Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 134

Tác giả: Niếp Niếp

Nhận xét của ba vợ

Tự hỏi hắn xem? Hoắc Duật Hy nhẩm lại câu này, thật sự khả năng phản ứng đã vơi đi hơn phân nữa, không biết là vui hay buồn, bình thản hay tột cùng kích động. Chỉ thấy cô kéo chân váy chạy đến chỗ của người đàn ông đang ôm hôn con trai, giữa biết bao nhiêu người cứ thế mà nhìn hắn chăm chú.
Tư Cảnh Hàn đương nhiên biết cô nhìn mình, hắn ôm con trai quay lại, thật sự bình thản như không có chuyện gì xảy ra khiến cô không biết thực chất hắn đang nghĩ gì, muốn gì.
Hoắc Duật Hy từ từ bước tới, những người xung quanh dạt ra hai bên chừa lối cho cô, dường như đây mới là lúc căng thẳng nhất, cô đọng chỉ còn tiếng bước chân của một mình cô.
Sau cùng khi hai người chỉ còn cách nhau năm bước cô mới dừng lại, ngước nhìn người đàn ông mặc tây trang xám tro cao lớn, đối với cô thật sự rất cao lớn, đến nổi cô phải ngẩn đầu mới cơ hồ chạm đến tuấn nhan.
Cô không biết nên mở lời thế nào.
Vào lúc này mọi ngôn ngữ đều trở nên khô cứng.
Khi hạnh phúc đến với cô quá đột ngột và người đàn ông này vẫn thản nhiên như thế.
Hắn không chủ động và bắt cô chủ động.
Giống như hắn chỉ cho cô một đề bài văn ngắn. Và phần còn lại là cô phải tự diễn giải thành một trang tự thật dài, suy nghĩa và luận ra hạnh phúc cho mình.
Lúc nào hắn cũng làm khó người khác đến như vậy.
Nhưng đề bài lần này thì cô không tự hiểu được rồi, cô muốn gợi ý, thậm chí là hắn phải làm dàn ý cho cô, để cô chắc chắn mình sẽ không lạc đề.
“Anh nói như vậy là thế nào hả?” Nên cô trực tiếp hỏi và cấp thiết được hắn giải đáp.
Người đàn ông nhìn cô, và bao nhiêu người khác đang nhìn bọn họ, hắn chuyển con trai ôm sang tay trái, tay phải nhận một ly rượu từ phục vụ rồi hơi nghiêng đầu nhìn dòng chất lỏng vàng nhạt bên trong, một bước dài tiến đến sát bên cô, nâng ly rượu lên: “Tôi không uống được rượu này, em có thể uống giúp tôi chứ?”
Cô hơi ngơ ngác, nhưng vẫn đồng ý.
“Khoan đã.” Tư Cảnh Hàn ngăn lại, cầm ly rượu giơ cao lên làm ra tư thế mời, những người có mặt cũng cầm ly đáp lại.
Hắn nói: “Trước giờ tôi không hay kính rượu. Cũng không thể mãi nhờ Tề gia, Tư Vũ hay ai đó. Hôm nay tôi muốn mời mọi người ly này, cạn ly xong tôi sẽ trở thành của người khác, tôi không còn độc thân nữa, sau này đã có người có thể thay mặt tôi kính rượu mọi người rồi. Mọi người có thể cho “mặt mũi” của tôi hiểu được vấn đề này không?”
Tư Cảnh Hàn vừa dứt lời, những người còn lại lập tức hiểu ra vấn đề, mỉm cười hô lớn: “Chị dâu, mời!”
Hoắc Duật Hy giật mình lùi về sau nhưng đã bị bờ vai vững chãi của Tư Cảnh Hàn chặn lại, hắn mỉm cười đưa ly rượu đến bên môi cô, bồi cô uống còn thì thầm nói nhỏ:
“Hoắc Duật Hy, em “khổ tận cam lai” rồi. Sau này em chính là mặt mũi của tôi.”
Một câu nói tuy rằng êm ái như một điệu nhạc du dương nhưng cũng đủ đem lại chấn động lớn cho tâm lý của cô.
Đúng là cô không quen Tư Cảnh Hàn dịu dàng với mình như vậy, càng không tiếp nhận được chuyện hắn chủ động thề thốt, hứa hẹn với mình. Đặc biệt là khi cô nghĩ mối quan hệ của hai người đang đi vào bế tắc, thì đột ngột nó lại hồi sinh.
Cảm giác này không chân thực một chút nào, cứ y như cô đang tự mình mơ một giấc mơ viễn vong vậy.
Nghĩ đến đây hốc mắt của Hoắc Duật Hy bỗng thấy xót xót, cay xè. Dòng chất lỏng vừa rót xuống cổ có cay đến đâu vẫn không cay bằng nơi khóe mắt.
Và rồi cô bật khóc, đến cô cũng không nghĩ mình cứ như vậy mà khóc.
Dù ở chốn đông người cô vẫn không kìm được nước mắt, mếu máo như một đứa trẻ.
Phải, là mếu máo – khóc một cách tự nhiên nhất, chân thực nhất, là một dạng của tâm trạng đang vỡ òa, hơn cả sự xúc động và không đơn thuần là một cảm giác hạnh phúc hay đau khổ, mà nó cứ đan xen vào nhau biết bao tâm trạng khó nói. Là lúc mà bao nhiêu uất nghẹn, bí bách nơi lòng иgự¢ có dịp giải phóng, tuôn trào như đê vỡ.
Đến lúc này thì không cần để ý nữa đây là ở đâu.
“Hu hu hu…”
Tư Cảnh Hàn bị cô dọa cho kinh hãi, vội đưa Đại Bạch sang tay Tề Thiếu Khanh rồi ôm lấy cô. Hoắc Duật Hy vẫn ôm mặt, không muốn người khác nhìn thấy mình như vậy.
Anh em bạn bè của Tư Cảnh Hàn nhìn cảnh này rất đồng cảm nhưng không quên cười trêu chọc Tư Cảnh Hàn:
“Khóc rồi, khóc rồi. Chọc đến chị dâu khóc luôn rồi.”
“Đại ca à, anh đã trêu chị dâu đến thế nào mà người ta phải kích động như vậy chứ? Thật là ác quá nha.”
“Cái này gọi là “thụ sủng nhược khinh” sao, Tư Cảnh Hàn bình thường cậu giày xéo người ta không ít đi. Đáng phạt.”
“Chị dâu vất vả rồi, khi có một người như vậy thật là… haiz… nói chung em rất đồng cảm với chị.”
Tư Cảnh Hàn cao hứng cũng không trừng bọn họ lấy cái nào, hơi kiêu ngạo để Hoắc Duật Hy úp mặt vào vai mình, thể hiện mình đã là bờ vai vững chắc cho một người khác nương tựa so với bọn họ chủ yếu toàn là độc thân manh động.
Ở bên cạnh Đại Bạch ôm cổ đang Tề Thiếu Khanh, thấy mommy khóc như vậy rất lo lắng, ngẩn đầu nhìn anh, hỏi: “Ba Tề?”
“Đại Bạch đừng lo lắng. Không phải lúc nào phụ nữ khóc cũng là buồn bã, mà có khi đang cảm thấy hạnh phúc trên bờ vai tin cậy. Lớn rồi Đại Bạch sẽ hiểu.” Anh vừa giải thích cho Đại Bạch vừa nhìn sang Hoàng Tịch Liên, cô cũng nhìn anh nhưng bị bắt gặp liền đánh mắt sang nơi khác.
Biết mọi người đang chú ý vào nhân vật chính nên anh không ngần ngại đứng gần cô hơn.
Hoàng Tịch Liên giật mình khi cánh tay anh chạm vào vai mình, muốn nhích ra nhưng anh đã giơ tay bắt cô lại, so với khuôn mặt ôn hòa luôn mỉm cười thì lực đạo không hề nhỏ, ép cô đứng yên tại chỗ.
Anh còn định di chuyển bàn tay sang thắt lưng của cô trêu chọc thì Đại Bạch trên tay đột nhiên nghiêng người, nằm vắt ngang, ngửa cổ về phía cô, cười toe toét: “Chị xinh đẹp, Đại Bạch muốn chị hôn hôn như mommy và Tiểu Bạch vậy.”
Thằng bé thậm chí nhanh hơn anh một bước phỏng tay trên.
Lời này của nhóc con cứ như cứu mạng Hoàng Tịch Liên, cô lập tức muốn ôm lấy nhóc hòng thoát thân. Tuy nhiên phản ứng của Tề Thiếu Khanh cũng rất nhanh, xách Đại Bạch sang bên kia tay, nhìn nhóc bảo: “Chị xinh đẹp mặc lễ phục, không thể bế Đại Bạch đâu, hôn là được rồi. Còn nữa, sau này không được gọi là chị nữa mà phải kêu bằng dì.”
Đại Bạch mặc vest màu xám tro y hệt Tư Cảnh Hàn nhưng trông nhóc rất ngố, lúc này lại còn ôm đầu tròn tròn đực ra: “Nhưng sao phải gọi chị ấy bằng dì ạ? Chị xinh đẹp rất trẻ.”
Tề Thiếu Khanh thầm than trong lòng, vậy thì trông anh rất già sao? Nó không gọi anh bằng chú thì cũng là ba, riêng Hoàng Tịch Liên lại gọi bằng chị, đây là ý gì chứ, năm nay anh chỉ mới ba mươi mốt tuổi thôi. Còn Hoàng Tịch Liên thêm mấy tháng nữa là hai mươi lắm tuổi rồi, cũng đâu cách biệt bao nhiêu?
“Vậy Đại Bạch còn muốn hôn cô ấy không?” Anh không giải đáp thắc mắc của nhóc nữa mà vặn hỏi ngược lại.
Đương nhiên là Đại Bạch muốn, hôn thôi cũng tạm được.
Thế là anh được dịp kéo Hoàng Tịch Liên sát vào người mình để cô hôn Đại Bạch trên tay anh, lý do rất gượng gạo nhưng Hoàng Tịch Liên không thể phản đối. Chỉ đến khi bàn tay lớn đặt trên thắt lưng của cô di chuyển xuống phía dưới cô mới đề phòng đẩy anh ra.
“Ơ?” Đại Bạch ngẩn ngơ, còn chưa được hôn xông mà.
Tề Thiếu Khanh mỉm cười nhìn nhóc con: “Như vậy là được rồi, dì xinh đẹp là hôn thê của ba, chờ Đại Bạch lớn lên rồi tự tìm cho mình một chị gái xinh đẹp mà hôn thỏa thích.”
Đại Bạch ước chừng có nhiều luyến tiếc, nhìn Hoàng Tịch Liên rồi lại nhìn Tề Thiếu Khanh, rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi to:
“Chị xinh đẹp bao nuôi Đại Bạch nhé? Đại Bạch trẻ hơn ba Tề nữa cơ, lớn lên sẽ rất đẹp trai.”
Ách!
Tề Thiếu Khanh đứng hình, lập tức cúi đầu nhìn thằng bé trên tay, thật sự bị nó dọa một phen.
