Mặc Lạc Phàm vui vẻ tiếp tục chơi với Tử Mặc đến khi kiểm tra xong.
"Xong rồi, cậu ấy rất ổn. Thương tích không nghiêm trọng, xuất viện được rồi."
Hoắc Duật Hy kinh ngạc, không phải chứ, rõ ràng lúc nãy Tử Mặc bị đánh vô cùng nghiêm trọng, làm thế nào mà có thể xuất viện.
Dù Mặc Lạc Phàm này là bác sĩ bậc nhất nhưng lúc này cô không thể nào yên tâm được.
"Bác sĩ Mặc, xin anh...kiểm tra lại, lúc nãy Tử Mặc anh ấy bị bọn người kia đánh rất nghiêm trọng."
"Ai ya, Tiểu Duật Hy...tôi nói thật đó!"
"Mặc Lạc Phàm, đừng đùa nữa, kiểm tra tử tế đi!" Tư Cảnh Hàn mặt lạnh nhìn sang Mặc Lạc Phàm, cho hắn một ánh mắt cảnh cáo.
"Tiểu Duật Hy...tôi đau..." Tử Mặc đáng thương nhìn Hoắc Duật Hy. Nghe Tử Mặc kêu đau, thế là tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Mặc Lạc Phàm khiến hắn có chút nhức đầu.
Dây dây huyệt thái dương, sau đó ngẩn đầu dậy khuôn mặt mỉm cười gượng gạo: "Được rồi, tôi không giỡn nữa là được chứ gì! Tử Mặc của các người bị nứt xương bả vai, tổn thương phần mềm ở bụng, khớp xương cổ chân phải cũng bị bông gân, tụ máu bầm, cần phải nằm viện hai ngày, cố định xương vai một tuần. Không được cử động mạnh, không được ᴆụng nước, không được làm việc nặng trong vòng 3 đến 6 tháng, OK?"
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Hoắc Duật Hy không hiểu sao có chút đau lòng.
Mặc Lạc Phàm nhìn cô, vừa rồi hắn nói không sao thì không chịu, bây giờ nói ra lại lo lắng nghiêm trọng. Phụ nữ đúng là không hiểu nổi mà.
"Được rồi, cứ để Tử Mặc nghĩ ở đây hai ngày đi." Tư Cảnh Hàn vừa nói vừa cho Mặc Lạc Phàm một ánh mắt.
"Hả, à viện phí, không cần để ý đâu, người của A Tư đem đến thì đều free hết, đặc biệt là Tử Mặc khiến tôi thích rồi nha. Nên Tiểu Duật Hy cứ yên tâm!" Mặc Lạc Phàm cười duyên nói.
"Như vậy thật không tiện, thật ra Tư tổng và chúng tôi chỉ mới gặp nhau thôi." Hoắc Duật Hy theo lẽ, vô cùng ngại nói. Vừa mới gặp lần đầu, đã bắt người khác miễn phí tiền đi bệnh viện, thật là vô cùng không phù hợp.
"Mới gặp? Không sao, chỉ cần có A Tư tận tay đưa đến là được."
"Nhưng mà, chúng tôi cảm thấy rất không đúng lẽ." Hoắc Duật Hy ái ngại nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn thấy cô nhìn mình, đành lên tiếng: "Không sao đâu, Hoắc tiểu thư cứ quyết định như vậy đi. Dù sao cậu ta cũng không thiếu tiền."
Mặc Lạc Phàm chân mày giật giật, sau đó liền lặng lẽ sáp lại gần Tử Mặc, Tử Mặc thấy hắn liền hoảng hốt, nắm lấy vạt áo của Hoắc Duật Hy cầu cứu.
Tư Cảnh Hàn thấy mọi chuyện đã ổn thõa liền kéo Mặc Lạc Phàm rời đi trong sự luyến tiếc khôn nguôi đang dâng trào của hắn.
Trong phòng bệnh chỉ còn Tử Mặc và Hoắc Duật Hy.
"Tiểu Duật Hy, anh ta là ai vậy? Người đàn ông đeo mặt nạ đó."
"Anh ta à, là Tư Cảnh Hàn."
"Cô quen anh ta sao?"
"Không phải, chỉ mới gặp ở buổi tiệc của học trưởng Kha thôi. Còn lý do tại sao anh ta giúp chúng ta, tôi cũng không biết nữa." Thấy vẻ lo lắng trên mặt Tử Mặc, Hoắc Duật Hy cũng muốn giải thích rõ ràng để trấn an hắn. "Cái đó...tôi kêu y tá vào thay quần áo cho anh."
"Không, không cần đâu, tôi tự thay là được." Tử Mặc vội lắc đầu từ chối, lúc này Hoắc Duật Hy mới chợt nhận ra hắn từng nói không thích phụ nữ lạ tới gần. Nhưng cũng vì sau đó hắn lại đột nhiên hôn cô, thế nên mới đến cớ sự hai người giận nhau.
"Tại sao lúc nãy anh lại ở đó?"
Tử Mặc nghe cô hỏi, khuôn mặt hiện lên chút bối rối. Hoắc Thật Hy tiếp tục hỏi: "Có phải mấy ngày nay anh đều đi theo tôi?" Hoắc Duật Hy không dám khẳng định, nhưng cô cũng không biết bản thân là đang mong đợi điều gì, mong hắn thừa nhận mấy ngày nay vẫn đi theo cô sao?
Tại sao vậy?
Tại sao thấy hắn vì mình bị thương cô lại đau lòng mà không phải áy náy?
"Tôi quả thật đã đi theo Tiểu Duật Hy nhưng mà...tôi không làm khác được. Tôi biết, tôi không có tư cách để vô lễ với cô như vậy, nhưng tôi cũng không muốn Tiểu Duật Hy ghét tôi đâu. Tôi rất muốn xin lỗi cô."
"Vậy tại sao anh không xin lỗi?"
"Vì...vì tôi nghĩ Tiểu Duật Hy không cần tôi làm bạn."
Hoắc Duật Hy nghe hắn nói vậy thì hơi sững người. Lúc đó quả thật có chút giận dỗi nên đã đưa hắn luôn vào danh sách đen, nhưng cô cũng không có nói dứt khoát không làm bạn với hắn nữa mà.
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi cũng đâu phải loại người tuyệt tình như vậy."
"Nhưng Tiểu Duật Hy đi với vị học trưởng kia, tôi thấy cô rất vui vẻ, rất thân thiết..."
"Nên anh nghĩ là, không có anh, tôi vẫn có thể sống vui vẻ, cho nên anh không cần phải tiến lên nói lời xin lỗi tôi vì chắc gì tôi đã chấp nhận?"
Tử Mặc im lặng, mắt nhìn chăn, Hoắc Duật Hy nhếch môi, mắt nhìn hắn.
Tên Tiểu Bạch này chính là bộ dáng lo trước lo sau, tự mình suy nghĩ viễn vong. Sợ cô sẽ trở mặt luôn nếu biết hắn lãng vãn theo sau lưng cô.
Có phải tâm trạng của hắn mấy ngày nay cũng không vui vẻ, không thoải mái giống cô không? Như thế có phải chứng tỏ hắn rất để ý tới cô không, rất để ý mối quan hệ bạn bè này của hai người nên mới lo được lo mất?
"Tôi ở lại, giúp anh lau người." Cuối cùng, tâm tình của cô lại có chút khởi sắc, vô thức vui vẻ.
"Cô không về nhà trọ sao?" Tử Mặc nghe vậy mắt sáng rỡ nhưng chợt nhớ đến điều này.
"Anh vì tôi mới bị thương, dẫu sao anh ở đây cũng không có người chăm sóc, tôi cũng không yên tâm, lại thấy áy náy nữa." Hoắc Duật Hy vừa nói vừa kêu y tá đem một bộ đồ bệnh nhân vào và một cái khăn lông vào.
Nói thì dễ nhưng thật ra lúc thực hành lại không dễ chút nào, Mặc Lạc Phàm đã cố định băng lại nên vùng cánh tay bên phải của Tử Mặc hầu như không thể cử động được.
Tử Mặc mặc áo hoodie kiểu chui cổ nên lúc nãy khi sơ cứu, bác sĩ đã thay áo bệnh nhân cho hắn, lúc đó cô cũng đang nói chuyện với Tư Cảnh Hàn nên không để ý, rồi sau đó Mặc Lạc Phàm hấp tấp xông đến lại vội vã rời đi sau đó, kết quả...
Tử Mặc vẫn chưa thay quần.
"À, cái đó...tôi vào nhà tắm thay." Tử Mặc thấy Hoắc Duật Hy nhìn quần áo trên người hắn mãi mà không nói gì, liền hiểu ra bản thân là đang ở bộ dạng nào.
"Ừm...đồ của anh." Hoắc Duật Hy có chút lúng túng đưa quần cho hắn. Tử Mặc nhận lấy, liền xoay người khập khiển đi vào nhà tắm.
Bệnh viện quý tộc không hổ danh là nơi hút máu người, nhưng để hút được máu người thì cũng phải có cái gì đó xứng đáng. Phòng bệnh mà cứ như một phòng tổng thống của khách sạn năm sao, có cả nhà tắm và hệ thống điều hòa tối ưu, ti vi, sofa, và các thiết bị y tế tối tân nhất đều được lắp đặt trong một căn phòng thế này.
Hoắc Duật Hy khẽ thở dài, dù nói thế nào cô cũng phải tìm cách trả lại tiền viện phí mới được. Nhưng mà nhiều tiền như vậy, nếu cô dùng thẻ tín dụng thì có chút bất ổn, vẫn là nên đổi ra tiền mặt trước sau đó gửi trả lại cho Tư Cảnh Hàn sau đi.
Đúng vậy, cứ vậy đi!

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho sản phẩm vừa nêu. Ảnh: Bệnh viện Gleneagles, Singapore.)
Hoắc Duật Hy ngồi trên ghế, đợi khoảng 15 phút vẫn không thấy Tử Mặc đi ra.
"Tử Mặc, anh vẫn ổn chứ?"
"..."
Không nghe tiếng trả lời.
"Tử Mặc?"
"Tử Mặc?"
Hoắc Duật Hy đến bên cửa phòng tắm, gõ nhẹ.
"Bộp"
"Bụp bụp."
"Rầm"
"Tử Mặc à!" Hoắc Duật Hy hoảng hốt đẩy cửa xông vào, cũng may cửa không khóa, lúc này Tử Mặc đang khó khắn chống tay lên bồn rửa tay để đứng dậy, đầu tóc rồi bù, trên trán có thêm một vết sưng đỏ. Nhưng cũng may quần áo đã được mặc chỉnh tề.
Nếu không...nếu không, cô cũng không biết làm thế nào.
"Tiểu Duật Hy, có phải là tôi rất vô dụng không?" Tử Mặc được đỡ nằm trở lại giường bệnh, thì ủ rũ hỏi.
Hoắc Duật Hy cầm cái khăn đã vắt ráo nước lau mặt cho hắn, nghe vậy liền chu môi: "Sao vậy?"
"Tôi vừa không có tiền, không có quyền, muốn bảo vệ cô cũng bị người ta đánh ra thế này. Ngay cả thay quần áo cũng không xong nữa."
Hoắc Duật Hy nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng cảm thán.
Hắn đúng quả thật là một Tiểu Bạch Kiểm chính hiệu được chăm sóc trong Ⱡồ₦g kính. Có vô dụng một chút nhưng cũng không sao, cô không chán ghét là được.
Chỉ cần biết hắn tuy vậy luôn đi theo mình, liều thân muốn bảo vệ cô thì đã tốt lắm rồi.
"Những người con trai khác bên cạnh Tiểu Duật Hy, ai cũng ưu tú. Đặc biệt là người họ Tư đó, anh ta chỉ một cái liếc mắt đã cứu được chúng ta..."
"Tiểu Bạch, anh là anh, họ là họ không phải anh. Chỉ cần anh làm tốt những gì bản thân có thể thì không phải là vô dụng rồi. Yên tâm, tôi không ghét bỏ anh đâu." Hoắc Duật Hy mỉm cười, bắt chước dáng vẻ của hắn trước xoa xoa đầu của hắn, lại chợt nhận ra mái tóc của Tử Mặc rất dày, mà lại rất mềm mượt.
Ánh mắt màu lam của Tử Mặc hơi gợn sóng, từ thẩm xanh vô tận tràn về một loại ý vị. Lúc phản chiếu vào mắt Hoắc Duật Hy lại hóa thành một ý cười của sự mừng rỡ cùng an tâm.
Lau mặt cho Tử Mặc xong, Hoắc Duật Hy lại lau đến phần cổ, xương quai xanh còn nhàn nhạt dấu cắn lần trước.
"Ưm...tôi ϲởí áօ, được chứ?" Hoắc Duật Hy có chút ngại ngùng hỏi hắn.
Tử Mặc gật gật đầu. Ngón tay Hoắc Duật Hy bất giác hơi run, lúc nãy hắn thay áo cô không có nhìn qua, bây giờ không hiểu sao có chút khẩn trương.
Dù sao từ bé đến giờ cũng là lần đầu tiếp xúc gần như vậy với một người khác giới, mà hơn nữa còn ϲởí áօ của người ta.
Một nút, lại một nút Hoắc Duật Hy chỉ biết cúi đầu, hí mắt nhìn nút áo, cái khác cũng không dám nhìn thẳng.
"Tiểu Duật Hy."
"Hả?"
"Cái đó là dây lưng của tôi." Tử Mặc có chút buồn cười nhìn cô nắm chặt dây lưng quần của mình. Hoắc Duật Hy hoảng hốt buông ra, xấu hổ gượng cười, nhưng không dám nói: tôi không chú ý.
Lúc này cằm khăn lông trong tay, Hoắc Duật Hy mới ngước lên nhìn nửa thân trần của Tử Mặc.
Không phải chứ? Hoắc Duật Hy thoáng nuốt một ngụm không khí.
Tên Tiểu Bạch này nhìn bên ngoài hơi gầy, mỏng manh nhưng thật ra thoát y thì lại có thịt, vô cùng săn chắc. Không phải dạng cơ bắp cuồn cuộn, nhưng thực tế cơ bụng lại múi nào ra múi nấy, gồ ghề bắt mắt khiến phụ nữ phải thét gào, muốn chạm vào. Vòm иgự¢ lớn chia thành hai phần rõ ràng, bờ vai rộng eo thon, gầy mà hữu lực, so với người mẫu thì hắn cũng là cực phẩm trong vô vàn cực phẩm.
Rất đúng loại hình cô thích!
(Niếp: À, cái này cũng không hẳn là bả thích đâu, do Niếp thích nên kịch bản quy định bả thích.