự trình diễn này cô phải bay sang Úc, Phỉ Mạch Quân ở sân bay nên Tử Mặc không thể đưa cô đi.
Sau khi cô rời đi, Tử Mặc đi thẳng vào phòng bếp, không có gọi thức ăn mang tới mà mở tủ lạnh lấy một số thực phẩm ra, tay trái cầm dao từng đường chính xác cắt.
Một bữa sáng đơn giản, trang trí bắt mắt đến cầu kỳ bày ra. Tử Mặc bình thản ngồi trên bàn, thưởng thức từng chút một...
__________
Lại một đoạn ký ức...vụn vặt...
Buổi chiều ánh nắng ngã trên vai.
Chiều ngoại ô không nhộn nhịp như ở nội thành. Vài chiếc xe con lướt qua những căn nhà xinh đẹp, gió thổi làm bật tung hương thơm của mấy bông hoa trong chậu.
"Cô gái, cô muốn đi đâu."
"Theo địa chỉ này ạ." Hoắc Duật Hy đưa cho bác tài xem địa chỉ nhà.
Được về sớm hơn dự định một ngày, Hoắc Duật Hy không gọi cho Tử Mặc mà trực tiếp lên máy bay, bay về thành phố K.
Hôm nay cô phải tạo cho Tiểu Bạch một bất ngờ mới được.
Hoắc Duật Hy vui vẻ nhìn ra cửa sổ xe taxi, trong miệng lẩm bẩm một chuỗi ký tự mà Tử Mặc đã từng hát.
Thật sự nhớ hắn muốn ૮ɦếƭ rôi suốt mấy ngày nay đều bị Mạch tỷ kia giám sát, muốn gọi điện nói chuyện một chút cũng không được. Đúng là vất vả.
Tiểu Bạch...Tiểu Bạch ơi. Tiểu Duật Hy về rồi nè!
Trong căn phòng màu vàng nắng âm thanh dương như ngưng trọng, hơi thở âm hàn hòa vào không khí.
"Sao có thể....Thượng nhân của "Vong" là...là ngươi...?"
"Không ngờ phải không? Một thương nhân như Tư Cảnh Hàn là Tôn chủ của tổ chức "Vong"!" Người đàn ông ngồi trên ghế uy nghi như một vị đế vương cao ngạo, chế trụ mọi thứ dưới chân, hắn cất giọng âm u nói, hơi thở lạnh lẽo kinh người, gương mặt không có mấy phần cảm xúc cũng như đôi mắt hẹp dài muôn phần xinh đẹp nhưng không chứa đựng nhân tính kia, khiến người không không rét cũng run lên cầm cập.
Dưới chân, những người kia đang quỳ rạp trước đôi giày thể thao trắng tinh của hắn, cơ thể run rẩy lợi hại, không thể tin tưởng vào những gì đang diễn ra.
_____________
Bài hát ở trên tên: Quân cờ do Assen Tiệp trình bày (bản cover), ở đây dựa trên nội dung của bộ truyện nên Niếp đặt tên chương tương ứng với bài hát.
Thật ra, bài hát Quân do Vương Phi trình bày (bản chính). Nhạc điệu cũng tương tự nhưng dịch lời của hai bài hát này lại khá khác nhau.
Giữa giọng hát nam và nữ có sự chênh lệch, riêng Niếp thích bài hát do giọng nam trình bày hơn tức là bản cover, nếu các nàng có thời gian rảnh, có thể vào Zing Mp3 nghe thử bài hát này.