Thế nhưng còn ngồi trên tay anh mà đã công khai muốn giành người của anh, quả nhiên tác phong ςướק cạn y hệt mẹ của nó.
Hoàng Tịch Liên cũng kinh ngạc một phen, nhưng sau đó hiểu ra cô lập tức cười một trận, đưa tay xoa xoa cái má bánh bao của Đại Bạch rồi hôn lên trên một tiếng rõ kêu.
“Được thôi, chỉ cần Đại Bạch muốn.”
“Phải không? Chỉ cần nó muốn?” Liền kề giọng nói đầy áp lực của Tề Thiếu Khanh vang lên làm cô không dám nói thêm tiếng nào.
Riêng Đại Bạch, anh xách thằng bé giơ lên không trung, nhìn kỹ một lượt.
Quả nhiên giống hệt nhau.
Không phải Đại Bạch giống Hoắc Duật Hy mà là giống Tư Cảnh Hàn – ba của nó.
Rất thích tranh phụ nữ với anh.
Vừa trao tay mối tình đầu cho ba nó, thì đến lượt nó xếp hàng xin anh nốt luôn cô vợ chưa cưới. Hết tên ba rồi lại đến thằng con, rốt cuộc anh đã nợ họ Tư chuyện gì mà đến giờ phút này vẫn không yên thân?
So với anh thì Đại Bạch vẫn vờ cười vô tội cho Hoàng Tịch Liên thấy, đương nhiên là cô yêu thích thằng bé vô cùng, nếu không phải vì lễ phục rườm rà cô đã bế lấy nhóc con ngay lập tức.
Tề Thiếu Khanh biết nhìn xa, không để mầm mống kịp đâm chòi đã đem Đại Bạch trả về cho ba mẹ nó, cắt đứt hậu hoạn, cũng là để Hoàng Tịch Liên hoàn toàn ૮ɦếƭ tâm với suy nghĩ thoát khỏi tay anh.
Tư Cảnh Hàn một tay ôm Hoắc Duật Hy một tay ôm con trai, tuy rằng bận bịu nhưng đầy đủ và hạnh phúc hơn bất kỳ người nào ở đây.
Lúc này Tống Ly Ninh luôn im lặng đã không nhìn nổi nữa cảnh gia đình kia xum vầy hạnh phúc, ôm theo một bụng ấm ức lặng lẽ ly khai khỏi buổi tiệc. Lục Nguyên và Mao Lập Tát thấy vậy đành nhún vai, không ngăn cản, dẫu sao có ép ở lại cũng đâu vui vẻ gì.
“Nhưng cậu có thấy tối nay Ly Ninh rất lạ không?” Chỉ khi Tống Ly Ninh đi khuất Lục Nguyên mới huých vai Mao Lập Tát nói.
Nghĩ nghĩ Mao Lập Tát gật đầu: “Đúng là hơi kỳ lạ, ánh mắt cứ như đang ghen tuôn bất chợt vậy.”
“Phải ha.” Mao Lập Tát vỗ tay một cái, “Cứ như tôi đang nhìn thấy Tống Ly Khắc xuất hiện trong bộ dạng của Ly Ninh vậy, ha ha ha.”
“Bớt tưởng tượng, cũng bớt nói nhảm. Mau qua kia tiếp rượu.” Mạc Doanh đi ngang lạnh lùng để lại một câu, như dội hai gáo nước lạnh lên đầu bọn họ.
Lục Nguyên lần nữa huých vào vai Mao Lập Tát, cười giễu: “Cô ấy vẫn khó chiều như trước nhỉ?”
Nhưng Mao Lập Tát không cười như ban nãy, khuôn mặt tuấn tú đã trở nên lạnh nhạt: “Tôi không biết.”
Câu này trọn vẹn rơi vào tai Mạc Doanh ở đằng trước, bất quá cô chỉ mím môi xem như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Hoắc Duật Hy khóc xong đã nghĩ đến mặt mũi, vội lấy khăn tay của mình thắm nước mắt, nước mũi không khỏi cười ngại ngùng:
“Xin lỗi mọi người, tôi đã thất thố rồi.”
Khác với vẻ lãnh khốc bình thường, tối nay bạn bè của Tư Cảnh Hàn dù có là tai to mặt lớn đến đâu cũng trở nên ôn hòa: “Không sao chị dâu, chị nên như vậy, không cần phải mạnh mẽ, nếu không ai kia lại quên mất phải dịu dàng với chị, hả?”
Người này vừa dứt lời đám đông phía sau liền cười rộ, không bao giờ quên khơi gợi chuyện Tư Cảnh Hàn độc đoán, lạnh lùng với người khác.
“Chỉ là tôi rất thắc mắc, mặt mũi tôi thật sự khó coi đến nỗi em đã nhìn thấy tôi ba lần vẫn không nhận ra?” Trong đám đông một người đàn ông với vest màu bê mang theo vẻ tà mị đen tối cầm ly tiến lên.
Hoắc Duật Hy dựa vào Tư Cảnh Hàn, nhìn người đó một hồi vẫn nhíu mày thật chặt: “Anh là… Lăng Túc Thiên?”
“A a à… cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?” Người đàn ông trông rạng rỡ hơn.
“Không, chỉ vì giọng nói của anh rất quen.” Hoắc Duật Hy thành thật.
Lăng Túc Thiên – chính là cái người mạo xưng bán mảnh đất ở thành Tây cho Tư Cảnh Hàn để đổi lấy cô. Rồi đem cô bỏ vào tay Tề Thiếu Khanh để lấy giá gấp đôi mảnh đất ở thành Tây.
Chung quy, hắn chẳng tốt lành gì và cũng không dễ chọc vào.
Bị cô làm cho bẻ mặt Lăng Túc Thiên không nổi giận, ánh mắt lại hướng về phía Đại Bạch bánh bao, tặc lưỡi với nhóc. Đại Bạch quay sang lập tức nhìn hắn.
Bây giờ thì Lăng Túc Thiên mỉm cười, nói với Hoắc Duật Hy: “Thảo nào cậu ta mê mệt em như vậy, bây giờ thì tôi hiểu vì sao bên ngoài đều khen em lợi hại rồi.”
“Cảm ơn anh đã quá khen.” Cô không ngại ngùng mà còn rất tự hào nâng ly lên mời hắn như một phu nhân thực thụ.
Tư Cảnh Hàn cũng không nói gì để cô tự do ra oai, hẳn là đang thích cái danh xưng “chị dâu” này lắm, cái mũi dài ra tận mấy mét rồi cũng không chịu thu liễm. Nhưng ai bảo hắn quyết định sẽ dung túng cho cô, nên cô cứ vui là được.
Còn chuyện khúc mắc chưa tháo gỡ của hai người đem về nhà rồi giải quyết cũng chưa muộn, phải không?
Rượu tàn, tiệc tan, đám đàn ông ai đã say ngà ngà đành tạm biệt nhau trở về villa riêng để nghỉ ngơi, bọn họ không nghỉ những ngày nhàn rỗi thế này lại để bản thân bí tỉ ngủ đến tận trưa mai.
Tư Cảnh Hàn cũng bế bồng con trai trở lại phòng villa của mình, đã đến giờ Đại Bạch đi ngủ.
Hoắc Duật Hy không theo hắn về vì còn ăn mừng cùng hội chị em. Có thể nói đám đàn ông của hắn vừa giương cờ trắng thì cũng là lúc những người phụ nữ lên ngôi, ở lại mãi bữa tiệc cứ như chuẩn bị cắm trại luôn ở đó.
Lâu lâu mới có một dịp nên hắn ban đầu cũng không để ý chấp nhất, nhưng thậm chí đã thay đồ cho con trai xong, dỗ được cho nhóc ngủ mất cô vẫn chưa trở về làm hắn quan ngại thật sự.
Cô đang nghĩ gì vậy, đáng lẽ ra đây là lúc cô phải nhanh chóng trở về hàn gắn tình cảm với hắn nhất mới phải. Mục đích của cô đến đây không phải vì hắn sao, cớ gì vừa đạt được ý nguyện liền vứt chiến lợi phẩm sang một bên rồi đi ăn mừng?
Tư Cảnh Hàn khó chịu trở mình, cảm thấy hụt hẫng.
Bình thường không cho thì cô cứ nhào vào hắn, bây giờ đã nằm sẵn trên giường thì cô lại…
“૮ɦếƭ tiệt.” Hắn mắng khẽ, cứ như một người chồng trẻ đợi vợ đi chơi về khuya.
Hai con chó cưng của Đại Bạch nằm dưới thảm nghe tiếng của hắn thì tỉnh dậy, le lưỡi ngóng nhìn, sau đó xoắn xuýt chạy đi tìm cái bát của mình gặm chạy lại xin ăn.
Tư Cảnh Hàn thoáng đau đầu với bọn nó, thấp giọng: “Ngủ đi.” Bây giờ đã là giờ nào rồi, hắn còn tâm trạng để nhìn bọn nó cười sao.
Đại Ngáo không được thông minh như Gâu Đần, nghe Tư Cảnh Hàn nói còn tưởng hắn cho ăn, thả luôn cái bát lên giường, cạnh tay hắn. Buộc lòng Tư Cảnh Hàn phải buông Đại Bạch ra đi dép lê vào.
Thấy hắn mang dép lê hai con chó càng phấn khích vẫy đuôi, lắc ௱ôЛƓ chạy đến một góc phòng lục lọi rồi mang ra một túi hạt thức ăn cho chó cưng đưa cho hắn.
Tư Cảnh Hàn cầm hai cái bát đem ra ngoài phòng khách tránh gây tiếng động làm Đại Bạch thức giấc, chia hạt xong hắn lại rót nước cho hai vật cưng, vừa làm vừa nghĩ Hoắc Duật Hy định đánh trận lâu dài ở đây thì phải, còn đem cả bát và thức ăn của bọn Bạch Tứ ở biệt thự đến đây.
Thở dài một hơi hắn chống tay đứng dậy, đi ra ngoài ban công, tiện thể gọi cho ban quản lý buổi tiệc hỏi han tình hình trên bờ bây giờ thế nào rồi.
Câu trả lời là nhóm người của Hoắc Duật Hy vẫn đang chơi rất vui vẻ, chí ít trong một giờ nữa sẽ không tan tiệc.
Tắt máy, Tư Cảnh Hàn cực kỳ không vui, khoanh tay ngồi xuống ghế bành hứng gió lạnh ngoài biển thổi vào, hắn bất chợt lại thấy mình cứ như một người chồng bị bỏ bê, chỉ biết ở nhà chăm con, nuôi thú cưng rồi chờ trông vợ trẻ trở về trong mỏi mòn.
Đương nhiên sự thật không đến nổi như vậy nhưng cảm giác cũng gần giống như vậy.
Hắn lao tâm khổ tứ vì cô sắp xếp mọi chuyện, đáp lời tỏ tình của cô bằng một buổi tiệc long trọng để công khai mối quan hệ của hai người, dù hắn không nói rõ dụng ý những vẫn mong cô hiểu được điều này, cớ sao cô lại để giây phút thiêng liêng như vậy vùn vụt trôi qua, bắt hắn một mình nhắm nháp
Chẳng biết cô nghĩ thế nào về chuyện hắn công khai cô và Đại Bạch trước mặt bạn bè, nhưng đối với hắn, những người quen biết hắn và thuộc hạ dưới quyền hắn đều ý thức được chuyện này có bao nhiêu trọng đại. Để đưa ra quyết định này hắn đã phải đắn đo bao nhiêu, suy nghĩ chu toàn bao nhiêu mới có gan lớn đến như vậy.
Không đơn giản hắn là thượng chủ của một tổ chức hắc đạo có đầy uy quyền thì muốn làm thế nào cũng được. Có câu “binh bất yếm trá”, huống hồ hắn cũng không phải ba đầu sáu tay, làm sao dám khẳng định lúc nào cũng có thể bảo vệ tuyệt đối cho người thân bên cạnh. Trước kia với người ngoài hắn là kẻ tứ cố vô thân, cả em gái nuôi Tư Nhiên của hắn cũng không ai biết đến sự tồn tại của cô ấy.
Thật ra mà nói người càng có quyền lực tiền tài thì càng là kẻ nhát gan, suốt ngày luôn phải phân vân, đắn đo, lo lắng suy nghĩ làm sao lừa được càng nhiều người càng tốt, và tất nhiên cũng sợ bị vạch trần điểm yếu vô cùng.
Mà hắn chính là vừa nhận lại quyền lực từ tay Tề Thiếu Khanh.
Anh đã trả lại tổ chức cho hắn, cũng xin luôn Lạc Tư Vũ về chỗ mình với lý do sắp tới rất bận bịu.
Hắn thừa biết anh bận chuyện gì, cũng hiểu cho tâm trạng của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mới biết cái gì gọi là hồi xuân nên đã chấp nhận.
Sau khi bị Hoắc Duật Hy cho một tác oan, hắn rời tuy khỏi công ty nhưng không hề có ý định ra nước ngoài công tác lâu như vậy, buổi chiều hôm đó như thường lệ hắn vẫn lái xe về biệt thự, nhưng sắp đến nơi lại nhận được thông báo từ tổ chức, vì tính chất công việc nên hắn rời đi khá vội vàng và phải tắt luôn di động cá nhân.
Ngoại trừ Tề Thiếu Khanh thì không ai biết hắn đang ở đâu và làm gì. Một tuần sau không ngờ đã vô tình bức Hoắc Duật Hy mở họp báo đơn phương công khai quan hệ của hai người, hắn vừa vui vừa giận, vui vì lẽ gì thì ai cũng biết, còn việc không hài lòng là do cô đưa đã Đại Bạch ra ánh sáng mà không thông qua ý kiến của hắn.
Vì chuyện này hắn phải lục ᴆục dọn dẹp tàn cuộc cho cô, nhưng bất ngờ, sau ngày Hoắc Duật Hy mở họp báo một hôm Hoắc Duật Thiên đã đích thân đến tìm hắn.
Chuyện ngày hôm đó khá đặc biệt, tính kỹ một chút thì đây là lần thứ hai hắn và Hoắc Duật Thiên có chính thức một cuộc gặp gỡ đàng hoàng.
Lần thứ nhất là trước hôn lễ của hắn và Hoắc Duật Hy, để Hoắc Duật Thiên đồng ý cho cô ở lại bên hắn, giăng bẫy Mục Đương, hắn đã đưa Hoắc Duật Thiên đến gặp Đại Bạch, một lần nói rõ ngọn nguồn mọi việc.
Sau đó ở quảng trường thành phố, Hoắc Duật Thiên là người đã gọi Hoắc Duật Hy đến đón hắn và Đại Bạch trở về. Chung quy lần đó hắn mất trí nhớ, lại vô tình chạm mặt cho nên chẳng tính là nghiêm túc gì.
Lần này thì khác, là Hoắc Duật Thiên chủ đích đến tìm hắn, có mục đích rõ ràng.
Hai người gặp nhau trên một du thuyền, đứng ở boong tàu cùng nhìn ra biển.
Hắn không lên tiếng, Hoắc Duật Thiên cũng không chủ động mở lời, chỉ thấy sau một hồi phơi nắng Hoắc Duật Thiên tháo kính râm xuống rồi lại đeo lên, cũng giống như hắn, sợ nắng.
“Ba tôi nói, ngoại trừ ngoại hình thì ba không hài lòng anh ở điểm nào cả.” Bây giờ thì Hoắc Duật Thiên trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Tư Cảnh Hàn không nhìn Hoắc Duật Thiên cũng không nói gì, bị nhận xét như thế đúng là có chút thất vọng. Bất quá sắc mặt hắn không chút thay đổi, hỏi: “Là do tôi bắt nạt chị gái cậu sao?”
Chẳng cần suy nghĩ Hoắc Duật Thiên gật đầu ngay: “Ba nói chị ngây thơ mới bị anh bức đến nước dùng cả danh tiếng Hoắc gia cho anh thân phận. Cái này chẳng phải Hoắc gia đã thua một ván trong tay anh sao?”
Đúng thật là như vậy, trong mắt Hoắc gia trước giờ Tư Cảnh Hàn luôn là đứa con dã chủng, dù sau này trưởng thành hắn có trở nên cường đại thế nào thì cái nhìn của gia tộc lớn kia đối với hắn vẫn không thay đổi.
Vốn dĩ chuyện này đối với hắn chẳng là gì khi hai bên chẳng hề hòa thuận, chỉ là bây giờ hắn với Hoắc Duật Hy có lẽ sẽ ở chung một chỗ, Hoắc gia là nhà ngoại của Đại Bạch, dù muốn dù không hắn cũng cần được xác nhận địa vị. Và cuối cùng đã cưỡng chế thành công họ Hoắc phải thừa nhận hắn thông qua Hoắc Duật Hy.
Biết rằng bây giờ người trong gia tộc của cô đang tức giận khi chưa được thông qua mà mọi thứ đã chuyện chuyện đã rồi, dù có nghi kị hắn thế nào cũng không thay đổi được nữa. Đơn giản nếu phủ nhận lời của Hoắc Duật Hy thì bên ngoài sẽ nghĩ thế nào về nội bộ của Hoắc gia, chung quy họ vẫn cần mặt mũi cũng như uy tín.
Tuy nhiên, đây đâu phải chuyện Tư Cảnh Hàn hắn muốn thì Hoắc Duật Hy có thể làm được, nếu chẳng vì có Hoắc Duật Thiên tiếp tay cô đã chăng có cái gan đó.
Đương nhiên Hoắc Duật Thiên cũng không ngốc nghếch để hắn toàn quyền giật dây. Chuyện thân phận Đại Bạch hấp thụ ánh sáng chính là điển hình của việc hai bên cùng có lợi.
Hoắc Duật Thiên có thể giúp hắn có được sự thừa nhận từ Hoắc gia nhưng đồng thời người bên ngoài cũng phải biết đến Đại Bạch là con cháu của Hoắc gia, thằng bé phải về quy tông nhận tổ, không phải của riêng họ Tư hắn độc chiếm. Vì Hoắc Duật Hy không chăm sóc thằng bé từ nhỏ, Tư Cảnh Hàn lại độc đoán nên Hoắc Duật Thiên là đề phòng sau này hắn có hất hủi chị mình thì cũng không thể chiếm riêng Đại Bạch, chí ít chị hắn sẽ không trắng tay trong việc giành quyền nuôi con.
Biết chuyện này là không có nhiều khả năng nhưng Hoắc Duật Thiên vẫn muốn đề phòng, cũng xem như là một công trạng hắn gỡ gạt lại cho Hoắc gia chứ không để Tư Cảnh Hàn hoàn toàn chiến thắng.
“Còn gì nữa không?” Sau một hồi im lặng suy nghĩ, Tư Cảnh Hàn nhàn nhạt lên tiếng, không giấu giếm việc hắn rất muốn nghe nhận xét từ phía ba mẹ Hoắc Duật Hy.
Hoắc Duật Thiên làm đúng nghĩa vụ của một người truyền tin, những gì nên nói đều nói ra hết: “Ba nói anh đa đoan như vậy sợ rằng sau này chị sẽ tiếp tục bị chỉnh cho quay cuồng, đây là điều ba không thích ở anh nhất. Ba thích một người con rể trầm tĩnh hơn.”
“Như Tề Thiếu Khanh sao?”
“Không hẳn. Ba tôi không cần một người con rể quá mức xuất sắc, bình thường một chút có lẽ sẽ tốt hơn cho chị gái của tôi. Không phải lúc nào người giỏi cũng là lựa chọn tối ưu.”
Lời này của Hoắc Duật Thiên cũng như tát cho Tư Cảnh Hàn một cái. Ý này của ba Hoắc Duật Hy là cố tình phủ nhận ưu điểm của hắn, biến nó thành khuyết điểm, muốn cho hắn biết ông vốn dĩ không quá đề cao việc lựa hắn. Còn có khối người ông hài lòng hơn.
Nhưng từ chuyện này cũng có thể nhìn ra tâm tư không đơn giản của ông, chọn một người con rể bình thường thì sẽ dễ quản thúc và chi phối hơn, con gái ông sẽ nắm quyền trong gia đình rồi.
Thông cảm cho tâm tình của bậc làm cha mẹ, Tư Cảnh Hàn cười nhẹ: “Cậu cũng nghĩ thế sao?”
Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Thiên khẽ chuyển động, cuối cùng cũng chịu nhìn sang hắn: “Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quyết định anh có là con rể của Hoắc gia hay không là ba tôi.”
“Vậy mẹ cậu có nói gì không?” Chẳng phải người ngoài thường nói mẹ vợ có xu hướng bênh con rể sao, chỉ cần là con gái thích thì dù mẹ vợ có thích hay không cũng sẽ tìm cách thuyết phục chồng mình đồng ý cho con gái cưới.
Hơn hết, hắn đã tặng cho bà trước một món quà để lấy lòng.
Tuy nhiên sự thật đã làm hắn thất vọng: “Mẹ tôi không nói gì cả.” Hoắc Duật Thiên nói xong còn mỉm cười một cách chế giễu, như bảo Tư Cảnh Hàn nhanh tỉnh mộng.
Nhưng thật ra là hắn đã cố tình không nói thêm một chuyện, mẹ hắn tuy không nói gì nhưng lại thích Tư Cảnh Hàn ra mặt. Thứ nhất là vì vẻ ngoài bảnh bao của hắn, thứ hai là vì biết hắn đã chuyển nhượng hết tài sản cố định cho con gái của mình, cuối cùng chính là vì Đại Bạch.
“Còn nữa, ba tôi nói anh có thể không gọi ông ấy là ba, không làm con rể nhà họ Hoắc nếu anh muốn, nhưng phải đưa Đại Bạch về thăm nhà ngoại thường xuyên một chút. Anh không thể phủ nhận chuyện thằng bé là cháu ngoại của ông.” Hoắc Duật Thiên sau một hồi bổ sung thêm, buộc Tư Cảnh Hàn có hứa hẹn nhất định.
Tư Cảnh Hàn không nói gì, không chấp thuận cũng không từ chối, dường như vẫn đang suy nghĩ. Hoắc Duật Thiên không thúc ép, rất kiên nhẫn đợi.
Sau một lúc lâu, Tư Cảnh Hàn mới xoay người lại nhìn hắn, hỏi một câu khác không mấy liên quan đến chủ đề đang nói nhưng lại liên quan trực tiếp đến Hoắc Duật Thiên: “Tiểu Nhiên vẫn tốt chứ?”
Hắn hỏi câu này phải làm Hoắc Duật Thiên dừng lại trong giây lát, nhưng cho là hắn đã chấp thuận rồi yêu cầu ở phía trước.
“Ở cạnh tôi thì có gì không tốt chứ?”
“Đừng bắt nạt con bé.”
“Cái này thì tôi phải là người nói mới đúng. Anh đừng bắt nạt chị tôi, bằng không sẽ có qua có lại.” Câu này Hoắc Duật Thiên nói thật không có một tý đùa bỡn.
Tư Cảnh Hàn khẽ nheo mắt, hướng ra đại dương xa xôi, nghĩ về Hoắc Duật Hy đang ở nhà đợi mình, hắn khẳng định: “Tôi chưa từng nghĩ là mình bắt nạt cô ấy. Nói với ba cậu, người đa đoan không phải lúc nào cũng chiếm thế thượng phong, và muốn bắt nạt người khác cũng không nhất định phải thông minh hơn đối phương, biết đâu kẻ thông minh sẽ cam chịu bị bắt nạt.”
Nghe xong Hoắc Duật Thiên liền gật gật đầu, xem như đã có câu trả lời mong muốn có thể đem về báo cáo.
Hôm nay hắn đi gặp Tư Cảnh Hàn không đem theo vẻ mặt lãnh khốc hay lạnh lùng, rất đơn thuần như một người đàn ông đại diện trong gia đình ra ngoài nói chuyện. Tư Cảnh Hàn cũng vậy, đối với Hoắc Duật Thiên không còn là cuộc chạm trán nảy lửa, sau cùng câu chuyện không còn gì Hoắc Duật Thiên chuẩn bị rời đi.
“Thuyền sắp cặp bến rồi, tôi đi đây. À, còn một vấn đề, ba nói Hoắc gia ba có thể giúp anh ra mặt lo liệu, anh cũng nên làm chút gì đó đền bù cho chị tôi đi. Đại Bạch lớn đến nơi rồi, sẽ hiểu rất nhiều chuyện, hai người là ba mẹ không nên suốt ngày giận dỗi như vậy.”
Lần này thì cả hai lặng im cho đến khi thuyền cặp bến, Tư Cảnh Hàn nhìn theo bóng dáng Hoắc Duật Thiên ngày càng xa dần, bất giác lại hỏi: “Mẹ cậu thật sự không nói gì sao?” Hắn vẫn còn hy vọng chút gì đó.
Hoắc Duật Thiên quay đầu lại, nhìn hắn mấy giây rồi ý tứ đáp: “Anh về Hoắc gia thì sẽ biết.”
Tư Cảnh Hàn biết đó là một sự cố tình, hắn đứng yên tại chỗ không có ý định tiễn Hoắc Duật Thiên nữa, ngược lại Hoắc Duật Thiên sực nhớ ra một chuyện, thuận tiện hỏi:
“Lúc đó ở quảng trường, anh thật sự không nhớ gì?” Quả thật đến bây giờ hắn vẫn không nhận ra Tư Cảnh Hàn là đóng kịch hay mất trí thật, chỉ vì ánh mắt của hắn ở thời điểm kia vô cùng chân thật, nhưng mà con người này lại rất đa đoan, giỏi nhất là khống chế ánh mắt.
Mọi chuyện đã qua, dù thật dù giả đã không còn quan trọng, Tư Cảnh Hàn thấy chẳng cần phải úp mở: “Là thật cho đến khi tôi nhìn thấy cậu.”
Câu trả lời khiến Hoắc Duật Thiên kinh ngạc vô cùng.
Tư Cảnh Hàn khẽ nhếch môi: “Không tin nổi phải không? Cả tôi cũng đã từng như vậy, cậu lại là người đánh thức ký ức của tôi, à không, là dáng vẻ của cậu thì đúng hơn… Giống hệt tôi lúc trẻ vậy.”
Câu cuối cùng của hắn mới làm người khác suy nghĩ, quả nhiên Hoắc Duật Thiên phản bác ngay: “Đừng nói như kiểu anh hơn tôi rất nhiều tuổi vậy.”
Tư Cảnh Hàn vẫn thu lại ý cười, phát tay quay lại boong tàu.
Nghĩ đến dạo trước lừa lọc tình cảm của Hoắc Duật Hy cũng không biết rốt cuộc tột cùng mình muốn gì nữa. Hắn mất trí nhưng không hề ngốc nghếch, chỉ đơn thuần nghĩ mình là Tử Mặc, người khác nói hắn là Tư Cảnh Hàn hắn vẫn ý thức được Tử Mặc không phải con người thật của mình, chỉ là chưa nhớ ra bản tính thật trước kia.
Hắn không quên Hoắc Duật Hy, tình yêu trở về đúng đoạn thời gian cô còn học đại học, lại không hiểu vì sao Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm ngăn cản mình đi tìm cô nên mới trèo ra khỏi biệt thự, chung quy trong trí nhớ của hắn không có bọn họ nên cảm thấy xa lạ rất nhiều so với Hoắc Duật Hy.
Đến khi lấy lại được ký ức thì mới hiểu ra nhóm đàn ông cũng vì lời hắn dặn trước khi hôn mê mà cách ly Hoắc Duật Hy với hiện thân Tử Mặc, hắn cũng từng nghĩ bản thân nếu có cơ hội sống sót sẽ làm như vậy, chỉ cần hắn cố gắng một chút thì sẽ được thôi.
Chỉ là không yêu cô nữa thôi mà – người phụ nữ đã làm trái tim hắn vụn vỡ.
Hắn muốn tốt với bản thân mình hơn một chút, quan tâm mình nhiều hơn bằng cách không lo lắng cho ai ngoài Đại Bạch nữa, vậy thì hắn sẽ có nhiều thời gian cho mình, không giống như trước kia chỉ vì cô mà bỏ quên luôn việc bản thân cũng cần được đối xử tốt.
Nhưng đó không phải là những lý lẽ thuộc về tình yêu bởi tình yêu thì không cần quá nhiều lý lẽ. Giống như việc yêu một người thì không nhất thiết người đó phải đẹp về mọi mặt, mà đôi khi chỉ cần một nụ cười hay một ánh mắt cũng đã làm đối phương yêu rồi.
Hỏi hắn thích được cô xem là tâm điểm chú ý không? Đương nhiên là có.
Hỏi hắn có thích được cô yêu không? Cái này thì không còn gì để bàn cãi.
Sau bao nhiêu tháng ngày yêu đơn phương, thương tích còn mang đầy mình, nghĩ rằng sẽ giận nhiều lắm nhưng chỉ cần người ta vuốt ve một vài lần hắn đã ngoan ngoãn nép vào, muốn quên đi tất cả nỗi đau.
Một sự si dạy ngốc nghếch.
Lúc đó hắn mới biết thế nào là ૮ɦếƭ trên tay hồng nhan cũng thấy nhẹ tựa lông hồng.
Cho nên khi có được ký ức, hắn không trở về là hắn của trước kia ngay lập tức bởi còn luyến tiếc sự nâng niu của cô, và cũng muốn thử xem trái tim của cô đang là ai ở đó, là hắn hay là cái bóng của hắn. Và hắn cũng muốn giày vò trái tim như cách cô đã từng giày vò hắn trong bao ngay tháng đớn đau trước đây.
Hắn ích kỷ – điều này hắn luôn biết – đặc biệt là về phương diện tình cảm, hắn muốn tình yêu của mình phải được trả giá xứng đáng cho những gì đã bỏ ra.
Hắn thật sự rất muốn khẳng định Hoắc Duật Hy rốt cuộc là yêu hắn hay chỉ vì bù đắp mới chiều chuộng thế thôi. Nên hắn dùng bóng hình của Tử Mặc để nhiễu loạn tình cảm của cô, là một phép thử vô cùng tàn nhẫn với cô và đầy mạo hiểm đối với hắn.
Nhưng đừng đánh đồng đây là một việc đùa bỡn tình cảm, vì chẳng mấy người đàn ông nào gan dạ đặt cược khi đã yêu thật lòng.
Sự thật là đối với những chuyện Hoắc Duật Hy làm cho hắn rốt cuộc hắn cũng đã mềm lòng, ý nghĩ thôi yêu cô dần rệu rã, hoặc cho dù cô không tốt với hắn thì hắn cũng không thể hết yêu.
Ngoài miệng có thể nói thế thôi, trong lòng hắn tự có ghi nhận.
Tại hắn sợ bị cô nhìn thấu tâm tư mình, biết hắn mê muội cô, cô sẽ không trân trọng nữa. Huống hồ hai người còn có Đại Bạch, hắn yêu chiều nó đến vậy còn không phải vì mẹ ruột của nó là cô sao.
Nên hiểu rằng sự thật trái ngược hoàn toàn với bên ngoài đồn đại, người ta nói vì cô sinh được con trai cho hắn nên hắn mới mắt nhắm mắt mở cho cô làm càng, nhưng thật ra thì Đại Bạch bởi vì là con trai của cô nên hắn mới yêu thằng bé nhiều như thế.
Tình thương dành cho thằng bé bắt nguồn từ tình yêu của hắn dành cho mẹ nó, sau đó mới đến tình cảm máu mủ thân sinh.
Hắn đã từng thương thằng bé đến chẳng còn gì vì hắn nghĩ sau này hắn không còn Hoắc Duật Hy thì mối liên hệ duy nhất với cô chính là Đại Bạch, nên bằng mọi giá hắn phải giữ được thằng bé bên người. Nhìn thấy nó cũng giống như thấy được cô, cô vẫn sẽ là người vợ mãi mãi không cưới của hắn, và điều này hắn cũng chẳng cần cô biết vì như vậy hắn đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Bây giờ thì ba của cô cũng đã đến đòi hắn đáp lễ, một sự công khai để khẳng định danh phận của cô thật sự rất quan trọng. Hắn không thể tiếp tục im lặng nữa, hắn cũng cần thể hiện thành ý với bên nhà ngoại Đại Bạch khi ςướק bắt cóc con gái của người ta ngót mấy năm ròng.
Một cuộc gặp gỡ ngỡ là thoáng qua nhưng lại kéo cô vào âm mưu đen tối không thể đơn phương khứ hồi. Tình yêu hắn còn có thể đáp trả nhưng thanh xuân không trở lại lần hai ai có thể bồi thường?
Du thuyền lần nữa dừng chân ở một bãi khác, Tư Cảnh Hàn cũng theo những du khách còn lại xuống thuyền.
Ánh mặt trời luôn thích chiếu rọi trên làn da trắng mịn của hắn làm hắn như thể trở nên trong suốt, đột nhiên hắn lại nghĩ ra một ý.
Hay là dùng cả đời còn lại để bồi thường đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc