Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu! - Chương 129

Tác giả: Niếp Niếp

Những hờn dỗi khi yêu

Cả tuần sau đó, gần như hôm nào Tư Cảnh Hàn cũng nhận được hoa, thậm chí có hôm còn được đính kèm theo một con gấu bông thỏ trắng. Buổi trưa hắn cũng chẳng cần ra ngoài bởi đã có cơm tình yêu gửi tới.
Từ đó gần như trên dưới, cao thấp người có chức vị trong tập đoàn điều biết ngài chủ tịch đáng sợ của mình cuối cùng cũng đã có người dám hy sinh tính mạng mà dũng cảm theo đuổi.
Nhưng đặc biệt hơn cả, khác với những thảm kịch trước đây, đối với những người chủ động theo đuổi hắn chưa kịp nuôi hy vọng đã bị hắn phũ phàng Ϧóþ cho ૮ɦếƭ tươi, thì đối với cao nhân bí ẩn này hắn lại đặc biệt ân sủng, ra “sắc lệnh” chỉ cần là đồ của người đó gửi tới thì không cần thông báo cứ trực tiếp đem lên văn phòng cho hắn.
Tuy nhiên đó chỉ là một chuyện, còn chuyện đáng được tung hô chính là kể từ khi được theo đuổi vị chủ tịch ác ma đáng kinh sợ đã lấy lại được mùa xuân, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tươi tỉnh và phơi phới, trong những buổi họp cổ đông vốn rất căng thẳng và cam go thì nay tâm tính của ai kia cũng trở nên “thùy mị và dịu dàng” hơn.
Trong không khí bồi hồi, xúc động, đáng trân trọng đó người người, nhà nhà, ai ai cũng mong mỏi biết được cao danh quý tánh của đấng cứu thế đã giải cứu trên dưới tập đoàn trong những ngày qua.
Bọn họ thề rằng nếu biết được người ấy là ai sẽ bằng mọi giá cưới về ngay cho chủ tịch của bọn họ.
Nhưng ai biết được sự đời, cái gì tốt đẹp thường không bền lâu.
Giữa lúc những thông tin xôn xao đoán xem người đó có phải là Hoắc Duật Hy – thư kí riêng mất tích bấy lâu của Tư Cảnh Hàn hay không thì một nguồn tin khác lại nổ ra trong nội bộ gia đình của Tư Cảnh Hàn.
Hôm đó, Tư Cảnh Hàn đưa Đại Bạch trở lại Hàn Nguyệt thăm Hàn thúc tiện thể thăm “bạn gái bí ẩn” của hắn.
Lúc ăn cơm xong, Đại Bạch được Hàn thúc dẫn đi dạo rất thuận lợi cho hai người trẻ tuổi có thời gian nói chuyện yêu đương, tranh thủ, Hoắc Duật Hy liền đi tắm, Tư Cảnh Hàn vì phải nghe điện thoại của Lạc Tư Vũ không thể vào cùng cô cho nên ngồi bên ngoài đợi.
Lúc hắn nói xong chuyện công việc cô vẫn chưa ra, vốn dĩ muốn vào trong xem thử cô định giở trò gì thì trùng hợp di động của cô trên giường lại có thông báo tin nhắn. Nếu là một tin hắn cũng chẳng để ý, nhưng đằng này là mấy tin nối tiếp nhau reo liên tục từ Wechat.
Một người đàn ông hay đa nghi như hắn lập tức cảnh giác, lần mò theo dấu vết nhặt điện thoại lên, quả nhiên sự đa nghi của hắn không phải là thừa khi thấy ba chữ: Học trưởng Kha nổi trên màn hình di động một cách chói mắt nhất.
Chỉ mất hai giây suy nghĩ hắn đã quyết định mở tin nhắn ra xem.
Trong lòng sôi sục hờn ghen.
Trả ảnh cho em đây! – Đó là những gì Kha Triển Vương viết cho Hoắc Duật Hy, kèm theo sau đó chính là list ảnh dài đầy tính chất nhí nhố của anh, Mộc Tích và cô.
Thâи áι, lần tới là em mời đấy nhé, đã hứa rồi đó.
Kha Triển Vương lại nhắn một tin nữa, kèm theo biểu tượng trái tim.
Nắm tay của Tư Cảnh Hàn bất giác xiết lại, khôi phục tin nhắn trở về trạng thái chưa đọc.
Ném chiếc di động về vị trí cũ lòng của hắn sóng cuộn nước dâng, nghĩ đến người phụ nữ đang ở trong phòng tắm đang vui vẻ hát ca hắn càng thêm chua chát.
Bất quá phẫn nộ biến thành dỗi hờn, hắn đi dép lê đến trước phòng tắm muốn gõ cửa nói cho rõ ràng nhưng một hồi lâu cũng chẳng biết bản thân nên bắt đầu từ đâu.
Bỗng nhiên xong vào nói với cô mình đã kiểm tra tin nhắn của cô, và đang tức điên lên vì cô liên lạc với Kha Triển Vương chẳng khác nào để cô biết hắn rất để ý đến cô cho dù trước kia cô từng đối với hắn tàn nhẫn thế nào thì hắn vẫn không dứt tình với cô được?
“Bịch!”
Tư Cảnh Hàn giận cá chém thớt đá vào cánh cửa một cái, sau đó thằng thừng đẩy cửa đi vào trong, lúc này Hoắc Duật Hy đang đứng trước vòi sen xả nước, nghe tiếng đập cửa thoáng giật mình ló ra cửa nhìn hắn cười gian trá hỏi:
“Sao hả, không nhịn nổi rồi?”
Khuôn mặt lạnh như tiền của Tư Cảnh Hàn vẫn bất biến, nhìn cô một thân trần trụi mà trong mắt không có chút Dụς ∀ọηg nào, sau một hồi cứng nhắc đứng đó hắn lại quay lưng đi ra cửa kèm theo thông báo:
“Tôi có chút việc phải trở về, em không cần chờ đâu.”
Hoắc Duật Hy từ vui vẻ chuyển sang ngẩn ngơ, có chút hụt hẫng cắn môi, sau cùng quyết định chạy ra rịt tay hắn lại: “Này, sao anh đột nhiên lại… Rốt cuộc có chuyện gì phải gấp đến vậy chứ?”
Sự việc đường đột làm Tư Cảnh Hàn mất thăng bằng, lùi lại hai bước sa vào vòng tay ôm từ phía sau của Hoắc Duật Hy, đương nhiên với khoảng cách này hắn có thể cảm nhận tường tận từng đường cong mềm mại trên cơ thể của cô, đặc biệt là gò núi đôi cao ngất đang dán chặt vào lưng của hắn.
“Chờ anh mấy hôm rồi mới đến chỗ em, bỗng dưng nói đi là đi sao? Còn có chuyện gì quan trọng hơn thế nữa?” Hai câu hỏi liên tiếp của cô làm Tư Cảnh Hàn thêm bứt rứt, nguyên nhân hắn rời đi không phải do tính cách quá thoải mái của cô hay sao?
Hắn còn nhớ bản thân có biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh, nhưng ai cũng do hắn chủ động giúp cô triệt tiêu không cần lo nghĩ, đằng này đàn ông vây quanh cô từ thời đại học đến giờ thì vẫn còn nhởn nhơ suốt trước mặt hắn. Lý lẽ từ đâu ra?
Tư Cảnh Hàn giận, mặc kệ cả người đẹp ở sau lưng, nói đi là đi, cứ thế một mạch rời khỏi Hàn Nguyệt trong sự khó hiểu của mọi người.
Ban đầu Hoắc Duật Hy còn nghĩ hắn có chuyện cần làm thật nhưng đợi đến khuya, ước chừng hắn chuẩn bị ngủ cô bèn gửi tin nhắn cho hắn nhưng không một hồi âm, gọi điện trực tiếp thì không ai trả lời.
Rốt cuộc sau một hồi lâu, hắn mới quăng cho cô một câu súc tích: Tôi mệt, muốn ngủ.
Từ đó dễ dàng suy ra người đàn ông quý báu kia lại ăn trúng bã gì nên giận lẫy nữa rồi.
Nhưng quan trọng là cô không biết hắn đã ăn trúng bã gì.
Sáng hôm sau như thường lệ, thư ký lại mang hoa từ quầy lễ tân lên phòng làm việc cho Tư Cảnh Hàn, nhưng hôm nay hắn dỗi rồi làm gì còn tâm trạng nâng niu bó hoa kia chứ, cũng may cho thư kí là hắn không nổi đóa, chỉ lạnh lùng bảo: “Từ đây không mang hoa lên nữa, trả lại chỗ gửi đến.”
Đùng đùng cả một buổi sáng, cuộc hợp cổ đông lại diễn ra trong không khí nặng nề như trước, thậm chí còn cam go hơn khi tính khí hôm nay của Tư Cảnh Hàn rất khó chiều, nếu như không muốn nói là đanh đá như ăn phải thuốc nổ.
Có người nghĩ phải chăng hôm nay hắn chưa nhận được hoa? Chẳng lẽ hắn đã bị đá? Sớm như vậy sao? Cuộc đời đúng là bất hạnh, người hắn không chịu thì bày ra đầy rẫy, khó khăn lắm mới tìm được một người làm hắn ưa mắt lại nhanh như vậy đá hắn?!
Hay tin đồ của mình gửi tới Tư thị bị trả lại, Hoắc Duật Hy cũng cảm thấy uất ức, bản thân cô đã sai ở đâu chứ, cớ gì hắn đột nhiên lại tỏ thái độ với cô?
Nghĩ không bằng hành động, cô trực tiếp gọi vào di động cá nhân của hắn, gọi đến cuộc thứ mười hắn chịu không được ồn mới tiếp máy của cô, nhưng bằng giọng vô cùng tẻ nhạt.
Cô ngậm xuống tức giận, dịu dàng hỏi thăm: “Anh đang bận sao, điểm tâm buổi sáng em gửi tới cũng không ăn nữa?”[Ừ, đang bận. Còn chuyện gì không, nếu không còn tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã.” Cô lập tức ngăn lại: “Em lại làm gì phật ý của anh sao, anh giận em?”[Đúng vậy.] Lần này thì Tư Cảnh Hàn trực tiếp thừa nhận, hắn đang giận, giận từ đêm qua đến bây giờ cơ, càng nghĩ lại càng ấm ức.
Hoắc Duật Hy hỏi hắn lý do, hắn đáp: [Chuyện em đang làm sau lưng tôi em phải hiểu rõ nhất, còn hỏi tôi đó là gì?]
Quả nhiên có chuyện cô không biết, “Nhưng anh cũng nên nói rõ ràng cho em sữa chữa, em thật sự rất có thành ý, Tư Cảnh Hàn… Tư Cảnh Hàn, anh có nghe em nói không?” Đến cuối cùng chỉ còn lại âm thanh cúp máy từ đầu dây bên kia truyền đến.
Hoắc Duật Hy bị gạt ngang giận không hề nhẹ, ném điện thoại xuống giường. Đại Bạch từ ngoài là đà đi vào thấy đúng cảnh này thì hơi sợ, dắt díu hai con chó cưng khép nép đi đến, ra vẻ dễ thương hỏi Hoắc Duật Hy: “Mommy, mommy không vui hở?”
Gâu Đần và Đại Ngáo trước nhảy lên giường, sau nằm xuống bên cạnh Hoắc Duật Hy, quẩy đuôi.
Con trai mang hình dáng của ba nó xuất hiện trước mặt dễ dàng làm bùng nổ cảm giác tức nghẹn trong lòng Hoắc Duật Hy, cô ôm Đại Bạch lên, thủ thỉ: “Người ba đáng ghét của con lại ngược mommy nữa rồi, Đại Bạch nói, hắn lại ăn trúng cái gì cơ chứ?”
“Tiểu Bạch lại làm mommy không vui hả?”
Hoắc Duật Hy gật đầu.
Đại Bạch chu môi suy nghĩ, chợt nhớ đến 3 tệ trước đây Tư Cảnh Hàn từng trả cho mình, phát hiện ra nhóc còn chưa nói cho mommy biết việc Tiểu Bạch cay cú chuyện mommy muốn nuôi anh đẹp trai.
Thế là nhân dịp này, nhóc con đem toàn bộ sự kiện kể lại cho Hoắc Duật Hy nghe, từ việc Tư Cảnh Hàn đã biết cô đi gặp Kha Triển Vương cho đến việc cô nói muốn bao nuôi người khác hắn cũng rõ ràng trong lòng bàn tay.
Lúc này chẳng hiểu sao Hoắc Duật Hy cảm thấy lạnh cả xương sống, linh cảm được điều gì đó cô mở điện thoại ra, tra vào Wechat, mới thấy có tin nhắn chưa đọc từ chỗ Kha Triển Vương nhưng không được thông báo ra màn hình.
Cô quyết định gọi trực tiếp cho anh ấy.
Quả nhiên, Kha Triển Vương nói rằng đã thấy cô xem tin nhắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chuyện Tư Cảnh Hàn giận hờn vu vơ là có liên quan trực tiếp đến Kha Triển Vương.
Gọi cho hắn lần nữa, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Anh kiểm tra tin nhắn của em?”
Tư Cảnh Hàn đang không vui, bị cô hỏi như vậy lại càng không vui: [Thì sao, làm chuyện mờ ám nên sợ bị phát hiện?]
“Chuyện mờ ám? Em đã nói nhiều lần rồi, em và học trưởng Kha chỉ là bạn bè.” Cô khẳng định, cũng rất cấp thiết muốn hắn hiểu được.
Trời sinh Tư Cảnh Hàn đa đoan, không dễ hài lòng: [Em đối với cậu ta là bạn bè bình luận, cậu ta đối với em không phải bạn bè bình thường.]
“Anh không tin em? Em đâu phải loại phụ nữ dễ thay lòng.”[Tôi tin em không dễ thay lòng. Em với Tử Mặc của em chấp niệm nhiều năm như vậy mà… Nhưng em mở miệng ra thì nói theo đuổi tôi, sau lưng lại mặc nhiên để người khác theo đuổi em, em cũng không biết từ chối, tôi không chấp nhận được chuyện này.] Tư Cảnh Hàn vừa mỉa mai vừa oán trách.
Hoắc Duật Hy có phần nói không lại hắn, mím môi một hồi mới thốt ra được một câu: “Học trưởng Kha đối với em và Tiểu Tích đều như nhau, đều giống em gái của anh ấy.”[Nếu em đã nghĩ như vậy tại sao lúc tôi gọi cho em, em lại nói ra ngoài cùng Mộc Tích? Học trưởng Kha em xem là anh trai ở đâu trong lời nói của em, hả?] Tư Cảnh Hàn có đủ lý lẽ để dồn Hoắc Duật Hy vào chân tường.
Tình ngay lý gian, cô không thể tự mình biện hộ, càng nói lại càng đuối lý: “Em là sợ anh không được vui nên mới không nói.”
“Em nghĩ tôi sẽ hiểu lầm nên che giấu, nhưng em biết không như vậy chỉ càng làm tôi nghi ngờ thêm thôi. Hoắc Duật Hy, căn bản là em không có lòng tin ở tôi.” Căn bản cô vẫn xem hắn xa lạ, chuyện của cô còn không dám nói cho hắn biết thì gọi cái gì là lòng tin trong tình yêu?
Cô nói cho hắn cảm giác của hai người đang hẹn hò, nhưng hành động thì hoàn toàn ngược lại.
Cô từng trách hân chuyện của Thẩm Vy, sao bây giờ chính cô cũng làm như thế?
Hắn không trách chuyện cô cùng Kha Triển Vương ra ngoài dùng cơm, mà hắn tức giận chính là việc cô cố tình che giấu hắn. Cả bó hoa và bánh ngọt ngày hôm đó cô đưa tới cho hắn cũng là tiện tay đặt ở nhà hàng cô đến phải không? Cô cho hắn nếm trái ngọt để hắn buông xuống cảnh giác, còn cô dễ dàng bỏ bê hắn trong khi hắn thì vẫn tin sái cổ rằng cô đang thể hiện thành ý với mình.
“Nhưng anh cũng không thể vì thế mà ngang nhiên xem điện thoại của em còn quay ngược lại suy nghĩ lung tung, anh làm vậy là đúng sao?” Phải nói Tư Cảnh Hàn lúc này cần nhất là được người ta dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành, nhưng Hoắc Duật Hy không làm vậy, ngược lại còn chất vấn hắn.
Vốn dĩ đã không nghe lọt tai điều gì, bây giờ còn bị đối phương ghép tội, cho nên dù đúng dù sai thì Tư Cảnh Hàn vẫn không chấp nhận được thái độ này của Hoắc Duật Hy. Giọng hắn lạnh buốt:[Đúng vậy, tôi là nghĩ vớ vẩn, nếu em cảm không chiều được thì có thể rút lui.] Nói xong hắn trực tiếp cúp máy, không cho cô cơ hội biện giải hay thuyết phục nào nữa.
Hoắc Duật Hy còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của hắn điện thoại đã bị cắt ngang, cô ngồi im như phỗng, có chút nghẹn ngào, có chút mệt mỏi, tất cả nhanh chóng đan xen tụ hợp lại một chỗ trong lòng иgự¢ của cô khua chiêng múa trống.
Hơn tất cả câu nói cuối cùng của hắn làm cô thấy tổn thương, thấy tủi thân, thấy tức giận. Sao hắn có thể khi dễ thành ý của cô đến vậy, hắn nghĩ cô nói theo đuổi hắn chỉ làm cho có lệ thôi sao, thích thì nhiệt tình, gặp khó khăn liền bỏ cuộc?
Hắn nghĩ cô nói bỏ thì liền bỏ được sao? Hắn nghĩ ai cũng vô tâm vô phế như hắn?
Sắc mặt Hoắc Duật Hy thay đổi đến nỗi Đại Bạch cũng thấy lạ, nó ôm lấy cô mà hỏi: “Mommy, mommy làm sao vậy? Mommy… ”
Tiếng gọi của nó làm Hoắc Duật Hy bừng tỉnh, cô kêu một tiếng cúi nhìn con trai nhỏ bé ngây thơ đang trố đôi mắt to tròn quan tâm mình, trong lòng có chút đắng, muốn nói gì đó lại không biết nên nói thế nào, chung quy Đại Bạch còn quá nhỏ để hiểu được chuyện ba và mẹ của nhóc đang trải qua.
Người đàn ông đó – ba của Đại Bạch, rốt cuộc hắn còn muốn ђàภђ ђạ tâm tư của cô đến bao giờ đây?
__________
Hôm sai.
Thành phố vẫn mịt mù trong cái lạnh, ban đêm nhiệt độ xuống thấp không phải là điều lý tưởng để có một cuộc dạo chơi ngoài đường phố, vì vậy có vài cặp tình lữ chỉ thích dạo chơi trong căn phòng bé nhỏ của mình thôi.
Lạc Tư Vũ là người độc thân, không hiểu phong tình, lựa chọn thời điểm gọi điện bàn công việc đúng vào lúc cuộc vui của đối phương bước vào giai đoạn hăng say nhất.
Là người tốt tính, chẳng bao giờ Tề Thiếu Khanh nổi giận, hoặc bởi vì tâm trạng thoải mái nên rất nhàn nhã bắt máy: [Chuyện gì?]
“Cảnh Hàn hỏi anh mấy tuần ảnh trước đã giải quyết xong?”[Hắn vừa lên máy, hiệu quả quảng cáo của công ty tôi tăng gấp đôi, tôi cũng trả tiền cho hắn, sao phải giở xuống?]Lạc Tư Vũ biết Tề Thiếu Khanh nói đùa, không quá quan trọng vấn đề: “Hồ sơ dự thi của Đại Bạch thu hồi xong anh có thể giữ lại cho mình hoặc gửi trả hắn đều được.”
Nhắc đến Đại Bạch tâm trạng Tề Thiếu Khanh thêm phần thoải mái, gõ gõ ngón tay lên đùi, cười nhạt: [Hồ sơ của thằng bé đang ở chỗ tôi, số ảnh dự thi chụp cùng ba nó cũng thu hồi rồi… cơ mà thằng bé rất biết làm kiểu nhỉ, y hệt ba nó.]
“Sao không nói giống Tiểu Hy?”[Không, là giống tên đó.] Tề Thiếu Khanh chắc nịch nói, anh đã từng xem ảnh lúc nhỏ của Tư Cảnh Hàn rồi, ở nhà chính của họ Tư, Hàn thúc có giữ rất nhiều album ảnh của hắn trước lúc 4 tuổi. So với Đại Bạch bây giờ đúng là không sai lệch.
Lạc Tư Vũ không hiểu ý tứ của anh, nhưng không hỏi quá sâu, hắn còn có ý khác muốn nói, mà cái này cũng là mục đích chính hắn gọi cho Tề Thiếu Khanh.
Chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu cho phải lẽ, hắn khá đắn đo: “Chuyện là… em muốn anh điều Trí Quân qua văn phòng của em làm thư kí riêng, được không?”
Vừa nghe xong động tác gõ ngón tay của Tề Thiếu Khanh lập tức dừng lại, sau đó cười thành tiếng: [Cậu đột nhiên khép nép với anh là vì chuyện này sao?]
Lạc Tư Vũ không đáp, nhưng quả thực là như vậy.
Tề Thiếu Khanh thoáng suy nghĩ, dựa trên sự khép nép của Lạc Tư Vũ ra giọng điệu anh trưởng: [Nhưng tại sao, Trí Quân ở chỗ anh làm việc rất tốt.]
Anh cũng rất bất ngờ trước yêu cầu này của hắn, thời gian qua không chú ý thế nào hai người này tiến triển nhanh như vậy?
Còn Trí Quân nữa, chẳng phải trước đây cô ấy nói với anh sẽ không lưu tâm chuyện trước kia nữa sao?
“Em không vừa mắt người phụ nữ đó.” Lạc Tư Vũ kết luận một câu đầy ý tứ.
Tề Thiếu Khanh lần nữa gõ nhịp ngón tay, một bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô gái đang quỳ giữa hai chân mình, ánh mắt đầy tư lự.
Anh không trả lời Lạc Tư Vũ ngay, vờn với cô gái sắp ngất vì hít thở không thông, khẽ gọi bằng khẩu hình miệng: Lên đây.
Vậy mà Lạc Tư Vũ rất nhạy, cô gái kia vừa dán mặt vào иgự¢ của Tề Thiếu Khanh thở the thé hắn đã đánh hơi được có ai đó ở bên cạnh anh.
Tề Thiếu Khanh không quan tâm hắn có biết hay không, anh nói: [Điều Trí Quân qua chỗ cậu cũng được. Nhưng Trí Quân chưa chắc đã đồng ý, nói xem… cậu chuẩn bị rời khỏi Tư thị về nhà Vũ Văn, chi bằng đi sớm hơn dự kiến đến chỗ anh thăm thú một thời gian, anh cũng danh chính ngôn thuận điều người qua cho cậu.]
“Anh bận việc gì sao?” Lạc Tư Vũ hỏi ngay. Chắc chắn không vì lý do đơn thuần như vậy Tề Thiếu Khanh lại muốn hắn sang chỗ anh làm việc.
Tề Thiếu Khanh cười trừ, siết chặt vòng tay ôm lấy người đẹp không cho đối phương giãy giụa, ra hiệu khẽ tiếng mới đáp với Lạc Tư Vũ: [Hiện tại không có, nhưng rất nhanh sẽ rất bận. Cậu đồng ý chứ?]
Lạc Tư Vũ không quyết định ngay, hắn còn muốn thông báo với Tư Cảnh Hàn một tiếng. Tề Thiếu Khanh đồng ý, nhưng cũng nói thêm: [Trí Quân là người phụ nữ anh rất xem trọng, điều qua cho cậu là nể tình thủ túc, cậu cũng đừng vì thế mà khi dễ cô ấy, nếu không anh sẽ đưa cô ấy về lại chỗ mình.]
“Anh…” Lạc Tư Vũ muốn nói gì đó nhưng sau cùng đành giữ lại, ừ khẽ một tiếng.
Sau cùng Tề Thiếu Khanh định cúp máy hắn mới tốt bụng khuyên: “Tịch Liên dù sao cũng là bạn bè của chúng ta, anh xong việc tốt, hoa bướm bên cạnh nên dọn dẹp sạch sẽ, đừng để cô ấy khó xử với Nam Tam chủ tịch.”
Tề Thiếu Khanh nghe xong thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh biến thành cái nhếch môi, gõ gõ lên khuôn miệng của người đẹp trong lòng nói gì đó Lạc Tư Vũ không nghe được.[Yên tâm, cô ấy sẽ không khó xử.] Cuối cùng Tề Thiếu Khanh chốt lại một câu rồi cúp máy. Người đẹp trong tay anh trừng to đôi mắt cũng bị anh phớt lờ.
Đêm, vì thế càng thêm dài, dằng dặc.
Khoảng bốn hôm sau đó Tư thị có một cuộc họp báo cô viền công ty con ở Canada chính thức lên sàn sau mấy năm liền chuẩn bị.
Nhân sự kiện đặc biệt này Tư Cảnh Hàn lần đầu tiên chủ động lộ diện trước giới truyền thông, thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm hội trường nơi họp báo sôi sục.
Sau một loạt câu hỏi liên quan đến việc vận hành công ty con, lúc gần kết thúc họp báo cũng có người cả gan hỏi một câu ngoài lề:[Tư tổng, nghe nói gần đây anh được một người công khai theo đuổi, chuyện này là thật sao?]Cả hội trường đang ồn ào bởi vì một câu hỏi này mà trở nên yên ắng lạ thường, ai cũng hướng mắt về phía Tư Cảnh Hàn bằng vẻ sợ hãi xen lẫn tò mò.
Những giám đốc ngồi bên cạnh hắn cũng sượng cả người, không dám hít thở mạnh thầm cảm thán tên phóng viên kia đúng là dũng cảm.
Sau khi nghe câu hỏi sắc mặt của Tư Cảnh Hàn không có quá nhiều biến chuyển, vẫn lạnh nhạt và thản nhiên, nhiều lắm là quạt mi một cái, thừa nhận: “Ừ.”
Một chữ “ừ” này của Tư Cảnh Hàn có sức công phá còn hơn cả bom hạng nặng, hội trường rầm rộ những tiếng xôn xao nhưng rất nhanh trở về trạng thái im lặng để nghe cho rõ từng lời tiếp theo của vị tổng tài trong truyền thuyết.
Biết rằng ai cũng kích động sắp phát điên nhào đến hỏi tới tấp nhưng như vậy chẳng lợi ích gì, thà rằng để tên phóng viên vừa đặt câu hỏi kia hỏi tiếp, dù Tư Cảnh Hàn có nổi giận cũng một mình hắn gánh hậu quả.
Quả nhiên, tên phóng viên kia được dịp mừng rơn, lắp bắp đặt câu hỏi tiếp: [Tư tổng đây từ khí chất cho tới gia cảnh đều thuộc dạng khó kiếm trong bể người… trước đây ai cũng biết anh từ chối qua không biết bao nhiêu người đẹp, tiểu thư quyền quý, lần này lại chấp nhận cho người kia theo đuổi, hẳn là người theo đuổi anh có lai lịch không tầm thường?]
“Ừ.” Tư Cảnh Hàn cũng khẳng định, đương nhiên người hắn vừa mắt thì phải có điểm hơn người rồi. Chí ít trong lòng hắn người đó phải rất đặc biệt so với những người khác.[Vậy so với Hoàng tiểu thư của Hoàng Nam gia thì sao…?] Người này ấp úng, nhắc đến tình cũ của hắn. Tuy rằng chưa từng công khai, nhưng đồn đại cũng đã lan truyền khá xa.
Huống hồ gì Hoàng Tịch Liên bây giờ lại là vị hôn thê của Tề thị – Tề Thiếu Khanh, nếu khai thác được nguồn tin này thì chẳng khác nào lạc vào mỏ khoáng sản, viết mãi cũng không hết chuyện.
Vốn nghĩ rằng Tư Cảnh Hàn sẽ từ chối câu hỏi này của tên phóng viên, hoặc cho kết thúc hợp báo vì chủ đề đã đi quá xa bởi sự tham lam khai thác tin của người kia, nhưng ngược lại, hắn không có động thái nào là không hài lòng, thoáng suy nghĩ đã trả lời ngay:
“Tôi không quan trọng gia thế, so sánh ra Hoàng tiểu thư và tôi từng tiếp xúc với nhau, tôi cũng rất thích tính cách của cô ấy, làm tri giao là phù hợp nhất. Người theo đuổi tôi hiện tại, tính khí không được tốt như vậy, không làm bạn bè được.”[Oa…]Cả một phòng lớn hơn nghìn người vì câu này của Tư Cảnh Hàn mà vỡ òa, dụng ý của hắn không phải đã quá rõ ràng sao, Hoàng Tịch Liên và hắn là không thể nào có mối quan khác hơn nữa, còn người đang theo đuổi hắn thì vẫn có thể.
Liên tiếp mấy vị giám đốc trong công ty không nhịn được nữa mà phải quay sang nhìn Tư Cảnh Hàn một cái để xác định xem người này có thật là tổng tài kim luôn chức vị chủ tịch của Tư thị hay không?
Hắn thì vẫn lạnh lùng như nước, từ cái giơ tay nhấc chân vẫn xa cách người lạ không thay đổi, khó ai có thể chỉ động đến gần, y hệt như vương tử trên ngai cao không ai có khả năng chạm tới.
Nghĩ tới hắn lợi hại người theo đuổi được hắn còn lợi hại hơn, hẳn là kiếp trước đắc tội với cả thế giới kiếp này mới lọt được vào mắt của tuyệt thế ma vương.
“Còn câu hỏi gì không, nếu không có thì kết thúc ở đây.” Tư Cảnh Hàn luôn thiếu thời gian, không định ngồi quá lâu trước ống kính.
Tên phóng viên kia biết hắn phải rời đi, không lươn lẹo nữa, trực tiếp nhất: “Vậy Tư tổng có mong chờ điều gì ở người đang theo đuổi anh không?”
Động tác chỉnh lại cà vạt thoáng khựng lại, nhìn tên phóng viên rồi liếc mắt nhìn cả hội trường, anh cũng cụp mắt xuống, không dám nhìn vào mắt hắn. Hắn không nghĩ mình đáng sợ đến vậy, Đại Bạch ở nhà không phải ngày nào trông thấy hắn cũng cười rất vui vẻ sao?
Hỏi hắn trông mong điều gì ở người phụ nữ vô tâm đó sao?
Từ sau cuộc điện thoại cãi nhau đó, hôm sau cô vẫn gửi hoa cho hắn, hắn trả lại, thì cho đến bây giờ cô không gửi gì nữa, cũng không đi tìm hắn, càng không nhắn tin, không gọi điện, không an ủi, không dỗ dành, không thuyết phục.
Cô cứ như thế định bỏ phế hắn đi, phải không?
Cô nhanh như vậy đã chán hắn, chán cái trò cùng hắn yêu đương.
Cô phải biết yêu đương cũng có lúc giận hờn chứ! Yêu đương không có chuyện thắng thua, ai đúng ai sai, mà chỉ có ai chịu nhượng bộ ai thôi.
Muốn công bằng hãy tìm ở những chuyện pháp luật có quy định và giải quyết được, còn tình yêu, nếu pháp luật đã không thể quy định yêu như thế nào, yêu ra sao là đúng luật thì đừng quá mong mỏi nhiều vào sự công bằng.
Chắc cô sẽ hiểu, phải không?
Mẹ của Đại Bạch…
“…” Tư Cảnh Hàn nghĩ đến đây thoáng cái đã ngẩn người, đầu mày cũng chau lại làm người ta lo lắng.
Liệu có hiểu nổi không nhỉ?
Người phụ nữ ngốc nghếch đó…
Hắn cũng thấy lo lắng rồi, dù rằng tâm tư của hắn dễ đoán như vậy nhưng mấy lần trước đều phải nhờ Đại Bạch gợi ý cô mới chủ động mò tới chỗ hắn.
Lẽ nào lần này cho cô tự lực cánh sinh nên cô không biết đường mà đánh trận?
Có thể lắm.
Sau cùng hắn cũng nghĩ ra điều hắn mong đợi nhất ở Hoắc Duật Hy.
Nhìn vào máy quay, nghĩ đến buổi phóng vấn hôm nay sẽ lan tràn trên các mặt báo, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ thấy được, hắn bèn nheo mắt lại, gõ gõ ngón trỏ lên thái dương hai nhịp, trầm giọng: “Thông minh lên một chút.”
Nói xong hắn lập tức đứng dậy, chỉnh lại cổ áo đường hoàn rời đi.
Đám đông phía dưới lần nữa xôn xao, chưa hiểu hết ý tứ của hắn, chỉ có máy ảnh là liên tục chớp lóe.
Không biết từ đâu, trong rừng người chen chúc nhau, chẳng biết ai là ai, lại có một giọng nói rõ to, bất giác vang lên: [Tư tổng, người đang theo đuổi anh là phụ nữ sao?]
Cả đám đông: Im lặng.
Những người đi phía sau Tư Cảnh Hàn: Ngưng thở.
Tư Cảnh Hàn: “…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc